Tiếng la hét, tiếng kêu thảm thiết, tiếng binh khí đụng nhau
gây nên ồn ào ngoài cửa sổ, Tiền Thế Tân nằm sấp xuống không dám động,
lại thấy Lỗ Thăng đứng lên nhìn ra ngoài cửa sổ. Tiền Thế Tân không thể
để lộ nét hèn yếu trước mặt Lỗ Thăng, đành phải nhắm mắt đứng lên theo.
Bóng người ngoài cửa sổ thoắt ẩn thoắt hiện, một đám đông hô
hào, không rõ tình hình thế nào rồi. Chợt nghe thấy có người hét to:
“Chặn bà ta lại, đừng để bà ta chạy.”
Thế là đám người ngoài cửa sổ chạy về một phía, chỉ còn dư lại một hàng người.
Lúc này Tiền Thế Tân mới trông thấy, trên con phố máu chảy
thành sông. Rất nhiều người ngã trong vũng máu, ôm chỗ đau giãy gụa rên
rỉ gào khóc, còn có người đã không còn nhúc nhích, không rõ sinh tử. Dạ
dày Tiền Thế Tân sôi trào, toàn thân phát lạnh. Lần thảm thiết nhất hắn
biết chính là lần huyết tẩy nha môn đấy, nhưng hắn nấp trong phòng,
không nhìn rõ tình hình. Chỉ nghe người ngoài nhắc tới, rồi hắn phụ họa
cảm khái theo.
Hôm nay chính mắt trông thấy cảnh tượng như vậy, hắn liền rõ
ràng hôm đó trong nha môn là như thế nào. Lại nhớ tới khoảnh khắc đầu
Lục Ba bị vất xuống trước mặt, hắn lập tức rùng mình, liệu có phải vừa
nãy suýt chút nữa, kẻ gãy tay gãy chân hay bị chém đứt đầu là hắn không?
Tiền Thế Tân nhìn sang Lỗ Thăng. Lỗ Thăng rất bình tĩnh, đang
quát lớn để kỵ binh chạy vòng đánh bọc, rồi lại sai người đốt đèn trên
nóc nhà, chiếu sáng nửa đường cho truy binh, chớ mất tung tích của cô tử kia.
Nhưng có hò hét cũng vô dụng. Võ nghệ của Tịnh Duyên sư thái
cao hơn đám lính quèn kia rất nhiều, nếu lấy đông địch một, bao vây tiêu diệt thì còn có phần thắng, nhưng nếu Tịnh Duyên muốn chạy trốn, thì
đám tiểu binh ấy làm sao đuổi kịp?
Tiền Thế Tân nhìn Tịnh Duyên ở đằng xa vừa đánh vừa lui, bỗng
trong đầu lóe lên tia sáng, Tịnh Duyên không giết hắn à? Không hề thử mà cứ rời đi như vậy? Vậy còn làm huyên náo ở đây làm gì? Bà ta cũng có
thể rời đi ổn thỏa hơn kia mà.
Tiền Thế Tân nhíu mày, đang định nắm bắt suy nghĩ này thì chợt
thấy mấy con ngựa chạy tới, người đi đầu quát lớn, rút kiếm nhảy lên,
xông thẳng về phía Tịnh Duyên.
“Tưởng Tùng!” Tiền Thế Tân hô.
Lỗ Thăng gật đầu, không nhiều lời, nghiêm túc nhìn Tưởng Tùng và Tịnh Duyên giao thủ.
Tưởng Tùng cũng không phải là đối thủ của Tịnh Duyên, dễ nhận
thấy rất nhanh. Nhưng Tưởng Tùng không phải có một. Hắn vừa đánh vừa
quát, đám binh sĩ dưới tay hắn nhanh chóng xếp xong trận thế, thay phiên tấn công Tịnh Duyên.
Binh tướng của Lỗ Thăng và đám nha sai đều lui sang một bên,
quá nhiều người, càng đánh càng loạn. Tiêu Minh nghe thấy tiếng chiêng
thì cũng dẫn người chạy đến, thấy tình hình bèn cho người tấn công.
Luyện binh mỗi ngày, tự nhiên ăn ý với nhau, các binh sĩ đội này tiếp
đội kia, trường thương đánh xa, đại đao đánh gần, thiếu chỗ nào lập tức
bù vào chỗ nấy, hơn nữa có Tưởng Tùng, Tiêu Minh cùng mấy binh tướng võ
nghệ cao cường bao vây, trong phút chốc Tịnh Duyên lại không thoát thân
được, trên người đã có mấy vết sẹo.
Tim Tiền Thế Tân đập như trống chầu, rất là mong đợi. Hắn nghe
Lỗ Thăng ở bên cạnh hỏi: “Ngươi nói xem, rốt cuộc là đồ tể chết hay
Tưởng Tùng chết?”
Tiền Thế Tân không đáp, hắn chăm chú nhìn cuộc chiến, hy vọng cả hai người này đều chết.
Nhưng đánh đã lâu mà vẫn chưa phân thắng bại. Tịnh Duyên bị
thương nhưng càng đánh càng hăng, máu chảy xuống khiến bà ta thêm phần
hưng phấn. Đám binh tướng lại không quỷ dũng như bà ta, trong chốc lát
dường như đã bị khí thế của bà ta áp đảo.
Rốt cuộc Tịnh Duyên cũng tìm được cơ hội, một cước đá bay một
binh sĩ, xoay người giả vờ như muốn trốn sang trái, nhưng đồng thời lại
lấy tốc độ cực nhanh trở tay huơ kiếm, Tưởng Tùng tránh binh sĩ kia, hợp toàn lực đang định đuổi theo thì chỉ có thể trơ mắt nhìn kiếm xông tới, tuy tránh được chỗ hiểm nhưng bên hông vẫn bị kiếm vạch một đao. Tưởng
Tùng la đau, ngã xuống né tránh thế tấn công kế tiếp, Tịnh Duyên nhắm
ngay khoảng trống, vung ngang kiếm chém ngã một người nữa, mở ra một
đường máu.
Tịnh Duyên không hề tham chiến, bà ta chạy trốn cũng liều mạng
như giết người, binh trận bị bà ta ‘nghiền nát’, dẫm lên người bị thương và thi thể chạy biến đi vào trong màn đêm, rồi dưới con mắt của chúng
nhân nhảy vào một nhà dân.
Tưởng Tùng vừa tức mắng lớn vừa gọi người đuổi theo: “Không
được rời đội, không thể sợ mà lui được. Còn cả các ngươi nữa! Đứng xem
trò vui đấy hả?! Không biết chặn đường lại hả?! Không biết sơ tán bách
tính đi hả?!”
Hắn chỉ vào nha sai cùng binh sĩ của Lỗ Thăng mà mắng, mắng
không lâu thì lại dẫn binh tiếp tục đuổi theo. Nếu ở trên chiến trường
thì mọi người đã liều chết một trận rồi, nhưng đây đang ở trong thành có nhà dân, nhất thời sự tự tin của hắn bé đi.
Càng nghĩ càng tức, con bà nó chứ, đám người kia đánh nhau không giúp được gì thì thôi, đến cản người còn cản chẳng nổi.
Tiền Thế Tân nhìn Tịnh Duyên biến mất trong màn đêm, rồi nhìn
chúng binh tướng cũng đuổi theo trong đêm đen, nhất thời không đoán được kết cục. Lỗ Thăng ở bên lắc đầu: “Như thế cũng không bắt bà ta dừng lại được, nhưng bà ta bị trọng thương, vẫn còn cơ hội.”
Nghe lời này, Tiền Thế Tân rất muốn xem thường ông ta. Cũng may bọn Tưởng Tùng đến, nếu không thì ngay cả chuyện đồ tể “trọng thương”
sẽ chẳng hề xảy ra. Tuy nói còn có cơ hội, nhưng Tiền Thế Tân đã bắt đầu nghĩ cách xem nên giải thích thế nào để có thể giữ được một mạng.
Trận chiến của Tịnh Duyên gây ra động tĩnh cực lớn, tất cả nha
sai binh sĩ đều chạy về phía phố An Ninh, Cổ Văn Đạt và Tưởng Trung
thuận lợi đưa An Nhược Phương, Diêu Văn Hải lên xe ngựa, phóng chạy về
một hướng khác. Sau khi vòng một vòng trong thành, lại lặng lẽ chạy đến
lầu Tử Vân.
Suốt dọc đường hai đứa bé chẳng nói một lời, chỉ nắm chặt hai
tay khích lệ lẫn nhau. Đến lầu Tử Vân, xe ngựa dừng lại, Cổ Văn Đạt
xuống xe trước, rồi bắc ghế cho hai đứa bé xuống xe. Diêu Văn Hải không
biết sau này sẽ còn ra sao, bèn nắm cơ hội nói với An Nhược Phương: “Thì ra cô là tứ cô nương của An gia. Ta có nghe qua chuyện của cô rồi. Cô
yên tâm, ta sẽ không nói với bên ngoài đâu.”
An Nhược Phương nhìn hắn, cũng nói: “Chúng ta chưa từng gặp nhau, không hề quen biết.”
Diêu Văn Hải gật đầu, mở miệng định nói gì đó, nhưng rồi lại nhẫn nhịn.
Cổ Văn Đạt đến, gọi hai đứa bé xuống xe. Đợi khi hai đứa đã
đứng vững, Cổ Văn Đạt mới nói: “Được rồi, giờ đã an toàn rồi. Đây là phủ nha của tướng quân, không ai có thể làm hại hai đứa được nữa. Vị tiểu
ca này là người phương nào?”
Diêu Văn Hải do dự, An Nhược Phương nói đỡ hộ: “Tiểu nữ nghe nói cha huynh ấy ở đây, để huynh ấy gặp cha mình đi.”
Cổ Văn Đạt hỏi: “Cha cậu ta là ai?” Không biết là con của binh tướng nào nữa? Đi xa ngàn dạm đến tìm người thân à?”
“Thái thú Diêu đại nhân.” An Nhược Phương đáp.
Cằm của Cổ Văn Đạt suýt nữa rơi xuống đất, không phải chứ, số
mình lại hên dữ thế à, một lần mà có thể được về được hai nhân vật quan
trọng. Cổ Văn Đạt nghĩ một lúc, rồi tách hai người ra. Một người một
phòng bố trí thỏa đáng, nước nóng đồ ăn đã được chuẩn bị xong, tắm rửa
thay quần áo ăn no bụng, sau đó bắt đầu hỏi —— làm thế nào gặp được
nhau, mấy ngày nay đã xảy ra chuyện gì?
An Nhược Phương nói sư thái đưa nàng đến căn nhà kia, sau đó có ngày nàng gặp phải Diêu Văn Hải lưu lạc đứng ngoài cửa.
Diêu Văn Hải nói hôm đó mình bị bắt, hộ vệ liều chết bảo vệ,
một mình hắn chạy khỏi đó đến phố An Thủy, vì không quen nơi đó nên cũng không dám nhờ người giúp đỡ, thấy sau thiện đường có một nhà thờ để
hoang, cậu liền trốn vào đó. Trộm ít chăn đơn cũ từ thiện đường, lại hay lén đến phòng bếp trộm đồ ăn, chịu khổ mấy ngày, rất muốn hỏi thăm tình hình hiện tại trong nhà, nhưng lại không dám tùy tiện hỏi, lúc đang
lưỡng lự có đi hay không thì thấy An Nhược Phương mở cửa, bèn được nàng
thu nhận. Hai người định trở về nhà, nhưng đúng lúc gặp phải quân lính
kiểm tra phòng.
Cổ Văn Đạt nghe xong liền nhìn hai đứa bé bằng ánh mắt khác,
chuẩn bị lời khai cũng chu đáo lắm, nghe đâu ra đấy. Dĩ nhiên hắn biết
chuyện này chắc chắn có liên quan đến Tiết Tự Nhiên, nhưng hai đứa bé
nói rất xác thực, tỏ vẻ muốn giữ bí mật thay Tiết Tự Nhiên, có tình
nghĩa như vậy, dĩ nhiên hắn cũng sẽ không vạch trần hai đứa. Thế là lại
chia ra hỏi tính toán của mỗi người.
An Nhược Phương nói: “Tiểu nữ muốn về nhà, muốn chịu tang mẫu thân.”
Diêu Văn Hải nói: “Ta muốn gặp phụ thân rồi về nhà. Ở cùng mẫu thâm, bảo vệ nhà, làm tròn chữ hiếu.”
Được rồi, tâm nguyện của hai đứa trẻ cũng gần như nhau, cứ như
đã có thương lượng. Cổ Văn Đạt nghĩ ngợi rồi tìm Lục đại nương đến bầu
bạn với An Nhược Phương, tình hình của tiểu cô nương khá phức tạp, hắn
phải nghĩ cách kỹ, còn về phần Diêu Văn Hải, có thể để cậu ta gặp phụ
thân mình.
Diêu Côn có đầy bụng tâm sự, còn chưa ngủ thì thấy Cổ Văn Đạt
đến, đang ngạc nhiên thì lại thấy Diêu Văn Hải ở sau lưng Cổ Văn Đạt.
Diêu Côn kích động sải dài bước chân tiến lên, ôm lấy con trai. “Văn Hải, con vẫn bình an sao?”
Cổ Văn Đạt lui ra ngoài. Diêu Văn Hải lại lặp lại lời giải
thích kia một lần nữa, không hề nhắc đến Tiết Tự Nhiên. Diêu Côn nghe
con trai nói cũng chẳng có chút nghi ngờ, trong lòng thấy may vì con
trai dũng cảm cơ trí, tránh được một kiếp, lại thương con lưu lạc nhiều
ngày, phải dãi gió dầm sương. Hai cha con bọn họ nói chuyện với nhau rất nhiều lời.
Sau đó Cổ Văn Đạt đi vào nhắc nhở, nói hôm nay phố An Thủy trừ
phiến loạn, đám người Tưởng tướng quân cùng đội ngũ của Lỗ Thăng, Tiền
Thế Tân bên kia đại chiến với giặc cướp, thương vong rất nặng, trời còn
chưa sáng, tin tức này sẽ truyền đi khắp thanh. Để tránh Diêu Văn Hải bị dính vào chuyện này, tốt nhất tối nay cậu ta nên về phủ thái thú luôn.
Cứ nói là khi trời chưa tối cậu đã rời khỏi phố An Thủy, muốn về nhà lại thấp thỏm, nấn ná vài bữa, cuối cùng vẫn quyết tâm mạo hiểm về nhà. Cậu không hề biết gì về chuyện đã xảy ra ở phố An Thủy tối nay cả.
Diêu Côn cũng cảm thấy nên là như vậy. Mà hắn cũng biết, nếu đã sắp xếp thế thì bây giờ con trai phải lập tức lên đường về nhà ngay
rồi.
Diêu Côn xin Cổ Văn Đạt thêm ít thì giờ, Cổ Văn Đạt thấy hai
cha con bọn họ đều không có dị nghị gì với chuyện về nhà, không đổi ý,
thế là đi sắp xếp. Nhân lúc này, Diêu Côn nói kỹ chuyện xảy ra trong
thời gian qua với Diêu Văn Hải, nói rõ tại sao lại như vậy, nói rõ minh
tranh ám đấu trong quan trường. Cho dù con nó không hiểu hoàn toàn,
nhưng nếu đây là cơ hội cuối cùng để cha con bọn họ đối thoại, thì ông
nên chính miệng nói cho con biết những điều này.
“Tuy con còn nhỏ, nhưng cha không thể lại xem con là đứa trẻ
nữa. Sau khi con về phủ, phải thay cha chăm sóc mẹ con thật tốt vào, mấy ngày nay bà đã gầy đi rất nhiều, người cũng tiều tụy, con phải chăm sóc tốt cho bà, đừng để bà bị bệnh. Giờ cha đều rất ổn, nhưng chuyện này
nội tình phức tạp, lại dính dáng đến nhiều mưu kế quan hệ lợi thiệt nơi
quan trường, cha sẽ cố tự bảo vệ, rồi có ngày sẽ đoàn viên với mẹ con
con.”
Nói đến đây Diêu Côn cũng thấy đau lòng, chỉ đành vòng vo khích lệ con trai: “Lúc trước không để cho con biết nhiều chuyện kinh khủng,
nay đột ngột xuất hiện lại khiến con chịu khổ, hẳn là rất khó khăn với
con, nhưng con cần phải vượt qua. Trong nhà còn phải dựa vào con, con
phải chèo chống thêm cả mẹ con nữa. có chuyện gì con không biết thì cứ
bàn với mẹ con. Tuy bà chỉ là phụ nhân, nhưng có kiến giải có gan dạ
hiểu biết…” Trong đầu Diêu Côn hiện lên gương mặt của Mông Giai Nguyệt,
lại nhớ đến sai lầm mình gây ra của mười bảy năm trước, không đất dung
thân, không thể thốt lên lời được nữa, ông ta nức nở bảo: “Là cha có lỗi với mẹ con các con.”
Chỉ một ý nghĩ sai mà đi nhầm từng bước. Ông ta từng nghi ngờ
Tiền Bùi bẫy mình, nhưng ông ta cũng phải thừa nhận, vấn đề căn bản nhất khi phạm sai lầm lần đấy, vẫn là sự tham lam ham muốn quyền lợi của ông ta. Nhất thời đánh mất lương thiện thì sẽ mãi mãi không cách nào bình
yên được. Những năm nay ông ta vẫn luôn bị Tiền Bùi gây khó dễ, cho đến
giờ vẫn còn.
Dẫu hai cha con có nói nhiều đến đâu thì cũng đã tới lúc biệt
ly. Cổ Văn Đạt quay lại, bàn bạc nói rõ với cha con Diêu Côn, rồi dẫn
Diêu Văn Hải đi. “Nhân lúc phố An Thủy vẫn chưa trừ loạn xong, cậu mau
về phủ đi, như thế thời điểm mới khớp nhau được.”
Diêu Văn Hải vội lên xe ngựa, sau khi rời khỏi lầu Tử Vân thì chợt nhớ ra, cậu vẫn chưa từ giã Tịnh Nhi.
Về phía An Nhược Phương, Lục đại nương đã dọn dẹp phòng giúp
nàng, An Nhược Phương vẫn chưa muốn ngủ nên Lục đại nương trò chuyện
cùng nàng, bà nói với An Nhược Phương là mình dựa theo lời dặn của An
Nhược Thần, đi tìm Tiết Tự Nhiên hỏi tung tích của An Nhược Phương,
nhưng Tiết Tự Nhiên miệng kín như bưng. An Nhược Phương nói: “Tiểu nữ
chưa từng gặp Tiết công tử.”
Lục đại nương ngẩn người, rồi ngay sau đó gật đầu phụ họa: “Là ta hiểu lầm rồi.”
Bà lại hỏi cuộc sống của An Nhược Phương sau khi rời khỏi An
phủ, An Nhược Phương lại thuật lại một lần chuyện đôi vợ chồng cứu nàng
đưa nàng đi, Lục đại nương nghiêm túc lắng nghe, chỉ ra mấy chỗ sai, rồi sửa lại cho nàng. Ví dụ như thói quen ăn uống nơi này nơi nọ, trang
phục đặc biệt của nông phu nơi kia nơi đó. Bà ở giữa phố, qua lại nhiều
nhất với người trong tầng lớp này, nên cũng biết nhiều hơn. Dĩ nhiên sẽ
hiểu rõ hơn Tịnh Duyên sư thái về cách đối nhân xử thế của dân gian rồi. Bà còn giúp An Nhược Phương bịa một vài chi tiết nhỏ con khéo, sau đó
nói: “Không ai hỏi thì cháu đừng nói. Có thể nói ít thì cứ nói ít. Nói
nhiều sai nhiều, biết chưa?”
An Nhược Phương vô cùng cảm kích, gật đầu một cái. Lục đại
nương lại nói cho nàng biết rất nhiều chuyện xảy ra trong An phủ, An
Nhược Phương hỏi kỹ tình hình của mẹ nàng, gương mặt nhỏ nhắn bình tĩnh, không nhìn ra là vui hay giận.
Qua một lúc lâu, cuối cùng cũng buồn ngủ rã rời, nhưng An Nhược Phương vẫn chưa muốn ngủ, Lục đại nương phải dỗ dành nàng. Cũng lúc ấy
Tưởng Tùng cùng chúng binh tướng đã trở lại.
Tưởng Tùng nghe Cổ Văn Đạt báo cáo chuyện tối nay, biết ap đang ở lầu Tử Vân, nhất thời lửa giận bốc cao ba trượng, lập tức bảo An
Nhược Phương tới gặp mình. Tưởng Tùng bị thương, chúng binh thuộc hạ lại còn chết thảm, ghê gớm hơn chính là, Tịnh Duyên sư thái đã chạy mất!
Tuy thấy bà ta đã bị trọng thương nhưng lại không thể bắt bà ta về quy
án, Tưởng Tùng không cách nào gỡ mối hận trong lòng được. Cô tử này cùng một phe với Lư Chính cả, đề là mật thám.
Tưởng Tùng vừa chữa thương vừa nghe Tiêu Minh báo cáo danh sách con số tử thương với hắn, càng nghe càng não nề, đau lòng vì thương
vong của huynh đệ, dặn nhất định phải bố trí tốt. Dặn dò xong xuôi, cũng đúng lúc Cổ Văn Đạt đưa An Nhược Phương đến.
Tưởng Tùng trợn mắt nhìn tiểu cô nương như hoa như ngọc trước
mặt, em dâu của tướng quân đại nhân đấy, hắn còn nhớ chứ. Nhưng hắn vẫn
rất tức. Hắn cả tiếng nói: “Tiểu cô nương, ngươi biết ta là ai không?”
“Quân gia.” An Nhược Phương bình tĩnh đáp. Phàm là người tòng quân thì đối với dân chúng đều là quân gia cả.
Tưởng Tùng nói: “Tối nay Tịnh Duyên sư thái đó đã giết rất nhiều người.”
An Nhược Phương sợ hết hồn, sắc mặt ảm đạm, thì ra sư thái ở
phố An Thủy ư? Vẫn luôn ở gần nàng? Có phải trong tối nay vì bị quân
lính lục soát nên mới lộ diện không? Sư thái có khỏe không?
“Bình thường bà ta ở đâu?” Tưởng Tùng hỏi.
An Nhược Phương lắc đầu.
Tưởng Tùng đập bàn quát: “Đừng có giả ngu với ta. Ngươi trở về
thế nào là ai giúp ngươi ta đều rõ hết, hôm nay hỏi ngươi chuyện quân vụ quan trọng, ngươi tưởng ta chỉ dọa thôi hả?”
Lục đại nương đứng bên ngoài, nghe Tưởng Tùng quát thì rất lo lắng. Cổ Văn Đạt làm vẻ mặt bất đắc dĩ với bà, hắn cũng hết cách.
An Nhược Phương sợ hãi run bắn, sắc mặt tái mét. Nàng cắn môi, càng ra sức lắc đầu: “Tiểu nữ không biết.”
Tưởng Tùng lại vỗ bàn: “Ngươi nghe rõ đây, bà ta là tội phạm bị truy nã, bà ta đã giết rất nhiều người, không chỉ có dân chúng bình
thường, mà còn có đại sứ nước bên và quân lính nha sai, trên người bà ta đều có nợ máu của biết bao nhiêu người, lại còn là mật thám, biết được
rất nhiều tình báo của địch quốc. Bà ta đi đâu, vô cùng quan trọng.”
Hốc mắt An Nhược Phương đỏ lên, nàng cúi đầu.
Tưởng Tùng nhìn dáng vẻ nàng, giọng mềm đi: “Tối nay bọn ta đã
đánh thương bà ta, bà ta bị thương rất nặng, bà ta cần có đại phu chữa
trị mới khá lên được. Ta biết bà ta đã cứu ngươi, ngươi cũng không muốn
lúc này bà ta phải bỏ mạng, có đúng không?”
An Nhược Thần im lặng thật lâu rồi mới ngẩng đầu lên, hai mắt
ngấn lệ, giọng nghẹn ngào: “Đúng là tiểu nữ không biết bà ấy đi đâu. Lúc bà ấy đưa tiểu nữ về thành, cứ nói là sau này sẽ không gặp lại nhau
nữa. Sau đó bà ấy lại đến tìm tiểu nữ, nhưng đấy là lo lắng cho an nguy
của tiểu nữ thôi, trước khi bà ấy rời đi còn nói với tiểu nữ là, bà ấy
sẽ làm liên lụy đến tiểu nữ.”
Tưởng Tùng ngẩn người, nhất thời không biết nên tiếp lời ra sao, quát cũng không nổi.
Nước mắt An Nhược Phương lăn dài trên gò má, nức nở nói: “Bà ấy có nói mình giết rất nhiều người. Nhưng bà ấy đã cứu tiểu nữ. Bà ấy là
mật thám, nhưng bà ấy đã cứu tiểu nữ. Vì không để mật thám khác bắt tiểu nữ uy hiếp tỷ tỷ, nên bà ấy đã giết mật thám. Bà ấy vốn có thể không
quan tâm đến tiểu nữ, nhưng bà ấy đã cứu tiểu nữ. Tiểu nữ mang đến nhiều rắc rối cho bà ấy như vậy, còn rước họa sát thân đến, nhưng bà ấy chưa
từng than phiền một câu, lời cuối cùng nói với tiểu nữ là lại còn xin
lỗi vì liên lụy đến tiểu nữ.”
An Nhược Phương chun mũi, giơ tay lên lau nước mắt, nói: “Quân gia…”
“Ta họ Tưởng, Tưởng tướng quân.” Tưởng Tùng lúng túng cứng
giọng nói. Hắn còn chưa khai thẩm mà đã khóc nhè rồi, khó đối phó quá.
“Tưởng tướng quân. Đúng là tiểu nữ không biết sư thái ở đâu.
Bọn tiểu nữ đã nói hết, từ nay trở đi sẽ không gặp nhau nữa. Tiểu nữ
không quen bà ấy, chưa từng gặp bà ấy. Lúc tiểu nữ bỏ nhà ra đi là được
một đôi vợ chồng tốt bụng chứa chấp, rồi đưa tiểu nữ đi du lịch. Tiểu nữ không biết sư thái gì hết.” Nói đến đây An Nhược Phương lại khó chịu:
“Giết người là không tốt, rất không nên, nhưng tiểu nữ cũng thương sư
thái, tiểu nữ không muốn bà ấy chết, cũng không hy vọng các ngài bắt
được bà ấy. Nếu, nếu lúc này bà ấy có thể thoát được nạn, thoát khỏi
biển lửa, chân chính quy lòng về phật tổ, chuộc lại lỗi lầm từ trước đến nay của mình thì tốt biết bao.”
Tưởng Tùng nhìn vào mắt An Nhược Phương, nhìn ra được lời nàng
nói là thật, nghĩ chắc hẳn không hỏi được gì về tung tích của cô tử kia
từ nàng. Hắn thở dài, nói với An Nhược Phương: “Đứa trẻ à, bà ta là sát
thủ, sát thủ nợ máu, phật tổ cũng không nhận nổi.”
Nước mắt An Nhược Phương rơi như mưa.
***
Khi Tiền Thế Tân và Lỗ Thăng quay lại nha môn thì đã là nửa
đêm, trong lòng hắn vô cùng bất an. Đường đầy máu tươi, thi thể đợi xử
lý, người bị thương vô số, đại phu ở y quán đều bị gọi dậy, tất cả nha
sai đều phải đợi lệnh. Không cần đến trời sáng thì khắp thanh đã truyền
nhau lời đồn rồi. Nhất định ngày mai hắn sẽ bể đầu sứt trán. Mà quan
trọng nhất là, hắn không biết Tịnh Duyên sư thái đã chết hay chưa.
Lỗ Thăng dặn hắn mấy câu phải giải quyết tốt chuyện này rồi về
phòng ngủ. Tiền Thế Tân không có cách nào ngủ nổi rồi, hắn suy đi nghĩ
lại, suy đoán đủ hậu quả, rồi cảm thấy mình phải mạo hiểm lần nữa.
Tiền Thế Tân lấy rất nhiều thuốc trị thương và vật dụng y dược đặt vào hộp gỗ, làm như cầm hồ sơ rồi quay về Tiền phủ.
Sau khi trở về cũng không cho ai đến làm phiền, tự thân hắn bê hộp về phòng.
Vào đến phòng, tất cả vẫn như thường, không có gì khác biệt.
Tiền Thế Tân không lục soát, chỉ ngồi yên trước bàn, mở hộp ra, để lộ
vật dụng y dược bên trong.
Hắn đang đợi, không biết kết quả.
Đợi đã lâu vẫn chưa có kết quả, Tiền Thế Tân không địch lại mỏi mệt, chống trên bàn ngủ gà ngủ gật, đang mơ mơ màng màng sắp ngủ thì
chợt rùng mình tỉnh dậy. Vừa tỉnh lại liền phát hiện trên cổ mình có một thanh kiếm gác trên cổ. Nhất thời hắn hoàn toàn tỉnh táo.
***
Ở doanh trại sông Tứ Hạ. Lư Chính bị trói vào cột trong trướng, vừa khát vừa đói, vết thương trên người rất đau, hắn cảm thấy yếu ớt,
mơ màng buồn ngủ. Hắn hy vọng mình có thể ngủ đi, ngủ rồi thì sẽ bớt
phải chịu đau đớn chút, thời gian sẽ trôi qua nhanh chút. Hắn muốn chống đỡ đến khắc cuối cùng, hắn không cam lòng.
Trong thoáng chốc, chợt có người đi vào. Lư Chính không để ý,
trong trướng luôn có binh sĩ canh chừng hắn, người vừa rồi đi ra ngoài
lấy nước uống, cố ý chỉnh hắn, hẳn bây giờ đã quay lại. Hắn nhắm hai
mắt, cố chợp mắt chút trước khi người đó lại quấy nhiễu hắn, nhưng động
tĩnh trong trướng có vẻ không đúng. Phải nói là, trong trướng yên tĩnh
đến nỗi có gì đó không đúng. Những binh sĩ kia coi hắn là kẻ thù, không
ngừng đánh chửi, còn lâu mới để hắn nghỉ ngơi.
Lư Chính chợt giật mình, mở to hai mắt.
Binh sĩ đang đi về phía hắn dường như không ngờ hắn lại đột
nhiên tỉnh, chợt sững ra. Chỉ lần đó, đã để Lư Chính thấy hình dáng hắn. Đây là một gương mặt xa lạ, không chút biểu cảm, ánh mắt tĩnh táo. Lư
Chính chấn kinh, muốn há miệng gọi nhưng khóe mắt kẻ kia chợt động, bước dài vọt đến.
Lư Chính chỉ kịp thấy chủy thủ trong tay hắn, hắn quá yếu, còn
chưa kịp la lên thì đã bị bịt miệng. Hắn nghe thấy giọng của binh sĩ
canh chừng hắn ở ngoài trướng, hắn ta về rồi! Nhưng cũng trong lúc ấy,
ngực hắn nhói đau, bị đâm phập một dao.