Sau khi thoát khỏi giếng sâu, toàn thân Tô Thống lạnh giá như vừa rơi vào hố băng, hai hàm răng mất kiểm soát run lập cập.
Nhan Thi cởi áo choàng của nàng khoác lên người y:
"Thấy đỡ hơn chưa?"
Tô Thống nhìn bàn tay vốn trắng mịn như hoa giấy của nàng đã nhuộm đỏ sắc máu, tâm can chợt có cảm giác xót
xa:
"Tay của cô."
Nàng chỉ thản nhiên cười, nét mặt chẳng thể hiện một chút đau đớn nào:
"Không sao."
"Sao huynh lại bị rơi xuống giếng?" Nhan Thi hỏi y.
Tô Thống rút chiếc khăn tay mềm mại từ trong ngực áo ra, dịu dàng giúp nàng cầm máu:
"Là đám người Lục Chính hại ta."
Nhan Thi không mấy ngạc nhiên, ngược lại còn cảm thấy bọn họ quá liều lĩnh, dám hành động lỗ mãng ngay trong phủ tướng quần:
"Huynh có biết nhị phu nhân bị người ta đánh ngất không?"
Tô Thống nâng mắt bằng vẻ vô cùng kinh ngạc:
"Ý cô nói nhị thẩm ư?"
"Lúc ta phát hiện ra, bà ấy đang chảy rất nhiều máu." Nàng nói tiếp, đưa thanh gỗ tìm được cho Tô Thống xem xét.
"Bây giờ nhị thẩm thế nào rồi?" Y sốt ruột.
Nang mim moi lac dลื่น:
"Mặc dù vết thương không quá nặng, nhưng tình hình vẫn rất khó nói.
Nên đợi kết luận của đại phu."
Y nghiến chặt răng, tức giận đấm vào rặng trúc:
"Khốn kiếp."
Trông bộ dạng mất bình tĩnh của Tô Thống, Nhan Thi mơ hồ đoán được điều gì, chỉ là chưa dám khẳng định.
Y quay lại nói với nàng:
"Vở kịch hay mà ta nhắc tới đã đến lúc nên hạ màn rồi.
Nhưng trong vở kịch này ta vẫn còn thiếu một người dẫn chuyện."
Y ngừng lại nhìn thẳng vào nàng khá lâu.
Càng nhìn sâu, Nhan Thi càng cảm giác đáy mắt Tô Thống như có một lực hút kinh người.
Kể từ khi gặp được Tô Thống cho đến nay, bộ dạng mà nàng thấy không phải kiềm nén thù hận thì cũng là một thiếu niên giả ngu giả dại.
Nhưng tại khoảnh khắc này tròng mắt y đặc biệt tinh anh.
"Ý huynh muốn ta đảm nhận vị trí đó sao?" Nàng mở miệng.
Thái độ Tô Thống kiên định:
"Hôm nay là cơ hội tốt nhất để ta đòi lại công bằng cho mình."
"Ta giúp huynh." Nhan Thi chẳng hề do dự.
Bởi vì dáng vẻ của y hiện giờ cũng chính là dáng vẻ mà nàng muốn có.
Nếu cơ hội báo thù xuất hiện nàng cũng sẽ giống như y lập tức chớp lấy thời cơ, không bận tâm, không sợ hãi.
Tiếng đàn trong phòng tiệc đã ngưng vang, vài ba khách mời còn lại đứng dậy cáo từ gia chủ.
Tô Thiệu trịnh trọng rời khỏi ghế ngồi, nghiêng mình tiền nhị vương gia ra cửa.
"Xin các vị dừng bước." Nhan Thi kịp trở vào.
Phía sau nàng là một nô tỳ trong phủ, tay bưng khay gỗ, bên trên trùm kín vải đen.
Tất cả mọi người nghe thế thì liền nán lại, ai nấy đều ngơ ngác nhìn nhau.
Nhan Thi đi lướt qua Lôi Hiển, theo phép tắc cúi đầu cung kính.
"Nhan cô nương, có chuyện gì thế?" Lôi Hiển cười, hỏi nàng.
Nhan Thi không trực tiếp trả lời hắn, mà âm thầm tiến ra đứng ở giữa căn phòng lớn, nói:
"Xin các vị hãy nán lại thêm một chút, tiểu nữ có việc muốn thỉnh cầu Tô tướng quân và các vị làm chủ."
Trông nét mặt nàng nghiêm túc, lời nói khẩn khoản, không riêng Tô Thiệu mà tất cả mọi người đều lấy làm tò mò:
"Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
Nhan Thi liếc sang đám người Lục Chính, bọn họ thản nhiên đến mức khiến người ta phẩn nộ.
Đánh bị thương một thiếu phụ, hãm hại đích tử của nhà họ Tô, nhưng sau khi việc thành thì không lập tức lánh đi, mà vẫn bình tĩnh đứng đây xem kịch như một người ngoài.
"Tô tướng quân, nhị phu nhân bị người ta đánh ngất khi đang trên đường đến viện phía tây." Nhan Thi đi thẳng vào vấn đề.
Sự việc đột ngột khiến Tô Thiệu sững sờ:
"Sao lại như thế?"
Bầu không khí ban nãy còn yên tĩnh, lời nàng vừa truyền đi mọi người bắt đầu dấy lên tiếng xì xào.
Ở một góc phòng, Nhan Thi thoáng thấy sắc mặt vị công tử đứng bên cạnh Lục Chính bỗng dưng tối sầm.
Khác với vẻ kiêu ngạo trước đó, hắn cụp mắt, liên tục nuốt nước bọt một cách thấp thỏm.
Lại Như Hương thân là chủ mẫu, dẫu chẳng ưa thích gì Triệu Hoa cũng nên thể hiện thái độ ân cần:
"Triệu muội muội hiện giờ thế nào? Có bị thương không?"
Nhan Thi điểm tĩnh đáp:
"Hồi tướng quân phu nhân, nhị phu nhân đã được đưa qua viện phía tây.
Đại Bảo sợ làm kinh động tới mọi người, nên chỉ âm thầm thông báo cho Tô huyện lệnh rồi tức tốc đi mời đại phu.
Hiện vẫn hôn mê chưa tỉnh, nặng nhẹ phải đợi đại phu bắt mạch xong mới biết được."
Bà ta bằng hoàng:
"Phủ tướng quân trước giờ canh phòng nghiêm ngặt, bất kỳ kẻ lạ mặt nào muốn bước vào cũng khó mà thoát khỏi tai mắt của các thị vệ.
Sao hôm nay lại để xảy ra chuyện lớn như vậy?"
"Tiểu nữ nghi ngờ người gây ra sự tình rất có thể đã trà trộn vào những khách mời đến dự tiệc."
Nàng quả quyết thỉnh cầu:
"Xin Tô tướng quân cho người thắt chặt các lối ra vào, để phòng thủ phạm thừa cơ hội tẩu thoát."
Mọi người chứng kiến đều gật gù tán đồng với đề nghị này, họ cho rằng việc tăng cường kiểm soát bấy giờ là cần thiết.
Duy chỉ có một người:
"Vị cô nương này, ta thấy làm thế không thỏa đáng."
Nàng nhã nhặn tiếp lời:
"Tiểu nữ tên Nhan Thi.
Vị này có lẽ là Lục công tử?"
Lục Chính khá bất ngờ:
"Cô nương biết ta ư?"
"Lục công tử chín tuổi vẽ một bức "Hồng Mai Rực Rỡ", nét bút uyển chuyển sống động như thật.
Xuất sắc đoạt giải quán quần phần thi hội họa trong kỳ thi Ưu Tú của Học Đường, được thánh thượng đích thần hạ chỉ khen ngợi, nổi tiếng khắp kinh thành."
Thấy nàng chẳng cần suy nghĩ liền nói tường tận về mình, Lục Chính cảm giác vui sướng trong lòng, sơ ý để lộ nụ cười cao ngạo:
"Trí nhớ không tệ."
Lục đại nhân đứng một bên che miệng tăng hẳng, nhắc nhở hẳn phải nên cư xử khiêm tốn.
Lục Chính chớp mắt, rút lại nụ cười vừa rồi.
Hắn sờ mũi nói:
"Ớ đây còn có nhị vương gia, cô thỉnh cầu bao vây toàn bộ Tô phủ khác nào ám chỉ cũng nghi ngờ ngài ấy là thủ phạm?"
Nghe xong lời hắn, nét điểm tĩnh vốn có trên mặt Tô Thiệu bỗng dưng biến mất.
Ông lập tức ôm quyền cúi đầu trước Lôi Hiển:
"Nhị vương gia, Nhan cô nương cùng Tô phủ không hề có ý nghi ngờ ngài."
Lôi Hiển xua tay:
"Bồn vương thay phụ hoàng đến dự tiệc, phủ tướng quân xảy ra chuyện lớn ta cũng không thể ngoảnh mặt làm ngơ."
Hắn trở lại chỗ ngồi, nho nhã xòe quạt giấy, phe phấy:
"Theo lời của Nhan cô nương thì mỗi người ở đây đều có thể là thủ phạm."
Lôi Hiển nhìn nàng:
"Chỉ mong cô nương xử lí công bằng, đừng tùy tiện vu oan cho người vô tội."
"Hồi nhị vương gia, tiểu nữ tự biết bản thân kém cỏi, không dám ngông cuồng trước mặt các đại nhân.
Mục đích của tiểu nữ là muốn thỉnh cầu nhị vương gia cùng các đại nhân ở đây thay nhị phu nhân phân xử, tìm ra thủ phạm đã hãm hại bà ấy." Nàng đáp.
Được sự thông cảm của Lôi Hiển, Tô Thiệu lập tức cho các thị vệ kiểm soát tất cả lối ra vào phủ tướng quân.
Bên ngoài cửa phòng tiệc, tốp binh lính xếp hàng nghiêm chỉnh đợi lệnh.
Nhan Thi quay ra những người có mặt trong phòng tiệc:
"Các vị, phần sau đầu của nhị phu nhân bị thương không hề nhẹ.
Tại hiện trường xuất hiện rất nhiều dấu hài, cho thấy hung thủ còn có đồng phạm."
Thị vệ được Tô Thiệu cử đến hiện trường xem xét đã nhanh chóng trở về:
"Dọc lối mòn dẫn đến viện phía tây quả thật có rất nhiều dấu hài như lời Nhan cô nương nói."
"Đồng phạm sao? Ai mà to gan như vậy, dám hại người ngay trong phủ tướng quân?" Một công tử bất bình.
Nàng mở khay trùm vải đen, lấy ra vật chứng đầu tiên:
"Đây là thanh gỗ bị hung thủ vứt lại, vị trí phát hiện khá gần với nơi nhị phu nhân ngất xỉu, trên thanh gỗ vẫn còn dính máu.
Có thể vật này chính là hung khí."
Thị vệ tiếp lời:
"Ở hiện trường có ít nhất bốn dấu hài, trong số đó có một dấu hài hiện lên hình đóa hoa Lan.
Nhưng theo thuộc hạ quan sát, dấu hài này bước ra từ sân chính đến lối mòn là một đường thẳng, không tìm được dấu vết giẳng co."
Lại Như Hương suy đoán:
"Triệu muội muội yêu thích hoa cỏ, dưới đế hài khắc một đóa Lan cũng chỉ muốn làm tăng sự dịu dàng, xinh đẹp cho nữ tử, là chuyện dễ hiểu."
Thị vệ đăm chiêu, kéo dài giọng trong vẻ nghĩ ngợi:
"Còn một dấu hài di chuyển rất kỳ lạ."
Loi Hien thac mac:
"Kỳ lạ thế nào?"
"Hồi nhị vương gia, hình như có một người chân phải đi đứng bất tiện.
Trên đất, tất cả dấu hài thuộc về kẻ đó chỉ thấy được mũi hài phải rất đậm, gót hài khá mờ.
Giống như khi bước đi phải dồn hết trọng lượng một bên cơ thể lên phần nửa bàn chân trước vậy." Thị vệ từ từ giải thích.
"Dựa vào vết thương của nhị phu nhân cho thấy bà ấy đã bị hung thủ đánh lén từ phía sau.
Mặc dù không nguy hiểm tính mạng, nhưng người này ra tay chẳng lưu tình cũng thật tàn nhẫn."
Nhan Thi cố ý dọa:
"Theo luật pháp Tịch Quốc có thể quy vào tội cố ý giết người, nhẹ thì giam trong lao ngục hai mươi đến ba mươi năm, nặng thì xử tử."
Không khí bỗng trở nên yên tĩnh lạ lùng.
Người ngồi ở phía sau lưng Lục Chính cảm giác hô hấp bắt đầu nặng nề.
Hắn muốn uống một tách trà nóng để giữ cho bản thân bình tĩnh, nhưng vừa cầm lên thì tách trà đã tụt khỏi bàn tay.
"Thật vô dụng." Trông bộ dạng run như cầy sấy của Ngô Hà, Lục Chính không nhịn được chán ghét phun ra mấy chữ.
Ngô Hà cúi mặt, sự nhẫn nhịn suốt thời gian dài như đang ồ ạt trào lên.
Hắn cố gắng làm chủ cảm xúc, nghiễn chặt răng nuốt chúng xuống thật âm thầm.
Mắt Tô Kỳ chợt nảy ra tia sáng:
"Ngô Hà."
Thình lình bị gọi tên, Ngô Hà giật mình ngầng phắt đầu.
Tô Kỳ nhớ lại:
"Lúc nhỏ huynh từng bị ngã ngựa một lần, hắc mã trong lúc hoảng loạn đã giẫm trúng chân.
Kể từ đó huynh đối với chuyện cưỡi ngựa, bắn cung vô cùng sợ hãi."
Mọi sự chú ý đồng loạt hướng về Ngô Hà, hai chân hắn vô thức ríu lại:
"Các người làm gì vậy? Chỉ vì ta từng bị thương thì có thể nghi ngờ ta là hung thủ ư?"
Thấy hắn phản ứng mạnh, Tô Kỳ nheo mắt:
"Ta nhớ không lầm thì huynh cũng bị thương chân phải."
Ngô Hà cố giữ giọng mình bình tĩnh, nhưng vẫn không che giấu được âm vực run rẩy:
"Vậy thì đã sao?