Trong Tiền phủ, Hầu Vũ hỏi Tiền Thế Tân: “Cần gấp thế sao? Ta cứ có cảm giác không chắc chắn lắm.”
Tiền Thế Tân hỏi hắn: “Lúc ngươi gia nhập một chân vào trong
chuyện này, cảm thấy sẽ chắc chắn tuyệt đối ư? Chuyện đi tới nước này
cũng chẳng dễ dàng gì. Nếu không nắm lấy thời cơ thì đó mới là thật sự
xảy ra bất trắc. Bây giờ An Nhược Thần cứ cắn chặt cha ta không nhả,
muốn quàng chuyện này lên người ông ấy, ta cũng hết cách rồi, không thể
làm gì khác ngoài hạ thủ từ chỗ cha ta để tránh liên lụy. Bất kể nàng ta nói gì cũng có thể kéo ông ấy vào được, ngươi cũng biết đấy, mấy thủ
đoạn kia của cha ta cũng chẳng vẻ vang gì. Bạch Anh có phản cảm chán
ghét, tích tụ rất nhiều, chưa chắc ta có thể dỗ được ông ta. Một khi ông ta không còn tín nhiệm ta nữa mà quay sang chọn Diêu Côn, thì những
chuyện sau đó của chúng ta sẽ không thể làm được nữa. Nay ta và Diêu Côn đi thăm An Nhược Thần, nàng ta hỏi rõ lai lịch của Diệp Quần Phi một
lần, còn yêu cầu gặp thê tử gã nữa. Nhất định nàng ta có kế hoạch. Chúng ta không thể mạo hiểm được. Nếu Bạch Anh gặp nàng ta nhiều, chỉ e sẽ bị miệng lưỡi nàng ta thuyết phục được mất. Chúng ta phải mau chóng ra
tay, kết thúc chuyện ngay.”
Hầu Vũ nói: “Ngộ nhỡ chủ bạc không bị chi phối thì sao? Thời gian quá gấp, sợ khó thuyết phục được hắn.”
“Vậy thì đừng thuyết phục nữa, đổi thành cách khác đi. Tính
mạng của vợ con hắn, hắn sẽ phải quan tâm. Đến lúc đó hắn không ra tay
được cũng không sao, chỉ cần hắn để lộ dấu vết, có thể để chúng ta tính
đến trên đầu hắn và Diêu Côn là được rồi.”
Hầu Vũ đang còn nghĩ phải xử lý thế nào thì Tiền Thế Tân cao
giọng: “Đừng có quên phía Long Đằng, nay hắn ta liên tục thất bại, chính là ông trời giúp chúng ta. Đợi đến lúc hắn kịp phản ứng, lấy lại sức,
thì thế cục nơi tiền tuyến đã thay đổi rồi, chỉ sợ chuyện sẽ có biến cố. Hơn nữa chờ hắn phái người đến thành Trung Lan đón An Nhược Thần, ắt
hẳn sẽ có biến cố, cơ hội trong tay chúng ta lại ít đi mấy phần. Nhân
lúc hôm nay còn có thể kéo chân hắn thì phải mau chóng động thủ.”
Hầu Vũ nghe vậy bèn vội vã gật đầu. Trong tay Long Đằng nắm
binh quyền, một khi sát tướng trở lại thì sẽ là phiền toái lớn nhất. Hầu Vũ nói: “Được, ta sẽ đi bố trí Giang Hồng Thanh, nhất định sẽ khiến hắn ngoan ngoãn nghe theo.”
Hừng đông trên sông Tứ Hạ, nơi đường chân trời mơ hồ xuất hiện tia xanh lam, trời sắp sáng rồi.
Chu Sùng Hải điểm tướng xong, đang xin chỉ thị của Long Đại.
Dịch binh vừa rời đi, Long Đại cầm bốn phong thư lật qua một lần, trầm ngâm bảo: “Không có thư của nàng ấy.”
Chu Sùng Hải nghiêm túc gật đầu: “Đợi chúng ta bắt được Nam Tần, nói không chừng sẽ có.”
Long Đại đọc lướt mấy bức thư: “Cũng không nhắc tới tình cảnh của nàng ấy.”
Chu Sùng Hải gãi trán, vậy, tướng quân à, vẫn phải đánh nữa sao?
“Ta đã nói với nàng là sẽ phái người đi đón nàng ấy, nàng ấy nên biết ý ta, được hay không được thì cũng nên trả lời.”
“Có lẽ ý cô nương là im lặng chấp nhận.”
Long Đại không nói gì, lần nàng im lặng chấp nhận lúc trước là
khi nàng âm thầm tổ chức người điều tra vụ án Lưu Tắc. Cô nương này
tuyệt đối không có chuyện im lặng chấp nhận, tốt hay không tốt được hay
không được, nàng đều đưa ra chủ ý cả. Nên nhất định phía nàng đang xảy
ra chuyện.
Chu Sùng Hải suy nghĩ: “Tướng quân có cần phái người đi xem sao không?”
“Xem cũng vô ích.” Ngoại trừ chính hắn thì chẳng có ai áp chế
được Bạch Anh cả. Nếu tốt, Bạch Anh mới có thể bảo vệ được An Nhược
Thần, nhưng nếu không phải tốt, thì người khác đi cũng ngăn được quyết
định của Bạch Anh. Hơn nữa, phái đại tướng đi là đã trái quân luật trong thời chiến, nếu là tiểu binh thì ngoài chuyển lời chẳng có gì hữu dụng
cả.
Nên chỉ có để An Nhược Thần rời khỏi nơi đó mới yên tâm được.
Nhưng Tôn chưởng quỹ cách nơi đó khá xa. Long Đại đặt bốn phong thư
xuống bàn bên cạnh, đặt trên một phong thư khác. Phong thư bị đè đấy là
do Lương Đức Hạo gửi đến, ông ấy nói nghe tin dốc Thạch Linh liên tục
bại trận, bảo Long Đại đừng quá chú tâm vào sông Tứ Hạ, mau nghĩ cách
giải quyết nguy tình ở dốc Thạch Linh. Ông ấy đề nghị Long Đại thả sông
Tứ Hạ trước, tăng thêm trọng binh đến dốc Thạch Linh. Phía ông ấy cũng
sẽ điều lệnh binh mã đến dốc Thạch Linh giải vây.
Có điều Long Đại không định nghe theo Lương Đức Hạo. Hắn có kế
hoạch của mình. Công việc tấn công ở sông Tứ Hạ đã được sắp xếp, nếu
chuyện Nam Tần và Đông Lăng liên thủ ở phía dốc Thạch Linh đã bị bại lộ, thì đó chính là thời cơ tốt để đánh mạnh vào sông Tứ Hạ.
Long Đại đứng dậy, sửa sang lại khôi giáp trên người. “Đi
thôi”. Chiếm đóng sông Tứ Hạ, chiếm lĩnh quận Vũ An Nam Tần, lúc đấy hắn mới có cơ hội quay về Trung Lan đi đón An cô nương của hắn. Nhất định
nàng không có cách gì để tự mình rời đi, nên mới đành dùng hạ sách ngã
ngựa kia.
Trong giáo trường, hai mươi ngàn binh lính xếp hàng chỉnh tề,
chia doanh phân đội cờ xí tung bay. Mười bốn vị tướng lĩnh đứng trước
hình trận, tinh thần phấn chấn, thấy Long Đại giơ đao cưỡi ngựa chạy
đến, chúng tướng đồng loạt nắm chặt tay, kỳ lệnh binh ở phía sau vẫy cờ, binh sĩ toàn danh gầm vang gào thét rung trời.
Long Đại giục ngựa nhảy lên điểm tướng đài, giơ trường đao lên, thét dài quát lớn: “Chiến!”
Binh sĩ toàn danh hô ứng: “Chiến!” Trường thương đâm xuống đất, đại đao gõ khiên, rầm rầm rầm vang khắp chân trời.
“Thắng!”
Toàn doanh hô to: “Thắng! Tất thắng!” Tiếng gõ va chạm trợ uy
làm tiếng gào càng trở nên vô cùng chói tai trong buổi rạng đông tĩnh
lặng.
Âm thanh mơ hồ truyền đến bên kia bờ sông, binh tướng Nam Tần
đều nghe thấy, một người cau mày nói: “Ngày nào trời chưa sáng bọn chúng cũng bắt đầu thao luyện cả.”
Người còn lại nói: “Cứ như sợ người khác không biết chúng lớn giọng vậy.”
“Đúng thế, ngày nào cũng ồn ào vậy cả. Nghe nói gì chưa? Bọn
chúng bại trận ở dốc Thạch Linh, cụp đuôi bỏ trốn, nên chỉ có thể rêu
rao ở bên này.”
“Đúng thế, rêu rao to vậy thì có ích gì, có bản lĩnh thì đánh
đến đi.” Người này vừa dứt lời thì bị binh sĩ bên cạnh lườm một phát.
Một tướng quân cưỡi ngựa chạy qua, hô: “Không được thả lỏng, phải phòng bị, coi chừng mặt sông.”
“Vâng.” Ngoài miệng thì đáp vậy, nhưng trong lòng binh sĩ lại
xem thường. Ngày nào cũng nghe thấy bên kia bờ kêu gào nghênh đón trời
sáng, riết thành thói quen, mới đầu còn tưởng là sẽ đánh đến thật, hoảng hốt vô cùng, nhưng giờ lại cảm thấy uy danh của Long Đại đại tướng quân chỉ là hữu danh vô thực.
Binh sĩ Nam Tần thấp giọng lẩm bẩm cười nhạo, nơi chân trời từ
từ sáng lên, hôm nay gió rất lớn, vù vù quất vào mặt đau rát. Theo tiếng gió, tiếng gào thét hò hét của bờ bên kia truyền đến, chúng binh sĩ Nam Tần đều biết, sáng nào bọn chúng cũng thao luyện ít nhất một canh giờ,
cách lúc kết thúc vẫn còn sớm. Chúng binh sĩ rụt cổ, tránh cái lạnh tiết xuân thấu xương. Một binh lính ngáp dài, tiếng ngáp còn đang lưng
chừng, mắt ngậm nước như mơ hồ trông thấy gì đó.
Binh sĩ kia còn chưa kịp ngáp xong thì một mồi lửa phóng đến
trước mặt hắn, “vèo” một tiếng sượt qua tai hắn, rơi xuống đất phía sau
lưng hắn. Binh sĩ cả kinh thất sắc, “địch…” chữ vừa thốt ra thì một mũi
tên khác bắn đến, đâm trúng ngực hắn.
Binh sĩ đứng cạnh kinh hoảng la to, nhưng đã không kịp rồi, dõi mắt nhìn lại, một đoàn thủy binh ồ ạt xuất hiện từ trong mặt nước,
chiến thuyền trên bờ bị đốt lửa, lúc này binh tướng canh phòng trên
thuyền mới phát hiện quân địch đến, vội lật đật ứng chiến.
Bên kia bờ tiếng hò hét thao luyện vẫn loáng thoáng truyền đến, nhưng trên bờ sông trong nắng ban mai lại xuất hiện rất nhiều thuyền
bè, thủy binh đã lên bờ ở đầu này kéo dây thừng to, buộc lại chiến
thuyền đã chiếm đóng, dùng bánh xe cụm vặn dây thừng to kéo về phía bên
này. Chiến thuyền Đại Tiêu theo gió thần tốc lao đến phía Nam Tần. Chúng binh tướng Nam Tần cả kinh thất sắc.
Kèn hiệu thổi lên, trống trận gõ dài, nhưng càng lúc có càng
nhiều binh lính Đại Tiêu xuất hiện từ trong nước. Binh tướng Nam Tần đều hiểu trong bụng, dựa theo tình thế này, rõ ràng là đã lặn đến từ nửa
đêm, đến lúc trời tờ mờ sáng thì hò hét ầm ĩ thay cho tiếng trống trận,
là hiệu lệnh để hững thủy binh này tấn công.
Chỉ trong nháy mắt, binh sĩ Đại Tiêu Nam Tần lao vào đánh nhau. Kỳ binh Đại Tiêu cõng theo cờ chiến chiếm cứ cột cao nhất trên chiến
thuyền, vẫy cờ như múa, báo với các binh sĩ trong sông và trên đường
biết chiến huống và tình hình tấn công. Cổ lệnh thủ theo cờ dùng hết sức đánh trống, binh sĩ Đại Tiêu nhiều người không loạn, tuy ngã xuống
không ít nhưng vẫn nhanh chóng bày bố trận hình, sĩ khí rung chuyển đất
trời, tiếng gầm đinh tai nhức óc.
Một binh sĩ Nam Tần đột nhiên chỉ vào mặt sông kêu to: “Cái, cái đó, cái đó…”
Mọi người nhìn lại, cực kỳ sợ hãi! Vốn cứ tưởng chiến thuyền
của Đại Tiêu giảm tốc độ đi sang bên này, không ngờ cuối cùng bọn chúng
lại bày trận hình, từ trên thuyền thả những tấm ván xuống ghép thành cầu gỗ, chúng binh sĩ trên thuyền đạp cầu gỗ lao nhanh lên bờ. Thì ra không phải chiến thuyền ở phía sau không chạy nhanh, mà là dừng lại ở vị trí
đã định, nối hai bờ sông lại. Binh sĩ bờ bên kia đã bước lên tấm ván,
không cần ngồi thuyền mà trực tiếp vọt đến đây.
Gió rất lớn, nhưng hết tấm ván này lại đến tấm ván khác, xếp tà thành một đường dựa vào mạn thuyền, lại vô cùng vững chắc. Binh sĩ Đại
Tiêu nối đuôi nhau lao đến, nhanh mà không loạn, xem ra là được huấn
luyện nghiêm chỉnh.
Lúc này có một hán tử cao lớn khôi ngô mặc khôi giáo, tay cầm
trường đào, một người một ngựa lại dẫn ngựa xông lên chiến thuyền. Con
ngựa kia đứng trên thuyền cũng chẳng sợ, cất vó nhảy vào, hết thuyền này qua thuyền khác, tốc độ như gió.
Mấy vị đại tướng theo sát phía sau, giục ngựa đạp thuyền, đảo mắt đánh đến.
Một đại tướng Nam Tần thấy rõ khôi giáp trang phục của người
kia, lại nhìn vẻ mặt của một binh tướng Đại Tiêu, nghe bọn chúng hoan hô điếc tai thì nhất thời biết ngay: “Là Long Đằng! Là Long Đằng! Long
Đằng đến rồi!”
Chủ tướng đến! Chúng binh tướng Đại Tiêu như có thần trợ giúp,
tiếng hoan hô như tiếng sấm rền, trống trận rung trời. Long Đằng một
người một ngựa, chém ngã một rừng người. Đại tướng Nam Tần vội giục ngựa lên nghênh chiến, Long Đại lấy một địch ba, trong chớp mắt đã chém một
người.
Binh lính Nam Tần lui về cố thủ, nhưng lại phát hiện chẳng biết lúc nào đê phòng bên hông đã bị đục, trong nháy mắt binh lính Đại Tiêu
tràn vào! Ba tên tướng lĩnh Đại Tiêu đã tiến vào sau đê!
Sắc mặt của tướng quân đốc chiến trên đê tái xanh, Đại Tiêu tấn công như thế, ắt hẳn đã có sắp đặt chuẩn bị từ lâu, rốt cuộc Long Đằng
này không để ý đến dốc Thạch Linh bại trận, lại bình tĩnh tiến công ở
sông Tứ Hạ, cho rằng như thế thì có thể bóp được mạch môn của Nam Tần ư?
Tướng quân thét lớn để binh sĩ đốt khói, báo hiệu cho dốc Thạch Linh. Viết một bức mật văn, thả bồ câu đưa thư.
Đến khi hoàng hôn bôn xuống, Nam Tần ở dốc Thạch Linh vẫn một
mực chú ý đến tình hình ở sông Tứ Hạ nhận được tin tức xức thực, sông Tứ Hạ thất thủ, Long Đằng dẫn quân chiếm lĩnh huyện Giang Sinh, dồn thẳng
đến thành Vũ An,
Toàn quân ở dốc Thạch Linh đều chấn động, Nam Tần và Đông Lăng
nhanh chóng tụ tập binh lực, quyết định toàn lực tấn công dốc Thạch
Linh. Không thể lại bị binh sĩ Đại Tiêu co đầu rụt cổ ở dốc Thạch Linh
làm trì hoãn được, dù cho máu chảy thành sông, cũng phải đánh vào trong
dốc, cướp lấy huyện Thạch Linh, san bằng huyện Cao Đài. Để xem Long Đằng còn muốn đánh nữa không, hay là muốn thành Trung Làn!
Tại thành Trung Lan.
An Nhược Hi nghe tin An Nhược Thần bị bắt thì đứng ngồi không
yên. Mà liên quan đến cái chết của Đoàn Thị, người này nói nọ người kia
nói khác, lời đồn nổi lên tứ phía. Lan truyền nhiều nhất trong An phủ dĩ nhiên là An Nhược Thần phái người ra tay. Cũng có người nói là tứ cô
nương quay về đòi mạng.
An Nhược Hi khá sợ, vì nàng tình cờ nghe được phụ thân An Chi
Phủ và mẫu thân Đàm Thị nói may mà độc do độc phụ kia hạ là giả. Chỉ
nghe được câu này thì Đàm Thị đã phát hiện thấy An Nhược Hi, bèn gọi
nàng vào nhà, chuyện đến đó cũng bị cắt đứt.
Nhưng An Nhược Hi lại có liên tưởng. Độc phụ hạ độc chắc hẳn là chỉ tứ di nương rồi. Nàng nhớ lại túi thuốc độc mà Đoàn Thị đã đưa cho
nàng. Trước đây khi An Nhược Hi trả thuốc độc lại, là đã đổi thuốc bột
thành phấn trắng. Đoàn Thị không hay biết, cũng không đến tìm nàng.
Chẳng lẽ cuối cùng bà ấy lại dùng độc đó để đối phó với cha ư? suy đoán
này khiến An Nhược Hi thấy sợ, nếu nàng không đổi, cũng không biết là có hậu quả gì đây. Nàng lại nghĩ đến vẻ mặt của tứ di nương khi nói với
nàng là mình phải đợi con gái quay về. Chỉ đáng tiếc, tứ di nương không
thể đợi được nữa rồi.
Chuyện An Nhược Thần bị giam trong quận phủ nha môn, An Chi Phủ và Đàm Thị khá là mừng, Đàm Thị còn oán thán với nàng: “Nó là nghi phạm quan trọng, đâu chỉ có mỗi giam lỏng. Nghĩ lại lúc đó, cha con bị tiện
nhân Đoàn Thị kia làm cho liên lụy, một chuyện chẳng hề liên quan gì đến mình mà cũng bị nhốt vào đại lao. Không được, mẹ phải đi hỏi lão gia
đã, hỏi xem chúng ta có cần đánh trống minh oan không, làm lớn chuyện
này lên, để tiện nhân An Nhược Thần kia phải ở trong ngục.”
Đàm Thị nói rồi đi tìm An Chi Phủ thật. An Nhược Hi suy nghĩ,
tìm một lý do nói muốn mua phấn, rồi dẫn theo một a hoàn đi đến đầu phố. Cố tình chợn nơi gần Tiết phủ để đi đạo, đi qua đi lại, đi đến Tiết
phủ. A hoàn thấy thế thì cười nói: “Tiể thư, đây không phải là nhà của
cô gia tương lai sao.” Nàng ta nhìn dáng vẻ của An Nhược Hi, bật cười:
“Tiểu thư ráng nhịn thêm chút nữa đi, sắp kết hôn rồi, sẽ có thể nhanh
chóng gặp mặt thôi. Nay trước khi cưới là không được gặp đâu.”
An Nhược Hi quở mắng: “Ai muốn gặp huynh ấy chứ.” Một lúc sau
lại nói: “Ngươi đi đi, đến nói với người gác cổng là em muốn gặp vị hộ
vệ kia của Tiết công tử.”
“Tiểu thư muốn nhờ hộ vệ chuyển lời đấy à.” A hoàn nghĩ một
chút, như vậy vẫn được, “Tiểu thư muốn nói gì, em sẽ nói giúp tiểu thư.”
“Chỉ là hỏi thăm sức khỏe xem gần đây thân thể Tiết công tử thế nào rồi.”
A hoàn che miệng lén cười, chyaj đi. Chỉ chốc lát sau, hộ vệ
dùng roi Hướng Vân Hào kia đi ra, nói mấy câu với a hoàn của An Nhược
Hi. An Nhược Hi nhân lúc a hoàn không chú ý, gắng sức chỉ xuống chân
mình, hy vọng Hướng hộ vệ có thể hiểu. Nhưng hình như Hướng hộ vệ chẳng
hiểu gì cả, nhanh chóng đi vào phủ. An Nhược Hi thất vọng, ý nàng muốn
nói mình đang ở đây, hy vọng Hướng hộ vệ có thể đi đến chào hỏi mấy
tiếng với mình, đến lúc đó nàng sẽ lặng lẽ xin hắn chuyển lời. Kết quả
thì hay rồi, người ta quay đầu rời đi, vốn chẳng hiểu mô tê gì.
An Nhược Hi dẫn a hoàn về, đám kiệu phu đang nghỉ chân chờ ở cuối đường.
Bỗng lúc này cửa Tiết phủ bật mở, một người trông có vẻ là a
hoàn đi ra, gọi An Nhược Hi lại, “Cô nương, phu nhân nghe nói cô nương
đi ngang qua đây nên muốn mời cô nương vào uống cốc trà. Có chút lễ mọn, cũng muốn mời cô nương đem về.”
An Nhược Hi mừng rỡ, a hoàn lại vui vẻ nói nhỏ: “Tiểu thư, Tiết phu nhân đối tốt với tiểu thư quá.”
An Nhược Hi vào Tiết phủ. A hoàn của nàng được bố trí dùng trà ở tiểu thính nơi tiền việ, còn nàng đi theo a hoàn Tiết phủ kia, không
gặp được Tiết phu nhân, mà lại đi vào viện tử của Tiết Tự Nhiên.
An Nhược Hi thấy cuối cùng cũng đến viện tử của Tiết Tự Nhiên, nhất thời căng thẳng.
Đúng là nàng muốn tìm hắn, nhưng không cảm thấy mình có thể gặp hắn, chỉ nghĩ nếu có thể có người giúp chuyển lời là tốt rồi. Nay lại
đến viện tử của hắn, bước tiếp theo chính là vào phòng hắn, sau đó đứng
trước mặt hắn…
Ôi chao ôi chao, tim đập thình thịch.
Vì sao lại muốn đến gặp hắn đây? Đúng rồi, nàng nhớ ra rồi.
An Nhược Hi đứng trước mặt Tiết Tự Nhiên.
Thoạt nhìn trong hắn không tệ lắm, An Nhược Hi vui vẻ trong lòng.
Tiết Tự Nhiên nhướn mày, mặt đầy chê trách nhìn nàng. Cô nương
này lại cười ngốc rồi. Đợi đến khi vào cửa, ngày ngày thấy hắn, không lẽ ngày ngày cũng cười ngốc sao?
“Cô tìm ta à?” Hắn hỏi.
“Hả?” Nhất thời An Nhược Hi chưa kịp định thần.
“Hướng hộ vệ nói cô liều mạng ra hiệu, nhưng lại sai a hoàn đến nói chuyện với hắn, cô không tìm ta thì làm gì?”
“À. Đúng là tìm huynh.” An Nhược Hi nghe Tiết Tự Nhiên nói xong thì lại phấn chấn, nhìn rồi lại nhìn, Tiết công tử nhà nàng đúng là
thông minh quá, chỉ nghe một lời nửa nghĩa của hộ vệ mà đã biết được ý
đồ của nàng, lại còn phái a hoàn ra, lấy Tiết phu nhân làm ngụy trang.
Xử lý kịp thời, phương pháp thích đáng.
“Rồi sao nữa?” Tiết Tự Nhiên cảm thấy nếu như An Nhược Hi không nói vào trọng điểm mà chỉ biết cười ngốc, thì hắn sẽ để nàng ta đứng
trước mặt gốc cây cười đủ rồi mới về.
Rốt cuộc An Nhược Hi cũng nghĩ đến thời gian cấp bách, chuyện
lại khẩn cấp, nhìn trong phòng thấy không có ai khác, thế là nàng quang
minh chính đại nhìn Tiết công tử, vừa nhìn vừa nói: “Đại tỷ ta bị nha
môn bắt rồi.”
“Vì sao?” Thật ra Tiết Tự Nhiên đã biết rồi, nhưng phải vờ như không biết gì.
“Thi thể của tứ di nương ta bị phát hiện ở trong nhà cũ của Lục đại nương, quản sự của đại tỷ. Nha môn tìm đến cửa, cha ta báo nói bài
vị của mẫu thân đại tỷ ta cũng giống tứ di nương, đã mất tích rồi, thế
nên báo với quan phủ là đại tỷ muốn thông qua tứ di nương lấy lại bài vị của mẫu thân, tứ di nương lại nhân cơ hội trả thù đại tỷ. Kết quả là
lại để lại kết quả này.”
“Nói lộn xộn gì thế.” Lúc này vẻ chê trách trên mặt Tiết Tự Nhiên khá chân thực.
An Nhược Hi cắn môi, cảm thấy khó mở miệng quá, nhưng trong
lòng nàng rất tin tưởng Tiết Tự Nhiên, hơn bất kỳ ai khác. “Chi tiết cụ
thể ta cũng không rõ lắm, chỉ là, chỉ là ta muốn xem Tiết công tử có
cách gì để giúp đại tỷ ta một tay không thôi. Ta cũng không biết giờ tỷ
ấy ở nha môn thế nào rồi, liệu có bị lừa oan không. Ta biết đại tỷ mình, tỷ ấy thông minh lắm, nếu tỷ ấy muốn ra tay với tứ di nương thì sẽ
không để lại sơ hở như vậy.”
Tiết Tự Nhiên cả giận: “Nàng ta thông minh như thế mà còn cần người khác giúp à?”
An Nhược Hi vội nói: “Dĩ nhiên vẫn là Tiết công tử thông minh hơn.”
Nịnh nọt rất khéo, thành khẩn đến mức làm Tiết Tự Nhiên khá là
hưởng thụ. Nhưng Tiết Tự Nhiên vẫn tạt một chậu nước lạnh: “Về vụ án
phía nha môn đã thẩm tra rồi, là án mạng thật, đại tỷ cô lại đang mang
trong mình cái danh phu nhân tương lai của hộ quốc đại tướng quân, nếu
tự nàng ta không có biện pháp thoát thân rửa oan, thì thương nhân bình
thường có thể làm gì được? Hơn nữa, vụ án này rất kỳ lạ, chết một cách
ngu ngốc như thế, nếu không phải đại tỷ ngươi làm thì là ai làm? Đại tỷ
cô rửa oan thì hung thủ ắt sẽ đền tội. Trái lại ta cảm thấy, cô nên lo
lắng cho hung thủ mới đúng.”
An Nhược Hi há miệng, hiểu rõ ý Tiết Tự Nhiên nói là gì, nàng
hơi chột dạ, nhưng dù gì cũng phải cãi lại mấy câu cho nhà mình, nếu
không Tiết công tử lại tưởng rằng tất cả mọi người trong nhà nàng đều là hung thủ ác độc, như thế thì biết làm sao cho phải. “Cha ta đâu cần
phải giết di nương chứ, đã sắp xếp xong để bà ấy đưa ra khỏi phủ rồi mà. Huống hồ, nếu ông ấy làm thế thì cần gì phải làm ầm lên như vậy. Nha
đầu thiếp thất trong nhà bỏ mạng, âm thầm xử lý là được rồi, vì sao phải chuyển thi thể ra bên ngoài, ầm ĩ đến quan phủ, đấy chẳng phải là tự
đào hố cho mình à.”
Tiết Tự Nhiên nhìn nàng, gật đầu: “Cô nói đúng.”
Thế ạ? An Nhược Hi cắn môi, nàng chỉ tùy tiện nói ra như thế, Tiết công tử lại không vạch lá tìm sâu.
“Sau khi tứ di nương cô chết, trong nhà còn xảy ra chuyện gì không?”
An Nhược Hi nghĩ ngợi: “Lên nha môn làm chứng, tối hôm đó cha
ta qua đêm trong viện tử của mẹ ta, nói là định sáng sớm ngày hôm sau sẽ đưa tứ di nương ta đi.”
“Đi đâu?”
“Đến huyện Phúc An, chỗ cụ thể thì không biết. Tiền đại nhân hỗ trợ tìm chỗ, để tứ di nương ta tĩnh dưỡng dưỡng bệnh.” An Nhược Hi nhớ
lại mình và Đoàn Thị gây nhau, lúng túng gãi cằm: “Tứ di nương không
muốn đi, ở nhà náo loạn một ngày. Đến tối thì mất tích.”
“Phát hiện ngay trong tối đó à?”
“Sáng ngày hôm sau a hoàn trong viện của bà ấy phát hiện.”
“Vì sao tối đó không phát hiện?”
An Nhược Hi cứng họng: “Tứ di nương bị điên, nên bọn a hoàn cũng không để tâm đến bà ấy lắm.”
“Nhưng không phải bà ấy đã làm loạn cả ngày sao? Có để tâm hay không, nếu ồn ào thì cũng phải đi xem chứ.”
“Cha ta về thì tứ di nương cũng không náo loạn nữa.” An Nhược
Hi nói đến đây thì dừng lại, không đúng, tứ di nương không làm khó nữa
thì cha sẽ ầm ĩ chứ nhỉ. An Nhược Hi nhớ lại độc kia, cha biết đó là độc giả từ lúc nào, trước khi không biết là giả, không phải nên la hét tìm
đại phu cứu mạng sao? Nhưng chuyện này lại chẳng hề có động tĩnh gì. Cha nàng yên ổn ở trong phòng mẹ nàng một đêm. Chuyện này không đúng, dù
trước đó đã biết là giả, vậy tứ di nương hạ độc như thế thì cũng phải bị phạt. Nhưng cha lại không tỏ vẻ chút gì, chuyện này cứ thế yên tĩnh
trôi qua.
“Sao thế?” Tiết Tự Nhiên thấy An Nhược Hi ngẩn người, bèn hỏi nàng.
An Nhược Hi lắc đầu, không biết nên nói thế nào. Nàng đúng là
hồ đồ, đáng lẽ không nên đến đây nói chuyện này. Nàng cũng chẳng rõ rốt
cuộc là muốn giúp đại tỷ hay là muốn mượn chuyện này để đến gặp Tiết
công tử nữa. Chuyện này không vẻ vang gì, không nên để Tiết công tử
biết.
Tiết Tự Nhiên nhìn dáng vẻ đăm chiêu ủ dột của nàng thì tức
giận, dứt khoát hỏi thẳng: “Tiền đại nhân kia ở lại nhà cô đã làm gì?”
“Không làm gì. Tiền đại nhân có vẻ rất bận, đệ đệ ta giúp ngài
ấy ban sai, nghe nói Tiền đại nhân bận tới mức chân không chạm đất.”
“Không phải hắn ta phái người ở lại trong phủ nhà cô à?”
An Nhược Hi gật đầu: “Ta cũng không để ý bọn họ làm gì nữa. Có điều hay thấy bọn họ đi loanh quanh.”
“An Nhược Hi.” Tiết Tự Nhiên nghiêm túc gọi cô.
“Tiết công tử.” An Nhược Hi cũng nghiêm túc, nhắc nhở Tiết Tự Nhiên không nên gọi thẳng tên nàng như vậy.
Tiết Tự Nhiên không để ý, chỉ nói: “Còn một tháng nữa là chúng
ta sẽ thành thân, cô có thể để bản thân được bình an tới ngày đó không?”
An Nhược Hi trợn to mắt.
“Đừng có xen vào chuyện người khác, cứ coi như không biết gì
đi. Đừng nghe ngóng gì cả, đừng để người khác có nghi ngờ, nhất là đừng
dây vào mấy tên thủ hạ của Tiền Thế Tân. Để bản thân càng không bắt mắt
càng tốt, biết chưa?”
An Nhược Hi nhìn Tiết Tự Nhiên, nhìn rồi lại nhìn, cong môi mỉm cười. Tiết công tử quan tâm nàng kìa, thật đúng là khiến người ta vui
mừng.
“Đừng có cười. Ta nghiêm túc đấy.” Tiết Tự Nhiên nghiêm mặt,
“Đợi cô vào cửa Tiết gia ta, ta mới có thể danh chính ngôn thuận bảo vệ
cô được. Chưa đến hôm đó thì đều có thể xảy ra biến cô. Chuyện của tỷ tỷ cô, ta không có cách nào giúp cả, cô cũng không cần quản nữa, được
không?” Vẫn chưa thành thân mà lại đưa nhạc phụ vào ngục, đến lúc đó hôn sự này sao có thể diễn ra được? Cô nương này ngốc quá rồi.
An Nhược Hi sững người nhìn hắn, tiêu rồi, bây giờ không chỉ
muốn cười mà còn muốn khóc nữa. Tiết công tử quan tâm nàng, cũng để ý
đến hôn sự của bọn họ. An Nhược Hi toét miệng cười ngốc nghếch.
Tiết Tự Nhiên liếc nàng. An Nhược Hi thấy thế thì lại cười ngây ngô, “Vậy ta đi nhé.” Rồi nàng nhìn Tiết công tử, chợt cảm thấy xấu hổ, “Công tử yên tâm, nhất định ta sẽ bình an.” Dù thế nào đi nữa cũng phải gả đến, huynh yên tâm đi.
Tiết Tự Nhiên gọi nàng lại: “Cô ấy, nếu sau này có chuyện tìm
ta, bản thân không tiện thì để a hoàn đến Hỉ Tú đường đi, nói với chưởng quỹ là cô muốn mua cây trâm hỉ thước đậu trên cành mai.” Không cần phải lần nào cũng đến cửa nhà hắn khoa chân múa tay cả.
“À.” An Nhược Hi đáp, “Vậy ta đi đây.”
“Đợi đã.” Tiết Tự Nhiên lại gọi nàng: “Nếu chưởng quỹ nói không có kiểu trâm này thì đúng là không có kiểu đó, chứ không phải có ý là
cô không thể gặp ta, biết chưa?” Rất sợ nàng ngốc nghếch đạt đến cảnh
giới hiểu lầm nào đó.
An Nhược Hi nhướn mày, vừa nãy mới khá hơn chút với nàng mà giờ lại chê nàng ngốc rồi à? “Sao lại không biết chứ, không phải là ám ngữ chuyển lời à? Ta thông minh như thế sao lại không biết được.”
Tiết Tự Nhiên trợn mắt, lại còn kêu la với hắn à.
Kết quả, An Nhược Hi không sợ mà còn nói: “Còn nữa, nếu ta nói, muốn tìm cây trâm hỉ thước nào nhìn có vẻ vui mừng thì chính là có
chuyện quan trọng, huynh phải tức tốc phái người đến tìm ta đấy. Còn nếu ta nói muốn tìm cây trâm có hoa mai nở đẹp mắt, thì chính là hỏi thăm
sức khỏe, hỏi huynh có ổn hay không. Nếu huynh không có gì xấu thì sẽ
không đáp lời.” Nói rồi nàng quay đầu sang, “Nhìn đi, ta cũng biết tạo
ám ngữ đấy.”
“Này là ám ngữ cao mình gì thế hả. Hỉ thước có hình dáng vui mừng là hình dáng gì?”
“Thì chính là hình dáng vui mừng đó.”
“Đó là hình dáng nào?”
An Nhược Hi dừng lại: “Sau này thành thân sẽ nói cho huynh biết.” Dù sao cũng là vui mừng, hứ.
An Nhược Hi rời đi. Ra khỏi viện tử thì thấy a hoàn lúc nãy
đang đợi nàng, cầm trong tay một hộp mứt, nói là quà phu nhân biếu. An
Nhược Hi hết sức tán dương ông chồng tương lai Tiết công tử nhà nàng suy nghĩ thấu đáo, quả nhiên gặp huynh ấy đúng là vui vẻ. Lại nghĩ đến nhà
nàng như thế, nàng thật sự không muốn về. Vì sao ngày cưới còn lâu thế
chứ, nàng chờ đến sốt ruột rồi.
An Nhược Hi dẫn a hoàn về phủ, chợt thấy cách không xa ở ngoài
cửa phủ có một ni cô gầy gò. Ni cô kia như đi ngang qua, bước đi bình
thường. Lúc lướt qua An Nhược Hi còn nhìn nàng một cái. An Nhược Hi cảm
thấy ánh mắt của vị lão ni này khá sắc bén, lại có phần lạnh lùng. Dáng
vẻ bà ta như thế nhất định là do đi khất thực không được đây mà, nàng
nghĩ thế.
An Nhược Thần ở trong sương phòng ở quận phủ nha môn đến phiền
não, Bạch Anh và thái thú đại nhân cũng không nhắc đến thẩm tra, cũng
không ai đến nói gì, định gạt chuyện này đi sao? Rốt cuộc là muốn thế
nào đây? Sơ hở trong vụ án này nhiều như thế, nàng không tin bọn họ có
thể thật sự biến trắng thành đen. Có lẽ bọn họ định kéo dài như thế.
Nhưng kéo dài thì được lợi gì?
An Nhược Thần không nhịn được xuống giường đi một vòng, giả
bệnh cực nhất chính là nằm, nàng chỉ đau hai tay, nhưng nằm lâu nên
thành ra toàn thân cũng đau lắm rồi. Nàng dừng lại trước cửa sổ, nhìn
xem tình hình bên ngoài, ngoài cửa sổ mọi thứ vẫn bình thường, có nha
sai canh giữ, thỉnh thoảng có vệ binh do Bạch Anh dẫn tới đi qua tuần
sát. An Nhược Thần hít sâu một hơi, cảnh cáo bản thân phải tĩnh táo hơn, phải kiên định.
Lúc này nha sai ở góc phòng trông thấy nàng, vội đi đến. Gia
sai này là người Phương Nguyên đã dặn dò, tên là An Tử, có quen Phương
Nguyên nên Phương Nguyên nhờ hắn săn sóc nàng. An Nhược Thần ở đây hai
ngày, An Tử thường lén giúp nàng hỏi thăm tình hình, cũng chuyển lời
giúp Phương Nguyên. nên An Nhược Thần biết Cổ Văn Đạt muốn gặp nàng
nhưng lại bị Bạch Anh cản, biết Tề Chinh đã được thả, Lục đại nương và
bọn Điền Khánh vẫn còn bị giam. Thậm chí có lúc có người đến An Tử sẽ
nói chuyện hay ho khan báo hiệu, để nàng giả vờ ngủ.
An Tử chạy đến, đứng ngoài cửa sổ An Nhược Thần, thấp giọng hỏi: “Cô nương có chuyện gì không?”
“Có tin tức nào mới không?” An Nhược Thần sớm đã thăm dò giờ
bọn họ đổi ca, hẳn An Tử mới đổi ca không lâu, có lẽ trước khi đến sẽ có cơ hội nghe ngóng.
An Tử lắc đầu: “Hôm nay Bạch đại nhân và thái thú đại nhân đóng cửa nghị sự, không có tin gì mới cả.”
“Còn Tiền đại nhân?”
“Vào cùng với bọn họ luôn. Hình như các vị đại nhân đang bàn
chuyện quan trọng, đóng cửa phòng đã lâu lắm rồi. Cũng không để cho
người khác vào.”
An Nhược Thần cau mày, hỏi lại: “A hoàn Xuân Hiểu của ta có từng đến thăm ta không?”
“Chưa hề.”
An Nhược Thần gật đầu, hy vọng Xuân Hiểu đã thuận lợi rời thành tìm được Tôn chưởng quỹ. Cổ Văn Đạt gửi thư cho tướng quân, chắc tướng
quân đã nhận được rồi, chỉ không biết tướng quân có rảnh để xử lý không. Vẫn là gửi gắm hy vọng vào Tôn chưởng quỹ vậy.
An Tử còn muốn nói gì đó thì từ xa xa thấy có người đến, An Tử
vội chạy ra, đứng trong góc phòng canh gác, sống lưng thẳng tắp, nghiêm
túc chấn chỉnh.
Ắt hẳn người đến là người có máu mặt.
An Nhược Thần quay đầu nhìn quanh, thấy một nam nhân trng phục
giống nha sai từ tốn đi đến. Gầy gò, vóc dáng lại cao. Đai lưng của hắn
màu đỏ, khác với đai lưng màu xám tro của nha sai bình thường. Hẳn là
một nha đầu, khó trách An Tử căng thẳng đến vậy.
Người nọ lại gần, đi đến trước mặt An Tử. An Tử cung kính hành
lễ. Cũng không biết người nọ nói gì với An Tử, nhìn cử chỉ động tác của
An Tử thì hình như hắn đáp một tiếng “vâng”. Sau đó An Tử thi lễ rồi rời đi, nha đầu kia vẫy tay, gọi một nha sai khác đến, đứng ở vị trí của An Tử.
Hắn điều An Tử đi rồi.
An Nhược Thần nhìn kỹ nha đầu kia. Bỗng hắn quay đầu lại, cũng
nhìn An Nhược Thần. Cái nhìn kia làm trong lòng An Nhược Thần theo bản
năng bất an. Nàng cố giữ bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt nha đầu kia, cười
lễ độ với hắn một tiếng, hơi nghiêng mình làm lễ. Nha đầu kia cũng khẽ
mỉm cười với nàng, gật đầu ôm quyền thi lễ, sau đó rời đi.
An Nhược Thần nhìn bóng lưng nha đầu đi xa rồi dần biến mất, có gió thổi qua, nhành cây trước cửa sổ chập chờn, kêu xào xạc.
Đúng là khả nghi, hắn đã điều người duy nhất trong số nha sai sẽ giúp nàng đi.