Sáng hôm đó thức dậy, như thường ngày Uyển Lâm đến thỉnh an tổ mẫu, còn mang theo một chiếc hộp đựng vòng tay ngọc trai, cài lên tóc một cây trâm vàng điêu khắc tinh tế, nhìn qua cũng biết là vật quý trọng, vừa đến nơi đã thấy mọi người đông đủ, hôm nay là ngày hưu mộc (ngày quan viên được nghỉ, cách 10 ngày sẽ được nghỉ một lần), phụ thân từ sớm đã đến thỉnh an tổ mẫu.
Đông thị nhìn cô cháu gái càng ngày càng không vừa mắt. Đồ mà An lão phu nhân ban thưởng hôm đó bà cũng nhìn thấy, nhưng đợi mãi lại không thấy nha đầu này mang đến hiếu kính mình một món nào, thật là không biết điều. Có cơ hội bà nhất định chỉnh chết nha đầu này.
“Kính thưa tổ mẫu, hôm nay Lâm nhi có món quà nhỏ muốn tặng tổ mẫu, mời tổ mẫu xem qua.”
Nói xong liền dâng hộp quà lên. Đông thị vui vẻ, sai Dung mama nhận lấy.
“A, Đại tiểu thư hôm nay đặc biệt tặng quà cho lão phu nhân, chắc là quý trọng lắm đây. Có thể để mọi người tại đây mở rộng tầm mắt hay không?”
Bạch thị âm dương quái khí nói. Nha đầu này rõ ràng đang muốn lấy lòng lão phu nhân, để xem nó có vật gì quý giá để tặng, nếu là đồ rẻ tiền sẽ chỉ làm cho lão phu nhân chán ghét.
Đông thị nghe xong có chút không vui, liền mở hộp ra. Nhìn thấy trong đó có một chiếc vòng tay bằng ngọc trai, viên nào viên nấy to tròn, thập phần quý giá, bà cầm lên liền yêu thích không buông tay.
“Quà mà Lâm nhi tặng thực sự trân quý, tổ mẫu già rồi không hợp dùng những thứ này nữa, con hãy cầm về đi thôi.”
Nói xong làm bộ dáng muốn trả lại cho Uyển Lâm, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào chuỗi vòng ngọc trai trên tay.
“Tổ mẫu người nói gì vậy, đây là lòng hiếu thảo của Lâm nhi, hơn nữa Lâm nhi cũng chỉ mượn hoa kính phật, ngoại tổ mẫu thưởng cho Lâm nhi những món đồ này, Lâm nhi nhìn qua liền thấy chiếc vòng này rất hợp với tổ mẫu, mong tổ mẫu nhận lấy.”
Đông thị hài lòng gật đầu. Giây phút bà mở chiếc hộp ra mọi người trong phòng đều ngây ngốc. Mấy di nương cảm thấy Uyển Lâm đúng là ngốc hết chỗ nói, vật trân quý như thế mà lại tặng cho một lão bà gần đất xa trời. Ai cũng đang nghĩ, lát nữa phải sang Tuyết Lâm viện của nàng ta lấy một ít đồ về, nghe nói hôm đó An lão phu nhân ban thưởng cũng không ít, nha đầu này đần như vậy, thế nào cũng có thể cầm về một ít.
Bạch thị quay sang nhìn thấy sắc mặt Uyển Oanh trắng bệch, bà lo lắng hỏi:
“Oanh nhi, Oanh nhi, con làm sao vậy?”
“Nương, con không sao, người đừng lo” Uyển Oanh đáp lại.
Uyển Lâm làm như vô tình nói:
“Đáng lý ra con nên mang đến hiếu kính với tổ mẫu từ sớm, nhưng Oanh muội muội đã lên tiếng, muốn mượn mấy món đồ của con về xem vài hôm, dẫn đến chậm trễ. Mong tổ mẫu đừng trách tội.”
Hoá ra Uyển Oanh sợ Đông thị trách tội nên sắc mặt mới không tốt như thế. Đông thì liếc nhìn Uyển Oanh, thật đúng là lớn gan, ngay cả đồ của bà mà cũng dám tranh trước.
“Tỷ tỷ nói gì vậy, nếu hôm đó tỷ tỷ nói sớm là định tặng chiếc vòng này cho tổ mẫu thì muội muội lý nào dám mượn trước.”
Uyển Oanh lớn giọng cãi lại. Muốn tổ mẫu ghi hận nàng à, không có cửa đâu.
“Đúng đúng, đều là lỗi của tỷ, muội muội đừng lo lắng, tổ mẫu lòng dạ rộng lớn, sẽ không vì chuyện này mà trách phạt chúng ta đâu.”
Câu này của Uyển Lâm khiến Uyển Oanh cứng họng, thật rất có thâm ý, ngoài mặt là nhận lỗi sai về mình, thực tế là nói Uyển Oanh có sai không dám nhận, sợ bị trách phạt nên đùng đẩy trách nhiệm cho nàng, thuận thế còn khen tổ mẫu lòng dạ rộng lớn, khiến bà vui vẻ ra mặt. Cô cháu gái này hôm nay thật hiểu chuyện, vừa tặng bà vật quý báu, lại vừa khen ngợi bà ở trước mặt mọi người. Đồng thời nhìn sang Uyển Oanh lại càng thấy bất mãn, có gan làm không có gan nhận, thật đúng là…
Nhưng không biết từ lúc nào Dung mama đứng bên cạnh bà cứ nhìn chằm chằm vào chiếc vòng, vẻ mặt không tốt cho lắm.
“Dung mama làm sao vậy? Có việc gì cứ nói thẳng.”
Đông thị mở lời, lúc này Dung mama mới lên tiếng:
“Hồi bẩm lão phu nhân, lão nô nhìn chiếc vòng này có chỗ không đúng, kính xin lão phu nhân cho lão nô nhìn kỹ hơn.”
Đông thị hơi nghi ngờ nhìn thoáng qua Dung mama, thấy bà ta gật đầu liền đưa cho bà ta nhìn. Dung mama này hầu hạ bà đã mấy chục năm, tính tình có hơi tham lam, nhưng chắc là không dám ở trước mặt nhiều người lấy đi chiếc vòng này đâu. Đông thị nghĩ thầm.
Mọi người im lặng đợi Dung mama xem xét chiếc vòng, Bạch thị cười thầm, cầu trời cho chiếc vòng này có vấn đề, tốt nhất là đồ giả, như vậy sẽ khiến cho nha đầu kia bị mắng chết. Quay sang nhìn Uyển Oanh lại thấy sắc mặt nàng ta càng ngày càng tệ.