Buổi trưa xuống tầng dưới ăn cơm, ở lầu chính lại tình cờ gặp Quan Hạ,
thật hiếm khi 2 người đụng mặt nhau ở cùng một chỗ, thế là cả hai cùng
đi căng tin ăn thịt viên Tứ Hỉ, uống canh miễn phí. Mặc dù cơm canh
không ngon, nhưng hai người đều cảm thấy như được trở về thời đại học,
rất có cảm giác tưởng nhớ.
Quan Hạ nói: “Tưởng nhớ cái gì đấy? Cậu xưa nay vốn chưa từng ăn ở căng tin trường cơ mà, đại tiểu thư cổ hủ ạ.”
“Cậu mới vốn ngày nào cũng ăn đồ xào, nữ thanh niên văn nghệ cổ hủ ạ!”
Quan Hạ cười hề hề, nhớ ra hỏi cô: “Này, cần vé đêm liên hoan không?”
Cô từ trước đến nay không có hứng thú gì với thể loại tiết mục này, cầm
vé cũng toàn tặng người khác. Nghĩ trong nhà có con gái dì Tống thích
xem ca nhạc, bèn nói: “Thế thì đưa tớ 2 vé đi.”
Quan Hạ buổi chiều lấy 2 vé đưa cô, vé làm rất đẹp, tên tiết mục có in
nổi, giống như một tấm bưu thiếp lưu niệm. Thủ Thủ nói: “Lại đổi nhà tài trợ à? In ấn khá tinh xảo nhé.”
Quan Hạ phớt lờ: “Nhà tài trợ như tre già măng mọc, sóng sau xô sóng trước, không giết, không thịt đi thì phí lắm.”
Giọng điệu giống hệt với Tôn Nhị nương, Thủ Thủ bị cô nàng chọc cho tức
cười. Thuận tay lật qua lật lại tờ tiết mục chương trình, không ngờ có
có một cái tên lóe lên trong mắt, cô còn tưởng nhìn lầm rồi, kĩ càng
nhìn thêm lần nữa, vẫn là 3 chữ “Tang Uyển Uyển”, phía trước còn 1 hàng
chữ: độc tấu violon.
(*chú: Tôn Nhị nương )
Dòng chữ viết hoa tao nhã, tinh tế in trên tờ tiết mục, sờ sờ ngay trước mắt như một lẽ đương nhiên.
Ngón tay cầm vé bắt đầu run lên, tim cũng rấy lên cơn rùng mình, dường
như mặt băng trôi giạt bấy lâu nay đột ngột rạn vỡ, lộ ra bên trong ngàn khe vạn rãnh, sâu đến hun hút khó lường. Giống như quay trở về thời còn rất nhỏ, rất rất nhỏ, cô ở bãi biển nhặt vỏ sò, rất nhiều vỏ sò xinh
đẹp, cô xách theo chiếc xô nhỏ, tha hồ nhặt, vui sướng khôn cùng. Rồi
bỗng nhiên quay đầu lại nhìn, sóng cuồn cuộn hung hăng lao đến với cô,
như một bức tường, nước rét cóng hướng vào cô ập xuống, cô sợ đơ cứng cả người. Nước buốt lạnh ùn ùn kéo đến nhấn chìm cô, nước ngập đến tận
đỉnh đầu, nước sộc cả vào trong cổ họng, không bật ra nổi một âm thanh
nào, cũng không tài nào giẫy giụa cựa quậy, cả biển đen kìn kịt tựa như
đang úp ngược xuống, có vô số đôi bàn tay níu lấy chân cô, dìm cô sâu
xuống tận đáy vực thẳm.
Cô ớn lạnh rùng mình, cô không muốn mình lại sa vào kiểu tuyệt vọng đó nữa.
Cô gập bảng tiết mục lại, hỏi Quan Hạ: “Đạo diễn buổi liên hoan ca nhạc lần này của các cậu là ai thế?”
“Trên vé có in đấy thôi”
Thủ Thủ nhìn lại một lần nữa, tìm được tên tổng đạo diễn: “Ồ? Lại còn in to, ở chính giữa cơ à.”
“Đùa à, nhạc kịch opera, đến ai ai đấy còn đến nữa là, ai dám không xem
trọng chứ?” Quan Hạ cả mặt kì quái, “Cậu hỏi làm gì đấy?”
“Không làm gì cả, chỉ hỏi thôi.”
Quan Hạ rất bận, chẳng nói được mấy lại phải đi: “Tớ đi trước đây, rãnh rỗi tụi mình đi uống trà sau nhé.”
Cô ấy vừa đi, Thủ Thủ lật cặp danh thiếp ra, khó lắm mới tìm được danh
thiếp của Trần Trác Nhĩ, nghĩ ngợi một hồi, vẫn quyết định gọi cho anh
ta. Trần Trác Nhĩ nhận được điện thoại của cô chừng như có hơi chút vừa
mừng vừa lo: “Thủ Thủ à? Hôm nay cơn gió nào lại đụng chạm đến em rồi?”
Thủ Thủ hỏi: “Tối anh có rỗi không? Em mời anh ăn cơm.”
Trần Trác Nhĩ nói: “Đừng thế mà Thủ Thủ, có gì em cứ nói luôn đi, em
đừng mời anh ăn cơm mà, bằng không anh cứ cảm thấy….” ngừng một lúc lại
nói: “Ôi trời…. hôm qua đúng là anh có ở cùng với Nam Phương, nhưng buổi tối bọn em chỉ đánh bài thôi, đánh đến cả đêm, những chuyện xấu xa khác không hề làm, thật đấy. Nếu em chưa tin em hỏi anh em đi, anh em cũng
có mặt.”
“Không liên quan đến Kỷ Nam Phương đâu.” Thủ Thủ nói, “Là em có chút việc riêng muốn nhờ anh giúp.”
“Hả!?” Trần Trác Nhĩ vừa mừng vừa lo hơn gấp bội, “Vậy để anh mời em đi, có việc gì em cứ nói, chỉ cần anh làm được, nhất định sẽ giúp em làm.”
“Nói qua điện thoại không tiện.” Thủ Thủ bảo, “Tối nay gặp rồi bàn nhé.”
Buổi tối rốt cuộc vẫn là Trần Trác Nhĩ mời cô bữa cơm, nghe cô trình bày xong mọi việc, cũng không hề hỏi lý do, lập tức mạnh miệng đồng ý: “Có
việc cỏn con này, dễ thôi mà.”
“Nhưng mà bảng tiết mục đã in rồi.”
“Ôi dào, in rồi thì in lại, có gì đâu.”
Thủ Thủ nói: “Vậy anh giúp em luôn nhé, ngộ nhỡ đến mai anh lại quên, em quyết không tha anh đâu.”
Trần Trác Nhĩ cứ cười: “Em gái à, anh đây còn chưa mắc chứng đãng trí
của người già đâu, em khó khăn mở miệng nhờ anh, anh có 1 vạn cái gan,
cũng không dám quên đâu.”
Thủ Thủ bị anh ta pha trò: “Được rồi, được rồi, lần này xem như em nợ anh một ân huệ rồi.”
“Có gì đâu, anh nợ Nam Phương còn nhiều hơn ấy chứ, có muốn tính cũng không tính nổi ấy.”
Anh ta mặc dù mồm mép lém lỉnh, nhưng đối với việc cô đã nhắn nhủ quả
nhiên không dám qua loa đại khái, luôn tối hôm đó gọi điện cho cô bảo:
“Xong rồi, vốn dĩ bên tổ chức còn hơi này nọ một chút, nói đến nước này
rồi còn sửa lại tiết mục, như thế là làm khó bọn họ. Nhưng mà, anh gọi
cho bên đơn vị chủ quản gọi điện thoại lại cho họ, thế nên không phải
phí lời. Ngày mai tổng duyệt lần cuối, cô bé kia sẽ không tham gia tiết
mục nữa.”
Thủ Thủ cảm giác chuyện này giải quyết đến là ổn thỏa, thế nên 2 ngày
sau tâm trạng vẫn còn rất thoải mái, toàn bộ tình trạng công việc cũng
tốt. Ai ngờ ngày hôm đó vừa từ phòng thu ra, mở di động lên đã nhận được một cuộc điện thoại.
Cô nhìn số gọi đến, biết rõ không nhận cũng không xong, chung quy là vẫn cứ phải nhận: “Thư ký Tào, chào anh.”
“Xin chào, Thủ Thủ, bố cô muốn gặp cô, tôi lập tức nói tài xế đến đón cô.”
“Tôi đang làm việc, không đi được.”
“Thủ Thủ, đừng thế, tài xế đến ngay bây giờ.”
Thủ Thủ cúp điện thoại, trái lại âm ỷ nảy sinh một kiểu gàn bướng, lập
tức xin phép nghỉ với Chủ nhiệm, đợi tài xế đến liền đi cùng anh ta.
Vốn tưởng sẽ đến văn phòng của Diệp Dụ Hằng, ai dè tài xế đưa cô lên núi.
Diệp Dụ Hằng trong thư phòng, quay lưng lại phía cửa đang tìm sách gì đó trên giá, trên sàn trải thảm rất dày, cô bước chân lại nhẹ nhàng, bước
vào phòng không một tiếng động, đang định giơ tay gõ cửa.
“Thủ Thủ” Diệp Dụ Hằng lại biết là cô đến, rút một cuốn sách, xoay mình vẫy cô: “ngồi đi.”
Cô vẫn đứng đó bất động.
Diệp Dụ Hằng nói: “Ông ngoại con là học giả lớn, nhà sưu tầm lớn, bà
ngoại con xuất thân danh giá, từ lúc con còn bé ông bà đã đối với con
rất nghiêm khắc, bố nhớ lúc con mới 3 tuổi, đã thuộc đến nghìn chữ, 4
tuổi đọc “Luận ngữ”, năm tuổi, bắt đầu đọc “Đại học”, “Trung Dung”. Năm
đó bố không nỡ, cảm thấy con vẫn còn bé, nhưng bà ngoại con nói, ngọc
không mài không thành đồ quý, chỉ có nghiêm khắc, mới có tương lai. Con
từ nhỏ đọc sách không ít hơn bố mấy, con cũng 20 mươi mấy rồi, không còn là trẻ con nữa, tất cả những đạo lí con đều hiểu. Thủ Thủ, hành động
cũng cần có chừng mực, bất cứ việc gì vượt quá chừng mực, đều là không
tốt.”
(*chú: Luận Ngữ, Đại Học, Trung Dung)
Thủ Thủ sắc mặt ngược lại vô cùng bình tĩnh: “Bố nói xong chưa ạ?”
“Con có ý gì đây?”
“Bố ạ, bố không cần phải nói khéo như thế, càng không cần chụp mũ gì cho con cả, cũng càng khỏi phải lấy bà ngoại ra dạy dỗ con. Bố dựa vào cái
gì mà nhắc đến ông bà ngoại? Bố có xứng đáng với ông bà ở nhà không?
Không phải người phụ nữ kia đến khóc lóc kể lể với bố, không phải bà ta
đến nói với bố, thế nên bố mới gọi con đến dạy cho một trận chứ. Con
không cho rằng con làm sai cái gì cả, con chỉ không muốn đặt người đáng
ghét lọt được vào trong tầm mắt của mình thế thôi.”
Thủ Thủ cười nhạt: “Còn đây là ý gì ư? Bố ạ, trong lòng bố biết rõ nhất.”
“Thủ Thủ, con làm thế với người khác là không hề công bằng, nhất là đối với Uyển Uyển….”
Thủ Thủ vẫn lạnh nhạt cười cắt ngang: “Bố ạ, nếu như bố cảm thấy thế này đối với con bé là không công bằng, vậy bố nên dắt nó về nhà đi, công bố với thiên hạ rằng đây là con gái bố. Uyển Uyển….Uyển Uyển à….gọi thân
mật thật đấy…..bố ạ, con rất khâm phục bố, bố thậm chí còn dùng thứ tự
nhà họ Diệp đặt tên cho nó. Ắt hẳn phải suy nghĩ nhiều lắm! Sao bố không dứt khoát đổi tên thành Diệp Thận Uyển đi! Bố lo gì nào? Bố lo danh dự, lo địa vị của mình ư? Năm đó bố có dũng khí làm loại chuyện này, vậy
cũng nên có dũng khí đi gánh vác hậu quả chứ ạ!”
“Thủ Thủ! Con càng nói càng hư không thể tưởng nổi! Cho con ăn học bao nhiêu năm, là để con nói những lời này với bố đấy à?
