Đời Này Không Đổi


Anh hỏi tôi bao lâu thì mới có thể đáp lại tình cảm của anh, cùng với anh nhìn về một hướng? Không, chắc chắn sẽ không bao giờ, kể cả kiếp này, lẫn kiếp sau đều như vậy.
Nhìn thẳng vào mắt của Vỹ, tôi lắc đầu, không hề tránh né đáp trả.
– Tôi sẽ không bao giờ yêu anh.
Đôi mắt kia thật đẹp, giờ phút này lại trở nên đau lòng, yếu ớt làm cho tôi không dám nhìn lâu.

Thà rằng anh cứ như mọi hôm, lạnh lùng và tàn nhẫn, có khi tôi lại còn quen, còn không cảm thấy mình đang mắc tội lỗi gì lớn lao.

Chứ như bây giờ, tôi thật sự không thể nào diễn tả được cảm xúc đang lộn xộn trong mình bây giờ là gì? Tại sao trái tim tôi lại như bị ai bóp nghẹt, tại sao tôi lại cảm thấy xót xa khi nhìn thấy biểu cảm đau lòng của anh, tại sao tôi lại không bài xích cái ôm của anh giống như lần trước, tại sao mỗi lần hiểm nguy người tôi nghĩ tới là anh đầu tiên.

Tôi không biết được, tôi chỉ biết, càng ngày bản thân mình càng không ổn rồi..
– Nếu anh còn muốn tôi coi anh là anh trai của mình, thì… đừng bao giờ dùng cách này ép buộc tôi nữa.
– Em đúng là tàn nhẫn.

Đối xử với tôi một lần giống như em đối xử với cậu ta, không được sao?
– Không được.

Tôi không muốn cùng anh loạn luân, sau đó bị đày xuống 18 tầng địa ngục.
– Được rồi, chuyện này chúng ta sẽ nói sau.

Em có muốn ăn gì không, để tôi làm cho em.
– Tùy anh.
Tôi né tránh cái nhìn của Vỹ, đồng thời cũng đẩy anh ra khỏi người mình, đứng dậy đi vào nhà tắm để tắm rửa thay quần áo, sau đó xuống dưới nhà ăn sáng.

Ăn xong, tôi lại trở về phòng nằm xem phim, còn Vỹ thì sang thư phòng tiếp tục làm việc.

Thư phòng của anh rất rộng, được ngăn cách với phòng ngủ bởi một tấm kính, cho nên nằm ở giường chỉ cần ngẩng đầu lên là tôi có thể nhìn thấy được anh đang làm gì.

Có lúc anh sẽ liên tục ngồi nhận những cuộc điện thoại, có lúc thì anh sẽ im lặng quan sát màn hình máy tính, đôi lông mày cau lại không mấy vui vẻ, đoán chừng là nhân viên lại làm hỏng bản thiết kế.

Rồi có những lúc anh hơi ôm bụng, xong vội vàng lấy cho mình mấy viên thuốc bỏ vào miệng uống, dù đã cố gắng gồng mình nhưng vẫn không thể tránh được sự run rẩy đang xâm chiếm.
Ở cùng với Nam 2 năm, chứng kiến cảnh anh ấy nhiều lần chật vật như thế này, nên tôi đã sớm biết đây là biểu hiện của bệnh gì.

Tôi lặng lẽ quan sát Vỹ 4 ngày, vốn định mặc kệ anh bởi vì bản thân không muốn gieo rắc thêm vào đó những hi vọng, nhưng mà sang đến đêm ngày thứ 5, nhìn thấy anh vẫn chật vật với nó, tôi thật sự không thể nào chịu nổi được nữa đành phải vén chăn đứng dậy, mở cửa đi sang thư phòng, bước đến bên cạnh anh, thấp thỏm cất giọng hỏi.
– Anh nghỉ ngơi đi, bây giờ cũng đã là 2 giờ sáng rồi.

Ngày mai hãy làm tiếp.
Vỹ lắc đầu, anh lấy lại cảm xúc bình thản của mình, bảo với tôi.
– Em cứ về ngủ trước đi, lát nữa tôi ngủ sau.
– Thời gian biểu của anh luôn như thế này sao? Tiền quan trọng đến mức không cần biết đến sức khỏe của mình như thế nào à?
– Không phải.

Mấy ngày nay công ty đang triển khai vào nghiên cứu chế tạo dự án mới, nên còn tồn đọng lại khá nhiều công việc.
Đáp lời tôi xong, Vỹ lại cúi xuống tiếp tục với đống giấy tờ trên bàn.

Tôi bẽn lẽn bước lại, thở dài nói.
– Thức đêm nhiều sẽ không tốt.

Anh làm như thế, chỉ hại sức khỏe của mình hơn.

Tới lúc phải nhập viện, bấy giờ anh mới thấy thấm những lời tôi nói.
– Làm em tỉnh giấc hả?
– Không.

Tôi cũng không ngủ được.
Tôi lắc đầu, mắt nhìn xuống tệp giấy tờ chất đống cao của Vỹ, xong lại thấy anh đang dịch nó đang tiếng Anh, nghĩ ngợi một lúc bèn cất giọng nói.
– Dù sao cũng mất ngủ rồi, anh để tôi làm cho.
– Không cần đâu.

Em nghỉ ngơi đi.
– Anh sợ tôi làm hỏng của anh à? Yên tâm, ILETS của tôi là 8,5.

Với cả tôi cũng tốt nghiệp ngành CNTT, nên anh không phải lo tôi không hiểu từ chuyên ngành.
– Thật sự không mệt.
– Coi như tôi trả nợ anh mấy ngày này anh chăm sóc cho tôi.
– Ừ, vậy dịch bản hợp đồng này sang tiếng Anh giúp tôi.

– Tôi biết rồi.
Tôi gật đầu với Vỹ sau đó cũng ôm đống tài liệu đi về phía chiếc ghế ở bên cạnh anh, ngồi xuống chăm chỉ làm việc.

Ngày trước ở bên Anh, sau khi tốt nghiệp thạc sĩ xong, tôi được một tập đoàn công nghệ nhận vào làm việc.

Ở đó đều là nhân tài, tôi được mọi người chỉ dạy rất nhiều, học hỏi được những thứ mà trong trường thầy cô chưa bao giờ đề cập đến.

Đối với người khác, đó thật sự là một miếng bánh ngon nghẻ từ trên trời rơi xuống, nhưng với tôi thì chỉ là tạm thời, bởi tôi không có ý định ở lại phát triển.

Tôi muốn trở về với bố, giúp tôi điều hành Hoàng Long, ngày qua ngày chăm sóc ông.

Chỉ tiếc là… khi quay lại, cái gia đình nhỏ hạnh phúc đã không còn nữa..
Thế rồi một đêm hôm ấy, tôi với Vỹ cùng với nhau ngồi chung một phòng làm việc.

Đến 6 giờ sáng, mọi thứ xong xuôi hết, tôi mệt đến mức đôi mắt nhíu chặt lại, mơ mơ màng màng cầm nó đưa cho anh, sau đấy mở cửa đi về phòng, nằm vật xuống giường ngủ một giấc dài, còn anh thì dường như vẫn bận rộn vì chút nữa phải gọi video với đối tác..
Lần nữa tỉnh dậy vào buổi chiều, tôi vừa mở mắt liền thấy Vỹ từ phòng thay đồ bước ra, quần áo chình tề.

Dáng người anh rất cao, mặc bộ đồ này vào nhìn thật sự đẹp vô cùng, tôi thất thần ngắm nghía đến nỗi nhìn anh chằm chằm.

Phải cho đến khi người đó cất giọng, bản thân mới giật mình thu lại ánh mắt.
– Tôi gọi đồ ăn cho em, lát nữa nhân viên nhà hàng sẽ mang đến.

Buổi tối nay tôi có buổi tiệc, chắc là vẽ sẽ hơi muộn.

Em ở nhà một mình sẽ không sợ đấy chứ?
– Không sao.
– Có việc gì thì gọi điện cho tôi, nghe rõ chưa?
– Anh cũng đi cẩn thận.

Đừng uống quá nhiều rượu.

Có thời gian rảnh thì đi khám một chút xem thế nào.
– Ừ.
Nói chuyện với tôi mấy câu, thư ký của anh cũng đến đón.

Tôi đứng ở cửa nhìn chiếc xe của Vỹ đi khuất, mắt lại ngước lên nhìn đồng hồ bây giờ mới chỉ 4 giờ, suy đi tính lại một hồi cũng quyết định đi ra ngoài chơi dạo một lúc.

Dù sao thì mấy ngày nay ở trong nhà suốt, ngồi nhiều cũng cảm thấy bí bích, tôi cũng chán ngấy cái cảnh như thế này lắm rồi.
Liếc nhìn chiếc thẻ phụ Vỹ để lại, tôi cầm lấy bỏ chúng vào ví, sau đó tập tễnh đi ra ngoài bắt taxi đến trung tâm thương mại mua ít đồ, sau đó lại rẽ vào một quán rượu quen thuộc mà tôi với Mai hay đến.

Hôm nay, tôi không gọi cho cô ấy mà chỉ lẳng lặng một mình ở một góc, vừa uống rượu, vừa yên lặng nhìn cô gái đứng trên bục ca lên bản tình ca buồn..

Đúng là rất buồn, bởi nó là tiếng lòng của một người con gái than với cuộc đời rằng cô ấy không cam tâm khi đứng nhìn người mình yêu ở bên người khác, vui vẻ cười đùa, còn bản thân thì chỉ biết câm lặng hối hận.

Hối hận vì không nhận lời yêu anh sớm hơn, cứ tưởng rằng anh sẽ đợi mình mãi, nào ngờ khi người kia xuất hiện, mọi tình cảm đều hóa thành hư vô rồi.
Trước nay, tôi đối với mấy bài nhạc như thế này không đủ kiên nhẫn để nghe, nhưng mà lúc này, không hiểu sao bản thân lại trầm luân trượt dài đến như vậy.

Tôi không nhớ về Nam, không nghĩ về Vy, hay về Linda, mà là Vỹ.

Hình ảnh dày đặc của anh liên tục xuất hiện, nhiều tới nỗi nó làm tôi hoảng sợ, gặp rượu uống rượu, gặp thuốc hút thuốc, mong là chất kích thích có thể làm cơn đau dịu đi một lúc.

Chỉ tiếc là… tất cả đều không có tác dụng gì cả.
Uống đến ly thứ 3, bắt đầu cảm thấy có một chút choáng, tôi vẫy tay gọi lễ tân đến để thanh toán thì bất chợt trước mặt lại xuất hiện một gã xăm trổ đầy người, tóc nhuộm bảy sắc cầu vòng, tai đeo khuyên bạc nhìn không khác gì một con tắc kè, giọng nói ồm ồm.
– Em gái, cho anh ngồi ké có được không?
Tên này có đồng bọn ngồi ở cách bàn của tôi một bàn, mặt mũi chúng nhìn qua cũng biết là người không phải tử tế gì, tôi đảo mắt quan sát một lượt, chẳng muốn gây sự với những kẻ như vậy nên bản thân cũng chỉ nhàn nhạt lên tiếng.
– Bàn có chỗ trống, anh cảm thấy ngồi được thì anh ngồi.
Tên xăm trổ nghe xong lời tôi nói thì chỉ cười cượt nhả, bàn tay đen nhẻm mon men mon men tiến lại phía trước sờ vào mu bàn tay của tôi, sau đó rất tự nhiên cầm lấy cốc rượu còn dở của tôi uống cạn, cười nhềnh nhệch nói.
– Cá tính lắm em gái.

Em tên là gì thế? Chúng ta cùng nhau làm quen.
Tôi mím môi không nói, tên xăm trổ ngồi trước mặt lại cợt nhả, rót đầy một ly rượu đẩy lại về phía tôi, cất giọng gần như ra lệnh.
– Cô em, cùng nhau uống một chút nhé.
Tôi hạ mắt nhìn, vừa nãy tên này đã chạm qua vào ly của tôi rồi, tôi có c.hết cũng không bao giờ dùng lại nó nữa, nên ngay lập tức từ chối.
– Cảm ơn anh, nhưng tôi không uống được nữa rồi.
Sau khi nghe tôi nói vậy, tên xăm trổ đó không trả lời, chỉ nhếch khóe mắt nhìn tôi như muốn xuyên tận vào trong xương tủy, kéo theo đó là ngón tay trỏ vẫn không ngừng gõ xuống mặt bàn khiến chúng phát ra tiếng kêu cộp cộp.


Gã không quan tâm đến những lời nói của tôi, một thân to lớn đồ sộ đứng dậy cầm ly rượu đặt vào tay tôi một lần nữa, cất giọng ép buộc.
– Cô em, anh thích nhất những người biết nghe lời, đừng làm anh mất hứng thế chứ.
Giọng nói của gã đàn ông rất lớn, nhưng vì đang ngồi trong quán nên chẳng ai muốn quan tâm đến chuyện của người khác cả.

Tôi ngồi đó, mắt rủ mắt xuống nhìn ly rượu trên tay mình, rồi lại nhìn vào gã, đôi môi hơi mím lại.

Những tên này là giang hồ, lại có đồng bọn, tôi có ngu đến mấy cũng biết mình không nên gây gổ với chúng, vì thế sau một hồi suy đi tính lại, bản thân liền cất giọn, nói.
– Nếu tôi uống thì anh sẽ để tôi đi đúng không? Tôi lấy cái gì tin lời của anh đây.
Gã đàn ông phì phèo điếu thuốc trên tay rồi hít một ngụm thật lớn, không nói không rằng nhướn người phả hết vào mặt của tôi, khiêu khích.

Mùi rượu, mùi thuốc, mùi hôi từ miệng, thậm chí còn cả mùi thịt, tất cả phảng phất quanh mũi lúc này thật sự chỉ khiến cho tôi muốn nôn khan một trận.

Tôi nhăn mày tránh né, ngược lại hắn không quan tâm đến sắc mặc của tôi như nào, vẫn điềm nhiền nói tiếp
– Anh trước nay luôn là người giữ lời hứa, chưa bao giờ có chuyện thất hứa với bất kì một ai hết.

Cô em, chúng ta đều là người lớn cả rồi, lời nói nói ra phải thật chính xác.
– Được.

Nhưng mà trước hết anh để cho tôi gọi điện cho bạn tôi đến đây cãi đã.

Chứ một ly đầy như này, tôi uống nào chắc chắn không còn được tỉnh táo, tới lúc ấy đường về nhà ở chỗ nào còn khó nhớ nổi nữa.
– Không cần gọi.

Em cứ uống đi, nếu em say, tôi gọi taxi đưa em về.
– Anh…
– Sao? Em không tin à?
– Nếu anh là người uy tín, thì một cuộc điện thoại có là cái gì đâu.
– Em gái, em càng ngày càng không nghe lời rồi đấy.
Gã đàn ông kia cuối cùng cũng tức giận, hất cằm ra lệnh cho tên đàn em bước tới giật lấy điện thoại của tôi, lúc này cũng không kiên nhẫn diễn trò với tôi nữa, một chân chống lên mặt bàn, lần nữa phả khói thuốc vào mặt tôi, ra lệnh.
– Uống đi.
Những người trong quán dần dần tản đi hết, lễ tân cũng coi như không hề biết gì, tôi đảo mắt quanh một lượt, bấy giờ cũng mới đoán được tên này hình như là khách quen ở đây, cho nên dù tôi có gào thét hay cầu cứu cũng sẽ không có ai giúp mình được cả.

