Đợi Gió Đông Thổi Về Phương Bắc


Nghe tin đại công tử nhà họ Tô bất ngờ quay về, tất cả bạn bè, họ hàng thân quyến đều một phen chấn động.

Ngày tổ chức tiệc mừng, từng tốp người ngựa đến chia vui dừng trước cổng phủ tướng quân.

Bên trong nội trạch đã chuẩn bị sẵn sàng, từ khâu sắp xếp bàn tiệc cho đến trang trí đều tươm tất.
Lại Như Hương cùng Tô Thiệu ra cửa lớn đón khách, ai nấy đều tay bắt mặt mừng vui vẻ.

Ngó khắp nơi cũng không thấy bóng dáng của Tô Uyển Thư, Lại Như Hương hỏi nhỏ nhị thiếu gia đang đứng cạnh bà:
"Muội muội của con đâu? Nó không ra đây phụ giúp ư?"
"Muội ấy nói không có hứng thú, cứ ở lì trong phòng." Tô Kỳ có vẻ e dè, sợ Tô Thiệu biết chuyện sẽ nổi giận nên cũng thì thào đáp.
Lại Như Hương bực mình, tặc lưỡi:
"Cái con bé này."
Bà ấy gọi:
"Nhu Nương."
Nhu ma ma đang lo việc gần đó, nghe thấy tiếng chủ nhân thì liền nhanh chân chạy đến:
"Có nô tỳ."
"Bà mau đi gọi tiểu thư ra đây.

Hôm nay là ngày mừng đại ca nó trở về, dù không thích đến đâu cũng đừng để người khác được cớ dị nghị huynh đệ nhà tướng quân bất hòa."
"Nô tỳ lập tức đi ngay." Nhu ma ma kính cẩn.
Tô Thiệu gặp lại bạn bè cũ, hồ hởi đưa vị bằng hữu thân thiết đó vào trong trước.

Căn dặn Lại Như Hương thay ông đón tiếp vài người quen sắp đến.
Đợi Tô Thiệu đi khỏi, đích mẫu Tô gia mới không cầm được bực dọc bảo:
"Con đó, phụ thân đang ở nhà đừng có mà làm càn."
Tô Kỳ nghe không hiểu:
"Mẫu thân nói thế là sao?"
Lại Như Hương cẩn thận nói:
"Ta biết từ nhỏ con và Uyển Thư chưa bao giờ vừa mắt nó, nhưng sau ngày hôm nay toàn bộ trên dưới nhà họ Tô và mọi người đều sẽ chú ý tới nó nhiều hơn.

Dẫu sao trưởng tử này cũng mang cái danh là điềm lành cho dòng họ."
Bà ấy nhìn gần ngó xa kỹ lưỡng, cẩn trọng nói tiếp:
"Muốn làm việc gì cũng nên thưa gửi với ta, đừng tùy tiện như lúc nhỏ sẽ ảnh hưởng tới hình tượng của con."
Hắn đăm chiêu một lúc mới kịp nhận ra:
"Ý mẫu thân là đang nhắc đến đại ca?"
Lại Như Hương không trực tiếp gật đầu:

"Tìm đại cho nó một sư phụ, đưa ít lợi lộc là có thể mặc chúng ta sai khiến.

Muốn người đó dung túng nó thành ra thế nào mà chẳng được.

Đâu cần con đích thân nhận phần thiệt về mình."
"Mẫu thân, người đang nói cái gì vậy?"
Tô Kỳ mơ hồ đoán ra ý tứ trong lời của Lại Như Hương, liền phản bác:
"Ai bảo con giả vờ dạy học cho đại ca chứ?"
Bà ta sững sờ nhìn hắn:
"Thế..."
"Con không phủ nhận chuyện mình chẳng ưa gì Tô Thống, nhưng đó là lúc nhỏ, bây giờ chúng con đã lớn rồi.

Huống hồ đều là cốt nhục của phụ thân.

Huynh đệ một nhà giúp đỡ lẫn nhau cũng là chuyện thường tình." Hắn vừa nói vừa cười bằng vẻ tự hào, cho rằng sự trưởng thành này của mình sẽ làm vui lòng đích mẫu.
Nhưng phản ứng của Lại Như Hương vào một giây sau đó đã khiến hắn hụt hẫng.

Bà ấy tức tới mức nghiến răng, trừng mắt.

Không thể bộc phát cơn thịnh nộ ở trước mặt nhiều người, chỉ đành cố nhịn.
Bên trong phòng tiệc, Tô Thống đang lễ phép thưa chuyện với các khách mời.

Họ hàng mừng mừng tủi tủi, có người còn không cầm được nước mắt đầm đìa.

Nhan Thi nhìn y bị đám đông vây kín, kẻ thì mời rượu, người thì luyên thuyên hỏi han.

Khiến nam nhân ngốc nghếch như y trở nên bối rối.

Nàng không nỡ làm phiền y, chỉ thinh lặng lánh đi nơi khác.
"Cô nương, người dùng chút điểm tâm lót dạ." Bội Hỉ mang tới chỗ nàng một đĩa bánh đậu, hai mắt tròn xoe mời nàng.
"Vẫn chưa nhập tiệc, sao ta có thể dùng trước chứ?" Nàng ý tứ đáp.
Nha đầu cẩn thận đặt đĩa bánh xuống bàn:
"Trời còn chưa hửng sáng cô nương đã thức dậy, phụ giúp rất nhiều việc để tiếp đãi khách mời.

Không ăn sẽ đói chết mất."
Bội Hỉ nói thêm:

"Cái này là nhị thiếu gia căn dặn nô tỳ chuẩn bị cho cô nương."
Nhan Thi cười, dịu dàng từ chối:
"Ta vẫn chưa thấy đói, đợi thêm chút nữa cũng không sao."
"Thần kỳ thật, vậy mà huynh có thể thoát chết khỏi cái nơi đáng sợ đó." Một giọng nam ồm ồm vọng đến.
Nhan Thi hướng mắt nhìn theo.

Đám người vây quanh Tô Thống lúc nãy đã tản đi, trước mặt y chỉ còn một nam nhân dáng người to béo, tướng mạo sáng sủa.

Sắc mặt Tô Thống bỗng mất tự nhiên, đối với nam nhân đó càng tỏ ra đề phòng, nhút nhát.
"Lại là hắn." Bội Hỉ chẳng mấy hoan nghênh, nói khẽ.
"Ai thế?" Nàng hỏi.
"Người đó là con trai của Hộ Bộ Thượng Thư, Lục Chính.

Tính tình hóng hách, ỷ lại địa vị của phụ thân mình nên hành xử kiêu căng.

Lúc nhỏ thường bày trò bắt nạt đại thiếu gia nhất." Bội Hỉ ghét cay ghét đắng đáp.
Nàng ngẫm nghĩ rồi thắc mắc:
"Xét về ân sủng Tô tướng quân càng được thánh thượng trọng dụng, phía nhà ngoại của phu nhân cũng chẳng kém bao nhiêu.

Vì sao Tô Thống phải e dè với bọn họ?"
Nhan Thi nói tiếp:
"Đâu chỉ vì công bằng của một mình ngài ấy, mà còn nên vì thể diện của Tô gia.

Nếu Tô Thống mang điều ấm ức khi bị bọn họ bắt nạt thưa lại với phu nhân, đích mẫu nhất định sẽ thay y ra mặt."
Bội Hỉ mím chặt môi, bực dọc mắng:
"Không nói thì thôi, nhắc đến lại thêm tức."
Nha đầu thở dài, rồi bảo:
"Những lần đầu bị đám người Lục Chính ức hiếp, Đại Bảo hầu hạ thiếu gia có bẩm báo với phu nhân.

Nhưng chuyện của trẻ con, người lớn chỉ gặp đối phương nói cho rõ ràng cơ sự.

Trước mặt, phu nhân nhà họ Lục cư xử cho phải phép, còn sau khi tiễn khách đóng cửa rồi, ai biết được Lục Chính có thật sự bị trách phạt hay không.

Cả kinh thành đều biết Hộ Bộ Thượng Thư yêu thương đứa con trai này nhất mực.


Hơn nữa thấy Lục Chính đã chịu xin lỗi, phu nhân cũng thôi truy cứu, không muốn làm lớn chuyện."
Đôi mày nhạt của Bội Hỉ khẽ cau lại, xót xa:
"Sau lần đó, đại thiếu gia càng bị chúng bắt nạt dữ dội hơn.

Chúng dọa, nếu còn dám mách với người lớn sẽ khiến cho đại thiếu gia không thể đến lớp học được nữa."
Nàng hỏi:
"Vậy Tô Kỳ đâu? Ngài ấy chỉ nhỏ hơn Tô Thống vài tuổi, chẳng lẽ không hay biết gì việc y bị bắt nạt?"
Vừa nhắc tới hắn, Bội Hỉ liền cười chán nản:
"Ngài ấy không hùa theo bọn họ là đã đáng mừng lắm rồi."
Nha đầu đề phòng xung quanh, rồi nói khẽ:
"Lúc lão phu nhân còn sống, người rất quan tâm và hết lòng bảo vệ đại thiếu gia.

Bội Hỉ cũng có được điểm tựa.

Nhưng sau khi lão phu nhân qua đời, đại thiếu gia chẳng được mấy ngày yên ổn.

Bội Hỉ cũng trở thành một nô tỳ bình thường như những nô tỳ khác trong phủ.

Dù nhìn thấy, nghe thấy những chuyện bất công cũng đành nhắm mắt giả mù, giả điếc."
Nghe hết mọi chuyện, tim nàng như chùn nhịp.

Từ nhỏ nàng được hưởng trọn vẹn tình yêu thương và chăm sóc của phụ mẫu, nên cảm nhận nỗi đau mà Tô Thống phải trải qua có chút mung lung.

Nhưng nàng biết với y chẳng hề dễ chịu.
"Tô Thống, huynh thay đổi nhiều quá, suýt chút thì ta đã không nhận ra đó." Lục Chính tỏ vẻ thân thiết, vỗ vai y vừa cười vừa nói.
Y im lặng, rũ mắt nhìn bàn tay to lớn đặt trên vai mình.

Thấy không thoải mái, lùi lại một bước, nhắc nhở bản thân cần tránh sự gần gũi nguy hiểm này.

Dường như hành động vừa rồi của y đã chọc giận Lục Chính, sắc mặt hắn thay đổi:
"Sao thế? Đã lâu không gặp huynh quên mất ta rồi ư?"
Tô Thống ngước lên nhìn hắn, sự căm thù sôi sục trong tim.

Dù có chết đi bao nhiêu lần nữa y cũng không bao giờ quên được gương mặt hắn, kẻ đã từng lăng nhục và bắt nạt mình.
Y cố nặn ra một nụ cười, nói với hắn:
"Làm sao ta không nhận ra."
Tô Thống giữ bình tĩnh, cúi đầu chào hỏi:
"Lục huynh, đã lâu không gặp."
Hắn càng cười lớn hơn, giọng khàn khàn thích thú.

Dứt trận cười, hắn làm mặt buồn bã:

"Huynh biết không, lúc nghe tin huynh mất tích ta và đám người Lương Vân đã vô cùng đau khổ." Lục Chính mếu một cách xấu xí, giả vờ thương cảm, nhưng thực chất là đang bỡn cợt y.
Hắn gục vào vai Tô Thống, sụt sịt khóc:
"Mấy ngày trước ta nghe người dân trên phố truyền tai nhau rằng huynh vẫn còn sống.

Ta tưởng là họ đang nói đùa.

Đến khi nhận được thư mời của phủ tướng quân báo tin vui, ta mừng khôn xiết."
Nghĩ thôi Tô Thống đã cảm thấy rất nực cười, người như hắn cũng biết đau lòng sao? Đau lòng vì chẳng còn con rối cho hắn chơi đùa, tiêu khiển.

Từng chuyện từng chuyện mà hắn đã làm, trở thành nỗi căm hận mà cả đời này y cũng chẳng thể tha thứ.
Y đẩy Lục Chính ra, động tác chừng mực:
"Cảm kích tấm lòng của Lục huynh.

Ta vẫn bình an mạnh khỏe."
Hắn nâng tay áo lau lấy lau để khuôn mặt ráo hoảnh của mình, một giọt lệ cũng không vắt ra nổi:
"Thời gian qua ta và đám người Lương Vân thương nhớ huynh khôn nguôi.

Ắt hẳn Tô Thống huynh đối với bọn ta cũng thế?"
Cuối lời, giọng hắn phảng phất chút mỉa mai.
"Lục huynh nói đúng rồi." Tô Thống đáp.
Y đột nhiên cười, nụ cười thản nhiên đến lạnh lẽo khiến Lục Chính kinh ngạc:
"Những ngày tháng ta sống cơ cực bên ngoài, ban đêm ngủ thường hay nằm mộng.

Trong mộng ta thấy huynh, Lương Vân, Ngô Hà và đám người kia lần lượt bước qua cánh cổng lớn của Quỷ Môn Quan, chịu đủ mọi hình phạt."
Môi Lục Chính động đậy, ngay khi hắn định nói gì đó liền bị Tô Thống cướp lời:
"Ta cảm thấy rất lo lắng cho các huynh, nếu điều ấy xảy ra thật chắc các huynh sẽ sợ hãi lắm."
Giọng y trầm lạnh như băng.
Kẻ ngốc cũng nghe ra được sự phẫn nộ trong lời Tô Thống.

Mà Lục Chính càng nghĩ, càng cảm giác như đang bị y nguyền rủa:
"Tô Thống, ngươi đừng..."
"Nhưng ta tin rằng các huynh là người có tâm địa lương thiện, không làm chuyện gì xấu xa sẽ không sợ báo ứng." Y chặn lời hắn.
Cố ý hỏi:
"Ta nói đúng chứ Lục Chính?"
Hắn trừng mắt nhìn chằm chằm vào Tô Thống, lại thấy Nhan Thi cùng vài vị khách tò mò đang quan sát cuộc trò chuyện của hai người.

Lục Chính giữ gìn thể diện, miễn cưỡng thu lại dáng vẻ đỏ mặt tía tai.
"Lưu lạc bên ngoài ít năm tài ăn nói của huynh cũng lanh lợi hơn nhiều đấy." Lục Chính nuốt không trôi cục tức này, ẩn ý đáp.

Nói rồi thì thu lại nụ cười gượng gạo, quay đi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận