Đối Kháng Hoa Tâm Chủ Thượng


Cố Hiểu Thần đứng trước mặt anh, cúi đầu nhìn nền gạch đại sảnh sáng loáng, nhẹ giọng chối từ, “Em………..

em có thể không đi được không?”“Em nói gì?” Lông mày Ngũ Hạ Liên cau chặt, trầm giọng hỏi ngược lại.“Em không muốn đi.” Cô cắn môi, thì thào nói.Ngũ Hạ Liên chợt thấy không vui, trong ngực cảm thấy một trận bức bối, nghĩ đến người phụ nữ này sao không cho anh chút mặt mũi nào.

Các cô nhân tình kia của anh, đâu có người nào giống như cô? Khuôn mặt tuấn tú lạnh nhạt, thản nhiên nói, “Cố Hiểu Thần, đừng đánh giá quá cao bản thân mình, đi hay không đi không phải do em quyết định.

Còn gọi điện, có gọi hay không thì tuỳ em.”Nói xong, Ngũ Hạ Liên đi thẳng vào phòng chờ sân bay.Đừng đánh giá quá cao bản thân mình.

Lời nói của anh vang vọng bên tai.Cố Hiểu Thần đứng yên tại chỗ, anh đã đi qua bên người cô, thân hình cao gầy của anh đã bước vào đến cánh cửa cảm biến tự động, ngồi vào dãy ghế chờ.Sáng sớm bị anh bảo đến thì đến, bảo đi thì đi, Cố Hiểu Thần giống như một con rối bị anh tuỳ ý giật dây điều khiển.

Lúc này lập tức hiểu ra anh là muốn dẫn cô đi nghỉ phép, cô không hề có cảm giác vui vẻ phấn khởi gì.

Không biết phải làm thế nào, trong đầu đột nhiên nghĩ đến mấy cô nhân tình của anh.


Đã biết rõ không thể mơ mộng, không thể ảo tưởng, không thể như vậy……….

nhưng, trong lòng có chút chua xót.Cô chỉ là một tình nhân bí mật của anh không dám để người ta biết.Một hợp đồng giao hẹn, anh ấy sẽ không nghiêm túc, cô cũng không cần có tâm.Vậy thì cứ đi nghỉ thôi.

Đơn giản chỉ là cho mình một kỳ nghỉ.

Cô tự nói như vậy với bản thân mình, để xoá tan sự thất vọng đó.Cố Hiểu Thần lấy điện thoại ra gọi cho Dư Hồng.Lúc này đã gần mười giờ sáng, Dư Hồng cũng ngủ dậy rồi.Dường như là giây tiếp theo điện thoại đã đc kết nối, Dư Hồng vừa làm nũng vừa quở trách Cố Hiểu Thần, “Mình nói này Hiểu Thần muội muội, tỷ tỷ tôi đây vừa mới sáng sớm mở mắt ra đã không thấy cậu đâu rồi.

Cậu có phải là đang cùng người yêu bí mật của cậu đi đâu ăn sáng cùng nhau không hả? Được, tỷ tỷ tôi đây cũng không ghen đâu.

Khi nào về thì mua giúp mình đồ ăn vặt là được.”“Không phải……….” Cố Hiểu Thần vội vàng trả lời, đành phải nói dối, “Hồng Hồng, công ty đột nhiên có việc, mình phải đi công tác nước ngoài.

Bây giờ đang ở sân bay rồi.”“Hả?” Có thể tưởng tượng ra, Dư Hồng kinh ngạc đến mức nào, “Ông trời của tôi ơi, Cố Hiểu Thần cậu không phải chứ, cậu cứ vậy mà bỏ mặc người nhà thế này sao?”Cố Hiểu Thần vô cùng áy náy, trong lòng càng thêm ưu sầu.

Dư Hồng không dễ gì trở về, cô thì lại đi như thế này, thật là quá có lỗi.

Dư Hồng ở đầu điện thoại bên kia thao thao bất tuyệt một lúc, hào sảng nói, “Tỷ tỷ nói đùa cậu đấy.

Cậu cứ yên tâm đi đi, làm việc cho tốt, hăng hái lên cho mình.

Ngàn vạn lần đừng có mà nhớ mình.


Với lại mình mấy ngày nữa cũng phải đi rồi.”“Lại phải đi nữa à?” Cố Hiểu Thần vô cùng không nỡ.“Dừng dừng dừng, đừng giống như bộ phim lúc tám giờ trên đài truyền hình.” Dư Hồng không chịu nổi nữa la lên, lại dặn dò thêm mấy câu nữa, lúc này mới cúp điện thoại.Cố Hiểu Thần đứng trước sảnh chờ đông đúc, lặng lẽ thở dài.

Cô cất điện thoại và chậm rãi đi đến chỗ Ngũ Hạ Liên.

Ngũ Hạ Liên nhắm mắt, bất động thanh sắc.

Nghe thấy tiếng bước chân đến gần, khoé môi anh hơi cong lên.

Cố Hiểu Thần lặng lẽ ngồi xuống, anh cau mày, mở mắt lườm cô một cái.Giữa cô và anh cách một chỗ ngồi.Vậy mà cô lại không ngồi gần anh.Hai người ai cũng không nói thêm câu nào, đến khi loa phát thanh bắt đầu thông báo gọi hành khách lên máy bay.Cố Hiểu Thần đứng dậy, lặng lẽ đi theo phía sau Ngũ Hạ Liên.

Anh dừng bước chân, quay đầu nhìn về phía cô, đợi cô đi đến bên cạnh anh, liền nắm lấy tay cô khoác vào cánh tay mình.Bầu trời xanh thẳm, máy bay bay ở độ cao chín nghìn mét.Điểm đến của kỳ nghỉ lần này là------------ Paris – Pháp.***Hành trình bay mười mấy tiếng, chuyến bay bị trễ, lúc máy bay đến sân bay Paris de Gaulle đã là khoảng bốn giờ sáng.Ra khỏi sân bay, một cơn gió lạnh ập đến.Paris cuối tháng một, gió lạnh vẫn thổi phần phật, mùa đông lạnh giá dường như cũng không khác biệt ở quốc gia này.

Cố Hiểu Thần không khỏi rùng mình, vì sợ lạnh nên cô túm chặt cổ áo.

Ngũ Hạ Liên cảm nhận được sự thay đổi nhỏ của cô, bước chân nhanh hơn đi về phía xe đã đợi sẵn.

Trên xe, hơi ấm dễ chịu bao quanh, lúc này mới cảm thấy dễ chịu hơn chút.Xe từ từ chạy đi, tay anh nắm chặt tay cô không rời, giống như đang giúp cô làm ấm.Từ sân bay đến khách sạn mất một khoảng thời gian, vẫn chưa kịp điều chỉnh sự thay đổi khung giờ, nên Cố Hiểu Thần có chút khó chịu.“Cho xe chạy chậm lại!” Ngũ Hạ Liên quát tài xế, ánh mắt quét về phía cô ở bên cạnh.Xe không còn chạy như bay nữa, cô dựa vào cửa sổ xe không kìm được cơn buồn ngủ.Qua một lúc, anh nhẹ nhàng đưa tay ra, ôm cô vào trong lòng.


Đầu cô tựa vào ngực anh, anh cũng nhắm mắt lại.“Liên thiếu gia, đã đến khách sạn.” Xe dừng lại, lái xe cung kính nói.Cố Hiểu Thần bị tiếng gọi đột ngột làm cho tỉnh giấc, mùi hương quen thuộc xộc vào mũi, lúc này mới phát hiện anh ấy đang ôm mình trong lòng.

Ngủ được một lát nên không còn thấy khó chịu nữa.

Hơi nóng trong xe khiến mặt cô hơi đỏ, mà nguyên nhân còn là tại anh, khiến cho mặt của cô như một quả cà chua chín đỏ, lúng túng một lúc, cô vội vàng ngồi thẳng dậy.Người phục vụ của khách sạn nhanh chóng mở cửa xe, Ngũ Hạ Liên xuống xe, Cố Hiểu Thần cũng xuống theo.Ngũ Hạ Liên đi đến bên cạnh Cố Hiểu Thần, nắm tay cô đi vào khách sạn.Phòng đã được chuẩn bị từ trước, lấy thẻ từ quầy lễ tân ở đại sảnh rồi đi thang máy lên trên.Đây thật sự là một căn phòng siêu sang trọng, khiến mắt Cố Hiểu Thần mở to.

Đứng trước những khung cửa sổ rộng suốt từ trần đến sàn trên tầng sáu mươi mấy, có thể nhìn thấy ánh nắng ban mai tuyệt đẹp của Paris thơ mộng, và dường như có thể ngửi được mùi hương hoa ngọt ngào lãng mạn trong không khí.

Cô nằm sấp xuống tấm kính và nhìn, khuôn mặt vui mừng đó giống như một đứa trẻ được cho kẹo.Ngũ Hạ Liên từ phía sau thân mật ôm lấy cô, Cố Hiểu Thần giật mình, giọng nam của anh trầm thấp vang lên, “Thích không?”Hơi thở đó khiến trái tim cô run rẩy, chần chừ gật đầu, “uh” một tiếng.“Đang nghĩ gì?” Anh lại hỏi, môi đã chạm vào da thịt cô.Thật nhột.

Trong cơn hoảng loạn, cô tuỳ tiện nói, “Em đói rồi.”“Đói? Thật trùng hợp, anh cũng rất đói.” Anh đột nhiên nhếch mép..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận