Ngày hôm đó Mông Giai Nguyệt lại đi gặp Diêu Côn tiếp, sau một hồi chuyện trò, bà đưa tin về cho Tiền Thế Tân.
Bà nói rằng Diêu Côn có bảo, lúc ông ấy ở doanh trại cũng không gặp được Lư Chính. Nhưng mới đầu Lư Chính bị trói bỏ đói bỏ lạnh và
dụng hình ngay trong giáo trường, nên từ xa ông ấy cũng thấy mấy lần. Lư Chính bị thương rất nặng, đang hấp hối. Sau đó ông ấy lại nghe An Nhược Thần nói, Lư Chính đã thú nhận một vài chuyện. Nhưng khi An Nhược Thần
một mình đi gặp Lư Chính, cũng bị Long tướng quân khiển trách. Rồi sau
đó, Lư Chính bị chuyển đến trong trướng, nghe nói tướng quân không dụng
hình với hắn nữa.
Tiền Thế Tân hỏi: “An Nhược Thần có nói Lư Chính thú nhận chuyện gì không?”
Mông Giai Nguyệt lộ vẻ do dự, rồi lát sau bảo: “Lư Chính nói,
Tiền đại nhân cũng là mật thám, hắn ta có nhân chứng. Chính là thuộc hạ
tên là Lục Ba ở cạnh đại nhân. Lư Chính nói đại nhân luôn để Lục Ba liên lạc với hắn. Còn nói Đường Hiên cũng là mật thám liên lạc, trước đó
nữa, còn có một vị Mẫn công tử. Nhưng những người này đều đã mất. Còn cả cô tử trong am Tịnh Tâm kia, là sát thủ trong mật thám. Đã giúp giết
không ít người. Hoắc tiên sinh là bị bà ta sát hại.”
Mông Giai Nguyệt vừa nói vừa dè dặt nhìn Tiền Thế Tân. Lúc bà
nghe những chuyện này vô cùng khiếp sợ, nhưng Diêu Côn dặn bà cứ thuật
lại nguyên câu của ông ta với Tiền Thế Tân. Vạch trần thì cứ vạch trần,
dù sao cũng chính hắn ép hỏi.
Mông Giai Nguyệt vốn tưởng Tiền Thế Tân sẽ nổi nóng, nhưng kết
quả lại không hề. Nghe xong, mặt hắn không chút thay đổi, rồi đột nhiên
cười phá lên: “Cũng thú vị quá đấy. Đúng là bên cạnh ta có một thuộc hạ
tên Lục Ba. Nhưng ta chưa bao giờ để hắn đi liên lạc với Lư Chính cả,
thậm chí ta còn không biết hắn có quen Lư Chính hay không. Kỳ lạ là, ta
để Lư Chính và Lục Ba đuổi theo Diêu đại nhân, nhưng Lục Ba đã mất tích. Hắn một đi không trở lại, cũng không biết giờ đang ở đâu.”
Mông Giai Nguyệt không lên tiếng. Bà cũng không định đối chất
với Tiền Thế Tân, Tiền Thế Tân muốn giải bày thế nào cũng chẳng liên
quan.
Tiền Thế Tân cười xong, lắc đầu ra chiều lo lắng, nói: “Lư Chính nói bậy bạ thế, rất bất lợi cho Diêu đại nhân.”
Mông Giai Nguyệt rất phối hợp đáp: “Xin Tiền đại nhân chỉ giáo.”
“Vị Mẫn công tử kia, ta từng thấy tên trên án lục, có phải đã
xuất hiện trong án tửu lâu Chiêu Phúc không? Vụ án đó là do Diêu đại
nhân thẩm vấn. Đường Hiên là mật thám, trước đó cũng là do Diêu đại nhân thả ra. Cô tử là sát thủ, còn giết Hoắc tiên sinh. Phu nhân thử nghĩ
xem, Hoắc tiên sinh chết ở phủ thái thú, hung thủ giết ngài ấy lại đi
cứu Diêu đại nhân. Chuyện này, phải phủi thế nào thì mới sạch đây?”
Mông Giai Nguyệt nhíu chặt chân mày: “Đại nhân, cầu xin đại
nhân nghĩ kế cho. Dù sao Lư Chính kia chỉ mặt gọi tên đại nhân làm
chứng, nếu đại nhân nhà ta có thể rửa sạch oan khuất, chứng minh Lư
Chính nói dối, vậy nghi ngờ của đại nhân tự nhiên cũng được phủi sạch.”
Tiền Thế Tân mỉm cười nói: “Nếu Lư Chính không nói dối, vậy Diêu đại nhân rửa sạch oan khuất thế nào?”
Mông Giai Nguyệt đờ ra, Tiền Thế Tân đang thừa nhận mình là mật thám ngay trước mặt bà sao? Bà vạch trần hắn, nên hắn dứt khoát thừa
nhận luôn? Trong lòng Mông Giai Nguyệt như có tảng đá lớn, hắn không
chút cố kỵ, dĩ nhiên là đã nắm chắc bà không có biện pháp xử lý hắn. Bà
sợ hắn. Mà đúng là bà sợ thật. Bà sợ hắn làm hại con trai mình.
“Đại nhân.” Mông Giai Nguyệt cố gắng bình tĩnh, kịch vẫn phải
diễn tiếp. “Cầu xin đại nhân chỉ điểm cho. Bọn ta nên làm thế nào? Phải
làm sao mới cứu được con ta về? Phải làm sao mới cứu được đại nhân nhà
ta về?”
“Phu nhân chớ nóng vội, đợi ta nghĩ ra thì sẽ nói với phu nhân.”
Tiền Thế Tân ung dung như thế, làm Mông Giai Nguyệt cảm thấy kỳ thực hắn đã nghĩ ra cách, chẳng qua là làm bộ giống lần trước, cố ý để
bà thấp thỏm sốt ruột.
Mà lúc này Tiết Tự Nhiên cũng chẳng yên nổi, hắn trợn mắt nhìn An Nhược Phương: “Muội nói lại lần nữa đi, muội muốn thế nào?”
“Muội muốn về nhà, chịu tang vì mẫu thân.”
Tiết Tự Nhiên đập bàn: “Tiểu cô nương à, đừng xem chỗ này của
ta như khách sạn, muốn đến thì đến muốn đi thì đi. Hồi đầu khi muội đến
là do đại tỷ muội cầu xin ta, ta mềm lòng mới đồng ý. Thời cuộc nguy
hiểm, ta bất chấp nguy cơ lớn như thế, không phải là chơi đồ hàng với
muội.”
“Thế sao?” Vẻ mặt An Nhược Phương đầy vô tội: “Đại tỷ muội cầu xin huynh thế nào?”
Tiết Tự Nhiên nghẹn lời.
“Vậy thì hôm nay, đổi lại thành muội cầu xin huynh được không?
Nhị tỷ phu ơi, muội thật sự muốn về nhà, muốn chịu tang cho mẹ muội. Nhị tỷ phu, cầu xin huynh đấy.” An Nhược Phương trưng ra gương mặt nhỏ nhắn đầy đáng thương, làm Tiết Tự Nhiên không cách nào nổi giận được.
Từng cô nương An gia các ngươi một, đều lợi hại thật đấy. Lúc cậy mạnh thì hung hăng, lúc gian giảo thì ra vẻ thảm thương.
Tiết Tự Nhiên trợn mắt nhìn An Nhược Phương, nghiêm giọng nói:
“Còn năm ngày nữa, chính là ngày ta và nhị tỷ của muội thành thân.”
An Nhược Phương vội vã gật đầu, nịnh nọt bảo: “Vậy muội còn có
thể kịp uống rượu mừng của nhị tỷ và nhị tỷ phu rồi. Nếu trốn ở đây thì
không thể uống được rồi. Nhị tỷ thấy muội về nhà, nhất định cũng sẽ rất
vui. Như thế hôn sự của nhị tỷ phu và nhị tỷ, chính là vui càng thêm
vui.”
Tiết Tự Nhiên nổi giận: “Muội được đại tỷ mình nuôi lớn phải không hả? Đừng có học nàng ta. Tại sao không học nhị tỷ mình đi.”
An Nhược Phương buồn ra mặt, tác phong của nhị tỷ chỉ toàn là vỗ bàn không nói lý, không hợp để đàm phán.
Tiết Tự Nhiên cũng không chú ý đến phản ứng của An Nhược
Phương, tiếp tục nói: “Ta nói rõ với muội luôn, trước khi đại tỷ muội
còn chưa về, hoặc trước khi chưa làm rõ tình thế trong thành, thì ta
không thể thả muội đi được. Nếu không ngộ nhỡ muội gặp phải bất trắc gì, làm sao ta ăn nói với nhị tỷ của muội được.”
An Nhược Phương tinh ý lắng nghe, thì ra không phải là ăn nói với đại tỷ, mà là nhị tỷ nha.
“Muội sẽ không nhắc đến nhị tỷ phu với bất cứ ai đâu. Muội
không biết nhị tỷ phu. Vào ngày mười lăm tháng mười đó, muội nghĩ đại tỷ bị nhốt bị đánh, mình lại sắp bị gả cho Tiền Bùi, muội lo lắng sợ hãi,
nên mới chạy lên phố. Không ngờ lại gặp phải một mẹ mìn, bà ta trói muội lại nhét vào trong rương ra khỏi thành. Muội không biết bị dẫn đến đâu, bèn lớn tiếng kêu cứu, đúng lúc gặp được một đôi vợ chồng tốt bụng, cứu muội ra. Bọn họ dẫn theo người ở đi du lịch ở vùng ven sông, muội sợ gả cho Tiền Bùi, muốn kéo dài thời gian không về nhà sớm, nên lừa bọn họ
là muội bị đánh nên không nhớ gì. Bọn họ tốt bụng đem muội theo, dẫn
muội đi tìm nhà. Khi đó cách Trung Lan càng lúc càng xa, muội cũng không dám thừa nhận là đã lừa bọn họ.”
An Nhược Phương nói rõ ràng mạch lạc, đâu vào đấy. Ở vùng ven
sông có những nơi nào, cảnh trí ra sao, đặc sản gì, nàng đều nói được.
Sau đó nữ chủ nhân kia bị bệnh, nàng ở lại giúp chăm sóc, luôn ở trong
một viện tử. Sắc thuốc thế nào, đại phu nói ra sao, nàng đều thuật lại
được. Cứ vậy mấy tháng trôi qua, nữ chủ nhân khỏi bệnh. An Nhược Phương
nhớ mẫu thân, cũng không dám lừa ân nhân nữa, bèn nói ra chân tướng. Ân
nhân nhà kia mới đưa nàng về Trung Lan. Nàng lo lắng bản thân làm liên
lụy đến ân nhân, nên chỉ để bọn họ đưa đến cửa thành, sau đó tự đi về
nhà.
Tiết Tự Nhiên nghe mà ngẩn người, lời nói dối này khá là chu toàn. “Đại tỷ muội dạy muội à?”
“Là ân nhân muội dạy.” Từ khi sư thái quyết định đưa nàng về
nhà, để tránh nàng gây rắc rối, bà đã nghiêm túc dạy nàng lý do. Hai
người họ nói từng điểm một, rồi lại đi sâu vào chi tiết. An Nhược Phương cố học thuộc tất cả.
An Nhược Phương lại nói: “Xin nhị tỷ phu yên tâm, tuyệt đối sẽ
không có ai điều tra đến nhị tỷ phu đâu. Đôi vợ chồng ân nhân kia có ân
với muội, lại rời đi từ lâu rồi, muội quyết sẽ không tiết lộ hành tung
của bọn họ, cũng không biết gì về hành tung cả. Trong vòng nửa năm, nếu
có ai hỏi kỹ thì muội sẽ khóc.”
Tiết Tự Nhiên: “…”
“Nếu cha muội hỏi muội, muội cũng sẽ hỏi ông ấy, mẹ muội chết
như thế nào?” Nói đến cái chết của mẹ, hai mắt An Nhược Phương đỏ lên.
Tiết Tự Nhiên cảm thấy bội phục, khóc rất tự nhiên, không chút sơ hở.
Nhưng Tiết Tự Nhiên vẫn lắc đầu: “Muội nghĩ quá đơn giản rồi,
muội cũng không biết tình hình bên ngoài. Không phải là vấn đề nhà muội
truy hỏi muội đi đâu. Mà là người xấu trong thành quá nhiều, có người có ý đồ với đại tỷ muội, có kẻ lại có ý đồ với An gia muội. Đại tỷ của
muội với một nhà thái thú đại nhân có dây tơ rễ má, trong này lại còn
dính đến đại án ám sát mệnh quan triều đình. Tuy không liên quan đến
muội, nhưng một khi muội về đến nhà, nhất định sẽ làm dấy lên sóng lớn.” Một khi khó khăn, đồ ngốc An Nhược Hi đó cũng sẽ bị liên luyh.
An Nhược Phương không biết nói gì, còn có người có ý đồ với ân
nhân nàng nữa kìa, chuyện này Tiết công tử không biết, nàng cũng không
cần nói với huynh ấy.
Tiết Tự Nhiên nhìn nàng, nói: “Đây cũng là nguyên nhân ta không đến thăm hai đứa muội, không để người trong phủ qua lại với hai đưa. Ta giấu muội và công tử kia ở chung một chỗ, không phải ta hẹp hòi cố ý
làm khó muội. Mà là khó tìm được nơi ổn thỏa, hơn nữa dùng càng ít người thì bọn muội sẽ càng an toàn. Bọn muội an toàn rồi, Tiết gia ta cũng
mới an toàn được. Muội có hiểu không? Ta chứa chấp muội, đúng là đã quá
liều lĩnh nguy hiểm. Tuy có chút hối hận, nhưng nếu đã làm thì ta phải
làm cho chu toàn. Tốt với muội, cũng tốt với ta, tốt cho cả đại tỷ nhị
tỷ muội. Muội đã hiểu những lý lẽ này chưa?”
An Nhược Phương gật đầu, “Hiểu rồi ạ. Ân cứu mạng của nhị tỷ
phu, muội ghi tạc trong lòng cả đời. Nhị tỷ phu yên tâm, nhất định muội
sẽ không làm liên lụy đến nhị tỷ phu đâu. Diêu công tử cũng không biết
nhị tỷ phu là ai, cậu ấy cũng không biết đây là đâu, cũng không biết
thân phận của muội. Muội có về nhà thì cũng không ảnh hưởng gì với cậu
ấy, lại càng không ảnh hưởng đến an toàn của Tiết gia. Hơn nữa, trước
khi cưới nhị tỷ phu và nhị tỷ không tiện gặp mặt, dù là sau khi cưới,
dựa theo đức hạnh của cha muội, chỉ sợ nhà của tỷ phu vẫn sẽ bị liên
lụy, tỷ phu cần một người ở An gia có thể giúp sức từ trong.”
Tiết Tự Nhiên trợn mắt, con bé này giờ đang tự đề cử mình đấy
hả? Giúp sức từ trong? Chắc chắn con bé này được An Nhược Thần nuôi lớn
rồi.
“Nhị tỷ phu đừng xem muội là cô nương tuổi nhỏ, nhưng chỉ cần
có lòng thì nhất định có thể làm được việc. Muội không biết bên ngoài
thế nào, nhưng nhị tỷ phu biết. Nhị tỷ phu có bản lĩnh lớn, cân nhắc chu toàn hơn muội, nhị tỷ phu sắp xếp giúp muội, để muội an toàn về nhà.
Sau này nhị tỷ phu muốn làm gì, muội tất sẽ dốc hết sức lực giúp nhị tỷ
phu. Nếu có người muốn làm khó nhị tỷ phu, làm chuyện xấu với Tiết gia,
nhất định muội sẽ không đồng ý.”
Bỗng Tiết Tự Nhiên bình tĩnh lại, “Mẹ muội ở An gia, cũng khó khăn lắm đúng không?”
“Thê thiếp tranh đấu, phải nhìn sắc mặt người khác, dĩ nhiên
không dễ dàng rồi.” An Nhược Phương nhớ đến mẹ, không khỏi buồn rầu.
Nên nuôi đứa con nào thì đứa nấy đều xảo quyệt, là đạo lý này sao? Tiết Tự Nhiên xoa cằm: “Muội định làm gì?” Hắn hỏi.
“Đại tỷ muội đã gả cho tướng quân, sau này nhất định sẽ lên
kinh thành. Tuy tỷ ấy có lòng, nhưng cũng không thể chăm sóc muội quá
nhiều được. Mẹ muội đã mất, ở An gia không còn chỗ dựa cho muội, muội
lại là một cô nương, không có thế trong nhà, sẽ bị người khác bắt nạt.
Nhị tỷ đối đãi với muội rất tốt, nhị tỷ phu cũng là người tốt, nhưng dù
thế nào, muội cũng phải tìm một chỗ dựa ở trong thành.” An Nhược Phương
nhìn sắc mặt của Tiết Tự Nhiên, nói: “Muội giúp nhị tỷ phu đề phòng dã
tâm tham lam của An gia, bảo vệ tốt nhị tỷ. Đổi lại nhị tỷ phu giúp ta
đứng vững ở An gia, có một chỗ ngồi. Như thế nào?”
Hung thủ giết chết mẹ nàng, lợi dụng cái chết của mẹ nàng để
mưu hại đại tỷ, có thế nào cũng phải trả giá đắt. Không thể bỏ qua, phải đòi lại cho bằng được.
An Nhược Phương giương mắt nhìn Tiết Tự Nhiên, chờ câu trả lời của hắn.
Đại tỷ từng nói, nhị tỷ phu có hơi trẻ con, thích chuyện khó khăn với thú vị, lại thích được người khác ỷ lại.
“Nhị tỷ phu.” An Nhược Phương mềm giọng hô lên, “Ở trong thành này, muội chỉ có huynh và nhị tỷ là hai người thân mà thôi.”
Đừng có giở trò đó nữa, Tiết Tự Nhiên tức giận nhìn nàng.
“An gia bọn muội chỉ có nhị tỷ là có phúc nhất, muội chỉ mong
được hưởng chút phúc ấy. Tất cả đều kính nhờ nhị tỷ phu.” An Nhược
Phương đáng thương chắp tay cầu khẩn.