Đổi Mệnh

Di nương của Bạch thị bảo dưỡng rất tốt nhưng vẫn không che giấu được vẻ mỏi mệt dưới đáy mắt. Năm đó bà ta bất chấp mọi thứ, bò lên giường của tỷ phu, khi mang thai liền được nâng vào làm di nương. Nào ngờ bà ta chỉ sinh được một nữ nhi, về sau bị tỷ tỷ bỏ thuốc, không thể sinh được nữa. Bạch thị đã trở thành niềm hy vọng duy nhất của bà ta.

“Di nương...” Bạch thị nghẹn ngào kêu lên.

“Được rồi, đừng khóc. Từ từ ngồi xuống, nói cho di nương nghe xem, sao con có thể rơi vào tình trạng này? Không phải trước giờ rất được sủng ái hay sao?”

“Di nương, tất cả bắt đầu từ lúc con nha đầu Uyển Lâm kia tỉnh lại, nó dường như biến thành một người khác vậy, những thứ con chuẩn bị sẵn để đối phó nó đều vô dụng. Chưa hết, nó còn quen biết với Lục hoàng tử, Thất hoàng tử, cứu mạng Nhị công chúa, An Quốc Công phủ cũng bảo vệ nó kín kẽ, giờ con khó mà ra tay lần nữa với nó.”

Nói xong Bạch thị liền kể tỉ mỉ mọi chuyện, từ lúc Uyển Lâm tỉnh lại cho đến khi được Phạm Trác đón trở về. Di nương vừa nghe vừa chau mày, cuối cùng chỉ vào Bạch thị mắng:

“Hồ đồ. Con còn muốn ra tay lần nữa? Sao con lại ngu như vậy, có sẵn hậu thuẫn lớn như vậy mà không biết tận dụng, còn muốn tự chặt đứt? Con không nghĩ cho mình thì phải nghĩ cho Oanh nhi chứ. Không nói đâu xa, chỉ cần bên ngoài có người tin Oanh nhi và con nhóc đó là tỷ muội tốt, hôn sự của Oanh nhi đã không cần ta và con lo lắng nữa rồi.”


Di nương chỉ cho Bạch thị thấy chỗ tốt của Uyển Lâm, khuyên bà cố gắng lợi dụng mối quan hệ này, đợi khi Oanh nhi gả cao, lo gì không có cơ hội dẫm ngược lại.

Bạch thị càng nghe càng vui vẻ, nghĩ đến tương lai sau này đã thấy thỏa mãn vạn phần. Đợi di nương nói xong, Bạch thị cắn cắn môi, nói ra mục đích chính lần này:

“Di nương, thật ra con có chuyện muốn cầu người. Di nương xem, loại thuốc kia có thể cho con nhiều một chút hay không? Lão gia đã rất lâu rồi không đến chỗ con, con...”

Di nương liếc xéo con gái mình:

“Con cũng biết loại thuốc đó đối với nam tử không tốt, dùng nhiều có thể sẽ tuyệt hậu. Hiện nay trong phủ vẫn chưa có đứa con trai nào, nếu con tăng liều lượng thì hậu quả con có gánh nổi không?”

Bạch thị cúi đầu suy nghĩ, một lúc sau ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên định:

“Con nghĩ kỹ rồi, ở trong phủ mà không có sự sủng ái thì còn không bằng một nô tì thấp hèn. Con sẽ tăng lượng thuốc cẩn thận, cố gắng mang thai, đợi sinh được con trai, con sẽ để con trai con trở thành người thừa kế duy nhất của phủ Thị Lang. Lỡ như không sinh được, trong phủ chỉ toàn tiểu thư, ai cũng không hơn được ai, con sau này cũng không cần đề phòng thiếp thất khác mang thai nữa.”

Di nương mỉm cười hài lòng, nói:

“Được, ta đáp ứng con.”

Bạch di nương trước khi về phải ghé vào chào mẫu thân lần nữa, mẫu thân nhìn Bạch thị không giấu nổi hưng phấn như có điều suy nghĩ. Xem ra hai mẹ con nhà này đã bàn bạc tốt rồi.

...


Rất nhanh Uyển Lâm liền nhận được tin tức này. Nàng cười lạnh, Bạch thị à Bạch thị, mẫu thân ta nhường nhịn bà nhiều năm nay, lần này ta sẽ cho bà nếm đủ, cái cảm giác tưởng chừng sắp thành, lại thất bại trong phút chốc. Khi đó hy vọng con gái bà sẽ giữ được bình tĩnh mà không làm chuyện ngu ngốc gì.

Bạch di nương được sủng ái trở lại là đề tài bàn luận mấy hôm nay trong phủ Thị Lang. Bạch di nương tìm mọi cách mời Phạm Trác đến phòng, mặc một thân bạch y thuần khiết, quỳ gối khóc lóc, nhận sai với Phạm Trác, lại nhắc đến những chuyện trước kia, để Phạm Trác nhớ đến tình cảm cũ, nhớ rằng bà đã vì hắn mà cam nguyện làm thiếp, bị An Quốc Công phủ chèn ép.

Phạm Trác vốn có tình cảm với Bạch di nương, nhất thời mềm lòng tha thứ. Bạch di nương chỉ chờ có bấy nhiêu, loại thuốc di nương cho bà là do di nương tự điều chế, có tác dụng gia tăng cảm xúc của con người đối với những thứ trước mắt, lâu ngày sẽ thành thói quen, tự nhận định bản thân đối với người trước mắt có tình cảm. Tỉ như hiện tại, Phạm Trác nhìn Bạch di nương khóc lóc, từ thương xót một phần trở thành năm phần.

Nhiều năm nay Bạch di nương dùng rất ít thuốc, thứ nhất vì tự tin vào sức hút của bản thân, thứ hai là vì loại thuốc này đối với nam tử bất lợi về vấn đề con nối dòng. Nay bà đã quyết liều một phen, gia tăng lượng thuốc trong phòng, sự sủng ái của lão gia bà tuyệt đối không thể đánh mất lần nữa.

Nay đã khác xưa, Bạch di nương không còn một mình độc chiếm sự sủng ái của lão gia, bà ta dâng cho lão gia hai thiếp thất xinh đẹp, khiến Đông thị và Phạm Trác hết sức hài lòng.

Hai tháng sau, trong phủ tin vui liên tiếp, hai thiếp thất mới vào đều mang thai, khiến Phạm Trác cười không khép miệng được, điều này chứng tỏ ông vẫn còn rất khỏe mạnh, nói không chừng sau này sẽ có thêm tám, mười đứa con trai.

Uyển Lâm đang luyện chữ, nghe Thu Nga bẩm báo những chuyện này, ngay cả tâm trạng của Phạm Trác, và cả dáng đi như sắp bay lên trời khi nghe tin hai người thiếp mang thai của ông ta, tay cầm bút của Uyển Lâm không chút nào dừng lại.


Mẫu thân nàng rời đi, Phạm Trác không hề nhắc đến, tổ mẫu thì giả vờ hồ đồ, nếu không phải nàng mỗi tháng hai lần, kiên trì viết thư cho mẫu thân, có lẽ trong cái nhà này, mẫu thân nàng đã sớm trở thành người chết trong mắt mọi người.

Mẫu thân thỉnh thoảng sẽ viết một phong thư hồi âm cho Uyển Lâm, một phong thư khác gửi về An Quốc Công phủ, để Uyển Lâm đích thân mang sang cho ngoại tổ mẫu. Uyển Lâm biết mẫu thân vẫn lo cho nàng, muốn nàng nhân cơ hội thân thiết hơn với nhà cậu, có An Quốc Công phủ chống đỡ, nàng không cần phải lo lắng bị người khi dễ. Đó là chưa kể những cọc ngầm mà mẫu thân lưu lại trong phủ, phải nói rằng họ che giấu đủ sâu, ngay cả Bạch di nương, kẻ tự nhận bản thân rất thông minh cũng không hề biết rằng mẫu thân sớm đã biết chuyện bà ta dùng thuốc.

Lần này cũng vậy, liều lượng tăng lên, phụ thân đã bắt đầu bị ảnh hưởng, Bạch di nương muốn một tay che trời, mua chuộc đại phu, lừa gạt ánh mắt của mọi người trong phủ. Hai thiếp thất đã mang thai, nếu bà ta không mang thai được, chuyện này làm sao đủ náo nhiệt.

Uyển Lâm phân phó Thu Nga:

“Ngươi nói với người bên viện của Bạch di nương một tiếng, thuốc kia có thể dùng rồi. Món quà ta tặng cho Bạch thị, có lẽ bà ta sẽ rất vui.”

Uyển Lâm sâu sắc cảm nhận được, có một vị đại phu giỏi bên người, muốn loại thuốc gì đó đều rất dễ dàng. Uyển Lâm đâu biết, đại phu tài giỏi trong mắt nàng không phải thầy thuốc bình thường mà chính là thần y trong truyền thuyết, người có khả năng cướp người với Diêm Vương, tính tình cổ quái, thần long thấy đầu không thấy đuôi - Trần Thông.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận