Trời sáng, Vương Tú, Lưu Úy và Liễu Chân Nhã cùng nhau dọn tuyết, đến giữa trưa cuối cùng cô cũng có thể vào được ngôi nhà của chính mình. Để cảm ơn sự giúp đỡ của Lưu Úy, Liễu Chân Nhã đi siêu thị mua một túi to nguyên liệu nấu ăn, nấu thành một bàn lớn thức ăn đầy đủ cả hương sắc vị khoản đãi anh, lúc ăn Lưu Úy khen không dứt miệng: “Tiểu Chân Nhã à, đúng là nhìn người không thể nhìn tướng mạo nha, em mới mười sáu tuổi mà tay nghề đã tốt như vậy!” Cứ nghĩ là cô bé chỉ có thể giúp đỡ vài việc vặt vãnh thôi chứ.
Tiễn Lưu Úy xong, Liễu Chân Nhã bắt đầu sắp xếp cho Vương Tú và Hướng San, phòng ở thì không phải lo lắng, biệt thự nhiều phòng như thế, mỗi người một phòng cũng không thành vấn đề, mà cũng chẳng phải lo lắng gì, cô có tiền, thiếu cái gì thì cứ mua cái đó. Cái khó nhất là vấn đề hộ tịch, Tiểu Hướng San muốn đi học ở thành phố Thiên Hải thì cần phải có hộ khẩu, còn không thì phải tốn rất nhiều tiền điều chỉnh, dự thính thì không nói, sợ là Hướng San còn bị bạn học kỳ thị nữa.
Linh hồn trong cơ thể Liễu Chân Nhã vốn không biết được nhiều tình huống xảy ra trong trường học, nhưng được kế thừa trí nhớ của Liễu Chân Nhã, cô sẽ không uổng phí những gì có được.
“Dì à, dì với San San lên lầu chọn phòng đi, mỗi người một phòng hay ở cùng nhau thế nào cũng được, không cần ngại đâu. Hai bà cháu cứ nghỉ ngơi cho khỏe lại, bây giờ trời vẫn còn lạnh, đợi đến đầu mùa xuân, chúng ta hãy đến thị trấn trước kia của hai ba cháu làm thủ tục chuyển hộ khẩu đến Thiên Hải nhé, mùa thu sang năm là San San có thể đi học ở đây rồi.” Liễu Chân Nhã cười nói với Vương Tú vẫn còn đang e dè trước mặt. Bởi vì đã thay đổi cách xưng hô với Lưu Uý thành anh Lưu nên Liễu Chân Nhã cũng đổi luôn cách gọi với Vương Tú thành dì, như vậy sẽ không bị loạn bối phận.
“Con gái…con muốn cho San San đi học sao?” Vương Tú vẻ mặt không thể ngờ được hỏi lại Liễu Chân Nhã, đi học sao, như vậy phải tốn bao nhiêu tiền chứ? “Con gái, con cho hai bà cháu dì chỗ nương thân là quý lắm rồi, còn đi học, thật sự hai bà cháu dì không dám mơ tới đâu con.”
“Dì à, dì lại khách khí rồi. Con không phải đã nói rồi sao, những gì con đã hứa với chị Vệ Hồng thì con chắc chắn sẽ làm được, con con ăn gì mặc gì, thì San San cũng ăn như vậy mặc như vậy, những gì con cho Noãn Noãn và Giang Thành, hai đứa có thì nhất định San San cũng có.” Nhìn Vương Tú bắt đầu rơi lệ, Liễu Chân Nhã cười cười an ủi bà: “Dì à, ở Thiên Hải này thanh danh của con cũng không tốt, con bị ba mẹ đuổi khỏi gia tộc, lại có hai con riêng, con còn lo là dì và San San ở đây sẽ làm ảnh hưởng xấu đến thanh danh của hai người nữa đấy chứ.”
“Con gái, con đừng nói vậy, dì và San San bây giờ còn có tư cách ghét bỏ người khác hay sao? Không cần biết người khác nhìn con thế nào, con mãi mãi là ân nhân của hai bà cháu dì.” Vương Tú lau nước mắt, đôi mắt kiên định khàn khàn giọng nói với Liễu Chân Nhã.
“Vậy chúng ta không cần khách khí với nhau nữa, dì mang San San đi chọn phòng, con cũng mang Giang Thành về phòng, tí xíu nữa chúng ta dọn dẹp nhà cửa một chút. Hai tháng không có người ở, trong nhà đã đóng một lớp bụi dày rồi.”
Vương Tú đi chọn phòng, Noãn Noãn và Hướng San xem phim hoạt hình trong phòng khách, Liễu Chân Nhã nhanh chân ôm Giang Thành về phòng mình. Đóng của phòng lại, Liễu Chân Nhã ôm Giang Thành vào Noãn Viên.
“Tiểu Nhã, lâu lắm rồi không gặp, tôi nhớ cô quá à!” Thấy Liễu Chân Nhã đột nhiên xuất hiện, Tiểu Mật vui mừng mở to mắt, bay đến bên cạnh cọ cọ gương mặt nhỏ bé của mình vào mặt Liễu Chân Nhã. Từ khi Liễu Chân Nhã đến bệnh viện ở thì cũng đã hai tháng không vào Noãn Viên.
“Chào Tiểu Mật nha!” Liễu Chân Nhã nhìn Noãn Viên dường như không có gì thay đổi, “Tiểu Mật đây là con tôi, Giang Thành, Liễu Giang Thành.”
“Đây là em bé trong bụng cô đó hả?” Tiểu Mật vươn bàn tay bé nhỏ chọc chọc gương mặt gương mặt nhỏ nhắn của Giang Thành. “Dễ thương quá đi! So với Noãn Noãn lúc mới vào Noãn Viên còn dễ thương hơn nữa đó!”
“Ừm, chắc là do lúc mang thai bé hay vào Noãn Viên, được hấp thu linh khí từ khi còn trong bụng mẹ nên mới được hồng hào bụ bẫm thế này đấy.” Liễu Chân Nhã vuốt ve mái tóc dày của Giang Thành trên tay, Liễu Chân Nhã nói tiếp: “Tiểu Mật, Noãn Viên có thay đổi gì không? Tối hôm qua tôi có gặp một ma nữ, nước mắt của ma nữ đó bị Phỉ Lam hấp thu rồi.”
Tiểu Mật nghe xong vỗ cánh bày vút lên không: “Có thay đổi đấy, linh khí trong Noãn Viên bây giờ có thể còn tăng gấp đôi so với trước kia. Tối qua, sau khi Phỉ Lam hấp thu giọt lệ quỷ kia xong, toàn bộ cây cối trong Noãn Viên đều trưởng thành. Có linh khí nồng đậm như vậy bồi dưỡng, thực vật trong này sau này năng suất sẽ cao lắm nha, hơn nữa sau này cô không cần vào Noãn Viên cũng có thể lấy được đồ vật trong Noãn Viên ra đấy, tuy là không phải cái gì cũng lấy ra được.”
“Thần kỳ như vậy sao?”
“Đương nhiên rồi!” Tiểu mật oai vệ nói. “Linh khí tăng lên nhiều như vậy tôi cũng được lợi không ít nha, cô không thấy tôi đã lớn hơn một chút sao?”
Nhìn thấy Tiểu Mật xinh xắn đáng yêu trước mặt, Liễu Chân Nhã thành thật nói: “Thật sự là không thấy khác biệt gì.”
“Cô đúng là không có mắt nhìn mà!” Tiểu Mật chán nản nói.
Chỉ một lát sau, Tiểu Mật lại hi hi ha ha bay qua bay lại bên cạnh Liễu Chân Nhã: “Tiểu Nhã à, rau cải, lúa mạch, lúa nước đều đã thu hoạch để trong kho rồi. Nếu còn muốn trồng thêm rau quả nữa thì nhớ mang hạt giống vào đây nhé!”
“Không cần đâu, chờ khi nào ăn hết rồi trồng tiếp, đỡ mất công chiếm diện tích.” Đi đến bên bờ sông, nhìn đàn cá tung tăng bơi lội dưới nước, Liễu Chân Nhã suy nhĩ một chút rồi nói: “Tiểu Mật, nước sông này chắc là có thể uống được, tôi thả cá vào đây, nước sông có bị dơ không?”
“Không đâu, không đâu. Cá nuôi trong này cũng không ăn thức ăn thông thường, chúng dựa vào linh khí ở Noãn Viên mà sống, nên khí nó thở ra, chất thải bài tiết của nó cũng là linh khí, sẽ không làm dơ nguồn nước. Nước sông trong đây so với nước uống bên ngoài còn sạch hơn gấp ngàn gấp vạn lần ấy chứ. Tiểu Nhã, khi nào thì cô nuôi thêm động vật ở đây vậy, nuôi thêm mấy con chó, mèo, ngựa, thỏ trong này đi.” Tiểu Mật chớp chớp mắt khao khát nói với cô.
“Biết rồi, tôi sẽ nhanh chóng mua thêm động vật bỏ vào đây cho cô.” Nếu không làm Noãn Viên bị ô nhiễm thì cô cũng thoải mái mua nhiều động vật thả vào. “Tiểu Mật, mặc dù cá không làm dơ nguồn nước, nhưng tôi cảm thấy vẫn nên thả chúng vào một cái hồ riêng biệt đi.
Chờ khi Tiểu Mật làm xong hồ nuôi cá, sau đó lại mang tất cả cá ở sông thả vào, Liễu Chân Nhã mới lấy ra một bao gạo lớn, lại cột một bó lớn rau dưa, cuối cùng xách khoảng hai cân cá trích ra khỏi Noãn Viên. Tối hôm nay sẽ ăn thử xem cá, rau dưa, và gạo của Noãn Viên hương vị như thế nào.
Lặng lẽ mang cá, rau, gạo vào nhà bếp, Liễu Chân Nhã đội mũ, mang tạp dề bắt đầu tổng vệ sinh.
Vội vàng ăn buổi trưa xong, biệt thự cuối cùng cũng không còn hạt bụi nào, từ trong ra ngoài đều mang lại cảm giác thông thoáng dễ chịu. (Cà fé Sáng: sao thấy giống quảng cáo băng vệ sinh ghê :P)
Liễu Chân Nhã và Vương Tú vừa nói chuyện vừa chuẩn bị bữa tối trong bếp, đột nhiên Noãn Noãn đi vào nói: “Mẹ, chú Lưu đến kìa.”
“Ôi chao, thơm quá, vừa vào của đã ngửi được mùi cá sốt cà rồi!” chưa thấy người đã nghe tiếng Lưu Úy từ ngoài nói vào.
Liễu Chân Nhã quay đầu cười nói: “Tới sớm không bằng tới đúng lúc, anh Lưu tối nay ăn cơm ở đây nhé! Anh ra phòng khách xem TV với Noãn Noãn và San San đi, cơm tối một chút nữa là xong rồi.”
Lưu Úy gật đầu đáp ứng, anh tới vào giờ này là để ăn ké cơm tối mà, tiểu nha đầu này tay nghề thật không tồi.
Bữa tối đơn giản bốn mặn một canh, một cá trích sốt cà, ớt xanh xào thịt băm, một đậu hủ bà ma, một tố sao đậu hủ tiêm, cuối cùng là canh cá trích tuyết trắng. Món ăn gia đình đơn giản lại khiến cho Lưu Úy ăn nhiều hơn bình thường hai chén cơm, không nói đến Lưu Úy, ngay cả Liễu Chân Nhã cũng ăn nhiều hơn so với bình thường, quả thật là thực phẩm trong Noãn Viên không thể chỉ gọi là “được”.
“Trời ạ, chưa bao gờ no như hôm nay!” Lưu Úy không để ý lấy tay xoa xoa bụng, cảm thấy hơi xấu hổ, từ trước tới giờ anh luôn giữ hình tượng tao nhã, chưa bao giờ ăn uống không biết kiềm chế như hôm nay. “Chân Nhã à, tay nghề của em không thua kém gì đầu bếp hạng nhất ở Thiên Hải này đâu đấy! Mà Chân Nhã này, sau này anh có thể chung bếp với em không? Yên tâm anh không ăn chùa đâu, mỗi tháng anh góp một ngàn tiền chợ được không?” Ngẫm lại hương vị của mấy món ăn vừa rồi, rồi lại nghĩ đến hương vị đồ ăn mà bình thường anh vẫn ăn ngoài nhà hàng, anh bỗng nhíu mày, so với hôm nay, quả thật bình thường anh toàn ăn thức ăn gia súc!
Liễu Chân Nhã liếc Lưu Úy một cái, trong lòng cảm thấy buồn cười không thôi, không phải tay nghề cô cao mà chính xác là do đồ ăn cùng gạo của Noãn Viên có chất lượng, nhưng mà… một ngàn tiền chợ một tháng… “Chung bếp cũng được, dù sao bình thường em cũng không làm gì, nấu đồ ăn thêm cho một người nữa cũng không ảnh hưởng, nhưng mà một tháng một ngàn thì hơi nhiều, em nghĩ anh chỉ cần đưa năm trăm là được rồi.” Tuy là cô muốn kiếm tiền nhưng hiện tại thì giá đồ ăn cũng không cao, hơn nữa đồ ăn của cô cũng lấy từ Noãn Viên ra, cũng chỉ tốn mười, hai mươi đồng thôi, một tháng một ngàn thì cao quá rồi.
“Ha ha, không cần tiết kiệm tiền thay anh đâu, anh ăn nhiều, hơn nữa còn phải nhờ em nấu mỗi ngày, một tháng một ngàn là đúng rồi.” Ôi chao, nễu mỗi ngày đều được ăn ngon thế này, đừng nói một ngàn, mỗi tháng hai ngàn anh cũng nguyện ý trả.
Liễu Chân Nhã nghĩ lại quả thật là Lưu Úy không thiếu tiền thật nên gật đầu: “Vậy đi, từ nay mỗi ngày ba bữa em đảm bảo cho anh, nhưng mà ban ngày anh đi làm, bữa trưa em nấu cho anh thế nào đây?”
Bữa tối em làm nhiều chút, hôm sau để vào cặp lồng anh mang đến công ty, buổi trưa anh bỏ vào lò vi sóng làm nóng lại là ăn được rồi.” Lưu Úy híp mắt tưởng tượng đến viễn cảnh anh mang theo cặp lồng ăn trưa, không biết mọi người trong công ty sẽ nhìn anh thế nào nhỉ?
“Cặp lồng à…?” Liễu Chân Nhã cười nói: “Vậy ngày mai tan tầm anh nhớ ghé siêu thị mua cặp lồng nhé!” Lưu Úy vừa nhìn đã biết là dạng người có tiền có địa vị, là dạng người uống cà phê, ăn cơm Tây ở nhà hàng cao cấp, thế mà….nghĩ thử xem, mặc đồ hiệu mang giày tây ngồi trong văn phòng mở cặp lồng ăn cơm….aizzzz, khó tưởng tượng thật!
Mỗi ngày yên ả trôi qua, mỗi ngày chăm con, nấu ăn, nghe Vương Tú kể chuyện cũ, đôi lúc đùa giỡn vài câu với Lưu Úy, cảm thấy mỗi ngày trôi qua chóng vánh.
Trãi qua một cái Tết vô cùng náo nhiệt, Liễu Chân Nhã bắt đầu dạy Cốc Noãn và San San nhận biết mặt chữ, quyển sách vỡ lòng đầu tiên của hai cô bé là “Tam tự kinh”, lúc xưa ba mẹ Cốc Tuyết cũng dạy vỡ lòng cho cô bằng quyển sách này.
Ba mẹ Cốc Tuyết xuất thân là dòng dõi thư hương, mặc dù Cốc Tuyết không thực sự đi học, nhưng trình độ ngữ văn của cô qua sự giáo dục của ba mẹ cũng có thể so sánh được với sinh viên Trung văn hệ chưa tốt nghiệp. Sau này đổi hồn vào Liễu Chân Nhã, Liễu Chân Nhã hiện tại vừa mang kiến thức Trung văn của Cốc Tuyết, vừa có được vốn kiến thức lịch sử, lý hóa của hiện tại nên việc dạy vỡ lòng cho hai đứa trẻ là việc vô cùng đơn giản.
Hiện tại Liễu Chân Nhã biết rất rõ tầm quan trọng của tri thức, cũng biết rất rõ sự quan trọng của ngoại ngữ nên cô không chỉ muốn những đứa trẻ của cô có đầy đủ kiến thức, mà bản thân cô, cô cũng đang đợi đến khi Giang Thành có thể nói được thì cũng tìm hiểu lại việc học hành.
Bản chất Liễu Chân Nhã vốn rất thông minh, nhưng cô lại đem phần lớn năng lự của mình để gây sự chú ý của ba mẹ nên thành tích học tập của cô rất kém cõi. Hiện tại mở sách giáo khoa trung học ra, Liễu Chân Nhã bây giờ ngoài trừ môn ngữ văn, những bộ môn khác nhìn không biết thứ gì.
Xem ra phải bắt đầu lại từ đầu rồi. Liễu Chân Nhã vào nhà sách trong nội thành mua sách giáo khoa từ tiểu học năm tư đến sơ trung năm ba, sau đó thì không ra khỏi cổng nửa bước, giam mình trong nhà ôm sách tự học, cái nào xem không hiểu thì hỏi Lưu Úy hoặc lên mạng tra.
Liễu Chân Nhã nhờ được linh khí của Noãn Viên điều dưỡng, nên năng lực hiểu và ghi nhớ không gì sánh kịp, đến khi cái nắng chói chang báo hiệu một mùa hè nữa đã đến, Liễu Chân Nhã gần như đã học xong toàn bộ chương trình học bậc sơ trung, đương nhiên bạn Lưu Úy và máy tính trong nhà cũng bỏ ra không ít công sức.
Lý, hóa, sử, địa đều giải quyết xong, chỉ còn một môn khó khăn vẫn còn đang ở giai đoạn khởi đầu – môn Tiếng Anh!
Nhìn một chuỗi dài ngoằng từ vựng Tiếng Anh được ghép bằng bính âm (phiên âm tiếng Trung theo chữ latinh) tiếng Trung, mắt Liễu Chân Nhã như ứa ra vòng nhang muỗi, cái môn Tiếng Anh gì gì này làm sao tự học đây?