Tiền Thế Tân nhìn Tịnh Duyên sư thái, không dám lộn xộn, chỉ
hoảng hốt vội nói: “Sư thái, ta vẫn giữ đúng lời hứa, tuyệt không có ý
định làm hại bà.”
“Ngươi nên đem người tới, nhân lúc ta bị thương mà lấy tính
mạng của ta, như thế là có thể diệt trừ hậu hoạn.” Tịnh Duyên sư thái
lạnh lùng nói.
Tiền Thế Tân cười khổ: “Sư thái nói đùa rồi. Nếu đem người tới, chỉ sợ một bước sư thái cũng sẽ không bước vào đây, đợi về dưỡng thương tốt, ta không phòng bị nữa, sẽ lại đến tìm ta tính sổ.”
“Đúng là định như vậy.” Tịnh Duyên nhìn thuốc trị thương trên
bàn, cười lạnh nói: “Vậy giờ ngươi đang bày trò gì đây? Hạ độc trong
thuốc ư?”
“Ta là người tiếc mạng.” Tiền Thế Tân dè dặt nhìn sắc mặt lúc
xanh lúc trắng cùng váy ngắn màu đen trên người Tịnh Duyên, bà ta đã xử
lý qua chỗ đau, chí ít là không nhìn ra vết máu, Tiền Thế Tân thầm nghĩ
rốt cuộc bà ta bị thương nặng đến đâu đây. Giấu trong tay áo là một
thanh chủy thủ, hắn nói: “Nếu đã hẹn với sư thái thì nhất định không dám bỏ. Chúng ta giúp đỡ lẫn nhau, mỗi người đều dược như nguyện, không
phải đã giao ước thế rồi sao?”
Tịnh Duyên nhìn hắn chăm chú, rồi đột nhiên vỗ lên bàn cái
“rầm”, từ cổ tay, có một vệt máu chảy xuống ống tay áo, bà ta gằn từng
chữ hung ác nói, “Nếu ngươi thức thời, thì đúng là đã giao hẹn như vậy.”
Cổ Tiền Thế Tân đau xót, biết mình bị rạch thương rồi. Hắn
không dám cúi đầu nhìn vết máu trên tay Tịnh Duyên, sợ Tịnh Duyên nghi
ngờ, chỉ dám nhìn vào mắt bà ta. Trong ánh mắt ấy chẳng hề có chút nhiệt độ, không nhìn ra được cảm xúc, chỉ có ác khí lạnh như băng. Mồ hôi
lạnh thấm ướt Tiền Thế Tân, hắn nói: “Đúng là ta đã nghĩ hết mọi cách để tra án giúp sư thái, Lỗ đại nhân muốn bắt sư thái, ta cũng đã báo hiệu
cho sư thái. Vì sư thái, ta cũng đề nghị không nên kinh động đến quân
đội. Sau đó bên quân đội chạy đến, là vì bọn họ nghe thấy phong thanh
nên tự chủ trương. Sư thái hãy minh xét.”
Tịnh Duyên sư thái lạnh lùng nói: “Nếu ngươi đã không cản được
Lỗ đại nhân gì đó lùng bắt ta, lại còn không chặn được quân đội đuổi
giết ta. Giữ lại mạng ngươi thì có ích thì?”
“Có ích như hôm nay vậy. Ngoại trừ ta, còn ai sẽ báo tin cho sư thái nữa, còn ai biết được kế hoạch đuổi bắt sư thái của nha môn. Nhìn
đi, ta đem thuốc trị thương đến cho sư thái, sư thái còn có thể nghỉ
ngơi ở chỗ ta, ai mà ngờ được, tội phạm truy nã lại ẩn thân trong phủ ta chứ? Lỗ đại nhân mới đến, ta không quá thân với ngài ấy, nên lúc này
không thể kịp thời xử lý, giờ có đề phòng thì sẽ không còn lần sau nữa.
Nhất định lần sau ta có thể đưa tin kịp cho sư thái. Còn về phần Tưởng
tướng quân, nếu sư thái có thể giúp ta…”
Còn chưa dứt lời thì Tịnh Duyên sư thái đã đè kiếm trong tay lại, quát lớn: “Đừng sai ta giết người cho ngươi.”
Tiền Thế Tân vội sửa lời: “Nào dám để sư thái đại giá chứ, sư
thái chỉ cần trốn kỹ, đừng để quan phủ phát hiện, đừng sát hại trong
thành Trung Lan là được rồi. Nay chuyện quá phức tạp, vì đại cuộc, vì có cơ hội tìm ra chân tướng cái chết của con gái sư thái, nhiều một chuyện chẳng bằng chúng ta bớt một chuyện, sư thái nghĩ thế nào?”
Tịnh Duyên sư thái không mở miệng.
Tiền Thế Tân lại nói: “Ta không thể ở lại đây lâu được, còn
phải nhanh trở về nha môn, tránh Lỗ đại nhân nghi ngờ.” Hắn nhìn Tịnh
Duyên, lặng lẽ nắm chủy thủ trong tay áo. Lúc này có thể thoát thân hay
không, phải xem phản ứng lúc này của Tịnh Duyên. “Ta đem rất nhiều thuốc trị thương đến, hẳn sư thái cũng quen trị thương rồi. Không biết thương nặng đến đâu, nếu cần đại phu thì ta cũng có thể sắp xếp.”
Tịnh Duyên dán mắt nhìn hắn cả nửa buổi, rồi hỏi: “Chuyện con gái ta, ngươi nói đã có tiến triển, là gì?”
Tiền Thế Tân thầm thở phào, nói: “Lỗ đại nhân nhận được tin,
lúc hoàng đế Nam Tần ngự giá thân chinh thì giữa đường bị tập kích, bỏ
mạng rồi. Lúc này đang vào thời chiến, một nước không thể một ngày không có vua, Huy vương san bằng các thế lực phản đối, lên nằm hoàng quyền.
Vào lúc đó, hai nước ắt sẽ nghị hòa, mở lại đàm phán, truy cứu nguyên
nhân Đức Chiêu đế Nam Tần bị tập kích này nọ, ta sẽ có cơ hội tiếp xúc
bàn bạc với người Nam Tần, cũng có thể phái người đến Nam Tần điều tra,
hay thậm chí, ta có thể tấu lên triều đình, phát sứ thần hay người thân
đến Nam Tần đều có khả năng. Dĩ nhiên, trước hết ta phải ổn định được Lỗ đại nhân và Lương đại nhân đã, liên hiệp với bọn họ, đàn áp thế lực của Long Đằng, thành công leo lên ghế thái thú, như vậy mới có thể làm
được. Không chỉ có vậy, sư thái cũng biết đấy, cha ta có quan hệ rất
rộng ở Nam Tần, ông ấy cũng có giao tình với Huy vương, giờ ông ấy đang ở trong ngục không tiện, ta đã nghĩ cách rồi, qua vài hôm nữa ta sẽ sắp
xếp để ông ấy đến Nam Tần.”
Tịnh Duyên lạnh lùng nói: “Nên ngươi đang nhắc nhở ta, không được làm hại ngươi cũng không được làm hại cha ngươi, đúng không?”
“Sư thái minh xét, câu nào của ta cũng đều là thật cả. Nếu ta
nói dối nửa câu, sư thái muốn lấy tính mạng ta thì ta cũng không thoát
nổi, ta nào có ngu đến thế.”
Tịnh Duyên sư thái ngồi xuống, ánh mắt vẫn bám chặt Tiền Thế
Tân. Tiền Thế Tân thả lỏng bàn tay cầm chủy thủ, nhìn thẳng Tịnh Duyên.
Qua một hồi lâu, Tịnh Duyên đột nhiên hạ kiếm xuống. Sống lưng Tiền Thế
Tân hơi sụp, thở phào nhẹ nhõm.
“Cút đi.” Tịnh Duyên nói, “Nếu có tin gì thì không cần treo lên cửa sau ở phủ nữa, treo trước cửa phòng ngươi là được.”
Tiền Thế Tân cứng đờ, tưởng nhà hắn là chỗ ở thật sao? “Được.” Hắn vội đáp.
“Cứ cách mười ngày phải có tin mới, nếu không ta sẽ giết người.”
“Được.” Tiền Thế Tân cắn răng, nhưng vẫn vờ như không có chuyện gì xảy ra: “Vậy ta về nha môn trước. Xin sư thái cứ tự nhiên.” Hắn đứng lên, quay lưng lại với Tịnh Duyên sư thái, thận trọng rời khỏi phòng.
Cho đến khi đi tới cửa chính rồi lên kiệu, lúc này mới thật sự
bình tĩnh lại. Chỉ có chính hắn biết, sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi lạnh
rồi.
***
Lúc Lư Chính khôi phục lại ý thức thì vẫn mơ hồ như thế. Hắn
không hé nổi mắt, cảm thấy mình đang nằm, nhưng sao có thể nằm được, cứ
như là mơ vậy. Nhưng trên người rất đau, hệt như bị người ta đâm một
dao, đau trong mơ cũng không chân thực đến thế chứ.
Rồi hắn nhớ ra, đúng là mình bị đâm một dao thật. Có người muốn diệt khẩu.
Thậm chí hắn còn nhớ ánh mắt của người kia. Là người bên mình.
Lư Chính cố gắng mở mắt, hắn muốn xác nhận xem có phải mình còn sống hay không.
Sau khi bị một dao ấy, tầm mắt hắt biến thành một màu đen, chỉ
nghe thấy âm thanh bên ngoài càng lúc càng gần, mà dĩ nhiên sát thủ còn
nghe thấy rõ hơn hắn, vì hắn ta rời đi rất nhanh. Long Đại không nhìn
thấy bóng lưng rời đi của hắn ta, hắn muốn hét lớn bắt người lại, đáng
tiếc không gọi được, hắn thở hổn hển, bị bóng tối nuốt mất.
Lư Chính mở mắt, hắn chưa chết, hắn trông thấy An Nhược Thần.
An Nhược Thần cũng nhìn hắn, không biết là vui vẻ yên tâm hay
tiếc hận khi hắn tỉnh lại, chỉ nhẹ giọng nói: “Đại phu bảo, nếu hôm nay
ngươi có thể tình thì không chết được.”
Lư Chính há miệng, nhưng phát hiện cổ họng mình không phát
thành tiếng được. An Nhược Thần lấy nước, đút cho hắn hai muỗng, rồi lại nói: “Ngươi còn sống, tướng quân sẽ vui. Chưa bắt được mật thám đó,
binh sĩ canh trướng không để ý, thỉ liếc thấy hình như có người ra khỏi
trướng, quay đầu lại nhìn thì chỉ thấy bóng lưng một người mặc binh
phục, đến khi sau đó vào trướng thấy ngươi nằm trong vũng máu như chết,
mới tá hỏa kẻ vừa nãy không ổn.”
Lư Chính nuốt nước bọt, cuối cùng cũng có thể nói thành lời, yếu ớt đáp: “Ta nhận ra mặt hắn.”
An Nhược Thần cau mày: “Nhận ra mặt? Vậy ngươi cũng không biết kẻ kia là ai sao?”
“Nếu ta gặp lại hắn, ta sẽ nhận ra.”
An Nhược Thần thở dài: “Hẳn là ngươi sẽ có cơ hội gặp lại hắn
rồi. Tướng quân nói, nếu ngươi chưa chết, kẻ kia cũng sẽ quay lại giết
ngươi lần nữa.”
Lư Chính mím chặt môi, hắn biết Long Đại nó không sai. Nhưng từ sau khi hắn bị bắt, bọn họ vẫn muốn giết hắn. Chẳng qua là trông chừng
quá nghiêm ngặt, lại đang trong trại lính, nhất định đối phương phải
quan sát rất lâu mới tìm được cơ hội này.
An Nhược Thần thoáng im lặng rồi nói: “Ta cũng không hy vọng
ngươi chết. Người bên cạnh ta đã chết quá nhiều rồi. Nếu ngươi biết được ai ra tay, có thể tìm được chúng ở đâu là đủ rồi.”
Lư Chính muốn lắc đầu nhưng không lắc nổi, chỉ nói: “Ta không
biết. Bọn ta không quen nhau. Năm năm trước khi đến Đại Tiêu, chỉ được
bảo là nghe ám hiệu mà hành sự, Không hỏi han nhau, biết càng ít càng
tốt.”
An Nhược Thần không đáp.
Lư Chính nhìn nàng, vô cùng mất sức: “Ta không thấy rõ cô.”
An Nhược Thần cúi đầu, lại gần hắn: “Ngươi bị thương rất nặng, vòng một vòng từ quỷ môn quan về.”
“Đúng là phúc lớn mạng lớn.” Lư Chính tự giễu, nói xong câu thì cổ họng khô khốc, ho khan mấy tiếng. An Nhược Thần lại đút cho hắn hai
muỗng nước, sau đó đặt bát qua một bên: “Đại phu nói ngươi không thể
uống nhiều, nếu đã tỉnh thì lát nữa sắc thuốc rồi uống đi.”
Lư Chính mệt mỏi phải nhắm hai mắt, rồi cố gắng sức mở ra, khó nhọc nói: “Không ngờ còn có thể lại trông thấy cô.”
“Ta tưởng mình phải nhặt xác ngươi rồi.” An Nhược Thần đáp thế, “Tướng quân đồng ý để ta tới.” Nàng dừng lại một hồi rồi than: “Lư đại
ca, nếu mạng đã chưa dứt thì ngươi đừng có mạnh miệng. Lần này là một cơ hội. Nếu trước đó tướng quân thả ngươi thì phải ăn nói với triều đình
thế nào, ăn nói với huynh đệ trong quân ra sao, nhưng lần này ngươi đã
chết, mọi người đều biết ngươi đã chết.”
Đầu óc Lư Chính choáng váng, nhưng hắn có cảm giác mình biết
được ý của An Nhược Thần. Hắn nhắm mắt nghiền ngẫm một hồi, ngay lúc An
Nhược Thần tưởng hắn đã ngủ hay ngất đi, thì đột nhiên hắn mở miệng nói: “Đúng là ta không biết trong quân còn những mật thám nào, ta chỉ liên
lạc với Giải tiên sinh. Giải tiên sinh gần đây nhất là Tiền Thế Tân, hắn phái Lục Ba liên lạc với ta, điều này là thật. Tướng quân nói Lục Ba đã mất tích, vậy ta cũng hết cách.”
“Ai phái ngươi tới thì rồi sẽ có manh mối.” Trong giọng An
Nhược Thần có phần âu lo, điều này làm Lư Chính được an ủi rất nhiều,
dường như vẫn còn có người lo lắng cho hắn, dù là ảo giác nhưng vẫn thấy được an ủi.
“Năm năm trước, bọn ta được lựa chọn đi huấn luyện ở thôn Lăng
Vĩnh. Sư phụ bọn ta tên Vũ Đào. Ông ấy dạy bọn ta bỏ khẩu âm Nam Tần,
học các tập tục và những từ lóng quen thuộc ở Đại Tiêu, rồi khổ luyện võ nghệ. Một tổ ba người, ta chỉ biết được người cùng tổ, ta biết chắc sẽ
còn những người khác nữa, nhưng đến giờ chưa hề gặp mặt. Mẫn Đông Bình
cùng một tổ với ta. Khi gặp hắn ta cũng mới biết hắn đến đây. Chỗ đi của bọn ta khác nhau, kẻ tranh thủ nhập ngũ, hoặc vào quan trường, hoặc có
thể mời chào nhân mạch buôn bán. Sau khi rời khỏi Nam Tần, ta chưa từng
gặp lại Vũ Đào, cũng không nghe được tin tức gì về ông ấy.”
Lư Chính nói một hơi dài, dừng lại rất lâu, nửa buổi sau mới
nói tiếp được: “Từ sau khi ta theo Long tướng quân đến Trung Lan, truyền tin đi mới nhận được liên lạc, để ta dò la tình hình trong quân. Mục
đích cuối cùng là muốn hai nước đánh nhau.”
“Chiến tranh chết từng đấy người, rốt cuộc có gì tốt?” Giọng An Nhược Thần nhuốm đầy bi thương.
Lư Chính ho khan cười: “Có quyền thì tốt thôi. Ai mà không muốn làm hoàng đế. Phải có chiến tranh lớn, như vậy hoàng thượng mới có thể
ngự giá thân chinh. Ngài ấy chết rồi, ngôi vị hoàng đề liền có thể đổi
người ngồi.”
“Vậy đối với ngươi lại có gì tốt đây?”
“Bọn ta đều là nô lệ tù nhân sắp chết, một khi trở mình thì sao không tốt được?” Lư Chính quá mệt, nhắm mắt nói nhỏ: “Nếu không nghe
lời thì đã chết từ lâu rồi.”
An Nhược Thần nói: “Nếu đã như vậy, chi bằng ngươi nói cho ta
biết thuốc giải của muội muội ta ở đâu đi, ngươi không giết muội ấy, ta
sẽ nghĩ cách thuyết phục tướng quân. Bây giờ là cơ hội tốt. Ngươi mượn
cái chết mà bỏ chạy, chạy xa vào, đừng quay lại Đại Tiêu nữa.”
Lư Chính chợt mở mắt ra, nhìn An Nhược Thần chăm chú: “Nếu
tướng quân dễ thuyết phục như thế thì đâu còn là Long tướng quân nữa.”
An Nhược Thần bi ai nói: “Vậy ý của ngươi là muốn đưa muội muội ta cùng xuống hoàng tuyền ư? Lư đại ca, mình ngươi chết còn chưa đủ ư?”
Lư Chính thở hổn hển, có phần mềm lòng, hắn cảm thấy nhất định
là do vết thương nặng gây nên, hắn sắp xếp lại ý nghĩ trong đầu rồi bảo: “Không phải tướng quân còn muốn dùng ta để dẫn dụ mật thám khác trong
quân sao?”
“Giả như ngươi chưa chết, rồi dùng thế thân dẫn dụ không phải tốt hơn ư?” An Nhược Thần hỏi ngược lại.
Lư Chính bối rối, đúng, quả thật có thể như vậy. Chút đắc ý vừa nắm được đã lập tức bị đập tan. Hắn cau mày, cố suy nghĩ.
An Nhược Thần đợi rồi lại đợi, thở dài một hơi nói: “Được rồi,
nếu ngươi đã không thay đổi chủ ý thì cứ vậy đi. Ta đi gọi đại phu đến,
sắc thuốc cho ngươi. Lần sau, chưa chắc tướng quân đã đồng ý cho ta
đến.”
An Nhược Thần giả vờ định đi, đầu óc Lư Chính nóng lên, vội bảo: “Đợi đã.”
An Nhược Thần lại ngồi xuống, Lư Chính nói: “Ta không thể đưa
thuốc giải cho cô được, nhưng ta có thể cho cô biết ít phương pháp kéo
dài. Loại thuốc kia, uống một viên thì có thể duy trì được gần một tháng không phát tác, nhưng uống càng nhiều thì độc tích tụ càng sâu. Cô có
thể cho nàng ta uống thêm một viên nữa, sau đó cô có một tháng, giúp ta
rời khỏi Đại Tiêu. Một khi ta đã an toàn thì sẽ đưa thuốc giải cho cô.”
An Nhược Thần nói: “Ngươi đã đi rồi thì đưa thuốc giải cho ta thế nào được? Ngươi lừa ta dễ nhỉ.”
“Không, ta không gạt cô. Thuốc giải ở ngay gần cô, ở nơi cô có
thể với tay đến. Chẳng qua là cô nghĩ không ra, ai cũng không đoán ra
được, chỉ có mình ta biết. Sau khi ta rời đi thì sẽ nói cho cô biết là ở đâu, cô lấy là được rồi.”
“Hoang đường, ta không thấy được đồ, không cách nào chứng minh
được, làm sao biết ngươi nói thật hay nói dối. Ta không thể tin ngươi
được.”
Lư Chính nhắm hai mắt, lần đàm phán này quá mệt mỏi, thể lực
của hắn sắp không trụ nổi rồi, nhưng hắn phải cố chống đỡ, An Nhược Thần nói đúng, chưa chắc lần sau nàng có cơ hội đến gặp hắn. Đây là cơ hội
tốt của hắn, phải biết nắm bắt, phải nói cho hết.
“Cô không dám tin ta, làm sao ta dám tin cô được. Cô cũng chẳng thể quyết định được. Tướng quân không đồng ý thì cô cũng phải chịu
thôi. Thuốc kia ta để trong phòng ở lầu Tử Vân, ở ngăn kéo bên phải gần
bàn, còn lại tám viên. Tất cả đều là loại thuốc đó. Thuốc bổ Điền Khánh
mua về đã được ta đổi hết. Đặt quang minh chính đại, như thế mới không
khiến ai nghi ngờ. Cô để muội muội cô uống một viên nữa, sau đó cô sẽ có thời gian suy nghĩ kỹ nên thuyết phục tướng quân thế nào. Lúc ta rời
đi, sẽ nói cho cô biết thuốc giải để ở đâu.”
An Nhược Thần trợn mắt nhìn hắn.
“Có thuốc giải thật ư?”
Lư Chính nghe thấy giọng của An Nhược Thần có phần xa vời, hắn cố mở mắt ra nhìn nàng: “Thật.”
“Ở một nơi ta nhất định có thể lấy được?”
“Đúng thế.”
“Làm sao ngươi có thể chắc chắn nó vẫn còn đó mà không bị người khác lấy đi? Phòng của ngươi đã bị lục soát một lần rồi. Lầu Tử Vân,
doanh trại, phàm là nơi ngươi từng ở, tất cả đều bị lục soát cả. Ngộ nhỡ vô tình nó bị người ta phá hủy rồi sao?”
“Không đâu.” Lư Chính sắp không mở mắt nổi nữa, hắn lẩm bẩm:
“Quan trọng… nghiêm túc… như thế, cô, cô sẽ không đụng đến. Ta đã giấu,
rất kỹ rồi.”
Lư Chính nhắm hai mắt lại, An Nhược Thần đợi lâu cũng không
thấy hắn mở mắt ra nữa. An Nhược Thần thăm dò hơi thở của hắn, vẫn còn
sống.
An Nhược Thần đi ra khỏi trướng, đứng ngoài trướng có mấy
người, đang nghe ngóng động tĩnh bên trong. An Nhược Thần đi ra, vừa
thấy Long Đại là hai chân nhũn cả ra. Chỉ là một đợt ra mặt ngắn ngủn mà nàng đã căng thẳng tới độ lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi lạnh, hao tổn hết
toàn sức lực.
Long Đại bước về phía nàng, ôm nàng vào lòng.
Tạ Cương khoát tay, Tào Nhất Hàm vội đỡ Đức Chiêu đế dậy, đi
vào một trướng khác ở bên cạnh. Long Đại cũng đưa An Nhược Thần đi, lúc
vào cửa còn nói nhỏ mấy câu với Tạ Cương. Tạ Cương đáp rồi xoay người
đi. Hắn đi đến phía đầu rừng cây, có mấy thuộc hạ đang chờ, một người
trong số đó ngẩng mặt lên, chính là thích khách đã giết Lư Chính.
Tạ Cương vỗ vai: “Làm khá lắm, hắn tỉnh rồi.”
Thích khách làm vẻ thở phào, vỗ ngực nói: “Hù chết thuộc hạ
rồi, cứ sợ đâm lệch không.” Mấy người đứng cạnh lập tức cười chê hắn. Tạ Cương gọi người đến: “Đi thôi, chúng ta vào Nam Tần.”