-Thưa bà, đối tác bên Nhật vừa liên hệ với tôi, họ đề nghị được gặp bà tối nay.
-Từ chối đi.
-Dạ, hiện tại họ đang nắm giữ số cổ phần cao nhất, họ còn nói là sẽ đầutư thêm cho chúng ta một khoản nữa và muốn được nói chuyện trực tiếp với bà để trao đổi.
-Tôi đã gặp họ bao giờ chưa ?
-Họ ủng hộ tập đoàn chúng ta gần ba năm nay nhưng chưa từng biết mặt,mấy bữa tiệc hay event của chúng ta họ đều chỉ cử đại diện.
-Vậy sao lần này lại muốn gặp.
-Tôi cũng không rõ nhưng có lẽ là có chuyện quan trong cần bàn bạc.
-Được rồi, hẹn họ tối nay đi.
-Vâng thưa bà…và tôi vừa nhận được tin và chủ tịc tập đoàn M đã chínhthức tuyên bố bản di trúc, quyền điều hành cũng như gia sản đều đượctrao lại cho con nuôi của ông ấy.
-Con nuôi ư ?
-Vâng, hình như ông ấy không có người thân.
-Con nuôi của ông ấy là ai ?
-Tôi sẽ lập tức điều tra.
-Thôi khỏi, không cần thiết, chỉ vậy là đủ. Ít ra, cũng biết được người thừa kế cái gia sản đó không phải là con nhỏ hầu gái ấy.
-Bà còn gì căn dặn không ạ ?
Bà Lưu cho vị thư ký lui ra ngoài, đống giấy tờ vẫn còn chất đống trênbàn, suốt ngần ấy năm, bà thay chồng nuôi dạy các con, gánh vác giađình, trái tim cũng trở nên sắt đá từ bao giờ. Bây giờ bà mới phát hiệnra rằng tuổi xuân của mình đã qua đi từ lúc nào, mới ngày nào bà còn làmột thiếu nữ đoan trang bên chồng, rồi dần dần cũng phải lo nghĩ nhiềuchuyên gia đình, chồng mất còn phải lo cho cả tập đoàn, những nếp nhăncũng vì đó mà nhiều lên. Để trụ vững trên thương trường, một người phụnữ không thể mủi lòng, bà ép buộc mình vào khuôn khổ, phải cững rắn vàtàn bạo. Trong kinh doanh bà đã hạ không biết bao nhiêu đối thủ, thu mua không biết bao công ty và thắng thầu không biết bao nhiêu hạng mục.Nhưng, nó có là gì khi những người con của bà đồng loạt chống đối. Banđầu bà cũng từng yêu quý An Ninh, nhờ có cô mà Thiên Thành mở lòng hơn,Thiên Bảo cũng bớt quậy phá hơn. Nhưng, cái trái tim thép trong bà không cho phép bà chấp nhận những thứ trái với quy tắc. Bà không muốn conmình phải khụy lụy vì tình rồi phải khổ. Dần dần bà cũng ác cảm với AnNinh, trong mắt bà, cô giống như cái gái, cái răng nanh chứa đầy nọcđộc. Những gì bà gây dựng được cho tới hôm nay, bà không muốn nó rơi vào tay kẻ ngoại tộc khác, cho dù đó là ai. Cứ cái ý nghĩ bảo thủ và ích kỷ rồi dẫn đến thù ghét, nguyền rủa. Bà không mong con trai hiểu bà, chỉmong chúng đừng lấn sâu quá vào tình cảm rồi quên đi những cái lợi íchvà những cái chúng phải gánh vác sau này.
……………………….
-Thưa giám đốc, có cô An Ninh từ công ty mĩ phẩm M muốn gặp.
-Tôi viết rồi, bảo cô ấy vào đi.
Thiên Bảo nói trong mừng rỡ, đã lâu lắm rồi An Ninh không chủ động đềnghị gặp cậu, cậu chỉn chu lại quần áo rồi soi mình trong gương, mọi thứ đều ổn cho tới khi An Ninh bước vào.
Trước mặt cậu hiện giờ, An Ninh đã trở nên hoàn toàn khác. Mái tóc đượcbuộc cao, phần mái dài uốn xoăn bồng bềnh buông thõng và hơn nữa là đôimắt được kẻ sắc cạnh giữ dằn. Không giống với An Ninh hiền lành thườngngày, trong ánh mắt có chứa sát khí ngùn ngụt, và nỗi căm hận khó tả.
-Hôm nay em trang điểm đậm vậy ? Có chuyện gì sao ? Ah em muốn uống gì để anh cho người lấy ?- Thiên Bảo lúng túng.
-Không cần đâu, cũng không có gì quan trong lắm.
-Vậy thì em ngồi đi, có chuyện gì vậy ?- Thiên Bảo bắt đầu cảm thấy lạ,thái độ của cậu càng lúc càng trở nên ngượng ngùng hơn trước.
-Dù sao tôi và cậu cũng quen biết nhau, hơn nữa, giữa tôi và cậu cũng đã có những giây phút tốt đẹp. Tôi nghĩ là mình nên báo cho cậu tin này để tránh những rắc rối về sau.
-Có chuyện gì mà em lại nói như thể sắp có chiến tranh vậy ?
-Vậy thì hãy nghe rõ những lời tôi nói. Tôi đã nhận được quyền thừa kế tập đoàn M, từ hôm nay tôi là chủ tịch tập đoàn M.
-Vậy….em là….con nuôi của ông chủ tịch ?
-Không sai.
-Nhưng sao lại nói với anh chuyện đó ?
-Vì…sắp tới…công ty của anh cũng sẽ nằm trong hạng mục thu mua của tập đoàn M, vì nó thuộc tập đoàn Lưu Đông.
-Em….em định đấu lại với mẹ anh sao ?
-Đó không phải là đấu đá nhau, đó là công việc, là kinh doanh.
-Nói dối, rõ ràng em muốn trả thù mẹ anh.
-Tùy cậu muốn nghĩ thế nào, tôi chỉ muốn báo cho cậu như vậy. Cảm ơn vì đã lắng nghe.
Nói rồi An Ninh cùng thư ký rời khỏi văn phòng của Thiên Bảo.
An Ninh đi rồi nhưng Thiên Bảo vẫn chưa hết bàng hoàng,cô một ngày mộtkhác so với trước. Lúc còn là hầu gái, cô là một cô bé 18 tuổi hồnnhiên, ngây thơ với đôi mắt trong sáng sâu thẳm, cậu gặp lại cô sau đókhi cô trở thành một người phụ nữ 21 tuổi thành đạt, chững chạc tự tinvà đôi mắt thu hận đượm buồn, còn giờ đây, một Quách An Ninh 25 tuổi đầy tham vọng, thù hận, quả quyết sắc bén. Cậu vẫn yeu cô, yêu cái cáchthay đổi, cái cách lớn dần lên của cô, cô không làm gì sai, người sai là cậu, cậu không có quyền và cũng chẳng có tư cách để ngăn cô lại, nhữnggì cô làm chỉ là bảo vệ cuộc sống bé nhỏ của mình, bảo vệ những gì quantrong với mình và tìm lại , đòi lại những gì đã mất. Cậu muốn ngăn cảncô không trả thù mẹ mình nhưng mở lời thế nào khi cậu là người bắt đầucủa mọi chuyện. Cậu cũng không thể đứng bên lề khi nhìn hai người phụ nữ đấu đá nhau, hai bên đều quan trong với cậu, khi bất kì một bên nào bịtổn thương, cậu đều là người có lỗi. Lòng cậu rối bời, hối hận và cànglấn sâu vào ngõ cụt.
Ánh sáng từ chiếc đèn chùm đắt tiền hắn bóng xuống mặt bàn được trangtrí lịch thiệp. Bà Lưu đang ngồi đợi vị khách bí mật tại phòng, bà cảmthấy hơi khó chịu khi họ là người mời nhưng lại tới muộn. Ly nước trướcmặt đã rót tới lần thứ hai và cuối cùng người phải tới cũng đã tới…
Trước mặt bà là một người đàn ông già, mái tóc lấm tấm bạc được hớt lên gọn gàng.
-Xin lỗi vì đã tới muộn, chuyến bay của tôi bị hoãn nên tôi đã tới thẳng đây khi xuống sân bay, mong bà lượng thứ.
-Không sao, tôi cũng vừa mới tới.- Bà Lưu cười nhạt, thực ra bà chẳng ưa gì việc gặp mặt đối tác đã thất lễ ngay từ lần gặp đầu tiên.
Người đàn ông đưa danh thiếp cho bà Lưu, qua tấm thiệp thì ông ta là CEO của một công ty đầu tư nào đó tại Nhật.
-Mời ông ngồi.
Hai người ngồi xuống gọi món và bắt đầu câu chuyện của mình.
-Đồ ăn ở đây khá được, mong là nó hợp khẩu vị của ông.
-Ồ, tôi là người dễ ăn, chắc sẽ hợp thôi.
-Theo tìm hiểu thì hiện tại ông là nhà đầu tư lớn nhất của Lưu Đông, cho phép tôi hỏi thẳng, vì sao ông lại quan tâm đến Lưu đông nhiều như vậy ?
Ông giám đốc cười xòa,
-Vậy cho phép tôi được hỏi, vì sao tôi lại không được dùng tiền của mình và đầu tư vào Lưu Đông, tôi nghĩ đó là cách dùng tiền đúng cách, baonăm qua, tôi đã kiếm được không ít tiền.
-Cổ đông của tập đoàn Lưu Đông có khá nhiều, thường thì mỗi người chỉnắm giữ khoảng 1% đến 5% cổ phần của Lưu Đông là quá nhiều, nhưng số cổphần của ông hiện tại đang ngang ngửa với chủ tịch.
-Tôi chưa hề nghĩ tới chuyện đó, bản thân tôi là một người Việt yêunước, tôi đã có ý định đầu tư vào Việt Nam từ rất lâu, và Lưu Đông luônlà lưa chọn đầu tiên. Suốt 3 năm tôi đầu tư vào Lưu Đông, chưa có nămnào nó khiến tôi thất vọng vì vậy tôi nên đầu tư vào nơi khác sao ? Xinlỗi, tôi đã già và không muốn mạo hiểm hơn.
-Cảm ơn ông đã ưu ái Lưu Đông của chúng tôi- Bà Lưu cười trừ. Người đànông đó quả là biết cách né tránh cậu hỏi, bà Lưu đã quản lý Lưu Đông rất nhiều năm, bà đã gặp rất nhiều người, linh tính mách bảo với bà rằngmọi chuyện không hề đơn giản như vậy, sau bức màn ấy có điều gì đó bí ẩn mà bà phải quyết tâm tìm cho ra.