Ôm cậu trong lòng Thế Minh cũng có phần ngạc nhiên, vì trừ việc khi đủ nhận thức biết mẹ ruột mình đã không còn thì chuyện có buồn đến mấy cậu tuyệt nhiên chẳng hề rơi một giọt nước mắt nào, vậy mà giờ đây cậu lại sướt mướt vì lo cho cô.
Thế Tuân cậu thật sự đã chấp nhận Doãn Ngọc là mẹ của mình.
Dỗ dành cậu xong thì cậu quay sang, cảm ơn gia đình kia một tiếng vì đã giúp đỡ con trai anh.
" Thành thật cảm ơn anh đã giúp con trai tôi.
"
" Không, không, việc nên làm mà.
Haha.
"
" Vậy có thể cho tôi biết danh tính anh để con gửi chút quà cảm ơn không? "
" Không cần, không cần.
Thật xin lỗi bây giờ chúng tôi có chút chuyện nên phải đi trước, xin phép.
"
" Được rồi, chào anh.
"
Khi họ đã đi khuất, Thế Minh liền gọi cho đàn em đưa cậu đến bệnh viện kiểm tra, còn mình thì đến địa chỉ mà cô ta đã đưa.
Đến nơi thì đã thấy có hai tên đứng canh cửa, vì thân thủ nhanh nhẹn nên hai tên đã được anh hạ ngục dễ dàng.
Chân đạp mạnh cửa mà ngang nhiên xong vào.
Cảnh tượng trước mắt làm từng mạch máu anh như muốn nổi tung, Dĩ Ngọc của anh bị treo lên cao thân đầy máu nhỏ giọt xuống sàn.
" Chà chà, đúng hẹn nhỉ?! "
" M* nó, cô đã làm gì Doãn Ngọc.
Mau thả cô ấy ra, đồ cô cần đang ở đây.
"
Vừa nói anh vừa giơ chiếc túi đựng giấy tờ chuyển nhượng lên.
Bây giờ nếu không phải trong tình thế bị động là anh đã lao vào xé xác cô ta rồi.
Bỗng sau gáy nhận được một cơn đau nhức anh ngã khụy xuống đánh rơi chiếc túi ra xa.
Cô ta nhàn hạ bước đến chầm chậm nhặt chiếc túi lên cười khẩy nhìn về phía Thế Minh.
" Là tốt lắm.
"
Là cô ta, chính cô ta chơi bẩn sai người đánh lén anh từ phía sau.
Dĩ An cho người ghìm chặt anh lại không cho nhúc nhích.
" À đúng rồi, dù gì hai người cũng sắp đi cùng nhau rồi, thì tôi đây sẽ nói cho anh một bí mật.
"
"..."
" Còn nhớ vụ tai nạn của vợ anh mẹ của Tiểu Tuân- Mạn Nhu không? "
"..."
" Người gây ra tai nạn đó không phải người vợ hiện tại của anh mà là TÔI.
HAHA.
Con nhỏ kia là người đã đưa vợ cũ anh đến bệnh viện cấp cứu, vậy mà lại bị anh làm ơn mắc oán, hạnh hạ đủ đường.
Anh thật NGU khi đã tin tôi.
Haha.
"
" Tốt nhất cô đường để tôi thoát ra được nếu không tôi không biết hậu quả cô nhận kinh khủng thế nào đâu.
"
" Thoát? Dựa vào mình anh ư? Nực cười.
"
ĐÙNG, ĐÙNG ( Chả biết tả tiếng súng sao nữa)
Tên ghìm anh ngã súng, cô ta điếng người vội chạy thoát nhưng đã bị bắn một phát vào chân xong ngã xuống, cô ta la hét thảm thiết ôm cái chân bị bắn.
Thư Kí Lạc Dương đã đưa người đến đúng lúc cứu cả hai thoát được nguy hiểm.
Nhanh chóng người của anh đã khống chế tình hình.
Thế Minh vừa thoát khỏi đã chạy đến ngay bên Doãn Ngọc gỡ cô xuống, người cô bây đã bất tỉnh, không còn ý thức.
ĐÙNG
Viên đạn ghim thắng vào lưng Thế Minh, Dĩ An cô ta đã phòng hờ sẵn nên đã đem súng bên mình, biết không thoát khỏi liền rút ra nhằm muốn bắn chết anh.
" Lâm Tổng!! Mau giải cô ta đi.
"
Anh và cô được đưa ra khỏi đó đến nơi xe cấp cứu đã đợi sẵn, hai người nhanh chóng được chuyển đến bệnh viện.
• BỆNH VIỆN NHẤT CHÂU •
Xe cấp cứu vừa đậu trước của các y tá bác sĩ đã chờ sẵn liền cấp tốc đưa cả hai vào phòng cấp cứu.
Dòng chữ [ EMERGENCY ] được bật sáng.
Lạc Dương nhanh chóng gọi cho ông bà Lâm thông báo tình hình, hai người già nói sẽ liền thu xếp vào ngay.
Khi ông Lâm bà Lâm đến thì đã thấy Thư Ký Lạc Dương cùng Thế Tuân đã ngồi sẵn.
" Hai đứa nó thế nào rồi Lạc Dương? "
" Phải đợi bác sĩ trở ra nữa ạ.
"
Vừa hay ý tá đã bước ra nói về tình hình của Thế Minh, bà Lâm được đà chạy đến hỏi gấp.
" Con trai tôi thế nào rồi.
"
" Lâm Tổng không sao rồi, vết thương sau gáy và viên đạn đã được lấy ra, nghĩ ngươi vài ngày là sẽ ổn.
Đã đưa Ngài ấy về phòng hồi sức rồi ạ.
"
" Tốt quá, thằng bé không sao.
"
Sau đó liền rời đi.
Bà Lâm cùng cậu rời đi một lúc để xem tình hình của anh.
Bây giờ chỉ còn ông Lâm và Thư Kí ở lại.
4 tiếng trôi qua, bác sĩ với gương mặt lấm tấm mồ hôi, mệt mỏi bước ra.
" Thiếu Phu Nhân sao rồi bác sĩ? "
" Tạm thời thì đã qua nguy kịch, cơ thể tuy đã tốt hơn lần trước nhưng vẫn không thể nào chịu nổi sự bạo hành này, chân phải bị bông gân, tay trái bị gãy, phổi bị tổn thương nhẹ, đầu bị va đập, các vết thương lớn nhỏ, cầm vết bầm tím trên người, mất máu, và một điều qua trọng là tim đã ngừng đập một lần lúc phẫu thuật, Nhưng có một kì tích là đứa bé trong bụng hoàn toàn không ảnh hưởng, chắc hẳn Thiếu Phu Nhân đã cố bảo vệ lấy bụng của mình, bây giờ sẽ chuyển Thiếu Phu Nhân đến phòng chăm sóc đặc biệt để theo dõi.
"
" Sao...sao cơ? Có thai à? "
Ba Lâm lấp bấp hỏi bác sĩ, lòng có chút vui buồn lẫn lộn.
_______________________________________________
Còn Tiếp.....