"Dược lão có biết về thân thế của huynh không?" Y gật đầu.
Nàng tiếp tục thắc mắc:
"Vậy sao ông ấy không đưa huynh trở về Tô phủ?"
"Không đi được." Tô Thống thản nhiên đáp.
Nhìn thấu sự mơ hồ của nàng, y chỉ ra sau cánh rừng:
"Đi hết con đường này là vách núi Ngự Vân.
Bên trên có rất nhiều dây leo chắc chắn.
Muốn thoát khỏi vực Vô Vọng chỉ còn cách leo lên đỉnh núi.
Nhưng Dược lão bị chứng hàn bẩm sinh, thân thể suy nhược nghiêm trọng.
Hai chân di chuyển khó khăn.
Ta nào dám mạo hiểm mà bỏ qua an nguy của ông ấy."
"Huynh thì sao?" Mục Ý thuận miệng hỏi.
Những tia mãnh liệt hiện lên trong mắt y:
"Nếu đủ bản lĩnh ta rất muốn đòi lại công bằng cho mình.
Đi tìm sinh mẫu, hỏi cho rõ vì sao năm xưa người nỡ bỏ rơi ta."
Trái tim nàng bỗng dưng phản ứng kỳ lạ.
Hóa ra trên đời này không có nỗi khổ của người nào là bi thống hơn người nào, chỉ có kẻ mạnh mẽ đối mặt và kẻ yếu đuối trốn tránh.
Tám năm sống dưới vực sâu, ôm nỗi đau lần lượt bị người thân vứt bỏ, nàng thật chẳng dám tưởng tượng Tô Thống đã trải qua từng ngày như thế nào.
Ấy vậy mà y vẫn kiên cường sống tiếp.
Nghĩ đến hành động dại dột của bản thân vừa rồi Mục Ý chợt cảm thấy xấu hổ.
"Của cô." Y trao vào tay nàng chìa khóa thạch thất.
Bỗng phát hiện thắt lưng mình trống không:
"Phải rồi."
Tô Thống sờ soạng khắp người, vội vội vàng vàng tìm thứ gì đó trong bãi cỏ.
"Sao thế?" Nàng hỏi.
"Lọ ngọc của ta."
Thấy y rất sốt ruột, Mục Ý giúp Tô Thống xem xét xung quanh:
"Nó ở kia."
Nàng chỉ vào hốc đá bên bờ sông bị dòng chảy mài mòn.
Tô Thống mừng rỡ chạy đến, nâng niu như báu vật.
"Trong đó là thứ gì?" Nàng hiếu kỳ.
"Huyết Linh Trùng." Y đổ ra tay, đưa tới trước mặt nàng.
Mục Ý nhất thời bị dọa, lập tức lùi lại.
Sinh vật dài và mảnh như sợi chỉ, thân đỏ như máu ngoe ngoảy giữa đống chất dịch đỏ thẫm trên làn da trắng muốt của Tô Thống.
Mục Ý không kiềm chế được che miệng muốn nôn.
Y vuốt ve một cách cưng chiều:
"Bé ngoan chịu khó nhé."
Bèn để nó vào lại lọ ngọc:
"Đừng sợ, đây là bạn của ta."
Nàng từng đọc qua sách y thư cổ, Huyết Linh Trùng là một loài cổ trùng của Đan Quốc, chỉ những người mang dòng máu thuần khiết mới có thể tạo ra Huyết Linh Trùng, nhưng còn phải dựa vào cơ duyên đặc biệt.
Mỗi người trong đời chỉ tạo ra được một Huyết Linh Trùng, sinh vậy này có ý thức nhận chủ từ nhỏ, nuôi lớn bằng máu của chủ nhân, tuyệt đối trung thành.
Khi người hạ cổ trùng này ra lệnh hoặc nó tự cảm nhận được mệnh lệnh sẽ lập tức cắn xé ngũ tạng của người bị hạ, đau đớn cho tới chết.
Huyết Linh Trùng không có thuốc giải, hoặc là cả đời chịu sự khống chế của người hạ cổ trùng, hoặc là sinh mệnh chấm dứt mới thoát khỏi giày vò.
"Sao huynh có được thứ này?"
Tô Thống cẩn thận buột lọ ngọc vào thắt lưng:
"Dược lão dạy ta cách nuôi đấy."
"Ông ấy là người Đan Quốc?" Nàng đoán.
"Ta không biết.
Ông ấy chưa từng kể gì về thân thế với ta."
Mục Ý trầm mặc.
Một thiếu niên nhỏ bé sống dưới vực Vô Vọng lại là con trai của Tô Thiệu, vị tướng quân lập nhiều chiến công hiển hách đang được hoàng thượng trọng dụng.
Mười mấy năm qua mọi người đều cho rằng đích mẫu Tô gia đã thân sinh ra đại công tử, nhưng chính miệng y lại kiên quyết phủ nhận.
Người bên cạnh y hiểu rõ phương pháp nuôi Huyết Linh Trùng.
Kỳ lạ hơn là loại cổ trùng này lại được tạo ra thành công từ Tô Thống, thiếu niên không mang dòng máu của người Đan Quốc.
Nghĩ thế nào Mục Ý vẫn cảm thấy đằng sau có rất nhiều ẩn tình.
Nay thánh thượng bạo bệnh, dã tâm của Lôi Hiển càng lúc càng khó đoán.
Âm mưu thay đổi mật chỉ không thành, hành động tiếp theo nhất định sẽ gây bất lợi cho Tam Vương Gia, hoặc sẽ tìm mọi cách phá hủy thạch thất.
Trong số những người đủ năng lực kế thừa ngôi vị nổi bật nhất cũng chỉ có Nhị Vương Gia Lôi Hiển và Tam Vương Gia Lôi Vũ.
Tam Vương Gia là người nhân hậu, ôn hòa.
Ngài ấy rất trọng tình nghĩa, chỉ sợ một ngày nào đó ưu điểm này sẽ trở thành nhược điểm chí mạng.
Lôi Hiển cũng được xem là người ưu tú, văn võ song toàn.
Nhưng hắn tâm tính hiểm sâu tàn nhẫn, giỏi che đậy, cho đến tận hôm nay nàng mới nếm được lòng dạ của hắn.
Có lẽ thánh thượng đã sớm nhìn ra điều này, nên mới âm thầm đề phòng như thế.
Muốn đòi lại món nợ máu, nàng trước tiên phải nghĩ cách thoát khỏi vực Vô Vọng.
Nhưng nếu tay không trở về, với thân phận như hiện tại khác nào làm ruồi nhặng tự mình nằm dưới gót chân hắn, mặc hắn định đoạt sinh tử.
"Thật ra, huynh thừa sức rời khỏi nơi này.
Chỉ là vì không nỡ bỏ lại Dược tiên sinh nên chần chừ mãi?"
Bị Mục Ý nói trúng nỗi bận tâm trong lòng, Tô Thống lặng đi giây lát:
"Dược lão đối với ta rất tốt, xem ta như con ruột tận tình chăm sóc suốt những năm qua.
Thấy ta bình thường tẻ nhạt, lão dạy ta nuôi Huyết Linh Trùng cùng nó bầu bạn."
Y phiền muộn nói:
"Chứng hàn của ông ấy đã ngấm sâu vào xương tủy, mỗi lần phát bệnh khắp người đau nhức, đi đứng khó khăn.
Để một mình Dược Đức chống chọi ta không đành lòng."
"Vậy nếu ta nói ta có thể giúp huynh đưa ông ấy cùng rời khỏi đây.
Hơn thế nữa, ta còn giúp huynh trở về Tô gia, tính từng món nợ với những người đã hãm hại huynh, lấy lại từng thứ mà bọn họ đã nợ huynh thì sao?" Tròng mắt đen lạnh lý trí của nàng nhìn thẳng vào y.
Tô Thống bị lực hấp dẫn đó giữ chặt, thinh lặng rất lâu.
"Nhưng ta có một điều kiện." Giọng nàng nhỏ và đầy dẫn dụ.
"Là gì?" Y hỏi.
"Sau khi trở về Tô gia, huynh phải giữ ta ở bên cạnh, bất cứ chuyện gì cũng phải nói cho ta biết, không được giấu giếm."
Y cố nắm bắt sự tinh quái trong đôi mắt của nàng:
"Chỉ vậy thôi ư?"
Mục Ý dứt khoát:
"Chỉ vậy thôi."
Gương mặt Tô Thống trở nên phức tạp.
Y nghĩ ngợi hồi lâu, vẫn không thắng nổi cảm giác thoi thúc vô hình:
"Cô định làm thế nào?"
Kết quả không nằm ngoài dự tính của nàng, thỏa thuận ban đầu xem như đã thành.
Mục Ý đáp lại y bằng một nụ cười:
"Bây giờ, ta muốn gặp Dược tiên sinh."
Màn đêm nhanh chóng bao trùm vùng rừng rậm hoang vu, bên trong mái nhà tranh ánh đèn khuya sáng bừng.
Dược Đức ngồi trên xe lăn ở đối diện nàng, tỉ mỉ vót từng thanh trúc làm gùi đựng thảo dược.
"Dược tiên sinh, dùng trà." Mục Ý rót tách trà đưa tới gần ông, lễ phép mời.
Tay Dược Đức thuần thục thao tác, nơi lưỡi dao đi qua bề mặt thanh trúc liền nhẵn nhụi đẹp đẽ.
Ông thoáng nhìn nàng:
"Có chuyện gì cứ việc nói thẳng."
Dược Đức đã mở lời nàng cũng thôi chần chừ, sờ mặt bằng vẻ quyết tâm:
"Ta muốn ông giúp ta thay đổi dung mạo."
Dược Đức đột ngột dừng lại, chẳng chút suy nghĩ nói:
"Lão phu không đồng ý."
Nàng kính trọng:
"Tiên sinh, ta cầu xin ông hãy giúp ta.
Bất cứ điều kiện gì ta cũng sẽ đáp ứng."
Ông ngồi xoay lưng lại tiếp tục vót trúc, không định trả lời.
Tô Thống thấy thế mới lên tiếng:
"Dược lão, chuyện này Mục cô nương đã bàn bạc kỹ càng với ta rồi.
Ông khôi phục dung mạo cho cô ấy, cô ấy sẽ dốc sức giúp chúng ta rời khỏi chỗ này xem như đền đáp."
Dược Đức ngước nhìn y, có hơi tức giận:
"Ngươi vẫn còn ý nghĩ muốn quay về Tô gia ư? Bài học của tám năm trước chưa đủ khiến ngươi tỉnh ngộ?"
"Ta biết ông muốn tốt cho ta, nhưng bản thân ta rất mong mỏi có thể tìm gặp người đó." Tô Thống van vỉ.
"Bình thường thấy ngươi an phận, ta cứ tưởng tiểu tử ngươi đã chịu nghe lời.
Hóa ra bấy lâu nay vẫn luôn chờ đợi cơ hội."
Dược Đức buông dao xuống, âm giọng chậm rãi không thể hiện nhiều cảm xúc:
"Ngươi có từng nghĩ người mà bản thân muốn tìm sớm đã biến mất khỏi thế gian này?"
Tô Thống hai mắt ửng đỏ, nói với ông:
"Dù người đó còn sống hay đã chết, ta cũng hy vọng được gặp một lần."
Nghe câu này của y, trái tim Dược Đức bỗng nhiên thắt lại.
Ông chỉ gật gù.
"Vách Ngự Vân cao như vậy, nếu một người mang vác một người khác muốn trèo lên là rất khó.
Dù Tô Thống xung phong đi trước sau đó mới kéo ông lên cũng chưa chắc kham nổi.
Nhưng nếu cộng cả sức lực của ta sẽ càng tăng thêm cơ hội." Mục Ý cố thuyết phục.
Dược Đức lắc đầu, chặn lời nàng:
"Cô có nó gì ta cũng không đồng ý."
Mục Ý lại nói:
"Lẽ nào ông nhẫn tâm để Tô Thống cùng ông sống ở đây cả đời? Chưa từng được ngắm nhìn thế giới bên ngoài trọn vẹn, chết đi trong cô độc?"
Dược Đức sững sờ.
Mục Ý nhận ra bản thân đã quá nóng nảy, vô cùng ân hận: "Tiên sinh, ta không cố ý mạo phạm."
Ông trầm lặng dời ánh mắt ra cửa, đầu óc đột nhiên trống rỗng khác thường.
Hồi lâu mới bảo:
"Ta thà bắt nó chịu sự cô độc cùng ta cả đời.
Tên tiểu tử ngốc nghếch này tâm tư quá đơn giản, làm sao có thể tự bảo vệ bản thân."
"Mạng của ta là do huynh ấy nhặt về, ta nguyện chăm sóc bảo vệ Tô Thống cả đời."
Lời nàng phần nhiều xuất phát từ lòng biết ơn.
Tô Thống kinh ngạc vô cùng, biết rằng nàng vì y cũng như vì chính nàng, thế nhưng lồng ngực Tô Thống vẫn len lỏi một luồng khí ấm áp lạ lẫm.
Dược Đức bảo y ra ngoài, ông muốn nói chuyện riêng với Mục Ý.
Đợi Tô Thống lánh mặt, thái độ của Dược tiên sinh hoàn toàn thay đổi:
"Mục cô nương, đừng nghĩ lão già lẩm cẩm này không biết cô đang có âm mưu gì.
Những chuyện hai người nói ở bờ sông, Tô Thống đã kể cho ta nghe tất cả."
Đối phương thẳng thắn vạch trần, nàng đoán trước được chuyện này nên chẳng bất ngờ mấy.
Một ông lão chẳng rõ lý do gì rơi xuống vực sâu núi thẳm tưởng chừng như không còn liên hệ với thế giới bên ngoài.
Mang trong mình dòng máu tôn quý của người Đan Quốc, hành vi cử chỉ thần bí khó dò.
Sao có thể dễ dàng để "vô danh tiểu tốt" như nàng qua mặt:
"Ta thừa nhận bản thân vì ..."
Ông cướp lời nàng:
"Cô muốn lợi dụng thân phận đại công tử Tô gia của Tô Thống, thay đổi dung mạo để ở lại kinh thành mà không bị kẻ thù phát hiện.
Thuận tiện cho cô báo thù."
Dược Đức nheo mắt:
"Rốt cuộc người đã hãm hại cô là ai khiến một nữ nhân yếu đuối phải bất chấp như vậy?".