Đợi Năm Nào

Lại nói Độc Cô thái phi cùng phu phu Túc vương trở về vương phủ.

Trước nhân số trong vương phủ thưa thớt nên không xây dựng rầm rộ, chỗ người thực sự có thể ở cũng chỉ có một Nùng Lý lâu mà thôi, mà Nùng Lý lâu cũng chỉ có một gian tẩm cư, một gian thư phòng, một gian chính đường.

Hiên Viên Hối hôm nay mới biết Thái phi đến, căn bản chưa nghe đến việc này, bây giờ Triệu Hủ một đường đưa bọn họ tới Nùng Lý lâu, mới thấp giọng hỏi: “Sẽ không để cho mẫu thân ở…”

Triệu Hủ nhàn nhạt nói: “Đó là tự nhiên, cũng không thể để mẫu thân đến ở thư phòng chứ?”

“Vậy chúng ta?”

Triệu Hủ cười cười: “Vương gia sẽ không để cho Đặng thị đánh tới bên dưới thành đi?”

Hiên Viên Hối như vừa bị nhục nhã: “Tất nhiên là không.”

“Vương gia thân chinh, không tới mấy ngày nữa sẽ phải rời khỏi Túc Châu, sao còn có thể ở vương phủ?”

Hiên Viên Hối gật đầu, bỗng nhiên nói: “Thời điểm ta xuất chinh, sẽ mang theo mấy mưu sĩ Lô thị, Trịnh thị, Túc Châu… Ngươi nếu không nguyện lưu, thì để nhóm Thẩm Mịch lưu lại.”

Y an bài như vậy, Triệu Hủ từ lâu đoán được, cũng không quá kinh ngạc, chỉ gật gật đầu: “Vương gia an bài, ta hoàn toàn tuân mệnh.”

“Vậy hôm nay, chúng ta ở thư phòng?” Hiên Viên Hối cởi áo ngoài, ném cho Thủ Ninh phía sau.

Triệu Hủ cúi đầu cười cười: “Không, là một mình Vương gia đi ở thư phòng.”

Hiên Viên Hối ngưng cởi thắt lưng ngọc, quay đầu nhìn hắn: “Ngươi không ở cùng ta… Dù thế nào cũng sẽ không phải là tới phủ thần tử ở đấy chứ?”

“Không.” Triệu Hủ không để ý lắm: “Ta đi tới chỗ Chỉ Cức.”

“Không được.” Hiên Viên Hối kiên quyết từ chối: “Trời lạnh như thế, ngươi còn định xuống lòng đất? Coi như bên Chỉ Cức có cung cấp lửa than, nhưng đất lạnh, nếu như tổn thương thân thể thì phải làm thế nào? Vì sao không ở tạm thư phòng với ta?”

Triệu Hủ trầm mặc chốc lát, vẫn lắc đầu: “Ta đúng lúc cũng có việc muốn bàn giao với Chỉ Cức, tóm lại không ở mấy ngày, ta sẽ không bạc đãi chính mình, Vương gia rộng lượng.”

Hiên Viên Hối u ám, tâm trạng Triệu Hủ cũng không thoải mái, thấy bốn phía không có ai, mới vươn tay ôm người y, thấp giọng nói: “Mẫu phi ngươi ở đây, nên cấm kỵ, nên kiêng kỵ…”

“Ha ha.” Hiên Viên Hối cười khổ: “Ta không nghĩ tới, chúng ta là phu thê cưới hỏi đàng hoàng mà còn phải lén lén lút lút như vậy, người không nhận ra.”

Triệu Hủ hơi lo lắng: “Phải…”

Tại góc hành lang uốn khúc Thủ Ninh bồi hồi một lúc lâu, thấy bọn họ im lặng mới lên trước một bước: “Thái phi vừa nói, thỉnh Vương gia Vương phi đi nghỉ ngơi, có lời gì, sáng mai bàn sau.”

Hiên Viên Hối sâu sắc nhìn Triệu Hủ: “Cũng được.”

Triệu Hủ gật gật đầu, đi thẳng xuống hầm.

Lòng đất quả nhiên âm lãnh, vừa đi mấy bước, Triệu Hủ đã cảm thấy khắp người sinh nguội lạnh.

“Không biết Vương phi giá lâm, chưa từng thân nghênh đón, hạ quan có tội.” Âm thanh Chỉ Cức vẫn lãnh đạm như trước, như độc xà thổ tín.

Triệu Hủ cười nói: “Là ta chưa từng báo trước, mất lễ nghi, kính xin Chỉ Cức tiên sinh chớ trách mới phải.”

Chỉ Cức mắt không tiêu cự dừng trên người hắn: “Ồ? Ta còn nghĩ Vương phi là vì Trương Nhân Bảo đến.”

Triệu Hủ thấy hắn đã nói ra an bài của mình, cũng không làm vẻ: “Ta đúng là muốn gặp hắn, kính xin Chỉ Cức tiên sinh vì ta dẫn kiến.”

Đây chính là chỗ dối trá của thế gia như Triệu Hủ, người nọ rõ ràng là bị hắn an bài người đến thế thân, lâm vào tù ngục, lại vẫn làm ra dáng vẻ cầu hiền nhược khát, Chỉ Cức rất không nể mặt mà lộ ra một chút khinh bỉ: “Đã như vậy, Bạch Hồ, làm phiền ngươi dẫn đường cho Vương phi.”

Triệu Hủ đi mấy bước, bỗng nhiên quay người, nho nhã lễ độ nói: “Không biết chỗ Chỉ Cức tiên sinh còn phòng trống?”

Đây là phạm vào cái gì sai, bị Vương gia đuổi ra ngoài?

Chỉ Cức vội vàng quét ý nghĩ hoang đường ra khỏi óc, nhớ lại mấy ngày nay mình thu được tuyến báo, thầm nghĩ từ khi Vương phi nhận chức Tư Đồ, quan hệ giữa phu phu Túc vương cũng có chút quái lạ, lần này Độc Cô thái phi đến Túc Châu, càng không thể ngủ cùng phòng, vấn đề lớn rồi…

“Chỉ Cức tiên sinh?” Triệu Hủ tựa như cười mà không phải cười: “Thế nào, một gian phòng sơ sài sẽ không tiếc rẻ chứ?”

“Đương nhiên sẽ không, Túc Châu vì nhị vị điện hạ hết thảy, ngay cả đất của tại hạ cũng là Vương phi ban tặng, Vương phi tùy ý cũng được.”

“Sai rồi, Túc Châu này chính là của Vương gia, của người Túc Châu, sao đã thành của ta? Lời ngỗ nghịch bậc này, ngày sau vẫn là đừng nhắc lại.”

Âm thanh vạt áo quét đất của Triệu Hủ càng đi càng xa, Chỉ Cức không khỏi cảm khái bây giờ bước chân Vương phi vừa nhẹ vừa vững, ngay cả người mù như hắn cũng khó có thể nghe thấy được.

Một gian phòng giam, bốn phía đều là lan can sắt, bên trong có một chiếc bàn trà, một nam tử ngang tàng đang đứng ở giữa, nhìn ánh nến ngoài hành lang ngẩn người.

“Trương tướng quân.”

Vừa quay đầu, Trương Nhân Bảo đã thấy một thanh niên công tử cao quan hoa phục đứng cách năm bước ở ngoài xa xa nhìn vào.

Cẩn thận đánh giá hắn vài lần, Trương Nhân Bảo cười lạnh nói: “Là gió nào thổi Vương phi tới?”

Chuyện gã bị đưa tới đây cực kì cơ mật, một tháng nay ngoại trừ Chỉ Cức, gã chưa từng gặp người khác, nhưng ở chỗ này ra vào tự do thì còn có phu phu Túc vương, Túc vương là nửa Hồ nửa Hán, người tới là người phương nào, rất rõ ràng.

Triệu Hủ đứng lại trước mặt gã: “Ngươi khởi binh là vì trù tính đã lâu, thuận thế làm, hay là căm phẫn sục sôi gây kích động?”

Không nghĩ tới hắn nói thẳng như vậy, Trương Nhân Bảo ngẩn người, cười lạnh: “Có gì sao, Vương phi đây là nghĩ chiêu an ta? Nhưng hôm nay đã có hàng giả của các ngươi trong nghĩa trong quân, ta đối với các ngươi không hề có giá trị, hà tất phải làm bộ làm tịch?”

“Không ngại ngươi tin hay là không tin, từ lúc mới bắt đầu ta chưa từng dự định diệt trừ ngươi. Người thế thân là chủ ý của Vương gia, tên đã lắp vào cung, không bắn không được, y muốn sớm ngày giao phong với Đặng đảng, nên không thể không đánh mà thắng được nghĩa quân.” Triệu Hủ nhìn thẳng gã, ôn hòa nhã nhặn: “Ta xem các loại công báo liên quan đến ngươi, lại cẩn thận cân nhắc cuộc đời ngươi…”

“Ta tin tưởng, không quản ngươi là có hùng tâm bừng bừng hay có ý đồ không tốt, ngươi tất nhiên là hán tử đỉnh thiên lập địa, cho nên Trương Nhân Bảo…” Triệu Hủ tăng thêm ngữ khí: “Ngươi có muốn xưng đế hay không, ngươi có muốn thiên hạ này hay không?”

Trương Nhân Bảo trầm mặc nửa ngày, cười khổ: “Nhất hô bá ứng, vạn người nghe theo, dưới thế cuộc này, người đạm bạc nhất cũng sẽ có chút ý nghĩ quá mức, ta thừa nhận, trước khi bị các ngươi bắt tới, ta xác thực có nghĩ, chờ Đặng đảng thay đổi triều đại, ta cũng sẽ tranh thượng một phen. Nhưng hiện nay thấy năng lực của các ngươi, ta đã hết hẳn ý nghĩ này, chỉ cầu thể diện.”

Triệu Hủ coi thần sắc, chậm rãi nở nụ cười: “Phải không? Sắc trời đã tối, ngày mai ta tìm ngươi bàn luận thiên hạ đại thế lần nữa.”

Nhìn bóng dáng hắn dời đi, Trương Nhân Bảo mới đầu còn tưởng là lời khách khí qua loa cho xong, không nghĩ tới liên tục năm ngày, Triệu Hủ ngày ngày đều đến bắt chuyện với gã.

_________________________

Tác giả có lời muốn nói: Vương phi lại bắt đầu công lược kế sau Chỉ Cức Âu Huyền…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui