Tiền Bùi qua đêm ở An gia. Trên dưới An gia dè dặt vô cùng.
An Nhược Hi nghe tin cũng không có phản ứng gì quá, chỉ nói: “À, dù lão
ta có chôn cất ở đây cũng không sao, mặc lão.”
A hoàn đến báo tin nghe mà dựng đứng tóc gáy, chạy biến đi.
Khóc một trận xong, An Nhược Hi thoải mái lên chút, dù sao hôn
sự với Tiết gia cũng chẳng thành rồi, Tiết phu nhân sẽ không đoái hoài
gì đến nhà nàng cả, cứ tùy vậy. Trái lại nàng muốn nhìn xem Tiền Bùi còn muốn gây chuyện đến đâu.
An Nhược Hi vùi đầu ngủ, nhưng chẳng hiểu sao cứ trằn trọc trở
mình mãi, không cách nào ngủ ngon được. Sáng sớm ngày hôm sau, An gia
lại nhận được thư hồi âm của Tiết phu nhân. Trong thư nòi, bà ấy rất vui khi An gia đồng ý hôn sự, cũng có thể hiểu được nỗi khổ của An gia, nếu hai bên đã định xong hôn sự, vậy để tránh có thêm rắc rối, bà sẽ hẹn An Nhược Thần ra ngoài, mọi người cùng ngồi lại chuyện trò, cũng xin An
phu nhân chớ băng khoăn lo lắng, chỉ cần An gia không thay đổi chủ ý nữa thì nhất định hôn sự này sẽ không đổi.
Ngoại trừ Tiền Bùi, tất cả mọi người đều ngẩn ra.
An Chi Phủ và Đàm Thị rất bất ngờ, vì sao lại biến thành An gia bọn họ đồng ý hôn sự quyết không đổi rồi? Còn An Nhược Hi lại trợn mắt
há mồm. Chuyện gì xảy ra vậy, Tiết phu nhân đọc không hiểu bức thư đấy
ư?
Tiền Bùi rất hài lòng, lúc ăn điểm tâm khẩu vị rất tốt, ngay cả với nô bộc mà Tiền Thế Tân phái đến mời lão về phủ cũng rất kiên nhẫn,
ôn tồn cho người lui ra.
An Nhược Hi đứng ngồi không yên, chỉ đành gửi gắm hy vọng vào đại tỷ, đừng đồng ý lời hẹn.
Nhưng đến lúc gần trưa, Tiết gia lại gửi một phong thư tới.
Tiết phu nhân nói bà đã hẹn An Nhược Thần rồi, mọi thứ đều y theo An gia căn dặn mà làm, An Nhược Thần sẽ đến. Giờ Thân hôm nay, gặp mặt tại nhã gian Thạch các ở Phúc Vận Lâu.
An Chi Phủ và Đàm Thị thở phào nhẹ nhõm. Còn An Nhược Hi lại tuyệt vọng.
An Chi Phủ và Tiền Bùi bàn bạc chi tiết động thủ, bất luận thế
nào ông ta đều muốn giữ hôn sự với Tiết gia, vì để che giấu tai mắt
người ta, nhất định Tiền Bùi phải cho thủ hạ giả vờ tấn công An Nhược Hi và Tiết phu nhân trước, đợi khi An Nhược Hi liều mình bảo vệ Tiết phu
nhân thì mới ra tay bắt An Nhược Thần. Như thế, bọn họ có thể phủi sạch
sẽ liên quan trong này.
Tiền Bùi đáp được. Nhưng An Nhược Hi không hề tin lão chút nào.
Đàm Thị ngồi lại nói chuyện với con gái rất lâu, bảo nàng phải
biểu hiện thế nào. Nói cho nàng biết tính tình của Tiết phu nhân, dặn
nàng phải thể hiện lễ độ đoan trang để Tiết phu nhân được vui. Lại nói
lúc bọn giặc cướp xông ra cũng đừng sợ bị thương, đừng chạy trốn mà phải nhào đến bảo vệ Tiết phu nhân, nếu bị thương thì còn tốt hơn, dùng khổ
nhục kế như thế, sẽ không có hậu họa. Còn sau khi An Nhược Thần bị bắt
đi, hộ vệ của nàng ta xông vào thì mau chóng chỉ hướng cho họ, để lộ
tình nghĩa tỷ muội, cần khóc thì cứ khóc, vân vân.
An Nhược Hi cụp mắt vâng dạ từng ý một.
Cuối cùng đến lúc sắp lên đường, ngay trước mặt An Chi Phủ và
Đàm Thị, Tiền Bùi nói với An Nhược Hi: “Chuyện ngày hôm nay đành làm
phiền nhị cô nương vậy. Nếu nhị cô nương không hoàn thành được, ta sẽ
tiếc lắm.”
Mặt An Nhược Hi trắng nhợt, không nói được lời nào, chỉ đành gật đầu.
Hai thuộc hạ của Tiền Bùi nâng kiệu, đưa An Nhược Hi ăn mặc lộng lẫy đến tửu lâu Phúc Vận Lai.
An Nhược Hi ngồi trong kiệu lắc lư, thế nhưng lòng lại lạnh như băng.
Lúc đến nơi, tiểu nhị nhiệt tình đi lên chào đón, hỏi An Nhược
Hi có phải uống trà hay ăn điểm tâm không. Vào giờ này, dĩ nhiên không
phải là đến để ăn cơm rồi. An Nhược Hi nói đến nhã gian Thạch các, tiểu
nhị bèn dẫn nàng vào.
Thạch các nằm tận cùng trong góc ở Phúc Vận Lai, gần kề hẻm
sau, cảnh trí không tốt lắm, nhưng trang trí trong phòng lại rất đẹp,
chậu hoa đá kỳ lạ, rất vui tai vui mắt, cũng coi như bù lại cho vị trí
xấu. Khách thích trò chuyện yên tĩnh không bị quấy rầy thì thường sẽ
chọn chỗ này.
Hai kiệu phu theo An Nhược Hi tới cũng như hộ vệ đi theo An
Nhược Hi, đứng bên ngoài nhã gian đợi. An Nhược Hi đoán có lẽ là vì lúc
đó bọn họ có thể cản hộ vệ của An Nhược Thần lại, để trong phòng hành sự tiện lợi.
Tiểu nhị gõ cửa nhã gian Thạch các. An Nhược Hi nhắm chặt mắt, tự nhủ đừng sợ.
Tiểu nhị nghe thấy trong phòng có người đáp thì đẩy cửa ra. An Nhược Hi đi vào, vừa ngước mắt nhìn thì ngẩn người.
Trong nhã gian không có Tiết phu nhân, mà thay vào đó là Tiết Tự Nhiên.
Tiết Tự Nhiên ngồi yên, hững hờ nhìn An Nhược Hi. Người hầu của hắn đứng một bên phục vụ, đang châm trà trong ly cho hắn. Nhìn là biết
ngay bình trà kia mang từ nhà đến, bên cạnh có đặt một lò sưởi nhỏ, rót
trà xong thì đặt lên trên lò. An Nhược Hi chợt nhớ Tiết Tự Nhiên từng
nói, hắn không thích uống trà bình thường, chỉ uống trà thuốc.
An Nhược Hi vẫn cứ nhìn chằm chằm động tác của người hầu kia,
ngẩn người thật lâu mới kịp sực tỉnh, thế là vội làm lễ: “Xin chào Tiết
công tử.”
Tiết Tự Nhiên khẽ cau mày, như đang chê dáng vẻ ngây ngô của An Nhược Hi. Hắn không lên tiếng mà chỉ chỉ vào vị trí bên cạnh, ý bảo
nàng ngồi đi. Người hầu lui ra ngoài, cánh cửa nhã gian khép lại ở sau
lưng An Nhược Hi.
Chẳng hiểu sao tim An Nhược Hi lại đập nhanh hơn, nàng thận
trọng ngồi xuống. Thôi xong, nàng cảm giác chuyện này càng tệ hơn là gặp Tiết phu nhân. Tình hình như thế, gặp Tiết phu nhân là xấu hổ, còn gặp
Tiết công tử là hổ thẹn. Thật đúng là không bằng hôm qua nhắm mắt nhảy
hồ cho rồi.
An Nhược Hi không biết nên nói gì, Tiết Tự Nhiên cũng chẳng mở
miệng. Trong phòng vô cùng yên lặng, An Nhược Hi lại chẳng dám mở đầu,
cứ như chỉ cần nói ra là sẽ phá hỏng bầu không khi yên tĩnh của hắn.
Nàng ngẩn người ngồi đó suy nghĩ lung tung, nếu Tiết phu nhân không đến, vậy có phải đại tỷ sẽ không đến thật không? Nếu đại tỷ không đến thì
tốt quá. Mọi người cũng sẽ không có rắc rối gì.
Nghĩ đến đây nàng lại quay đầu sang nhìn, dường như bức tứ bình treo tường chạm khắc trong phòng này có thể chuyển động được, treo lên
thì chính là trang trí vách tường, còn khi tháo xuống thì lại biến nhã
gian nhỏ thành nhã gian lớn. Nói như thế, nếu giấu người ở sau tường thì hẳn cũng chẳng khó gì. Bọn họ ở đây nói chuyện, liệu người nấp sau
tường có thể nghe thấy không?
“Bức tứ bình này đẹp lắm à?” Bỗng Tiết Tự Nhiên mở miệng.
An Nhược Hi giật mình, rất sợ người sau tường nghe thấy việc
nàng dán mắt nhìn tường làm bại lộ họ, thế là vội thôi nhìn, đáp: “Đúng
là đẹp thật.”
Sau đó không nói gì thêm.
An Nhược Hi ngồi đó mà lòng khó chịu, vừa hy vọng Tiết Tự Nhiên nói thêm gì đó, lại sợ lời hắn nói ra sẽ tiết lộ chuyện vốn bọn họ đã
gặp mặt trước đó, rồi để lộ chuyện nàng và đại tỷ cùng tính kế chung.
Nên mới nói, làm người không thể làm chuyện trái lương tâm, một ngày nào đó sẽ có báo ứng. Bây giờ nàng đã gặp báo ứng rồi, mà báo ứng
cứ đến tới tấp. chẳng biết bao giờ mới có thể dừng.
“An Nhược Hi nhị tiểu thư thích ngẩn người nhỉ?” Tiết Tự Nhiên lại nói, có điều lại nói lời này. An Nhược Hi đỏ mặt.
“Không phải.” Chỉ biết đáp như thế.
“Vì cô nam quả nữ cùng ta ở trong một phòng nên căng thẳng à?”
“Vâng.” An Nhược Hi thở phào, hắn tìm lý do thay nàng rồi, quá tốt.
“Sao An nhị tiểu thư lại không hỏi, vì sao không phải là mẫu thân ta?”
“A.” An Nhược Hi hết hồn, đúng là nàng rất muốn hỏi câu này,
nhưng nàng sợ hỏi ra sẽ bị lộ tẩy. Nàng vội dàn xếp: “Ta đoán có lẽ Tiết phu nhân khó chịu trong người, không sao cả, Tiết công tử đến cũng như
nhau mà. Ta có thể gặp mặt đại tỷ, ba mặt một lời nói rõ là được. Không
sao.” Mục đích trong thư chính là muốn đàm phán với An Nhược Thần, nên
lời này nói vậy chắc hẳn đã chu toàn rồi nhỉ? Cho dù người sau tường
nghe thấy thì cũng sẽ không nghi ngờ đâu?
An Nhược Hi căng thẳng tới độ trong đầu loạn vô cùng.
“Vậy làm sao cô biết ta chính là Tiết Tự Nhiên? Cô gặp ta rồi sao?” Tiết Tự Nhiên lại hỏi.
“…” An Nhược Hi ngẩn người, đúng thế, vừa nãy vào cửa nàng đã
nói “xin chào Tiết công tử”, sao nàng lại biết chứ, nàng không nên biết
mới đúng. A a a a, vậy rốt cuộc người nói sai làm lộ tẩy chính là nàng?
Tiêu rồi tiêu rồi. Đợi đã, Tiết công tử hỏi như thế là vì muốn giúp nàng sao?
An Nhược Hi vội xốc lại tinh thần, đáo: “Chưa gặp bao giờ,
nhưng ta từng nghe nói về tuổi tác tướng mạo của Tiết công tử, lại nghe
nói Tiết công tử ốm yếu, hôm nay gặp, cảm giác chắc đến tám chín phần.
Hơn nữa Tiết phu nhân đã hẹn ở đây, nếu Tiết phu nhân không có mặt thì
nhất định người đến là Tiết công tử rồi.”
“Cô chắc chắn?”
An Nhược Hi sững sờ há to miệng, muốn diễn sâu thế à?
“Thế, công tử chính là Tiết gia công tử… hả?”
“Là ta.”
An Nhược Hi thở phào.
“Mẫu thân ta khó chịu, nhưng lại nói buổi hẹn hôm nay rất quan trọng, nên bảo ta đi thay bà.”
An Nhược Hi lại thở phào lần nữa.
Trong lúc nhất thời hai người lại không nói gì thêm. An Nhược
Hi ngồi căng cứng, không dám động đậy. Không nhịn được lại đoán lung
tung, Tiết Tự Nhiên nói lời này là thật hay giả thế? Dĩ nhiên giúp nàng
lấp liếm là thật, nhưng liệu hắn có biết nội tình trong thư không? Chắc
là biết rồi, nếu không sao phải che giấu cho nàng chứ. Nên hắn mới không để Tiết phu nhân đến, hắn lo lắng Tiết phu nhân sẽ gặp chuyện, thế nên
đích thân đến xem.
Hay thật ra là Tiết phu nhân bị bệnh thật? Hoặc thư hồi âm của
Tiết phu nhân nói đã hẹn đại tỷ chỉ là giả. Tiết công tử chỉ là cố ý đến thăm dò tình hình?
Xong rồi, An Nhược Hi cảm thấy mình ngồi cạnh Tiết Tự Nhiên vừa ngu vừa dốt, đầu óc không nhanh nhẹn được. Cái vẻ sắc sảo “tự đề cử
mình” kia biến đi đâu rồi?
Thôi bỏ đi, thông minh thì có lợi gì. Dù sao nàng cũng đã chẳng thể gả cho Tiết công tử được nữa rồi.
An Nhược Hi lén nhìn Tiết Tự Nhiên, hắn đang nhìn điểm tâm trên bàn, ngón tay như vô ý thức gõ lên mặt bàn, ngẫm nghĩ suy tư gì đấy. An Nhược Hi cảm thấy lần nào gặp hắn cũng tuấn tú hơn lần trước. Dù có gầy gò yếu ớt, nhưng lại hơn ở chỗ khí chất nổi bật, ngón tay dài trắng
nõn, còn thanh tú hơn những cô nương khác.
Theo bản năng An Nhược Hi nắm tay giấu dưới bàn. Nàng như thế,
Tiết Tự Nhiên đánh mắt nhìn sang, An Nhược Hi vội cúi đầu nhìn mặt bàn,
trên mặt nóng rát.
Nàng rất hy vọng có thể gả cho hắn. An Nhược Hi khổ sở vô cùng.
Đột nhiên lúc này vang lên tiếng gõ cửa. An Nhược Hi sợ hãi suýt nhảy cẫng lên.
Tiết Tự Nhiên đáp một tiếng, cửa bị đẩy ra. Đứng ngoài cửa là An Nhược Thần.
Tim An Nhược Hi đập mạnh, nàng chợt đứng lên nhìn đại tỷ, rất
muốn hét to với tỷ ấy “tỷ đi mau đi”, nhưng nàng lại không dám. Nàng rất muốn nháy mắt để tỷ ấy nghi ngờ mà đừng vào, nhưng ở ngoài cửa có kiệu
phu do Tiền Bùi phái đến. Ánh mắt người kia lướt qua An Nhược Thần dán
chặt vào nàng.
An Nhược Hi không dám có hành động gì. Nàng chỉ có thể ngơ ngác nhìn An Nhược Thần đang kinh ngạc nhìn nàng, sau đó hộ vệ Lư Chính bên
cạnh nàng nhìn lướt vào trong phòng, chắc chắn an toàn thì gật đầu với
An Nhược Thần. An Nhược Thần nghĩ một lúc rồi bước vào.
Tim An Nhược Hi chìm xuống vực. Nhìn vẻ mặt của tỷ tỷ, hình như tỷ ấy không hề biết gì. An Nhược Hi lại nhìn Lư Chính đóng cửa nhã gian lại, chặn lại cái nhìn của kiệu phu kia.
An Nhược Thần đi đến gần bàn.
“Địa tỷ.” An Nhược Hi thấp giọng gọi, cảm thấy giọng mình run run, chột dạ vô cùng.
An Nhược Thần nhìn nàng, “Nhị muội.” Sau đó chuyển sang Tiết Tự Nhiên, “Nhất định vị này là Tiết công tử rồi.”
“Đúng thế đúng thế.” An Nhược Hi không dám nhìn mặt Tiết Tự
Nhiên, sợ thấy vẻ ghét bỏ trên mặt hắn. Quả nhiên đại tỷ nhanh trí hơn
nàng nhiều.
An Nhược Thần ngồi xuống, An Nhược Hi căng thẳng ngồi xuống
theo. Bây giờ không phải là lúc xấu hổ, nàng phải làm gì đó, phải cảnh
cáo tỷ tỷ, phải nhanh lên. Nếu không đợi người của Tiền Bùi ra tay thì
đã trễ rồi.
An Nhược Hi không để ý đến phản ứng của Tiết Tự Nhiên, đưa tay
cầm lấy ly trà thuốc đặt trước mặt hắn lên. Hết cách rồi, tiểu nhị không vào, bên cạnh không có a hoàn, mà nàng từ lúc vào cửa đã căng thẳng
rồi, ngay cả ly nước cũng chẳng tự rót cho mình. An Nhược Hi vừa cố giữ
giọng được bình thường, nói: “Đại tỷ, đã lâu không gặp.” Vừa đưa tay
chấm nước trà, viết hai chữ ở trên bàn —— “Đi mau”.
An Nhược Thần cúi đầu nhìn chữ, trong mắt có tia sáng tỏ. Nàng
lên tiếng: “Đúng thế.” Dưới bàn có người đụng vào đầu gối của nàng. Hai
tay An Nhược Hi đặt trên bàn, bàn tay dưới bàn dĩ nhiên chính là Tiết Tự Nhiên. An Nhược Thần đưa tay, cầm lấy tờ giấy do Tiết Tự Nhiên đưa tới, bình tĩnh nhanh chóng nhét vào trong ống tay áo, rồi trả lời câu nữa:
“Đúng là đã lâu không gặp.” Sau đó nàng đứng lên.
An Nhược Hi hoàn toàn không phát hiện ra động tác nhỏ giữa An
Nhược Thần và Tiết Tự Nhiên, nàng xua tay với An Nhược Thần, tỏ ý tỷ mau đi đi, nhưng trong miệng lại nói: “Nghe nói đại tỷ và Long tướng quân
đã đính hôn, chúc mừng tỷ. Đây đúng là chuyện vui lớn, toàn thể An gia
chúng ta cũng được dính vẻ vang. Chuyện lúc trước, đại tỷ đừng ghi hận
cha mẹ với muội nữa. Đại tỷ có uống trà không? Muội rót cho đại tỷ một
ly nhé?”
An Nhược Thần nhân lúc nàng nói mà đã đi ra cạnh cửa, nàng quay đầu lại nhìn muội muội. Ánh mắt hai người giao nhau, tựa như có thiên
ngôn vạn ngữ, thế nhưng lại chẳng nói một câu.
An Nhược Thần mở cửa ra ngoài. An Nhược Hi thấy hai người hộ vệ kia của tỷ nhanh chóng lại gần, nói nhỏ đôi câu, không biết là đã xảy
ra chuyện gì. An Nhược Thần chẳng nói câu gì, dẫn bọn họ rời đi. Còn
kiệu phu do Tiền Bùi phái tới lại vô cùng khiếp sợ, nghiêng đầu nhìn An
Nhược Hi trong phòng.
An Nhược Hi dùng tay che lên hai chữ “đi mau”, giả vờ như chống tay lên bàn, hô to ra bên ngoài: “Đại tỷ, sao tỷ lại đi thế? Chúng ta
uống trà trò chuyện không tốt sao?”
Hai kiệu phu kia chẳng màng gì đến An Nhược Hi, vội vàng đuổi
theo ra ngoài. An Nhược Hi không biết bọn họ muốn làm gì, chẳng lẽ có
thể giữa ban ngày ban mặt bắt An Nhược Thần từ trong tay hai hộ vệ do
tướng quân chọn sao.
Người hầu của Tiết Tự Nhiên xuất hiện ở cửa, thấp giọng hỏi: “Công tử?”
Tiết Tự Nhiên xua tay, người hầu lui xuống, thuận tay đóng cửa nhã gian lại.
An Nhược Hi không để ý đến những việc này, nàng còn đang mải
suy nghĩ hai kiệu phu kia, còn cả người mai phục ở phía sau tường nữa.
Đại tỷ đi rồi, chắc hẳn đám mai phục sẽ không xông ra nữa. Nàng dùng tay lau sạch hai vết chữ trên bàn, hốc mắt đỏ lên.
Mặt xấu xí nhất không chịu nổi nhất đã để Tiết công tử trông
thấy rồi. Đây cũng là mặt mũi thật của An gia bọn họ, xấu xí, vô tình,
làm tổn thương lẫn nhau. Sau này tỷ tỷ sẽ không gặp lại nàng nữa, hẳn
Tiết công tử cũng thế.
Nước mắt An Nhược Hi rơi trên bàn. Nàng cảm thấy rất xấu hổ, nàng không dám nhìn Tiết Tự Nhiên, sợ sẽ thấy hắn khinh bỉ mình.
Nàng phải đi rồi.
An Nhược Hi cúi đầu, khẽ nói: “Tiết công tử…”
“Ừ.”
“Ta…” Muốn biện giải cho mình đôi câu, nhưng cũng không biết có thể nói gì. Thôi đi vậy. Nàng về nhà còn cần phải giải thích nhiều đây. Nàng phải nói không biết vì sao tỷ tỷ lại đột ngột rời đi, nàng đã cố
gắng lắm rồi. Kiệu phu có thể làm chứng, người mai phục sau tường có thể làm chứng. Nàng nhiệt tình mời tỷ tỷ đến, nhưng nàng đã đánh giá thấp
mức độ oán hận của tỷ tỷ đối với nàng, tóm lại là tỷ tỷ đã rời đi rồi,
chuyện này không thể trách nàng được. Những gì An gia bọn họ có thể làm
đã làm cả rồi, cũng không thể trách tội An gia.
Nói như thế chắc là được nhỉ? An Nhược Hi than thở trong lòng, cũng chỉ có thể nói vậy thôi.
“Cô đừng lấy tay lau bàn được không, bẩn lắm.”
“A?” An Nhược Hi sợ hết hồn, theo bản năng thu tay ngẩng đầu,
quả nhiên thấy trên mặt Tiết Tự Nhiên là ý chê trách. Nàng mở miệng,
đang muốn nói gì đó thì đột nhiên nghe ở phía bức tứ bình truyền đến
tiếng “rầm”, như là có người đá vào thứ gì đó.
“Cẩn thận!” An Nhược Hi hét to một tiếng, chợt bổ nhào về phía Tiết Tự Nhiên. Đẩy ngã hắn xuống, bảo vệ dưới người.
Tiết Tự Nhiên bất ngờ không kịp đề phòng, trước mắt hoa lên,
ngã từ trên ghế xuống đất, trên người còn bị một cô nương đè lên. Đau
tới mức hắn muốn chửi rủa, nhưng lại chẳng có sức đâu.
An Nhược Hi dè dặt đề phòng, thế nhưng lại chẳng có ai kéo bức
tứ bình ra xông vào cả, trái lại người hầu của Tiết Tự Nhiên nghe thấy
tiếng cửa nhã gian mở thì vội tới xem đã xảy ra chuyện gì. Nhìn một cái, cuối cùng trông thấy công tử nhà mình bị An gia tiểu thư đè trên đất.
An Nhược Hi sững sờ, mắt lớn trừng mắt nhỏ với người hầu một
lúc lâu mới chợt nhảy cẫng lên, hốt hoảng đỏ mặt xua tay: “Không không,
không phải như ngươi nghĩ đâu.”
Người hầu chẳng nói gì cả, hắn đi theo công tử, làm việc rất chững chạc. Hắn thì có suy nghĩ gì? Hắn không nghĩ gì hết.
An Nhược Hi cố gắng giải thích tiếp: “Ta bị ghế váp chân, nên vô tình xô ngã Tiết công tử.”
Người hầu đi đến đỡ Tiết Tự Nhiên dậy. Tiết Tự Nhiên đầu nằm
dưới đất, chân gác trên ghế, lúc này đang cau mày chứ không hề nói gì
cả, nhưng lại giận tái ra mặt. An Nhược Hi lùi về sau mấy bước, mặt như
đưa đám, cảm thấy mình quá mất mặt.
Nàng cúi thấp đầu, nhỏ giọng nói “xin lỗi”, người hầu đỡ Tiết
Tự Nhiên dậy ngồi lên ghế, sửa lại xiêm áo phát quan* cho hắn. An Nhược
Hi thấy nhất định xiêm áo của mình cũng rất loạn, có lẽ tóc cũng rối,
nhưng nàng không dám sờ. Dưới cái trừng của Tiết Tự Nhiên, nàng cúi đầu
càng lúc càng thấp.
(*Một kiểu mũ cài lên tóc/ búi tóc, như hình.)
Bị trừng cả nửa ngày, không ai mắng nàng mà cũng chẳng ai để ý tới nàng. An Nhược Hi ngập ngừng nói: “Thế, thế ta đi đây.”
Tiết Tự Nhiên hỏi nàng: “A hoàn của cô đâu?”
An Nhược Hi ngẩn người, lắc đầu: “Không dẫn theo.” Để tránh a
hoàn làm hỏng việc, cũng tránh để nhiều người biết chuyện mà lộ thông
tin, nên An Chi Phủ và Tiền Bùi chỉ phái hai kiệu phu kia đưa nàng đi.
Tiết Tự Nhiên “hừ” một tiếng mắng nàng: “Lỗ mãng liều lĩnh.” Sau đó đứng dậy, dẫn đầu đi ra ngoài trước.
An Nhược Hi cảm thấy bốn chữ lỗ mãng liều lĩnh của hắn là mắng
nàng đè lên hắn lại còn nằm trên người hắn, có lẽ hắn là công tử khiêm
tốn nên không mắng ra miệng được bốn chữ “không biết liêm sỉ”. An Nhược
Hi lại muốn khóc, hắn cứ đi như thế, ngay cả câu từ giã khách khí cũng
chẳng nói với nàng.
An Nhược Hi không dám nhìn bóng lưng của Tiết Tự Nhiên, nàng ngơ ngác đứng đó một lúc, rồi sau đó mới chậm rãi đi ra.
Bên ngoài tửu lâu, hai kiệu phu đang đứng cạnh kiệu chờ. Bọn họ ở lại, không đuổi theo đại tỷ ư? An Nhược Hi nhìn hai người kia, chợt
có cảm giác bất an.
An Nhược Hi quay đầu lại, thì ra là người hầu của Tiết Tự
Nhiên, rồi lại nhìn một cái, kiệu của Tiết Tự Nhiên đang dừng ở bên kia, huynh ấy vẫn chưa đi à?
Người hầu nói: “An tiểu thư, công tử nhà ta mời tiểu thư đến nói đôi câu.”
Ấy? An Nhược Hi không biết Tiết Tự Nhiên muốn nói gì cả, nhưng
trong lòng nàng lại mừng như điên. Còn có thể nói nhiều hơn đôi câu, quả thực là ông trời đã để ý đến nàng rồi.
An Nhược Hi hồi hộp bước đến, vừa vui sướng lại vừa thấp thỏm,
muốn bật nhảy nhưng cũng muốn thận trọng, có điều vì thận trọng quá mà
tí nữa tay đã đánh nhịp cùng bước chân.
Đến trước kiệu, người hầu đi tới vén màn lên, Tiết Tự Nhiên ôm
lò sưởi cầm tay ngồi bên trong, cau mày nhìn An Nhược Hi, hỏi nàng: “Sao đi chậm thế?”
“…” An Nhược Hi không biết phải đáp thế nào cả. Hắn có nói hắn đang đợi nàng đâu, sao lại có yêu cầu phải đi nhanh lên thế?
An Nhược Hi đứng ngẩn ngơ. Tiết Tự Nhiên không nhịn được nữa, thế là lại hỏi: “Cô có gì muốn nói với ta à?”
“…” Câu này còn khó đáp hơn nữa. An Nhược Hi không biết phải
nói gì. Bỗng nàng ôm lấy một tia hy vọng cuối cùng, muốn hỏi xem hôn sự
này còn có khả năng không, thật ra nàng chỉ quan tâm mỗi chuyện này
thôi.
Có điều nàng không dám hỏi, cảm thấy không có mặt mũi nào, vậy là cứ đứng sững hồi lâu.
Tiết Tự Nhiên tỏ ý bảo người hầu thả màn xuống, không để ý đến nàng nữa.
Màn kiệu thả xuống, An Nhược Hi không còn thấy mặt Tiết Tự
Nhiên nữa, trong lòng chợt mất mát. Haiz, đúng là chỉ có mỗi hai câu,
một câu không nhiều, một câu không ít. An Nhược Hi thở dài, từ từ xoay
người đi, bước chân chậm rãi như bà già, đi về phía kiệu mình.
Nàng lên kiệu với đầu óc trống rỗng, cũng không biết trong lòng đang suy nghĩ gì. Sau khi về nhà ắt sẽ bị chỉ trích, Tiền Bùi sẽ trả
thù An gia bọn họ, về cuộc sống sau này, nàng chẳng có tâm tư để suy
nghĩ nữa, cứ thế ngẩn người trong kiệu.
Cả đời này chỉ gặp được Tiết công tử ba lần, sau này sẽ không
gặp lại nữa, nàng sẽ nhớ đến hắn bao lâu đây? Có lẽ là lâu lắm. Dù sao
thì trong mấy ngày qua, nàng coi hắn như cọng rơm cứu mạng của mình, là
hy vọng duy nhất để nàng thoát khỏi cuộc sống trước mặt. Nàng nhớ nhung
hắn sâu đậm như thế, nên chắc là sẽ nhớ lâu lắm. Còn hắn, rồi sẽ nhanh
chóng quên nàng đi thôi. Sẽ có cô nương khác có bát tự thích hợp gả cho
hắn. Không biết sẽ là cô nương như thế nào, nhưng chắc chắn sẽ tốt hơn
nàng.
An Nhược Hi thở dài, tốt hơn nàng sao, đúng là không phục. Nàng cũng có thể tốt hơn mà, chẳng qua là không có ai cho nàng cơ hội mà
thôi. Nàng hy vọng hắn có thể sống lâu chút. Mặc dù chuyện này chẳng
liên quan gì đến nàng, nhưng nàng vẫn hy vọng hắn có thể sống lâu chút.
Ốm đau ít đi, có thể sống thật tốt.
An Nhược Hi lại thở dài lần nữa, nàng không lo cho mình đi mà
còn có thể bận tâm đến người khác sao. Đúng thế, nàng nên lo nghĩ cho
mình, chuyện lần này làm không xong, về nhà cũng không biết nên nói gì.
Nàng vén màn kiệu lên, muốn nhìn xem đã đến đâu rồi, có còn thời gian
nghĩ lý do để biện giải cho mình không. Phải giống như đại tỷ lúc trước
vậy, giả vờ vô tội, phải khóc lóc phải cầu xin, quỳ thì cứ quỳ, giả đáng thương vào.
Nhưng nhìn ra ngoài một cái, An Nhược Hi lại ngẩn người. Đây là đâu đây? Hẻo lánh như thế này, không phải là đường về nhà.
“Dừng kiệu.” Nàng lớn tiếng hô.
Nhưng hai kiệu phu kia bịt tai không nghe, càng đi càng nhanh.
An Nhược Hi thất sắc, vén màn kiệu lên hô to hơn nữa: “Dừng kiệu!”
Kiệu phu đi ở phía trước nhấc cao kiệu, An Nhược Hi mất thăng
bằng ngã ra sau, đụng vào vách kiệu. Nàng có ngu tới mấy cũng hiểu đã
xảy ra chuyện gì, hai người này không muốn đưa nàng về phủ, nàng bị ép
buộc!