Người phụ nữ độ chừng ba mươi mấy tuổi, dung nhan trẻ trung kiều diễm, ngũ quan đặc biệt sắc sảo.
Bên trái cài một đóa Phù Dung rất to, che nửa mái tóc đen tuyền.
Nhan Thi rời khỏi rừng mỹ nhân, bước qua gian phòng bên cạnh:
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
Vừa nãy nét mặt còn tỏa ra khí lạnh, sau khi trông thấy nàng thì tú bà lập tức cười xòa:
"Đã quấy rầy cuộc vui của Nhan công tử rồi."
Nàng ta sà tới bên cạnh hủ vàng nhanh như cơn gió, đặt bàn tay thon thả được cắt giũa móng gọn gàng vuốt ve vai Nhan Thi, giọng yểu điệu lấy lòng:
"Tôi sẽ bảo người sắp xếp cho ngài một căn phòng tốt hơn ngay bây giờ."
Nhan Thi đáp:
"Không cần đâu."
Tên to con có tướng mạo bặm trợn đứng đằng sau ghé tai tú bà thì thầm gì đó, sắc mặt nàng ta liền thay đổi.
Rút lại dáng vẻ nũng nịu, tằng hắng mấy tiếng:
"Hóa ra Nhan công tử và hai vị đây là người quen với nhau sao?"
Tô Kỳ thu kiếm, hếch cắm nhìn gã đàn ông kia như muốn thách thức.
Tô Kỳ chỉ đứng ngang vai hắn, dáng dấp tuy cao ráo nhưng so với gã đàn ông trông vẫn khá yếu thế và nhỏ bé.
Tú bà phẩy tay ra hiệu cho các cô nương ở phòng bên rời khỏi.
Sau đó thăm dò động tĩnh của từng người bằng ánh mắt, căn phòng phút chốc chìm vào im lặng.
Hồi lâu, tú bà đành lên tiếng, phá vỡ bầu không khí yên ắng tới ngột ngạt:
"Nhan công tử, xin ngài đừng nghĩ Nguyệt Tú không biết điều."
Đưa tay điệu đà chỉnh lại nếp tóc:
"Bằng hữu của ngài chẳng chịu nói lí lẽ gì cả, đã vậy còn phá hỏng phòng của Ngọc Hoa Lâu.
Chuyện này ngài định sẽ giải quyết thế nào đây?"
Tô Kỳ giận tới bật cười:
"Bà cũng thật là thực tế nhỉ, nói trở mặt liền đổi giọng ăn vạ."
Nguyệt Tú hếch đôi mắt ngọc nhìn Tô Kỳ, hàng mi cong dài làm đôi mắt trông to tròn hơn, ý phẫn nộ cũng thể hiện rõ rệt:
"Các người tới đây gây chuyện, phá hỏng đồ đạc trong Ngọc Hoa Lâu.
Vậy mà còn ngang ngược bảo ta ăn vạ sao? Nghe có nực cười không?"
"Ta thay Ngoc Hoa Lau cua ba dau chi la mot ky vien binh thudng, ma con hanh nghe lia dao nla." T6 Ky mia
mai.
Lời nói độc địa như nước nóng lọt vào tai, Nguyệt Tú trợn to mắt lên trừng hắn, giọng trở nên giận dữ:
"Chúng tôi đã lừa gạt cái gì từ các người?"
"Ta đã đưa rất nhiều ngân lượng cho các ngươi, nhưng Ngọc Hoa Lâu các ngươi cứ như trai tinh ngậm được tiền rồi thì khép chặt miệng lại." Tô Kỳ một bụng bức xúc.
Gã đàn ông nói với Nguyệt Tú:
"Họ đòi gặp Quế Chi cô nương."
Tú bà nghe vậy mới kịp ngộ ra, vẻ phẫn nộ bỗng dưng dịu bớt.
Có lẽ vì muốn tránh rắc rối cản trở việc làm ăn, nên nàng ta cũng mau chóng điều chỉnh lại thái độ:
"Hóa ra chỉ là hiểu lầm."
Tô Kỳ thấy Nguyệt Tú đột ngột xuống nước, hắn liền đắc ý.
Khoanh hai tay trước ngực, nâng giọng:
"Hiểu rồi sao còn không mau gọi cô nương đó ra đây cho bồn công tử."
Nguyệt Tú cố cười:
"Quế Chi là cô nương rất đặc biệt của Ngọc Hoa Lâu, có tiền cũng chưa chắc gặp được."
Nghĩ rằng tú bà lại kiếm đại một lý do gây khó dễ, hắn thấy có phần chướng tai, hơn nữa là cảm giác như bản thân đang bị coi thường.
