Đợi Năm Nào

“Đây chính là vương phủ?” Triệu Hủ mờ mịt.

Thẩm Mịch khép hai tay trong ống tay áo, khom người cười nói: “Đúng vậy.”

Triệu Hủ quay đầu nhìn ông: “Thẩm đại nhân cũng từ kinh thành mà đến, chẳng lẽ không biết quy chế của vương phủ? Thứ cho ta nói thẳng, e sợ phủ đệ của Thẩm đại nhân tại Trường An cũng khí phái hơn chỗ này mấy phần đi?”

Trước mắt diện tích phủ đệ cùng lắm chỉ bốn mươi mẫu, ngoại trừ mấy cây đòn dông dùng lim vàng, vật liệu gỗ còn lại đều là tùng mộc tầm thường. Cửa phủ thềm đá cũng không phải là cẩm thạch, mà là vật liệu đá phổ thông, hai cánh cửa mở ra không được lớn lắm lại phá lệ sơn son khá khó coi.

Thẩm Mịch không chút hoang mang: “Bẩm Vương phi, không bột đố gột nên hồ, chỉ bằng chỗ bạc ít ỏi của vương phủ, có thể tu thành như vậy đã là rất tốt.”

Triệu Hủ liếc nhìn ông một cái, có vài phần không vui dẫn vào cửa trước, Thẩm Mịch kể cả tôi tớ còn lại theo sát ở phía sau.

Kiệu thính, phòng khách, nội đường, hậu viên…

Nếu như không sớm thông báo, mặc cho một người thấy tòa nhà này, hơn nửa đều tưởng là biệt viện của trí sĩ thân hào nhà ai nơi nông thôn.

Triệu Hủ đứng ở trong viện, tay vỗ lên cửa ngăn cách giữa hậu viện với tiền đường, chậm rãi nở nụ cười: “Vừa mới chưa vào phủ đã khiển trách quá nhiều, là ta võ đoán. Tòa nhà này có mảnh trời khác, Thẩm đại nhân có lòng.”

Bạch Tô thấp giọng hỏi Bạch Thược: “Công tử là bị tức đến chập mạch rồi đi? Như này còn bảo là làm có tâm?”

Thừa dịp Triệu Hủ không chú ý tới, Bạch Thược chỉ chỉ cửa: “Ngươi xem, cái cửa này hai mặt, một mặt là tùng mộc, mặt khác lại bằng đá, nếu về sau có người đến trùng sát hoặc là lúc chạy trốn, cửa đá này cũng có thể cố gắng chống đỡ một trận, cũng không đến mức lôi kéo sự chú ý của người khác.”

Bạch Tô bỗng nhiên tỉnh ngộ, lại nghe Triệu Hủ nói: “Các ngươi đều ở ngoài trông coi, không có lời ta dặn dò, bất luận người nào cũng không được đi vào.”

Mọi người lui ra, Triệu Hủ làm cái ấp với Thẩm Mịch: “Thần không biết quỷ không hay mà tu được toà vườn như thế, còn không biết phải hao phí bao nhiêu tâm lực, ta thay Vương gia tạ ơn đại nhân.”

Thẩm Mịch cũng không khiêm tốn, thản nhiên nhận lễ này, cười nói: “Xem ra Vương phi đã rõ ràng huyền cơ trong đó?”

Ánh mắt xoay một cái, Triệu Hủ vén ống tay áo lên, trước tiên chỉ chỉ trời, sau chỉ chỉ đất, cuối cùng hai tay hợp lại, mười ngón đan nhau.

Trên có thể chui lên trời, dưới có thể chui xuống đất, có địch xâm lấn, gậy ông đập lưng ông.

“Xem ra Vương phi quả nhiên như Vương gia nói, nhận thức bác cường.” Thẩm Mịch vỗ tay nở nụ cười: “Chỉ là Vương phi nghĩ ra như thế nào?”

Triệu Hủ tiện tay lấy một chén trà, vừa đi vừa đổ nước xuống dọc theo khe gạch — vũng nước kia chầm chậm lưu động, lúc chảy đến chỗ mép của hai khối gạch, trong nháy mắt thấm vào.

“Thời điểm ta mới vào cửa cũng đã lưu ý đến mấy bụi chuối, Túc Châu cứ cho là thiếu nước, nhưng ở trong vương phủ hoa cỏ tất nhiên có người ngày ngày hầu hạ, phong lan quý giá so với chuối vẫn sống khỏe được, vậy mà vì sao mấy bụi chuối này lại thoi thóp? Ta bèn nhìn kỹ một chút, phát hiện ra đất phía dưới vừa xốp vừa khô ráo…”

Thẩm Mịch vuốt râu mép, lắc lắc đầu, đi tới bên cạnh tùng chuối kia, kéo ra một sợi rễ bên trong, một cái cửa đá ngầm nho nhỏ hiện ra, bên trên có cái lỗ. Ông lấy ba thanh chìa khóa đồng từ trong tay áo, chọn một thanh cắm vào xoay một chút, dùng sức nhấc lên, cửa đá kia được mở ra.

“Vương phi, thỉnh.”

Nhìn xuống dưới, chỉ thấy đen kịt một màu.

Triệu Hủ lấy hỏa chiết tử (dụng cụ mồi lửa), đánh bạo cùng ông đi tiếp —— dưới thềm đá uốn lượn là từng gian phòng đá, mỗi gian đều có thể chứa được hơn mười người. Có lẽ trong tương lai không xa, nơi này có thể dùng để thao luyện mật thám, hỏi cung tù nhân, trữ hàng lương thảo, thậm chí có thể dùng để tị nạn…

“Không hổ là người từng làm công bộ lang trung, chỉ là thợ thủ công có đáng tin không?” Triệu Hủ tán thưởng một chút rồi đi tới chỗ một cơ quan, muốn tận tay chạm vào.

Thẩm Mịch lập tức bắt cổ tay hắn: “Cơ quan không có mắt, Vương phi tốt nhất không nên chạm lung tung. Tất cả thợ thủ công đều đến từ Giang Nam, đều bị che mắt trên đường tới đây, bây giờ đã được ta thả về nhà.”

Triệu Hủ gật đầu: “Xác thực nên tích chút âm đức, đợi ta cùng Vương gia tiếp đón Chỉ Cức đại nhân, mấy phòng đá này sẽ có chỗ phát huy tác dụng.”

“Chỉ Cức?” Thẩm Mịch mờ mịt.

“Là người trước kia thống lĩnh Lệ Cạnh môn, ta cùng Vương gia chiêu vời hắn đến.” Triệu Hủ đánh giá mấy cái mắt thông gió, tán thưởng gật gật đầu: “Hắn bây giờ bệnh tật quấn thân, hai mắt đã mù, đều là do Đặng đảng ban tặng. Nơi này có khả năng giữ người không?”

Thẩm Mịch thoáng chốc đã hiểu: “Ngươi là nói để cho Chỉ Cức cùng nhóm mật thám kia trụ hết ở chỗ này?”

“Dưới lòng đất này tựa hồ so với phía trên còn lớn hơn một chút, ta thấy chứa 500 người cũng không thành vấn đề.” Triệu Hủ trầm ngâm nói: “Trước khi chúng ta có thể khống chế được Túc Châu, để cho bọn họ ở nơi này, vừa có thể bảo mật, vừa có thể bảo đảm an toàn của bọn họ.”

Thẩm Mịch bỗng nhiên nói: “Ta vốn cảm thấy Vương phi chẳng hề tín nhiệm tại hạ như Vương gia, nhưng hôm nay đem việc cơ mật như vậy nói thẳng ra, đây có phải mang ý nghĩa Vương phi rốt cuộc đã dỡ tâm phòng bị hay không?”

Triệu Hủ nhìn ông: “Sai rồi, kỳ thực ta thả xuống cảnh giác đối với ngươi, so với Vương gia phải sớm hơn. Thậm chí ngay từ thời điểm ngươi gặp mặt Đặng Phiên Vân tại Lương Châu, ta đã quyết nhất định phải dùng ngươi.”

Một người trong lòng có quỷ, sao có thể thẳng thắn mà đối diện với người khác?

Còn nếu như ông muốn nhảy vào Đặng đảng, vì sao không nhảy vào sớm hơn, lại cam nguyện ngồi một chức tiểu lại nhỏ bé nhiều năm như vậy?

Thẩm Mịch không cần phải nhiều lời nữa, chỉ lấy ra từ trong tay áo ba chiếc chìa khóa: “Việc của Túc vương phủ, Vương phi đều có thể làm chủ phải không?”

Triệu Hủ chỉ cười nhạt.

Thẩm Mịch cẩn thận giao ba chiếc chìa khoá vào trong tay hắn: “Trên đời này chỉ có ba chiếc chìa khóa có thể mở cửa đá, kính xin Vương phi bảo quản thật tốt.”

Triệu Hủ nhận chìa khóa, trả lại một cái cho ông: “Ngươi nên giữ lại, nếu ngày sau ta không cẩn thận làm mất, tốt xấu còn có của ngươi phải không?”

“Cung kính không bằng tuân mệnh.” Thẩm Mịch hạ thấp người một cung.

Ra khỏi đường hầm, hai người cùng dùng bữa tối tại hậu viện. Thẩm Mịch có xuất thân thám hoa, Triệu Hủ trước khi kết hôn cũng là đệ nhất tài tử của trường thái học, ẩm tửu phẩm thái (uống rượu bình phẩm đồ ăn), ngâm phong lộng nguyệt, ngược lại cũng mười phần hợp ý.

Trước khi hồi phủ, Triệu Hủ nói với Thẩm Mịch: “Ta cùng với Vương gia đều chưa xuất sĩ, ngươi ở quan trường đã lâu ngày, là trưởng sử của vương phủ do triều đình sắc phong. Bây giờ ta đem hết quan vụ của Túc Châu giao cho ngươi, cấp ngươi thời gian hai năm, ta muốn Túc Châu quan trường thanh minh, trên dưới đồng tâm, ta muốn Túc Châu thật sự trở thành Túc Châu của Túc vương!”

Thẩm Mịch chắp tay đưa tiễn: “Vì xã tắc, không dám từ tai, chỉ biết tận tâm tận lực báo đáp thiên ân.”

Lúc về đến phủ thứ sử, trăng đã lên giữa trời từ lâu.

Nghĩ rằng Hiên Viên Hối hẳn là đã nghỉ ngơi, Triệu Hủ thấp giọng dặn dò Bạch Tô thu thập phòng khách cho hắn.

Không ngờ, một thanh âm lành lạnh truyền đến.

“Còn biết đường trở về?”

Triệu Hủ ngẩng đầu nhìn lên, Hiên Viên Hối mặt bí xị đứng khoanh tay ở cửa sương phòng.

“Sao thế, ta vì vương gia mà bôn ba, Vương gia ngược lại muốn trách ta? Hay là… Ta không nằm bên cạnh, Vương gia gối đơn khó ngủ?” Triệu Hủ giễu giễu nói.

Hiên Viên Hối lườm một cái, đánh giá hắn: “Hôm nay ngươi cũng mệt mỏi rồi, sớm nghỉ ngơi đi. Ngày mai, chúng ta lại đi gặp Chỉ Cức.”

Dứt lời nhấc chân trở về phòng, thấy Triệu Hủ vẫn một thân áo đơn đứng tại chỗ, quay lại trực tiếp bắt lấy cổ tay hắn, kéo hắn vào phòng.

Bạch Tô phụng mệnh đi lấy áo gấm sững sờ tại chỗ, nửa ngày mới chậm rãi nói: “Mật lý điều du (thêm mật trong dầu: tình cảm thân mật hoà hợp) chính là như vậy đi…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui