Tiêu Chấn hòa nhã nói với y:
"Chúc mừng huynh đã trở về."
Tô Thống mỉm cười, gật đầu đáp lại:
"Đa tạ."
Y cũng bày tỏ lòng cảm kích:
"Đa tạ huynh đã ra mặt làm chứng, giúp ta giành công bằng."
Tiêu Chấn khẽ xua tay, nhấn mạnh:
"Ta không phải đang giúp huynh, ta đang giúp chính mình."
Đón ánh mắt ngạc nhiên của Tô Thống, Tiêu Chấn chỉ cười:
"Những kẻ yếu thể ở trong Học Đường có người nào chưa từng bị Lục Chính trêu đùa đầu chứ? Ngay cả đại công tử nhà tướng quân hắn còn to gan bắt nạt, thì một người xuất thân tầm thường như ta sao tránh khỏi."
"Ta giúp huynh vạch trần Lục Chính, trừ đi cái xấu trong Học Đường, sau này ta cũng không còn sợ bị người khác ức hiếp nữa."
Tiêu Chấn nhỏ giọng, rũ mắt vẻ xấu hổ:
"Nói trắng ra thì là ta đang cậy sức của huynh thôi."
Tô Thống ngộ ra lời hắn, khiêm tốn bảo:
"Chuyện hôm nay nếu không có Tiêu huynh làm chứng, chưa chắc đã lấy được lòng tin của nhị vương gia."
Tiêu Chấn đột nhiên ngậm môi, im lặng giây lát.
Sau cùng lấy hết can đảm:
"Tô công tử, xin lỗi huynh."
Tô Thống ngạc nhiên nhìn hắn:
"Sao phải nói thế?"
"Trước đây là do ta ích kỷ, tham sống sợ chết.
Thấy huynh bị bắt nạt hết lần này đến lần khác mà cũng không dám lên tiếng bênh vực.
Thâm tâm Tiêu Chấn hổ thẹn vô cùng." Tiêu Chấn thành thật, không dám nhìn thẳng vào người đối diện.
Y khe lac dลี่น:
"Ta biết huynh cũng có nỗi khổ của riêng mình, đừng suy nghĩ nhiều như thế."
Bất ngờ trước thái độ hòa nhã của y, Tiêu Chấn tỏ ra cảm phục:
"Tô công tử không những là người hiền lành, mà còn có lòng bao dung độ lượng."
"Huynh quá lời rồi." Y khiềm tốn.
"Mong rằng sau này hai chúng ta vẫn có thể làm bạn bè?"
Tô Thống niềm nở, tỏ ý sẵn sàng:
"Đương nhiên rồi."
Tiêu Chấn nhìn sắc trời đã muôn:
"Vậy ta xin phép quay về trước, sau này có thời gian sẽ đến tìm huynh trò chuyện."
Tô Thống mỉm cười và gật đầu.
Hắn quay sang Nhan Thi, ngại ngùng:
"Nhan cô nương, khi khác gặp lại."
Nàng im lặng, đoan trang cúi đầu.
Cho đến lúc thật sự phải quay lưng rời khỏi, ánh mắt Tiêu Chấn vẫn còn đọng chút lưu luyển chưa tan.
Hắn là người tôn trọng lễ nghĩa, thế nên chỉ dám cất giữ vẻ say đắm trong lòng, không đường đột bộc lộ sợ người ta nhìn thấy.
Những chuyện ồn ào trong buổi tiệc đã kết thúc, các khách mời còn lại cũng lần lượt ra về.
Tô Thiệu sau một hồi bị sự tình xoay như chong chóng, khiến đầu óc ông trở nên mệt lử, đã đi cùng Lại Như Hương về phòng.
Còn Triệu Hoa thì được Nhan Thi và Tô Thống đưa sang một căn phòng ở viện phía tây.
Khi Triệu Hoa ngồi yên ổn trên giường, bà thuận mắt nhìn mọi thứ xung quanh giây lát, biểu cảm hài lòng bảo:
"Đứa trẻ này, bao nhiêu năm rồi vẫn giữ được tính tình đơn giản, không thích phô trương."
Bà quay sang cười nói với Tô Thống:
"Vào trưa nay trong lúc cùng các vị phu nhân đi dạo, ta đưa họ ra đình viện phía tây uống trà trò chuyện.
Con biết không? Lúc họ nhìn thấy cách trang trí trong viện này, người nào người nấy đều khen con biết ôn lương cung kiệm."
Dứt câu, Tô Thống vẫn còn nhìn thấy những tia tự hào sáng rực trong khóe mắt Triệu Hoa.
Y cười ôn hòa:
"Thật ra trước khi tổ chức tiệc mừng, đích mẫu đã từng bảo các nô tài mang rất nhiều thứ quý giá đến."
Nét tươi cười trên mặt Triệu Hoa chợt dừng lại.
Tô Thống điểm tĩnh nói tiếp:
"Nhưng Nhan Thi cảm thấy con nên khiêm tốn, đơn giản một chút.
Tránh người khác mang chuyện ăn mặc xa xỉ của con ra bàn luận.
Con dây vào điều tiếng thị phi, mặt mũi phụ thân trên triều đường cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Cho nên nàng khuyên con cứ đón nhận tấm lòng của đích mẫu và cất giữ trước, rồi âm thầm may một bộ lễ phục khác."
"Tất cả mọi thứ được bày trí trong viện cũng là Nhan Thi thay con sắp xếp." Y dịu dàng nhìn nàng.
Triệu Hoa thấy nụ cười thấp thoáng ý xuân của Tô Thống, bà không nói gì, chỉ điểm đạm bảo Nhan Thi:
"Cô nương còn trẻ mà đã suy nghĩ cần thận, tỉ mỉ."
Bà nắm tay nàng, tỏ ra thân thiết lần hy vọng:
"Trong ngôi nhà này, Tô Thống đơn độc một mình.
Từ nay có người như cô nương ở bên cạnh, ta cũng cảm thấy yên tâm đôi phần."
"Phu nhan qua coi trong tieu nน roi.
Tieu nนี cung To Thing xem nhau nhu bang hu.
Giup huynh ay la le duong
nhiên."
Thấy nàng phũ phàng đáp, nét mặt Triệu Hoa thoáng chút hụt hắng.
Nhưng trông vẻ bình thản của Nhan Thi, bà nghĩ ắt hẳn nàng chưa hiểu được thâm ý của mình.
Rất nhanh sau đó đã lấy lại được tinh thần, bà lẩm bẩm:
"Không sao.
Không vội."
"Nhị thẩm, người nói gì?" Tô Thống hiếu kỳ hỏi.
Trieu Hoa chi gia vo cudi guong, lac dau.
Nhan Thi lại nghĩ đến sự phối hợp nhịp nhàng của y với Triệu Hoa, lòng đầy tò mò và nghi hoặc:
"Mà chuyện ngày hôm nay rốt cuộc là thế nào?"
Tô Thống và Triệu Hoa bống nhìn nhau, cả hai đột nhiên cùng cười.
Y rót tách trà nóng mời bà, rồi mới từ từ nói:
"Tất cả đều là cái bẩy do ta và nhị thẩm bày ra."
Nàng khá bất ngờ:
"Bẩy sao?"
Y thủng thẳng giải thích:
"Ta biết rõ tính tình Lục Chính kiêu căng.
Kẻ trước nay mà hắn luôn bắt nạt bỗng một ngày ưỡn ngực vỗ vai mắng lại hắn, nguyền rủa hắn.
Cảm giác này người như hắn sao có thể chấp nhận được."
Như ngộ ra điều gì, hai mắt nàng chợt sáng:
"Thể nên ở đầu buổi tiệc huynh đã bày tỏ thái độ chống đối rõ ràng, cố ý chọc tức Lục Chính sao?"
Tô Thống gật đầu:
"Không sai."
Y ngồi xuống ghế đặt bên cạnh giường, dám khẳng định:
"Hắn ngoài việc ỷ lại địa vị của phụ thân mình, thì cũng là người tự cho rằng bản thân thông minh nhất.
Hắn nghĩ rằng ta vẫn còn là một tên mềm yếu như trước kia, bị đánh không dám đánh trả, có phản kháng cũng không đánh lại chúng.
Vì vậy, bọn chúng chẳng chút e dè, lập tức trả thù ngay trong phủ tướng quân."
Ánh mắt y hiện lên vài tia ranh mãnh:
"Thế thì như ý ta rồi."
Nàng mơ hồ:
"Nhưng làm như vậy không phải sẽ rất nguy hiểm sao? Lại dễ bị thị vệ bắt gặp."
"Nếu ta nói có người ở phía sau âm thầm dung túng cho bọn chúng thì sao?" Tô Thống bình tĩnh hỏi.
"Là ai?" Nàng không kìm được hiếu kỳ.
"Khi phát hiện ta rời khỏi phòng tiệc, Tô Uyển Thư đã viện cớ làm rơi đồ rồi điều thị vệ tuần tra ở viện phía tây sang cổng phía bắc tìm giúp.
Cho nên đám người Lục Chính có rất nhiều thời gian ra tay mà không sợ bị ai bắt gặp." Y nói.
Nhan Thi ngẫm nghĩ:
"Thảo nào từ lúc xảy ra chuyện ồn ào, tuyệt nhiên không nhìn thấy bóng dáng của Tô tiểu thư nữa.
Ta còn tưởng cô ấy về phòng nghỉ ngơi rồi."
Nàng lấy làm ngạc nhiên:
"Hà cớ gì Tô tiểu thư phải giúp người ngoài, hai người dẫu sao cũng là huynh muội kia mà?"
Tô Thống cảm thấy hơi mỉa mai, nhưng cũng chỉ im lặng không đáp.
Triệu Hoa uống xong một ngụm trà, bỗng dưng ho khan mấy tiếng.
Nhan Thi liền đón lấy tách trà, nhẹ nhàng vuốt lưng cho bà.
Triệu Hoa đỡ hơn đôi chút, mới lại tiếp lời:
"Cho rằng sau khi ra tay với Tô Thống xong, bọn chúng sẽ âm thầm dọn dẹp hiện trường, quỷ thần đều không thể hay biết.
Nhưng lại chẳng ngờ được là ta đúng lúc xuất hiện, nhìn thấy việc xấu mà chúng làm."
Y nhớ lại:
"Sau khi tiếp đãi các khách mời, ta vờ say rượu đi về phòng một mình, vốn là muốn tạo cơ hội cho bọn chúng."
"Đợi đến lúc thời cơ vừa đủ, ta liền xuất hiện làm nhân chứng sống.
Rồi hô hoán cho mọi người chạy tới, bắt quả tang ba người bọn chúng đang cả gan ức hiếp đại thiếu gia nhà họ Tô." Triệu Hoa ngồi tựa lưng trên giường, hô hấp chậm rãi, hai tay đan trước bụng được ủ ấm bằng chăn bông
"Ta vốn định nhờ tiếng nói của nhị thẩm, cùng với sự chứng kiến của trưởng bối và các khách mời.
Buộc đám người Lục Chính nhận lỗi, trả lại công bằng cho những gì ta đã chịu trước kia.
Đồng thời nhân tiện lần này cảnh cáo hắn từ nay đừng bao giờ ức hiếp kẻ yếu thế nữa."
Tô Thống đang nói thì dừng lại, giọng chùn xuống:
"Chỉ không ngờ là bọn họ tâm tính quá độc ác, suýt chút đã làm hại tới tính mạng của nhị thẩm."
"Kế hoạch nguy hiểm như vậy sao ngay từ đầu huynh không bàn bạc với ta?"
Nhan Thi không phải có ý trách móc, phần nhiều là lo lắng cho sự an toàn của y.
Bởi nàng biết rằng, nếu Tô Thống xảy ra chuyện bất trắc, chẳng những mưu tính bấy lâu sẽ trở nên khó khăn bội phần, mà thế giới này nàng cũng sẽ không còn người đáng tin cậy nào bên cạnh.
Tô Thống cảm thấy có lỗi:
"Ta không nghĩ sự việc sẽ nghiêm trọng thế này, nên không định nói cho nàng biết trước."
Nàng hạ giọng, tránh Triệu Hoa nghe thấy:
"Huynh quên đã từng hứa với ta những gì rồi ư?"
Y tỏ ra áy náy:
"Xin lỗi, sau này sẽ không như vậy nữa."
"Phải rồi."
Triệu Hoa chợt nghĩ tới:
"Làm sao con biết được Lục Chính sẽ cho người diệt khẩu Nghiêm Gia Duy?"
Y nhớ lại:
"Trước khi thư mời dự tiệc của phủ tướng quân được phát đi một ngày, con đã cho người âm thầm đến quê nhà của Nghiêm tiên sinh tìm ông ấy và đề nghị Nghiêm Gia Duy quay lại kinh thành."
Nhan Thi dường như hiểu hành động này của Tô Thống, nàng đoán:
"Mục đích chính của huynh không phải là thuyết phục Nghiêm Gia Duy thú tội và cùng huynh vạch trần Lục
Chính.
Mà thứ huynh muốn là sự đa nghi, nham hiểm của Lục Chính?"
Y cười, khen ngợi:
"Thông minh."
Năm xưa hắn dễ dàng tha cho ông ta một mạng vì biết rõ Nghiêm Gia Duy không có gan làm hại hắn.
Hơn nữa,
Tô Thống chết rồi cũng chẳng còn lý do gì để phanh phui mọi chuyện.
Nhưng nay y đột ngột trở về, mặc dù Nghiêm Gia Duy đã từ chức hồi hương, nhưng cũng chẳng có gì đảm bảo ông ta sẽ không vì lợi ích mà quay ngược lại cắn hắn một cái.
Tô Thống cố tình để Lục Chính biết được y và Nghiêm Gia Duy đã gặp lại nhau, khiến hắn bất an, lòng nóng như lửa đốt.
Tránh đêm dài lắm mộng, hắn chỉ còn cách giết người diệt khẩu.
"Đợi đến khi Nghiêm Gia Duy gặp nguy hiểm, đích thân ta đứng ra bảo vệ ông ta.
Thứ nhất là để ông ta nhìn thấy lời hứa của một con sói sẽ không có gì đảm bảo.
Thứ hai là muốn khơi dậy chút nhân tâm còn sót lại trong lòng
Nghiêm Gia Duy, khuyên ông ta nên quay đầu."
Nghiêm Gia Duy từng nói với Tô Thống, năm đó ông ta nhận hối lộ từ Lục Chính không đơn giản chỉ vì quyền thế của Lục đại nhân, mà còn là vì tình cảnh quẫn bách.
Năm xưa mẫu thân của Nghiêm Gia Duy lâm bệnh nặng, đã mời rất nhiều đại phu giỏi trong kinh thành.
Dùng tất cả vàng bạc, ngân lượng tích cóp vẫn không thể chữa khỏi.
Khi tưởng chừng như không còn hy vọng nữa thì có một ngày Lục Chính đến gặp ông ta.
Hắn hứa sẽ giúp ông ta tìm đại phu giỏi ngoài kinh thành chữa bệnh cho mẫu thân ông.
Nhưng với điều kiện phải để Lục Chính dành được vị trí quán quân của kỳ thi Ưu Tú.
Vì vậy mà Nghiêm Gia Duy đã nhắm mắt làm trái lương tâm.
Nhưng sau khi việc gian lận thi cử xảy ra, Nghiêm Gia Duy luôn mang day dứt tội lỗi trong lòng, cho nên mới từ chức hồi hương.
Không còn mặt mũi làm sư phụ ở Học Đường nữa.