Bây giờ cách duy nhất có thể cứu được mình là phải uống hết, sau đấy rồi muốn tính sao thì tính? Chỉ là..

nhiều như vậy, tôi chỉ sợ uống xong mình sẽ gục xuống mất.
Đúng lúc bản thân còn chưa biết phải làm thế nào, thì ly rượu trước mặt bị một cánh tay sắn chắc đưa đến giằng lấy, sau đó là giọng nói quen thuộc của Vỹ vang lên bên tai.

Lần nào cũng thế, tôi không biết anh làm cách nào mà có thể tìm được chỗ tôi, nhưng chỉ cần tôi nguy hiểm, người cứu tôi trong gang tấc lại chính là anh.
– Có làm sao không?
– Không sao.
– Không phải tôi bảo em ở nhà đợi tôi sao? Em tới đây làm gì?
– Tôi..

chỉ là muốn tìm chỗ yên tĩnh ngồi một lát thôi.
– Yên tĩnh? Chỗ này là chỗ yên tĩnh à?
Lần này Vỹ tức giận thật sự, anh cau mày nhìn tôi, đồng thời cũng quan sát tôi xem tôi có bị làm sao không, đến khi xác định tôi không làm sao thật, bấy giờ mới thu lại cái nhìn của mình, nghiêng đầu nhìn cái gã xăm trổ vừa muốn làm khó tôi, không động chân động tay, nhưng giọng nói thoát ra thì đều mang theo mười phần uy hϊếp.
– Anh muốn mời rượu cô ấy.
Gã đàn ông đó vẫn giữ thái độ cợt nhả, đôi mắt không đứng đắn híp lại nhìn tôi, khóe môi nhếch lên một đường đầy khinh thường.

Tôi đoán có lẽ là gã không hề biết Vỹ là ai, nên mới bày ra một vẻ ngông cuồng như vậy, chứ nếu biết có khi gã cũng sẽ không cư xử thô lỗ như bây giờ.

Dù sao ở cái thủ đô này, người trong giới giang hồ, anh gần như đều quen biết hết.
– Đúng.

Rồi sao, chú em muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân à?
– Tôi là người quen của cô ấy.

Ly rượu này tôi uống với anh.
– Anh đây chỉ thích uống với cô em này thôi, chú người ngoài tốt nhất đừng nên can thiệp.

Nhân lúc anh còn kiên nhẫn, bảo cô ấy hầu hạ anh đây một chút, biết đâu anh sẽ nhân từ? Chú em bảo có phải không?
– Không được.

Vỹ nhíu mày, lúc này sắc mặt của anh đã âm u đầy tức giận.

Tôi đứng ở bên cạnh, môi mấp máy muốn nói anh bỏ qua đi, thế nhưng người đàn ông ấy bây giờ lại không hề để vào tai một lời nào cả.

Anh vẫn bình thản đối diện với cơn tức giận của mấy tên xăm trổ trước mặt, kiểu như bây giờ chúng muốn cái gì anh cũng chiều, cũng không hề để ý là sau đó có thể sẽ xảy ra đánh nhau, hoặc là gây gổ.

Thật ra, chỉ những người thân quen với anh từ lâu rồi mới biết được, biểu cảm tao nhã phong độ lúc này của anh lại chính là một quả bom đã được châm ngòi, bất cứ khi nào cũng có thể bùng phát.

Về phía gã xăm trổ, nhìn thấy thái độ của anh thì càng trở nên tức tối, bấy giờ cũng không thèm diễn kịch nữa, lớn giọng chửi lớn.
– Thằng c.hó này, mày có biết bố mày là ai không hả? Có tin tao chơi c.hết con đàn bà của ở đây không?
Tên đó chửi lớn, khạc một miếng nước bọt nhổ vào áo của Vỹ, sau đó đưa tay kéo mạnh lấy áo luôn làm cho mấy chiếc cúc rơi xuống đất.

Khoảnh khắc ấy, tôi chỉ kịp nhìn thấy cánh tay của Vỹ đưa ra kéo mình lại, sau đó là cả người của tên đó ngã đổ ầm xuống dưới đất.

Chưa dừng lại ở đó, thấy trên bàn có một chai bia, anh liền vươn tay cầm lấy rồi giơ tay nện xuống.

Tôi không biết là anh đã đánh vào chỗ nào, chỉ nghe thấy tiếng chiếc chai vỡ ra, sau đó là tên đấy hôn mê bất tỉnh với khuôn mặt đầy máu.
Thấy đồng đội bị đánh, những tên còn lại cũng không hề nê nang gì, cả bọn đồng loạt rủ nhau lao lên.

Vỹ đẩy tôi về phía góc trong cùng, lúc này anh cũng bắt đầu không kiên nhẫn được nữa, tay cởi bỏ áo vest, nới lỏng caravat rồi lao vào cuộc đánh đấm không cân sức.

Không phải, là anh đang trút giận, cơn giận với những tên chửi anh, và cơn giận với sự ương bướng cứng đầu của tôi.
Sau vài phút, tất cả những tên ấy đều nằm rạp xuống, sống chết cũng không đứng dậy nổi.

Thế nhưng Vỹ vẫn không dừng tay, anh không chửi, mà chỉ dùng nắm đấm nói chuyện.

Những cú đấm do kiềm chế đã lâu giờ tăng thêm lực, thậm chí tôi còn thấy anh mất lý trí còn vớ được cái gì thì đánh bằng cái đó, chai bia và ghế, như thể bây giờ anh đã mất lý trí, hoàn toàn biến thành một tên côn đồ, chứ không phải là một người giám đốc nghiêm nghị như mọi ngày nữa.
Nhìn một cảnh ấy, tôi vô cùng sợ hãi, ký ức đêm hôm đó lại ùa về.

Tên cưỡng bức tôi bị anh đánh cho khuôn mặt biến dạng… Tôi loạng choạng bước tới túm lấy tay anh, can ngăn anh lại.
– Được rồi.

Đừng đánh nữa, công an tới sẽ phiền lắm.
Vỹ rốt cuộc cũng chịu dừng lại, anh bực tức đá mạnh vào chiếc bàn, đôi mắt nhìn tôi hằm hằm lửa giận.
– Khốn kiếp, em rốt cuộc có để những lời tôi nói vào tai không hả? Em làm mình làm mẩy cho ai xem? Em tưởng em là thánh nữ không ai dám động đến em chắc.
– Tôi…
– Cút về nhà cho tôi.
Lúc này, Vỹ thật sự không thể kiềm chế được cảm xúc của mình cho nên dù có bị anh chửi, tôi cũng không dám mở lời cãi lại.

Mấy giây sau, có một người đàn ông chạc tuổi anh đi ra, tôi thấy nhân viên cúi đầu chào bấy giờ mới biết người này là ông chủ mới đến.

Anh ta dường như quen biết với Vỹ, cho nên với việc quán bị phá cũng không mấy tỏ ra bất mãn, chỉ thở dài bảo đàn em đỡ mấy kẻ kia đứng dậy đưa vào phòng y tế, sau đó mới cất giọng bảo tôi.
– Cô đưa cậu ta về đi.

Chỗ này tôi giải quyết cho.
– Tôi..

cảm ơn anh.

Ngại quá, chi phí hết bao nhiêu anh cứ ghi lại, tôi sẽ thanh tóan không thiếu một xu.
– Yên tâm, tôi đương nhiên sẽ không cho không các người.
Tôi gật đầu, sau đó cũng quay người chạy đuổi theo Vỹ.

Lần này, anh thật sự giận tôi, nên suốt cả quãng đường đều không hề nói chuyện một lời, xe vừa đỗ xuống là hằm hằm đi vào trong nhà.

Tôi đứng ở ngoài sân, đang định bước vào thì ở phía sau, thư ký của anh liền cất giọng bảo với tôi.
– Anh ấy luôn quan tâm đến cô.

Cho dù cô có làm chuyện gì tày trời, anh ấy cũng chưa bao giờ có suy nghĩ là sẽ chửi bới hay trách mắng cô cả.
– Anh ở bên cạnh anh ấy bao lâu rồi?
– Rất lâu rồi.

Hơn 10 năm, từ lúc anh ấy ở Mỹ, cho tới khi về Việt Nam.
– Ừ..
– Hôm nay anh ấy có buổi gặp đối tác ở quán rượu đó.

Lúc nhìn thấy cô bị người khác chèn ép, anh ấy đã lao ra đánh nhau với mấy tên kia một trận.

Hợp đồng này… chắc là sẽ không kí được?
– Có phải là rất quan trọng, đúng không?
– Trước giờ anh ấy chưa bao giờ đi gặp những người không quan trọng.
Thư ký của anh nói đến đây cũng dừng lại một lúc, anh ta lưỡng lự một hồi, đoán chừng là đang phân vân không biết nên nói gì.

Tôi nhìn một màn ấy, bàn tay hơi siết lại, cất giọng hỏi.
– Anh có chuyện gì muốn nói với tôi đúng không?
– Tôi biết là nói ra thì kiểu gì Tổng giám đốc cũng tức giận, nhưng tôi không thể không nói.


Cô An, tôi không biết rốt cuộc cô với anh ấy đang trong mối quan hệ gì, tôi cũng không quan tâm cô là ai, cái tôi quan tâm ở đây chính là từ ngày cô xuất hiện, cô đã làm anh ấy ảnh hưởng quá nhiều.

Cô có biết anh ấy được chủ tịch đánh giá cao như thế nào không? Thậm chí ông ấy đang cân nhắc sau này sẽ giao lại tập đoàn cho anh ấy quản lý? Nhưng mà anh ấy vì cô … thời gian này đều giải quyết một cách tùy hứng?
– Tôi biết.
– Nếu cô thật sự biết, tôi hi vọng cô hãy nên làm những điều cần làm.

Sự nghiệp của anh ấy, không thể vì một người đàn bà mà sụp đổ được.

Chưa kể, hai người chắc chắn không có tương lai.
Những lời nói này luôn tồn tại trong đầu tôi mỗi đêm, thậm chí bản thân tôi cũng không ngừng nhắc đi nhắc lại nó, ấy vậy mà tại thời điểm này, khi nó được nói ra từ thư ký của anh, trái tim tôi lại nghẹn lại.

Đau – thật sự là cảm giác đau rồi.
Thất thần bước vào trong nhà như một cái xác không hồn, tôi trở về phòng, ném chiếc túi xuống giường, ngồi nhìn bản thân trong gương một hồi mới lấy lại được tinh thần, đi xuống dưới bếp hâm nóng lại canh gà anh hầm cho tôi từ chiều, sau đó mang trở lại phòng.

Bấy giờ, Vỹ cũng đã tắm xong, anh nhìn tôi không nói một lời nào, còn tôi tự giác biết mình có lỗi nên cũng bước lại, cất giọng nói.
– Thư ký của anh bảo với tôi anh chưa ăn gì cả.

Tôi có hâm nóng lại canh gà, anh ăn đi rồi uống thuốc.
– Em cứ ăn trước đi.

Lát tôi ăn sau.
Vỹ trực tiếp từ chối, anh xoay người đi về phía thư phòng.

Tôi ngoái đầu nhìn anh, không nhịn được lại nói.
– Tôi biết là anh giận tôi.

Anh muốn mắng muốn chửi thế nào cũng được, nhưng trước mắt anh ăn đi đã.
Nghe tôi nói vậy, bước chân của Vỹ lúc này cũng dừng lại.

Anh siết chặt tay, ngọn lửa được kiềm chế xuống lần nữa lại cháy bùng, cười lạnh nhìn tôi.
– Em biết rõ là tôi nhường nhịn em, nên em được nước lấn tới, không thèm coi lời nói của tôi ra cái gì, đúng không hả?
– Tôi chỉ là thấy ở nhà chán quá, nên là muốn đi ra ngoài dạo một lát.

Cũng không nghĩ tới là sẽ có chuyện xảy ra như thế này.
– Em năm nay bao nhiêu tuổi? Em tốt nghiệp thạc sĩ bằng giỏi ở nước ngoài cơ mà? \Sao không dùng cái não ra để vận dụng hả? Nơi đó là nơi để em đến giải khuây ? Có biết trong đấy tồn tại bao nhiêu loại người không?
– Tôi…
– Em đi ra ngoài cho tôi.

Bây giờ tôi không muốn nhìn thấy mặt em.
Đây là lần đầu tiên Vỹ đuổi tôi, không hề quan tâm đến cảm xúc của tôi như thế nào, cho dù là nhìn thấy đôi mắt của tôi đỏ hoe gần như muốn khóc.

Anh bước vào thư phòng, nắm tay siết chặt lại, cả người ngồi phịch xuống ghế, môi mỏng mím chặt, tay kéo hộc tủ tìm thuốc.
Nhìn một màn ấy, tôi biết là anh lại bị cơn đau hành hạ nên không khỏi lo lắng bước lại, hỏi.
– Anh cần tìm gì thuốc nào, tôi lấy cho anh.
– Em tránh ra.
– Bây giờ không phải thời điểm để cãi nhau.

Nếu đau quá thì tôi gọi bác sĩ đến cho anh, xong rồi anh muốn tôi biến đi thì tôi nhất định sẽ biến.
Vỹ lặng lẽ mở mắt nhìn tôi, trong con ngươi phủ một tầng xám xịt mơ hồ, nhiệt độ bên trong cũng dần như đang tăng lên.

Tôi lặng người trước anh anh hai giây, tưởng chừng anh sẽ không thèm để ý đến lời này của mình thì đột nhiên lại nghe thấy anh cất giọng.
– Tôi thấy hơi khó chịu.

Em lấy giúp tôi cái khăn lạnh ra đây.
Nghe những lời ấy, tôi hơi nghiêng đầu, thấy biểu hiện của anh hơi khác lạ liền bước đến đặt mu bàn tay đặt trên trán anh, trái tim hơi nhói.
– Anh phát sốt rồi.
– Một lát nữa là khỏi, em không cần phải lo như thế làm gì.
– Anh đừng chủ quan.

Bệnh đau dạ dày nếu không có phác đồ điều trị cẩn thận, sau này thành viêm loét sẽ rất nguy hiểm.
– Em đang lo cho tôi đấy à?
– Không phải.

Tôi chỉ đang suy nghĩ đến đại cuộc thôi.

Bây giờ anh mà ốm ra đấy, mẹ anh với bố tôi lại sốt ruột, sau đó họ biết anh vì tôi mà làm loạn thế này, tôi đương nhiên không thể tránh khỏi tai tiếng.
Thật ra tôi không muốn nói những lời như thế này với anh, nhưng tôi đã nghĩ kỹ rồi.

Chúng tôi quả thật sẽ không bao giờ có tương lai, nên tốt nhất cứ giống như trước, không quan tâm đến nhau thế nào.

Chỉ là, đấy là suy nghĩ của tôi, còn với Vỹ thì không như vậy.

Anh im lặng nắm tay tôi, sau đó áp mặt mình vào lòng bàn tay tôi, đôi mắt nhẹ nhàng khép lại, thì thầm thật nhỏ.
– An, tôi phải làm sao với em đây???


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận