Đôi Mắt Của Hầu Gái ( Đôi Mắt Thiên Thần)

Đã hơn nửa tiếng vẫn chưa thấy An Ninh tới, chiếc bánh kem ngon lành trênbàn cũng càng lúc càng trở nên rệu rã. Thiên Thành vẫ cố ngồi đợi, cậulien tục nhìn đồng hồ…45phuts…1 tiếng…trôi qua, vẫn không thấy AN Ninhđâu. Cậu nhấc điện thoại lên gọi, nhưng An Ninh không nghe máy, tiếngchuông điện thoại đổ dài bên tai càng làm cậu nóng ruột. Hàng chục cuộcđiện thoại được gọi lien tiếp vào máy An Ninh nhưng đều không có hồi âm, cậu út vội mặc áo khoác vào rồi chạy đi tìm. Cậu vẫn lien tục gọi điệncho An Ninh nhưng đều không thấy trả lời…Cậu chạy xuống khu vực bếp, tìm ở khắp mọi nơi nhưng đều không thấy…
-An Ninh, cô ở đâu…-Cậu gọi to tên An Ninh….
Tiếng chuông điện thoại reo lên ở phía nhà kho…Cậu vội vàng chạy về phía tiếng chuông…Không có ai, chỉ có đồ đạc của An Ninh để trên bàn…
-An Ninh…..AN Ninh…-Cậu vẫn tiếp tục gọi…
Từ phía kho đông lạnh có tiếng đập cửa yếu ớt….Cậu chạy lại…
-An Ninh…..cô ở trong đó phải không? An Ninh…
Tiếng đập cửa yếu dần rồi mất hẳn…Cậu út vội vã mở cửa…An Ninh đang nằm co ro trên sàn, toàn thân tím tái vì cái lạnh.

-An Ninh..An Ninh…tỉnh lại đi…An Ninh…
Cậu lay cô, nhưng giờ đây cô như một cái xác bất động không chút sự sống…
Cậu cởi áo khoác đắp choàng lên người cô đồng thời bế cô trở về phòng của mình…
Cậu đặt cô nằm lên giường, đắp chăn để giữ ấm cho cô, rồi nhấc điện thoại gọi cho quản gia Chu.
-Gọi bác sĩ đến đây ngày cho tôi…ngay lập tức..-Cậu gắt lên quát tháo.
Tất cả mọi người vội vàng tới xem có chuyện gì xảy ra….Bác sĩ yêu cầuchuyển An Ninh tới bệnh viện, tình trạng của cô càng ngày càng xấu đi…
-Bác sĩ, cô ấy sao rồi…-Cậu tú sợ hãi..

-Tình trạng thân nhiệt hạ thấp quá lâu tuần hoàn kém, khiến tim khôngthể co bóp bình thường, cũng may là tìm thấy cô ấy kịp thời..nếu một lúc nữa chắc không thể cứu được.
Cậu cầm lấy bàn tay lạnh ngắt của An Ninh, cô vẫn chưa tỉnh lại,bàn tay vẫn tái xanh vì lạnh.
-Vậy cô ấy trở phải ở đây bao lâu nữa?
-Dạ thưa cậu, có thể để cô ấy về điều trị tại nhà, nhưng khôn được để cô ấy nhiễm lạnh hay hoạt động quá mạnh.
-Vậy đưa cô ấy về phòng của tôi.-Cậu nói với quản gia Chu.
-Dạ thưa cậu, không nên như thế, chúng tôi sẽ có trách nhiệm chăm sóc cô ấy, cảm ơn cậu đã quan tâm.
-Không, tôi phải tự mình chăm sóc cô ấy, khi nào cô ấy tỉnh lại rồi tính sau.
-Thưa cậu, nếu Bà chủ biết được thì sẽ không hay đâu, nên để cô ấy tĩnh dưỡng tại phòng của cô ấy thì hơn.
Cậu út cũng xuôi xuôi, cậu biết rõ mẹ của cậu là người như thế nào, bàsẽ không thể ngồi yên khi thấy một cô hầu gái nằm trên giường của contrai mình được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận