Đời này đẹp lắm, giống như lời người nói


Đêm hôm đó, cô bị cảm nhưng vẫn rất quấn người, Tống Thu Hàn không thể tránh được, đưa tay về phía ngăn kéo đầu giường định lấy đồ thì bị Lâm Xuân Nhi nắm chặt: “Không cần đâu.”
“?” Tống Thu Hàn dừng lại, nhìn về phía cô trong màn đêm, Lâm Xuân Nhi lắc đầu, ôm lấy anh nói: “Để số phận quyết định đi anh.”
- --ĐỌC FULL TẠI ---
Tống Thu Hàn hơi đỏ mắt, nhưng vẫn mở ngăn kéo ra, cất giọng khàn đặc bên tai Lâm Xuân Nhi: “Em bị cảm, anh thì uống rượu, ngày mai hẵng để số phận quyết định.”
Lâm Xuân Nhi nâng mặt anh lên hôn loạn xạ.

Cô không biết mình bị làm sao nữa, hàm răng dừng lại trên đầu vai anh, giữa họ càng lúc càng thân mật, cô chậm rãi chìm trong tình yêu chân thành ngày này qua tháng khác của anh mà được tẩm bổ thành dáng vẻ như bây giờ.
Khi mọi thứ bình tĩnh trở lại, hai người họ ôm chặt lấy nhau.

Một lúc lâu sau Tống Thu Hàn mới mở miệng: “Lâm Xuân Nhi, ban nãy em...!Anh muốn hỏi ban nãy em vừa...”
Lâm Xuân Nhi không trả lời, cô đã ngủ thiếp đi rồi.

Tình d.ục như một liều thuốc, sau một phen quấn quýt mồ hôi đầm đìa, bệnh cảm của cô đã gần khỏi rồi, hình như còn có tác dụng hơn cả uống thuốc.

Lâm Xuân Nhi chìm vào giấc ngủ say, nhìn thấy bản thân lúc nhỏ trong cơn mơ, cô rúc vào bên cạnh mẹ, nghe thấy mẹ nói: “Tới khi con trưởng thành, sinh một đứa bé gái giống con thì tốt biết bao...” Giấc mơ ấy chân thật quá mức, giống như một góc nhỏ yếu ớt trong lòng mà cô không dễ để lộ ra ngoài.

Khi cô mở mắt, thấy Tống Thu Hàn đang nhìn mình, trong mắt có tơ máu, hiển nhiên tối qua anh không hề được ngủ ngon.
Lâm Xuân Nhi thông minh như vậy, đương nhiên biết vì sao đêm qua chồng mình lại mất ngủ.

Cô đưa tay đặt lên hai má anh, cảm nhận những sợi râu thô ráp mới mọc: “Tống Thu Hàn, anh có thích trẻ con không?”
Tống Thu Hàn nhìn cô, chuẩn bị trốn tránh vấn đề này như trước kia vẫn làm, nhưng lại bị Lâm Xuân Nhi che miệng: “Anh đừng nói dối, em biết trước đây anh đều nói dối em.”
“Anh thích trẻ con, nhưng anh còn thích em hơn.” Tống Thu Hàn thành thật nói.
“Em không muốn sinh con không phải vì trốn tránh trách nhiệm, cũng không phải vì sợ mất đi tự do, là vì em không có tự tin trong việc nuôi dưỡng một sinh mệnh mới, em sợ mình không thể trở thành một người mẹ tốt...”
- --ĐỌC FULL TẠI ---
“Anh biết.

Lúc trước em đã từng nói rồi.” Tống Thu Hàn hôn lên trán cô: “Em không cần suy nghĩ lung tung, đây chỉ là những suy nghĩ xúc động và hỗn loạn do em vừa được chứng kiến một đứa bé sinh ra vào ngày hôm qua thôi.”
“Em chỉ tự nhiên cảm thấy, có lẽ mình sẽ là một người mẹ tốt, mà anh, nhất định cũng sẽ là một người cha tốt.”
Tống Thu Hàn không nói gì, đầu ngón tay vuốt v e mặt Lâm Xuân Nhi, lần lượt từ mắt mi tới chóp mũi, rồi đến khóe môi dịu dàng, đường cong hàm đẹp mắt, cuối cùng rơi xuống ngực cô.

Tim cô đập rất nhanh, mỗi khi Lâm Xuân Nhi quyết định một điều gì đó quan trọng, tim sẽ đập nhanh hơn bình thường, giống như giờ phút này.
Tống Thu Hàn ôm cô vào lòng: “Vậy cứ làm như những gì tối qua em nói, để số phận quyết định đi.”

Tống Lương Ngọc nằm ngủ trên giường, hơi thở hết sức yếu ớt.
Lâm Xuân Nhi và Tống Thu Hàn đứng trước cửa phòng ông nhìn một lúc, sau đó bị dì Thượng kéo đi.
“Hôm nay thế nào ạ?” Lâm Xuân Nhi hỏi khẽ dì Thượng.
“Vẫn cứ thế thôi.

Nửa đêm hôm qua đột nhiên ông ấy đòi ăn mì thịt bò.

Dì làm cho ông ấy ăn, ông ấy ăn nhiều hơn bình thường vài miếng.

Y tá nói căn bệnh này là như thế, thỉnh thoảng sẽ thèm ăn.

Hôm qua dì nhận được báo cáo rồi, chỉ tiêu vẫn ổn định.

Bác sĩ nói tuần tới sẽ tổ chức thêm một buổi hội chẩn chuyên gia nữa.” Dì Thượng kể chi tiết tình hình của Tống Lương Ngọc cho họ nghe.

Lâm Xuân Nhi thấy Tống Thu Hàn mím môi chẳng nói gì, biết anh cũng buồn nên đưa tay móc ngón tay vào ngón út của anh. 
“Hôm hội chẩn, con sẽ xin nghỉ.” Tống Thu Hàn nói: “Con sẽ hỏi bác sĩ cẩn thận.

Mẹ Loan Niệm là một chuyên gia trong lĩnh vực này.

Con sẽ gửi phim chụp cho Loan Niệm để nhờ dì ấy tư vấn chẩn đoán từ xa.”
“Thế thì tốt.

Dù sao thì mẹ Loan Niệm cũng đang ở nước ngoài, được tiếp xúc với nhiều phương pháp điều trị tiên tiến hơn.” Nói xong, dì Thượng liền đứng lên bước vào thư phòng mang tất cả phim chụp ra đặt trước mặt Tống Thu Hàn.

Tống Thu Hàn cầm điện thoại di động lên chụp từng tấm một.

Lâm Xuân Nhi ngồi bên cạnh chẳng nói lời nào.
Cô biết Tống Thu Hàn đang có cảm giác gì, cũng như cô của năm đó luôn cho rằng mọi chuyện sẽ không đến nông nỗi đó, có thể sẽ có kỳ tích.

Cảm giác bất lực trơ mắt nhìn sự sống trong cơ thể người thân đang dần trôi đi thật sự quá khủng khiếp.
Tống Thu Hàn chỉ mím môi, cầm điện thoại di động chờ Loan Niệm trả lời.

Loan Niệm nhanh chóng gọi đến, khẽ thở dài trong điện thoại: “Mẹ tôi đã xem qua báo cáo và phim chụp.” Anh ta ngừng một lúc mới nói: “Xin chia buồn với cậu nhé.

Trong vài ngày tới cứ làm chuyện gì đó vui vẻ đi.”
“Được, tôi biết rồi.

Cảm ơn dì giúp tôi nhé.”
Tống Thu Hàn cúp điện thoại, sau đó quay trở lại phòng của Tống Lương Ngọc.

Lúc này ông đang khép hờ mắt, như đang ngẫm nghĩ điều gì đó.

Thấy Tống Thu Hàn đến, Tống Lương Ngọc cười với anh, giùng giằng muốn ngồi dậy. 
Tống Thu Hàn bước đến trước giường ông, đỡ ông ngồi dậy rồi tiện thể nhét chiếc đệm dựa sau lưng ông để tránh cơ thể đã gầy trơ xương của ông cấn vào đâu đó mà khó chịu.
“Con đưa bố về quê một chuyến nhé?” Tống Lương Ngọc nói khẽ: “Về ở lại vài hôm.”
“Được ạ.”
Tống Lương Ngọc biết thời gian của mình cũng không còn nhiều nữa.

Nhìn nét mặt của Tống Thu Hàn, ông biết anh chắc chắn đang rất buồn, bèn vỗ mu bàn tay anh mà nói: “Tốt lắm mà, sớm lên đường đi gặp mẹ con.

Lúc còn sống bố không nói rõ ràng với mẹ con thì khi chết nhất định phải giải thích rõ ràng.”
“Chẳng phải bố là người theo chủ nghĩa duy vật sao?”
“Giờ thì hết rồi, bố hy vọng con người có linh hồn.”
Tống Lương Ngọc mới nói được mấy câu như vậy đã có chút mệt mỏi, cứ như thế này không thể đi tàu hoả và máy bay được.

Ông muốn trở về thăm quê hương, trở về tòa nhà đổ nát nơi họ đã sống thuở ban đầu, và cả căn nhà nơi Tống Thu Hàn được sinh ra.
Ông nằm xuống, muốn nằm nghiêng người nhưng cơ thể lại đau đớn.

Người đàn ông đã từng sảng sủa khôi ngô nay đã bị bệnh tật hành hạ đến nỗi không ra hình người.

Tống Thu Hàn cảm thấy lòng mình quặn thắt, anh muốn nói gì đó nhưng lại chẳng dám nói thành lời.

Anh ước mình có thể mạnh mẽ hơn một chút.
Anh cứ thế ngồi trước giường Tống Lương Ngọc, nghe Tống Lương Ngọc nói từng câu từng câu một.

Ông nói: “Di chúc đã được lập rồi.

Luật sư sẽ đến tìm con.”
“Dạo trước bố đã mang tro cốt của mẹ con về rồi, chôn cất bố mẹ cùng một chỗ đi…”
“Còn con, đừng bi thương, ai rồi cũng sẽ có kết thúc.

Con sống hạnh phúc với Lâm Xuân Nhi…”
Đang nói, ông lại ngủ thiếp đi.

Tia nắng mùa đông xuyên qua ô cửa sổ chiếu vào người ông.

Con người đã từng rắn rỏi nay đã không còn sự sắc bén như trước nữa.

Tống Thu Hàn ngồi bên ông thật lâu, đến lúc ra đến cửa ngoái đầu nhìn lại, Tống Lương Ngọc vẫn đang ngủ say, hiện giờ ông rất ít khi tỉnh táo.
Đêm đó, Tống Thu Hàn cứ có cảm giác bồn chồn bất an.

Anh không tài nào ngủ được, mà chỉ có thể mở to mắt chờ trời sáng.

Lâm Xuân Nhi nhận ra sự khác thường của anh, bèn dứt khoát kéo tay anh: “Tống Thu Hàn.”
“Ơi?”
“Anh ôm em đi.”
“Được.”
Tống Thu Hàn ôm cô, lắng nghe nhịp thở của cô trong lòng anh.

Cô nhẹ nhàng nói: “Chúng ta mau đưa bố về đi nhé?”
“Anh có hỏi thì biết hiện tình trạng của bố không thích hợp để lặn lội đường xa.

Máy bay hay tàu hỏa đều không được…”
Lâm Xuân Nhi nghe thấy giọng nói nghẹn ngào của Tống Thu Hàn bèn quay người sang ôm mặt anh, chẳng biết làm thế nào để an ủi anh nên chỉ có thể ôm anh thật chặt.
Có lẽ cuộc đời có nghĩa là phải nói lời tạm biệt hết lần này đến lần khác, có nhiều lần chia ly hoàn toàn không phải thứ mà con người ta có thể điều khiển được.

Lâm Xuân Nhi thuở còn non trẻ đã từng hy vọng mình có thể biết một phép thuật cải tử hồi sinh, cho dù có phải đánh đổi tuổi thọ của bản thân cũng không sao cả.

Đó có lẽ là sự cố gắng thảm thiết nhất mà mọi người có thể làm để giữ những người thân yêu của họ ở lại.
Lâm Xuân Nhi nằm trong vòng tay anh hết sức ngoan ngoãn, lại cẩn thận dè chừng.

Trái tim Tống Thu Hàn thắt lại.

Khi đó, cô đã chịu đựng vượt qua quãng thời gian đó như thế nào chứ?
“Anh không sao.” Anh nói.
“Em biết.” Lâm Xuân Nhi đáp.

Cô cảm thấy rất may mắn vì đã được bên anh vào lúc này.
Lúc trời sắp sáng, dì Thượng gọi điện thoại đến.

Hai người họ ăn mặc qua loa rồi mau chóng ra ngoài.

Vẫn trong căn phòng ngủ đó, Tống Lương Ngọc vẫn nằm ở đó.

Khi thấy Tống Thu Hàn và Lâm Xuân Nhi chạy vào, ông còn mỉm cười với họ, sau đó nhắm mắt lại.
Lúc hấp hối, Tống Lương Ngọc nghĩ tới rất nhiều chuyện.

Ông nghĩ tới lúc còn đang ở Mỹ, ngày nào ông cũng ngồi trước điện thoại chờ điện thoại của Du Thư Nam, nhưng Du Thư Nam lại không hề gọi đến.

Ông nghĩ tới những lần rung động với Du Thư Nam, những lần thỏa hiệp, những lần ôm bà nhưng lại làm bà tổn thương.

Nghĩ tới khoảng thời gian tươi đẹp của hai người.

Nghĩ tới cảnh cuối cùng Du Thư Nam cũng chơi bài “Kỷ niệm tình yêu” cho ông nghe.

Hóa ra trước khi ra đi, con người ta sẽ có cảm giác nuối tiếc đến như thế.

Nhưng cuối cùng ông vẫn mỉm cười ra đi, ông không muốn để bản thân trông quá đau đớn, sẽ khiến Tống Thu Hàn buồn bã hơn.
Ông mỉm cười một lúc, nghĩ thầm đứa con trai này thật giống mình, từ ngoại hình, phong thái đến tính cách đều giống hệt ông.

Nhưng nó may mắn hơn ông khi đã gặp được một cô gái cũng yêu nó, chúng chưa từng nghi ngờ tình cảm mà chúng dành cho nhau.
Thu Hàn, chúc con cả đời hạnh phúc, bố đi trước một bước nhé.
Tống Thu Hàn đứng đó, nhớ đến lúc còn bé mong ngóng bố về nhà, cũng như cảnh trước khi ra nước ngoài, bố ngồi xổm ngoài hàng rào thép gai của trường học khóc nức nở chẳng thành tiếng.

Anh không khóc nổi.

Chỉ là anh không tin rằng ông lại đi nhanh đến như thế, vẫn chưa hội chẩn cơ mà!
Là Tống Lương Ngọc chủ động bỏ cuộc, ông không muốn sống một cách tạm bợ như thế nữa.

Người vốn dĩ đã có sức khỏe không tốt, sau khi xem nhật ký của Du Thư Nam thì thoáng cái sức sống như đã bị rút sạch, bệnh đến như núi lở.

Có lẽ ông vội vàng muốn đi gặp Du Thư Nam.

Cũng không biết họ ở thế giới bên kia thế nào, có thể nói hết tất cả những gì chưa được nói trong đời không? 
Tống Thu Hàn cũng hy vọng có thể có kiếp sau.

Kiếp sau, anh mong bố mẹ vẫn yêu nhau sâu đậm, chẳng cần phải dành cả đời để nghi ngờ, căm hận mà vẫn thương nhau trọn lòng, như thế quá đau đớn.

Kiếp sau, anh ước ao mình lại được làm con trai của họ, anh hy vọng mình có thể thông minh hơn để có thể đẩy mẹ về phía bố, hoặc đẩy bố về phía mẹ.

Có điều, chẳng ai có kiếp sau, nỗi tiếc nuối của kiếp này cũng chỉ như thế, đến cuối cùng cũng chẳng còn cơ hội để hoàn thành mong muốn nữa.
Lần này, Tống Thu Hàn ôm tro cốt của bố mẹ an táng trong cùng một ngôi mộ.

Hôm đó, tuyết cũng rơi rất lớn.

Lâm Xuân Nhi đi cùng anh.

Hai người lái xe đến rìa thành phố quê hương.

Gần đó mới mở một nghĩa trang, rất gần với ngôi nhà lẻ loi thuở ban đầu của họ.

Đó là nơi mà Tống Lương Ngọc lúc tỉnh táo mong mỏi được trở về.
Hai người đứng ở đó, như thể đã đứng suốt nghìn năm, tuyết rơi trắng xóa cả mái đầu.

Họ đều ngẩn ngơ, hóa ra chớp mắt đã qua nhiều năm đến thế.

Bố mẹ đều đã nằm vào lòng đất, bắt đầu từ nơi này và cuối cùng cũng trở lại với nơi này.

Mọi sự đã trải qua trong suốt cả cuộc đời đều tan thành mây khói.
Tống Thu Hàn vẫn không thể khóc.
Nước mắt anh dường như đã khô cạn, nhưng trong lòng lại có một dòng sông lệ đang chảy xuôi.
Lâm Xuân Nhi nắm tay anh thật chặt, dẫn anh trở lại xe.

Họ ngồi trong xe, nhìn tấm bia mộ từ xa.

Trên bia viết: “Du Thư Nam, Tống Lương Ngọc, bầu bạn thế gian.” Cả hai đều đã chết, đều đã tha thứ, đến chết vẫn còn yêu nhau.

Lúc sinh thời đã từng căm hận nhau, tới khi chết cuối cùng vẫn nằm cùng an nghỉ.
Lâm Xuân Nhi là người rơi nước mắt trước.

Cô không đành lòng nhìn cảnh sinh lão bệnh tử.

Có lúc, cô nghĩ thà để mình đi trước đi còn hơn, người đi trước sẽ bớt chịu nỗi khổ trần gian.

Tống Thu Hàn lau nước mắt cho cô.

Lau một lúc, đôi mắt anh cũng nhòe đi. 
Anh ôm chặt Lâm Xuân Nhi mà nói: “May là em vẫn ở đây.”
Hai mươi tuổi anh đã mất mẹ, cuộc đời như chết lặng, anh chỉ ước gì có thể cứ thế đi theo mẹ, sau đó lại biết ơn vì khi đó anh đã lay lắt sống tiếp, nếu không thì anh sẽ không bao giờ được gặp lại Lâm Xuân Nhi nữa.
“Tống Thu Hàn, mọi chuyện rồi sẽ qua.

Em sẽ bên anh, cho đến cuối cùng.” Hai người đều đã không còn bố mẹ nữa.

Họ trở thành chỗ dựa cuối cùng của nhau.

Là ánh sáng, và cũng là chỗ dựa.
Tống Thu Hàn phát hiện mình cũng không kiên cường như anh tưởng tượng.

Sau khi rời quê, anh lao đầu vào làm việc, nhưng nỗi buồn vẫn cứ ập đến.

Cũng không phải lúc nào cũng buồn, mà nó sẽ đến bất chợt vào một khoảnh khắc nào đó.

Khi đang gõ máy tính, khi họp, khi đang tập thể hình hay trên máy bay, bỗng nhiên anh sẽ cảm thấy đau buồn.
Suốt một khoảng thời gian dài, Tống Thu Hàn vẫn chưa thể thoát khỏi trạng thái đó.

Có lúc, anh đang làm việc sẽ bị hẫng.

Là người bố mà anh đã từng hận, nhưng dù có hận bao nhiêu thì vẫn mong ông sống lâu trăm tuổi.

Mãi đến sau này, khi anh phát hiện ra rằng cuộc đời của bố mình là một tấn bi kịch, sự hận thù đó cũng đã tan biến.

Bỗng dưng anh muốn bên ông thêm vài năm nữa, để ông được an hưởng tuổi già, dành cho ông tất cả sự ngưỡng mộ một người con trai dành cho bố mình mà thuở còn trẻ ông không có được, nhưng anh không có cơ hội.

Tống Thu Hàn hết sức hối hận và nuối tiếc.
Lâm Xuân Nhi hiểu cảm giác của anh.

Cô cũng đã từng trải qua quãng thời gian như thế, sao có thể không hiểu được cơ chứ? Cô cố gắng hết sức bên anh, cẩn thận chiều lòng anh như một đứa trẻ.

Cô hy vọng cô có thể giúp trái tim Tống Thu Hàn từ từ lành lại, và thời gian sẽ chữa lành vết thương trong họ. 
Lúc đầu Tống Thu Hàn cũng không nhận ra điều đó.

Nhưng tới một ngày nọ, khi anh vừa muốn đứng lên đi uống nước thì Lâm Xuân Nhi đang ngồi trên ghế sô pha bên cạnh anh bỗng nhảy cẫng lên và hét: “Để em đi rót!” Lúc đó Tống Thu Hàn mới nhận ra, Lâm Xuân Nhi là kiểu con gái gì vậy chứ? Có lúc cô sẽ rất cần mẫn chịu khó, nhưng khi ở nhà, cô lại rất lười, thỉnh thoảng cô còn nằm một chỗ bất động, nhắc tới nhắc lui rằng cô sẽ sống theo kiểu phí hoài thời gian.
Lâm Xuân Nhi bưng nước đến đưa luôn vào tay Tống Thu Hàn, sau đó lại ngồi xuống.

Tống Thu Hàn cũng không nói gì mà sau một lúc lâu, mới cố tình nói: “Anh đi rửa một ít dâu tây đã.”
“Để em để em!” Lâm Xuân Nhi lại nhảy cẫng lên, vọt vào nhà bếp.
Trái tim Tống Thu Hàn mềm nhũn.
Thế là anh bèn đứng lên theo cô vào nhà bếp, ấn vào bàn tay đang vặn vòi nước của cô, sau đó cầm dâu tây đi.

Lâm Xuân Nhi quay đầu lại nhìn anh: “Sắp xong rồi!”
“Anh xin lỗi.”
“Hả?”
“Hình như anh làm em sợ rồi, để em ngày nào cũng phải dè dặt lấy lòng anh.”
“Đâu có, không phải em đang lấy lòng anh, mà là đang yêu anh.”
Cuối cùng Tống Thu Hàn cũng mỉm cười: “Sến thế.”
Lâu lắm rồi Lâm Xuân Nhi không thấy anh cười, anh cười lên trông cực kỳ đẹp trai! Cô vội vàng dùng ngón tay đè lên khóe môi anh: “Đúng, cứ như thế, giữ nguyên.”
“Đồ ngốc này.” Tống Thu Hàn rửa sạch dâu tây, sau đó kéo cô cùng ngồi xuống sô pha, mở tivi xem phim tài liệu.

Lâm Xuân Nhi dứt khoát tựa vào vai anh, há miệng: “A~.” Tống Thu Hàn đút cho cô một quả dâu, rồi lại nói: “Cảm ơn em.”
“Không có gì, anh cứ lấy thân báo đáp đi.” Lâm Xuân Nhi ngồi trên người anh: “Hôm nay người phụ nữ đã lập gia đình Lâm Xuân Nhi có thể có đời sống tình dụ.c đã lâu không có không?” Dứt lời, cô bèn cười khúc khích, giả vờ cắn chóp mũi anh.
“Bao lâu không có rồi?”
Cô làm bộ bẻ đầu ngón tay đếm: “Mười ngày.”
“Nếu anh nhớ không nhầm thì sáng hôm trước đã có ai đó nhào lên người anh mà.”
“Em chủ động thì không tính.”
“Ồ.”
Tống Thu Hàn ôm cô thật chặt, ánh mắt anh rơi vào đôi môi đang nhếch lên của cô, dịu dàng nói: “Thế thì hôm nay cũng không tính.”
“Tại sao?”
“Hôm nay cũng là do em chủ động mà…”
Lúc đầu còn rất dịu dàng, mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát, nhưng sau đó cả hai cùng ngã khỏi ghế sô pha.

Hai người sững sờ, sau đó đều bật cười thành tiếng.

Tống Thu Hàn có cảm giác nỗi lo trong cõi lòng mình đã tản đi rồi, anh ôm chặt Lâm Xuân Nhi rồi nói: “Bên anh đến già nhé?”
“Được.

Đã nói đến già thì phải đến già thật nhé, thiếu một ngày cũng không tính đâu.” Lâm Xuân Nhi ôm anh, sau đó cười thành tiếng: “Giờ thì chúng ta làm chút chuyện vui vẻ đi…”
Có người nói, lúc hai người sống chung, ban đầu tình cảm rất mãnh liệt, đủ để khiến mọi thứ trở nên mới mẻ hiếm có, nhưng tình cảm nồng nàn ấy rồi sẽ nhanh chóng tiêu tan, sau đó chỉ còn lại tình cảm gia đình.

Tất nhiên là tình cảm mãnh liệt của Lâm Xuân Nhi và Tống Thu Hàn không hề tan biến, mà thậm chí, cô còn không biết tại sao họ lại mãnh liệt đến như thế.

Khi tất cả đã kết thúc, cô nằm ì trên giường bất động, mỗi một lỗ chân lông đều tràn ngập sự hạnh phúc.

Cô nắm tay Tống Thu Hàn thật chặt, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Tống Thu Hàn, anh nhất định phải bảo vệ bản thân thật tốt nhé… Nếu anh đi trên đường bị người phụ nữ nào cướp mất thì hời cho cô đó quá…”
“Chẳng phải hôm qua em còn bảo anh tạo phúc cho nhân loại đó sao?” Tống Thu Hàn trêu cô.
“Em nghĩ lại rồi, anh tạo phúc cho em thôi là đủ… Em thật sự có hơi nhỏ mọn đấy…”
“Được rồi, lúc nãy là do em chủ động.

Để tránh hai hôm nữa em lại nói lần ngày không tính, giờ anh sẽ làm thêm một lần nữa nhé…”
Lâm Xuân Nhi nghe thế bèn toan bỏ trốn, nhưng cuối cùng lại bị Tống Thu Hàn nhanh tay lẹ mắt bắt được.

Sau đó, anh hôn Lâm Xuân Nhi trong tiếng kêu của cô.
Quãng thời gian mà Tống Thu Hàn thích nhất từ trước đến nay là những lúc chỉ có anh và Lâm Xuân Nhi.

Những lúc ở bên cô, anh chẳng có tham vọng sự nghiệp gì, chỉ muốn được làm một tên ăn bám sống một cuộc sống thanh thản.

Nhưng khi rời xa cô, trong tích tắc, anh lại biến trở lại con người đấu trời đánh đất như trước.

Còn Lâm Xuân Nhi, lúc bên anh cô là một cô gái nhỏ chẳng có chút sắc sảo nào, nhưng sau khi rời xa anh cô lại biến thành một nữ chiến sĩ không gì không làm được.

Họ đều để lại nơi mềm mại nhất cho nhau để chữa lành những vết thương, để giúp cho nhau được tốt hơn.

Khi mùa xuân đến, Bắc Kinh bắt đầu lộng gió.

Gió đập vào cửa sổ phòng làm việc của Lâm Xuân Nhi.

Lúc bước ra khỏi phòng làm việc, cô nhìn thấy nhóm Tiểu Hỷ đang đứng đó thảo luận điều gì đó.

Khu làm việc rộng rãi ban đầu nay đã chật cứng người.
Cô bước đến chỗ nhóm Tiểu Hỷ hỏi họ: “Mấy đứa có thấy vui khi làm việc trong môi trường như thế này không?”
“Dạ…” Nhị Thiến muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng lại thôi.

Ban đầu môi trường làm việc của công ty rất tốt, nhưng giờ nhiều người quá, còn thuê luôn cả phòng bên cạnh, tính ra có thể đưa bớt người đi, nhưng khổ nỗi vẫn quá chật, mọi người khổ không thể tả.
“Dạ cái gì mà dạ? Để em nói cho.” Tiểu Hỷ nói với Lâm Xuân Nhi: “Sếp ơi, không vui.”
“Bắt đầu có cảm giác không vui từ lúc nào?”
“Mùa đông năm ngoái, mọi người còn không có chỗ mà ngồi.”
“Thế tại sao cậu lại không nói sớm?” Lâm Xuân Nhi nói với anh ta: “Cậu đi theo chị.”
Tiểu Hỷ đi theo Lâm Xuân Nhi vào phòng làm việc.

Lâm Xuân Nhi cười nham hiểm nhìn anh ta, cười đến nỗi da đầu Tiểu Hỷ tê dại: “Có chuyện gì thì chị cứ nói thẳng ra đi.

Đừng cười như thế, đáng sợ chết đi được.”
“Gần đây cậu ngủ với chị gái bên đầu tư của cậu có vui vẻ không?” Lâm Xuân Nhi hỏi anh ta.
“Vui ạ, chung sống cũng hòa thuận.” Tiểu Hỷ đỏ mặt: “Dạo này chị quan tâm đến đời sống tình d.ục của em thế, làm em sợ đấy.”
“Khì khì.” Lâm Xuân Nhi bật cười, sau đó chỉ vào cửa sổ của mình: “Cậu xem cánh cửa sổ bị vỡ của chị đi, bị gió thổi mà vỡ đó.

Có đáng sợ không?”
“Đáng sợ ạ.”
“Chúng ta thuê một văn phòng khác nhé?”
“Thuê chứ.”
“Nhưng không có tiền.” Lâm Xuân Nhi nháy mắt với anh ta.
Tiểu Hỷ hiểu, hóa ra bà cô tổ này đang muốn mình đi bán nhan sắc! “Chồng chị là tổng giám đốc Thịnh Thông mà chị còn không có tiền thì một thằng nhãi ngốc nghếch một nghèo hai trắng như em kiếm đâu ra tiền chứ?”
“Mặc dù cậu nghèo nhưng cậu có một tướng tá điển trai và một cơ thể cực thật… Hay là thế này đi, nếu hôm nay chị gái đầu tư của cậu hẹn cậu ra ngoài thì cậu cứ thổi gió bên gối cô ấy, sẽ không phải là một khoản tiền nhỏ đâu.”
….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui