Đối Kháng Hoa Tâm Chủ Thượng


Ăn xong bữa trưa, Cố Hiểu Thần đi đến cửa bộ phận nước ngoài.

Lúc trước làm việc ở bộ phận nước người một thời gian, nên nhân viên ở đây đều đã biết rồi.

Cố Hiểu Thần vừa đi vừa mỉm cười chào hỏi, cuối cũng cũng đến trước cửa văn phòng quản lý.


Cô gõ cửa, trong văn phòng vang lên giọng nam trầm lắng, “Vào đi.”Cố Hiểu Thần đẩy cửa đi vào.Ngôn Húc Đông bận đến choáng váng mặt mày, đầu cũng không ngẩng lên, “Có chuyện gì?”Cố Hiểu Thần sững người, nhìn thấy anh bận rộn như vậy, vốn dĩ lời muốn hỏi đều hỏi không ra khỏi miệng.Ngôn Húc Đông thấy không có tiếng trả lời, anh lúc này mới ngẩng đầu lên, tầm mắt thoáng hiện ra một khuôn mặt mộc mạc, anh tức khắc giương lên nụ cười, “Em làm sao đến đây?”“Hình như làm phiền anh rồi.” Cố Hiểu Thần nhẹ giọng nói, ngữ khí có mấy phần áy náy.Ngôn Húc Đông giơ tay chỉ xuống phía trước, “Ngồi đi, đứng làm gì.”Cố Hiểu Thần ngồi xuống, Ngôn Húc Đông lúc này mới tò mò hỏi, “Có phải có chuyện gì muốn tìm anh giúp đỡ không?”Bị anh hỏi như vậy, Cố Hiểu Thần càng thêm ngại ngùng.“Nói đi.

Chỉ cần anh có thể làm được.” Ngôn Húc Đông mở miệng đồng thuận.Cố Hiểu Thần ngưng mắt nhìn anh, mắt lớn trong veo sáng ngời.

Thẹn thùng nói, “Tôi muốn xin quản lý Ngôn giúp đỡ một chuyện.

Chuyện là như thế này, chú… của tôi tổ chức sinh nhật.


Nhưng tôi không biết chọn quà gì để tặng cho ông ấy, sợ ông ấy không thích.

Vì vậy tôi muốn hỏi quản lý Ngôn, sau khi tan làm có thời gian rảnh không…”“Hoá ra em muốn nhờ tôi giúp em chọn quà sinh nhật.” Ngôn Húc Đông hiểu ra, cười nói, “Dĩ nhiên là được, sau khi tan làm tôi đúng lúc cũng chẳng có việc gì.”Trong lòng Cố Hiểu Thần thoáng vui vẻ, lộ ra nụ cười sáng lạn với anh, “Cảm ơn quản lý Ngôn.”Bởi vì nụ cười của cô, Ngôn Húc Đông bỗng dưng cảm thấy thư thái.***Đợi đến lúc tan làm, Cố Hiểu Thần nhanh chóng thu xếp đồ đạc định rời khỏi.

Đồng nghiệp bên cạnh bỗng hô to “Quản lý Ngôn”, Cố Hiểu Thần ngẩng đầu lên, lúc này Ngôn Húc Đông đã đi vào phòng làm việc, cười chào hỏi với hai người trợ lý còn lại, “Tan làm rồi, mọi người vất vả rồi.”“Không vất vả.”Ngôn Húc Đông đứng ở trước mặt Cố Hiểu Thần, cúi đầu hỏi, “Có thể đi được chưa?”“Vâng.” Cố Hiểu Thần cầm túi đeo đứng dậy.“Hoá ra quản lý Ngôn là đến tìm Cố tiểu thư cùng nhau tan làm à.” Đồng nghiệp nhìn thấy như vậy, không khỏi trêu ghẹo.Ngôn Húc Đông bắt đầu đùa cợt, “Có muốn cùng tan làm không?”“Không, chúng tôi không làm bóng đèn đâu.”Cố Hiểu Thần có chút xấu hổ, Ngôn Húc Đông lại phóng khoáng nói, “Vậy chúng tôi đi nhé.” Anh xoay người, ở bên tai Cố Hiểu Thần nhẹ giọng nói nhỏ, “Đi thôi.”Cố Hiểu Thần cất bước đi theo, cùng Ngôn Húc Đông hai người một trước một sau đi ra khỏi phòng làm việc.Vừa vặn lúc này, có người cũng từ văn phòng đi ra.“Hạ tổng, tan làm rồi?” Ngôn Húc Đông trêu đùa.Ngũ Hạ Liên mắt nhìn chằm chằm hai người bọn họ, trầm mặc “Ừ” một tiếng.Ba người lần lượt đi vào thang máy, Cố Hiểu Thần đứng ở phía trước, sau lưng là hai nhân vật nặng đô.

Đợi đến khi thang máy xuống đến tầng trệt, Ngôn Húc Đông dặn dò, “Hiểu Thần, tôi đi lấy xe, em ở bên đường chờ tôi.”“Được.” Cố Hiểu Thần trả lời, khoảnh khắc quay đầu lại liếc thấy Ngũ Hạ Liên đang nhìn cô..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận