Sau khi đánh chán chê thì Thế Minh cũng dừng lại.
Người ở dưới cũng đã bê bết máu tanh.
Anh ngồi xuống nắm cằm cô hất vẽ phía mình.
" Sao? Ghen tị với cô ấy à? Muốn không tôi cho.
"
" Kh..không, e...em không cố...cố ý th...thật mà.
Xin...anh tin em.
"
" Tin cô, nực cười.
"
Nói rồi Thế Minh vác ngay cô lên phòng đóng sầm cửa.
Trói tay chân cô vào cạnh giường không cho quơ loạn.
Nhanh chóng thoát y cho cả hai.
Tay không yên phận mò mẫm khắp người Doãn Ngọc.
" Không xin anh...em không mu-...!Ưm.
"
Chả để cô cầu xin một đường thẳng tấp đí vào không dạo đầu cũng như bôi trơn.
Người nhỏ dưới thân đau đớn trợn tròn mắt, thân thể vặn vẹo.
" Đ...đa..u.
"
" Đau? Sao mà đau được phải sướng chứ.
Chẳng phải cô muốn được như cô ấy sao, THỨ ĐÊ TIỆN.
"
" Em...ưm...không...ưm...cố ý...thật.
"
" Xin...xin anh mau...ra ngoài.
"
Chả để ý lời cô cứ tiếp tục công việc không quan tập người đau đớn chật vật thế nào.
Lưng bỏng của Doãn Ngọc ma sát với giường không ngừng rỉ máu đau đớn liên tục sộc đến não.
Vết thương theo cử động của Thế Minh mà chảy máu.
Một lúc không chịu được nữa mà ngất đi.
Anh sau một hồi phóng thích vì mới chịu ra ngoài, cứ thế rút ra rồi vào phòng tắm chẳng quan tâm đến người trên giường.
Sau khi tắm xong ra ngoài không cở trói cho cô cứ thế mà ra ngoài.
• SÁNG HÔM SAU •
Thế Minh vì bận việc công ty nên đã ra ngoài từ sớm.
6h hơn Thế Tuân xuống lầu thì chẳng ai nấu bữa sáng cho mình liền thắc mắc ' dì ta thường dậy sớm nấu đồ ăn sáng cho mình mà giờ đâu rồi ' cậu liền lên phòng anh xem thử.
Nhưng gõ cửa thế nào cũng chẳng ai ra mở nên Thế Tuần liền gọi cho ba cậu.
- Alo, baba.
- Có chuyện gì vậy, Tiểu Tuân? "
- Dì Doãn Ngọc không dậy làm đồ ăn rồi đưa con đến trường.
Con gọi nhưng không thấy trả lời.
- Được rồi, Thư Kí Chu sẽ về nhà đón con.
Còn cô ta cứ kệ đi chiều về ba tính sau.
"
- Dạ vâng.
Cúp máy rồi cậu đi xuống nhà kiếm ngũ cốc ăn chờ Thư Kí Chu đến rướt.
• BÊN ANH •
Sau khi tắt máy liền quay sang nói với thư kí.
" Chu Tử, về nhà đưa Tiểu Thiếu Gia đến trường đi.
"
" Vâng thưa Lâm Tổng.
"
Chưa đến 10p TK Chu đã về và đón Thế Tuân đi học xong trở về công ty.
Anh thi cứ làm việc đến chiều, sau đó về nhà thấy Tiểu Tuân chưa ai đón về liền lấy xe lái đến trường cậu, đến nơi thì ai cũng đã về hết chỉ còn mình Thế Tuân vẫn đang chờ người nhà đến đón.
Vừa thấy anh thì có chút bất ngờ.
" Hôm nay dì ta không đến rước con mà để baba rước sao? "
" Ừm về thôi.
"
Lòng đầy tức giận khi Doãn Ngọc dám để quên con anh đứng đợi đến giờ này.
Nhưng bỗng nhiên Thế Minh chợt ngớ người ' hình như mình chưa cở trói cho cô ta' dòng suy nghĩ vừa lóe lên là anh đã thật nhanh cho cậu vào xe chạy như bay về nhà.
Gấp rút lên lầu mở cửa phòng ra cảnh tượng kinh hoàng liền đập vào mắt.
DOÃN NGỌC VẪN NẰM ĐÓ!!!
Bước nhanh đến gần bên cô mau chóng cở trói, chạm vào người thấy tay chân cô thì lạnh cóng, người thì nóng ran.
" Ch*t tiệt, sao lại nóng thế này.
"
Anh đi về phía nhà VS lấy nước ấm lau sơ người cho cô, sau đó gọi điện cho Bác Sĩ Diễm Hồng tới khám.
Một lúc thì BS cũng tới đuổi anh ra khỏi phòng rồi bắt tay khám bên cho Doãn Ngọc.
Khám tổng thể xong thì không khỏi kinh ngạc, nén giận bôi thuốc, băng bó, truyền dịch rồi đi ra ngoài.
" Dì Hồng, cô ta sao rồi? "
" Sao trăng gì nữa, mém mất nửa cái mạng rồi.
Dù gì người ta cũng là con gái cháu có cần ra tay toàn nhẫn vậy không? "
Thấy anh im lặng Dì Hồng nói tiếp.
" Suy nhược cơ thể, bên dưới nhiễm trùng, rách cỡ gần 1 cm, nhiễm lạnh xém lan đến viêm phổi, người đầy vết thương có vài vết bỏng nhỏ và một vết bỏng lớn sau lưng đã nhiễm trùng nên dẫn tới sốt.
Nhiêu đó chắc cũng 2 3 ngày mới tỉnh.
"
" Bỏng sau lưng.
Tại sao? "
" Con hỏi ta sao ta biết.
Thuốc nè ta đã ghi đầy đủ cách bôi và làm thế nào cho cô gái đó uống thuốc cứ vậy mà làm.
Ta về đây.
À nếu còn như vậy một lần nữa thì cứ đợi nhận xác đi là vừa.
"
Tiễn BS Diễm Hồng về thì anh cũng đi tắm rồi vào phòng canh Doãn Ngọc.
Đến nửa đêm thì cô lại phát sốt làm anh phải chạy tới lui tìm cách hạ sốt đến gần 3h sáng mới ngủ được một giấc.
Anh chăm sóc cô như vậy không phải vì yêu thích gì Doãn Ngọc chỉ là Thế Minh thấy hơi áy náy thôi.
Trong lòng anh chỉ có người vợ quá cố.
Cũng vì cái suy nghĩ này mà sau này sẽ phải hối hận.
Mà Anh vẫn thắc mắc tại sao cô lại bị bỏng một mảng phía sau lưng.
6h anh đã dậy và gọi điện cho TK Chu nói mình sẽ không đi làn 3 ngày để ở nhà tiện chăm Thế Tuân và Doãn Ngọc.
Gọi điện xong thì anh xuống nhà làm bữa sáng cho cậu rồi đưa đến trường học.
_______________________________________________
Còn Tiếp....