Đợi Năm Nào

Hiên Viên Hối lạnh nhạt nói: “Các ngự y đang ở Chu Kính điện không phải là giả, nhưng đều đang uống trà tự thoại, mà Hiếu Huệ… Nó đang chơi đu quay!”

Triệu Hủ đầu tiên là trố mắt kinh sợ, sau đó vì y mà chua xót trong lòng .

Cảm thấy bả vai được cánh tay kia nắm thật chặt, Hiên Viên Hối nhắm mắt lại: “Chuyện từ rất nhiều năm trước, Thập Cửu Lang không cần vì ta khổ sở. Chỉ là, ta với Hiếu Huệ thù hận đã kết, lúc đó tuổi nhỏ, ta ở trong lòng tuyên thệ, một đời của ta nhất định phải trả nợ máu này! Ngu Công có thể dời núi, Tinh Vệ có thể lấp biển, ta cũng không tin Đặng thị có thể so sánh với núi cao biển sâu!”

Mặt mày y từ lâu trổ mã, không còn xinh đẹp tuyệt trần tinh xảo như ngày nào, trải qua tái ngoại phong sương dùi mài, lại càng thêm sáng tỏ diễm lệ bớt ngây thơ. Tựu phiên Túc Châu, mọi việc thiên đầu vạn tự (khó khăn chồng chất), không mấy khi được thanh nhàn, giữa hai lông mày khó tránh khỏi nhăn lại âm u, khiến người không dám thân cận, ngay cả Thủ Ninh ở cùng y từ nhỏ, có lúc thấy thần sắc y không vui cũng không dám tùy tiện tiến lên.

Nếu như nói còn ai có lá gan nói chêm chọc cười y, chỉ sợ cũng chỉ có “Tiêu phòng độc sủng” Vương phi Triệu Hủ này.

“Vương gia, chúng ta cứ chợp mắt chốc lát đã, đi gặp Chỉ Cức sau?”

“Ừm.” Hai người ôm nhau một chỗ ấm áp, Hiên Viên Hối đáp một tiếng, rồi ngủ say.

Lúc mặt trời sắp lặn, mưa tuyết vẫn chưa nhỏ bớt, Hiên Viên Hối nhíu mày nhìn, không khỏi lo lắng mùa thu hoạch sang năm.

Triệu Hủ phủ thêm áo khoác phía sau cho y: “Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, buồn cũng vô dụng. Chỉ là tuyết lớn như vậy, không biết Hồi Hột bên kia như thế nào.”

“Chúng ta mặc dù không dư dả, cũng nên ra bạc không thể tiết kiệm, tình cảm mặt mũi vẫn cần có, ngươi xem xét làm đi.” Hiên Viên Hối đau khổ.

Triệu Hủ buồn cười nói: “Ha, thiết công kê (gà sắt: keo kiệt) cũng biết nhổ lông rồi?”

Nguýt hắn một cái, Hiên Viên Hối nói với Bạch Hồ vừa ra đón: “Thông báo Chỉ Cức tiên sinh, ta cùng với Vương phi đến.”

Bạch Hồ hàm hậu nở nụ cười, dẫn bọn họ vào.

Trong ba năm này, Triệu Hủ biết bọn họ cùng mình lên phía bắc không dễ sống, nên để cho Bạch Hồ Bạch Chỉ tự mình chọn nha hoàn hợp ý rồi thành hôn, Bạch Hồ bây giờ đã có một trai một gái, ngày tháng trôi qua tốt đẹp, ban sai càng là tận tâm.

Xuống tới địa lao u ám, Triệu Hủ trong lúc nhất thời hai mắt không kịp thích ứng, lảo đảo ngã.

Thân hình hắn vừa mới run rẩy, Hiên Viên Hối đã ra tay đỡ lấy, dìu hắn từng tầng từng tầng đi xuống.

Tuy là vào đông trời giá rét, lòng đất cũng không băng lãnh như trên mặt đất, Triệu Hủ vẫn luôn hậu đãi Chỉ Cức, mấy cái chậu than ngày đêm đốt, chỉ lo Chỉ Cức bị nhiễm bệnh khí.

“Kính chào Vương gia, Vương phi.” Chỉ Cức ngồi ngay ngắn ở trên ghế, cả mặt tái nhợt vì bệnh.

“Tiên sinh gần đây có tốt không?” Triệu Hủ thân thiết hỏi.

Chỉ Cức nhàn nhạt nói: “Vẫn tạm ổn. Hai vị ghé thăm, ta vừa vặn có việc bẩm báo.”

“Ồ?” Triệu Hủ cùng Hiên Viên Hối liếc mắt nhìn nhau, hai người mặc dù đều đã đoán được ba phần, nhưng tiến độ nhanh như vậy, không nhịn được lộ ra mấy phần hỉ khí.

Chỉ Cức vỗ vỗ tay, trong thạch thất hai phía vang lên tiếng nhạc xa xôi.

Men theo tiếng nhạc đi đến, chỉ thấy mười mấy mỹ nhân tư thái khác nhau, mỗi người một đôi mắt đẹp ẩn tình, cho dù là tiên sinh học đạo thanh cao nhất thiên hạ, chỉ sợ cũng dễ bị câu hồn đi mất.

Hiên Viên Hối theo bản năng nhìn Triệu Hủ, chỉ thấy Triệu Hủ tán thưởng liên tục, ánh mắt không chút nào rời ra được.

Trong lòng không hiểu sao có chút hoảng, nhìn mỹ nhân như thế mà cũng không lên nổi hứng thú gì, Hiên Viên Hối lành lạnh nói: “Đợi đến khi đại nghiệp thành, đừng nói mấy mỹ nhân này, dù là công chúa quận chúa, cũng là mặc quân chọn lựa.”

Triệu Hủ lúc này mới liếc qua nhìn thần sắc của y, thấy y nhợt nhạt như vậy, không nhịn được cười: “Vương gia vừa nói như vậy, ta đã tưởng là thật.”

Hiên Viên Hối nhíu mày, còn muốn nói gì, lại nghe thấy một đợt tiếng chuông vô cùng nhỏ.

Triệu Hủ không tập võ, nhĩ lực tự nhiên không bằng y: “Làm sao vậy?”

Hiên Viên Hối bỗng nhiên quay đầu lại, chỉ thấy tại phía sau bọn họ có một hồng y nữ tử khuôn mặt tuyệt mỹ, vừa nhảy múa điệu phi thiên chi vũ vừa đến, mắt cá chân như bạch ngọc đeo một chuỗi chuông vàng khéo léo, bước cùng nhạc khúc, chọc đến nhân tâm.

Bên trong thạch thất các nhạc kỹ khác cũng dồn dập đứng dậy, một bên tấu yêu cổ, phách bản, trường địch, hoành tiêu, lô sanh, tỳ bà, nguyễn huyền, không hầu đẳng nhạc khí, một bên theo hồng y vũ nữ kia nhẹ nhàng nhảy múa.

Hồng y vũ nữ phiêu nhiên mà tới, vòng quanh ba người bọn hắn, trong mắt ba phần ẩn tình ba phần xấu hổ bốn phần hàm sân (trách móc), Bạch Hồ đứng một bên nhìn từ lâu đã thần trí dập dờn, si ngốc mê mẩn.

“Vương gia Vương phi định lực thật tốt.” Chỉ Cức vừa cất tiếng nói, tiếng nhạc liền dừng lại.

Hiên Viên Hối chắp tay đứng, mặt không cảm xúc, Triệu Hủ chỉ cười nói: “Tiên sinh mắt không thể thấy, làm sao lại biết chúng ta chưa từng ý động?”

“Nhiều người biết mượn cớ để che đậy, bất kể là thần sắc hay là lời nói, cũng có thể che giấu không chê vào đâu được, nhưng mà có một thứ không thể lừa được người khác.”

Hiên Viên Hối nhíu mày: “Ngươi nói là khí tức? Kia e sợ tiên sinh sai rồi, Vương phi vừa rồi rõ ràng ý động cực kì.”

Triệu Hủ ghé lại gần y, thấp giọng cười bên tai: “Hay là chờ Vương gia cất bình giấm đi đã rồi mới nói chính sự sau.”

Hiên Viên Hối chỉ cảm thấy tai có chút nóng, tâm trạng lo sợ nghi hoặc một cách khó hiểu, dứt khoát lạnh mặt không nói gì nữa.

May mà lòng đất tối thui, không có ai thấy hai gò má y đỏ lên.

“Mười hai vị cô nương này, tiên sinh kiến nghị xử trí như thế nào?” Triệu Hủ cười hỏi.

Chỉ Cức ho nhẹ một tiếng, Bạch Hồ nhanh chóng vì hắn phủ thêm áo hồ cừu: “Những người còn lại thì không nói, vị hồng y nữ tử này, Vương gia vẫn chưa phát hiện là quen mặt?”

Hiên Viên Hối hơi kinh ngạc, đến gần một bước, nhìn chằm chằm nữ tử kia nửa ngày, cuối cùng lắc lắc đầu.

Triệu Hủ ở một bên lạnh lùng, thời điểm Hiên Viên Hối rời kinh vẫn chưa tới mười lăm, nữ tử này xác định không phải thị thiếp, chẳng lẽ là một tiểu cung nữ từ nhỏ chơi cùng y, trời nóng vì y quạt, trời lạnh vì y làm ấm giường, vì y mà chịu đòn, vì y mà chịu quỳ, vì y mà sống vì y mà chết…

Lang kỵ trúc mã đến*, hay chỉ là cố nhân gặp lại, Triệu Hủ có chút ác thú mà lạnh mắt nhìn.

Cô gái áo đỏ kia nước mắt tuôn rơi không ngừng, khuôn mặt trang điểm diêm dúa lẳng lơ càng hiện ra mấy phần cao ngạo yếu đuối.

“Tới rồi tới rồi.” Triệu Hủ âm thầm nghĩ.

Không ngờ, mở miệng trước chính là Hiên Viên Hối, chỉ thấy ánh mắt của y băn khoăn chốc lát trên gương mặt nữ tử kia, rồi hết sức chấn động: “Nhu Nghi tỷ tỷ!”

Nữ tử kia nghẹn ngào lên tiếng, không ngừng gật đầu.

Hiên Viên Hối đi tới trước mặt nàng, muốn dìu nàng dậy, lại dừng tay, chỉ đứng tại chỗ, nhìn trông bi thương.

“Nhu Nghi quận chúa là trưởng nữ của Lang Gia vương, ba bốn năm trước sau khi Lang Gia vương bị hạ ngục, nữ quyến bị sung làm quan kỹ nữ. Nhu Nghi quận chúa bị đưa vào nhạc phường, trải qua điều tra nghe ngóng liên tục, cuối cùng năm ngoái mới thông qua giáo phường của nương tử Vân Tú đưa nàng cứu ra.”

Triệu Hủ thầm than, Chỉ Cức và thủ hạ của hắn vẫn mánh khoé thông thiên thật, có thể từ trong nhạc phường đổi được quan tướng nô.

Hiên Viên Hối làm một cái cái đại lễ: “Ta thay mặt Hiên Viên tôn thất cảm ơn tiên sinh. Chỉ là, tiên sinh vì sao không còn sớm nói cho chúng ta biết trước tung tích biểu tỷ, để cho nàng ở đây chịu khổ?”

Cơn giận này chính là chất vấn.

“Đừng trách tiên sinh, đây là ý của ta.”

________________________________________________

Tác giả có lời muốn nói: vị chua nồng quá

Lang kị trúc mã lai: Là câu thơ thứ 3 trong bài “Trường Can Hành” của Lý Bạch. Bài thơ này là nguồn gốc của thành ngữ “thanh mai trúc mã”. Bốn câu đầu tiên của bài thơ như sau:

Thiếp phát sơ phú ngạch,

Chiết hoa môn tiền kịch

Lang kỵ trúc mã lai(1)

Nhiễu sàng lộng thanh mai

Tạm dịch:

Tóc em vừa xõa trán,

Ngắt hoa chơi trước hiên.

Chàng vờ cưỡi ngựa đến,

Đuổi nhau quanh ghế ngồi.

(1) Trúc mã là dùng cây gậy tre giả làm ngựa


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui