-Chủ tịch, chúng ta đã mua đủ 15% rồi, tôi cũng đã chuyển nhượng sang cho chủ tịch 5%.
-Tốt, giờ thì hãy liên lạc với nhà báo, thông báo cho họ những tin màchúng ta đã thu thập được, đồng thời phao tin đồn vào giới tài chính làcổ phiếu của Lưu Đông đang rớt giá. Đồng thời thông báo với báo giới vềquan hệ giữa tôi và cố chủ tịch.. Đã đến lúc ọi người biết con nuôi của cố chủ tịch là ai. Đợi khi nào giá của cổ phiếu Lưu Đông xuống kịch sàn thì đồng loạt bán hết 10% cổ phiếu đang đứng tên ông.
-Dạ tôi rõ rồi thưa chủ tịch.
-Còn nữa, 5% cổ phiếu của tôi, ông chuyển qua đầu tư cho công ty đầu tưLưu Đông nhé. Khi nào có lệnh của tôi thì bắt đầu thu mua lại những công ty con của Lưu Đông.
-Vâng, tôi rõ rồi thưa chủ tịch.
…………………….
-Thưa phu nhân, bà hãy xem tin này đi ạ.-Vị thư ký hốt hoảng đưa cho bà Lưu tờ báo.
Bà Lưu cầm tờ báo và không khỏi ngạc nhiên khi trên trang nhất đang đăng những dòng chữ ‘ Thực hư về vụ nhập hàng không rõ nguồn gốc của tậpđoàn Lưu Đông’ và hơn nữa, ở mục bên cạnh, hình của Quách An Ninh đangđưa trưng trong mục ‘Người thừa kế sáng giá của tập đoàn xuyên quốc giaM’.
Một phút khinh suất gời đây bà Lưu không thể thốt lên lời nào.
-Chặn ngay cánh nhà báo lại, bịt mọi thông tin và hủy hết lô hàng mới nhập ngay trong ngày hôm nay.
-Dạ vâng thưa phu nhân.
Bà Lưu bật ty vi lên để kiểm tra xem nguồn thông tin đó đã lan đến đâu,nhưng vừa bật lên, hình ảnh An Ninh đang hiện hưu trước mắt bà, cô tựtin ngồi trước mặt một phóng viên trong một buổi họp báo.
-Xin chào cô Quách An Ninh.
-Vâng chào chị.
-Tôi được biết cô là con gái nuôi của cố chủ tịch tập đoàn M.
-Vâng, đúng là như vậy.
-Hiện tại, cô đang là nữa doanh nhân trẻ nhất trong giới kinh tế trong nước. Sắp tới cô có dự định gì không ?
-Cảm ơn lời khen của chị. Sắp tới chúng tôi dự định sẽ mở rộng lĩnh vựckinh doanh và tiếp tục thu mua một số công ty nhỏ tại Việt Nam. Và đíchmà chúng tôi nhắm tới không phải ai khác ngoài tập đoàn Lưu Đông.
Tai bà Lưu bắt đầu thấy ù ù, mọi thư xung quanh quay cuồng,mọi thứ đãđược sắp đặt từ trước, ngay cả vụ lô hàng cũng như vụ thừa kế. Bà đã quá lơ là mất cảnh giác với An Ninh. Trong mắt bà, cô luôn là cô gái thấphèn, kém cỏi, không có tiền cũng chẳng có người chống lưng, giống nhưchiếc lá vàng trong gió, phụ thuộc vào gió xem khi nào nó rơi xuống đất. Nhưng giờ thì cái lá ấy giống như lá bồ đề, vừa cao quý lại vừa khórụng.