"Thống nhi nói đúng đấy.
Nhan cô nương, nếu không chê cô cứ việc ở lại phủ tướng quân làm khách." Tô Thiệu nói bằng giọng thân thiết.
Nàng từ chối:
"Tiểu nữ nào dám làm phiền quý phủ."
Tô Thiệu cười niềm nở:
"Cô nương đừng câu nệ.
Nhà cô đối với Tô gia chúng tôi có ơn cứu mạng, nay xem như cho chúng tôi có cơ hội đền đáp."
"Tướng quân nói thế tiểu nữ càng không dám nghe theo.
Cứu người là việc nên làm, khi giúp đỡ đại công tử chắc chắn người nhà của tiểu nữ cũng chẳng suy nghĩ tới chuyện sẽ nhận lại được gì.
Tiểu nữ càng không nên có lòng riêng này." Nàng thẳng thắn bày tỏ.
Đoán nàng đã hiểu sai lời mình, Tô Thiệu vội đáp:
"Nhan cô nương, ta không hề có ý đó.
Chỉ là lo sợ cho thân phận nữ nhân cô độc bên ngoài sẽ gặp phải kẻ xấu."
Tô Thiệu vốn người thô lỗ, biết bản thân ăn nói vụng về, ông liền liếc sang Lại Như Hương, ngầm muốn bà ấy thay ông giữ chân nàng.
Lại Như Hương ban đầu ngạc nhiên, sau đó thì cảm thấy hơi kỳ lạ.
Dù thế vẫn khéo léo lựa lời:
"Tướng quân nhà ta quen hành xử rõ ràng.
Chốn quan trường phức tạp, trước đây dù là người ông ấy sùng kính và quý mến cũng chưa từng chủ động mời ở lại trong phủ quá lâu, để tránh điều tiếng tị hiềm.
Nhưng hôm nay ông ấy đối với cô vô cùng có thành ý."
Lại Như Hương cười hiền thục, giọng nhẹ nhàng tựa gió thu.
"Nếu hiện tại cô nương chưa có nơi nào để đi, chi bằng nghe theo sắp xếp của ông ấy vẫn tốt hơn là phiêu bạt khắp nơi.
Đợi sau khi cô có chốn muốn quay về, ta và tướng quân nhất định sẽ không ngăn cản." Bà ấy ra sức thuyết phục.
Trông ánh mắt, nụ cười tao nhã phúc hậu của Lại Như Hương, nếu chưa từng nghe qua câu chuyện khủng khiếp kia có lẽ nàng đã rất ngưỡng mộ một nữ nhân như vậy.
"Phu nhân nói phải."
Tô Thiệu hồ hởi cười, để lộ hàm răng trắng muốt:
"Cô nương đừng từ chối tấm lòng của ta nữa."
"Nhan Thi, cô định bỏ mặc ta sao?" Tô Thống hỏi nàng.
Lời y thấp thoáng van vỉ, không nỡ:
"Cô quên đã hứa sẽ luôn ở bên cạnh ta, bầu bạn cùng ta rồi ư?"
Nàng nhìn Tô Thống, vài ý nghĩ phức tạp nảy mầm trong đầu.
Kể từ giây phút đặt chân vào Tô phủ, thiếu niên ngốc nghếch bên dưới vực Vô Vọng và y như hai người khác nhau, khiến nàng khó mà phân biệt.
Nàng vừa bảo hai chữ "muốn đi", y liền tìm cách nói cho họ biết nàng đã chẳng còn nhà.
Không lộ liễu giữ nàng, nhưng lợi dụng điểm cương trực, tình nghĩa của Tô Thiệu khiến ông ấy chủ động giữ nàng.
Chỉ cần Tô Thiệu lên tiếng Lại Như Hương sẽ chẳng thể viện cớ đuổi khéo nàng, không những thế còn phải ra sức đối đãi tử tế, tránh làm mất thể diện của Tô Thiệu.
Nhưng mới nãy còn bình tĩnh xử lý đâu ra đó, nói ngây thơ y liền tròn mắt ngây thơ, nỉ non cầu nàng ở lại.
Tạm gác những suy nghĩ trong đầu, mọi chuyện dường như đang đi đúng hướng nàng mong muốn.
Nàng kính cẩn: "Vậy tiểu nữ đành làm phiền tướng quân, phu nhân."
Tô Thiệu tỏ ra vui mừng:
"Tốt quá rồi."
Ông hào sảng:
"Sau này cô nương cứ thoải mái, không cần ngại ngùng.
Hãy xem phủ tướng quân như nhà của mình, có việc gì cứ tìm ta và Như Hương."
"Được quý phủ trọng hậu tiểu nữ vô cùng cảm kích." Nàng ý tứ đáp.
Tô Thiệu chu đáo quay sang Lại Như Hương:
"Phu nhân, phiền nàng sắp xếp một phòng sạch sẽ cho Nhan cô nương."
"Vâng." Bà ta đoan trang gật đầu, dùng thái độ kính trọng cần có của người làm thê tử.
"Phu quân, chàng đi đường xa mệt mỏi hay là về phòng nghỉ ngơi trước.
Ở đây đã có thiếp lo liệu." Lại Như Hương ân cần.
Ông gật gù:
"Cũng được."
Ông chợt nhớ ra điều gì đó, nói với Lại Như Hương:
"Ta có chuyện muốn bàn bạc với nàng."
"Vậy để thiếp dìu chàng về nghỉ." Bà ta đáp.
Rồi căn dặn Nhu Nương:
"Viện phía đông vẫn còn trống một phòng, không lớn lắm nhưng thoáng mát và sáng sủa.
Ngươi đi gọi vài ba nô tỳ nhanh nhẹn vào dọn dẹp sạch sẽ, mời Nhan cô nương sang đó nghỉ ngơi."
Nhu Nương cung cúc tuân lệnh:
"Vâng phu nhân."
"Cô nương cứ tự nhiên, chúng tôi đi trước." Tô Thiệu đôn hậu bảo nàng.
Nghe thế, nàng phép tắc cúi đầu tiễn ông và Lại Như Hương.
Bầu trời mùa đông ở phủ tướng quân cao xanh trong vắt, những lá Bạch Quả lất phất bay vào hành lang, trên sân trải rực sắc vàng như chiếc thảm lớn.
Tiếng giầy giẫm lên lá khô xào xạc tới cuối đường.
Lại Như Hương bước cùng ông một đoạn khá xa, mới không nhịn được thắc mắc:
"Thật ra muốn đền đáp cho Nhan cô nương vẫn còn nhiều cách, sao chàng nhất định phải giữ cô ấy ở lại trong phủ?"
Tô Thiệu mới nghe đã hiểu ý bà:
"Phu nhân phát hiện rồi ư?"
"Chàng xưa nay chưa từng muốn lấy lòng hay qua lại thân thiết với bất kì ai.
Hiện giờ tình hình trong thành rối ren, các triều thần chia bè phái không ngừng đấu đá.
Thánh thượng bạo bệnh những người có dã tâm cũng ngày càng thể hiện rõ ràng."
Lại Như Hương điềm tĩnh nói tiếp:
"Không phải thiếp có lòng nghi kị Nhan cô nương, Thống nhi trở về là chuyện tốt.
Nhưng thiếp vẫn thấy chuyện này đột ngột và trùng hợp quá rồi."
Ông vỗ vỗ mu bàn tay bà, giọng trầm ấm:
"Đã trích máu nghiệm thân rồi, nàng vẫn chưa yên tâm hay sao?"
"Thiếp nào có ý này."
Lại Như Hương bỗng dừng chân, dịu dàng đáp:
"Thân phận Thống nhi đã quá rõ ràng, thiếp cũng cảm thấy vô cùng rộn rã trong lòng."
Bà ta bước chầm chậm bên cạnh Tô Thiệu, phiền não bảo:
"Nhưng kinh thành đang loạn như thế, giữ một người ngoài ở trong phủ cũng hơi phức tạp.
Thật ra chàng có thể ban cho vàng bạc, trang sức giá trị để cô nương ấy không phải lo cái ăn cái mặc nửa đời còn lại.
Trọng hậu hơn có thể cho một mái nhà, mảnh đất nhỏ sinh sống."
Khóe môi Tô Thiệu cong lên thật sâu:
"Phu nhân không nhìn thấy biểu cảm của con trai chúng ta khi cô nương ấy nói muốn rời đi sao?"
