-Ông đã gặp Bà Lưu chưa ?
-Dạ thưa rồi ạ.
-Tốt, sắp tới Lưu Đông sẽ có biến động, hãy chuản bị rút khoản dự trữ bệ Macau về, chúng ta sắp phải dùng tới nó rồi.
-Tôi biết rồi thưa chủ tịch.
-Tiện thể, tìm hiểu cho tôi về nguồn hàng nhập khẩu của Lưu Đông, mặthàng hương liệu và phụ gia, tìm hiểu thật kỹ nhất là suất sứ và chấtlượng.
-Vâng thưa chủ tịch.
Vị thư ký già ra khỏi phòng, lúc này An Ninh mới đặt được bút xuống. Cônghĩ về Thiên Bảo, cả buổi tối nay cô chẳng làm được việc gì, ánh mắtThiên Bảo nhìn cô hồi sáng khiến giờ tim cô vẫn đập mạnh. Vì phải thểhiện sự tự tin của mình, cô bắt buộc phải nhìn thẳng vào mắt anh. Đó làđiều khó khăn với An Ninh từ xưa tới nay. Cô cũng không biết từ khi nàocậu lại trở nên đẹp đến vậy, nét đẹp sắc cạnh, nét đẹp quyến rũ, nét đẹp chững chạc. Đôi mắt nhỏ nhưng dài và cong, gò má cao nhưng phần hốc máđầy đặn, cả chiếc mũi cao thanh tú, giọng nói cũng thật cuốn hút. AnNinh đã phải rất quyết tâm mới tới được công ty của Thiên Bảo, cô cũngkhông muốn đối đầu với bà Lưu vì làm như vậy cả Thiên Thành và Thiên Bảo đều khó xử, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, những gì cô phải chịu đựng bắt côphải làm như vậy. Thiên Thành không tham gia vào kinh doanh nên cậu ấysẽ không bị ảnh hưởng nhiều nhưng Thiên Bảo đang quản lý một chinh nhánh của Lưu Đông, việc báo trước cho cậu sẽ giúp cậu tìm các đối phó đểcông ty của cậu chịu tổn thất ít nhất và hơn hết cũng giúp cậu chuẩn bịtinh thần.
Một tuần trôi qua tất cả đều im hơi lặng tiếng, An Ninh vẫn tiếp tục kếhoạch của mình một cách bí mật, cô cũng không tới gặp Thiên Bảo và cậucũng chẳng có liên lạc gì với cô. Thiên Thành đang ở nước ngoài, thỉnhthoảng cậu cũng gọi điện hỏi thăm và luôn nhắc nhở An Ninh phải giữ gìnsức khỏe.
Mới chỉ một tuần mà An Ninh không còn nhận ra mình trong gương, so vớimọt tuần trước, An Ninh đang đứng trong gương đã quá gầy và hốc hác,công việc bận bù đầu khiến cô ăn uống thất thường, thường xuyên khôngthể ăn và bị nôn. Phần da vùng đuôi mắt có dấu hiệu hơi nhăn và sạm,phần má cũng hóp sâu vào, hoàn toàn thiếu sức sống. Nhưng đó là nhữngcái xứng đáng mà cô phải bỏ ra, cô phải lấy lại danh dự cũng như lòng tự trong của mình, cả tuổi trẻ cô đã vì người khác quá nhiều, giờ đây côphải sống ình, vì mình. Lấy trong túi ra hộp trang điểm, An Ninh tô điểm lại gương mặt lần cuối trước khi bắt đầu di chuyển đến cuộc hẹnvào trưa nay.
Bàn tiệc được bày ra trước mắt, món bittet mà An Ninh vẫn thích ăn saohôm nay chán ngắt, cả câu chuyện đang rơi vào hồi tào lao của ông kháchtrẻ tuổi.
-Tôi không ngờ tập đoàn M lại có vị chủ tịch trẻ tuổi và xinh đẹp như vậy.
-Cảm ơn anh đã quá khen.
-Không biết món ăn có hợp với khẩu vị của cô không ?
-Rất hợp, cảm ơn anh đã mời cơm- An Ninh trả lời khách sáo.
-Không có gì, tôi mong là chúng ta sẽ hợp tác lâu dài, phía tôi cũng không nỡ xa một tiểu thư xinh đẹp như vậy.
Những lời ong bướm của anh ta khiến An Ninh nổi da gà, trong tất cảnhững loại đán ông, cô ghét nhất là kiểu tán gái lộ liễu như hắn. Đôimắt nhìn chằm chằm vào cô như thể cô là một miếng thịt cừu béo bổ.
-Lát nữa ăn xong, chúng ta đi đâu đó chứ ? Tôi có biết một club rất được.
-Xin lỗi anh, tôi không quen tới những nơi đó.-An Ninh từ chối khéo.
-Vậy cô muốn đi đâu, đi đâu cũng được.
-Có lẽ phải xin anh thứ lỗi, tôi còn cuộc hẹn khác chiều nay, chắc chúng ta phải để khi khác.- Nếu không phải hắn là bạn hàng lâu năm của côngty thì chắc An Ninh đã đứng dậy đi thẳng ra cửa từ lúc mới gặp cái bảnmặt sở khanh của hắn.
-Ấy ấy, cô Quách, tôi đã rò hỏi và được biết cô không có cuộc hẹn nàovào tối nay cả. Là tôi thật lòng muốn mời cô nên cô hiểu cho và chấpnhận.
AN Ninh bắt đầu cảm thấy khó chịu và ngán ngẩm cái tên cứ cố tỏ ra hiểubiết này. Bản chất của hắn là một tên bốc đồng theo đúng nghĩa, luôn cốtỏ ra là mình biết ăn nói và thông minh nhưng thực chất trong đầu hắnchẳng cho bất cứ một thứ gì, không vì hắn là đại thiếu gia của một giađình giàu có và số tiền hắn rót vào công ty của cô không nhỏ thì khôngbao giờ cô muốn ngồi cùng bàn với loại người này. Nếu còn dây dưa nhiềusẽ không tốt, ăn cơm với nhau một hai lần thì lại cho là quen thân lắm.An Ninh không phải là người thiếu hòa nhã nhưng năm tháng qua đã dạy côbiết cách chọn bạn mà chơi nếu như không muốn bị thiệt thân.
-Cô An Ninh, trả lời tôi đi chứ ? Tôi mong là cô đồng ý, cô sẽ không phải hối hận khi đi với tôi đâu.
An Ninh đang lưỡng lự không biết từ chối như nào thì một giọng nói quen thuộc từ đằng xa vọng lại.
-Em đây rồi An Ninh…..
An Ninh ngạc nhiên khi nhìn thấy Thiên Bảo đi từ đằng xa tiến lại, trong anh vẫn phong độ và rạng ngời trong bộ ple đen lịch lãm.
-Sao nha gọi điện mà em không bắt máy? Có giận thì cũng phải cho anh giải thích chứ.
Vị khách của An Ninh tỏ vẻ rất ngạc nhiên khi nhìn thấy Thiên Bảo nói chuyện với An Ninh một cách thân mật.
-Cô Quách….cô có bạn trai rồi sao?
An Ninh không biết trả lời ra sao thì Thiên Bảo đã tiếp lời.
-Không, tôi là chồng sắp cưới của cô ấy.
Cậu nói “ Chồng sắp cưới” khiến cả An Ninh và vị khách đều ngạc nhiên trợn tròn mắt.
-Tôi có hẹn với đối tác ở đây, vừa vào đã nhận ra ngay cô ấy. An Ninhcủa tôi đi đến đâu cũng rất nổi bật đúng không?-Thiên Bảo vẫn không thôi đưa ánh mắt trìu mến âu yếm nhìn An Ninh.
An Ninh không biết phải xử trí như thế nào trong trường hợp này. Bảnthân cô cũng muốn phủ nhận mọi lời nói của Thiên Bảo nhưng như thếchiều nay cô sẽ phải phí thời gian cho gã ngốc này. Tốt hơn hết là cứhùa theo Thiên Bảo mà ngồi im nhìn cậu diễn trò còn hơn là phải chịuđựng tên đồng bóng kia.
-Thôi, khách của tôi tới rồi, hai người tiếp tục nói chuyện đi nhé.
Thiên Bảo vỗ vai An Ninh rồi nói rằng cậu sẽ đợi cô ở bên ngoài sau khicô xong việc.Nói rồi cậu cúi chào ông khách thật lịch sự rồi mới quayngười bước đi.
Từ khi gặp Thiên Bảo, ông khách có vẻ ngại ngùng hơn với An Ninh. Cũngphải, vì dù sao xét về mọi phương diện thì Thiên Bảo hơn anh ta về mọimặt, gia cảnh, tiền bạc, diện mạo và cả cách cư xử. Ngồi chừng nửa tiếng sau khi dùng xong bữa tối, An Ninh cũng cáo từ ông khách ra về. Ngoàitrời đang mưa nhỏ. Cô không nghĩ là Thiên Bảo sẽ đợi cô ở ngoài nhưngcái bóng dáng thân thuộc ấy thì không thể nào bị lẫn dù có đứng ở đámđông như thế nào.
-Em xong rồi ah?
-Sao cậu lại đợi tôi, tôi nghĩ là cậu chỉ nói như vậy thôi chứ.
-Không, anh đã nói là đợi em thì anh sẽ đợi, giờ em có thời gian chứ? Anh có chuyện cần nói.
-Chuyện gì vậy? có quan trong lắm không?
-Đủ thời gian dùng một tách café thôi, có được không?
An Ninh cũng tò mò không biết Thiên Bảo định nói gì, hơn nữa cũng đã khá lâu cô không gặp cậu, nhân tiện đây cũng là cái cơ để cô có thể được ởcạnh cậu.
Hai người trở vào trong và gọi hail y café nóng.
-Giờ có chuyện gì cậu nói đi.
-Anh biết là anh không có quyền ngăn cản em trả thù mẹ anh….nhưng mong em có thể suy nghĩ lại.
-Suy nghĩ lại chuyện gì?
-Thì chuyện…..-Thiên Bảo không thể mở lời.
-Chuyện tôi muốn đối đầu với mẹ cậu ư? Nếu là chuyện đó thì xin lỗi cậu, tôi không thể dừng lại.
-Coi như anh cầu xin em.
-Nếu chỉ để nói chuyện đó thì tôi nghĩ không cần phải tốn quá nhiều thời giờ, một cách café cũng là quá nhiều, cậu đang làm lãng phí thời giancủa tôi. Nếu như cậu không muốn công ty nhỏ của mình bị thiệt hại thìcậu nên dùng thời gian này để nghĩ cách làm sao để tách nó ra khi tậpđoàn M chưa thu mua lại nó.
An Ninh nói rồi đứng lên định quay đầu bước đi.
-Anh đã quyết đinh tách công ty…..
Câu nói của Thiên Bảo khiến An Ninh ngỡ ngàng.
-Anh không có tư cách ngăn cản em, cũng không thể giúp mẹ đấu lại vớiem, thật sự những ngày qua với anh rất khó khăn. Anh đã suy nghĩ rấtnhiều…nhưng cuối cùng thì đứng ngoài vẫn là tốt nhất. Vì thế anh đã chọn việc tách công ty.
Chính An Ninh cũng không ngờ Thiên Bảo lại khó xử đến vậy. Tách công tylà một quyết định lớn, chứng tỏ một điều rằng công ty của Thiên Bảo giờđây phải tự mình đứng trên thương trường với số vốn nhỏ, hạ tầng thấp và đội ngũ nhân viên ít ỏi. Cô biết số cổ phần của cậu trong Lưu Đôngkhông nhiều, việc tách công ty là quyết định khó khăn và gần như phảigồng mình lên thì mới có thể kéo nó giữ vững. Và hơn nữa, điều đó cũngnói lên rằng, cậu đang muốn rời xa cái danh phận cậu hai của Lưu Đông.
-Làm thế nào chứ? Làm thế nào mà cậu lại tách được công ty? Số cổ phần và vốn của cậu rõ ràng là không thể.
-Em đừng lo, anh tự có cách. Từ nay anh sẽ không can dự vào những việcem làm. Từ giờ anh chỉ là một Thiên Bảo bình thường, không phải là thiếu gia của Lưu Đông nữa.
-Cậu không lo ẹ cậu sao?
-Có chứ, dù sao bà ấy cũng là mẹ anh. Nhưng anh không thể giúp mẹ khiếnem bị tổn thương, như vậy chẳng khác nào bắt anh làm tổn thương mộtngười con gái hai lần.
-Mẹ cậu đồng ý chứ?
-Mọi việc vẫn chứ xong, chắc trong tuần này, công ty sẽ được tách ra khỏi Lưu Đông.
-Định mở công ty nhỏ sao?
-Uhm, chỉ công ty nhỏ kinh doanh trong nước thôi.
-Vốn lưu đông khoảng bao nhiêu?
-Không nhiều, chỉ chiếm tầm 0,1% vốn của Lưu Đông.
Mọi chuyện cảng trở nên khó khăn hơn và An Ninh dần cảm thấy có lỗi. Côlo lắng vì mình là Thiên Bảo bị đẩy vào tình thế bí bách. Một ý nghĩmuốn từ bỏ thoáng qua trong đầu những rồi lạ vụt tắt. Giữa hai người giờ đây đâu còn cái thứ gọi là thương cảm, đau xót. Gì thì đứa con chứ được chào đời cũng đã mất, cuộc sốc cũng lênh đênh suốt một thời gian dài và danh phận thì cũng mờ ảo, sống trên tiền những vẫn bị khinh rẻ như con ở càng làm cô thấy khát khao được trả thù. Chút thương cảm chẳng nhằm nhò gì so với chữ hận hằn sâu vào từng thớ thịt.
An Ninh bước vội ra cửa để tránh cái cảm xúc thương xót mủi lòng dângtrào lên lần nữa. Cô cần phải giữ vững tinh thần, cứng cỏi là tàn bạohơn bao giờ hết.