Cơ thể tôi toàn những vết hôn của anh đêm qua người tôi đau nhức ê ẩm.Mở mắt ra đã không thấy anh đâu chợt nghe tiếng nước trong nhà tắm tôi đoán anh ấy đang tắm trong đó rồi.Một lúc sau anh bước ra với bộ vest đen lịch lãm_Hả...!quần áo của anh ở đâu ra thế?_ Tôi thấy lạ_Chồng em là chủ tỉnh mà .....!việc này không có gì khó với chồng em hết nha..._ Thiên Minh kí đầu tôi nóiỪ nhỉ anh ấy là chủ tịch mà thiếu gì cách lấy chứ ba cái đồ cỏn con này làm sao làm khó được anh ấy đâu_À ha....!Vậy đồ của em đâu....!thưa Đinh Tổng ha?_ Tôi nhìn anh bằng ánh mắt nũng nịuAnh tiến tới đưa cho tôi chiếc váy mà trước đây tôi từng tự tay kỳ công may nó lúc còn ở Việt Nam, sao anh biết được mà tìm được bộ váy này chúThôi kệ suy nghĩ làm gì cho mệt đầu có mặc là may rồi bộ đồ hôm qua của tôi bị dơ hết rồi không thể mặc lại nữaTôi thay bộ váy ấy lên trang điểm nhẹ nhàng một chút rồi bước ra khỏi nhà tắm, anh đứng ngơ ngác nhìn tôi mất 1 phút tôi phải đi tới vỗ vai anh ấy, Thiên Minh mới trở lại trạng thái bình thường nắm tay tôi đi xuống_Hôm nay có sự kiện gì sao...!sao anh lại cho em ăn mặc thế này?_ Tôi không hiểu nhìn anh hỏi_ Đi thử váy cưới....!em vui không?_ Anh nói trìu mến với cô_Sao ạ.....!Thử váy cưới?????_ Tôi nói rồi suy nghĩ sao lại sớm như vậy_Em không vui hả???_ Thiên Minh sờ vào mặt tôiBàn tay ấy thật thon thật đẹp tôi nhìn anh khuôn mặt đẹp trai ấy làm tôi không khỏi xao động_Không có em vui lắm.._ Tôi ấp úng nóiỞ tiệm váy cưới nổi tiếng ở Thành ĐôAnh cho tôi thử rất nhiều những bộ váy còn một chiếc cuối cùng theo như lời anh nói thì bộ này tôi sẽ mặc vào lúc làm hôn lễ tại lễ đường nó vừa kín đáo đặc biệt nó được đính rất nhiều kim cương._Em là cô dâu xinh đẹp nhất của anh, em thật sự rất xinh Nhi Nhi...!không ai hợp làm Thiếu Phu Nhân của anh ngoài em_ Nói rồi anh ấy hôn lên trán tôiCả ngày loay hoay ở tiệm váy cưới cộng thêm chuyện đêm qua nên tôi cảm thấy khá mệt nên đã nói với anh cho tôi về nhà nghỉ ngơiAnh chở tôi về trên con đường ấy trên con đường xảy ra đêm tai nạn kinh hoàng đó tôi bất chợt ôm đầu khóc tới mệt nhoài, bàn tay anh vô thức ôm chặt lấy tôi không buông cho đến khi về tới biệt thự rộng lớn ấy.Triệu Linh Vy ở đó đợi anh về cô ta chờ rất lâu thì phải thấy anh thì đã vội lên tiếng tra khảo_Anh đi đâu 2 ngày nay em gọi anh không được thế hả Minh, anh có biết Tiểu Mẫn nhập viện không?_ Cô ta trất vấn_Biết thì sao....!chẳng phải em nói Tiểu Mẫn là con em sao Linh Vy?_ Anh nhấc mày lạnh lùng trả trờiTôi đang ngái ngủ mà nghe anh nói như vậy cũng phải tỉnh lại để giáo huấn lại cách ăn nói của anh đây_Anh nói cái gì thế, dù gì Tiểu Mẫn cũng gọi anh là ba, sao anh nói một cách vô tình như thế em không đồng ý anh làm vậy với Tiểu Mẫn đâu...._ Tôi hắng giọng nói một tràng_Anh....!Anh xin lỗi...!chỉ là anh nóng giận quá thôi_ Thiên Minh nắm tay tỏ ra biết lỗiTriệu Linh Vy nhìn cách anh cư xử với tôi mặt cô ta lộ rõ vẻ ganh tỵ và căm phẫn._Anh với chị Linh Vy vào viện với Tiểu Mẫn đi anh_ Tôi nói_Vậy em thì......_ Anh ngơ ngác nhìn tôi_Em không sao...!em ở nhà có Quản Gia Cố lo lắng mà...!anh yên tâm_ Tôi cười nhẹ nhàng nói cho anh yên tâmThật ra tôi không muốn vì chuyện người lớn mà trẻ con phải chịu hậu quả dù sao Tiểu Mẫn cũng gọi Thiên Minh là ba tôi có muốn thì sự thật vẫn vậyKhông thể vì tôi mà Tiểu Mẫn mất đi người ba đã yêu thương nó suốt 5 năm qua được tôi không phải người ích kỷ tới mức chỉ giữ anh cho mình như thế_Vậy em ở nhà ngoan nhé...!anh đi 1 chút sẽ về_ Thiên Minh nóiAnh và Triệu Linh Vy đi khỏi thì tôi lại có chút đượm buồn nếu như bây giờ tôi có bảo bối thì tốt biết mấyTôi nhìn xuống bụng mình xoa xoa vài cái rồi cũng đi lên phòng nằm do cả ngày quằn qua quằn lại ở tiệm váy cưới nên tôi rất mệt ngủ thiếp đi lúc nào không biết.Trong mơ "tôi đốt nhiên thấy trước nhà là Hoa Hồng Trắng có 2 đứa trẻ đang chơi đùa ở ngoài sân thật sự rất vui, tôi cười rồi tiến tới hỏi 2 đứa bé", "2 em là ai sao lại ở trong sân nhà chị chơi thế này, ba mẹ các em đâu", "Mẹ của tụi em là chị mà, bé gái cũng gật đầu xác nhận" nhận được lời đáp từ bé trai và bé gái đó tôi giật mình lúc đó là 4h sáng nhìn sang thấy anh đang nằm cạnh ôm tôiTôi mĩm cười lại bất giác nhớ lại giấc mơ đó mà xoa bụng mình"Nếu giấc mơ là sự thật thì..." tôi suy nghĩ 1 lúc lại gạt đi, vì lúc trước ở Việt Nam tôi có đi khám khá nhiều bệnh viện Bác sĩ đều nói tôi khó có thể có con do di chuyền từ mẹ tôiđã khó mang thai rồi thì chuyện mang long thai thì càng khó hơn._Em sao thế không khỏe chỗ nào nói anh nhé_ Anh ân cần hỏi tôi.