Suy nghĩ của bà ta chợt dừng lại, ngạc nhiên:
"Ý chàng là Thống nhi có tình cảm đặc biệt với Nhan Thi?"
Ông lắc đầu:
"Cái này thì ta không dám chắc chắn."
Tô Thiệu nhìn ngắm xa xăm:
"Nữ nhân dung mạo tuyệt sắc như thế có nam nhân nào mà không động lòng?"
Lại Như Hương thấu đáo:
"Chúng ta chỉ mới tiếp xúc với cô ấy làm sao biết được cô gái này tốt xấu thế nào.
Phu quân, chàng nóng vội rồi."
"Thế nên ta mới muốn giữ Nhan cô nương ở lại phủ một thời gian, thuận tiện quan sát." Giọng ông trầm nhỏ thâm ý.
Thấy ánh mắt bà ta mơ hồ, Tô Thiệu từ từ phân giải:
"Nếu Thống nhi chỉ đơn thuần là tình cảm gắn bó thân thiết, thì hãy xem như chúng ta đang báo đáp ơn nghĩa.
Nhưng nếu nó thật sự yêu thích, vậy thì chúng ta giúp nó bước đầu tiên, nắm chặt mối nhân duyên tốt đẹp này."
Ông trấn an:
"Dù sao cô ấy cũng chỉ là một nữ tử yếu đuối, có thể làm loạn đến đâu? Dĩ nhiên ta đều đã nghĩ tới lo lắng của nàng, tự ta sẽ sắp xếp."
Lại Như Hương vẫn cảm thấy tâm can không hề thoải mái, cứ như có một lớp gòn mỏng mắc kẹt ở lồng ngực.
Vừa vướng víu, vừa khó chịu.
Bao năm toan tính kỹ lưỡng, phiền muộn trút bỏ chưa lâu nguồn cơn bi đát đó đã quay về.
Bà ta nào cam lòng nhìn người chết đi vẫn có thể sống lại, bức tranh đốt cháy rồi được thay thành bức mới.
Cuộc đời ưu ái cho y nhiều thế, cớ sao bà luôn phải chịu những tổn thương mà chỉ được âm thầm nhẫn nhịn.
"Như Hương." Tô Thiệu gọi bà.
Lại Như Hương sực tỉnh.
Ông lo lắng nắm đôi bàn tay đang siết chặt vào nhau của bà ta:
"Nàng làm sao vậy? Cảm thấy không khỏe ở đâu ư?"
Tô Thiệu rút khăn nhỏ từ ngực áo, lau vết máu bị móng tay cấu tới xước da của Lại Như Hương.
Bà ta vội thu tay về, cố bình tĩnh:
"Chứng đau xương của thiếp hình như tái phát rồi."
Tô Thiệu khẩn trương dìu thê tử:
"Người đâu, mời đại phu."
Xa xa vọng lại tiếng đáp "vâng" kính cẩn.
Ông tức tốc đưa Lại Như Hương về phòng nghỉ ngơi.
Ở viện phía tây, Đại Bảo theo lời dặn của Tô Thiệu đi lấy ít trà bánh tiếp đãi nàng.
Trong phòng chỉ còn lại Tô Thống và Mục Ý.
Từ lúc Tô Thiệu cùng Lại Như Hương rời khỏi, y cứ ngồi thẫn thờ dán mắt lên tấm mành trúc.
Ánh nắng bên ngoài đã dịu bớt, in bóng cây cao xuống khung cửa sổ, tán cây đong đưa theo gió.
Yên tĩnh hồi lâu, y chợt cất tiếng:
"Cô biết không? Hoa Sơn Nữ là bức tranh phụ thân tự tay vẽ tặng ta vào sinh thần năm ta bốn tuổi.
Ông nói, người trong tranh chính là mẹ ruột của ta."
"Thảo nào đối với thứ ấy huynh lại tha thiết như vậy." Nàng thấu hiểu.
"Ta từng mơ một giấc mơ, thấy một người phụ nữ mặc y phục trắng, mạn che nửa dung nhan, chỉ để lộ đôi mắt diễm lệ như Phượng Hoàng.
Bà ấy dịu dàng đến bên cạnh, sưởi ấm ta bằng vòng tay mảnh mai của bà.
Bảo ta: đừng sợ.
Mẫu thân sẽ bảo vệ con." Nụ cười y ánh lên những tia hạnh phúc.
"Lần đầu tiên ta nhìn thấy bức tranh đã kinh ngạc tột độ.
Bà ấy xinh đẹp như tiên nữ.
Dù chỉ thông qua nét vẽ nhưng khí chất nhân hậu hiền thục đó vẫn toát ra một cách chân thật rõ ràng.
Giống hệt người trong giấc mơ." Gương mặt y như nở hoa dưới tia nắng chiếu vào từ khung cửa.
"Ta rất biết ơn phụ thân đã tặng ta món quà này." Y ngừng lại lúc lâu, dời mắt xuống sàn, màu sắc nền nhà ảm đạm.
Sau đó căm ghét nói:
"Mỗi lần ta khiến đích mẫu không vui, bà ấy dọa sẽ tịch thu bức tranh này của ta.
Mang nó đi thiêu hủy."
Y hít một hơi sâu, điều chỉnh cảm xúc nóng bức ở tim mình.
Giọng Tô Thống mềm mỏng trở lại:
"Thế nên ta luôn ôm chặt bức Hoa Sơn Nữ bên người, dù là đi ngủ cũng không dám buông lỏng.
Vì ta sợ sau khi tỉnh giấc thứ duy nhất có thể an tâm nắm giữ sẽ biến mất."
"Vậy mảnh ngọc lưu ly thì thế nào? Khi nhìn thấy nó ta phát hiện Tô tướng quân có phản ứng đặc biệt." Nàng tò mò.
Tô Thống kiểm tra thắt lưng, nâng niu mảnh ngọc:
"Là kỷ vật mẹ ruột ta để lại khi mang ta trao cho phụ thân.
Ta cũng chẳng biết nó có ý nghĩa gì, nhưng ta biết thứ này dường như có ảnh hưởng sâu sắc trong lòng ông ấy."
"Vì vậy ngay sau khi nhìn thấy nó, Tô tướng quân liền xác nhận thân phận của huynh?" Nàng hỏi.
"Ông ấy từng nói mảnh ngọc lưu ly này là độc nhất vô nhị đối với gia tộc của mẹ ta.
Người khác không thể làm giả." Tô Thống nhớ lại.
"Hóa ra là như vậy." Nàng trầm mặc.
Tô Thống chợt hỏi:
"Mà khoan hãy nhắc tới những chuyện đó.
Tên Nhan Thi là thế nào? Từ bao giờ Dược lão đã biến thành người nhà của cô rồi."
Nàng cười:
"Ta muốn mình từ nay về sau sẽ có thân phận mới.
Nếu vẫn giữ lại tên cũ khó tránh bị nghi ngờ."
Nàng ám chỉ Lôi Hiển.
"Nhan Thi không phải cái tên gì đặc biệt, chỉ là ta chợt nghĩ ra thôi.
Nhưng nó có thể giúp ta che giấu danh tính thật sự." Nàng giải thích.
Tô Thống đã hiểu:
"Vậy bắt đầu từ bây giờ ta nên gọi cô là Nhan cô nương rồi nhỉ."
Nàng tiếp lời:
"Còn về Dược tiên sinh..."
Nhan Thi cẩn thận quan sát xung quanh, chắc chắn an toàn mới lại nói:
"Ta cũng đâu có lừa gạt người khác, quả thực huynh được cứu bởi một vị hiền nhân cơ mà."
Nàng chạnh lòng:
"Ta cũng chẳng còn nhà để về, chẳng còn người thân để nương tựa nữa."
Nhắc đến đây khóe mi nàng lại cay cay.
"Không sao."
Tô Thống nhẹ giọng an ủi:
"Từ nay trở đi cô vẫn còn có ta."
Lời y êm ái như nước trôi vào tai nàng, thấm vào tim nàng.
Nhan Thi cứ ngỡ lồng ngực mình được ai đó tiếp thêm than hồng, sưởi ấm toàn bộ cơ quan đã lạnh buốt.
Nhưng nàng vẫn không quên nhắc nhở bản thân rằng bài học từ Lôi Hiển đắc giá thế nào.
Chút cảm động này nàng chỉ nên xem là thoáng chốc, không lưu giữ quá sâu, không hy vọng bất cứ điều gì..