Tô Kỳ tức giận nện thanh kiếm xuống chiếc bàn gỗ, khiến chung rượu ngon Tô Thống vừa rót ra đã vỡ làm đồi:
"Các người giỡn mặt với ta ư?"
"Từ nãy đến giờ cô nương mà các người đưa tới kẻ thì mũi tẹt răng hô, người thì ngay cả một bài đồng dao của trẻ con cũng không biết hát.
Giống với mỹ nhân tài sắc như ta yêu cầu ở chỗ nào chứ?" Tô Kỳ vô cùng bất mãn.
"Vậy ngài không biết rồi.
Hôm nay các cô nương xinh đẹp biết đánh đàn, múa hát đều được Nhan công tử gọi rồi."
Nguyệt Tú vấn dùng thái độ bình tĩnh.
To Ky quay lai nhin nang.
Nhan Thi chi khe mim moi lac dau, y muon noi van chua tim ra Tham Mic Chi.
Hẳn lại hỏi:
"Vậy bà bảo vị cô nương kia có tiền cũng chưa chắc gặp được là như thế nào? Các người chê ít phải không?"
"Các vị từ nơi khác đến sao?" Nguyệt Tú ngạc nhiên đoán.
Trông cử chỉ ngơ ngác của họ, ánh mắt Nguyệt Tú kiêu ngạo dời sang nơi khác.
Nàng ta bỗng nhiên cười, vẻ hãnh diện tàng ẩn sau nét mị hoặc trời sinh:
"Quế Chi của Ngọc Hoa Lâu là một cô nương tài sắc có đủ, những người ở huyện An Châu đều truyền tai nhau rằng tiếng đàn của Quế Chi như chứa linh hồn.
Có thể khiến người ta trải qua vô vàng cung bậc hỉ, nộ, ái, ố một cách đặc biệt chân thật."
Nàng ta lại nói:
"Ai cũng biết Quế Chi là cô nương ngoại lệ của Ngọc Hoa Lâu, chỉ bán nghệ không bán thân.
Khách đến đây bỏ tiền ra để yêu cầu một cuộc hẹn, nhưng có thể gặp mặt hay không thì còn phải xem xem cô ấy gật đầu hay lắc
ศีลิ่น."
Tô Kỳ chen vào:
"Vậy khác gì lừa tiền người ta chứ?"
"Ai lừa ai?" Nàng ta tà mị hỏi.
Nguyệt Tú đi lướt qua hắn, mùi hương ngọt ngào vương trong không khí:
"Đều là giao dịch cả, giao dịch có thành hay không còn phải nhờ vào vận may."
Nguyệt Tú thướt tha ngồi xuống bên cạnh Tô Thống, vai áo lả lơi, vươn ngón tay trắng nõn vuốt ve gò má y.
Tô Thống khẽ khàng chớp mắt, đánh mặt né đi.
Thấy y có ý cự tuyệt, sự hứng thú nhất thời trong Nguyệt Tú càng trở nên nồng nhiệt.
Người nhút nhát và giả tạo nàng ta đã gặp qua rất nhiều, nhưng loại nam nhân hờ hững tới mức nhạt nhẽo thế này thì là lần đầu tiếp xúc.
Thông thường những kẻ đứng trước mặt nàng ta luôn miệng nói bản thân tâm sạch như nước, chẳng bao lâu đã không thể cưỡng lại được cơ thể quyến rũ của nàng ta.
Ấy vậy mà Tô Thống từ đầu tới cuối đều giữ một nét mặt lạnh nhạt, ánh mắt kiên định chẳng chút động tình.
Nguyệt Tú không biết nên nghĩ y vốn là người vô vị hay đang giả vờ.
Nhưng nếu là giả vờ, lẽ nào một kẻ ngần ấy năm lăn lộn chốn thanh lâu như nàng ta lại chẳng thể nhìn ra.
Nhan Thi im lặng đứng một bên khá lâu.
Trông hai người bọn họ vai kề sát vai, ánh mắt như chảy mật của Nguyệt Tú dán lên người Tô Thống, vì cớ gì lại khiến lòng nàng ngứa ngáy kỳ lạ.
Có lẽ trước nay nàng chưa từng nhìn thấy cũng không chấp nhận được cảnh tượng phóng túng hoang đường, thể nên khi đối mặt với những chuyện tế nhị ở chốn thanh lâu khiến nàng không thuận mắt.
Tô Thống bỗng đứng dậy, rời khỏi ghế ngồi một cách bất ngờ.
Điểm tựa bên cạnh Nguyệt Tú đột ngột biến mất, nàng ta suýt chút thì ngã vật ra sàn.
"Nói đi nói lại tất cả đều vì tiền thôi mà." Tô Kỳ cười mỉa.
Hắn móc trong ngực áo ra một nén bạc, đặt "cộp" xuống bàn, oai phong bảo:
"Bao nhiêu đây đủ chưa?"
Nguyệt Tú ngồi thẳng dậy, chỉnh lại y phục thêu hoa màu sắc tươi sáng.
Nàng ta thuận mắt liếc nhìn một cái, rồi khẽ cười "hừ".
Tô Kỳ cau mày:
"Vẫn chưa đủ?"
Hắn lại thò tay vào ngực áo, vỗ xuống bàn thêm hai nén vàng nữa.
Nguyệt Tú chỉ nhẹ nhàng nói với họ:
"Nếu các vị đến đây để mua vui bình thường ta sẵn sàng đón tiếp.
Còn chuyện Quế Chi cô nương ta nghĩ các vị nên quên đi.
Cô ấy sẽ không gặp các vị đâu."
"Tại sao?" Tô Kỳ không cam tâm hỏi.
Gã đàn ông lên tiếng:
"Ngươi biết cô nương ấy là người thế nào không? Những người Quế Chi tiếp xúc đều là các công tử quyền thế hoặc thương nhân lớn."
Gã ném lời khinh thường:
"Người như các ngươi mà cũng muốn gặp cô nương ấy sao?"
Tô Kỳ nóng nảy liền sấn tới:
"Khinh người quá đáng."
Tô Thống kịp đứng ra ngăn cản:
"Bình tĩnh đi."
Y nhìn nàng, chưa nói đã hiểu.
Tô Thống quay sang bảo với Nguyệt Tú:
"Thể này đi, chúng tôi sẽ ra giá cho cuộc hẹn lần này.
Nếu Quế Chi cô nương gật đầu thì xem như chúng tôi may mắn, nếu cô ấy không đồng ý gặp mặt thì cũng không sao."
Tú bà cười một cách xinh đẹp:
"Vị công tử tuấn tú này là người hiểu lí lẽ nhất."
Nàng ta xòe bàn tay ra trước mặt y.
Tô Thống chẳng hề nghĩ ngợi, huơ tay một cái đem toàn bộ số vàng trên bàn và cả túi bạc trong tay Tô Kỳ đưa cho Nguyệt Tú:
"Chỗ này bao gồm tiền bồi thường những đồ đạc vừa bị chúng tôi làm hư hỏng."
Nhan Thi mượn ít giấy mực trong phòng, gửi cho nàng ta mấy chữ: "Xuân Ninh nhung nhớ không thôi."
Nguyệt Tú xem qua một chút thì nhếch môi cười:
"Người tương tư Quế Chi nhiều như vậy, có kẻ cam lòng ngày ngày gác cổng Ngọc Hoa Lâu, có kẻ bạo gan xông vào làm loạn cũng chỉ ước mong được gặp mỹ nhân một lần.
Nhưng đều ôm thất vọng.
Sao công tử tự tin rằng vài ba chữ của ngài sẽ khiến nàng ta gật đầu."
Nhan Thi không trả lời, chỉ cúi đầu nho nhã nói:
"Mong những lời nhắn nhủ này sẽ được trao tận tay Quế Chi cô nương."
Nguyệt Tú thắc mắc, chậm rãi đọc hai chữ:
"Xuân Ninh?"
"Là tên của ta." Nhan Thi tiếp lời.
Nàng ta cười, có vẻ không mấy nắm chắc hy vọng của bọn họ:
"Yên tâm đi.
Ta sẽ đưa cho nàng ấy."
"Đa tạ." Nhan Thi đáp.
"Khoan đã." Tô Kỳ đột nhiên cảm thấy có điều gì đó khá bất ổn.
Nghĩ sâu hơn chút hắn mới kịp phát hiện ra:
"Ngân lượng..."
Hắn chỉ chỉ túi tiền trên tay Nguyệt Tú:
"Ngân lượng của ta..."
Tô Thống lập tức kẹp hắn vào lòng, bịt chặt miệng.
Vừa lôi hắn đi ra cửa vừa nói:
"Chúng tôi đi trước đây.
Hôm sau sẽ quay lại."
Nguyệt Tú chớp mắt, nở một nụ cười yêu nghiệt:
"Ta chờ chàng."
Tô Thống dường như chẳng để tâm hành động của Nguyệt Tú.
Tô Kỳ từ lúc ở trong phòng cho tới khi ra khỏi Ngọc Hoa Lâu cứ ú ở không ngừng, nhưng lại chẳng có cách nào hất được bàn tay Tô Thống xuống.
Hắn vừa mếu máo vừa gào:
"Đó là toàn bộ tài sản ta tích góp được..."
Hắn cảm thấy vào thời khắc cắt ruột xé da này sức mạnh của Tô Thống bỗng nhiên trở nên đáng sợ.