Đối Kháng Hoa Tâm Chủ Thượng


Cố Hiểu Thần giống như gặp phải kẻ địch mạnh vậy, hoảng sợ không nói nên lời.

Ánh mắt của Y Lâm và Ngôn Húc Đông mang theo sắc thái khác thường, trực tiếp bắn về phía cô.

Không khí dường như đều ngưng tụ, đang lúc cô không biết nên làm như thế nào, Ngũ Hạ Liên đưa một tay khác ra cầm lấy bình trà, giúp cô rót một tách trà.Anh một câu cũng không nói, thái độ trầm lặng lạnh lùng.Cố Hiểu Thần cảm thấy tay một trận bỏng rát, nhẹ giọng nói, “Tôi muốn rót tách trà, không cẩn thận tuột tay.”“Không bị thương đến tay chứ?” Y Lâm bưng hai đĩa điểm tâm mỉm cười đi vào phòng trà, ngồi xuống bên cạnh Ngũ Hạ Liên, “Chọn mấy loại điểm tâm, cũng không biết ăn có ngon hay không.”Ngôn Húc Đông cũng ngồi xuống bên cạnh Cố Hiểu Thần, thuận miệng hỏi, “Hiểu Thần, em vừa mới cùng Liên nói chuyện gì vậy?”“Không nói chuyện gì cả.” Cố Hiểu Thần bưng tách trà, nhìn chằm chằm hình bóng phản chiếu của mình trong tách trà.“Sao có thể.

Nhất định rất buồn cười.


Nói ra cho tôi cùng cười với.” Ngôn Húc Đông dĩ nhiên không tin rồi, ánh mắt của anh chuyển về phía Ngũ Hạ Liên, hất mày nói, “Tôi rất ít khi nhìn thấy cậu vui vẻ như vậy đấy.”“Tôi cũng rất tò mò, kết quả là nói cái gì vậy?” Y Lâm hỏi.Ngôn Húc Đông và Y Lâm giống nhau nghi ngờ không dứt, hai má Cố Hiểu Thần chưa hết đỏ thì lại một cơn khác ập đến, nhẹ giọng giải thích, “Liên thiếu gia hỏi tôi cảm thấy núi Phú Sĩ như thế nào, tôi nói so với trên ti vi thì lớn hơn.”Đây có gì buồn cười đâu nhỉ?Nghe đến câu trả lời này của cô, hai người càng thêm khó hiểu.Lúc trời tối, bốn người ngủ lại ở khách sạn tư nhân này.

Hai người Ngũ Hạ Liên và Y Lâm ở cùng một phòng, Ngôn Húc Đông và Cố Hiểu Thần mỗi người một phòng.

Ăn xong bữa tối, Y Lâm đề nghị đi ngâm suối nước nóng.

Ngôn Húc Đông tán thành, Ngũ Hạ Liên tỏ thái độ trung lập.

Cố Hiểu Thần đành phải đi theo bọn họ.Bể tắm nước nóng của phụ nữ cách hơi xa, vì vậy hẹn sau khi đi ra thì đến đình nghỉ chân ở trước mặt.Cố Hiểu Thần ngâm được một lúc, đầu hơi choáng, mắt hơi hoa, thực sự là không thể chịu đựng thêm được nữa nên đành đi ra.


Cô khoác lên yukata phong cách Nhật, đi nhanh ra khỏi hồ tắm nóng.

Quay qua hành lang, lại nhìn thấy một bóng người cao lớn đứng ở đình nghỉ chân.

Trời quá tối, ánh đèn ở đây cũng quá mờ mịt.Màu thắt lưng yukata là màu trắng, cô nhớ ra vừa mới nãy thắt lưng yukata của Ngôn Húc Đông cũng là màu trắng.Cố Hiểu Thần đi đến phía sau, cười cất tiếng chào hỏi, “Quản lý Ngôn, không nghĩ đến anh còn ra sớm hơn tôi.”Người nọ không lên tiếng trả lời, chậm rãi quay mặt về phía cô, Cố Hiểu Thần không khỏi kinh ngạc.Yukata mở ra một nửa, lộ ra cơ ngực cường tráng của anh, tóc đen hơi ướt không chịu vào khuôn phép dán sát đường viền khuôn mặt nghiêm nghị lạnh lùng của anh, khí thế thực sự bức người.

Trong tay Ngũ Hạ Liên kẹp một điếu thuốc lá, chấm lửa ở đầu thuốc lập loè.

Cố Hiểu Thần không tránh khỏi xấu hổ ngại ngùng, cúi đầu nói, “Xin lỗi, Liên thiếu gia, tôi nhận nhầm người.”Ngũ Hạ Liên rút điếu thuốc trong miệng, phun ra một làn khói trắng.“Cố Hiểu Thần.” Anh gọi tên của cô, lần đầu tiên không thêm bất kỳ danh xưng nào.Giọng nam của anh trầm thấp hơi khản vang lên, trong lòng Cố Hiểu Thần khẽ động, Ngũ Hạ Liên ngưng mắt nhìn cô, im lặng nửa buổi, thờ ơ nói, “Làm người phụ nữ của tôi được không?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận