Đối Kháng Hoa Tâm Chủ Thượng


Cố Hiểu Thần vừa đi đến trước mặt chủ tịch Lục, vừa lấy ra danh thiếp hai tay đưa đến, “Chủ tịch Lục, chào ông, tôi là Cố Hiểu Thần của Ngũ thị, phụ trách vụ đấu thầu lần này.”Chủ tịch Lục nhận lấy danh thiếp, cúi đầu liếc nhìn.Chỉ thấy chức danh công việc trên danh thiếp – trợ lý CEO.“Đại diện Cố tìm tôi có chuyện gì sao?” Chủ tịch Lục ngẩng đầu hỏi.“Chủ tịch Lục.” Cố Hiểu Thần vừa định mở miệng, ý thức đến trong này còn có sự hiện diện của người thứ ba, cô lại ngừng một chút, nhẹ giọng nói, “Tôi có thể nói chuyện với một mình ngài được không?”“Lục lão, tôi đang định đi xung quanh xem một chút, lát nữa lại nói chuyện.” Châu Thành Trạch đứng dậy, lịch sự mà lại thân sĩ.“Thành Trạch à, vậy lát nữa chúng ta lại tiếp tục nói chuyện nhé.” Hiển nhiên, mối giao tình giữa hai người chủ tịch Lục và Châu Thành Trạch không hề mờ nhạt.“Được.” Châu Thành Trạch cười, lúc quay đầu liếc về phía Cố Hiểu Thần.

Còn Cố Hiểu Thần mỉm cười xa lạ, hoàn toàn là dáng vẻ của người lạ.

Chờ sau khi anh đi ra, chủ tịch Lục nói, “Đại diện Cố, ngồi xuống nói chuyện đi.”Cố Hiểu Thần không ngồi ở vị trí Châu Thành Trạch vừa mới ngồi, mà cách xa một chút.

Cô nhìn chủ tịch Lục, rủ rỉ nói ra nguyện vọng.Mười phút sau, Cố Hiểu Thần đứng dậy rời khỏi văn phòng.Bên tai vang lên câu nói của chủ tịch Lục, “Đại diện Cố, rất xin lỗi, tôi nghĩ tôi không thể giúp cô chuyện này.


Thứ tự của các công ty dự đấu thầu đều là dựa theo bốc thăm thứ tự, thật không hay khi phá vỡ quy tắc.”Cố Hiểu Thần khẩn cầu một lúc lâu, chủ tịch Lục vẫn lắc đầu như cũ.Đi ra khỏi văn phòng, bước chân Cố Hiểu Thần chợt bức bối, trong ngực có một cơn bí bách khó chịu.Cô cúi đầu đi xuống dưới lầu, vừa đi qua hành lang lại đụng phải người nào đó.

Châu Thành Trạch đang đi lên lầu, âu phục phẳng phiu khiến thân hình cao lớn chải chuốt của anh càng thêm anh tuấn.

Mái tóc đen ngắn của anh, đôi mắt dưới mắt kính ẩn náu hào quang rực rỡ, chủ động mở miệng chào hỏi, “Nhanh như vậy.”“Vâng.” Cố Hiểu Thần không biết phải nói cái gì.Châu Thành Trạch sải bước đi lên trên lầu, trầm giọng nói, “Chuyện còn chưa thảo luận xong sao?”Cố Hiểu Thần cau màu, nhanh chóng rời đi, “Tạm biệt.”Tiếng bước chân dần dần đi xa, Châu Thành Trạch không quay đầu lại, mà đi về phía văn phòng của chủ tịch Lục.

Chủ tịch Lục thấy anh quay trở lại, rất vui mừng, “Thành Trạch, đến đây, ngồi xuống nói chuyện tiếp.”Châu Thành Trạch lại ngồi đúng vị trí ban đầu, hai người trò chuyện một chút về thời cuộc chính trị.Sau đó, sắp đến giờ triển khai đấu thầu, cấp dưới đi vào văn phòng nhắc nhở, “Chủ tịch Lục, thời gian đến rồi.”“Thành Trạch, cậu xem tôi phải đi làm đây.” Chủ tịch Lục nói.Châu Thành Trạch đứng dậy, “Lục lão, không sao, ngài đi làm đi.” Anh cười, thuận miệng hỏi, “Nhưng vị tiểu thư vừa mới nãy, cô ấy tìm ngài có việc gì vậy?”***Hội đấu thầu đúng giờ triển khai.Bởi vì đấu thầu lần này là công bố kết quả tại chỗ, nên sau khi bốc thăm, các công ty theo số thứ tự bốc thăm tiến vào hội trường hội nghị thuyết trình ngắn gọn.

Cố Hiểu Thần và Thẩm Nhược ngồi ở trên ghế, yên lặng chờ đợi.

Đợi đến khi công ty đầu tiên tiến vào hội trường, Thẩm Nhược ngồi không yên được nữa.“Làm sao còn chưa đến.” Thẩm Nhược quay đầu nhìn, lấy điện thoại di động ra gọi về công ty.Mà kết quả của cuộc điện thoại là hồ sơ dự thầu vẫn đang trên đường đi, nhanh nhất cũng cần nửa tiếng nữa.

Cúp điện thoại, Thẩm Nhược thì thào lẩm bẩm, “Ông trời phù hộ ban phúc, hy vọng số thứ tự bốc thăm của chúng con là cuối cùng.”Ánh mắt Cố Hiểu Thần căng thẳng nhìn chằm chằm hội trường hội nghị, vô thức mím chặt môi.Mắt nhìn thấy chỉ còn một công ty cuối nữa, liền đến phiên Ngũ thị.


Thẩm Nhược đã rất vui mừng vì bọn họ thật may mắn, rút thăm được vị trí cuối cùng, còn người của công ty thì đang trên đường đến.Cuối cùng, người của công ty cuối cùng cũng đã đi ra khỏi hội trường hội nghị.“Đại biểu của Công ty Ngũ thị.” Nhân viên phụ trách hô to.“Hiểu Thần, đến phiên chúng ta rồi.” Thẩm Nhược vội vàng không biết phải làm sao.“Đi.” Cố Hiểu Thần đứng dậy, cùng Thẩm Nhược hai người đơn thương độc mã tiến vào hội trường hội nghị.

Các nhân sự liên quan xếp thành một hàng trong hội trường hội nghị, nhìn thấy bọn họ chỉ có hai người, mà trong tay lại còn trống không, không hỏi hiếu kỳ nghi ngờ.

Chủ tịch Lục ngồi ở vị trí trung tâm hỏi, “Đại diện Cố, hồ sơ dự thầu của các bạn đâu?”Cố Hiểu Thần bước về phía trước một bước, nhẹ giọng nói, “Chủ tịch Lục, xảy ra một chút chuyện ngoài ý muốn, hồ sơ dự thầu vẫn còn đang trên đường đến.

Chỉ là, xin hãy yên tâm rằng hồ sơ dự thầu của Ngũ thị chúng tôi nhất định sẽ vượt trội hơn các công ty khác, xin hãy cho chúng tôi mười phút.”Mọi người đưa mắt nhìn nhau, chủ tịch Lục trầm giọng nói, “Đại diện Cố, tôi rất tán thưởng sự tự tin của cô.

Như vậy đi, năm phút, sau năm phút nếu hồ sơ dự thầu vẫn chưa tới, chỉ có thể xem là bị loại.”Cố Hiểu Thần không khỏi cảm kích, “Cảm ơn.”Thời gian đang đếm ngược, giống như đạn pháo bắn ra.Chờ cho đến khi hết thời gian,tiếng chuông reng liên hồi, Cố Hiểu Thần cảm thấy tai bị ù đi.“Đại diện cố, năm phút trôi qua rồi, Ngũ thị chỉ có thể bị loại ở cuộc đầu đấu lần này thôi.” Chủ tịch Lục nói.Qua một lúc, cuối cùng Trương Mạn Lệ và những người khác cũng cầm hồ sơ dự thầu hoàn chỉnh đi đến, còn đang phì phò thở dốc.


Khi biết rằng đã bị loại, mọi người vốn dĩ còn đang dạt dào kỳ vọng, thì giờ phút này không kìm được thất vọng chán chường.Cố Hiểu Thần cúi đầu đứng ở trước mặt mọi người, trầm lặng mấy giây, lúc này mới nói, “Mọi người trước tiên quay về công ty.”Sau khi đoàn người đi, bên ngoài sảnh hội trường rộng lớn, Cố Hiểu Thần vẫn ngồi một mình ở trên ghế, bên cạnh là hồ sơ dự thầu.Cô chỉ cúi đầu, một từ cũng không nói.“Cho dù hồ sơ dự thầu có hoàn hảo bao nhiêu đi chăng nữa nhưng lỡ mất thời gian thì tất cả cũng đều trở thành vô nghĩa.” Giọng nam trầm thấp mang theo một ý lạnh lượn quanh đỉnh đầu cô.Cố Hiểu Thần đột ngột mở mắt, nhìn thấy Châu Thành Trạch đứng ở trước mặt mình.

Ánh mắt của anh quét qua hồ sơ dự thầu bên cạnh cô đến vẻ mặt vô hồn của cô.

Cố Hiểu Thần ngẩn người, ôm hồ sơ dự thầu đứng dậy, “Cảm ơn sự chỉ dạy của Châu tiên sinh.”Cô hơi mỉm cười, quay người đi ra khỏi sảnh hội trường, thân hình màu xám gầy yếu chìm trong ánh nắng.“Thành Trạch.” Chủ tịch Lục chậm rãi đi xuống lầu, nhìn thấy Châu Thành Trạch.Châu Thành Trạch quay đầu, “Lục lão.”Chủ tịch Lục đi đến bên cạnh anh, hai người sánh vai đi ra khỏi sảnh, chủ tịch Lục hoài nghi hỏi, “Vị Cố tiểu thư đại diện của Ngũ thị vừa nãy, cậu với cô ấy quen biết nhau à?”Cho nên mới mở miệng cầu tình giúp cô ấy.Châu Thành Trạch đẩy mắt kính trên sống mũi, che đi phần tinh quang kia, nhàn nhạt nói, “Có chút giao tình.”Trên phố xe đến xe đi, bóng hình kia sớm đã không còn dấu tích….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận