Đôi Lần Gặp, Lỡ Bén Duyên

An Nhược Thần dùng vải siết chặt ngực, hít sâu mấy hơi, xác nhận còn có thể hít thở bình thường thì lại tiếp tục mặc yếm, sau đến trung y, rồi mới mặc y phục một màu mới mua vào. Cuối cùng nàng cầm lấy bọc quần áo của mình lên.

Bọc quần áo buộc thành hình con thuyền, không to quá cổ. Nàng thắt bọc ra sau lưng, sau đó lại mặc áo choàng rộng thùng thình vào, vừa đủ để che đậy.

An Nhược Thần cẩn thận soi gương, cảm thấy tự nhìn cũng không đến nỗi nào tệ. Nàng hài lòng rồi. Hít sâu một hơi, xoay người bước ra cửa.

Không gọi nha hoàn, không dẫn theo tùy tùng, nàng như đi lang thang một mình mà đi về phía cửa hông ở phủ. Lúc dừng bước ở gần cửa hông thì giả vờ ngắm hoa một lúc, khóe mắt lại để ý đến cánh cửa đang mở, người canh cổng đang bê rổ hộ đại nương đưa thức ăn.

Rất tốt, cơ hội đây rồi.

An Nhược Thần vừa ngắt hoa vừa điềm nhiên bước ra ngoài, lúc đi đến cửa thì đúng lúc người canh cổng đặt rổ xuống quay đầu lại, trông thấy nàng. Nàng cười một tiếng với người canh cổng, rồi thản nhiên nhấc chân ra ngoài.

Nhất thời người canh cổng mất hồn chưa tỉnh lại, không kịp hỏi cũng không cản lại.

Tim An Nhược Thần nhảy đến tận cuống họng, không dám quay đầu, lặng lẽ bước nhanh hơn. Bên tai nghe thấy đại nương đưa đồ ăn thúc giục người canh cổng đi mời tiên sinh phòng thu chi, người canh cổng đáp “được được“. An Nhược Thần thầm thở phào, lại đi mấy bước thì nghe thấy người canh cổng vọt ra kêu lên: “Đại tiểu thư, cô muốn đi đâu thế?”

Nguy rồi!

An Nhược Thần làm như không nghe thấy gì, lại không dám chạy, vững vàng tiếp tục bước đi. Chỉ nhìn bóng lưng thì có thể nói là trấn định như thường. Chẳng qua chỉ có chính nàng mới hay, nàng muốn đi nhanh lên, đi nhanh hơn nữa.

Dựng tai lên tiếp tục nghe ngóng, người canh cổng không kêu nàngnữa, nhưng An Nhược Thần biết, thật ra chuyện chỉ vừa mới bắt đầu.

May mà trước mặt là một ngã rẽ, tất cả đều theo trong kế hoạch.

An Nhược Thần rẽ vào trong, rồi đột nhiên vắt chân lên chạy như điên, lại chạy đến một ngã rẽ nữa, nhanh chóng ẩn vào một con hẻm ngầm.

Còn chưa kịp thở hổn hển, nàng rụt người dính chặt lấy tường trong bóng tối. Lúc này càng nghe thấy tiếng gào thét lộn xộn cùng tiếng bước chân rối loạn trên phố truyền đến.

“Nhanh lên nhanh lên, hai ngươi đi sang bên kia nhìn xem. Thật kỳ lạ, sao mới chớp mắt mà đã không thấy đâu rồi.”

“Đồ vô tích sự này, thấy đại tiểu thư không đưa theo người tự mình ra ngoài mà cũng không biết cản cô ấy lại. Lão gia mà biết thì ngươi cứ chờ đấy!”

“Lúc đó ta đang bận, nhất thời không kịp phát hiện xem có gì sai. Sau mới sực nhớ ra, ta cũng có gọi mấy tiếng, rồi vội vã gọi người đến.” Đây là giọng của người canh cổng, hắn ta đang cố biện minh, “Nhìn tâm tình đại tiểu thư khá tốt, vừa ngắm hoa vừa đi dạo loanh quanh, có lẽ chỉ là ra ngoài đi lui đi tới thôi, lát nữa sẽ về ngay...”

“Bớt nói nhảm đi, nhanh đi tìm người thôi. Nếu không thấy đại tiểu thư đâu thì chúng ta phải ăn roi hết đấy.”

Những âm thanh la hét ồn ào dần rời xa. An Nhược Thần nhắm hai mắt lại, thầm xin lỗi vì phải để bọn họ ăn roi rồi.

An Nhược Thần đợi một lúc, đoán có lẽ họ đã đi xa, núp ở đầu hẻm ngó nghiêng kỹ. Chắc chắn không còn người. Nàng cởi áo choàng ra, ôm bọc quần áo vào trước ngực, đi ra ngoài hẻm.

Một đường rảo bước đi nhanh, cẩn thận quan sát, tỉnh bơ tránh né sự chú ý của người đi đường. Không bao lâu sau, An Nhược Thần tìm được người mà nàng cho là phù hợp. Vị ở phía trước bên trái này, tô vẽ kỹ càng, chú trọng xiêm áo, so với náng thì tầm vóc tương tự khí chất xấp xỉ, nhìn qua lại thong dong nhàn rỗi, có vẻ như muốn đi dạo từng cửa hàng ở con phố này. Nàng ta có a hoàn đi theo bên cạnh, nhưng không hề gì, mọi người chỉ biết ghi nhớ cái dễ thấy nhất.

An Nhược Thần ngó nhìn xung quanh, rồi sau đó mỉm cười đi đến gần vị cô nương kia. Trong phủ lúc này nhất định náo động lắm, nhất định cha nàng đã phái không ít người ra ngoài tìm nàng. Nàng phải nắm cho chặt thời gian.

An Nhược Thần mỉm cười đi đến bên cô nương ấy, đưa chiếc áo choàng được dùng tơ vàng chỉ đỏ thêu chim phú quý cây cát tường trong tay ra: “Cô nương à, nhà ta muốn làm việc vui, áo choàng này đã được đại sư khai quang cầu phúc, dặn ta phải truyền phúc khí đi, lúc ấy mới có phúc báo. Ta thấy cô có nhãn duyên, ấn đường phát sáng, lông mày có hỉ khí, nhất định là người mang phúc vận rồi, chiếc áo này mà đi với cô thì không có gì hợp bằng, ta tặng nó cho cô được chứ?”

Cô nương kia vừa nghe thấy lời này, khấp khởi mừng thầm, lại nhìn chiếc áo choàng lần nữa, từ chất liệu màu sắc đến hoa văn thuê thùa đều vào bậc thượng thừa, không sao che giấu được nét mặt rạng rỡ. A hoàn ở bên cạnh nhìn, cũng lộ ra nét mừng rỡ. An Nhược Thần thấy vậy, vội chủ động khoác lên thắt nút cho người ta: “Cám ơn cô nương đã thành toàn, cô nương hãy mang phúc khí này vào đi.”

Cô nương kia sờ áo choàng một cái đã quyến luyến không nỡ rời tay, vội cám ơn nàng. An Nhược Thần cười cười, vẫy tay tạm biệt, ôm bọc quần áo của nàng, đi xuyên qua con hẻm bên đường, chạy về phía cửa thành phía nam.

Y như những gì An Nhược Thần đoán, lúc này đầy tớ hộ vệ của An phủ đang tìm kiếm bóng dáng của nàng khắp nơi trong thành.

Đầy tớ không ngừng hỏi thăm bốn phía trên phố, có từng thấy một cô nương đi ngang qua không? Nàng mặc áo choàng màu tím nhạt, bên trên thêu nổi chim vàng cây đỏ.

Không lâu sau đã có tên đầy tớ nghe ngóng được. Có một hộ thương nhân chỉ đường, thấy cô nương kia đi đâu đi đâu. Chúng đầy tớ mừng rỡ, truyền tin cho nhau, rồi chạy về hướng kia đuổi theo người. Vừa đuổi vừa dò la, lại nghe thấy có người nói cô nương kia đã lên một chiếc xe ngựa. Chúng đầy tớ vội vã gọi toán hộ vệ đã cưỡi ngựa ra ngoài mau chóng đuổi theo.

Lúc này, An Nhược Thần đã chạy đến cửa thành phía nam.

Mơi góc vắng vẻ bên tường thành có dừng một chiếc xe ngựa nhà nông mà trước đó An Nhược Thần đã lo liệu xong, trên xe ngựa chất mấy bó rơm ngụy trang. An Nhược Thần trả tiền rồi chui vào xe. Mới vừa núp xong thì chợt nghe hai âm thanhq uen thuộc băng qua xe ngựa, chính là tổng quản An Bình của An phủ và người hầu thiếp thân của hắn.

Tim của An Nhược Thần gần như nhảy ra khỏi cổ, lo lắng đến mức lòng bàn tay toát mồ hôi. Không phải An quản sự đã ra ngoài thành làm việc rồi sao? Sao nhanh như vậy đã quay về rồi?

An Bình này một lòng trung thành với cha nàng, cũng chính là đồng lõa muốn đem nàng gả cho tên dê già ác độc buồn nôn ở huyện Phúc An.

Giọng của An Bình dường như ở ngay kế bên xe ngựa, An Nhược Thần nín thở, không dám thở mạnh.

Lần chạy trốn này đã được nàng lên kế hoạch từ lâu, tính toán mỗi một chi tiết cũng rất tốn kém trắc trở, hôm nay đã ra đến cửa thành rồi, thắng lợi ngay trong tầm mắt, tuyệt đối không thể thất bại ở bước này được.

Nhưng dường như An Bình lại cứ đứng ngay cạnh xe ngựa không chịu đi, cằn nhằn nói mãi với người hầu của hắn mà không xong. Xe ngựa mãi không rục rịch, cũng không nghe thấy động tĩnh của lão bá đánh xe. An Nhược Thần chảy mồ hôi lạnh.

Xin trời phù hộ, ông trời hãy phù hộ cho con.

An Nhược Thần cắn chặt răng không dám nhúc nhích. Vừa sợ rơm rạ không che kín sẽ bị An Bình phát hiện bên trong có người đang trốn, lại sợ lão bá đánh xe không đủ lanh lợi sẽ đi hỏi cô có phải có vấn đề gì không. Nếu lão bá mà mở miệng thì cô coi như đi đời nhà ma rồi.

Nhưng lão bá chưa nói gì thì cuối cùng xe ngựa chở rơm cũng động đậy, tim An Nhược Thần cũng theo chiếc xe lắc lư mà lúc lên lúc xuống.

Xe ngựa dần dần kéo giãn khoảng cách với chủ tớ An Bình, An Nhược Thần âm thầm thở phào một cái. Nhìn từ khe hở chất đống rơm, An Nhược Thần thấy An Bình và người hầu của hắn vẫn còn đứng đó nói chuyện, chắc mẩm có lẽ chưa phát hiện ra tung tích của cô đâu. Nhưng lúc này lại có một tên đầy tớ chạy đến, nói gì đó với An Bình. Nhất thời An Bình tái mặt thất sắc.

Có lẽ là báo cáo chuyện cô bỏ trốn rồi. An Nhược Thần nghĩ bụng. Cũng không biết cô nương áo choàng kia cản chân họ được bao lâu. Nhưng dù vô dụng cũng không sao, xe ngựa của cô sắp ra khỏi cửa thành, lúc đó bọn họ sẽ không tìm được cô nữa.

Đương nghĩ đến đó, đột nhiên xe ngựa chao đảo dữ dội, hình như bánh xe vấp phải đá rồi, suýt nữa An Nhược Thần đã bị ngã xuống. Cô loạng choạng túm lấy thành xe, ổn định thân người, nhưng đống rơm đằng trước lại rơi xuống.

Chợt tầm mắt An Nhược Thần trở nên thoáng đãng, vừa ngước mắt lên, cùng An Bình bốn mắt giao nhau.

Vẻ mặt hai người đều tràn ngập khiếp sợ.

An Nhược Thần hô to: “Lão bá chạy mau lên!”

Song song đó là An Bình ở đằng kia gào lên: “Đại tiểu thư ở đó!”

Lão bá đánh xe giơ roi thúc ngựa cho xe chạy nhanh hơn. An Nhược Thần trợn mắt nhìn An Bình và người hầu chạy về phía cô, thầm nhủ không ngừng: “Không đuổi kịp, không đuổi kịp, nhất định không đuổi kịp.”

Xe ngựa càng lúc càng chạy xa, bóng người đám An Bình dần dần nhỏ đi. Nhưng An Nhược Thần chưa kịp thở phào thì lại thấy An Bình chạy về phía một chiếc xe ngựa ở cạnh cửa thành.

Xe đã chuyển hướng, An Nhược Thần không còn thấy bóng dáng mấy người chủ tớ An Bình đâu. Nhưng tim nàng đập mạnh hoảng hốt. Nhất định bọn họ muốn đuổi theo, nàng không thể ngồi chờ chết được.

An Nhược Thần chất lại đống rơm trên xe, sau đó bảo lão bá đánh xe dừng lại ở đoạn đường rừng cây nơi ngã rẽ phía trước, đợi nàng xuống xe rồi lại để lão bá tiếp tục toàn lực lên đường.

Lão bá đánh xé đồng ý, chốc lát sau đã dừng xe lại, An Nhược Thần nhảy xuống, dùng sức xua tay để lão bá đi nhanh lên. Sau đó nàng núp trong rừng cây đợi một lát, quả nhiên nhìn thấy An Bình dẫn theo tùy tùng và một tên đầy tớ đánh xe ngựa đuổi theo, bọn họ mải miết nhắm hướng xe ngựa của lão bá đi mà truy đuổi, chớp mắt một cái đã không thấy bóng dáng đâu.

An Nhược Thần thở phào một hơi, xoay người chạy vào rừng cây.

Nhưng nàng vẫn chưa thể yên tâm hoàn toàn, nàng đi bộ không nhanh, lão bá đánh xe đó chưa chắc đã kín miệng, đợi lúc An Bình đuổi kịp có lẽ sẽ biết nàng đã xuống xe ở đây, nên bọn họ sẽ còn tiếp tục đuổi theo nữa. Nàng phải chạy nhanh lên, đi xuống rừng cây này sẽ đến một con đường khác nơi chân núi, nếu nàng may mắn, có lẽ có thể ngồi lên chiếc xe ngựa khác, thoát khỏi hang sói này.

Từ xưa đến nay An Nhược Thần chưa bao giờ là một người bi quan.

Thởu còn ấu thơ, cha nàng cưới nhị di nương, tam di nương, hay thậm chí là tứ di nương, ngũ di nương, mẹ nàng chỉ biết hứng lệ rửa mặt, gần đến mức tuyệt vọng. Nhưng nàng chỉ cảm thấy điều đó đủ chứng minh cho người khác biết cha nàng là đồ vô lương tâm không tình cảm, còn cuộc sống vẫn phải tiếp tục.

Sau đó mẹ bỏ nàng mà đi, đám di nương âm thầm bắt nạt nàng, cha nàng lại thờ ơ chẳng màng thăm hỏi gì nàng. Vú già của nàng ngày ngày đau đớn khổ sở, vì nàng mà lo lắng. Thế nhưng nàng cảm thấy hiện tại cái nhà này vẫn không bớt xén của nàng một bát cơm nào, coi như vẫn còn sống tiếp được.

Có câu nói kia nói sao nhỉ? Ừm, núi xanh còn đó, lo gì thiếu củi đun.

Thời gian trôi đi, dần dầng nàng đã lớn, nàng luôn muốn tìm đường thoát thân, nhưng mối nhân duyên tốt không phải nàng muốn là có. Người tốt thì coi thường nhà nàng, còn kẻ nịnh nọt cha nàng lại chướng mắt với đứa con không được cưng chìu là nàng đây. Đương nhiên, nàng cũng coi thường bọn họ. Cuối cùng, dây dưa cho đến tận bây giờ, ngày hôm trước nàng vừa tròn mười tám, ở lứa tuổi này nếu còn chưa gả đi thì chỉ e lại có lời ong tiếng ve.

Nhưng cha nàng lại chẳng sợ ai bàn tán, vì ông ta lại muốn dùng nàng đổi lấy mối tốt, gả nàng cho Tiền lão gia Tiền Bùi đã quá sáu mươi ở bên huyện Phúc An đó làm vợ kế, đổi lấy một cơ hội làm ăn.

An Nhược Thần không biết trong đầu cha nàng chứa thứ chó má gì nữa.

Thôi không nói đến gã Tiền Bùi kia tuy có tiền có thế mạng lưới rộng rãi nhưng danh tiếng đã nát bét không bằng đến con chuột cống đi, chỉ bằng số tuổi ấy của Tiền Bùi là đã có thể làm ông nội nàng rồi, vậy mà cha nàng còn muốn để người ta làm con rể.

Lúc tin tức đính hôn truyền đến, bọn nha hoàn bà vú khóc lóc thảm thương, nhưng An Nhược Thần lại không khóc. Nàng không có thời gian để khóc. Nàng biết, đã đến lúc để nàng hành động rồi. Từ năm mười tuổi khi mẹ qua đời, nàng đã lường trước được có lẽ sẽ có ngày hôm nay. Nên nàng phải nắm thật chặt mọi dịp nghe ngóng địa hình trong ngoài thành, nàng tích cóp mỗi đồng tiền mà mình có thể tích cóp, nàng học hỏi các ngón nghề mà nữ tử có thể tự mình mưu sinh. Nàng qua lại với bạn bè, thám thính từng ngóc ngách.

Cuộc sống là phải diễn ra, nhưng không nhất định phải ở nơi ổ chuột.

An Nhược Thần cảm thấy, ông trời sẽ không tuyệt đường người. Nên dù nàng chưa từng rời nhà đi quá xa, nhưng nàng vẫn quả quyết chạy trốn.

An Nhược Thần chạy thẳng một đường. Cánh rừng này lớn quá, núi cũng rất dốc. Trước mắt là một bãi cỏ bờ dốc, băng qua bãi cỏ đó là có thể xuống núi, đến dưới chân núi, nhất định nàng có thể tìm được cơ hội tốt...

Chỉ là trong đầu còn chưa tính toán xong, dưới chân An Nhược Thần đã vấp phải một hòn đá. Nàng té lăn quay. Nhưng đây không phải là chuyện tệ nhất, núi dốc sườn nghiêng, một khi đã ngã là không cách nào dừng được, nàng cứ vậy lăn thẳng xuống núi.

Trời dất quay cuồng, choáng đầu hoa mắt.

An Nhược Thần vừa hét vừa lăn, trong đầu xuất hiện hay suy nghĩ. Một là tại sao đến đá cũng gây khó dễ cho nàng? Một là may mà có buộc ngực. Ngực to hỏng việc, may mà nàng đã sớm chuẩn bị, nếu không cứ lăn xuống thế này, bộ ngực này ra sao khó mà lường trước được hậu quả.

Chỉ là đầu óc còn chưa kịp xoay mòng mòng xong thì nàng đã dừng lại.

Đầu đập xuống đất, một tiếng “cốp” nhỏ vang lên, trán đau quá, hình như nàng lại đụng phải đá rồi.

An Nhược Thần không nói tục, nên nàng vừa xoa trán ngẩng đầu lên, vừa lẩm bẩm: “Đồ heo chó dê bò gà vịt.”

“Á...” Thì ra không phải là đá, mà là một bàn chân. Đi đôi ủng rắn chắc sáng bóng loáng.

“...” Ừ thì là ủng đi, nhưng cũng không thể nào cứng như đá được.

An Nhược Thần nhìn lên trên theo ủng, một đôi chân to cường tráng, thắt lưng tráng kiện, y phục cũng không che giấu được đồi ngực rắn chắc. Nhìn lên nữa, là một gương mặt lạnh lùng căng cứng như đá tạc.

Lúc này gương mặt đó đang nhìn xuống nàng, không lộ vẻ gì, không kinh ngạc không nghi ngờ cũng không tức giận, cứ như một cô nương từ đâu tới lăn xuống nằm bò dưới chân hắn thế này, với hắn mà nói giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Đợi đã, không phải nằm.

Mà là quỳ!

An Nhược Thần chợt tỉnh ngộ phát hiện tư thế bất nhã của mình, tay chống xuống đất toan bò dậy thì đuôi mắt lại phát hiện ra cái gì đó. Nàng mau chóng quay đầu lại, vừa nhìn một cái đã trợn mắt há mồm!

Dọc con đường này, lại lúc nhúc dày đặc các anh trai binh đoàn hoặc đứng hoặc ngồi. Số người đông đến mức vượt ra khỏi phạm vi An Nhược Thần có thể đoán. Mà dọa người hơn là, các anh trai binh lính lúc này im lặng, tất cả đều lộ vẻ thú vị nhìn An Nhược Thần và chàng trai mặt đá kia.

An Nhược Thần đông cứng người.

Ông trời ơi, một đám đàn ông cứ như vậy mở to mắt nhìn nàng khổ sở té lăn quay từ trên núi xuống quỳ dưới chân một chàng trai!

Mặt An Nhược Thần đỏ như lửa đốt.

Nội tâm lúng túng như có thiên ngôn vạn ngữ gào thét, nhưng đến nửa chữ vẫn chẳng thốt ra nổi. Mấy chữ “heo chó dê bò gà vịt” đó không cách nào nói lên được phân nửa ảo nã trong lòng nàng.

Có thể không té không quỳ nữa được không?

An Nhược Thần len lén nhìn lên nét mặt của đại hái kia, sau đó tự đưa ra quyết định: có thể!

Nàng mau chóng bò dậy, thấy bọc áo quần của nàng rơi bên chân chàng trai kia, đang tính cúi người lên cầm lấy tiếp tục chạy trốn, thì lại nghe một tiếng hét to từ sườn núi sau lưng: “Đại tiểu thư!”

Tóc gáy toàn thân An Nhược Thần dựng đứng cả lên.

Nàng không dám quay đầu lại nhìn, đầu óc nàng xoay chuyển thật nhanh.

Làm sao bây giờ?

Giờ có ba chân bốn cẳng thì chắc chắn vẫn không chạy thoát nổi. Hơn nữa, nàng không thể để bọn họ quay về báo với cha là nàng mang theo đồ lẻn trốn đi, như thế nhất định nàng sẽ bị tịch thu tất cả mọi thứ, nhốt trong phòng cho đến ngày xuất giá. Nàng không thể rơi vào cục diện bị động chờ chết như vậy được.

Lần này không trốn được vẫn còn có thể đợi đến lần sau. Núi xanh còn đó, lo gì thiếu củi đun. Nàng phải để lại cho mình một đường lui.

Tim An Nhược Thần đập thình thịch, nghe thấy sau lưng tiếng đám An Bình vừa gọi nàng vừa lao xuống núi, nàng hơi ngoảnh đầu, thấy trong đội ngũ binh tướng rầm rộ ở đối diện có rất nhiều cờ xí cao ngất tung bay phấp phới, trước mặt đều là cờ lớn nền đen chữ đỏ dễ nhìn. Trên lá cờ kia, thêu một chữ “Long” đầy quyền thế.

An Nhược Thần chợt nhận ra đại hán trước mặt này đang mặc quan phục võ tướng. Nàng nắm chặt tay người đàn ông đó: “Long tướng quân, ta có thể coi như là đã gặp được huynh rồi!”

Vừa dứt lời, ba người An Bình cũng kịp lúc dừng bên người nàng.

An Nhược Thần làm như không để ý đến bọn họ, tiếp tục lớn tiếng cất tiếng vang: “Vẫn hay nghe đại danh của Long tướng quân, tiểu nữ ngưỡng mộ đã lâu. Một mình trên dốc Hổ Đầu tiêu diệt hơn trăm tên thổ phỉ cứu thôn dân, trên núi Thiết Thụ dẫn theo hơn mười binh tướng mà đánh lui được quân địch ngàn người uy chấn thiên hạ, trên sông Bạch Vân bày trận thuyền phòng thủ Ninh thành mưu trí hơn người, từng chuyện từng chuyện ta nghe không dưới trăm lần, một lòng tâm niệm chỉ mong có thể trông thấy được chân dung tướng quân. Cũng may trời cao có mắt, để tướng quan đến thành Trung Lan của chúng ta. Trải qua bao phen trắc trở, tiểu nữ mới có thể chạy đến đây gặp mặt tướng quân. Hôm nay ước muốn đã được lắp đầy, không còn gì nuối tiếc, rõ là nhờ có phật tổ phù hộ.”

Nàng say sưa hăng hái, nói vớ nói vẩn, lại trôi chảy đến mức thành thật, ánh mắt sục sôi không thẹn không ngại. Hai tay còn dùng lực siết chặt tay “Long tướng quân“.

Mấy ngày nay ở thành Trung Lan lan truyền tin tức rất rầm rộ, hộ quốc đại tướng quân Long Đằng uy danh lan xa dẫn binh đến đóng tại quận Bình Nam của bọn họ. Trong thành Trung Lan giăng đèn kết hoa, điểm trang đổi mới hoàn toàn chính là vì để nghênh đón nhân vật lớn này. Cho nên vị trước mặt đây chính là hắn ta, là Long tướng quân?

An Nhược Thần cẩn thận quan sát dung mạo người đàn ông này. Hơn hai mươi tuổi, mắt to mày rậm, sống mũi thẳng, đôi môi mỏng có chút nghiêm nghị, mặt đầy sương gió đi đường nhưng vẫn rất uy vũ anh tuấn.

Tim An Nhược Thần đập thình thịch, nhưng không phải bị vẻ ngoài của hắn ta, mà là người này tuổi quá nhỏ, so với hình tượng tướng quân dũng mãnh trăm trận trăm thắng trong truyền thuyết quả thật không tài nào khớp nổi. Ngộ nhỡ cô gọi lầm người thì sao đây?

Nghe nói trong quân có mấy vị tướng quân lớn nhỏ cấp quan khác nhau, lại có cái gì mà chủ tướng thiên tướng gì gì đó, lúc thuyết thư tiên sinh kể những thứ này nàng chỉ lo ồn ào không nghe rõ. Kiến thức nàng không nhiều, cũng không biết bộ quan phục trước mắt này rốt cuộc là ở cấp quan nào.

Trong nháy mắt An Nhược Thần đã vạch ra mấy đối sách khác nhau trong đầu.

Mà cuối cùng trên mặt vị tướng quân này cũng có thay đổi, hắn mím môi, một bên mày nhướn lên.

Như cười như không.

Tim An Nhược Thần đập còn nhanh hơn, nàng không tài nào nhìn ra ý từ vẻ mặt này. Là chế nhạo nàng thất thố, hay đang cười chê nàng nhận lầm người?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui