Đổi Mệnh

Lại thêm một tháng trôi qua, viện Bạch di nương truyền ra tin vui, Bạch di nương có thai gần một tháng, mạch tượng tuy yếu nhưng đại phu có thể chắc chắn. Bạch di nương vui mừng ban thưởng, Phạm Trác và tổ mẫu Đông thị tặng rất nhiều thứ sang, Phạm Trác còn nghỉ lại trong viện của bà ba ngày liền để chứng tỏ sủng ái.

Đúng lúc hôm nay Uyển Lâm đang ở cùng huynh đệ An gia, mấy tháng học cưỡi ngựa quả thật không uổng phí, giờ Uyển Lâm đã có thể thoải mái cưỡi ngựa chạy nhanh hơn Nguyệt Lan, khiến Duyệt Hiên biểu ca liên tục tán thưởng.

Nhị công chúa vẫn giống như trước, chỉ cần tìm được cơ hội sẽ lập tức chuồn ra khỏi hoàng cung đi tìm Uyển Lâm. Lục hoàng tử và Thất hoàng tử bị thương sớm khỏi, thỉnh thoảng sẽ tìm cớ đi theo Nhị công chúa, hoặc là đến An Quốc Công phủ tìm An Duyệt Hiên. Mà đa số những lúc ấy Uyển Lâm đều có mặt.

Một người khác luôn khiến Uyển Lâm bất an đó là Đại công chúa. Chiếu theo tính cách của nàng ta, lần trước ám sát không thành sẽ có lần thứ hai, nếu không cũng sẽ tuyên Uyển Lâm vào cung làm khó dễ, nhưng không, đến nay nàng ta vẫn làm Đại công chúa cao cao tại thượng, vẫn ức hiếp các vị tiểu thư khác, bỏ qua Uyển Lâm.

Khác thường ắt có nguyên do. Sau nhiều lần suy xét, Uyển Lâm liền kết luận, Đại công chúa nhất định có âm mưu âm hiểm hướng về nàng, mà âm mưu này sợ là rất lớn, lớn đến nỗi nàng ta phải tạm nhịn xuống cơn tức, không dám tìm Uyển Lâm phát tác.

Uyển Lâm chỉ có thể nhờ cậu thu thập bằng chứng những việc ác mà Đại công chúa từng làm, vạn bất đắc dĩ sẽ phải nhờ cậu đứng ra, cùng những quan viên có con gái bị hại, dâng tấu lên hoàng thượng.


...

Đại công chúa quả thật đúng như những gì Uyển Lâm nghĩ, nàng ta gặp Tam hoàng huynh liền tố khổ đủ thứ. Tam hoàng tử không kiên nhẫn cắt ngang:

“Đủ rồi. Muội muốn nhẫn nhịn một lúc để nhìn thấy kết cuộc của người kia hay muốn xả giận ngay bây giờ, sau đó đợi muội là tấu chương vạch tội của An Quốc Công. Đừng nói ta không nhắc muội, lần trước phụ hoàng thưởng thức Uyển Lâm, ai ai cũng biết, người còn thưởng cho nàng ta một viên dạ minh châu hiếm có. Muội tìm nàng ta gây sự chỉ khiến cho danh tiếng ghen tị, nhỏ nhen của muội lan xa. Năm nay muội đã 16 tuổi rồi, chẳng lẽ không muốn gả ra ngoài?”

Thấy Đại công chúa im lặng, Tam hoàng tử mới thong thả nói tiếp:

“Mấy năm nay muội đắc tội không ít, nhìn qua thì những tiểu thư bị muội hại chỉ là con quan viên nhỏ, nhưng phụ thân, huynh trưởng của họ vẫn còn sống, vẫn có khả năng thăng chức. Phụ hoàng sớm đã biết hết những hành vi của muội, cho nên người không thể tùy tiện ban hôn. Đại công chúa một nước, kết thù nhiều, không ai dám chủ động cầu phụ hoàng lấy muội, chưa đủ để muội tỉnh ngộ sao?”

Tam hoàng tử xem như nói hết lời, tuy hắn và hoàng muội không thân thiết nhưng đây vẫn là muội muội hắn, nàng không gả đi được hắn biết giấu mặt vào đâu? Mẫu hậu cũng thật là, nuông chiều hoàng muội ra nông nỗi này, còn ai dám lấy muội ấy kia chứ.

...

Uyển Lâm trở về phủ Thị Lang, trong dự liệu biết được tin Bạch di nương mang thai. Bước tiếp theo có thể tiến hành được rồi.

Đại nha hoàn Hạ Hà bên cạnh Bạch di nương tiến vào bẩm báo:

“Bẩm di nương, người ở Tuyết Lâm viện mang quà đến cho người.”

“Mời vào đi.”


Quách mama tiến vào, trước chào hỏi Bạch di nương, thái độ rất tốt lại không tính là cung kính, dù sao chủ nhân của bà là Đại tiểu thư, mà di nương thì chỉ được xem như nửa chủ tử, quá cung kính lại thành ra tự hạ thấp mình.

Uyển Lâm tặng Bạch di nương một cây nhân sâm nhỏ, cùng một ít thuốc bổ khác. Bạch di nương ngoài miệng cảm tạ, quay lại liền sai người mang vào kho khóa lại, không hề động vào.

“Người bên kia nói thế nào?”

Bạch di nương hỏi đại cung nữ Hạ Hà bên cạnh.

“Hồi di nương, Đại tiểu thư khi hay tin người mang thai liền ngẩn người, có chút mất mác. Tới khi Quách mama đến nói chuyện thật lâu, Đại tiểu thư mới mang quà sang đây.”

Bạch di nương nghe xong mỉm cười, nói:

“Có phản ứng là tốt. Nếu nàng ta tỏ ra bình tĩnh, ta mới càng phải đề phòng hơn.”


Hạ Hà có chút ấp úng hỏi thử:

“Di nương, người xem, hai thiếp thất bên kia...”

Bạch di nương thoáng rơi vào trầm mặc, đúng vậy, ban đầu bà định cho hai nữ nhân kia mang thai, sau đó giết mẹ giữ con. Nay bản thân mình đã có đứa bé, nếu hai người kia có chuyện gì, mình sẽ bị tình nghi lớn nhất, nhưng đồng thời sẽ được bảo vệ kỹ càng hơn, vì bà là người duy nhất có thai.

“Cứ chờ xem sao đã.”

Điều Bạch di nương nghĩ đến, người khác cũng có thể nghĩ. Hai vị thiếp thất nghe lời nói của kẻ khác, không muốn mất đi đứa bé, liền từ bỏ Bạch di nương, bắt đầu mang đứa bé trong bụng ra tranh sủng. Phủ Thị Lang chướng khí mù mịt, hôm nay hết người này động thai, đến người kia vấp té, một ngày mấy lần khiến Phạm Trác lo đến gầy đi trông thấy.

Mãi cho tới khi Phạm Trác đột nhiên ngất xỉu, Đông thị liền tức giận cấm túc hai người thiếp, cả Bạch di nương cũng giam lỏng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận