Đời Này Không Đổi


Mặc dù bản thân cũng đã chuẩn bị trước tinh thần, tuy nhiên khi nghe những lời này, tâm trạng tôi vẫn không thể nào tốt hơn được, lồng ngực nhức nhối, hốc mắt theo đó cũng cay xè.

Tôi không nán lại nữa, cũng chẳng gọi taxi, bước chân lững thững đi từng bước trên vỉa hè, đầu óc rối loạn.

Tôi đang nghĩ mình không biết phải đối diện như thế nào với cái việc mà mình vừa phát hiện ra như này, cãi nhau với Nam hay là thẳng thắn nói chuyện với anh.

Nếu thật sự cô gái đó là người anh yêu, là người anh muốn ở bên, há chẳng phải tôi đang là một kẻ thứ 3 phá hoại hạnh phúc của người khác sao.
Nghĩ đến điều ấy, tôi càng đau lòng, cả người bước đi như một cái xác không hồn.

Đến khi chân quá đau, tôi mới ngồi phịch xuống chiếc ghế đá ven đường, gục đầu xuống ôm lấy chân khóc nức nở.

Tôi đã cố gắng gồng mình, tôi đã cố điều chỉnh cảm xúc, tôi đã cố hi vọng chúng tôi có thể chung sống một cách êm đềm, nhưng mà ngay tại lúc này, dường như mọi thứ đều không chiều tôi một cách thuận lợi.

Trái tim chồng tôi có người khác, gia đình nhà chồng không thương tôi, gia đình của tôi cũng bị người khác cướp mất, tôi bây giờ ngoại trừ đứa con đang lớn dần trong bụng thì chẳng còn một cái gì hết.

Tại sao ông trời lại trêu đùa cuộc sống của tôi như vậy? Tôi đâu có đáng phải nhận những cái thứ này đâu?
Cứ thế, nguyên cả một buổi chiều, tôi chỉ có ngồi thần người ở vệ đường, mắt nhìn những xe cộ đi lại, đầu óc rối tung nhưng suy nghĩ.

Tôi không biết bây giờ mình nên đi đâu, tôi cũng không biết mình phải làm cái gì, chỉ biết ngồi đấy, mặc kệ nỗi đau ngặm nhấm mỉnh, mặc kệ má đau đến bỏng rát, và cũng mặc kệ luôn những người khác nhìn mình như thế nào.

Mãi cho đến khi điện thoại vang lên tiếng chuông dồn dập, tôi mới giật mình thoát khỏi, nhấc máy lên nghe.

Ở đầu giây bên kia, là giọng nói đầy lạnh lùng của Vỹ vang lên.
– Ngẩng đầu lên.
Tôi giật mình, theo quán tính cũng ngẩng đầu lên, lúc này mới phát hiện ở bên kia đường, xe của anh đã đỗ ở đó từ lúc nào.

Ban đầu, tôi ương bướng không nói gì, nhưng Vỹ chẳng thèm chấp nên vẫn kiên nhẫn nói tiếp.
– Bước sang đây.
Lúc này, tôi vẫn bướng bỉnh một cách đầy cố chấp.
– Anh có cái quyền gì mà ra lệnh cho tôi.
– Tôi nói là bước sang đây.
– Anh..
– Đừng để tôi phải nói lại.
Lời nói này cũng đã thành công làm những chiếc lông nhím xù xì của tôi rụt xuống lại, cắn môi, hậm hực bước về phía chiếc xe của Vỹ.

Lúc ngồi vào ghế phụ, tôi hời hợt hỏi.
– Anh tìm tôi có chuyện gì thì nói luôn đi.

Tôi còn bận rất nhiều việc.
– Sao ngồi ở đây khóc?
– Ai bảo anh là tôi khóc.

Mà tôi có khóc cũng liên quan gì đến anh? Anh đừng có đứng ở đây ra vẻ với tôi.
– Hối hận?
Hối hận à? Tôi không biết, thậm chí đã từng nghĩ rất nhiều về vấn đề này nhưng tôi vẫn không thể nào tìm nổi ra được một câu trả lời hợp lý cả.

Im lặng không nói gì, tôi dựa đầu vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài, bộ dạng đầy mệt mỏi.

Ở bên cạnh, Vỹ ném sang tôi một sấp ảnh, tất cả đều là ảnh của chồng tôi với Vy.

Lần này, không chỉ dừng lại ở quán bar nữa, mà còn ở nhà riêng, ở những chuyến công tác hai người, có ảnh Nam đứng ở trước phòng khách sạn của Vy trong khi trên người cô ta chỉ quấn một chiếc khăn tắm.

Thậm chí, còn có ảnh hai người ôm hôn nhau nữa, động tác của họ vội vã giống như kiểu không thể chờ đợi được nữa rồi.
Đến đây, tôi có thể khẳng định được một điều là chồng tôi thật sự yêu cái cô gái tên Vy kia rất nhiều, bởi nếu không yêu thì chẳng có chuyện bọn họ thể hiện ra như thế này, và cả công ty đều biết.

Chưa kể anh còn cấm đoán tôi không được gọi điện thoại cho anh trừ khi anh gọi về, không công khai, hóa ra tất cả là vì đang bảo vệ cho cô người yêu bé bỏng kia.

Có điều tôi vẫn không thể nào hiểu được, nếu anh thật sự yêu cô ta như vậy, muốn được ở bên nhau như vậy, sao anh phải đồng ý kết hôn với tôi.

Chẳng lẽ là vì công ty sao? Hay là vì anh muốn hành hạ tôi, dằn vặt tôi, để tôi phải nhận lấy nhục nhã mà bố tôi đã ném cho anh.
Cơn đau trong lồng ngực càng thêm nhức nhối, nước mắt không kiềm chế được lại lần nữa rơi xuống, chảy dài trên gò má.

Một giọt, hai giọt, rồi đến giọt thứ 3, tôi sực nhớ ra mình đang ngồi bên cạnh Vỹ nên luống cuống đưa tay lên lau vội, khịt mũi thật mạnh.

Bình thường tôi luôn cao ngạo vênh mặt với anh, tôi không thể để anh nhìn thấy cái bộ dạng bị chà đạp này của tôi được, như vậy há chẳng phải khiến cho anh với mẹ anh hả hê hay sao? Không được, dù tôi có bị ai vùi xuống bùn thì cũng tuyệt đối không được là hai cái người đã cướp gia đình nhà tôi.
Hít vào một hơi thật sâu, tôi lấy lại bình tĩnh, quay sang bảo Vỹ.
– Anh đưa cho tôi mấy cái này làm gì? Anh có ý gì? Muốn cười nhạo tôi?
– Xem hết chưa? Bây giờ tính thế nào?
– Đây là chuyện của tôi.

Tôi không có trách nhiệm phải nói với anh.
– Nếu đã không hạnh phúc thì ly hôn, không việc gì phải gượng ép bản thân.
Tôi thật sự chán ghét cái vẻ mặt này của Vỹ, nên đối với những lời anh nói, bản thân thật sự tức giận, nghiến răng nói.
– Tôi nhắc lại cho anh biết, đây là chuyện của tôi, tôi có quyết định gì thì cũng là chuyện của tôi, không liên quan đến anh.

Anh đừng có ở đây lên mặt với tôi.

Còn nữa, tôi cấm anh nói chuyện này với bố tôi, hay là bất kỳ một ai khác.

Nếu không, anh đừng có trách tôi ác.
Nói xong những lời ấy tôi cũng nghiêng người mở cửa muốn bước xuống, nhưng lúc này cửa đã bị Vỹ chốt lại rồi, thành ra có cố như thế nào cũng không đẩy ra được.

Về phía Vỹ, anh chẳng thèm chấp với những lời hùng hổ của tôi ban nãy, thản nhiên nổ máy rời đi, trực tiếp coi lời nói của tôi như không khí.
Đối mặt với một màn ấy, tôi cắn môi quay sang nhìn Vỹ, quyết tâm không để mình lép vế, gằn giọng.
– Tôi muốn xuống xe.

Anh dừng lại, mở cửa cho tôi.
– Ngồi im đấy.
– Tôi muốn xuống xe, anh nghe rõ không hả?
Tôi cũng không vừa, lớn giọng quát lại Vỹ, càng không thể nào chịu nổi sự bá đạo của anh nên quay sang giật giật mạnh để mở khóa.

Có điều, dù có cố gắng mở mãi vẫn không thấy xi nhê gì, cũng không hề làm Vỹ nửa mắt nhìn sang.
Hít một hơi thật sâu, tôi nói.
– Thái độ của anh là gì? Muốn trả thù cho mẹ của anh thì thẳng thắn nói với tôi, không cần phải làm cái trò này.
– Chúng ta đang ngồi trên xe đấy.
Tôi nhắm mắt, lúc này thật sự không muốn đôi co với anh một chút nào, lòng ngực cố nén xuống cảm giác bực bội, bình tĩnh nói tiếp.
– Tôi không muốn đi cùng với anh.
– Tôi đưa cô đi ăn.

Khóc từ trưa đến giờ, không thấy đói bụng à?
– Tôi không đói.
– Không đói cũng phải ăn.
– Tôi có c.hết cũng không liên quan đến anh.

Anh chẳng có tư cách gì ở đây ra lệnh cho tôi.
Trước cảm xúc không ổn định của tôi, Vỹ cau mày, anh táp xe vào lề đường, bực bội lấy thuốc từ trong túi ra định hút, nhưng dường như chợt nhớ tôi không ngửi được nên đành cất trở lại.

Anh liếc sang nhìn tôi, lạnh nhạt.
– Sao cứ phải đâm đầu vào cái người không ra gì? Bình thường không phải cô khôn ngoan lắm sao?
– Đó là việc của tôi.

Chúng ta dù sao cũng chẳng ai ưa nhau, sao anh cứ phải hành hạ tôi để làm gì?
Nói đến đây tôi cũng dừng lại, thầm hít sâu vào một hơi, khi nhướn mắt lần nữa nhìn anh, đồng tử đã điềm tĩnh nguội lạnh.
– Mặc dù ông ta bảo chúng ta là anh em, nhưng tôi chưa bao giờ coi anh là anh của tôi.

Và tôi cũng hi vọng anh cũng không coi tôi là em gái.
– Yên tâm.

Tôi cũng chưa bao giờ coi cô là em gái của mình.
– Nếu đã vậy, thì phiền anh mở cửa để cho tôi xuống.
– Đi ăn đã.

Ăn xong tôi đưa cô về.
– Anh…
Tôi tức đến nghẹn họng, nhưng quả thật càng ngày tôi càng nhận ra bản thân mình không thể nào cãi nổi được với Vỹ, nên là thôi, đành mặc kệ để cho anh muốn làm gì thì làm.

Cũng may Vỹ không phải là người mưu mô hèn hạ giống như mẹ của anh, nên cái việc hại tôi hay dọa nạt tôi nó đều không xảy ra.

Ngược lại, anh thật sự đưa tôi đến một nhà hàng sang trọng ở bên khu vực Ba Đình, gọi lấy một phòng VIP, xong còn gọi cho tôi rất nhiều những món ăn nữa.

Mà những món này, đều là đích thân anh dặn dò bếp trưởng phải làm cho thật cẩn thận, vì tôi đang mang bầu.
Có lẽ vì là một vị khách quen thuộc với nơi này, nên ngoài việc Vỹ nhận được sự ưu ái của mọi người, thì anh cũng bị mọi người nhìn bằng những cái ánh mắt ẩn ý rất nhiều.

Nhất là khi đích thân người quản lý của nhà hàng bước vào, ông ta đưa mắt nhìn sang tôi một cái, sau đấy mới quay sang bảo với Vỹ.
– Giám đốc Vỹ, lâu lắm rồi chúng tôi mới thấy anh đến.

Không biết là những món ngày hôm nay có hợp khẩu vị của anh không vậy.
– Có vừa miệng không?
Vỹ không hề đáp lại người quản lý kia mà quay sang hỏi tôi.

Nghe xong câu hỏi đó, tôi không khỏi cau mày, tuy nhiên vẫn ừm một cái đáp lại cho có lệ.
Nhìn thấy một màn đó, lại nhìn thấy tôi đã ăn hết một bát súp, Vỹ liền quay sang gọi thêm.
– Lấy cho cô ấy một phần nữa.
– Vâng ạ.

Nhân tiện tôi bảo luôn bếp trưởng chuẩn bị cho vợ anh một suất cá chép nhảy được không ạ? Tôi nghe nói phụ nữ mang thai ăn cá chép rất tốt đấy ạ.
– Vậy thì mang lên luôn đi.
– Hai vị chờ một chút, chúng tôi sẽ mang lên ngay đây ạ.
Nghe không xót một từ nào, tôi lúc này cũng nhận ra những người trong nhà hàng này đều lầm tưởng tôi là vợ của Vỹ, cho nên họ đối với tôi đều cung kính như một giống như đối với anh vậy.

Qủa thật sự hiểu lầm này khiến cho tôi vô cùng khó chịu, xong lại thấy anh không có động tĩnh muốn giải thích, bản thân liền không nén được cảm xúc, siết chặt tay, chất vấn.
– Tại sao anh không giải thích với họ?
– Cô nghĩ giải thích thì người ta sẽ tin à?
– Không phải họ coi anh là thượng đế sao?
– Tôi không phải là thượng đế.

Tôi cũng không thể cấm được suy nghĩ của người khác là gì?
– Anh…
– Ăn đi.

Ăn xong tôi đưa cô về.
Vừa nói xong, điện thoại Vỹ lại vang lên từng hồi chuông dồn dập, đoán chừng công việc lúc nào cũng kéo đến bận rộn.

Tôi thấy anh vô cùng nghiêm túc, lúc thì nói chuyện thì bằng tiếng Anh, lúc thì tiếng Pháp, nghe láng máng cũng hiểu được đôi phần là có rất nhiều công ty muốn anh cho họ một cơ hội hợp tác, nhưng mà anh đều từ chối, bởi vì anh không nhìn thấy sự cố gắng hay phát triển trong tương lai của họ.

Đặc biệt, có người còn tìm đến tận phòng chúng tôi đang ngồi ăn, lúm khúm bước lại chào hỏi anh.
– Giám đốc Vỹ, tôi là Sinh – giám đốc của công ty công nghệ Ánh Sinh.

Tôi có thể xin anh mấy phút để nói chuyện được không ạ?
Vỹ chỉ ừ nhẹ, tỏ ra một biểu cảm không hề quan tâm.

Thế nhưng với đối phương nó lại giống như một cánh cửa được mở ra vậy, ông ta luống cuống lấy danh thiếp ra đưa cho tôi và Vỹ, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất để giới thiệu về công ty của mình.
– Công ty của chúng tôi thành lập đến nay là được 5 năm rồi ạ, nhân viên dao động khoảng 100 người.

Thời gian này, chúng tôi có nghiên cứu về lĩnh vực AI, tuy nhiên vì vòng vốn không đủ nên là không thể thực hiện được.

Hôm nay tìm đến giám đốc Vỹ là muốn mạo muội xin anh có thể đầu tư cho chúng tôi, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để anh không phải thất vọng ạ.
Thời buổi công nghệ 4.0 lên ngôi, ngành công nghiệp AI là một ngành công nghiệp mang đến rất nhiều lợi nhuận cũng như thành tựu, nhưng không phải là công ty nào cũng có thể làm được nó.

Giống như công ty Ánh Sinh này cũng vậy, vị giám đốc kia khua môi múa mép rất là hay, thậm chí bản kế hoạch cũng một tệp dày, tưởng chừng cả tâm huyết ấy sẽ nhận được sự đền đáp, nhưng cuối cùng qua đôi mắt sắc lạnh như dao của Vỹ, nó lại trở thành một đống giấy vụn.

Anh chỉ dùng 1 phút để quan sát nó, sau rồi ném cho đối phương một câu.
– Mấy người có chắc đây là bản nghiên cứu của mình?
– Dạ..

đúng ạ.
– Rất tốt.
Nghe Vỹ nói vậy, nụ cười của vị giám đốc kia càng rộng hơn, thiếu chút nữa thì nhảy cẫng lên vì vui sướng.

Thế nhưng, câu nói phía sau lại chẳng khác gì một cái tát tát thẳng vào mặt ông ta.
– Tôi rất mấy người rất tốt.
– Cái gì cơ ạ? … Sao lại là ạ? Giám đốc Vỹ có nhầm lẫn gì ở đây không ạ? Bản nghiên cứu này đều là do nhân viên của tôi làm, tôi chắc chắn là sẽ không có gì sơ xuất đâu ạ?
– Ông tin tưởng nhân viên của mình, còn tôi tin tưởng vào con mắt của mình.

Giám đốc Sinh, tôi rất không thích bản nghiên cứu của mình bị người khác đem lên xào lại.

Ông hiểu không?
– Tôi…
– Nếu ông không tin, ông có thể tiếp tục đi gọi vốn.

Sau đó, chúng ta sẽ cùng gặp nhau tại tòa án.
Mặc dù không quan tâm lắm, nhưng đến đây tôi cũng hiểu được nhân viên phía bên Ánh Sinh đã xào lại bản nghiên cứu của Vỹ, xong để ông chủ của mình mang đi tìm đối tác, và rồi bị anh vạch trần.

Tuy anh không tỏ ra tức giận, nhưng con người của anh trước giờ chưa bao giờ đơn giản, nên tôi tin là sẽ không có chuyện anh bỏ qua như thế này.

Có thể anh sẽ kiện họ, hoặc có thể là anh sẽ khiến cho họ không ngóc đầu lên nổi…
Từ đầu đến cuối chỉ tập trung vào ăn, đợi cho người kia bị anh đuổi đi, tôi bấy giờ cũng buông đũa xuống, đứng dậy cùng với Vỹ đi ra ngoài.

Lúc ở quầy thanh toán, tôi định bảo với Vỹ là tôi sẽ tự gọi xe về, thì đột nhiên đúng lúc này, bản thân lại phát hiện ra chồng tôi đi với Vy.
Hai người bọn họ sóng vai bên nhau, đôi mắt của anh nhìn cô ấy khá là tình tứ.

Ở khoảng cách gần, tôi nhận ra cô gái này nhẹ nhàng mỏng manh giống như một cánh hoa hồng trong sương, tựa nhẹ vào người của anh, mỉm cười hài lòng.

Bọn họ nói với nhau cái gì đó, tôi chỉ thấy chồng tôi gật đầu, rồi quay sang nhân viên dặn dò từng chút.

Chứng kiến một cảnh ấy, tôi vẫn bình thản như không, tựa như nó chẳng liên quan đến mình.

Chỉ có điều, khi chuẩn bị hạ mắt xuống, Nam đột nhiên nhìn về phía này, và rồi vô tình, chúng tôi liền chạm phải mắt của nhau.
Trước khi kết hôn, chúng tôi đã có một bản hợp đồng, rằng cả hai đều không được liên quan đến cuộc sống của nhau, đối phương có làm gì hay là đi với ai cũng phải mặc kệ.

Lúc đó, tôi nhớ là mình là người gật đầu đồng ý và ký một cách dứt khoát, nhưng mà cũng chỉ là lúc đó thôi.

Còn sau này, rất nhiều lần tôi đã phải tự chôn mình vào trong góc tối để suy nghĩ rồi suy nghĩ viển vông, tưởng tượng mọi thứ.

Hiện tại cũng vậy, lồng ngực tôi nhức nhối như bị ai đó đâm vào, thật sự đau và khó thở, tôi thậm chí còn có suy nghĩ là muốn lao lên chất vấn anh một trận, nhưng mà may mắn chút lý trí còn lại đã ép tôi phải nhìn vào sự thật, rằng tôi với anh, đều không có một chút quan hệ nào hết.
Hạ mi mắt xuống, tôi không nhìn Nam nữa, mà quay sang nhìn Vỹ ở bên cạnh.Lúc này, anh cũng đã thấy một màn kia, tôi sợ anh sẽ làm điều gì đó nên đành cất giọng hỏi.
– Anh thanh toán xong chưa? Xong rồi thì về thôi.
Vỹ cau mày, anh hỏi ngược lại tôi.
– Không định đi lên sao?
– Đi lên làm gì? Mặc kệ họ.
– Chồng công khai đi với gái, vợ nhẫn nhịn? Để được cái gì? Sự thương hại?
– Anh nói nhiều vậy.

Tôi cần anh quan tâm chuyện của tôi sao?
Qủa thật những lời công kích này của Vỹ thật sự làm tôi ảnh hưởng.

Tôi nổi khùng lên trừng mắt với anh, định mắng chửi anh lần nữa thì đột nhiên lúc này Vy lại kéo tay Nam bước lại trước mặt chúng tôi, giả bộ coi như không biết tôi là ai, mỉm cười sởi lởi chào hỏi Vỹ.
– Thật trùng hợp, giám đốc Vỹ, chúng ta lại gặp lại nhau rồi.
– Chào cô.
– Vị này là..
– Cô ấy là người quen của tôi.
Việc Vỹ là anh trai tôi, chuyện này chỉ có người trong nhà tôi biết, nên việc Nam không biết cũng là điều dễ hiểu.

Thành ra khi nghe thấy câu trả lời này của Vỹ, đôi mắt anh hơi nheo lại, giống như kiểu đang thắc mắc không biết là tôi quen cái vị giám đốc lững lẫy này từ bao giờ.

Tuy nhiên, đấy cũng chỉ là suy nghĩ của tôi thôi, chứ biết đâu từ tận đáy lòng, Nam thật sự không hề quan tâm thì sao? Bởi vì nếu anh đối với tôi quan tâm, thì khi thấy tôi, anh đã buông tay cô ta ra, chứ không phải là để cho cô ta khoác một cách đầy tình tứ như vậy.
Nghe được câu trả lời của Vỹ, Vy nhìn tôi cười một cái đầy ẩn ý, cô ta vẫn tiếp tục giả bộ.
– Mấy lần trước phía công ty chúng tôi có mời giám đốc Vỹ đi ăn nhưng đều bị từ chối bởi vì trùng lịch bận rộn.

Hôm nay gặp nhau ở đây, đúng là ý trời sắp đặt, không biết giám đốc Vỹ có thể bớt chút thời gian cho chúng tôi được không ạ?
Vỹ không hề đáp trả lại lời mời của Vy ngay, ngược lại anh quay sang hỏi tôi.
– Có vội về không?
– Tôi…
– Nếu không vội thì ở lại một chút, lát nữa tôi đưa về.
Thế đấy.

Dù anh cất giọng hỏi tôi như vậy, nhưng mà cũng đâu có cần câu trả lời của tôi đâu, trực tiếp nhận lời đồng ý.

Và thế rồi một cuộc gặp mặt oái oăm xảy ra, tôi đứng ở bên cạnh người tôi cực kỳ ghét, mắt trơ lên nhìn chồng với tình nhân ở bên nhau mà không thể làm gì, cũng không thể nói gì.

Còn hai người bọn họ thì khỏi nói, một kẻ luôn ra sức thể hiện sự quan tâm và tình cảm, một kẻ thì mặc dù không nói, nhưng cũng chẳng hề phản đối lấy một lời.
Ngồi được một lúc, tôi cũng đứng dậy đi về phía nhà vệ sinh, vô tình lúc trở ra lại nhìn thấy Vy đứng ở trước gương dặm lại son môi.

Ở khoảng cách gần như thế này, tôi cũng mới có cơ hội đánh giá cô ta lại một lần nữa.

Xinh đẹp, mỏng manh, một thân quần áo hàng hiệu, trang điểm tỉ mỉ, dường như cũng là một người được sinh ra trong một gia đình giàu có.

Cô ta nhìn thấy tôi, động tác khựng lại, quay đầu mỉm cười một cách đầy giả tạo.
– Cô An, chúng ta cùng nhau về nhé.
Đối với nụ cười này, càng nhìn tôi càng cảm thấy chướng mắt cực kỳ.

Tôi không tin là cô ta không biết tôi là vợ của Nam, tôi cũng không tin là đối với tôi, cô ta có sự dễ chịu, vậy thì hà cớ gì lúc này không lột bỏ xuống luôn cái vẻ mặt giả tạo ấy đi.
Đáp lại cô ta bằng một nụ cười nhếch miệng, tôi nói.
– Tôi còn có việc, cô cứ về trước đi.
– Cô bận gì sao? Có cần tôi giúp cô gì không? Dù sao chúng ta cũng là trước lạ sau quen, cô đừng ngại.
– Tôi không ngại.

Chẳng qua là tôi muốn làm việc này một mình thôi.

Mong cô hiểu cho.
Đối diện với sự thẳng thừng không kiêng nể của tôi, Vy tức đến nghẹn họng.

Đôi tay cô ta siết chặt lại, đoàn chừng muốn lật bài với tôi lắm rồi, nhưng có thể là chưa đúng thời cơ nên đành giả bộ tiếp.
– Không sao đâu.

Mà tôi nghe nói cô An với sếp Vỹ là quen biết.

Không biết..

hai người quen biết như thế nào vậy?
– Hình như cô có vẻ tò mò về mối quan hệ của tôi với anh ta nhỉ?
– Tôi chỉ tiện miệng hỏi thôi.

Tại tôi thấy từ trước đến giờ, sếp Vỹ chưa từng gần bất kỳ người phụ nữ nào.

Cho nên..
– Đấy là cô chưa từng thấy, chứ không phải là không có.

Mà tôi thấy cô với sếp của cô cũng thân thiết nhau lắm, dường như mối quan hệ của hai người không đơn giản chỉ là công việc.
Nghe tôi hỏi vậy, cô ta cười bẽn lẽn giống hệ như một người ngượng ngùng, dù lời nói luôn chối bay biến nhưng cái thái độ thì lại đi ngược lại hoàn toàn.
– Cô hiểu lầm rồi.

Thật ra tôi với sếp Nam không giống như những gì cô nghĩ đâu.
– Cô Vy nhạy cảm quá rồi.

Tôi chỉ là thuận miệng hỏi thôi, chứ cô với sếp cô có quan hệ thế nào, đâu có liên quan gì đến tôi đâu.
Nói xong những lời ấy, tôi dứt khoát quay người rời khỏi nhà vệ sinh, bản thân cũng chẳng có tâm trạng quay trở lại căn phòng kia để nhìn kẻ tung người hứng diễn trò mèo, nên đành lấy điện thoại ra nhắn cho Vỹ một tin nói về trước, sau đấy cũng chạy ra ngoài bắt taxi đi về.
Khi bước vào, mẹ chồng tôi đang ngồi xem phim ở phòng khách, bà nhìn thấy tôi về muộn thì cau mày không hài lòng, mắt liếc nhìn tôi một cái đầy chấn ghét, nói.
– Cô có biết bây giờ là mấy giờ rồi không? Nhà này có trên có dưới, chứ có phải cái nhà trọ cho cô đâu mà cô đi một mạch từ sáng đến tối mới về, không ai biết đấy là đâu.
Tôi biết là mẹ chồng đang gây sự với mình, nên cũng nán lại để giải thích.
– Buổi sáng con có tìm mẹ để xin phép mẹ cho con về nhà con, nhưng con lại không thấy mẹ đâu, nên chỉ có thể nhờ cô Hoài chuyển lời giúp ạ.
– Hừ, đi lấy chồng rồi còn mong mong ngóng ngóng về nhà mẹ đẻ.

Tôi nói cho cô biết, cô đừng hòng lấy được một xu của nhà này mang về bên kia.

Để tôi biết được, đừng có trách tôi không báo trước.
– Mẹ yên tâm.

Ngay từ lúc xác định lấy anh Nam, con đã tuyên bố với anh ấy là con sẽ không động vào tiền của anh ấy.

Nếu mẹ không tin, mẹ cũng có thể hỏi chồng con ạ.
Mặc dù đối với tôi luôn chán ghét là thế, nhưng ở trước mặt của Nam, mẹ chồng tôi vẫn không dám tỏ ra căng thẳng, bởi bà biết anh nhất định sẽ tức giận Vì vậy khi thấy tôi nói như thế, bà tức đến nghẹn họng, tức giận đi vào trong bếp, hậm hực nói với cô Hoài.
– Chị Hoài, vắt cho tôi cốc nước cam.
Cô Hoài sớm đã quen với tính cách của mẹ chồng tôi nên cũng chẳng để bụng thái độ của bà, vô cùng nghe lời.

Tôi thì chẳng muốn nán lại để cho bà chướng mắt nên trở về phòng, đi thẳng vào nhà tắm.

Tôi đang nghĩ không biết bây giờ Nam với cái cô Vy kia đang làm gì với nhau, ôm nhau, hôn nhau hay là ngủ với nhau.

Và lát nữa anh về, anh có nghĩ đến việc giải thích cho tôi hay không, hay là mặc kệ.
Cứ thế, tôi ở trong nhà tắm suy nghĩ lung tung rất lâu, mãi đến khi thời gian trôi đi 40 phút, bản thân mới thay quần áo đứng dậy đi ra ngoài.

Vừa mở cửa, nhìn thấy Nam ngồi ở ghế từ lúc nào, tôi biết mình có làm ngơ cũng không được nên đành nói.
– Anh về sớm thế? Công việc xong rồi sao?
.- Ừ.

Ai đưa cô về?
– Tôi gọi taxi.
Tôi nhún vai đáp trả Nam, đồng thời cũng bước lại cầm điện thoại lên đọc tin nhắn.

Đó là một tin nhắn chuyển khoản, người chuyển đến cho tôi là Vỹ.

Anh chuyển cho tôi một số tiền rất lớn, tôi không hiểu vì sao anh làm vậy nên định nhắn tin hỏi lại, thì đúng lúc này ở phía sau, giọng nói của Nam lần nữa cất lên.

Anh hỏi tôi.
– Cô với cái người đàn ông kia, là quan hệ thế nào?
– Anh muốn hỏi về ai? Cái người chiều nay à?
– Ừ.
– Người quen.

Tôi nhớ không nhầm lúc chiều người ta có giải thích cho anh rồi mà.
Tôi nhàn nhạt đáp lại, Nam nghe xong thái độ hiển nhiên là không hề vui vẻ.

Anh cau mày ra lệnh cho tôi.
– Bây giờ cô là người đã có gia đình, cũng nên hạn chế đi lại với những mối quan hệ khác giới.

Đừng để một ngày vỡ lở rồi mang đến rắc rối cho tôi.
– Anh buồn cười quá.

Anh nhắc nhở vợ mình cẩn thận, vậy anh có cẩn thận không?
– Đó là chuyện hoàn toàn khác nhau.
– Tôi thấy nó không khác chút nào hết.

Hợp đồng hôn nhân anh là người viết ra, tôi thấy mình không hề vi phạm bất kỳ một điều nào cả?
Khi nói nói ra những lời này, sắc mặt của Nam hơi co lại.

Anh nhìn tôi chằm chằm, đoán chừng lúc này đã thật sự tức giận rồi, nhưng còn chưa kịp phát tiết thì từ bên ngoài vọng vào tiếng của cô Hoài.

Cô ấy bảo mẹ chồng tôi cho gọi chúng tôi xuống dưới nhà để nói chuyện.
Tạm dừng lại cuộc tranh cãi với Nam, tôi ngiêng người bước đi trước, anh bước theo sau, nét mặt không vui vẻ đã được thay bằng một biểu cảm khác.

Xuống đến nơi, lúc này mẹ chồng tôi đang ngồi ở ghế, thấy tôi, bà liếc mắt một cái ám chỉ tôi ngồi xuống, chờ cho tôi yên vị lúc này cũng mới dơ chiếc điện thoại về phía mặt của tôi, giọng nói đầy tức giận.
– Cô giải thích cho tôi về mấy tấm hình này? Người đàn ông trong ảnh kia là ai?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui