Đối Kháng Hoa Tâm Chủ Thượng


“Ai đến vậy?” Thẩm Nhược kinh ngạc thốt lên, nheo mắt nhìn.Ngôn Húc Đông cầm ly rượu, nhưng ánh mắt anh lại dán vào Cố Hiểu Thần ở phía đối diện.

Còn đôi mắt hoài nghi của cô lại đang chăm chú nhìn vào ánh sáng lấp lánh đầy màu sắc trong bóng tối.

Anh đặt ly rượu xuống, dường như cũng đặt xuống một hy vọng và một quyết định, nhàn nhã thong dong nói, “Chắc là Liên.”Chiếc cano nhỏ dừng lại sát chiếc du thuyền, ngay lập tức thang dây được hạ xuống.Đèn trên chiếc du thuyền sáng rực chiếu vào người đến.Quả nhiên là Ngũ Hạ Liên.Anh leo lên thang dây, động tác rất nhanh nhẹn, chỉ vài cú xải tay là đã có mặt trên boong tàu.

Dáng người anh cao ráo, không mặc đồ vest mà mặc một chiếc áo sơ mi dệt kim màu đen với hoạ tiết mờ nhạt ở một bên vai, hoạ tiết được phác thảo thật ra là một bông hoa sen.Có lẽ do tốc độ của cano chạy quá nhanh và sóng bắn tung toé làm ướt quần áo và mái tóc đen của anh.Tóc mái dài xiên xéo rũ xuống mắt, ánh mắt giống như lưỡi kiếm băng giá, như muốn cắt ngang không khí, nhưng ẩn sâu bên trong đó lại có một ngọn lửa.Cano quay đầu rời đi, thang dây cũng được thu lên.Diêu Vịnh Tâm đã lấy khăn tay sạch đi về phía anh, trêu chọc nói, “Liên, anh đến một mình à?” Đây cũng là chuyện lạ, Ngũ Hạ Liên đi Mỹ, bên cạnh vậy mà lại không dẫn theo bạn gái?Điều này không giống như anh bình thường.Ngũ Hạ Liên âm trầm “ừ” một tiếng, lấy khăn tay lau nước biển trên tóc.

Ánh mắt anh lướt qua một lượt những người có mặt, nhưng lại cố ý lướt qua người đang cúi đầu, cuối cùng dừng lại ở người đàn ông kia, ánh mắt hơi híp lại, đùa bỡn một câu, “Cô ngược lại là không phải một mình nữa rồi.”Phong Cảnh Tân gật đầu với anh xem như là chào hỏi.Diêu Vịnh Tâm nhìn Ngũ Hạ Liên hơi mỉm cười, còn đôi mắt thâm sâu của anh lại nhìn sâu vào trái tim cô, ngược lại khiến cô im lặng.“Thay quần áo đi.


Quần áo của Ngôn Húc Đông anh mặc chắc cũng vừa.” Diêu Vịnh Tâm nói rồi dẫn anh đi đến phòng của Ngôn Húc Đông trên du thuyền.Lúc Ngũ Hạ Liên xoay người, ánh mắt giao thoa với Ngôn Húc Đông trong khoảng không.Đó là sự ngầm hiểu ý, không cần phải nói gì, rồi cứ đi lướt qua nhau như vậy.“Liên thiếu gia từ Mỹ trở về rồi!” Thẩm Nhược cầm nĩa, kích động lẩm bẩm, “Trời ạ, ba ngày hai đêm, mình được ở chung với Liên thiếu gia trên cùng một chiếc du thuyền!”Cố Hiểu Thần vẫn luôn cúi đầu, mím chặt môi.Đột nhiên, một ly nước chanh đưa đến trước mặt.Cô kinh ngạc ngẩng đầu, thấy Ngôn Húc Đông ngồi ở vị trí đối diện cô cười dịu dàng với cô, “Một ly nhé.”Trong phòng cabin của du thuyền, ấn công tắc bật đèn.

Bỗng, căn phòng sáng rực.Diêu Vịnh Tâm đi vào trong phòng, mở tủ và bắt đầu chọn quần áo mà Húc Đông mang theo.

Mang theo đủ loại phong cách, cô không nhịn được trêu chọc, “Húc Đông mang theo cũng thật đầy đủ.

Liên, anh mặc bộ nào?”“Tuỳ tiện.” Ngũ Hạ Liên ngồi lên sô pha, rút điếu thuốc ra hút.Mùi thuốc lá lập tức xộc đến, Diêu Vịnh Tâm cau mày nói, “Hút thuốc nhiều không tốt cho sức khoẻ.”“Phụ nữ độc thân quá cô quạnh, cuối cùng cũng không nhịn được phải đi kiếm rồi?” Ngũ Hạ Liên thờ ơ nói, thổi ra một vòng khói trắng.

Nhưng câu nói này của anh không phải là mỉa mai, giọng điệu vẫn trầm thấp như vậy.Diêu Vịnh Tâm càng lúc càng buồn bực, còn đang chọn quần áo, lúc này tuỳ tiện lấy ra một bộ đưa cho anh, “Hay là mặc cái này đi.”“Diêu Vịnh Tâm vẫn luôn không sợ trời không sợ đất, vậy mà cũng chuyển chủ đề?” Ngũ Hạ Liên sâu xa nói liền đánh trúng chỗ hiểm của cô.“Anh thay đồ đi.” Mặt Diêu Vịnh Tâm không có chút biểu cảm, chỉ đặt quần áo xuống.

Cô xoay người đi ra khỏi phòng, xoay tay đóng cửa, nói nhỏ, “Cây trong rừng nhiều như vậy, người cũng không thể chỉ treo chết trên một cái cây.

Với lại………” Cô ngưng lại một chút, quay lại mỉm cười, “Cái cây kia có lẽ còn không cho người ta treo lên.”Cửa đóng lại, mùi khói thuốc càng thêm nồng nặc.***Trời càng thêm tối, mọi người đều rất vui vẻ.Ngũ Hạ Liên đã thay xong bộ quần áo khô, một chiếc áo phông sọc trắng và vàng giản dị cùng một chiếc quần kaki, màu sắc rất linh hoạt trái ngược với phong cách hàng ngày của anh.

Anh ăn mặc như vậy khiến người ta phải sáng mắt, chỉ là điếu thuốc vẫn luôn không rời khỏi những ngón tay của anh, khói lửa bay nghi ngút.“Liên thiếu gia mặc như thế này cũng rất ổn.” Thẩm Nhược nhẹ giọng nói, Cố Hiểu Thần lúc này mới ngẩng đầu nhìn về phía anh.Đây có lẽ là quần áo của Ngôn Húc Đông, kích cỡ cũng rất phù hợp.


Thẩm Nhược nói cũng không sai, anh mặc lên thật sự là rất đẹp.

Thực ra dù đã biết từ lâu, người như anh, mặc cái gì cũng đều đẹp cả.

Cố Hiểu Thần thu hồi tầm mắt rồi lại cúi đầu.

Nhưng ánh mắt của anh, vào lúc này lại thoáng lướt qua cô, sau đó liền dời đi.Ngũ Hạ Liên hào phóng ngồi xuống bên cạnh Ngôn Húc Đông, lấy ly rượu uống một hớp.“Ăn chút gì đi, Liên.” Diêu Vịnh Tâm nói, Thẩm Nhược liền đứng dậy đi lấy một đĩa mỳ Ý đặt xuống trước mặt Ngũ Hạ Liên, “Tôi và Hiểu Thần cùng nhau nấu đấy.”Ngũ Hạ Liên nhìn đĩa mỳ trước mặt, im lặng cầm nĩa lên rồi lặng lẽ ăn.“Cảnh Tân, anh cũng ăn thêm chút nữa đi.” Diêu Vịnh Tâm lại nhìn Phong Cảnh Tân ở một bên, quan tâm nói, “Em lấy giúp anh.”Ngôn Húc Đông cau mày kiếm, không vui nhấp một ngụm rượu.Mọi người vừa ăn vừa nói chuyện, thời gian vô thức trôi nhanh.Lúc nửa đêm, mọi người mới giải tán ai về phòng nấy.

Có thể mơ hồ nghe thấy tiếng gió biển, Thẩm Nhược bên cạnh đã ngủ say.

Cô ấy uống mấy chai rượu nên dĩ nhiên là đã hơi say.


Nhưng Cố Hiểu Thần làm sao cũng không ngủ được, lăn qua lăn lại một lúc nên dứt khoát ngồi dậy, một mình đi lên boong tàu hóng mát.Cô vừa mới đi ra cabin, lại nhìn thấy một bóng dáng đang dựa vào lan can hút thuốc.Anh chậm rãi quay đầu, thản nhiên nhìn về phía cô.Ánh trăng quá lạnh lẽo, nên đôi mắt của anh mới lạnh như vậy.Cố Hiểu Thần sững người một lúc, vào lúc này đối mặt với anh, cô vậy mà không biết phải nói cái gì nữa.

Nếu không nói gì, vậy sẽ rất xấu hổ.

Bàn tay nhỏ siết chặt vạt áo, cô nhẹ giọng nói, “Lâu rồi không gặp.”A Hạ, lâu rồi không gặp.Anh đi đã hai mươi sáu ngày rồi.

Lâu rồi không gặp..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận