Đợi Gió Đông Thổi Về Phương Bắc


"Đứng lại."
Khi Nhan Thi đang thẩn thờ bước trên hành lang viện phía đông, cánh cửa phòng của Tô Uyển Thư cùng lúc mở ra.

Nàng ta cất giọng.
Nhan Thi nghe vậy liền dừng chân, ngoảnh đầu nhìn thấy Tô Uyển Thư đứng ở phía sau lưng nàng.

Khí sắc dường như không được vui vẻ.
"Tô tiểu thư, cô gọi ta ư?" Nhan Thi hỏi.
Tô Uyển Thư chẳng ưa thích dời mắt sang nơi khác:
"Ớ đây chỉ có ta với cô, ta không gọi cô thì gọi ai?"
"Tô tiểu thư gọi ta có chuyện gì?" Nàng không so đo trước giọng điệu chán ghét của Uyển Thư.
Nàng ta quay sang nhìn nàng đôi giây, ánh mắt dò xét trượt từ đầu xuống chân Nhan Thi:
"Trong buổi tiệc ngày hôm đó..."
Tô Uyển Thư có chút ngại miệng:
"Dạ Trúc đã nói gì với cô?"
Nhan Thi nghe xong hơi giật mình, nhưng nàng chẳng để lộ ra điểm bất ngờ nào trên mặt.

Hóa ra là có người nhịn không nổi nữa nên mới chặn đường hỏi tội.
Nàng rất thành thật:
"Dạ công công nói nhị vương gia muốn gặp ta."
Tô Uyển Thư thoáng kinh ngạc, nhìn nàng chằm chằm, như thể hô hấp vừa bị ngắt quãng.

Cố chấp không muốn
tin:
"Ngài ấy có thân phận cao quý, sao lại muốn tiếp xúc với người thấp hèn như cô được chứ?"
Nhan Thi điểm tĩnh:
"Việc này ta cũng không rõ.

Hay là Tô tiểu thư trực tiếp hỏi ngài ấy thì hơn."
"Ta xin phép về phòng trước." Nàng quay lưng đi, bên trong ống tay áo, tay trái luồn dưới lòng bàn tay phải để giữ ẩm.
"Đứng lại." Tô Uyển Thư đanh giọng ra lệnh.
Nàng ta bước nhanh tới chỗ Nhan Thi, bóng Tô Uyển Thư xếp chồng lên chiếc bóng mảnh khảnh của nàng:
"Đừng tưởng không ai nhìn ra quỷ kế của cô."
Nhan Thi lấy làm ngạc nhiên, ngước mắt hỏi:
"Có phải Tô tiểu thư đã hiểu lầm gì không?"
"Cô bám lấy phủ tướng quân cũng chỉ muốn thoát khỏi tình cảnh nghèo đói trước kia, muốn lợi dụng Tô Thống để bản thân được ăn sung mặc sướng.

Chút tâm tư của kẻ hèn mọn sao qua mặt được bồn tiểu thư." Nàng ta ném ra những lời khinh thị.
Thấy Nhan Thi không có phản ứng gì, Uyển Thư tiếp tục:

"Sao nào? Bây giờ thấy tên ngốc đó chưa đủ đáp ứng tham vọng của cô, nên mới tìm cách quyến rũ nhị vương gia? Muốn một bước nhảy lên cành cao làm Phượng Hoàng?"
Đối với những lời hằn học có sức sát thương này, Nhan Thi chỉ khẽ mỉm cười một cái:
"Ta thấy là do cô đã nghĩ quá nhiều thôi.

Rõ ràng trong buổi tiệc ta chưa hề làm gì muốn nhị vương gia chú ý, là ngài ấy chủ động bảo Dạ công công truyền lời.

Ngay sau đó ta cũng lập tức từ chối."
Tô Uyền Thư cười "hừ" bằng vẻ tức tối, sự nhường nhịn của Nhan Thi trong mắt nàng ta đều trở thành xảo biện:
"Còn nói bản thân không làm gì.

Đứng trước các khách mời, cô cố ý thể hiện mình thông minh, bày trò tìm hung thủ gì chứ? Đều là mượn chuyện để quyến rũ nhị vương gia."
Trông thái độ Tô Uyển Thư mỗi lúc càng kích động, nếu còn lời qua tiếng lại rất có thể sẽ gây nên ồn ào lớn.

Nhan Thi không cố giải thích, cũng chẳng thẹn việc gì để giải thích, chỉ khuyên nàng ta:
"Thay vì cô ở đây ra sức nhục mạ ta, thì hãy nghĩ cách làm sao để thánh thượng đồng ý mối hồn sự này.

Những gì là của cô không ai có thể giành giật được."
Nàng thản nhiên cười, tiếng cười ẩn giấu chút châm biểm:
"Ta nhát gan lắm, vẫn chưa muốn chết.

Cho nên đối với ngài ấy ta không có hứng thú."
Nói xong thì Nhan Thi liền bỏ đi.
Từ trong phòng, Lại Như Hương chậm rãi tiến ra hành lang, đến đứng bên cạnh Tô Uyển Thư.

Cuộc tranh cãi vừa rồi bà ta đều chứng kiến.
Cách mà Nhan Thi trả lời khiến Tô Uyển Thư cảm giác như vừa bị dội một gáo nước lạnh:
"Mẫu thân, cô ta tưởng mình là ai chứ?"
Lại Như Hương nhìn theo bóng lưng Nhan Thi, nét mặt tĩnh lặng như nước:
"Người này thân phận khá thần bí, dường như không đơn giản như chúng ta nghĩ."
"Cũng chỉ là một đứa quê mùa, có gì mà thần bí."
"Nhu Nương nói xung quanh vực Vô Vọng không tìm thấy nhà dân, cách đó hai dặm cũng chỉ toàn là rừng núi hoang vu." Giọng Lại Như Hương điểm tĩnh.
Lòng Tô Uyển Thư lập tức gợn sóng:
"Có nghĩa là cô ta nói dối?"
Lại hỏi:
"Vậy cô ta là ai? Từ đâu tới?"
Đích mẫu Tô gia bổng trầm mặc, điều này bà ta tạm thời chưa tra ra được manh mối nào.
Một ngày sau, Nhan Thi đến tìm Tô Thống muốn mượn y một ít ngân lượng.

Y cảm thấy tò mò, gặng hỏi mãi nàng mới chịu nói chỗ ngân lượng này dùng để lui tới Ngọc Hoa Lâu.


Vừa nghe hai chữ "kỹ viện", mặt y đã đỏ gay như quả Gấc.
"Nàng là nữ nhi, tới mấy chỗ đó làm gì?" Tô Thống ngại ngùng hỏi.
"Ta có chút chuyện bắt buộc phải đến đó." Nhan Thi mở túi đựng ngân lượng ra kiểm tra, rồi kéo dây rút trên miệng túi lại.
'Là chuyện gì?" Y hỏi dồn, thâm tâm có hơi phản đối.
Nhan Thi nghĩ ngợi, sau cùng mới nói:
"Ta vô tình gặp một bà lão rất tội nghiệp, người thân đã mất, nhà cũng chẳng còn.

Nửa năm trước cùng cháu gái lưu lạc tới huyện An Châu, nhưng cháu gái bà ấy lại bị người ta lừa bán cho Ngọc Hoa Lâu.

Bà lão đi khắp nơi kêu oan, cầu mong có ai đó giúp bà ấy cứu cháu gái."
"Vậy là nàng ra tay?" Tô Thống chen lời.
Nhan Thi mím môi:
"Không hẳn vì thương cảm cho bà lão đó, mà còn là vì trước đây ta từng nhìn thấy một số chuyện mờ ám.

Nay
trong long co vuing mac, muon tim hieu cho ro rang."
Trông sự trầm tư trên mặt nàng, Tô Thống suy đi nghĩ lại, đoán:
"Liên quan tới kẻ thù của nàng ư?"
Nhan Thi khẽ gật đầu.
Tô Thống không hề do dự:
"Vậy ta đi cùng nàng."
"Không cần đâu, một mình ta đến An Châu là được rồi."
Tô Thống cương quyết:
"Nhưng nàng đi một mình ta không yên tâm."
Nhịp thở trong lồng ngực Nhan Thi đột nhiên đánh loạn.
Từ nhỏ, ngoài phụ mẫu thân sinh ra chưa từng có người nào xem trọng sự an nguy của nàng.

Ngay cả khi ở bên cạnh Lôi Hiển, hắn cũng chưa từng thật sự để tâm tới cảm giác của nàng.

Chỉ khi có được lợi ích trong tay thì thuận miệng buông vài lời ngọt ngào.

Vậy mà nàng cứ ngây thơ tin tưởng, ngây thơ trần trọng.
Thấy nàng ngần ra nhìn, Tô Thống ngượng ngập cụp mắt:
"Huyết Linh Trùng của ta đang ở trong người nàng, nếu nàng xảy ra chuyện thì phải làm thế nào."
"Chỉ đi vào kỹ viện tìm người thôi mà, cũng đâu phải là chuyện ghê gớm gì." Nhan Thi cười gượng, giấu những sợi biểu cảm khó nói vào lòng.
Tô Thống đứng dậy, tước túi ngân lượng trên tay nàng.


Nhan Thi bất ngờ:
"Nè, trả lại đây."
Y vừa bước ra khỏi đình hóng mát vừa nói:
"Tóm lại lần này nàng phải đưa ta đi cùng.

Khi nào xuất phát hãy bảo Bội Hỉ sang thông báo cho ta một tiếng."
Nhan Thi câm nín nhìn theo dáng y rời khỏi, đôi vai mảnh dẻ nhấp nhô trên lối mòn hướng ra chính viện.
Bản thân lại rơi vào tình thế không thể tự quyết, Nhan Thi chỉ khẽ thở dài.

Nhưng đáng ngạc nhiên là cảm giác lúc này so với khi bị Lôi Hiển ràng buộc hoàn toàn khác nhau.

Nhất thời nàng chẳng biết phải lý giải thế nào, ở đáy lòng giống như có một mảnh vụn than ẩm, đang dần lấy lại chút ánh đỏ trong đêm tối, dù là rất nhỏ.
Ngay hôm sau Tô Thống cho người sắp xếp hai chiếc xe ngựa, chuẩn bị lên đường đến huyện An Châu.

Nhan Thi vừa vén rèm đã thấy Tô Kỳ ngồi sẵn bên trong, thò đầu ra cười ngốc, hai mắt híp lại chẳng nhìn thấy được tròng, khoe môi kéo tận mang tai.
Nhan Thi giật mình:
"Ngài làm gì ở đây?"
"Đi An Châu." Tô Kỳ thản nhiên đáp.
Nhan Thi trở nên ngơ ngác, quay sang Tô Thống, bất ngờ là y không hề tỏ ra ngạc nhiên.
"Ai nói sẽ đưa ngài cùng đi." Nhan Thi hỏi.
Hắn "hứ" rất to, giận dỗi cau mày:
"Hai người định đi chơi nhưng lại không muốn dẫn ta theo sao?"
Mắng nhỏ:
"Đồ ích kỷ."
"Chúng tôi có việc cần làm, không phải đi du sơn ngoạn thủy." Nàng nói.
"Nhan Thi." Tô Thống gọi nàng.

"Võ công của Tô Kỳ lợi hại hơn ta, cho hắn đi cùng cũng tốt."
Được khen tận mây xanh Tô Kỳ liền vênh mặt với nàng, khoanh hai tay trước ngực, kiêu ngạo cười.

Hết cách, nàng chỉ đành nghe theo Tô Thống.
Ban đầu Nhan Thi định một mình lẻn vào Ngọc Hoa Lâu, tìm được người sẽ lập tức dẫn theo nàng ta bỏ trốn.

Ai mà ngờ tới lúc xuất phát thì vấp phải hai cái đuôi khó giải quyết này.

Có lẽ nàng nên thay đổi kế hoạch.
Hai chiếc xe ngựa rời khỏi kinh thành đi thẳng về hướng huyện An Châu.
Sau khi đến nơi, Nhan Thi dẫn hai người họ tới gặp bà lão ăn mày.

Thông qua lời bà lão cho biết vị cô nương ấy tên là Thẩm Mộc Chi, năm nay vừa tròn mười tám tuổi, trên cổ tay trái có vết bớt hình giọt nước.

Dung mạo xinh đẹp, giọng nói dịu dàng.

Biết đánh đàn, ca múa.
Nhan Thi cải nam trang, ăn mặc nho nhã như một thư sinh cùng Tô Thống và Tô Kỳ đi vào Ngọc Hoa Lầu.


Bước đầu thuận lợi lên tầng hai của Ngọc Hoa Lâu.

Để tiện bề hành sự, Nhan Thi đề nghị ba người họ nên tách nhau ra tìm.

Tô Thống và Tô Kỳ sang một phòng khác.
Nàng đưa ngân lượng cho đám người ở kỹ viện, bảo họ gọi hết các cô nương xinh đẹp, biết đánh đàn, biết múa hát đến.

Nhan Thi như chú kiến nhỏ lạc vào vườn hoa, vừa nhìn thấy Nhan công tử mặt mũi thanh tú lại có tiền, người nào người nấy chen nhau về lấy.

Kẻ bón rượu, người bón trái cây, nhiệt tình, quyến rũ đến mức khiến chú
Nai con ngộp thở.
Khó khăn lắm nàng mới thoát ra được vòng tay trắng nõn của một mỹ nhân mắt hạnh, lại sa vào đôi môi cánh én thơm mọng chết người.

Nhan Thi hốt hoảng, lập tức vùng lên.

Nàng chạy khắp phòng, cố hết sức khuyên bọn họ ngừng lại.

Vất vả nửa ngày mới khiền họ ngoan ngoãn trật tự.
Xem qua tất cả các cô nương, nàng hụt hẫng thở dài một tiếng.

Ngoài việc biết chút ít kỹ năng đánh đàn và ca múa thì không có ai trong số họ có vết bớt hình giọt nước.

Nỗ lực ban đầu trở về tay trắng.
Một tiếng "rẹt" vô cùng chói tai vang lên từ bức tường bên hông của căn phòng.

Khi Nhan Thi và các cô nương ngơ ngác nhìn sang, âm thanh "rắc rắc" ngày càng to hơn.

Kế tiếp là tiếng đổ "ào" cực lớn, bức tường bị thứ gì đó chém một đường chéo nứt thành hai nửa, ngã xuống trước mặt bọn họ.
Nhan Thi cùng các cô nương nép vào một bên, có người sợ hãi thét lên làm ổn ào và hoảng loạn.

Lúc ngẩng đầu, nhìn thấy ở phòng bên có một thiếu niền tay cẩm thanh kiểm, ánh kiếm sáng lóe mắt, thần sắc lạnh lùng đang trong tư thế xuất chiêu.
Nhan Thi kịp định thần, nhận ra vị công tử thản nhiên ngồi rót rượu ở sau lưng thiếu niên kia chính là Tô Thống.
Nàng bàng hoàng.

Còn kẻ gây nên mối họa này là Tô Kỳ.
"Hai người làm gì vậy?" Nàng hỏi.
Tô Thống chỉ mỉm môi cười, không trả lời.

Điềm tĩnh uống một ngụm rượu, trông rất nhàn nhã.
TO Ky dua mat nhin tu ba duing gan cila ra vao, sat khi nong dam.

Ay vay ma ba ta van chang he co chit run s
nao:
"Hai vị công tử, các người muốn gây chuyện ở Ngọc Hoa Lâu phải không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận