Ách? Anh đang nói cái gì vậy? Ăn cô?Cố Hiểu Thần đột nhiên ý thức được ý anh nói “ăn” nghĩa là gì, cúi đầu, khuôn mặt rất không có chí khí đỏ bừng lên.
Anh còn đang đặt cằm trên vai cô, chỉ cần hơi liếc mắt thì có thể nhìn thấy khuôn mặt phấn nộn của cô rồi, vậy mà không nhịn được đến gần cô, nhẹ nhàng hôn cô.“Sao mặt lại đỏ vậy…” Ngũ Hạ Liên trêu ghẹo, không chịu bỏ qua cho cô.Bị anh nói một câu như vậy, mặt cô vốn dĩ đã đỏ bừng giờ lại càng thêm đỏ, cô giận dỗi rửa rau cải trong tay, định thử chuyển sự chú ý của mình sang cái khác, nhưng anh lại càng áp sát tai cô, cắn dái tai cô âm trầm nói lời mê hoặc, “Nhưng…..
thật đáng yêu.”Chân tay Cố Hiểu Thần có hơi lúng túng, lúc này ngay cả mang tai cũng đã đỏ lừ.“Em….
em……” Cô nói mấy tiếng không nên lời, lại phát hiện bản thân không thể nói liền mạch.Anh lẩm bẩm “Ừ” một tiếng, đưa lưỡi nóng bỏng ra nhẹ nhàng liếm cổ cô.
Cơ thể Cố Hiểu Thần đột ngột căng cứng, cảm giác đó vừa nhột nhạt vừa khó chịu, khiến tim cô đập càng loạn.
Cô có chút thấp thỏm không yên, ngượng ngịu nói, “Em còn đang nấu cơm.”Cô nỗ lực vươn người về phía trước, không muốn cùng anh thân mật dựa sát như vậy.
Tay làm nhanh hơn ra vẻ bản thân đang rất bận rộn.
Nhưng rau cải trong tay lại bị nát vụn vô cùng thê thảm.“Đừng như vậy…… em muốn nấu cơm……” Giọng cô run rẩy nói.“Em nấu của em, đừng để ý đến anh.” Ngũ Hạ Liên chẳng hề quan tâm, tay anh vòng qua người cô đã bắt đầu mở cúc áo của cô.Trời ạ ! Anh muốn cô cứ như vậy nấu cơm sao?Cơ thể đột nhiên mát lạnh, tay anh vậy mà đã dò vào trong áo cô, ngón tay chạm vào áo ngực của cô mơn trớn.“Liên……” Cố Hiểu Thần rụt rè mở miệng, anh vuốt ve khuôn mặt cô rồi cúi đầu hôn cô.
Người đã bá đạo như vậy ngay cả nụ hôn của anh cũng rất bá đạo, mang theo mùi thuốc lá nhàn nhạt, dễ dàng chiếm cứ lấy cô.
Cánh tay có lực ôm chặt cô, đầu lưỡi khuấy động trêu đùa trong miệng cô.Giọng nam của anh mơ hồ không rõ phảng phất từ phía sau truyền đến, “Gọi anh là gì.”Cố Hiểu Thần ý thức được anh là đang “trừng phạt” cô, liền gấp rút đổi cách gọi, thở hổn hển nhẹ giọng hô lên, “A Hạ.”“Sao em luôn học không tốt.” Ngũ Hạ Liên có vẻ như bất mãn, nhưng vẻ mặt đã thả lỏng.
Ngón tay thon dài trêu đùa điểm nhô ra trước ngực cô, đến khi bọn chúng ở giữa những ngón tay đã hoá thành sưng tấy, anh biết cô đã bị anh khơi dậy.
Anh hôn cô từng chút một, rồi hỏi, “Còn quên nữa không?”“Sẽ không….” Cố Hiểu Thần có chút khó chịu, muốn thoát khỏi nhưng lại phát hiện cơ thể mình dường như không có chút sức lực nào, một chút cũng không có.“Gọi anh là gì?”“A Hạ……”“Gọi thêm lần nữa.”“A Hạ……”“Ừ----- gọi lại lần nữa----” Anh khích lệ cô tiếp tục, ngón tay linh hoạt mở mấy cái cúc gài cuối cùng của áo sơ mi.“A Hạ, A Hạ, A Hạ.” Nụ hôn của anh giống như kiến bò, khiến cô không có cách nào chống đỡ được, đành phải liên tục gọi tên.Tay anh đã mở xong mấy cái cúc cuối cùng của áo sơ mi, ôm lấy cô rồi cởi áo sơ mi xuống.
Anh vây cô vào trong ngực mình, cúi người hôn sâu cô, trán của cô, lông mày của cô, khoé mắt của cô, mũi của cô…… đôi môi mỏng của anh dán lên môi cô, chạm nhẹ hai cái rồi cưng chiều nói, “Cô gái ngoan.”Bởi vì cách gọi của anh, một tiếng “cô gái ngoan” này khiến Cố Hiểu Thần đột nhiên bừng tỉnh mấy phần.Cô nhớ đến mọi chuyện xảy ra trong văn phòng hôm nay, cùng với sự tuỳ ý làm nhục cô.
Vô thức mím chặt môi, giọng điệu ngưng tụ một chút, dứt khoát nói, “Em muốn nấu ăn.”“Tức giận rồi?” Đôi mắt thâm thuý của Ngũ Hạ Liên liếc cô, cô cụp mắt, không nói câu gì.
Nhưng ý tứ đã rõ ràng, sự im lặng của cô đã đại diện cho tất cả.Im lặng nửa buổi, Cố Hiểu Thần bĩu môi nói, “Không có.”Sao cô có tư cách tức giận được chứ.“Ha ha.” Ngũ Hạ Liên cười, đối với động tác giận như trẻ con của cô, liền cảm thấy vô cùng dễ thương.
Áo sơ mi đã cởi đến thắt lưng, anh ôm cô thật chặt rồi nói, “Sớm biết vậy trong văn phòng nên trực tiếp đem em….” Anh cố ý thấp giọng phun ra hai chữ bên tai cô, tiếp tục nói lời mê hoặc, “Nếu như vậy, em chắc đã không tức giận rồi.
Hửm?”“Em…..
em mới không nghĩ như vậy…….” Cố Hiểu Thần xém tý nữa cắn vào đầu lưỡi của mình.“Em không nghĩ, nhưng mà anh nghĩ.” Mày kiếm của Ngũ Hạ Liên nhướn lên, cánh tay dùng thêm chút lực, trực tiếp bế cô lên.
Cô giật mình hoảng hốt, nhẹ hô ra tiếng, nước còn đang nhỏ giọt trên những ngón tay.“A Hạ ! Em còn đang nấu canh !” Cố Hiểu Thần vùng vẫy hai chân, vội vàng nói.Lửa bếp còn chưa tắt, nồi canh sôi phát ra tiếng xì xì, toả ra mùi thơm.Ngũ Hạ Liên bế cô đi thẳng về phía phòng ngủ, Cố Hiểu Thần ở trong ngực anh vùng vẫy nhưng không thoát ra được.
Trong phòng kéo rèm cửa nên hơi tối, anh nghiêng người dùng khuỷu tay đóng cửa lại, vừa đi về phía giường lớn vừa nói, “Trước tiên cho anh ăn no đã, rồi lại cho dạ dày anh ăn no.”“Nhưng……” Cố Hiểu Thần vừa định nói, lại bị anh thả xuống giường.
Áo sơ mi vốn dĩ đã bị cởi đến thắt lưng, giờ càng tiện cho anh giở trò.
Cô muốn ngồi dậy, lại bị anh dùng cơ thể đè xuống, mùi Cologne trên người anh gần như vậy.“Không có nhưng.” Anh luôn hôn bá đạo như vậy, không cho cô có ý kiến khác.Trong bóng tối, mắt kính của cô bị anh lấy đi.“Giúp anh cởi quần áo.
Ngoan.” Anh dụ dỗ cô, nắm tay cô đưa về phía cổ áo của mình.Cố Hiểu Thần cả người cảm thấy buồn phiền, anh lại nhắc nhở, “Đừng quên em còn đang nấu canh.”Cố Hiểu Thần ngại ngùng đưa tay bắt đầu mở áo sơ mi của anh.
Nụ hôn của anh thi nhau ập đến, sự đụng chạm có vẻ thận trọng của cô khiến anh trên bờ vực sụp đổ, kéo khoá kéo quần tây, một lần mạnh mẽ ngập vào trong cô.
Cô nghẹn ngào một tiếng, thân thể nằm im bất động, dường như đang chịu đựng sự tập kích đột ngột đó.Lồng ngực anh ép chặt cô, mà thân thể cô bất giác lắc lư nhẹ nhàng theo anh, một trận choáng váng khiến cô không có cách nào hít thở được.Ánh mắt trong lúc này đột nhiên xuất thần, Ngũ Hạ Liên nheo mắt, mơ hồ nhìn thấy đôi mắt của cô, đẹp đẽ giống như viên bảo thạch đen tuyền lộng lẫy..