Ngày hôm sau, lựa lúc cha mẹ vắng nhà, cô tranh thủ rà tìm số điện thoại lạ đã nhắn tin cho mình vào một tối nào đó.
Cô chắc chắn, đấy nhất định là Hướng Tiến.
Sau khi điện thoại kết nối, quả nhiên nghe thấy giọng Hướng Tiến.
Có lẽ cậu ta chẳng ngờ cô sẽ gọi lại cho mình, thành ra khá ngạc nhiên.
“Hướng Tiến, cậu là người duy nhất có thể cho tôi biết sự thật.” Cô đi thẳng vào vấn đề.
Tất nhiên Hướng Tiến biết cô đang nói về việc gì, đầu dây bên kia im lặng thật lâu.
Mãi sau Hướng Tiến mới từ từ trả lời, giọng hơi nghèn nghẹn: “Xin lỗi chị dâu, em đã hứa với chú Cố là sẽ không kể thêm gì cho chị rồi.
Quá khứ đều đã qua đi, thực ra...!chị cũng chẳng cần nhớ lại đâu.”
Lời Hướng Tiến làm thần kinh căng thẳng mấy ngày nay của cô thình lình vỡ vụn, cô gần như mất khống chế quát to: “Tại sao mọi người đều muốn gạt tôi? Cha mẹ như thế, bác sĩ Hình cũng thế, bây giờ đến cả cậu cũng không muốn để tôi biết!” Nước mắt cô ướt nhòa cả mặt, cuối cùng lại hạ giọng năn nỉ, “Thực ra Cố Hi Vọng không hề vứt bỏ tôi phải không? La Thanh cũng chưa từng phản bội tôi, tôi xin cậu nói cho tôi được không? Tôi là người trong cuộc, tôi có quyền được biết sự thật!”
Giọng Hướng Tiến đã nghẹn ngào: “Chị dâu, lúc đó chị cũng vì việc này mà đổ bệnh, em đâu thể…”
“Tôi đã bình phục rồi, thật đấy.
Cho dù là vì Hi Vọng, tôi cũng xin cậu, nói cho tôi biết được không?”
Hướng Tiến lại im lặng rất lâu.
Đến lúc cô bắt đầu nản lòng vì nghĩ rằng sẽ chẳng nhận được câu trả lời, thì cậu ta đột ngột lên tiếng: “Lẽ nào chị chưa bao giờ thắc mắc, vì sao chị và anh Vọng...!cùng mang họ Cố?”
Cô chợt cảm thấy sét đánh giữa trời quang, trong đầu lướt qua vô số phỏng đoán tồi tệ, vừa cúp máy đã choáng váng chạy vào phòng cha mẹ.
Cô nhớ ra khi dọn nhà từng thấy mẹ có một chiếc hộp khóa kín.
Cô hỏi đấy là gì, mẹ chỉ bảo là ít đồ cũ.
Bây giờ hồi tưởng mới phát hiện, lần đó bà vừa gặp cô vào đã vội vàng đóng lại, thái độ này là rất bất thường.
Lục tung tìm thật lâu, cô mới lôi ra được chiếc hộp đầy bụi cất dưới gầm giường.
Cô đi lấy rìu, ráng sức chặt bung khóa.
Ngoài dự liệu của cô, trong hộp kia chỉ có một cuốn album cũ đã hơi ố vàng.
Cô hoài nghi cầm album lên, sau đó ngồi xuống đất, ổn định tinh thần.
Khi chắc chắn đã chuẩn bị tư tưởng xong xuôi rồi thì mới chầm chậm mở ra.
Càng xem về sau, tốc độ lật của cô càng nhanh, trong tim như bị đeo chì, lập tức, nặng nề rơi xuống đáy vực.
Tình huống này còn đáng buồn hơn cả phỏng đoán xấu nhất của cô.
Cả quyển album ảnh đây, toàn bộ là Cố Hi Vọng.
Không, nói chính xác là Cố Hi Vọng và hai người cô gọi là cha mẹ suốt 3 năm nay.
Từ khi Cố Hi Vọng chào đời, bập bẹ tập nói, đến khi Cố Hi Vọng đậu vào trường cảnh sát, khoác lên bộ quân trang, tươi cười rạng rỡ dưới ánh mặt trời.
Rốt cuộc cô đã hiểu vì sao bề ngoài mình trông khác hẳn cha mẹ, vì sao trong nhà chưa từng có ảnh chụp cô lúc nhỏ.
Cô đã từng thắc mắc, mẹ chỉ nhẹ giọng bảo là rơi mất ở thành phố trước, cho nên hiện giờ trong nhà chỉ còn ảnh chụp chung của 3 năm cô tỉnh táo trở lại.
Hóa ra, thực tế đâu phải mất đi, mà vốn dĩ đã không tồn tại.
Cuối cùng nước mắt cô chẳng khống chế được mà lăn dài.
Cô che miệng không để mình bật khóc thành tiếng.
Trong đầu đã hỗn loạn đảo lật liên hồi.
Từng hình ảnh của quá khứ bỗng như một thước phim lần lượt hiện lên.
Là Cố Hi Vọng với muôn hình muôn vẻ, mà mỗi hình mỗi vẻ đấy, đều là Cố Hi Vọng yêu thương cô.
Cô tên Cố Chiêu Nhĩ, năm nay 28 tuổi, cha mẹ vẫn khỏe mạnh, trước kia từng yêu một gã tồi.
Câu nói này, ngoài tuổi của cô ra, toàn bộ đều là giả.
Buồn cười bao nhiêu, thì ấm áp bấy nhiêu..