Đối Kháng Hoa Tâm Chủ Thượng


“Trợ lý Cố, cô đến rồi à?”“Vâng, lâu rồi mới gặp.”Đi vào phòng làm việc của bộ phận đầu tư, Cố Hiểu Thần vừa đi vào chào hỏi suốt chặng đường.

Quay lại cương vị làm việc, các đồng nghiệp không tránh khỏi những câu hỏi quan tâm thắc mắc.

Tiển Văn thậm chí còn chạy đến chỗ Cố Hiểu Thần và xì xầm nói nhỏ, “Trợ lý Cố, chị có phải là thân thể không thoải mái không? Bây giờ thế nào rồi?”“Không sao.” Nghe thấy cô ấy nói như vậy, Cố Hiểu Thần cứ thuận theo trả lời.“Vậy tôi đi làm việc đây, chị chú ý sức khoẻ.” Tiểu Văn dặn dò mấy câu rồi quay lại vị trí làm việc của mình.Cố Hiểu Thần đứng dậy đi pha cà phê, sau đó gõ cửa phòng quản lý.

Cô giải thích vài câu với quản lý Thái Hoa, Thái Hoa cũng không nói gì nhiều, chỉ nói cô làm việc cho tốt.


Ra khỏi văn phòng, điều hoà trung tâm vẫn đang thổi những làn gió lạnh, thỉnh thoảng trong văn phòng bận rộn vẫn có thể nghe thấy tiếng gọi, và tiếng ngón tay gõ bàn phím.Môi trường làm việc bận rộn như vậy, cô có lẽ đã sớm quen rồi.Hít sâu một hơi, Cố Hiểu Thần bình thản bắt đầu chuyên tâm vào công việc.Đại khái khoảng mười giờ, Tiểu Văn lén lút đi mua mấy ly trà sữa đang hớn hở đi đến.

Nhanh chóng đưa trà sữa cho mấy vị đồng nghiệp, cô cầm một ly trà sữa đi về phía Cố Hiểu Thần, còn chưa kịp đặt trà sữa xuống đã ghé sát bên tai cô, thần thần bí bí nói, “Trợ lý Cố, bạn trai của chị đang đợi chị ở bên ngoài.”Bạn trai? Ai? Đầu Cố Hiểu Thần nóng rực, vào lúc này dĩ nhiên hi vọng là người đó.Nhìn Tiểu Văn đang cười ranh mãnh với cô, Cố Hiểu Thần chần chừ đứng dậy, đi ra khỏi phòng làm việc và đi gặp “người bí ẩn” kia.Đi qua hành lang, thấy bóng lưng cao lớn thẳng tắp của anh.Một dãy cửa sổ của hành lang, ánh nắng chiếu xuống, chiếu lên người anh.Có lẽ là do nghe thấy tiếng bước chân, người kia chậm rãi quay lại, quay mặt về phía cô.Anh cười ấm áp, mái tóc ngắn mượt tung bay trong gió.

Ánh nắng vàng chiếu lên một nửa khuôn mặt anh, làm lộ ra dáng vẻ khôi ngô, nhìn rất đẹp mắt.

Anh nhìn thấy cô, liền híp mắt nhìn cô, hơi mỉm cười, giống như một làn gió xuân ấm áp, cảm giác sảng khoái đến mức khiến người ta không nhịn được mà nở nụ cười.Cố Hiểu Thần nhìn anh, mỉm cười, “Hi.”“Hi.

Mấy ngày trước đi nước ngoài, hôm nay vừa về tới.” Ngôn Húc Đông giải thích đơn giản, đi đến trước mặt cô, “Buổi trưa cùng ăn cơm nhé.”Cố Hiểu Thần gật đầu, “Vâng.”***Giờ nghỉ buổi trưa, Cố Hiểu Thần đến nhà hàng đã hẹn gặp mặt.Đó là một nhà hàng Tây, ánh sáng của nhà hàng rất tốt.Nhìn xung quanh, đã nhìn thấy Ngôn Húc Đông ngồi ở đó.

Người đàn ông khôi ngô anh tuấn, đôi mắt đen sáng ngời nhìn cô đang chầm chậm đi đến.

Cố Hiểu Thần được người phục vụ dẫn đi về phía anh, Ngôn Húc Đông đứng dậy, nhẹ nhàng kéo ghế giúp cô.“Ngồi đi.” Anh thân sĩ nói, ra hiệu cho cô ngồi xuống.Cố Hiểu Thần nhẹ giọng cảm ơn, cười có chút bẽn lẽn.Ngôn Húc Đông ngồi trở lại vị trí của mình, dặn dò người phục vụ có thể lên món.Hai người ngồi đối mặt nhau dùng bữa, bầu không khí rất hoà hợp, yên tĩnh ôn hoà.

Món chính là bít tết, Ngôn Húc Đông đưa tay lấy đĩa của cô, định giúp cô cắt thành những miếng nhỏ.


Cố Hiểu Thần lại muốn ngăn cản, nhẹ giọng nói, “Húc Đông, tự em có thể.”“Bây giờ hết làm biếng rồi à?” Ngôn Húc Đông trêu ghẹo cười, Cố Hiểu Thần cúi đầu, thuận miệng nói, “Tự mình học, thật ngại khi làm phiền người khác.”Một câu nói đơn giản, hai chữ “người khác”.Người nói không cố ý, nhưng người nghe lại để ý.Khuôn mặt tuấn tú tao nhã của Ngôn Húc Đông vẫn bình tĩnh, trong mắt có một tia cô đơn.Hai người yên lặng dùng bữa, trò chuyện qua loa, mấy câu chuyện lúc trước.

Mà anh thỉnh thoảng lại nhắc đến người đó, nhắc đến anh, Diêu Vịnh Tâm và thời thơ ấu của mình.Mỗi lúc như thế này, Cố Hiểu Thần sẽ dừng động tác, lắng nghe rất nghiêm túc.“Liên từ nhỏ đã không thích nói chuyện, có lúc một tuần cũng rất khó nghe thấy cậu ra mở miệng.

Đừng nói đến cười.

Sau này………….” Ngôn Húc Đông dừng lại, như thể muốn bỏ qua chuyện gì đó, sâu xa nói, “Sau này mới thay đổi chút ít, nói nhiều hơn một chút.”Cố Hiểu Thần nhìn chăm chú, cả người rất yên tĩnh.“Vịnh Tâm là người giỏi nhất, trên thực tế cô ấy nhỏ tuổi hơn anh và Liên, nhưng cô ấy đi học thành tích cực kỳ tốt, còn học vượt lớp.

Lúc trước cô ấy và Hạo Dương là bạn cùng lớp, nhưng Vịnh Tâm sau đó lại học cùng lớp với bọn anh.

Ngay lúc đó, bọn họ như là thuỷ hoả bất dung, nhìn nhau như kẻ thù.”“Tại sao?” Cố Hiểu Thần tò mò hỏi.“Bởi vì chú Ngũ thích Vịnh Tâm hơn, cảm thấy cô ấy thông minh.


Nhưng rồi chúng ta đều trưởng thành, bây giờ nghĩ lại, có phải là rất thú vị không?” Ngôn Húc Đông cười hỏi, chú ý đến ánh mắt của cô so với lúc trước có ảm đạm hơn chút.Cố Hiểu Thần cười, “Chị Vịnh Tâm và……….” Suýt nữa gọi “phó tổng”, lập tức đổi lời nói, “Và Hạo tổng, bọn họ hoá ra là bất hoà từ nhỏ?”“Bọn họ là oan gia.” Ngôn Húc Đông thốt ra mấy từ này, liền đổi chủ đề, lại xoay đến trên người nào đó, “Liên đi Mỹ rồi, kỳ thực ở đó càng thích hợp với cậu ta.”“Kinh đô của thế giới.” Cố Hiểu Thần buột miệng nói ra, ánh mắt Ngôn Húc Đông siết chặt, cô cúi đầu, nhẹ giọng nói, “New York, trung tâm tài chính và kinh tế của Mỹ.

Quả thật là một nơi tốt.”Ngôn Húc Đông im lặng, nâng ly rượu lên uống một hớp.Anh chưa hề đề cập đến là thành phố nào, nhưng cô lại biết.

Quả nhiên……….Dùng bữa trưa xong, hai người cùng nhau rời khỏi nhà hàng.Cố Hiểu Thần lặng lẽ đi về phía toà cao ốc công ty, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.Thành phố đó mới chính là thiên đường của anh ấy, con chim khao khát bầu trời, anh ấy sẽ được tự do bay lượn.Ngôn Húc Đông nhìn bóng dáng cô rời đi, lấy điện thoại di động ra ấn dãy số đường dài quốc tế.Cuộc gọi một lúc lâu sau mới được kết nối, anh nhàn nhạt nói, “Liên, tháng sau là sinh nhật của tôi.

Nếu cậu không định đến………” Siết chặt điện thoại, chăm chú nhìn bóng dáng đang khuất dần ở ngã rẽ, sâu xa nói, “Vậy, cô ấy sẽ là của tôi.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận