Bấy giờ Nhan Thi bước tới chỗ Tô Thống, lo lắng cho tâm trạng của y:
"Huynh không sao chứ?"
Tô Thống dời mắt từ bóng lưng Lục Chính sang nàng, điềm tĩnh như chưa từng có chuyện gì xảy ra, chỉ lắc đầu đáp lại.
"Huynh đâu cần phải khiêu khích hắn ta."
Hiểu được nàng quan tâm tới sự an toàn của y, Tô Thống bỗng nhiên cười bằng vẻ tự tin hiếm thấy:
"Thời thế thay đổi rồi, ai bắt nạt ai vẫn còn chưa biết được đâu."
Nhan Thi không thể đoán ẩn ý trong lời y, chỉ nhìn thấy gương mặt tuấn tú đó ánh lên những tia mờ ám.
"Nhị Vương Gia tới." Tiếng thông báo lanh lảnh của người gác cổng vọng vào.
Nghe thấy ba chữ này Nhan Thi bất giác đứng như trời trồng một lúc.
Nàng từng trăm nghìn lần suy nghĩ về cảnh tưởng gặp lại Lôi Hiển, nhưng chẳng ngờ được rằng ngày đó đến nhanh như thế, mà còn là gặp lại trong phủ tướng quân.
Đôi hài gấm bước qua cửa chính, nam nhân phong thái sáng bừng, dáng đi ngay ngắn xuất hiện trước mặt nàng.
Nhan Thi những tưởng bản thân đã chuẩn bị tinh thần mạnh mẽ rất kỹ càng, nhưng thời khắc đối diện với Lôi Hiển lòng nàng lại điên cuồng run rẩy.
Hình ảnh bi thảm ở núi Ngự Vân ngày hôm đó liên tục lướt qua đại não, khiến tâm trí Nhan Thi bị thù hận nhấn chìm, suýt chút thì không giữ được bình tĩnh.
"Nhan cô nương." Tô Thống lay gọi nàng, ánh mắt trong suốt của y ngập tràn lo lắng.
Nàng vừa trong cơn ác mộng quay về, thần sắc vẫn chưa thể ổn định ngay.
Thấy mọi người xung quanh đều cúc cung hành đại lễ, nàng cũng đành miễn cưỡng quỳ xuống.
"Tất cả đứng lên hết đi, hôm nay bổn vương đến đây làm khách.
Mọi người đừng để ý tới ta, cứ thoải mái trò chuyện." Lôi Hiển ôn hòa nói.
Sau khi đứng dậy, Tô Thống im lặng quan sát nàng ít giây, ân cần hỏi:
"Cô cảm thấy khó chịu ở đâu ư? Nhìn cô có vẻ mệt mỏi lắm."
Nhan Thi cố cười, xua đi nét kỳ lạ trên mặt mình:
"Chắc do ta ngủ không đủ giấc, lát nữa vào trong nghỉ ngơi sẽ khỏi thôi."
Nhận được câu hồi đáp của nàng, Tô Thống tạm thời yên tâm.
Mà lúc này Tô Thiệu cũng đang rất bất ngờ, vốn danh sách thư mời không hề đề cập tới người trong hoàng tộc, bỗng nhiên Lôi Hiển ghé thăm khiến ông ấy cũng bất an vô cùng.
Trước nay, có thể cách xa những thế lực tranh giành đấu đá trong triều chừng nào, Tô Thiệu sẽ cố gắng giữ khoảng cách chừng ấy.
Bởi vì ông sớm đã nhìn thấy những mặt đen tối phía sau của bè lũ.
Không mong bản thân vây vào làm liên lụy tới người nhà, chỉ biết tận tụy với đế vương và bách tính.
Nhưng dạo gần đây Tô Thiệu nhận được thư gửi từ phủ tướng quân ra biên giới, nói Nhị Vương Gia có ý kết thân, lòng Tô Thiệu càng ngập tràn lo sợ.
Sợ thánh thượng nghi kị sự trung thành của nhà họ Tô với người, sợ phủ tướng quân sẽ trở thành cái gai trong mắt những kẻ tham vọng khác.
"Tô tướng quân." Lôi Hiển gọi ông.
"Có thần." Tô Thiệu mau mau bước tới, cung kính đáp lại.
Nô tài đi cùng hắn mang theo một chiếc hộp nhỏ, cẩn thận mở ra.
Viên ngọc bên trong ánh lên sắc sáng, bề mặt bóng loáng khiến người ta lóa mắt.
Tô Thiệu ngạc nhiên hỏi:
"Đây là..."
Lôi Hiển nho nhã cười:
"Phụ hoàng hay tin cả nhà Tô tướng quân cuối cùng cũng được đoàn viên, sai ta mang dạ minh châu đến làm quà chúc mừng."
Nghe thấy lời này, Tô Thiệu như trút được phần gánh nặng trong lòng, thầm thở phào.
Ông cùng toàn bộ người của Tô gia đồng loạt hành lễ:
"Đa tạ hoàng thượng ân sủng."
Sau đó ông lệnh hạ nhân đem món quà quý báu vào trong, những người chứng kiến lấy làm ngưỡng mộ.
Nghe nô tỳ bẩm báo có Lôi Hiển đến, mọi bệnh tật của Tô Uyển Thư không cần dùng thuốc cũng lập tức tiêu tan, từ viện phía đông đi một mạch ra phòng tiệc.
Nàng ta hôm nay sửa soạn đặc biệt xinh đẹp, y phục hồng nhạt, trâm cài hồ điệp lấp lánh sau đầu.
Trong cái sang trọng có sự ngây thơ và thuần khiết.
Tô Uyển Thư thướt tha đi vào phòng tiệc, nhìn lướt qua những bóng lưng gần như lu mờ trong mắt nàng ta.
Khi chạm phải nụ cười anh tuấn của Lôi Hiển, nàng ta dừng lại, thẹn thùng cúi mặt.
"Phụ thân, mẫu thân." Tô Uyển Thư nhỏ giọng thưa.
"Sao bây giờ con mới ra đây?" Lại Như Hương có ý quở trách.
"Lúc nãy trâm cài của con bị hỏng, loay hoay mãi mới tìm được cái khác phù hợp nên chậm trễ." Tô Uyển Thư trả lời nhưng ánh mắt không đặt ở người đối diện, còn bẽn lẽn cười.
Lại Như Hương ngước nhìn theo, phát hiện hướng đó là nơi Nhị Vương Gia đang trò chuyện cùng Tô Thiệu.
Bà ấy không hài lòng, cau mày:
"Ở đây có rất nhiều người, đừng để họ đánh giá con gái nhà chúng ta không biết phép tắc."
Bị mẫu thân phàn nàn, Tô Uyển Thư rút lại vẻ say đắm của mình.
Nhưng ánh mắt chưa chịu an phận, đôi lúc vẫn âm thầm đưa đẩy về phía Lôi Hiển.
"Ngươi xem.
Người ta thèm cái chức Vương Phi đến sắp không nhịn được rồi." Bội Hỉ thì thào với Đại Bảo, giọng điệu ẩn ý cười chê.
"Trong phủ này cô là người không biết giữ mồm mép nhất, bụng nghĩ cái gì đều nói huỵch toẹt hết ra.
Cô không sợ tiểu thư nghe được sẽ xé rách miệng cô ư?" Đại Bảo nửa là nhắc nhở, nửa là châm chọc.
Bề ngoài hắn chẳng tỏ thái độ gì, nhưng mặc khác thì âm thầm đồng tình với suy nghĩ của Bội Hỉ.
Nha đầu mở to mắt nhìn hắn:
"Ngươi cũng độc mồm độc miệng thật, chưa chi đã trù ẻo ta rồi.
Nếu tiểu thư vì những lời này mà trách phạt ta, thì chắc chắn ngươi là người mách lẻo."
Đại Bảo cảm thấy vô cùng oan ức:
"Ta giống người thích tọc mạch vậy ư?"
Bội Hỉ liếc hắn một cái, ngoảnh đi nơi khác:
"Nãy giờ ta chỉ nói chuyện với một mình ngươi.
Không phải ngươi nói thì là ai nói?"
Sự ngang ngược của Bội Hỉ khiến hắn ức tới run cả tay chân, tiếp tục tranh cãi dù dùng lý lẽ cũng không làm lại nha đầu này, còn im lặng cho qua thì e bản thân sẽ đột tử vì bệnh "tức".
"Vậy cô nói mấy lời đó với ta làm gì, giữ lại tự mình biết là được rồi." Đại Bảo hậm hực, cũng chẳng muốn dây dưa thêm với nha đầu.
Nhưng câu vừa thốt ra đi vào tai Bội Hỉ đã trở thành dòng nước nóng, Bội Hỉ trừng mắt với hắn:
"Ngươi..."
"Được rồi, còn làm loạn nữa sẽ bị người ta nhìn thấy hết đó." Nhan Thi sau hồi lâu chịu đựng sự ồn ào này mới không cầm được chen vào, khuyên ngăn.
Mặc dù hai người bọn họ đã tạm thời im lặng, nhưng trong lòng Bội Hỉ vẫn cảm thấy vô cùng ấm ức.
Cô nương dùng ánh mắt hình mũi tên phóng thẳng tới chỗ Đại Bảo.
Hắn không cần ngoảnh đầu, sống lưng cũng bỗng nhiên ớn lạnh.
Từng có người nói với hắn rằng trên đời này có hai thứ mà hắn không nên trêu đùa, một là hổ dữ và hai là nữ nhân.
Bây giờ ngẫm lại quả nhiên thấy rất đúng.
Nghĩ tới thái độ của Lôi Hiển và Tô Uyển Thư dành cho nhau, Nhan Thi bỗng rơi vào trầm mặc.
Sau một hồi phỏng đoán không có kết quả, nàng mới gặn hỏi Bội Hỉ:
"Lúc nãy ta nghe cô nhắc đến Vương Phi gì đó?"
"Nhan cô nương không biết ư?" Bội Hỉ tỏ ra khá bất ngờ, bởi lẽ sự việc này sớm đã lan truyền khắp kinh thành.
Nhan Thi ngẩng lên nhìn Bội Hỉ, lắc đầu cùng đôi mắt rỗng tuếch.
Cô gái nhỏ tiếp lời:
"Hơn hai tháng trước Nhị Vương Gia đột nhiên thỉnh cầu hoàng thượng ban hôn cho ngài ấy và Tô tiểu thư.
Nhưng thánh thượng long thể bất an, vẫn chưa đưa ra quyết định.
Mặc dù vậy, Nhị Vương Gia vẫn có thái độ kiên định đối với tiểu thư.
Nên mọi người đều nghĩ rằng mối nhân duyên này sớm muộn cũng sẽ được tác thành.
Những kẻ thích nịnh nọt từ đó chẳng còn biết e ngại chừng mực gì cả, có người còn thẳng miệng gọi tiểu thư là "Vương Phi"."
"Hơn hai tháng trước".
Nhan Thi nghĩ ngợi, thời gian ấy chỉ sau khi nàng bị đối xử tàn nhẫn ở núi Ngự Vân chưa lâu.
Trái tim nàng như xuất hiện thêm nhiều vết rạn, râm ran đau đớn.
"Vậy ý phía Tô tướng quân thế nào?" Nhan Thi thuận miệng hỏi.
"Phu nhân ban đầu có hơi do dự, nhưng không hiểu vì sao sau đó bỗng nhiên chấp nhận cho Tô tiểu thư qua lại với Nhị Vương Gia."
Bội Hỉ ngập ngừng:
"Về phần lão gia từ khi biết chuyện thì vẫn chưa đưa ra ý kiến, nhưng có vẻ ngài ấy không bằng lòng."
Nàng đoán ắt hẳn người sáng suốt như Tô Thiệu cũng đã nhìn thấu âm mưu của Lôi Hiển.
Hắn tiếp cận phủ tướng quân một là vì binh phù trong tay ông, hai là vì muốn lôi kéo thế lực và sự đồng thuận của những người có tiếng nói trong triều.
Dọn đường cho hắn bước lên ngôi vị đế vương.
Bội Hỉ chợt nhớ:
"À, người phản đối mối hôn sự này còn có nhị thiếu gia, nhưng thái độ ngài ấy trước sau không rõ ràng.
Nhị Vương Gia vừa mang thanh Huyền Vũ trao tặng thì lập tức tươi cười hớn hở."
"Hóa ra là như vậy." Nhan Thi lẩm bẩm, thắc mắc trong lòng tạm thời được sáng tỏ.
"Tô Thống, cháu trai ngoan của ta." Một cặp vợ chồng từ bên ngoài vừa đi vào vừa gọi, gương mặt phúc hậu của vị phu nhân phía sau đỏ hoe như sắp khóc.
Tới giữa phòng tiệc thì bước chân khựng lại, quét mắt qua mấy chục người cũng không tìm thấy tướng mạo mà bản thân mong muốn.
Cho đến khi y cất tiếng:
"Thúc phụ, nhị thẩm."
Vị phu nhân nín bặt, nhìn Tô Thống rất lâu mới rưng rưng nói:
"Đúng là con rồi, màu mắt này, giọng nói này."
Bà ấy nức nở sờ soạng từ vai xuống cánh tay y, mặt rúm ró khóc:
"Bây giờ cao lớn như vậy rồi."
"Nhị thẩm." Y lau nước mắt cho Triệu Hoa, cười hạnh phúc.
Tô Chí Kiên cũng không giấu được vui mừng, bảo y:
"Về rồi thì tốt."
"Thúc phụ, thời gian qua hai người vẫn khỏe chứ?" Tô Thống hỏi han tỏ lòng hiếu kính.
Triệu Hoa đẫm lệ nhìn Tô Thống, chưa thể điều chỉnh được cảm xúc kích động trong lòng.
Tô Chí Kiên đáp:
"Mỗi năm đến ngày giỗ của con, bá mẫu lại đau thương quá độ, đóng chặt cửa khóc lóc một mình."
Lồng ngực y bỗng có phần xót xa cũng tràn trề ấm áp.
Triệu Hoa được gả đến Tô gia cùng thời điểm Lại Như Hương vào phủ.
Bà là một trong số ít người biết về thân thế của Tô Thống, cũng chứng kiến một khoảng thời gian ngắn y lớn lên.
Thương cảm cho số phận của đứa trẻ ngây thơ, Triệu Hoa hết lòng quan tâm Tô Thống.
Từ sau khi Tô Thống lên năm tuổi, Tô Chí Kiên được phong quan, về huyện An Dương nhậm chức, nơi đó cách xa kinh thành hơn năm sáu ngày đường.
Vì sự bất tiện và xa xôi này, nên Triệu Hoa và Tô Chí Kiên đã thôi quay về thăm y thường xuyên nữa.
Ngày biết hung tin của Tô Thống, phu thê họ đã đau khổ vô cùng.
Sau khi được Tô Thống và mọi người an ủi, Triệu Hoa lấy lại bình tĩnh.
Bà nhìn từ đầu tới chân y:
"Con gầy quá, khí sắc có hơi xanh xao."
Triệu Hoa thoáng đưa mắt sang Lại Như Hương, hỏi:
"Có phải ăn uống không tốt không?"
Sự ám chỉ này vô tình hay cố ý đã khiến đích mẫu phủ tướng quân khó chịu.
Nhưng trước mặt nhiều người cũng chỉ đành nhẫn nhịn cho qua.
Điều làm bà ta kinh ngạc hơn là bức thư mời dành cho phu thê Tô Chí Kiên được sắp xếp gửi đi trễ hơn những người khác, theo lý mà nói bọn họ không thể đến buổi tiệc đúng ngày.
Vậy mà hiện tại đã kịp giờ có mặt trong phòng tiệc.
Triệu Hoa chịu đựng nhiều năm, ở nơi xa xôi thường nghe tin gửi đến nói trưởng tử Tô gia sống không thoải mái.
Vốn định lặn lội đường dài tới giúp y ra mặt, nhưng chưa kịp khởi hành đã nhận được hung tin.
Đó là chuyện mà Triệu Hoa day dứt mãi.
"Hôm nay mở tiệc chúc mừng cho con, nhưng sao y phục con mặc lại sơ sài như vậy."
Triệu Hoa liếc sang Tô Uyển Thư, trâm bạc chuỗi ngọc trên đầu nàng ta lấp lánh như đi hội:
"Còn không bằng..."
Lời định thốt ra kịp giữ lại vào trong, bởi bà hiểu nếu nói quá rõ ràng chỉ càng khiến Tô gia mất mặt.
Y cười, nét anh tuấn, chính trực sáng bừng như hoa tuyết:
"Phụ thân quên mình chiến đấu sinh tử ở biên quan, Tịch Quốc đang lúc hỗn loạn, bá tánh chịu nhiều khổ cực."
Tô Thống ngước mắt nhìn tướng quân phu nhân, tâm tình dừng lại đôi chút, sau cùng mới ôn hòa nói tiếp:
"Mẫu thân cũng không đắn đo dùng tiền bạc, trang sức mà mình yêu thích đổi thành lương thực, những thứ cần thiết cứu giúp bá tánh.
Trong phủ có thể cắt giảm chi tiêu tốn kém đều sẽ cắt giảm.
Con thân là trưởng tử nhà họ Tô, không nên dùng cái khổ của mình mà đòi hỏi những đồ xa xỉ."
"Bộ y phục này tuy có hơi đơn giản, chất liệu vải chỉ là hàng thứ phẩm không đáng bao nhiêu ngân lượng.
Nhưng dày dặn và ấm áp, cũng đâu tới nỗi khó nhìn." Thái độ y điềm đạm, vui vẻ.
Triệu Hoa nghe hết lời y chỉ có thể thở dài một tiếng:
"Thằng bé này, vẫn hiểu chuyện như khi nhỏ."
Bà vốn muốn mượn cơ hội có đầy đủ mọi người, dành lấy chút thể diện cho y, nhưng Tô Thống lại tinh ý nhận ra, dùng sự khiêm tốn để khéo léo từ chối.
Tô Thiệu thủ thỉ vào tai Lại Như Hương:
"Chẳng phải ta đã dặn nàng sắp xếp chu đáo cho Tô Thống ư? Sao bây giờ để nó ăn mặc như thế ra mắt mọi người.
Ta biết thường ngày nàng chi tiêu dè xẻn, cốt yếu cũng là nghĩ tới thể diện cho ta.
Nhưng hôm nay là ngày quan trọng, cũng nên để nó ăn mặc cho có phong thái của đại công tử một chút."
Lại Như Hương vừa mới hé môi, chưa kịp giải thích đã bị Tô Thiệu trách móc:
"Nàng nên dạy bảo lại Uyển Thư, ăn vận cho đoan trang tao nhã chứ không phải khoa trương, diêm dúa như thế." Tô Thiệu tỏ ý không vui: "May mà Thống nhi lanh lợi, nếu không chẳng biết mọi người sẽ nghĩ Tô gia chúng ta thành ra cái gì nữa.".