Đối Kháng Hoa Tâm Chủ Thượng


Ngồi xe buýt đến Công ty Ngũ thị, Cố Hiểu Thần cầm túi xách từng bước từng bước đi về phía trước.Bỗng, phía sau vang lên tiếng gọi của thanh lãng của đàn ông, “Hiểu Thần.”Cố Hiểu Thần ngừng bước chân, quay đầu nhìn, thì thấy Ngôn Húc Đông ở trước mặt đang đi về phía cô.

Anh một thân tây trang phẳng phiu, một tay nhét vào túi quần, trạng thái rất ung dung phóng khoáng.

Bởi vì ánh nắng mặt trời chiếu lên khuôn mặt nên đôi mắt hơi nheo lại, tóc đen ngắn cũng được phủ ánh vàng.Đầu đông se se lạnh, nụ cười của anh giống như ánh nắng mặt trời, chiếu rọi lên Cố Hiểu Thần.“Quản lý Ngôn.” Chờ anh đến trước mặt cô, Cố Hiểu Thần cười chào.Ngôn Húc Đông đối với cách gọi này dĩ nhiên không hài lòng, nhưng cũng có chút bất đắc dĩ.

Anh đứng trước mặt cô, trầm giọng nói, “Bây giờ còn chưa vào công ty, anh và em chính là bạn bè.

Có thể đừng gọi quản lý Ngôn được không?”Cố Hiểu Thần giật mình, nghĩ đến quen biết đã lâu như vậy, tiếp tục xa lạ nữa cũng không tốt.Nên cô gật đầu.Nhưng lại nhận ra có vấn đề, cô phải gọi anh như thế nào?Cố Hiểu Thần bỗng nhớ đến câu nói đùa của Ngôn Húc Đông lúc trước, anh nói cô gọi anh là “Ngôn đại ca”, nhưng cách gọi này dường như quá thân thiết.Cô thực sự không gọi ra miệng được.“Anh cũng gọi em là Hiểu Thần rồi, em cũng trực tiếp gọi tên anh đi.” Ngôn Húc Đông không nhanh không chậm nói, nhưng đáy mắt loé qua một tia mong đợi, ánh mắt đó vô cùng chân thành.Cố Hiểu Thần chăm chú nhìn anh, cuối cùng cũng mở miệng, “Húc Đông.”Lúc cô gọi một tiếng này, vậy mà khiến Ngôn Húc Đông giống như trút được gánh nặng, hạnh phúc và vui vẻ hơn bao giờ hết.

Anh cong khoé môi, nụ cười rạng rỡ và tươi sáng.


Từ lúc Cố Hiểu Thần và anh quen biết nhau đến nay, đây là lần đầu tiên cô gọi tên anh, khiến Ngôn Húc Đông cảm thấy vô cùng khó chịu.Ba ngày trước Lễ Giáng sinh, Ngôn Húc Đông sẽ nhớ kỹ ngày hôm nay.Hai người cất bước cùng nhau đi về phía cao ốc.Ngôn Húc Đông liếc mắt nhìn Cố Hiểu Thần, khuôn mặt của cô vô tư điềm đạm khiến anh cảm thấy thư thái.

Anh cũng chú ý đến hôm nay cô mặc áo len cao cổ màu nho, che kín cổ cô hoàn toàn.

Chắc là cô ấy bị cảm nên thân thể không được thoải mái, anh quan tâm hỏi, “Sao vậy? Bị cảm lạnh à?”“Không có.” Cố Hiểu Thần ngại ngùng lắc đầu, mặt đỏ ửng, đành phải tìm đại một cái cớ, “Cổ họng có chút không thoải mái.”Buổi sáng thức dậy rửa mặt, cô mới phát hiện ra những dấu tích Ngũ Hạ Liên để lại trên cổ còn chưa biến mất, vẫn đỏ đậm như cũ.

Cô đành phải lấy áo len cao cổ mặc vào để che đi những dấu đỏ kia.

Chỉ có điều trong phòng làm việc nhiệt độ rất ấm áp, nên mặc như thế này khẳng định sẽ thu hút sự chú ý của mọi người.Trách tới trách lui, chẳng phải đều tại người nào đó sao?Cố Hiểu Thần càng nghĩ càng phiền muộn nên cúi đầu xuống.Ngôn Húc Đông nghe thấy cô nói như vậy, cũng tin là thật.

Hai người một trước một sau đi vào cửa xoay, tiến vào đại sảnh tầng trệt.

Đi thang máy lên tầng rồi đến bộ phận của mỗi người.Anh ở bộ phận nước ngoài, cô ở bộ phận đầu tư.

Bộ phận nước ngoài ở tầng dưới của bộ phận đầu tư.Thang máy đến bộ phận nước ngoài thì dừng lại, trước lúc Ngôn Húc Đông đi ra khỏi thang máy, chợt quay đầu lại, giống như nhớ ra cái gì đó, áy náy nói, “Đúng rồi, hộp cơm của em, anh để quên ở nhà rồi.

Lần sau đem cho em.”“Không sao.

Lúc nào cũng được.” Cố Hiểu Thần lắc đầu.“Được, vậy tạm biệt.”“Tạm biệt.”Cửa thang máy chậm rãi đóng lại, Ngôn Húc Đông bước lớn tiến vào bộ phận nước ngoài.


Nét mặt anh hiếm khi hài lòng thoả mãn như vậy, đương nhiên là tâm trạng rất tốt khiến cho các nhân viên trong bộ phận đều đổ dồn ánh mắt chú ý đến.“Quản lý Ngôn sao thế?” Có người nhỏ tiếng hỏi, vô cùng nghi ngờ.***“Reng reng-------” Tiếng chuông điện thoại trong văn phòng tổng tài vang lên liên tục.Ngũ Hạ Liên một tay ấn nút nhận cuộc gọi, nghe thấy giọng nói trong trẻo của thư ký Hạ ở đầu dây bên kia, “Liên thiếu gia, mười giờ sáng nay, Châu tổng của Châu thị hẹn gặp anh, anh ấy bây giờ đã đến rồi.”“Mời anh ta vào.” Ngũ Hạ Liên trầm giọng nói rồi cúp điện thoại.Hạ Viện nhận được cuộc gọi thông báo của lễ tân dưới đại sảnh, cô liền báo cáo lên cấp trên.

Sau khi nhận được sự đồng ý của Ngũ Hạ Liên, cô đứng dậy đi ra khỏi phòng làm việc đến thang máy đón người.

Quả nhiên, thang máy dưới tầng trệt đang từ từ đi lên.

Lúc cửa thang máy mở ra, Hạ Viện lộ ra một nụ cười chuyên nghiệp, “Châu tổng, xin mời.”Khuôn mặt đẹp trai thư sinh nho nhã của Châu Thành Trạch hơi mỉm cười, lạnh nhạt khách sáo, nhưng không khiến cho người ta cảm thấy khó chịu.

Dường như căn bản anh vẫn đang cười kiểu như vậy, nên không có nửa phần đột ngột.

Hạ Viện gõ cửa, Châu Thành Trạch một mình đi vào văn phòng, cấp dưới ở sau lưng đứng ngoài đợi.Hạ Viện gật đầu với Ngũ Hạ Liên, rồi tiện tay kéo cửa, sau đó lui ra ngoài.“Ngồi đi.” Ngũ Hạ Liên phun ra hai chữ, trầm mặc nhìn chằm chằm người đến.Châu Thành Trạch ngồi xuống ghế đối diện bàn làm việc, chân trái vắt lên chân phải, dáng vẻ của anh rất phóng khoáng, không một chút dè dặt.Văn phòng yên tĩnh, giọng khoan thai nhưng thâm trầm của Châu Thành Trạch đột ngột vang lên.Ngũ Hạ Liên im lặng nhìn đối phương, im lặng nghe dụng ý của anh ta trước.

Chờ đến khi Châu Thành Trạch nói xong, anh mới sâu xa mở miệng, “Rất vui được hợp tác cùng Châu tổng.

Nếu như vẫn có cơ hội lần sau.” “Khách sáo rồi, Hạ tổng.


Vẫn cần phải cảm ơn anh.” Châu Thành Trạch đứng dậy, một tay đưa về phía anh, “Vậy tôi không quấy rầy nữa, cáo từ.”Ngũ Hạ Liên cũng đứng dậy, sau khi cùng anh ta bắt tay thì ấn nút gọi trực tiếp, “Thư ký Hạ, tiễn Châu tổng.”“Vâng.”Một giây sau khi cuộc gọi bị cúp, thư ký Hạ gõ cửa đi vào, mỉm cười nói, “Châu tổng, tôi tiễn anh.”Châu Thành Trạch hơi gật đầu với Ngũ Hạ Liên, “Tạm biệt.”“Tạm biệt.”Châu Thành Trạch đi theo thư ký Hạ ra khỏi văn phòng, nhưng Ngũ Hạ Liên lại rơi vào trầm tư.

Anh rút ra một điếu thuốc rồi châm lửa, cảm giác hụt hẫng ập đến.Điếu thuốc giữa những ngón tay đang cháy lập loè, toả ra một làn khói trắng.Anh đột nhiên cầm mô hình xe lửa trên bàn lên, đem đến trước mắt ngắm nhìn thật kỹ.

Trông anh có vẻ trầm ngâm, dường như đang nghĩ về một cái gì đó.

Sau nửa buổi, chỉ đặt mô hình xuống rồi đắm mình trong đống công văn.Hạ Viện tiễn Châu Thành Trạch xuống tầng, đến cửa xoay thì dừng lại, “Châu tổng, anh đi thong thả.”Thân hình cao thẳng của Châu Thành Trạch đi qua cửa xoay, dẫn theo cấp dưới rời đi.

Anh vừa đi về phía xe đậu ở chỗ không xa, vừa rút điện thoại ra nhấn nút gọi đi.Động tác đó vô cùng quen thuộc.Màn hình điện thoại hiển thị ------- Cố Hiểu Thần..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận