Long Nhị cảm thấy quản lý việc nhà chẳng dễ dàng. Nếu hắn có đệ đệ thất thường với ca ca nhẫn tâm như thế, vậy thì quản gia lại càng
thêm khó.
Thời gian trước đại ca Long Đằng gặp nạn nơi tiền tuyến, rơi
vào âm mưu mưu phản. Ở kinh thành có Long Nhị giúp dàn xếp, vất vả lắm
mới thoát được khỏi nguy cơ. Trong quá trình ấy còn phải lo cho tam đệ
đang xông xáo giang hồ du lịch khắp nơi, sợ bị người ta mưu hại, lấy đấy mà uy hiếp Long gia, kìm hãm đại ca, thế là lại phái người lặng lẽ đi
tìm hành tung của tam đệ. Việc làm ăn trong nhà lại gặp phiền toái, hắn
cũng phải lo đến mấy nơi, đã có phần bể đầu sứt trán rồi.
Cuối cùng mọi chuyện cũng đã thuận lợi. Đã tìm được tam đệ,
bình an vô sự. Nguy hiểm của đại ca đã được gỡ bỏ, tặc tử nghịch thần bị bắt vào ngục, Long gia bọn họ với thế lực trong triều được củng cố.
Nhưng mà, Long Nhị càng phiền hơn!
Phiền là đại ca cấp tốc hồi kinh một chuyến, lại trực tiếp chạy vào cung gặp hoàng thượng, sau đó liền phủi mông rời đi!
Đi rồi!
Về thẳng quận Bình Nam!
Long phủ bọn họ cách hoàng cung xa quá ư?! Giữa huynh đệ họ
không có cảm tình ư?! Đi xa ngàn dặm mới về được một chuyến, nhưng thậm
chí đến cả cửa nhà cũng không vào!
Còn nói được gì nữa!
Còn có mặt mũi gửi tin báo bình an nói chuyện gần đây cơ đấy!
Hắn cũng không muốn xem!
Có thời gian viết thư như thế, thì vì sao không có thời gian về gặp mặt hắn nói chuyện một lần!
Nói đến cảm tình huynh đệ, Long Nhị thở dài thườn thượt. Chính
là đệ đệ suốt ngày ngao du bên ngoài muốn làm hiệp sĩ, vất vả lắm mới
tìm được người, nhưng nghe nói là nhị ca tìm hắn về thì lại không muốn
về. Có điều khi nghe nói đại ca muốn gặp, thì lập tức nhấc mông chạy về.
Còn biết về nữa cơ à!
Long Nhị không hề hòa nhã với tam đệ chút nào.
Mà nghe nói đại ca hồi kinh một chuyến nhưng không về nhà, mặt
tam đệ cũng tái đi. Điều này làm tâm tình của Long Nhị khá lên, cảm thấy tình cảm huynh đệ vẫn coi như là duy trì. Này gọi là gì? Cùng chịu tức
giận, mới tính là huynh đệ ruột thịt.
Quả thực huynh đệ ruột thịt không yên lòng về đại ca chút nào,
đại ca vội vã như thế là có nguyên nhân, dĩ nhiên bọn họ cũng có nghe
nói. Thời gian trước đại tẩu gặp nạn, rơi xuống sông, còn chưa biết được sinh tử. Không, thật ra ngoài đại ca ra, tất cả đều cho rằng đại tẩu đã chết. Nếu không thì sao lâu như thế rồi mà vẫn bặt vô âm tín, không hề
có manh mối gì về việc còn sống.
Nhưng đại ca chưa từ bỏ ý định. Huynh ấy không chấp nhận sự thật này.
Điều này khiến các huynh đệ lo lắng. Long Nhị và Long Tam bàn
bạc một hồi, cảm thấy tình hình không ổn lắm. Ở độ tuổi đó của đại ca,
gặp được tri kỷ chẳng phải dễ dàng, nhìn mức độ để ý của hắn, ắt đã thật sự đã đặt cô nương kia trên đầu tim rồi. Nhưng người chết không thể
sống lại, bên cạnh đại ca lại không có ai có thể khuyên giải an ủi được. Bọn họ làm huynh đệ, vào thời điểm này nên thể hiện tình nghĩa huynh
đệ.
Thế là hai huynh đệ sai người thu dọn hành lý, chạy đến quận Bình Nam.
Đuổi nhanh đuổi chậm đuổi đến thành Trung Lan ở Bình Nam, lại
nghe nói Long Đại đang ở thành Thông quận Mậu. Thế là hai huynh đệ lại
quay đầu đến thành Thông. Tới nơi hỏi thăm, người ta nói Long Đại tướng
quân đã đi được vài hôm rồi, không có giao phó gì.
Long Nhị nhíu mày: “Đi đâu, làm chuyện gì?”
“Tướng quân không dặn, tiểu nhân chỉ biết tướng quân nhận được
tin báo của trinh thám xong thì liền rời đi. Nếu nhị gia tam gia không
muốn ở lại, vậy đợi Tạ Cương Tạ đại nhân quay về rồi hẵng hỏi. Nhất định Tạ đại nhân biết rõ.” Binh tướng tiếp đãi huynh đệ Long gia không dám
thờ ơ, nhưng quả thật không trả lời được. Lúc Long tướng quân rời đi vội vàng cấp bách, nhất định là dò được quân cơ bí mật gì rồi, quan chức
của họ không đủ, không dám nghe bậy.
Long Nhị Long Tam cũng hết cách, chỉ đành phải chờ. Trong mấy
ngày nay, Long Nhị không hề nhàn rỗi chút nào, hỏi thăm hết thương mạch ở thành Thông một lượt, dù sao nếu có rảnh, bàn chuyện làm ăn cũng tốt.
Long Tam cũng kết giao bằng hữu giang hồ, dạo chơi mấy ngọn núi nguy
hiểm. Thuận tay làm được không ít chuyện, nhưng Tạ Cương biết chính xác
hành tung của Long Đại vẫn chưa quay về. Có điều hai huynh đệ lại thấy
Tông Trạch Thanh tuần tra tiền tuyến quay về, từ chỗ hắn biết được có
thể đại ca đã đi tìm đại tẩu rồi.
Mặt Tông Trạch Thanh đầy thương cảm: “Tìm được ở đâu kia chứ?
Đã lâu như vậy rồi, nếu người còn sống thì đã sớm quay về. Nếu không có
tin tức, nhất định là…”
Tông Trạch Thanh không nói được, lại thở dài một tiếng: “Tướng
quân đúng thật là si tình, trước kia cứ nghĩ tướng quân chỉ biết đánh
giặc, nhưng cái tính bướng bỉnh này lại còn có thể dùng trong chữ tình.
Hai người đến thật đúng lúc, phải khuyên tướng quân đấy, bọn ta nói
tướng quân không nghe. Bây giờ ở đây, tuy không có chiến sự nhưng vẫn
còn nguy hiểm, tướng quân lại không màng việc quân, chạy đi làm chuyện
riêng không đáng tin, nếu bị hoàng thượng biết được, thì đấy chính là
trọng tội.”
Long Nhị mím chặt môi không nói, dĩ nhiên hắn thừa biết chuyện
này, đại ca hồi kinh gặp hoàng thượng cũng quá qua quýt rồi, hắn nghe
được có vài đại thần lén đồn bảo rằng hoàng thượng rất bất mãn, nhưng
niệm tình lần này đại ca lập công lớn nên không truy cứu, nhưng hắn quay về tiền tuyến cũng không để ý như vậy, lỡ xảy ra rắc rối thật thì không có cách nào ăn nói được.
“Không được nói ra ngoài chuyện tướng quân đi tìm người, đỡ
rước họa cho tướng quân. Trong quân chỉ biết tướng quân ra ngoài làm
việc sau khi nhận được mật báo. Trong lòng các ngươi hiểu rõ là được
rồi, đừng kể với ai cả. Bao giờ gặp được tướng quân thì khuyên tướng
quân cho tốt. Nếu giai nhân đã đi, thì nên nhìn về phía trước.” Nói đến
đây, Tông Trạch Thanh lại nghẹn ngào, “Các ngươi không biết đâu, phu
nhân tướng quân tuyệt vời lắm. Khó trách tướng quân tình thâm nghĩa nặng nhớ mãi không quên với nàng như thế, nếu không có nàng, thì sợ rằng lúc này quỷ kế của lão tặc họ Lương đã được như ý rồi, toàn quân Long gia
chúng ta đều lâm nguy.”
Tuyệt vời? Không phải là con gái thương nhân thôi sao?
Cả Long Nhị lẫn Long Tam đều nghi ngờ.
Thế là Tông Trạch Thanh dứt khoát kể rõ sự tích của An Nhược
Thần với hai huynh đệ họ. Nàng bắt mật thám thế nào, lâm nguy không sợ
ra sao, cuối cùng lại hy sinh ở trận tiền thế nào. Hắn nói An Nhược Thần xinh đẹp như hoa, đáng tiếc sinh mệnh ngắn ngủi, nhưng trước khi chết
lại rất anh dũng, lưu danh muôn đời. Xưa nay Tông Trạch Thanh kể chuyện
hay khoa trương, xen lẫn cảm xúc. Huynh đệ Long gia chỉ xem như đang
nghe thuyết thư tiên sinh kể chuyện, bán tín bán nghi.
Sau đó hai huynh đệ nhận được tin của Tạ Cương, thì ra hắn làm
xong chuyện thì về thẳng thành Trung Lan, nghe nói huynh đệ Long gia đến thăm nên hắn phái binh truyền tin đến, báo cho huynh đệ Long gia tin
tức của Long tướng quân, đang trên đường trở về thành Trung Lan.
Lại về Trung lan rồi? Long Nhị tức ngực, kéo tam đệ chạy về lại thành Trung Lan.
Trên đường đi càng nghĩ càng giận, Long Nhị nói với Long Tam: “Đợi đến khi gặp đại ca rồi, đừng có niềm nở gì với huynh ấy cả.”
Long Tam liếc xéo Long Nhị, nói cứ như thật ấy.
“Phải để huynh ấy biết, huynh ấy suy sụp chán chường như thế, chúng ta rất tức giận.”
Long Tam lại liếc Long Nhị: “Nếu đại ca còn tức giận hơn thì
chúng ta phải làm thế nào?” Đọ độ cứng rắn bày mặt thối với đại ca, hắn
không có lòng tin.
Long Nhị á khẩu, sau đó mới nói: “Thế thì đệ làm ầm lên đòi bỏ nhà ra đi, cho huynh ấy xem xem.”
“Hẳn đại ca đã sớm quen rồi.” Không phải hắn là đệ đệ bất hảo thường xuyên rời nhà sao?
Long Tam bị Long Nhị trợn mắt nhìn.
“Hay là nhị ca coi như đối phó với đệ đi, trừ bạc của đại ca, không cho huynh ấy xài.” Long Tam nghĩ kế.
Long Tam lại bị Long Nhị trợn mắt nhìn. Đường đường là hộ quốc
đại tướng quân, thế mà lại không có tiền xài, còn nói được sao! Long gia bọn họ còn mặt mũi nào nữa chứ.
Hai huynh đệ vừa cãi vã vừa nhanh chóng lên đường, cuối cùng đã đến thành Trung Lan. Tạ Cương ra khỏi thành làm việc, binh tướng đón
tiếp nói đại nhân có dặn phải sắp xếp cho hai vị gia thật tốt, đợi tối
đại nhân về sẽ đến gặp. Còn cả Long tướng quân cũng sắp về rồi, hai vị
gia đi nghỉ trước cho lại sức.
Huynh đệ Long gia không nói gì thêm, ăn uống ngủ nghỉ đợi người.
Đến xế chiều, Tạ Cương chưa về, nhưng Long Đại đã về.
Long Nhị Long Tam nhận được tin thì cấp tốc chạy tới hậu viện.
Một chiếc xe ngựa đang dừng ở chỗ kia, hai phu xe đứng chờ một bên,
nhưng không thấy Long Đại.
Long Nhị căng thẳng, còn đang nghĩ liệu có phải đại ca bị
thương không, nếu không thì vì sao lại ngồi xe ngựa, thì chợt lúc này
lại thấy Long Đại mở cửa xe đi xuống.
Thoạt nhìn vẫn bình yên vô sự.
Long Nhị thở phào nhẹ nhõm, vội bước lên trước một bước: “Đại ca.”
“Đại ca.” Long Tam cũng vội đi lên.
Long Đại thấy hai người thì cũng rất bất ngờ: “Sao các đệ lại đến đây?”
Long Nhị quan sát Long Đại tỉ mỉ một phen, quần áo chỉnh tề,
thần thái xán lạn, quả thật nhìn không giống bị thương. Hắn yên tâm nói: “Dư ma ma và Thiết thúc lo cho huynh, nên tụi đệ mới đến thăm.”
Long Tam nghẹn lời, ho khan mấy tiếng, gắng cố nuốt cái câu “đệ với nhị ca lo cho huynh nên mới đến thăm” vào bụng.
Dư ma ma và Thiết thúc là quản sự trong nhà, cũng là trường bối nuôi lớn ba huynh đệ bọn họ từ nhỏ, trong lòng ba người, bọn họ không
phải là người làm mà là người thân. Sau khi cha mẹ qua đời, bọn họ gặp
rất nhiều tình cảnh khốn khó, Dư ma ma và Thiết tổng quản hết sức hết
lòng giúp đỡ ba huynh đệ bọn họ, thế nên cả ba đều rất kính trọng hai
người. Nay Long Nhị lại lấy hai người họ ra che giấu, Long Tam cảm thấy
nhị ca đang xấu hổ thật.
“Ta không sao, các đệ đừng lo quá.”
Long Đại nói rất bình thản, Long Nhị cau mày: “Bọn đệ không lo
gì hết, đại ca đường đường là võ tướng, chinh chiến sa trường, vì dân vì nước, dĩ nhiên kiến thức cùng tấm lòng lớn hơn các đệ đệ đây rồi.”
Long Tam sờ mũi, nhị ca chanh chua mà bắt đầu nịnh nọt thì quả thực khiến người ta lúng túng.
Nhưng Long Nhị vừa bắn mắt đến, Long Tam vội phụ họa: “Đúng thế đúng thế.”
Long Đại nhướn mày, mặt đầy nghi ngờ nhìn đệ đệ, rất tò mò muốn biết tiếp theo hắn sẽ nói gì nữa.
“Nên dĩ nhiên là tụi đệ không lo lắng gì rồi. Nhưng huyn cũng
biết đấy, Dư ma ma cứ thích bận tâm. Vốn bà ấy đã rất mong đợi đại ca
dẫn đại tẩu về kinh thành làm hôn lễ rồi, Long gia chúng ta cũng phải
náo nhiệt rạng rỡ một trận ra trò chứ, bà đã chuẩn bị xong lễ giỗ tổ
rồi, muốn để liệt tổ liệt tông Long gia biết cuối cùng đại ca cũng đã
lấy vợ.”
Chân mày Long Đại càng nhướn cao hơn. Long Tam nhìn nhị ca, sau đó thì sao?
Long Nhị không để ý đến Long Tam, chỉ nhìn Long Đại mà nói:
“Không ngờ thế sự vô thường, đại tẩu lại bất ngờ gặp nạn. Dư ma ma và
Thiết thúc nghe được tin thì đau buồn không thôi, nhưng trong lòng càng
lo lắng cho đại ca, sợ đại ca nghĩ không thông. Đệ an ủi bọn họ một hồi, nói đại ca thân mang trọng trách, phụng lệnh hoàng thượng trấn thủ biên ải, là quốc gia đại sự, tất sẽ không đắm chìm trong đau đớn mất kiềm
chế được, cũng không thể nào bỏ lại an nguy quốc gia mà suy sụp được.”
Nói đến đây thì Long Nhị dừng lại, nhìn Long Đại.
Long Đại đành tiếp lời: “Nhị đệ nói có lý.”
Sau đó thì sao? Long Tam nhìn đại ca rồi lại nhìn nhị ca, không phải đã bảo là không được niềm nở với đại ca à?
Long Nhị liếc Long Tam. Long Tam vội phụ họa: “Nhị ca nói có lý.”
Long Nhị rõ là điên máu với tam đệ, không giúp thì thôi, lại
còn kéo chân sau. Hắn nhìn Long Đại, nhắc đến chuyện mất vợ mà sắc mặt
vẫn bình tĩnh như thường, cũng không biết là thật sự từ bỏ, hay cố ý giả vờ không sao.
“Tóm lại là tụi đệ đến thăm một chuyến, đại ca không sao là
được rồi.” Long Nhị dừng lại, rồi lại nói: “Nếu trong lòng đau khổ không thể giãi bày, đại ca cũng đừng cậy mạnh nữa, huynh đệ đã ở đây, đại ca
có thể tâm sự với tụi đệ…”
Long Tam không nhịn được nữa ra sức ho khan hai tiếng, thật là gượng gạo mà, nhị ca lừa tình kiểu cách quá.
“Lão tam đừng làm loạn, cứ để nhị ca đệ nói cho xong đã.” Long
Đại bày ra dáng vẻ huynh trưởng hòa nhã. Nhị đệ cố giả vờ điềm đạm như
thế này trông khá đáng yêu đấy.
Long Nhị mất hứng, tại sao chứ? Xem cuộc vui ư? Hắn cũng cố nén khó chịu muốn bộc lộ tình huynh đệ, nhưng hai người kia lại muốn cùng
xuống đài là sao? Để hắn nói cho xong đã? Hắn mà nói cho xong thì thực
sự không xuôi tai vậy đâu.
Long Nhị hắng giọng, không khách khí: “Đại tẩu gặp nạn, tụi đệ
cũng rất buồn phiền. Nhưng chuyện đã xảy ra rồi, đại ca vẫn nên nhìn về
phía trước, chân trời nào chẳng có cỏ thơm, đại trượng phu lo gì không
có vợ, huống hồ đại ca thân mang trọng trách hộ quốc, mấy chục ngàn binh tướng vẫn đang đợi đại ca thi lệnh quản giáo, ai ai cũng chăm chăm nhất cử nhất động của đại ca. Đại ca mau quên cô con gái thương nhân kia đi, rồi lại tìm một cô nương tốt môn đăng hộ đối, sinh mấy đứa con…”
“Đừng nói nữa.” Long Đại ngắt lời hắn.
Nhưng Long Nhị chẳng chịu dừng, tiếp tục nói: “Trong kinh thành đã có mấy quan gia đại hộ đến cửa hỏi thăm chuyện đại ca rồi đấy, chắc
là vẫn còn muốn kết thân với Long gia chúng ta, sau khi trở về đệ sẽ
chuẩn bị cho đại ca. Đại ca đừng trợn mắt nữa, không phải trước đó còn
bảo bằng lòng nghe đệ nói à, đệ phải phân tích được lợi trong này. Cứ
nhung nhớ người đã khuất thì có lợi gì, đại ca thử nghĩ đi, nếu đại ca
không mau phấn chấn, sớm ngày quên đi, thì liệu hoàng thượng có thể yên
tâm được không? Trọng địa bên này còn đang trông cậy đại ca bảo vệ đấy.
Nên khi vội vã chuẩn bị hôn sự, cũng là để hoàng thượng và các vị đại
nhân trong triều được yên tâm, dù sao bây giờ phe phái tranh đấu kịch
liệt, đại ca là thần tử quan trọng, nhân tình thế trước mắt, lại vừa mất vợ, chính là thời cơ tốt để kết thân lập liên kết, không phải lúc trước đại ca cũng có ý này à, cưới ai thì không phải là cưới, chọn người có
lợi nhất…”
Đang nói đến đây, bỗng Long Nhị tắt tiếng. Hắn thấy ở sau cửa
xe ngựa, xuất hiện gương mặt một nữ nhân. Mắt sáng mày ngài, thanh tú
kiều diễm.
Long Đại nhìn theo tầm mắt của Long Nhị, cũng biết là hắn đã
thấy cái gì, thở dài nói: “Không phải đã bảo đệ đừng nói nữa rồi à.”
Long Nhị nhìn nữ tử kia, lại nhìn Long Đại.
Long Tam nhìn nữ tử kia, lại nhìn đại ca nhị ca.
Tầm mắt hai người chạm nhau, không ai lên tiếng.
Nhanh như vậy đại ca đã tìm người mới rồi?
Long Nhị cau mày, như thế không được. Lúc trước cảm mến con gái thương nhân cũng không sao, hắn làm huynh đệ tuy cảm thấy không quá hợp lẽ, nhưng hiếm khi thấy đại ca động tình, hắn cũng không tiện xen vào,
nhưng nếu tìm người khác thì không thể qua loa thế được, nếu lấy một cô
nương thôn dân vào cửa, há chẳng phải bị người ta chê cười sao.
Long Nhị hắng giọng: “Đại ca, chúng ta bàn lại chuyện này đi đã.”
Long Đại quay đầu nhìn nữ tử kia. Nữ tử chìa tay ra với Long Đại, Long Đại bước đến, ôm nàng xuống xe.
Hành động này càng khiến chân mày Long Nhị nhíu chặt hơn. Long Tam cúi đầu gãi trán, không nói câu nào.
Nữ tử kia xuống xe đi đến, hỏi Long Nhị: “Bàn chuyện gì cơ?”
“Chuyện nhà.” Long Nhị nghiêm túc sầm mặt, nàng ta là người ngoài thì có tư cách gì can thiệp vào.
Dường như nữ tử kia không hề để ý đòn phủ đầu của Long Nhị:
“Vừa rồi thúc mới nói phải nhân lúc này nhanh chóng cưới vợ mới cho đại
ca thúc à?”
“Chuyện riêng của Long gia, không liên quan đến người ngoài, cô nương lạm quyền rồi.” Long Nhị dứt khoát nói ra.
Cô nương kia vẫn chẳng ngại, cười híp mắt nói với Long Đại: “Huynh đệ Long gia các chàng nói chuyện có khí thế thật đấy.”
Long Đại thở dài: “Đừng nghịch ngợm.”
Lần này không chỉ Long Nhị, mà Long Tam cũng không nhịn nổi nữa.
“Nhị ca, chúng ta về phòng nghỉ ngơi trước đi đã, đợi đại ca có rảnh thì nói chuyện sau.” Hắn không muốn thấy loại chuyện khoe ân ái
này, về phòng bình tĩnh trước đã được không?
Long Nhị cũng đang có ý đó. Nói thêm mấy câu nữa thì chỉ sợ hắn không quản được miệng mà nói lời cay độc.
Nhưng lúc này nữ tử kia lại nói: “Lần đầu gặp mặt, ta cũng
không chuẩn bị lễ gì, hai vị thúc đây chớ chê trách.” Vừa nói còn vừa
đứng đắn làm lễ.
Long Nhị rất cố gắng kiềm nén cơn giận, Long Nhị ngoáy tai, muốn vờ như không nghe thấy.
Ai là thúc của cô chứ!
Long Nhị, Long Tam rất quả quyết quay đầu rời đi. Long Nhị đi
được hai bước thì đột nhiên dừng lại, một cảm giác chẳng lành đang dâng
lên trong ngực hắn.
Đợi đã, này không đúng lắm. Đại ca có hồ đồ thì cũng không nên
như vậy, sao có thể tìm vợ mới nhanh như vậy được, lại còn không đứng
đắn như thế?
Trừ khi…
Long Nhị chậm rãi xoay người lại.
Quả nhiên, nữ tử kia cười tủm tỉm nói: “Các thúc cũng nên làm lễ lại với ta mới phải chứ, gọi một tiếng đại tẩu đi.”
Mặt Long Nhị cứng đờ.
Long Tam cắm đầu đi như chạy trốn, chợt nhìn thấy nhị ca khó
hiểu dừng lại, còn đang nghi ngờ thì bị câu nói của nữ tử kia dọa giật
mình. Hắn dừng bước, do dự một lúc, cũng xoay người lại.
“Mau gọi đại tẩu đi.” An Nhược Thần cười rất nhã nhặn.
Long Nhị và Long Tam đưa mắt nhìn nàng, còn An Nhược Thần lại nhìn Long Đại.
Long Đại thở dài: “Mau gọi đại tẩu đi.” Giọng nói và nét mặt kia, đầy dung túng lại cưng chiều.
Nhất thời cả Long Nhị lẫn Long Tam đều nổi cả da gà.
Long Tam không nhịn được hỏi: “Cô là vị đại tẩu nào thế?” Chẳng lẽ là người chết kia?
An Nhược Thần xoay sang hỏi Long Đại: “Chàng có mấy nương tử vậy?”
Long Đại nắm tay nàng: “Chỉ một mình nàng thôi.”
Nhất thời Long Nhị Long Tam lại nổi da gà.
Long Đại nhìn hai người đệ đệ, nghiêm mặt nói: “Đúng là đại tẩu của các đệ đấy, Thần Thần chưa chết, chẳng qua chân bị thương, ta đã
tìm được nàng về rồi.”
Long Nhị Long Tam không biết nên có vẻ mặt gì, vốn là một
chuyện rất đáng mừng, nhưng sao lại phát triển thành không khí lúng túng vi diệu thế này?
“Đại tẩu.” Long Tam hành lễ.
“Đại tẩu.” Long Nhị cũng vội hành lễ.
“Đầu đệ choáng quá, nhất định là do đi đường mau quá rồi.” Long Tam kiếm cớ thoát thân, “Đệ về phòng nghỉ trước đây, lát nữa sẽ lại đến bái kiến đại tẩu thật tốt.”
Vừa dứt lời liền bị Long Nhị trợn mắt nhìn.
Long Đại cười nói: “Tam đệ đừng sợ, đôi khi Thần Thần hoạt bát
thế đấy, lúc này lại còn thoát chết khỏi chân tơ kẽ tóc nên lại thêm
phần càn quấy. Nhưng lâu ngày các đệ sẽ biết thôi, nàng rất dễ chung
sống.”
“Khen ai càn quấy vậy?” An Nhược Thần bĩu môi.
“Là nàng đấy.” Long Đại cười với nàng.
Long Nhị cũng không chịu nổi nữa: “Đệ nhớ mình vẫn chưa xem
xong sổ sách, đệ về phòng trước đây, lát nữa sẽ lại đến bái kiến đại tẩu thật tốt.”
Hai huynh đệ cấp tốc rút lui, An Nhược Thần nhìn theo bóng lưng họ mà ngáp một cái, nãy giờ cố xốc lấy tinh thần thì nay đã xìu xuống, mềm nhũn dựa vào Long Đại: “Bọn họ còn căng thẳng hơn em kìa.”
Long Đại điểm vào mũi nàng: “Đâu có thấy nàng căng thẳng đâu.”
An Nhược Thần ngáp cái nữa: “Em căng thẳng thật mà, lại tức giận nữa.”
“Tức cái gì?”
“Nhanh như thế mà chàng muốn lấy vợ mới rồi, có thể không tức sao?”
Long Đại dở khóc dở cười: “Sao có thể đẩy chuyện này đến trên đầu ta được.”
“Chàng còn sắp xếp với đệ đệ mình nói xấu em nữa.”
“Nàng đúng là càn quấy mà.” Long Đại thấy nàng mệt mỏi không mở nổi mắt, liền khom người ôm ngang hông nàng, “Về phòng ngủ một giấc đi
đã.”
“Phải nói cho Lục đại nương với Xuân Hiểu biết, em đã về rồi.”
“Được.”
“Còn cả Chiến Cổ nữa, em muốn gặp nó một lần.”
“Ngủ đi đã, nàng mệt rồi.”
“Chàng phải đi giải thích với hai đệ ấy, là em không càn quấy,
xưa nay em luôn ôn hậu lương thiện cung kính tiết kiệm lễ nhượng.”
“Được rồi, nàng hiền thục khéo léo nhất.”
“Em muốn uống canh.” An Nhược Thần nhắm mắt lại, còn lẩm bẩm.
“Được, ta sẽ dặn phòng bếp làm.” Long Đại đáp, không nhắc rằng
chỉ mới đi được hơn mười bước, mà phu nhân nàng đã căn dặn đại tướng
quân nhị phẩm mấy bận rồi, vô cùng càn quấy.
Nhắc đến Long Nhị Long Tam về phòng, phải một lúc lâu sau mới phản ứng lại được, đại tẩu còn sống thật.
Không lâu sau, bọn họ thấy người làm trong lầu hớn hở chạy đi
truyền tin nhau, đều là chuyện phu nhân còn sống, phu nhân đã về. Rất
nhanh, trong lầu náo nhiệt hẳn lên, không biết biến đâu ra được đèn màu
lụa đỏ, chúng người hầu lại bắt đầu bố trí, hiển nhiên là muốn ăn mừng
rồi.
Long Tam có phần chột dạ, nói với Long Nhị: “So ra, chúng ta
phản ứng thế này có phải lạnh lùng quá không? Cũng nên làm gì đó bù đắp
chứ.”
Long Nhị cũng chột dạ, nhưng bọn họ đến đây với hai tay trắng,
lúc đầu cũng không lường được sẽ xảy ra chuyện này, dĩ nhiên cũng không
chuẩn bị lễ. Hỏi thăm một phen, Long Đại còn đang rất bận, vẫn chưa định cho đòi bọn họ gặp mặt, thế là Long Nhị Long Tam ra ngoài, định mua
chút quà.
Đến giữa phố, còn đang nghĩ xem nên mua gì cho tốt thì lại thấy các nhà náo nhiệt, đông một đám tây một đám, tụ tập rất nhiều người,
lại gần nghe, thì ra là nói nghe ai đó nhắc đến đại cô nương An gia, vị
phu nhân của Long tướng quân kia đã về lại rồi. Chỉ là về như thế nào,
lúc về ra sao, thì lại có rất nhiều phiên bản, cực kỳ lung tung.
Long Nhị đi dạo mấy cửa hàng, đều rất coi thường mấy mặt hàng ở biên thành nhỏ nhoi này, chỉ là một món đồ chơi bình thường ở kinh
thành mà lại đến đây bán với giá cực cao như trân bảo, Long Nhị cảm thấy lỗ nặng, không mua được gì. Ra khỏi cửa hàng tìm đệ đệ, đào được một
đống từ Long Tam. Long Tam đã nghe được tám chín phần lời đồn, thuật lại năm phiên bản với Long Nhị.
Long Nhị chắp tay sau lưng gật đầu: “Được rồi, còn đang rầu vì
không chọn được quà tốt đây, thế này đi, đệ kể chuyện khá thú vị, lát về tìm rồi kể đại tẩu nghe, giải buồn cho tẩu, cũng coi như chúng ta không lạnh nhạt với tẩu ấy. Còn đại lễ thì đợi hồi kinh ta sẽ chọn trong kho
tặng tẩu.”
Long Tam lườm hắn, hắn có phải người kể chuyện đâu. “Nhiều cửa
hàng thế mà lại không tìm được gì hả? Nhị ca, đây không phải lúc hẹp hòi đâu.”
“Vậy đệ đi mà mua.”
Long Tam sờ mũi. Lễ ra mắt cho đại tẩu, không thể mộc mạc được. Hắn nghèo như thế, bình thường có thể tiết kiệm được đồng nào là tiết
kiệm đồng ấy rồi. Theo nhị ca ra ngoài dĩ nhiên cũng sẽ không mang quá
nhiều bạc theo, không mua nổi rồi.
Hai huynh đệ tay không quay về lầu Tử Vân, nhưng nhìn trận thế ở ngoài lầu thì lại sững sờ.
Bên ngoài lầu có một đống người đang chờ tặng quà. Nói là nghe
bảo phu nhân tướng quân đã về, nên đến chúc mừng. Nào hộp nào rươm, rất
có khí thế.
Lầu Tử Vân là trọng địa quân nha, có vệ binh canh chừng. Người
tặng quà đều bị cản lại, cũng không nhận quà. Vệ binh luôn miệng trả lời phu nhân đang nghỉ ngơi, không tiếp khách không nhận quà, chỉ có thể để lại thiệp, đợi phu nhân có rảnh thì sẽ đáp các vị sau.
Long Nhị Long Tam chen chúc đi qua đám người, vào lầu Tử Vân,
nhìn nhau một cái rồi lại chen ra. Vẫn là nên đi mua quà đi, không thể
để thua đám người này được. Long Nhị ôm tim, cơn đau âm ỉ.
Lúc ăn tối, Long Nhị Long Tam không thấy đại tẩu đâu. Nhưng
Long Đại lại xuất hiện. Hắn nói An Nhược Thần đi đường xa mệt mỏi, ngủ
đến giờ vẫn chưa tỉnh, không gọi nàng dậy, ba huynh đệ bọn họ ăn trước.
Dĩ nhiên Long Nhị Long Tam không có dị nghị gì, nhân lúc đại
tẩu không ở đây thì hỏi thăm chuyện trước, tránh lần sau gặp mặt không
còn lúng túng nữa.
Cơm nước xong xuôi, Long Đại nói rõ mình đã quen biết An Nhược
Thần thế nào và trải qua những gì, còn cả chuyện xảy ra sau khi nàng mất tích. Chân nàng không đi được, lại còn đang không rõ thế cục nên không
thể tiết lộ thân phận của mình, nhờ người báo tin cho quân Long gia hộ
nàng được, thế là soạn sách viết để lại manh mối, để Long Đại đến tìm
mình. Long Đại tán thưởng sự thông minh cơ trí của An Nhược Thần một
phen.
Vốn Long Nhị Long Tam nghe cũng rất say sưa, sau lại Long Đại
càng nói càng vui, để lộ vẻ nuông chiều đắc ý, thế là Long Nhị Long Tam
không muốn nghe nữa. Đang định khuyên đại ca dừng nói uống ngụm trà nghỉ ngơi, thì Long Đại lại đổi đề tài, nghiêm mặt nói: “Hôm nay các đệ đến
đúng lúc lắm, ta đang có một chuyện cần các đệ giúp.”
Long Nhị Long Tam nhất thời nghiêm túc, ngồi ngay ngắn lắng nghe.
“Đại tẩu của các đệ đấy, trên đường đi cứ rất khó chịu, ta cứ
tưởng vì chân chưa lành, lại rơi xuống sông bệnh chưa dứt, nên đi đường
mệt nhọc mới sinh bệnh. Nhưng vừa về đến viện, tìm đại phu tới khám cho
nàng thì đại phu lại nói, tẩu tử của các đệ đã có thai hơn một tháng
rồi.”
Long Nhị Long Tam nhất thời sửng sốt, lòng nặng nề đi. Cái này… Bọn họ nhìn nhau, cẩn thận không dám nói ra. Chỉ thầm nghĩ trong lúc,
lúc đại tẩu gặp rủi ro lại bị kẻ ác cưỡng hiếp, đây không phải là chuyện đùa. Phải tìm cách bịt tin tức, nhưng không thể bỏ qua cho cầm thú ác
độc được. Đúng là chuyện này đại ca không tiện ra mặt, nếu không sẽ rất
dễ khiến người ta nghi ngờ, tin tức bị lộ, để bọn họ làm vẫn thỏa đáng
hơn. Nhưng đại tẩu có thái độ gì, đại ca lại có suy nghĩ gì?
“Vẻ mặt này của các đệ là sao thế hả, sao không chúc mừng ta?” Long Đại hỏi.
“Hả?” Long Nhị Long Tam sửng sốt. Không để ý thì thôi đi, chẳng lẽ đây còn là chuyện vui sao?
“Đại ca.” Long Nhị hồ nghi hỏi, “Đứa bé này…”
“Dĩ nhiên là của ta rồi.” Lúc này Long Đại cũng nhận ra các đệ
đệ đang hiểu lầm điều gì, bèn lườm một cái, “Các đệ đi chuyến này tới
đây tại sao cứ hồ đồ thế, đầu óc cũng không nhanh nhạy. Lúc trước gặp
đại tẩu của các đệ thì lại cứ ngây ngô, bây giờ lại nghĩ đi đâu rồi hả.”
Long Nhị tức giận: “Đại ca nói chuyện trông nghiêm trọng như thế, bọn đệ có thể nghĩ đi đâu được nữa?”
“Ta đây là vui mừng quá, dù sao cũng phải ổn định chút.”
Long Nhị Long Tam quay đầu đi, hoàn toàn không muốn để ý đến
hắn nữa. Cả ngày chỉ biết giả bộ, mừng thì cứ mừng đi, ổn định cho ai
nhìn chứ! Ổn định như thế, vậy tại sao chân đại tẩu còn đang bị thương
mà lại làm bụng người ta to lên được, có khác gì cầm thú không!
“Hơn nữa, chuyện bàn bạc với các đệ rất khó làm, hy vọng các đệ chú trọng nhiều.”
Long Nhị Long Tam nghe thấy lời này thì quay đầu lại, được rồi, có vấn đề khó khăn muốn giải quyết, lại nghe chút nào.
Long Đại hắng giọng, nói: “Nàng có thai, dĩ nhiên không tiện ở
lại thành với ta rồi. Nay tuy đã hóa giải được nguy cơ ở biên giới,
nhưng loạn vẫn còn, không chừng sau đó còn có nguy hiểm khác. Ta muốn
các đệ đưa nàng về kinh, trên đường đi có các đệ chăm sóc, ta cũng yên
tâm hơn.”
Chuyện này thì có gì khó. Long Nhị Long Tam đáp được.
Long Tam nói: “Có gì đại ca cứ dặn dò đi, rồi bọn đệ sẽ dẫn đại tẩu về.”
“Đệ sẽ thông báo trước một tiếng cho trong phủ biết, để bọn họ
quét tước ốc viện, đại tẩu về nhà, nhất định sẽ được chăm sóc tận tình.” Long Nhị bắt đầu nghĩ sắp xếp mấy chuyện trong phủ.
“Dư ma ma mà biết đại tẩu hoài thai con cháu Long gia, e là hận không thể mọc thêm hai cánh bay đến nghênh đón đâu.” Long Tam cười to,
“Đại tẩu yên tâm, nhất định bọn đệ sẽ chăm sóc tốt cho chị dâu.”
Long Nhị lại nghĩ chu toàn hơn: “Dù sao cũng đang mang thai, đi đường e có bất tiện. Ở chỗ đại ca đây đại tẩu có a hoàn bà tử chăm sóc, đại phu nói thế nào, nếu đại tẩu có bệnh thì cũng phải dưỡng tốt rồi
mới lên đường. Ngoài a hoàn bà tử ra, tốt nhất nên dẫn theo đại phu để
chăm sóc.”
Long Đại khoát tay: “Mấy thứ này không thành vấn đề, nàng cũng
vừa mới về Trung Lan, không cần phải lên đường ngay, để nghỉ ngơi cho
khỏe đã. Còn phải sắp xếp thời gian, không cần băn khoăn. Chỉ là điều
khó nói nhất, chính là ta không tiện đi khuyên nàng chuyện này, mấy ngày nay các đệ làm quen gần gũi thêm với nàng đi, sau đó nghĩ cách, để nàng chủ động muốn hồi kinh với các đệ.”
Long Nhị: “…”
Long Tam cũng ngẩn ra: “Đại ca, nói thế là có ý gì?”
Long Đại hắng giọng: “Ta đã từng hứa với đại tẩu đệ, là sẽ
không chia xa nàng nữa. Ta ở tiền tuyến thì nàng sẽ ở tiền tuyến, ta về
nhà nàng sẽ về nhà cùng ta, bọn ta sẽ ở bên nhau.”
Đúng là nổi cả gia gà. Long Nhị Long Tam nhìn nhau.
Long Tam cũng nói: “Lời này nghe biết là không tin nổi rồi, nào có chuyện phụ nhân ở lại tiền tuyến kéo chân trượng phu đâu. Nếu đại
tẩu biết ý thì sẽ biết đại ca đang gạt tẩu, không phải làm thật.”
“Đệ tuổi còn nhỏ, không hiểu đâu.” Long Đại trừng mắt với Long Tam, “Phụ nhân nhà mình, không gạt được đâu.”
Long Tam không rõ lắm, nhưng hắn không dám hỏi thêm, vì trong
lời này của đại ca ẩn chứa tầng nghĩa sâu xa buồn nôn lại thú vị, hắn sợ hỏi ra sẽ càng ngứa ngáy không chịu nổi.
Long Nhị cung trừng mắt với Long Tam: “Ý của đại ca là trước mặt đại tẩu, huynh ấy làm người tốt, còn hai chúng ta làm kẻ xấu.”
“Dựa vào đâu chứ.” Long Tam kêu lên. Rõ ràng nhị ca cũng không
tình nguyện mà, mượn cớ quát hắn để diễn tả bất mãn với đại ca, tuy hắn
còn nhỏ tuổi, nhưng cũng vào nam ra bắc kiến thức bao la, không phải kẻ
ngu đâu nhé. “Nhìn đệ chỉ là một tiểu đệ đơn thuần, có thế nào đại tẩu
cũng không tin đệ là kẻ xấu đâu. Loại chuyện xúi giục này, phải để nhị
ca làm.”
“Hai người các đệ!” Long Đại sừng sộ, nghiêm túc oai phong,
“Đại phu nói, chưa đến hai tháng thì thai sẽ ổn, có thể lên đường, chỉ
cần không đi gấp gáp, không để mệt nhọc là được rồi. Cứ lấy hai tháng
làm kỳ hạn, các đệ thuyết phục đại tẩu hồi kinh đi.”
Hai tháng?! Long Nhị Long Tam tái cả mặt. Long Nhị thầm nghĩ
kéo dài đến hai tháng thì mối làm ăn của hắn ở kinh thành sẽ lỗ bao
nhiêu tiền chứ. Còn Long Tam lại sợ bị giữ chân ở đây hai tháng, không
bạn không chuyện lạ sẽ bị ngộp chết.
“Còn nữa, đại tẩu các đệ nói, bảo ta giải thích với các đệ,
nàng không phách lối, nàng luôn ôn hậu lương thiện cung kính tiết kiệm
lễ nhượng.”
Long Nhị Long Tam: “…”
“Được rồi, ta giải thích rồi đấy. Các đệ nhớ cho.”
Long Nhị Long Tam không nói, đại ca sợ vợ ư?
Long Đại coi như không thấy sắc mặt của bọn họ, bàn bạc kỹ
chuyện sắp đặt để An Nhược Thần hồi kinh như thế nào. Dĩ nhiên trong này không phải đơn giản là đón An Nhược Thần hồi kinh rồi. Hắn không thể
về, một mình An Nhược Thần bụng to về nhà với tiểu thúc, như thế đã có
phần lạnh nhạt rồi. Cho nên phải có mười dặm hồng trang chào đón, trong
các quận các thành dọc đường có biệt viện hiệu buôn của Long gia, phải
làm lễ nghênh đón, để An Nhược Thần một đường rạng rỡ về kinh thành.
Còn cả phía hoàng thượng nữa, An Nhược Thần có công trong vụ án Lương đức Hạo, hoàng thượng vẫn nói sẽ truy phong tặng thưởng cho An
Nhược Thần, nhưng lúc đó Long Đại không có tâm tư nghe mấy câu trấn an
này, chỉ vội vã chạy về tiếp tục tìm người. Nay đã tìm được người rồi,
phải tính toán lại chuyện truy phong tặng thưởng này. Long Đại định viết tấu chương cho hoàng thượng, xin chút giao tình cùng chúng thần. Thứ
nhất là thông báo chuyện An Nhược Thần thoát chết đoàn tụ cùng hắn với
mọi người, thứ hai là xin hoàng thượng phong tước hiệu cáo mệnh phu nhân cho thê tử, như thế An Nhược Thần mới có thể đứng thẳng sống lưng của
kinh thành, không bị xem thường. Chuyện này cũng phải có Nghi vương nói
đỡ hộ, phải để Long Nhị đi bàn.
Đương nhiên Long Nhị biết nặng nhẹ chừng mực, lên tiếng đáp
lại. Bàn bạc kỹ càng hơn, có rất nhiều chuyện phải đút lót sắp xếp chuẩn bị trước, dù là hai tháng thì sợ vẫn không đủ. Ba huynh đệ bàn bạc phân công xong, viết rõ ra giấy, coi như là nói rõ chuyện.
Long Đại bận rộn quân vụ, rời khỏi doanh trại tìm người đã lâu, đúng là có không ít quân vụ chất đống cần xử lý, sáng sớm hôm sau dùng
qua bữa sáng xong thì liền chạy đến doanh trại.
Long Nhị Long Tam ăn cơm xong thì đến chỗ An Nhược Thần thỉnh
an. Vốn tưởng vì tình cảnh gặp mặt lần đầu mà sẽ lúng túng, nhưng không
ngờ An Nhược Thần không hề quá cẩn trọng, làm như chưa từng nghe thấy
hiểu lầm cưới vợ mới gì cả. Nàng nhiệt tình mời chào huynh đệ Long gia,
cũng nhận lễ của bọn họ tặng, không hề nhăn nhó, thân thiết ung dung,
không làm giá, cũng không hạ thấp mình.
Như thế khiến cho Long Nhị phải nhìn với cặp mắt khác, vẫn cứ
nghĩ con gái thương nhân ở biên thành thì sẽ không có quá nhiều kiến
thức không phóng khoáng, nay xem ra trái lại còn rất có phong độ đại
gia.
Vừa ngồi xuống khách sáo mấy câu thì Tạ Cương đến. Tối qua hắn
về trễ, Long Đại lại mãi chuyện trò với huynh đệ, nên Tạ Cương cũng
không có dịp gặp mặt chào hai người Long Nhị, nên lần này gặp nhau dĩ
nhiên khách khí đôi câu.
Tạ Cương hỏi kỹ tình hình An Nhược Thần sau khi mất tích, An
Nhược Thần nói lại một lần. Nàng và Tạ Cương như có tình nghĩa sư đồ,
nói chuyện không quá giấu giếm. Nàng kể lại khốn cảnh mình rơi xuống
sông bị thương được người cứu lên, chân không đi được, cũng không dám
tiết lộ thân phận. Nói cuối cùng mình nghĩ được một cách, viết cuốn
“truyền kỳ phu nhân tướng quân” để thôn dân giúp đưa đến thư cục in ấn
mà bán, được tiền thì cho bọn họ. Thôn dân thấy có tiền để chia, nên dĩ
nhiên là giúp sức rồi. Cứ như thế, xuất hiện rất nhiều người nóng lòng
muốn bán sách giúp nàng, chẳng những bán hộ, mà còn giúp tán dương hết
lời, rất nhanh lưu truyền trong khắp các thôn huyện, sách cũng được bán
đến nơi xa hơn.
Thế là An Nhược Thần có bạc, dừng chân yên ổn, ngoài việc băn
khoăn về an toàn ra thì không có gì để lo ngại, chỉ chuyên tâm dưỡng
bệnh, mong sách truyền đến trong tay Long Đại, nhất định hắn sẽ biết do
nàng viết, sẽ đến đón nàng.
Long Nhị ngồi bên nghe, lại thay đổi cái nhìn với An Nhược
Thần. Lúc trước hắn chỉ là nghe người ngoài nói An Nhược Thần thế nào
thế nào, giờ thấy được người thật, mồm miệng rõ ràng, suy nghĩ nhạy bén, mưu lược thích đáng, đúng là cô nương có đầu óc thông minh, hèn gì đại
ca lại cảm mến như thế, huynh ấy luôn tán thưởng người hữu dũng hữu mưu
mà.
Tạ Cương chào hỏi An Nhược Thần xong thì cũng rời đi làm công
vụ. Đừng nói là phụ nhân, dù là nam nhân hay người khác, có ai mà không
muốn hướng đến kinh thành sầm uất náo nhiệt? Hơn nữa đại tẩu có thai,
chẳng lẽ còn định vác cái bụng bự cùng đại ca đánh giặc sao.
Long Nhị kể cho An Nhược Thần rất nhiều chuyện về Long gia, lấy đủ chuyện từ nhỏ đến lớn của Long Đại ra dụ, chọc An Nhược Thần cười
phá lên. Rồi hắn còn nói kinh thành như thế nào, Long phủ ra sao. Nào
những chuyện là kinh thành có cảnh trí sự vật mới mẻ, kỳ nhân dị sự,
Long phủ có người nhà có đình viện hoa cỏ, cuộc sống thường ngày vân
vân, An Nhược Thần nghe đầy hứng thú, hai mắt sáng lên.
Long Nhị cảm thấy lửa đã vừa, vội nói: “Đợi đến lúc về kinh,
đại tẩu sẽ biết đệ không nói dối. Đến lúc đó đại tẩu muốn ăn muốn chơi
cái gì, sợ là bận lắm luôn.”
An Nhược Thần cũng cười nói: “Nghe thấy hay thật đấy.”
Lời này rất hợp ý Long Nhị, hắn đang định nói chuyện về kinh,
thăm dò thái độ của An Nhược Thần trước, nào ngờ còn chưa kịp mở miệng,
An Nhược Thần đã giành nói trước: “Nhắc đến mà ngại quá, tẩu vừa mới về, còn có một đống chuyện chất đấy, nghe Lục đại nương bảo thiệp mời cũng
chất thành ngọn núi nhỏ rồi. Tẩu phải nhanh chóng xử lý, nếu không người ngoài lại tưởng tẩu thành phu nhân tướng quân rồi là vênh váo nghênh
ngang làm giá, không giống trước kia nữa.”
Long Nhị sửng sốt, đây là hạ lệnh trục khách sao?
“Mong hai vị thúc thúc có thể hiểu, đừng trách ta lạnh nhạt. Chúng ta cùng dùng bữa tối sau có được không?”
Dĩ nhiên là được rồi. Long Nhị Long Tam đáp một tiếng, rồi bị khách khí mời ra ngoài.
Ra khỏi phòng, thấy đúng là có mấy người đang đứng chờ ở bên
ngoài. Dẫn đầu là vị Lục ma ma mà Long Nhị đã gặp, cũng nghe người ta
nhắc đến giao tình giữa bà và An Nhược Thần. Hắn cũng biết Xuân Hiểu
đứng bên cạnh, nghe nói đây là a hoàn trung thành. Long Nhị giật mình,
hắn là người nhanh trí, lúc bàn chuyện làm ăn dĩ nhiên cũng sẽ tính toán tâm tư đối thủ, nay thái độ của An Nhược Thần khiến hắn nhạy cảm nghi
ngờ, lúc đang nói đến hứng thú thì nàng lại ngắt lời, lại nhắc đến
trước, chắc chắn là đã biết rõ ý đồ của huynh đệ bọn họ rồi, cản lời của hắn, ám chỉ rằng, nàng không hề muốn một mình hồi kinh với bọn họ.
Tối hôm đó Long Đại về kịp bữa tối, An Nhược Thần chuyện trò
vui vẻ với ba huynh đệ, nói đúng hơn là thích mấy chuyện lý thú Long Nhị Long Tam kể, nhưng không hề nhắc đến chuyện hồi kinh. Long Đại nhân lúc An Nhược Thần không chú ý, dùng ánh mắt hỏi Long Nhị, Long Nhị trừng
mắt nhìn. Sau bữa tối mấy huynh đệ lại nói chuyện với nhau, đến người vô tư như Long Tam cũng phát hiện ra: “Hình như đại tẩu không có ý định
nhắc đến chuyện này.”
“Nàng giữ bình tĩnh đấy, các đệ cũng đừng hoảng sợ quá.” Long Đại khích lệ các đệ đệ.
Long Nhị liếc đại ca, nói gì vậy, ai hoảng sợ? Cũng không phải bọn họ sợ vợ.
Long Nhị không để ý Long Đại, hắn bố trí nhiệm vụ cho tam đệ
trước. Báo tin cho Long gia, sắp xếp an bài các cửa hàng các phủ dọc
trên đường đi, còn phải đút lót quan viên trong triều, dù sao cũng phải
có một người Long gia ra mặt làm. Long Đại không đi được, hắn phải ở lại thu xếp cho đại tẩu, nên chuyện chạy chân này giao cho Long Tam.
Long Tam nghe thế thì cảm thấy rất được, chạy chân hợp với hắn, hắn có dự cảm là khó đối phó với đại tẩu, tuổi hắn còn nhỏ, bối phận
thấp, không cần phải để ý đến những chuyện này là tốt nhất.
Long Đại Long Nhị đưa danh sách các chuyện cần xử lý cho Long
Tam, giao phó tam đệ một phen, tìm quản sự trong các thành dọc đường thế nào, chuyện tiền bạc lo liệu ra sao, có yêu cầu gì về mặt phép tắc,
thời gian có hạn chế gì, khi về kinh thì tìm đại nhân nào, quà cáp thì
cứ để Thiết tổng quản với Dư ma ma làm, sau đó thư của Long Đại Long Nhị phải gửi như thế nào, nên nói gì với các đại nhân, vân vân.
“Được rồi được rồi, đệ biết rồi mà. Tuy đệ thích giang hồ tự
tại hơn, nhưng từ nhỏ cũng từng theo cha qua lại với các vị đại nhân, đệ biết phải đối đáp thế nào mà.” Long Tam không nhịn được, nói lại tất cả mọi chuyện qua một lần, trái lại cũng khá chu toàn. Hai vị ca ca không
nói được gì, Long Tam vui vẻ rời đi, nói là thời gian cấp bách, cần lên
đường sớm.
“Dù thế cũng không cần đi cả đêm mà.” Long Nhị la lên với bóng
lưng tam đệ, nhưng Long Tam cũng không quay đầu, chạy như chạy trốn.
Tiền đồ! Long Nhị rất bất mãn với người đệ đệ này. Xoay đầu
lại, nhìn đại ca làm như không có chuyện gì như thế, lại càng bất mãn:
“Tuy đệ đã đồng ý sẽ khuyên đại tẩu giúp huynh, nhưng huynh cũng phải để ý chứ. Huynh có đề cập đến với đại tẩu không?”
“Đề cập cái gì?”
“Thì chuyện để tẩu hồi kinh với tụi đệ còn gì. Tẩu nói với
huynh thế nào? Tẩu ấy cố ý tránh né đề tài này, nhất định là có chuẩn
bị.”
“Dĩ nhiên ta không nói rồi. Không phải đã nói sao, ta đã đồng ý với nàng rồi, không thể nuốt lời, nếu để ta nói bảo nàng hồi kinh, nhất định nàng sẽ tức giận.” Long Đại không để ý đến ánh mắt xem thường của
đệ đệ, dùng giọng chính trực vô tội nói, “Nhưng nàng đã biết mình có
thai rồi.”
“Thì sao.”
“Tình huống như thế, có lẽ nàng sẽ đoán được chúng ta muốn để
nàng hồi kinh để sinh con, mà dĩ nhiên nàng cũng biết ta có hoàng lệnh,
phải trấn thủ biên ải, trong thời gian ngắn không thể quay về. Nay để đệ bàn bạc chuyện này với nàng, đệ nói ra, nàng sẽ đến nói lại với ta, đến lúc đó có ta đứng về phía đệ, cũng có lý do cùng khuyên nàng.”
Long Nhị không hề có lòng tin gì với đại ca cả, nhưng hắn không quên, đại ca sợ vợ. Phải đảm bảo sau khi hắn làm người xấu, đại ca sẽ
không kéo chân sau của mình. “Đợi đến lúc tẩu bàn bạc với huynh thật,
cầu khẩn cũng được mà khiển trách cũng được, huynh đừng có đồng ý là giữ tẩu ấy lại đấy.”
“Dĩ nhiên dĩ nhiên. Chỉ cần đệ nói trước, dĩ nhiên ta có thể
nói là chủ ý của trong nhà, nhà do nhị đệ làm chủ, mà băn khoăn của đệ
ấy cũng có lý, ta cũng không phản bác được, hết cách.” Trưng ra vẻ mặt
nghiêm túc mà lại nói lời không có cốt khí như thế, quá đủ rồi! Long Nhị không nhịn được, liếc đại ca một cái.
“Hôm nay đệ mới nghĩ ra biện pháp khuyên rất hay.” Nói đến đây, Long Nhị dừng lại, nhìn Long Đại.
Long Đại vội phối hợp: “Vẫn là nhị đệ thông minh, mau nói nghe xem nào.”
Lúc này Long Nhị mới nói tiếp: “Phải có người với chuyện ở kinh thành khiến tẩu bận lòng, để tẩu có thể bận tâm, có chuyện có thể làm
thì tẩu ấy mới có thể yên tâm ở lại được. Không phải đại ca huynh đã nói chuyện nhà đại tẩu rồi sao, đệ thấy có thể ra tay từ chỗ đó.”
Hai mắt Long Đại sáng lên, đúng, sao hắn không nghĩ đến nhỉ. “Tứ muội nàng nay ở An phủ bơ vơ không nơi nương tựa.”
Thời gian sau đó, Long Tam đi rồi, Long Đại bận công vụ, Long
Nhị bắt đầu thực hiện kế hoạch. Nhưng hắn chẳng ngờ rằng, An Nhược Thần
cũng bận giống Long Đại, nhiều lần hắn muốn gặp mà không gặp được, không phải An Nhược Thần đang tiếp đãi khách thăm thì là ra ngoài gặp gỡ bạn
bè. Cái gì mà phu nhân các phủ, thương gia nông hộ, còn cả nha môn quận
phủ nữa, cuối cùng nàng còn hỏi kỹ án mật thám mưu phản trước kia, còn
cả án mạng của An gia các nàng nữa, muốn bảo đảm bạn bè và người thân
nàng sẽ không bị liên lụy. Bận rộn như thế, lúc về tới phủ thì đã quá
mệt, ngủ đến thiên hoang địa lão. Lục ma ma và Xuân Hiểu luôn theo cạnh
nàng, Long Nhị muốn lôi kéo cũng không tìm được cơ hội. Nhưng Long Nhị
không sốt ruột, hắn biết An Nhược Thần không phải cố ý tránh hắn, không
cần thiết. Hắn cũng ra ngoài, trò chuyện chút với người này, tâm sự chút với người kia, lại còn đến thăm An phủ.
Đợi đến khi An Nhược Thần xử lý xong mọi chuyện bạn cũ ân huệ
kia, lại đến gặp Long Nhị cũng đang ở lầu Tử Vân. Nàng nói lời xin lỗi
với Long Nhị, nói mấy hôm nay quá bận nên không chu toàn, lại giải thích lý do mình bận, hy vọng Long Nhị thông cảm. Trong đó nàng còn hỏi Long
Tam đi đâu.
Long Nhị đợi chính là cơ hội này. Hắn nói Long Tam đi lo liệu
để An Nhược Thần hồi kinh rồi. Những tiền cảnh tốt đẹp như Long phủ bọn
họ đang mong mỏi, đại lễ chào đón dọc đường rồi những việc cần làm ở
kinh thành, mười dặm hồng trang, gia phong của hoàng thượng, vân vân,
hắn đều miêu tả một phen.
An Nhược Thần nghe có vẻ khá xúc động, cuối cùng lại nghẹn
ngào: “Nhất định kiếp trước tẩu đã làm rất nhiều chuyện tốt, nên kiếp
này mới có thể bầu bạn cùng tướng quân, được Long gia đối đãi như thế.
Nói ra thật đúng là xấu hổ, huyết mạch trên người tẩu, e cũng không tốt
bằng tẩu.”
Thái độ An Nhược Thần rất thành khẩn, Long Nhị tin nàng thật
lòng, hắn vội nói: “Giờ đây đại tẩu cũng mang họ Long rồi, là người Long gia tụi đệ. Những thứ này tụi đệ nên làm cho đại tẩu.”
An Nhược Thần cám ơn hắn, lại nói: “Tẩu không biết phải trái,
có phần tùy hứng, tẩu đã ước định với tướng quân rồi, chàng ở đâu thì
tẩu sẽ ở đấy.”
Quả nhiên mà. Long Nhị đã có chuẩn bị trước lời này, nói: “Đại
ca có tình thâm nghĩa nặng với đại tẩu, tất cả mọi người đều nhận định
đại tẩu đã qua đời, nhưng đại ca chẳng chịu từ bỏ, huynh đệ tụi đệ cũng
rất cảm động. Có điều huynh ấy còn mang trong trách, vì tìm đại tẩu mà
lúc hồi kinh gặp hoàng thượng đã rất bất kính, có nhiều lời nói ra nói
vào rồi, nếu để người khác nắm được thóp trong chuyện trấn thủ biên ải
này, thì sợ sẽ bất lợi cho huynh ấy.”
An Nhược Thần cười: “Cũng may con người tẩu gặp may, lúc trước
giúp tướng quân phá án, lại đọ sức với nghịch tặc, cũng coi như là lập
công, nghĩ chắc chắn sẽ không ai cho rằng tẩu là phụ nhân làm hỏng việc
đâu.”
Long Nhị bị sự dịu dàng chặn họng, nhưng cũng không phản bác
được. Đúng, đại tẩu không phải là phụ nhân tầm thường, nàng đã đấu trí
với mật thám, vì hộ quốc lập được chiến công. Những thứ đấy đều được
viết trong “truyền kỳ phu nhân tướng quân” rồi, dù chưa chỉ mặt gọi tên, nhưng cuốn sách này đã lưu truyền rộng rãi trên phố phương, ai ai cũng
ca ngợi sự tích truyền kỳ của đại tẩu. Dựng được danh dự cao như thế ở
dân gian, dĩ nhiên đại tẩu rất có sức rồi, không thể đem quy củ lễ giáo
bình thường ra hù dọa nàng được.
Long Nhị suy nghĩ như vậy, chợt thấy hình như lưu truyền cuốn
sách này còn có dụng ý khác, sợ không chỉ đơn giản là để lại manh mối
cho đại ca tìm người. Hắn nhìn An Nhược Thần, không xác định nổi là mình nghĩ nhiều hay đã đánh giá thấp nàng.
Long Nhị ổn định tâm trạng, đổi chiêu khác: “Nếu đại tẩu lo
rằng đại ca không muốn để đại tẩu hồi kinh một mình, thì trái lại đệ có
thể khuyên nhủ đại ca. Dù sao tình thế tiền tuyến phức tạp, không biết
lúc nào lại có chiến tranh, còn nữa, tuy nói đã nghịch thần tặc tử đã bị bắt giữ, nhưng dẫu sao bọn chúng cũng đã cắm sâu ở Trung Lan nhiều năm, không chừng còn có đồng bọn ẩn nấp đang đợi cơ hội trả thù. Trong mắt
chúng, đại ca đại tẩu là kẻ thù lớn nhất, đại ca thì không cần phải nói
nữa, chứ tình cảnh của đại tẩu cũng chưa chắc đã an toàn. Dĩ nhiên đại
ca hiểu được đạo lý này. Nay không chỉ là an nguy của một mình đại tẩu,
mà còn cả cốt nhục Long gia tụi đệ. Trong bụng đại tẩu, có con cháu Long gia đấy. Nếu đại ca không muốn đại tẩu hồi kinh sống an nhàn thư thái,
để tẩu khỏe mạnh sinh con, thì huynh ấy không hiểu chuyện rồi, nhất định đệ sẽ lý luận với huynh ấy, kéo huynh ấy đến trước mặt liệt tổ liệt
tông mà ăn nói.”
Long Nhị nói lời này rất có lý, lại cho An Nhược Thần thể diện, đẩy hết toàn bộ trách nhiệm lên người Long Đại, những đạo lý vốn dĩ nên khuyên An Nhược Thần cũng nói thành là phải khuyên cho Long Đại nghe,
gõ núi chấn hổ, hạ bậc thang cho An Nhược Thần, chỉ cần nàng thuận nước
đẩy thuyền, chịu bước xuống, thì coi như chuyên thành viên mãn, mọi
người cũng yên vui thoải mái.
Long Nhị nhìn An Nhược Thần, đợi nàng nói tiếp.
An Nhược Thần im lặng một hồi lâu, vào lúc Long Nhị còn cho
rằng phải tiếp tục khuyên thêm mấy câu, thì nàng lại lên tiếng: “Trước
kia tẩu rất muốn rời khỏi Trung Lan, nơi này không có cuộc sống mà tẩu
muốn, trong An gia cũng không có cuộc sống mà tẩu muốn. Nên tẩu mới đào
hôn, rồi gặp được tướng quân. Tướng quân nói một câu với tẩu, tẩu vẫn
nhớ mãi. Câu nói ấy, khiến tẩu động tâm hơn bất cứ lời nào. Chàng nói,
sau này nàng phải sống thật tốt, sống như chính nàng hy vọng là được
rồi.”
Long Nhị im lặng lắng nghe.
“Thật ra tẩu không có quá nhiều nguyện vọng. Tẩu chỉ là con gái một thương nhân, có chút to gan làm bật, cho là chuyện bất công bất
bình, tẩu hy vọng có thể thay đổi, hy vọng có thể được an nhàn thoải
mái. Mà kiểu an nhàn thoải mái này, không phải là ăn ngon đến đâu, mặc
nhiều xiêm y đẹp thế nào, mà là người thân hòa thuận, người yêu tri âm,
bạn bè tri kỷ. Lúc tẩu rơi xuống sông, đã lấy hết cơ hội cuối cùng gào
to với tướng quân là tẩu biết bơi, vì tẩu muốn chàng đừng lo lắng, nhất
định tẩu sẽ sống tốt. Sau đó tẩu chìm nổi trên sông, bị thương giãy
giụa, như không có chút cơ hội sống nào, thế là tẩu lại hối hận, câu
cuối cùng tẩu nói với chàng lại là câu này. Tẩu không muốn chia lìa,
không phải là vì có nhiều thứ không thể rời bỏ, mà tẩu nghĩ răng, sao
phải chia xa? Sinh ly tử biệt vốn là vô thường, tại sao lại muốn rời đi
trong khi ta có thể cuộc sống nắm chặt trong tay, tại vì sao? Vì có quy
định thế sao? Vì người khác đều làm vậy?”
Long Nhị há miệng, nhất thời không nghĩ ra lời phản bác được nàng.
“Nếu tướng quân không phải là tướng quân, chỉ là một dân chúng
bình thường, chàng đi ra ngoài buôn bán, trồng trọt, đi săn, cũng sẽ gặp chuyện bất ngờ, nhưng những thứ đó có thể thua xa nguy hiểm khi giết
địch trên trận tiền, tẩu rời khỏi chàng, quay về kinh thành, ngày ngày
lại lo cho an nguy của chàng, lo lắng sợ hãi, sẽ nghĩ liệu có ngày nào
nhận được quân báo chàng bị thương không. Đường xá xa xôi, đợi đến khi
nhận được quân báo, có phải tẩu sẽ không được gặp lại chàng lần cuối
không? Đúng là có thể sống qua ngày như thế, nhưng nếu không nhất định
phải thế thì sao?”
Long Nhị không đáp được.
“Tẩu biết nhị thúc tới khuyên tẩu, nhất định là có ý của tướng
quân, thật ra tẩu nên nói những lời này với tướng quân mới phải. Suy cho cùng, chuyện này tùy vào thái độ của tướng quân, chàng bảo tẩu có thể ở lại thì tẩu ở lại, còn chàng nói không được, dĩ nhiên tẩu phải rời đi
theo nhị thúc. Nhưng chàng vừa cam kết với tẩu xong, nay lại muốn đổi ý, muốn mượn nhị thúc khuyên tẩu, tẩu rất bực, nên những lời này, tẩu
không muốn nói với chàng.”
Long Nhị thật sự muốn gãi đầu, hai người đang đấu nhau đấy à?
Không không, đại ca hắn còn chưa biết đại tẩu đã ghi hận. Ây da, có phải chuyện này dọa người quá rồi không, đại ca không nói lời nào, nom cũng
khiêm tốn hạ mình, thế mà còn bị nương tử ghi hận. Tâm tư của phụ nhân,
đúng là không thể hiểu nổi.
Long Nhị hắng giọng, nói: “Đại tẩu chớ trách đại ca, giờ đại
tẩu có thêm người mà, không giống bình thường. Đại tẩu lo cho đại ca,
sao đại ca có thể không nhớ mong đại tẩu được. Tẩu cứ nghĩ đi, đại ca
hao hết bao trăm ngày cay đắng, cuối cùng tìm được tẩu về, mất rồi mà
tìm lại được thì rất quý trọng, dĩ nhiên là sợ tẩu lại xảy ra bất trắc. Ở kinh thành có nhà có người hầu, chăm sóc chu đáo, nên huynh ấy mới yên
tâm được, cũng không thẹn với liệt tổ liệt tông. Nhắc đến đây, đại tẩu
vào cửa Long gia, vẫn chưa làm lễ chính thức với trong nhà đâu, cũng
chưa dân trà kính bài vị tổ tông cha mẹ chồng, đúng là không nên.”
“Hành quân đánh giặc, luôn có ngày quay về, tẩu và đại ca đệ đã là phu thê thì nên cùng về. Phải hai người thì mới có thể làm lễ được,
cùng nhau dâng trà mới gọi là lễ phép. Nhị thúc nói xem, có đúng thế
không?”
Long Nhị đã từng gặp qua rất nhiều khó dây dưa, nhưng đây vẫn
là lần đầu gặp phải phụ nhân dịu dàng khách khí nhưng miệng mồm lanh lợi đến thế, dù có lý hay không cũng không thể phản bác được. Hắn suy nghĩ, xem ra thật không thể vòng vo rồi.
“Đại tẩu, tam đệ cũng đã đi sắp xếp rồi, có rất nhiều chuyện
phải tổ chức, còn cả phía kinh thành nữa, đại ca đã dâng tấu xin gia
phong cho đại tẩu. Đại tẩu cũng biết đại ca không phải nhân vật bình
thường mà, huynh ấy là nhị phẩm tướng quân, còn đại tẩu là phu nhân
tướng quân, muốn tùy hứng muốn tự tại, chỉ sợ không dễ thế đâu. Đại tẩu
cũng biết đấy, đại ca nói để đại tẩu hồi kinh thì đại tẩu phải hồi kinh, trong này cũng không chỉ là chuyện của phu thê hai người, còn liên quan đến rất nhiều cái được mất khác. Đại ca không nói những lời đó với đại
tẩu, mà phí tâm tư để đệ đến khuyên, cũng là vì để ý đến tâm tình của
đại tẩu. Lòng đại tẩu như gương sáng, phải biết rõ mới đúng.”
An Nhược Thần lại im lặng hồi lâu. Long Nhị không nói thêm,
kiên nhẫn chờ, hắn biết, nói đến mức này rồi, An Nhược Thần không còn
đường lùi, trừ khi nàng định giở chứng với Long Đại, nhưng như thế càng
không được, chẳng những làm người khác ghét mà còn mất thể diện. Hắn cảm thấy An Nhược Thần không phải người hồ đồ như thế, nàng chỉ có thể đáp
ứng hồi kinh. Hắn làm người xấu đến mức này, là đã quá sức rồi.
An Nhược Thần thở dài, nói: “Nhị thúc nói rất có lý.”
Long Nhị gật đầu, nàng biết là tốt rồi.
“Một phụ nhân như tẩu, chuyện có thể làm đúng là có hạn, nếu
không có tướng quân ủng hộ, nếu tướng quân không làm chỗ dựa cho tẩu thì tẩu đã không thể tùy hứng được rồi. Nếu đã gả cho chàng, thì nên đặt ý
nguyện của chàng lên đầu.”
Long Nhị thở phào nhẹ nhõm, lại gật đầu cái nữa.
“Cho nên, còn phải mời nhị thúc giúp tẩu thuyết phục tướng quân, để chàng cảm thấy, tẩu ở lại bên chàng mới là tốt nhất.”
Long Nhị đang gật đầu dở thì cứng đờ. Gì cơ? Nàng nói gì? Để hắn thuyết phục đại ca giúp nàng?!
“À, hẳn là tẩu nên thuyết phục nhị thúc trước, để nhị thúc cảm thấy đứng về phía tẩu mới là đúng.”
Long Nhị không nói nổi, đại tẩu vẫn nghịch ngợm thế sao?
“Vậy tẩu bắt đầu khuyên đây, nhị thúc nghe kỹ nhé.”
Long Nhị không muốn nghe, lúc này hắn mới phát hiện đại tẩu giống hệt đại ca!
“Nhị thúc à, chuyện là thế này. Có câu nói, trưởng tẩu như mẹ,
là lý này đúng không? À, không phải tẩu đang hỏi, chỉ là nhấn mạnh hạ
giọng thôi. Đã có câu trưởng tẩu như mẹ, tuy xuất thân của tẩu không
tốt, nhưng nếu đã gả đến Long gia, thì nên bận tâm cho Long gia, hết
lòng lo liệu. Nếu đại ca đệ ở bên cạnh, dĩ nhiên tẩu sẽ chăm sóc cho
chàng thật nhiều, chỉ sợ không rỗi đâu mà để ý đến các thúc. Nhưng lúc
chàng không có ở đây, tẩu nhàn rỗi vô sự, không phải nên lo lắng nhiều
cho các thúc sao? Hai thúc đã đến tuổi thích hợp để cưới, nên làm hôn sự rồi nhỉ?”
Trán Long Nhị giật giật, cảm thấy nhức đầu. Xong rồi, bị điểm trúng chỗ đau rồi.
“Tại sao trong nhà không có ai lo liệu? Đại ca đệ không có cơ
hội rồi. Nhưng các thúc tuấn tú nhã nhặn như thế, tướng mạo đoan chính,
lại còn đường đường là đệ đệ ruột của đại tướng quân nhị phẩm, chẳng lẽ
quý nhân đại quan ở kinh thành không một ai đến cầu hôn sao?”
Có! Không ít nữa là! Nhưng Long Nhị không hề muốn nói.
“Thân là trưởng tẩu, tẩu cũng nên lo liệu chuyện này cho các
thúc. Nếu tẩu về kinh, nhất định sẽ có không ít nữ quyến nhà quyền quý
kết giao với tẩu, tẩu sẽ nhân đấy mà xem xét chọn lựa cho các thúc, nhất định sẽ chọn người tốt.”
“Đại tẩu à…” Long Nhị kéo dài giọng kêu.
An Nhược Thần chớp mắt, nhìn hắn với vẻ mặt đầy đơn thuần vô
tội. Long Nhị lấy lại bình tĩnh, hắn vẫn chưa thu, hắn còn có chiêu.
“Đại tẩu nói có lý, nhưng đại tẩu đến kinh thành rồi, sợ cũng
có chuyện bận rộn, không rảnh để quản hôn sự của huynh đệ tụi đệ đâu. Là thế này, đệ nghe nói, đại tẩu rất thương một muội muội, xếp thứ tư
trong nhà. Ta đã đến nhà đại tẩu bái phỏng rồi, di nương của đại tẩu
không tốt, huynh trưởng gian xảo, cuộc sống của tiểu muội muội cũng
chẳng tốt gì. Bất kể lúc nào đại tẩu về kinh, tóm lại là phải về kinh,
như thế trong thành này tiểu muội muội sẽ bơ vơ không nơi nương tựa, rất đáng thương. Đệ đã nghĩ rồi, chi bằng đại tẩu đưa nàng về cùng, như thế đại ca được yên tâm, đệ có đường nói lại với đại ca, mà đại tẩu cũng có người để tâm sự, thế nào?”
Nói cách khác, ngày tốt của An Nhược Phương chính là điều kiện trao đổi ngày tốt của Long Nhị hắn.
An Nhược Thần bật cười: “Đa tạ nhị thúc, nhị thúc đúng là người thận trọng. Thật ra đúng là tẩu từng có suy nghĩ này, nên có đi gặp tứ
muội rồi, nếu muội ấy muốn rời khỏi An gia thì tẩu sẽ đưa muội ấy đi
theo. Nhưng muội ấy lại nói với tẩu, muội ấy không muốn đi. Mẹ muội ấy
bị cha tẩu giết chết, muội ấy không thể đi được.”
Long Nhị ngẩn ra, hắn vẫn chưa gặp tứ cô nương kia, nhưng nghe
nói là một tiểu mỹ nhân yếu ớt, sao giờ nghe đại tẩu kể lại có vẻ cứng
rắn thế?
“Muội ấy định học làm ăn, sau này thừa kế gia sản. Món nợ máu ấy, An gia phải đem tiền tài gia sản đến trả.”
Long Nhị chớp mắt, càng kinh ngạc hơn: “Nàng là nữ nhi mà.”
“Thế thì có sao? Nữ nhi không thể buôn bán làm ăn được à?” An
Nhược Thần cười, “Nhị thúc có thành kiến rồi, tuy sức nữ tử không bằng
nam tử, nhưng tâm trí không hề thua kém. Chuyện nam tử có thể làm, thì
dù có vất vả nữ tử cũng làm được. Nam tử vừa cười nhạo nữ tử thiếu kiến
thức, lại vây hãm các nàng trong thâm trạch không cho các nàng có kiến
thức, sao có thể công bằng được?”
Long Nhị không đồng ý, nhưng hắn im miệng không nói, không thể nào tranh luận chuyện này với tẩu tẩu được.
“Ta vốn muốn đưa tứ muội đi, tự mình dạy dỗ muội ấy, lúc về
kinh cũng sẽ đưa nàng theo, nhị thúc làm ăn lớn, trong nhà nhất định sẽ
có chưởng quỹ quản sự, nên có thể hướng dẫn một hai cho tứ muội ta.”
Trán Long Nhị lại giật giật, nhức đầu quá.
“Nhưng tứ muội ta lại không muốn rời khỏi An gia, muội ấy có
chính kiến của mình, muội ấy nói nếu rời đi, thì muội ấy không dễ nắm
giữ chuyện trong An phủ nữa, không có mạng lưới thế lực trong phủ, thì
nguyện vọng của muội ấy không thể nào thực hiện được. Muội ấy tìm lão
bản tửu lâu trong thành giúp sức, người bạn kia của tẩu đã đồng ý dạy dỗ muội ấy, muội ấy cảm thấy rất tốt. Muội ấy muốn cho tẩu cuộc sống sống
thật tốt, thì muội ấy cũng sẽ sống tốt như mình muốn.”
An Nhược Thần nhìn Long Nhị, nói tiếp: “Nếu nhị thúc giúp ta
thuyết phục tướng quân, để chàng đồng ý cho ta ở lại cạnh chàng, thì ta
sẽ không thêm phiền phức cho nhị thúc. Nếu không, ta đành phải quay về
tìm tứ muội, nói với muội ấy ta đã hối hận đồng ý để muội ấy ở lại An
gia, ta muốn dẫn nàng lên kinh thành. đến lúc đó ta lại bận lo chuẩn bị
hôn sự cho các thúc, lại bận tìm người dạy dỗ muội muội làm ăn, đợi muội ấy học được một hai, không thể thiếu phần nhị thúc cho một cửa hàng để
muội ấy luyện tay nữa. Hơn nữa, tẩu là trưởng tẩu, thì đó chính là đương gia chủ mẫu, như thế chuyện trên dưới Long gia đều là tẩu quản cả. Tam
thúc cũng không thể lại dạo chơi giang hồ được. Nhị thúc cũng nên làm
gương tốt cho đệ đệ, nhanh chóng lấy vợ sinh con, thế mới ăn nói với
liệt tổ liệt tông được. Đệ nhìn đi, tẩu còn chưa vào phủ đâu đấy, mà đã
có kha khá chuyện cần làm rồi.”
Long Nhị: “…”
Đêm đó Long Đại trở về, nghe nói nhị đệ vẫn luôn chờ mình thì đến phòng tìm Long Nhị. Long Nhị nói với Long Đại thế này thế kia.
Long Đại nghe xong thì thở dài: “Ta đã nói rồi, nàng thông minh mà.”
Long Nhị khá tức giận: “Nương tử của huynh thì huynh tự đi mà
khuyên. Dĩ nhiên ý của đệ là, đợi tẩu và đại ca hòa hợp rồi, trong nhà
có rất nhiều chuyện cần lo liệu, đúng là không có thời gian chu toàn với tẩu ấy. Chuyện khác thì thôi đi, nếu tẩu bị huynh ép về kinh, thì đến
lúc đó tẩu ấy lại dày vò khăng khăng đòi đi tìm huynh, hoặc giả là buồn
bực không vui suốt ngày làm ầm lên, như thế cũng không dễ lo lắm.”
Long Đại bật cười: “Đệ là lo mình buồn bực không vui thì có. Thần Thần không như thế đâu.”
Long Nhị quay đầu đi, không buồn để ý đến hắn nữa.
“Đệ nhìn đi, không phải đệ bị nàng giật dây phải đứng về phía nàng rồi sao.”
“Tẩu ấy cho huynh bậc thang thì có.” Long Nhị hừ lạnh, hai
người này, giở trò thủ đoạn cũng ra hồn thật đấy, kẹp đệ đệ hắn ở giữa
mà lại không xin lỗi câu nào, “Dù sao tự huynh đi mà lo. Chuyện đệ nói
rồi, tẩu không thuận theo, đệ cũng hết cách. Tự huynh đi xử lý đi. À
đúng rồi, quên nói với huynh, tẩu nói tẩu đang bực huynh đấy.”
Long Đại sửng sốt: “Nàng nói thế nào?”
Long Nhị cười tươi, cảm thấy cuối cùng cũng trả thù được một người, chỉnh được đại ca mình, “Tẩu không cho đệ nói với huynh.”
Long Đại rời đi. Long Nhị tò mò đến mức nội tâm ngứa ngáy,
không biết đại tẩu sẽ so chiêu với đại ca thế nào. Nhưng hắn cũng không
muốn ở lại nhìn, hắn biết rồi nhất định đại ca sẽ thỏa hiệp. Chuyện đã
làm xong, hắn phải thu dọn đồ đạc rời đi, hẳn có thể bắt kịp tam đệ, kế
hoạch có thay đổi, mọi chuyện sau đó cứ kéo dài đi đã. Kinh thành ơi cửa hàng ơi, đợi hắn nha, hắn về ngay rồi đây, thật là nhớ sổ sách với tính toán quá.
Sáng sớm hôm sau, Long Nhị định cáo từ đại ca đại tẩu, nhưng
lại thấy đại ca đang hái hoa trong viện. Long Đại kiễng chân, đưa tay
ngắt khóm hoa nở rộ nhất ở trên cành cao, mà trong ngực hắn cũng đã ôm
mấy cành rồi.
Long Nhị dừng bước,vội nấp bên ngoài tường viện, tránh để đại
ca phải lúng túng. Xem ra nhất định đại ca đang đi dỗ đại tẩu đây. Hắn
vẫn nên chờ đi.
Long Nhị xoay người chạy biến đi, ăn sáng xong lại đi gặp đại ca đại tẩu.
Lúc này đi tới cạnh phòng, đứng ngoài cửa sổ lại thấy Long Đại
đang kẻ lông mi cho An Nhược Thần. Bàn tay thô đã quen cầm đại đao nay
đang nắm ngòi bút mảnh khảnh, “soạt soạt” hai đường là vẽ xong, nhìn rất thông thạo.
“Vẽ đẹp quá.”
Long Đại vẽ xong lại còn tự khen mình.
Long Nhị nổi da gà. Đây là đại ca ruột của hắn sao?
Long Nhị lại xoay người rời đi, tránh đại ca phải lúng túng.
Quay về viện tử, Long Nhị lại phát hiện ấy vậy mà mình đang mỉm cười, thật lòng vui thay đại ca. Đại tẩu nói đúng, nàng nên ở lại cạnh
đại ca. Tại sao phải chia xa? Hai người bọn họ không nên tách ra.
Thời gian sau đó, Long Nhị quay về kinh thành, hắn thường xuyên nhận được thư An Nhược Thần gửi. Tuy số lần gặp mặt không nhiều, thời
gian quen biết lại ngắn ngủi, nhưng An Nhược Thần lại không hề xa lạ gì
với hai huynh đệ bọn họ, nàng hỏi thăm tình hình Long phủ, cẩn thận
thuật lại tình trạng gần đây của nàng với Long Đại. Bọn họ ở Trung Lan
thế nào, chuyển đến thành Thông ra sao, nàng quen ai, làm chuyện gì,
Long Đại đi nắng đen đi rồi, uống canh bị nhiệt miệng, bụng nàng càng
ngày càng lớn, đại phu dặn dò thế nào, nàng thèm ăn, có thể ăn phần cơm
của năm người. Dù chưa vào Long phủ, nhưng dường như nàng đã là một
thành viên trong nhà rồi. Nàng biết mẫu đơn trong sân Long gia đã đơm
hoa, nàng lo hông Dư ma ma bị đau, nàng dặn Long Tam ra ngoài phải cẩn
thận, đồ chơi nàng muốn đều nhờ Long Nhị gửi đến cho nàng…
Long Nhị Long Tam không khỏi không thừa nhận, bọn họ thích đại tẩu này.
Về sau nữa, tiền tuyến quận Mậu có chiến tranh thật. Đông Lăng
cầu binh với Hồ quốc, tấn công Đại Tiêu, muốn báo thù cho ba ngàn tướng
sĩ kia. Dư đảng của Huy vương Nam Tần nhân cơ hội đấy mà làm loạn, gây
ra rất nhiều chuỗi rắc rối ở biên giới. Nam Tần nội loạn, tự Đức Chiêu
đế còn lo không xong, không thể giúp được Đại Tiêu. Long Đại lãnh binh
vừa ngăn cản Đông Lăng xâm lăng, vừa dẹp loạn ở biên giới.
Tiếp đó trên phường truyền nhau tin tức, nói phu nhân tướng
quân An Nhược Thần vì bảo vệ an nguy của thôn nhân, lấy mình làm mồi
câu, vác bụng bự dụ địch vào trận, tranh thủ thời gian cho toàn thôn rút lui, bảo toàn được tính mạng của bách tính toàn thôn. Sau đó lại lâm
bồn ở trong thôn, nhưng bị khó sinh, dân chúng toàn thôn bảo vệ nàng,
cầu phúc cho nàng, rồi Long tướng quân chạy đến, phu nhân tướng quân
sinh con trai, mẹ con bình an.
Toàn Long phủ nghe được chuyện này thì sợ đến nỗi hồn phi phách tán, lúc này Dư ma ma muốn dọn dẹp đồ đạc đến quận Mậu. Nhưng ngay lúc
ấy Long Nhị lại nhận được thư của Long Đại, nói chiến sự đã lắng, tiền
tuyến yên ổn, qua một thời gian nữa hắn sẽ dẫn An Nhược Thần cùng con
trai hồi kinh. Các lễ trước kia nên làm cho An Nhược Thần, bây giờ là
lúc phải làm.
Cuối thư còn nói, con trai hắn, tên là Long Khánh Sinh*.
(*Cái tên ngụ ý mừng con đã chào đời.)
Xem ra mọi thứ đều thuận lợi, người người bình an. Toàn Long phủ vui mừng hớn hở, đợi Long Đại dẫn phu nhân về nhà.
Chỉ là một lần đợi này, không ngờ lại đợi đến hơn nửa năm.
Tới khi Long Khánh Sinh sắp một tuổi, rốt cuộc Long Đại cũng dẫn An Nhược Thần hồi kinh.
Hồng trang mười dặm, chúng thần chúc mừng, hoàng thượng thân
phúc cáo mệnh phu nhân… Tất cả những chuyện trước đây Long Đại nên làm
cho An Nhược Thần, thì nay đều đã chu toàn.
Còn cuốn “truyền kỳ phu nhân tướng quân” vẫn lưu truyền trong dân gian, trở thành kỳ thư bán chạy.