Giọng cô bắt đầu run lên: “Mẹ con không dạy con gì cả, mẹ chỉ kể cho con nghe một câu chuyện cổ tích. Một cô gái 17 tuổi, ngàn dặm xa xôi, ngồi
tàu 4 ngày 3 đêm, theo đuổi một tình yêu trong cổ thích mà thôi. Bố, bố
biết bố tàn nhẫn lắm không, bố đem thứ đẹp đẽ nhất trên thế giới này đập vỡ trước mặt con, con không biết con còn có thể tin tưởng vào cái gì,
con không biết con còn có thể tin tưởng vào ai nữa đây.”
Diệp Dụ Hằng trầm lặng một phút chốc mới nói: “Bố có lỗi, con không thể
giận cá chém thớt với Uyển Uyển được, con bé vô tội. Em ấy năm nay mới
chỉ có 13 tuổi….Ngày hôm qua thông báo hủy tiết mục độc tấu, em ấy buồn
lòng đến nỗi không làm gì được, chỉ nhốt mình trong phòng khóc đến cả
một ngày…Lần này xem như cho qua đi, bố hy vọng con một vừa hai phải,
đừng có lần sau nữa.”
“Lần này con làm thế, lần sau con vẫn sẽ làm thế! Bố có từng nghĩ cho
con không? Con cũng là con gái của bố, bố có từng nghĩ cho con không?”
Thủ Thủ chỉ cảm giác không thể nín nhịn được nữa, nước mắt cuộn trào
lên, “Con từng khóc bao nhiêu lần rồi bố biết không? Con buồn lòng bao
nhiêu lần rồi bố biết không? Người ta ngưỡng mộ con có được một hạnh
phúc giống như công chúa, bố biết từ đỉnh cao hạnh phúc ngã lộn cổ xuống có ý vị gì không? So với từ nhỏ không biết gì đến hạnh phúc còn khổ sở
hơn gấp bội phần! Bố à, bố thật sự rất tàn nhẫn, bố dùng cách này làm
tổn thương mẹ, dùng cách này làm tổn thương con, bố còn yêu cầu con phải độ lượng, con không làm được đâu! Con không làm được đâu bố ạ! Con nói
với bố, nếu như giết người không phạm pháp, con nhất định sẽ giết bằng
được hai kẻ bọn họ! Bởi vì bọn họ cướp đi mọi thứ thuộc về con, bọn họ
cướp đi mọi thứ thuộc về mẹ con! Con vĩnh viễn không tha thứ cho lũ
người bọn họ! Con nói rồi đấy, có thể bây giờ con không đụng được vào
bọn họ, nhưng bố giữ được mẹ con họ 1 lúc, giữ không được mẹ con họ cả
một đời, tương lai thế nào cũng có 1 ngày, con sẽ đem tất cả những khổ
sở mà con chịu đựng, tất thảy đáp trả lại cho lũ người đó! Con sẽ khiến
bọn họ sống khổ hơn con gấp nghìn lần vạn lần! Con sẽ khiến mẹ con bọn
họ sống còn không bằng chết!”
“Bốp!”
Diệp Dụ Hằng không thể nhịn được, giáng cho cô một cái bạt tai: “Con điên rồi chắc?”
Tát xong ông mới sững sờ, Thủ Thủ lùi lại phía sau, lung lay như chực
đổ, dường như cũng không tin vào những gì đã xảy ra. Diệp Dụ Hằng hít
một hơi, lên tiếng gọi: “Thủ Thủ….”
Thủ Thủ trái lại nghiêng mặt qua, kéo theo cái cười mỉm, cái cười ấy so
với khóc còn khiến ông cảm giác hoảng sợ hơn. Cô từng từ từng chữ nói:
“Bố ạ, bố thật sự cho rằng, 3 năm trước con vì muốn cưới Kỷ Nam Phương
mà tự sát sao?”
Sắc mặt Diệp Dụ Hằng khẽ kinh hãi: “Thủ Thủ!”
Cô quay đầu chạy đi, tài xế đứng dưới lầu đợi, thấy cô ra liền giúp cô
mở cửa xe. Thư kí Tào thở hồng hộc đuổi theo xuống dưới: “Thủ Thủ, đừng
đi, có gì từ từ nói, đừng nóng nảy trẻ con thế mà.”
“Lái xe đi!”
Thư kí Tào chặn mở cửa xe: “Thủ Thủ, cô bình tĩnh một chút, bố cô đợt này sức khỏe không tốt lắm, cô thông cảm cho ông ấy….
“Chú lái xe đi chứ!”
“Thủ Thủ….”
Cô cuối cùng lên cơn cuồng loạn: “Các người buông tha cho tôi có được
không hả? Tôi không muốn ở lại nơi này nữa! Tôi không muốn gặp ông ấy
nữa! Tôi không muốn đối mặt với tất cả những thứ này nữa! Các người để
tôi yên ổn một lúc có được không hả? Tôi muốn về nhà! Tôi muốn về nhà
tôi… Các người để tôi về nhà được chưa đây…..”
Dòng nước mắt nóng hôi hổi chực trào ra, chỉ có mình cô biết, cô không
phải muốn về nhà, cô chỉ muốn về lại như trước kia, về lại quãng thời
gian không hề hay biết một cái gì như trước kia. Trước kia cô vẫn còn là cô công chúa nhỏ vô tư lự, là hạt minh châu duy nhất của bố mẹ, là mục
tiêu cưng chiều của tất thảy mọi người. Dù cho người của cả thế giới này đều không được như ý, cô vẫn có thể đạt được hạnh phúc. Bởi vì cô có
một mái nhà hạnh phúc, có người mẹ thương yêu cô nhất…. và một người
bố….
Thư kí Tào cuối cùng đóng cửa xe lại, dặn dò tài xế: “Tiễn cô ấy về tận nhà.”
Chiếc xe trong dòng nước mắt mờ nhạt cuối cùng cũng nổ máy, nước mắt
không ngừng trào lên, đến cô cũng không hiểu, vì sao có thể chảy nhiều
nước mắt đến thế. 3 năm tất thảy giống như một cơn ác mộng, cái khoảnh
khắc cô vô tình biết được tất cả ấy dường như là thời điểm mọi thứ sụp
đổ! Tất thảy niềm tin cô níu giữ hóa ra đều là giả dối, những thứ cô
tưởng rằng mình đang có đều là giả dối! Hạnh phúc là sự giả dối, cổ tích là thứ giả dối, tốt đẹp là điều giả dối, đến yêu thương cũng đều là dối trá! Cái gì cũng không có, chỉ có sự thật trần trụi khiến người ta phải tởm lợm.
Không ai có thể san sẻ cùng cô, loại hoàn cảnh tuyệt vọng ấy. Cô nuốt cả một lọ thuốc an thần, lại bị dì giúp việc đã quen cẩn thận phát hiện
ra, mang cô đến ngay bệnh viện rửa ruột. Tỉnh trở lại người đầu tiên cô
nhìn thấy là mẹ mình, Thủ Thủ dường như tan nát cõi lòng.
Mẹ mọp trước giường bệnh mà khổ sở: “Thủ Thủ à, đứa trẻ ngốc nghếch này, con mà có mệnh hệ gì thì mẹ sống thế nào đây? Con bảo mẹ phải sống thế
nào đây?”
Vì câu nói ấy, cô nằm trên giường bệnh không ngừng rớt nước mắt, cứ một
mực giàn giụa, cứ giống như nước mắt của cả đời này cả kiếp này đều đã
chảy đến khô cạn, cứ giống như đem máu huyết của cả cơ thể hòa cùng nước mắt đều chảy đến khô mòn. Cô không muốn sống nữa, nhưng mẹ chỉ còn có
cô mà thôi, cô làm sao có thể bỏ rơi mẹ chứ, cô làm sao có thể chứ…..
Mẹ cô không biết gì cả, đến nỗi luôn hỏi cô vì sao lại làm chuyện ngốc
nghếch ấy. Sống ở đời người cô lần đầu tiên hiểu rằng, hóa ra người
không biết một cái gì, hóa ra người như vậy mới là người hạnh phúc nhất.
Dù cho hạnh phúc kia chỉ là giả tạo, cô cũng muốn giữ lại thật chặt cho mẹ mình.
Thế nên sau cùng bế tắc đến không còn cách nào khác, cô chỉ còn cách thốt ra 3 chữ: “Kỷ Nam Phương.”
Mẹ ôm lấy cô khóc không ngừng, chỉ lặp đi lặp lại bảo: “Đứa trẻ ngốc
nghếch này! Mẹ chỉ nói con suy nghĩ thận trọng thôi mà, chứ có nói không đồng ý các con đâu. Con bé ngốc nghếch này….”
Kỷ gia biết chuyện sau đó càng làm chấn động hơn, mẹ Kỷ Nam Phương lập
tức vội vã đến bệnh viện, bố Kỷ Nam Phương không cần biết “ba bảy hai
mươi mốt” gì nữa, trước tiên đánh Kỷ Nam Phương một trận, sau đó đuổi
anh đi cầu hôn.
Bộ dạng của Kỷ Nam Phương khó coi đến cùng cực, một người diện mạo tuấn
tú như anh là thế, hôm nay đến râu cũng còn chưa cạo, dưới cằm đã lún
phún màu xanh nhàn nhạt, sắc mặt dường như so với người đang nằm trên
giường bệnh là Thủ Thủ còn tệ hại hơn: “Sao em lại dại thế này hả? Em
muốn làm chuyện dại dột cũng phải bàn bạc với anh một tiếng chứ, anh với em cùng một phe cơ mà”
Thủ Thủ đành phải nói: “Thực ra em chỉ hù mọi người thôi.”
“Vậy muốn hù bọn họ cũng phải để 2 đứa phe mình cùng hù chứ.” Biểu cảm
lúc đó của anh chực như suýt bật khóc, “Một mình em sao lại làm chuyện
ngu xuẩn thế này?”
Mặc dù phòng bệnh chỉ có 2 người bọn họ, nhưng biểu cảm của anh dường như thật sự đau đớn đến tốt cùng, cô rốt cuộc bật cười.
“Em lại còn cười à! Em còn cười được nữa cơ à! Sao em lại thiếu lương
tâm thế này nhỉ!” Anh nhìn thì hung hãn, nhưng giọng lại mềm đi, “Em
cưới anh, nhé, anh xin em cưới anh đấy, được không, em mà không cưới
anh, bố anh lột da anh mất.”
Cô xuất viện không lâu sau cả 2 nhà đã bắt đầu chuẩn bị hôn lễ, bạn bè
thân thích của 2 nhà quá nhiều, cứ trú ở nước ngoài còn nhiều hơn, ròng
rã cả tháng trời mới quyết định xong danh sách khách mời, cố gắng khiêm
nhường hết mức nhưng cũng tránh không khỏi việc long trọng.
Cô dường như cũng không nhìn qua, Thủ Thủ luôn nhớ sáng sớm ngày hôm ấy, nụ cười của mẹ dịu dàng mà mỹ lễ. Mẹ ngồi bên cạnh đưa mắt nhìn mấy
người trợ lý vây quanh Thủ Thủ giúp cô thay áo cưới, nhìn nhà tạo mẫu
tóc cùng chuyên viên trang điểm bận bịu, mẹ cứ mỉm cười ngắm nhìn….sau
cùng đôi môi ấm mềm của mẹ hiền hậu hôn lên trán cô: “Con gái ngoan, mẹ
hy vọng con gái mẹ luôn luôn hạnh phúc.”
Hôn lễ theo nghi thức đông tây kết hợp, mùa xuân ấm áp hoa nở, tiệc cưới buổi tối được tổ chức bên bờ biển. Một sân cỏ hướng ra mặt biển, sau
thảm cỏ đều trồng cây bích đào rực rỡ, hoa đào nở rộ đến đỏ như lửa
trắng như lau, giữa vô số ngọn bóng đèn chiếu rọi lên, một mảng lớn thật là lớn hoa và biển còn tươi sáng rực rỡ hơn cả, rất nhiều những con
người đã khắc sâu hình ảnh hoa đào nơi đáy lòng, đều cảm thấy nơi đây
tựa như một bộ phim có sử dụng hiệu ứng đặc biệt, đẹp đến như là tiên
cảnh. Lúc đầu khách khứa chỉ có 300 người, đơn thuần là bạn bè thân
thích cả 2 nhà, cũng không có người ngoài.
Bởi vì ông cụ bên nhà họ Thịnh sớm đã lên tiếng: “Hôn lễ của Thủ Thủ nhà ta, mấy đứa thế nào cũng phải làm cho thấu tình đạt lí! Quyết không
được để con bé tủi thân.” Thế là 3 ông cậu của Thủ Thủ đặc biệt từ 2
tháng trước, dưới mối quan hệ xã hội của công ty đã lôi từ Mỹ về đội ngũ tinh nhuệ, phụ trách sắp đặt đám cưới này, phải đạt đến thập toàn thập
mỹ mới thôi.
Thực ra Thủ Thủ duy nhất chỉ có cảm giác đấy là mệt, cô cả ngày trừ đôi
giầy vải thêu hoa mặc với lễ phục kiểu Trung Quốc ra, giầy mặc với những bộ khác đều là gót cao chừng 10 phân. Đã thế lại còn phải nhảy với Kỷ
Nam Phương điệu waltz đầu tiên nữa chứ, may mà con gái nhà họ Thịnh kỹ
năng nhảy từ bé đã thành thục, điệu waltz này vẫn hào hứng như cũ, nhẹ
nhàng như cánh bướm. 6 người phụ dâu có cả bạn thân của cô Nguyễn Giang
Tây, Giang Tây nói: “Tớ tương lai có kết hôn nhất định bay ra nước ngoài mà đăng ký, đỡ phải giống như cậu.”
“Hòa Bình nhà cậu có chắc đồng ý không?”
Bạn trai cô ấy – Mạnh Hòa Bình hôm nay cũng là một trong những phù rể,
cùng với mấy phù rể khác giúp Kỷ Nam Phương luân phiên mừng rượu khách
khứa, chặn đứng từng tốp mũi nhọn tấn công vào chú rể.
Giang Tây toét miệng cười: “Anh ấy bảo anh ấy nghe tớ hết mà.”
Giang Tây đứng trước một cây đào, cành đào đỏ đang khoe sắc rung rinh
trước gió, vài cánh hoa lạc trên tóc cô ấy, lại có vài cánh hoa đậu trên vai áo bộ lễ phục, nụ cười cô ấy còn mang nét ngọt dịu của gió xuân. Cứ thế yêu nhau, cái gì cũng nghe người yêu sắp xếp, những năm tháng tương lai, thời gian vĩnh cửu đều đặt cả vào tay anh ấy, nắm tay, đi cùng
nhau đến một đời già nua. Thủ Thủ cảm giác hốt hoảng, mưa hoa càng rơi
càng vội, tựa như gió đông một đêm thổi tới, mà ngàn cây vạn cây, ráng
mây thắm đượm hóa thành cơn mưa.
Tài xế đưa Thủ Thủ về thẳng đến nhà, Thủ Thủ cứ lặng lẽ đi thẳng lên
lầu, mẹ vẫn ở Thụy Sĩ chưa về, trong nhà quạnh quẽ lạnh lẽo, dì Tống từ
phía đằng sau nhà bước vào, chỉ kịp nhìn thấy cô đã bước lên cầu thang,
liền hỏi: “Thủ Thủ cháu về rồi à? Bữa tối cháu muốn ăn gì?”
Thủ Thủ cũng không ngoảnh đầu lại, đứng ở cầu thang ngưng một lúc mới nói: “Cháu không ăn cơm ở nhà đâu.”
Cô thay bộ quần áo mới rồi xuống lầu, dì Tống lại cũng chỉ kịp nhìn thấy bóng cô vội vã, vẫn hỏi: “Thủ Thủ, cháu ra ngoài sao, hay bảo lái xe
đưa cháu đi nhé?”
“Không cần đâu, Nam Phương sắp đến rồi, anh ấy đến đón cháu.”
“Ừ, vậy thôi.”
Cô đi thẳng ra cổng chính, làn xe kéo dài thành tĩnh mịch, cô đi bộ rất
lâu mới ra được phía đường cái, lại xuôi theo con đường đi một lúc rất
lâu nữa mới vẫy một chiếc taxi: “Đến trạm xe điện.”
“Tiểu thư, cô đến trạm xe nào?”
“Trạm xe điện gần đây nhất.”
“Tiểu Thư à, vậy cô xuống xe đi, đi thẳng thêm 200 mét nữa là tới, cô nhìn thấy chưa, chỗ giống lô-cốt kia kìa.”
Cô cảm thấy hơi nực cười: “Chú à, cảm ơn chú.”
“Không cần, không cần.”
Cô trước nay chưa từng ngồi tầu điện ngầm ở thành phố này, lần đáp xe
điện cuối cùng hình như vẫn còn là lúc ở London cùng với Giang Tây, may
mà bản đồ bến xe rất rõ ràng, cô suôn sẻ đến được nơi cần đi, lại không
lỡ trạm nào, cũng không ngồi ngược chuyến nào.
Ra khỏi bến xe điện lại bắt taxi, cuối cùng tìm được con đường đấy, cả
thể con phố đều một kiểu cửa tiệm, mặt bằng không rộng lắm, nhìn kĩ thì
cũng đều như nhau, nhưng đi sâu vào thì như một túi càn khôn, trên trời
dưới đất đủ loại mẫu mã bày trên kệ tường, không thiếu một vật gì, có
rất nhiều thứ Thủ Thủ còn không hiểu dùng để làm gì, cô giống như lần
đầu tiên cảm thấy rối ren hoa mắt, vừa đi đường vừa ngắm nghía, vẫn chưa tìm ra cửa tiệm trong ký ức ấy, sau cùng cũng vào đại một cửa hàng, chủ cửa hàng nghênh đón chào hỏi: “Cô gái, muốn mua đồ trang bị gì vậy?”
Chủ cửa hàng khoảng chừng ba mươi mấy, râu ria đầy mặt, bù xù nhìn còn
tưởng là người rừng, vừa cười đã lộ ra cả một miệng đầy răng, lại càng
giống người rừng hơn: “Chọn được gì chưa? Có cần tôi giúp cô giới thiệu
qua không?”
Thủ Thủ nhìn bộ râu ria ấy mới chợt nhớ ra, chính là cửa hàng này đây,
cô còn nhớ chủ cửa hàng họ Hồ, bởi lẽ lần trước Dịch Trường Ninh đưa cô
đến, nghe được ông chủ tự giới thiệu mình họ Hồ, lại còn nhẹ nhàng đùa
với cô: “Có thấy anh này giống Hồ Nhất Đao của Kim Dung không?”
(*chú: chữ “hồ” trong tiếng trung còn có nghĩa là “râu”, “râu ria”)
Thế nên cô gọi một tiếng: “Ông chủ Hồ.”
“Ồ, cô là khách quen giới thiệu đến à?” ông chủ Hồ gãi gãi đầu: “Xem ra
lại phải giảm giá rồi, nào nào, nói xem, cô em muốn đi đâu? Leo đỉnh
Everest à, hay du sông Kim Sa, hay Lhasa, hay xuống Mê Kông? Hoặc xuôi
dòng Tam Giang à, hay là đi xem thượng nguồn Hoàng Hà?”
“Thực ra tôi chỉ muốn đi loanh quanh thôi…”
“Phượt bộ à?” Anh Hồ ngoác miệng cười, “Cô là người mới đi phượt đúng
không? Nào nào, tôi giới thiệu cho một vài trang bị nhập môn.”
Anh Hồ thực ra rất nhiệt tình, đưa cho cô không ít thứ, lại giúp cô phối đồ thành cả bộ trang bị vừa nhẹ nhàng vừa thực dụng: “Lều bạt này, túi
chống ẩm này, túi ngủ này, áo gió này, ủng leo núi này, bình nước, đèn
pin cầm tay, mũ có đèn nữa….”
Thủ Thủ không ngờ phải cần đến nhiều thứ như thế, hơn nữa mỗi thứ đều
thiết kế thấu đáo, không thể thiếu được. Anh Hồ giúp cô thu gọn vào một
ba lô to, Thủ Thủ cũng cảm giác tới kinh ngạc, ăn uống vui chơi ngủ nghỉ đủ cả, lại một ba lô to cái gì cũng nhét được vào.
Anh Hồ còn đặt vào trong ba lô cho cô vài túi lương khô: “Lúc cô xuất
phát, ghé qua siêu thị mua thêm thứ gì có sô cô la mang theo, loại đấy
bổ sung nhiệt lượng tốt nhất đấy.”
Thủ Thủ đã đi thay quần áo, áo gió mặc lên cảm giác rất có sức sống.
Trên lưng khoác ba lô, may mà không nặng như vẫn tưởng, anh Hồ vểnh ngón tay cái biểu lộ ý với cô: “Đẹp đấy!”
Bản thân cô tự mình nhìn qua chiếc gương chiều ngang chật hẹp, cũng cảm thấy khá ra dáng.
Trước tiên qua siêu thị mua sô cô la và mì ăn liền, sau đó đi thẳng đến
ga tàu hỏa, mua một vé chuyến gần nhất, chán chường ngồi trong ga đợi
tàu. Trong phòng chờ có rất nhiều người, bởi vì học sinh cũng sắp đến kỳ nghỉ đông, nơi nơi đều có người đứng xếp hàng, không ít người kê báo
ngồi dưới đất, cô chưa từng có dịp được gặp những trường hợp này, bản
thân còn không tin mình có thể lách lên được tàu không nữa đây.
Trên thực tế cô lo lắng quá thừa thãi, lúc soát vé cô hóa ra không cần
phải tiến lên phía trước, toàn bộ người đằng sau đã dồn cô lên rồi, lúc
lên được đến tàu mà vẫn lơ mơ chưa rõ mình len lên được bằng cách nào,
nhưng cũng không còn chỗ ngồi nữa.
Cô cả cuộc đời lần đầu tiên đi tàu lúc nửa đêm nửa hôm, tàu hỏa đi chậm
rì rì, lúc đi lúc dừng, cô lúc đầu thì đứng, sau cùng chân rã rời, lại
ngồi mọp trên ba lô, người bắt đầu buồn ngủ, nhưng khoang tàu nhiều
người vô cùng, tiếng nói chuyện bô bô, còn tiếng trẻ con vừa khóc vừa
cười, cô mệt lử khép lại đôi mắt, cực nhọc nghĩ, mấy đứa trẻ nhỏ như
thế, sao bố mẹ chúng lại nhét chúng lên tàu, lại nói bây giờ vé máy bay
cũng đều hạ giá rồi , bay qua bay lại không đơn giản hơn hay sao, ít ra
đâu cần phải chịu khổ chịu sở như thế này.
Cuối cùng đến khi tàu dừng bánh, lúc khoác ba lô nhảy xuống bến, chân
cẳng thiếu điều không còn bước nổi. Trời đã sáng, lúc ra khỏi ga, cô còn không phân biệt nổi Đông Tây Nam Bắc, may mà cầm theo tờ chỉ dẫn.
3 năm trước đã in tờ chỉ dẫn này ra, không biết còn có thể dùng được nữa hay không, lúc đó 2 người họ vừa mới quen nhau không lâu, anh hẹn cô đi leo núi ở Trường Thành, lúc nhỏ cô chỉ được các chú các bác dẫn đi
Trường Thành chơi, đều là những nơi có cảnh đẹp dành cho tham quan du
lịch. Từ trước đến nay, chưa từng nghe qua việc đi bộ qua Trường Thành.
Dịch Trường Ninh kể với cô, có rất nhiều du khách nước ngoài đặc biệt
thích đến phượt ở Trường Thành, bởi vì phong cảnh ở Trường Thành vô cùng hùng vĩ.
Thật sự rất mệt, mặc dù trước đó đã chuẩn bị sẵn sàng đầy đủ đồ dùng
rồi, nhưng đó là lần đầu tiên cô đi một chặng đường xa đến thế, dường
như không có đường lên núi, mà Dịch Trường Ninh không ngừng khích lệ cô, cô cũng hăng hái vô cùng, 2 người cứ đi rồi nghỉ, vậy mà cũng gần như
đã hoàn thành toàn bộ hành trình dự tính. Sắc trời nhuốm màu hoàng hôn,
hành trình còn lại đã gần kề, 2 người càng rảo bước, lúc xuống núi, có
một con sóc đột nhiên từ trong bụi cây lao ra, Thủ Thủ “a” một tiếng,
trong lòng tràn ngập thích thú muốn tóm lấy nó, Dịch Trường Ninh gọi:
“Đừng đuổi theo!” Cô đã đạp lên hòn đá, trượt chân ngã nhào, may mà anh
kịp thời túm lấy cánh tay cô, mới không trượt xuống núi, sợ toát cả mồ
hôi hột: “Nguy hiểm qua đi mất.”
Dịch Trường Ninh nói: “Em to gan thật đấy, không nhìn xuống chân xem đây là nơi nào à!”
Cô giờ mới cảm giác mắt cá chân buốt đau kinh khủng, anh cũng nhận ra
ngay: “Sái chân rồi à?” liền quỳ xuống kéo cao chân cô lên, rồi nắn cổ
chân cô, mặc dù anh làm rất nhẹ, nhưng cô đau đến gần như muốn thét thật to, anh nói: “Không biết xương có sao không.”
Anh đỡ ba lô trên lưng xuống, lấy từ bên trong ra 2 bình nước, đút vào
trong túi áo, sau đó quẳng luôn ba lô vào bụi rậm: “Anh cõng em, đi tìm
bác sĩ vậy.”
Thủ Thủ cảm thấy rất áy náy, bởi vì trước đó hai người đến dắt tay cũng
còn rất ít khi: “Vậy ba lô phải làm sao? Hơn nữa anh cõng em rồi làm sao đi được?”
“Thế em quan trọng hay đồ đạc quan trọng nào? Anh cõng em một lúc, từ
Trường Thành đi lên, qua bên đó có điểm dùng, có đường xuống núi rồi.”
anh vừa bực lại vừa buồn cười: “Mau nào! Đêm đến trên núi có sói đấy,
anh không muốn vừa cõng em vừa bị sói đuổi đâu.”
Vừa nhắc đến sói, cô sợ đến hết hồn, lập tức ngoan ngoãn leo lên lưng anh.
Anh cõng cô lên núi, quay về Trường Thành, đường núi có tốt hơn, chỉ là
phải đi càng lúc càng xa hơn, sống lưng anh ấm áp, thênh thang mà quá
đỗi tin cậy.
Sắc trời dần dần sụp tối, đường cũng khó đi. Hơi thở anh dần dần trở lên nặng nề, cô cảm thấy lo lắng: “Em có thể xuống đi được, không cần lo gì đâu.”
Anh nói: “Không được, ngộ nhỡ bị thương đến xương bên trong, là không
đùa được đâu.” Rồi dường như cười đùa: “Anh cõng Bát gới, chẳng mấy khi
có cơ hội.”
Cô mọp trên lưng anh cười khanh khách.
Mặt trời lặn rất đẹp.
Ánh tịch dương như màu máu, Trường Thành tựa như một con rồng khổng lồ
uốn lượn màu xám, chồm mình trên rặng núi, ánh chiều tà mạ lên tất thảy
một lớp ánh kim nhàn nhạt, từng bước chân của họ trên con đường Trường
Thành, chỉ cảm giác trời đất mênh mông, bốn bể không bờ bến, mà họ đón
mặt trời ngụp lặn xuống, phảng phất như muốn đi sâu vào bóng nắng chiều
ấy.
Anh ngừng một lúc nghỉ ngơi, chân cô đứng không vững, đành dựa vào anh, anh cẩn thận vặn mở nắp chai nước, rồi mới đưa cho cô.
Bóng chiều tà khổng lồ đang chầm chậm chìm xuống chân núi không xa, bóng chiều phủ lên mặt anh ánh dát vàng nhàn nhạt. Gió rất to, anh hỏi cô:
“Lạnh không?” Rồi cởi áo gió ra, khoác lên vai cô. Chiếc áo còn mang
theo hơi ấm riêng mình anh, phảng phất hương thơm bạc hà, mát lạnh và
sảng khoái.
Cô uống no nước, nhấp từng ngụm từng ngụm, nắng bao lấy khuôn mặt cô như một búp sen, có hơi ửng màu hồng xinh đẹp, trên môi còn đọng lại vệt
nước long lanh, tựa như giọt sương óng ánh.
Đến nỗi mê hoặc, anh lại không hề nghĩ ngợi gì cứ thế hôn lên môi cô.
Thủ Thủ dường như đến hô hấp cũng dừng lại, chỉ dư lại hơi thở mát rượi
của anh, còn có ấm áp đọng lại quyến luyến bịn rịn. Cho đến khi anh lưu
luyến không nỡ rời xa môi cô, trong mắt cô vẫn y nguyên một nỗi ngượng
ngùng mê man mơ hồ. Đến mức nhìn anh 1 cái thôi hình như cũng trở thành
một chuyện khó khăn vô cùng, cả người như một cục than đá, dường như sắp nhóm lên.
Sụp tối hẳn, bầu trời đêm càng đẹp đẽ, dần dần lóe lên ánh sao, xán lạn
tích tụ như khóm hoa, vừa sáng vừa gần, dường như dang tay là có thể
chạm được vào một khóm nào đó.
Anh kể với cô: “Lúc anh còn nhỏ, vẫn còn ở trong nước, có xem qua 1 bộ
film, tên là , kể về một đám trẻ chạy lên Trường Thành đợi người ngoài hành tinh, trong đó cảnh bầu trời đầy sao rất đẹp, thế
nên anh luôn mơ tưởng xem lên tới Trường Thành ngắm trời sao thì sẽ thế
nào, lần này cuối cùng cũng có cơ hội.”
Cô liền cười: “Trên Trường Thành không có người ngoài hành tinh đâu, Trường Thành chỉ có Chư Bát Giới thôi.”
Anh cũng cười: “Anh thích Chư Bát Giới đấy, có cách gì nào.”
Cô vùi mặt trên lưng anh: “Vậy anh rốt cuộc thích em điểm nào chứ?”
Anh nói: “Anh không biết, thích thì thích thôi, nào có nói rõ được là vì sao đâu.”
Đúng rồi, cô cũng không biết mình vì sao lại yêu anh, nhưng yêu chính là yêu thôi, chẳng cần lí lẽ, cũng chẳng cần nói lí do. Cô không kìm được
áp lên lưng anh, nghe tiếng tim anh đập thùm thụm, cô có chút không yên
tâm hỏi: “Anh ném ba lô đi rồi, chúng ta cũng chẳng còn gì ăn, lỡ gặp
phải Sói thì làm sao?”
Anh cả buổi nửa trêu đùa nửa nghiêm túc: “Nếu thật sự gặp sói ấy à, anh
sẽ hy sinh chút sắc đẹp vậy, nói không chừng là một con sói háo sắc, em
phải nhanh chóng chớp thời cơ chạy đi đấy nhé.”
Chỉ câu này mà thôi, cô càng cảm giác an tâm, có anh ở bên, cô nhất định không cần sợ hãi: “Thế nếu là một đàn sói, vậy phải làm sao đây?”
Nhoài người trên lưng anh, nghe tiếng anh cười nặng trĩu: “Nếu gặp phải
một đàn sói, anh sẽ hát. Nhân viên công ty anh nói, anh hát có thể thu
hút được cả sói đấy. Đến lúc đó anh vừa hát vừa chạy về phía trước, kéo
theo bọn chúng chạy. Em không phải an toàn rồi à?”
Cô thoải mái cười lớn: “Em còn chưa được nghe anh hát nhé, anh mau hát 1 bài cho em nghe đi.”
“Không được! Ngộ nhỡ kéo đàn sói đến thì sao? Hay em hát đi, nhé?”
Cô vẫn còn nhớ, vĩnh viễn vẫn còn nhớ, dưới bầu trời đầy sao rực rỡ ấy,
anh cõng cô, mà cô kề tai anh hát, 2 người đi xuyên qua bầu trời đầy sao ở Trường Thành. Cứ đi, cứ đi, dường như đất trời thênh thang, không
gian bát ngát. Ngày đó cô hát rất nhiều rất rất nhiều bài, lúc còn nhỏ
bà ngoại đã dạy cô bài “Quả bưởi xanh”, đến mẹ cũng thích bài “Cỏ hoa
lan”, lại còn trong trường cũng dạy mấy bài tiếng trung, tiếng anh, thậm chí còn có 2 bài tiếng pháp duy nhất cô thuộc.
Hát đến sau cùng lúc khô họng rát cổ, nhưng trong lòng ngập tràn hớn hở, bởi lẽ bắt gặp nhà dân dưới chân núi đang sáng đèn, giống như sao đầy
trời, cũng sáng rực lấp lánh. Cô và anh đi bao xa như thế, cuối cùng lại quay trở về với thế gian này.
Lúc về đến trước cổng thôn, nhân lúc con đường nhỏ tối mịt mùng, anh
lướt nhẹ qua môi cô một cái: “Đợi một lúc nữa sợ không hôn được.”
Tính trẻ con là thế, hiếm khi bắt gặp lắm. Mặt cô trong bóng tối nóng
rực cả lên, thì thầm nói: “Sau này anh không được phép leo Trường Thành
với người khác đâu đấy.”
Anh trong âm u ấy cũng cười không ra tiếng: “Từ nay về sau, anh chỉ leo Trường Thành với mình em thôi.
Về sau, ‘leo Trường Thành’ trở thành bí mật giữa cô và anh, lúc anh muốn né mọi người, muốn hôn cô, anh luôn khẽ nói với cô: “Này, anh muốn leo
Trường Thành.”
Những dịu ngọt ấy, nay lại đã trở thành quá khứ hư vô huyền ảo mất rồi.
Đến ngày hôm nay, cô một thân một mình đến Trường Thành, đến ngắm bầu trời đầy sao sáng rực rỡ.
Thời tiết cũng không tốt, âm u mịt mùng, hoặc có lẽ cô đến vận may được ngắm sao cũng không còn.
Cô ở ga tàu đã thuê 1 chiếc xe ô tô, đảo điên rối rắm mất đến hơn một
giờ đồng hồ, cuối cùng mới tìm được thôn nhỏ dưới chân núi trước kia.
Ngước đầu lên nhìn, đã có thể thấy dãy núi ngoằn nghèo gồng mình, tựa
như một con rồng khổng lồ màu xám, là Trường Thành trầm mặc, là sống
lưng lịch sử từ cổ chí kim đến nay chưa từng thay đổi. Đã không còn nhìn ra đâu là đầu, đâu là đuôi, chạy dọc theo thế núi, tan biến dần ở bến
bờ tầm mắt.
Trong thôn có vài khách sạn bình dân, 2 năm trở lại đây phượt Trường
Thành đã trở thành hoạt động du lịch bụi có sức hấp dẫn, người trong
thôn nhìn thấy cô vai đeo ba lô cũng không phải chuyện kì quái lắm, chỉ
cho cô chỗ khách sạn.
Cô ở khách sạn tắm rửa qua, lúc ra ngoài ngửi thấy mùi cơm canh, mới sực nhớ ra bản thân mình từ tối ngày hôm qua đến tận bây giờ chưa ăn cơm.
Tay nghề của bà chủ rất tuyệt vời, xào cho cô 2 món, cô ăn vô cùng ngon
miệng. Bà chủ nói chuyện với cô, tò mò hỏi: “Cô bé này, cháu định một
mình lên Trường Thành ư?”
“Vâng ạ.”
“Vậy thì cháu đừng đi xa quá, từ đoạn này trở lên là đường đã tu sửa qua rồi, cháu đi xem ra cũng còn dễ, chứ đi xa thêm chút nữa, một cô gái
như cháu, có thể nguy hiểm đấy. Hôm nay dự báo thời tiết nói buổi tối có thể còn đổ tuyết nữa….”
Rồi càm ràm kể cho cô nghe, có rất nhiều những người đi du lịch bụi gặp
phải nguy hiểm gì đấy, chủ yếu là bên ngoài Trường Thành có rất nhiều
chỗ đang tu sửa, sụp đất rất đáng sợ, thế nên rất khó leo trèo.
“Cô à, không sao đâu, trước đây cháu từng đi 1 lần rồi. Hôm nay cháu chỉ đi loanh quanh xem thôi, không việc gì phải lo đâu.”
Thực ra trong lòng cô đã không còn điểm dừng, dù cho sụt lún kia có bao
nhiêu nguy hiểm đi chăng nữa. Khoác ba lô lên chầm chầm men theo đường
lên Trường Thành. Con đường đoạn đầu rất dễ nhận ra là vừa mới được tu
sửa xong, rộng rãi bằng phẳng, so với Trường Thành ở Bá Đạt Lĩnh cũng
xấp xỉ như nhau. Thời tiết không thuận lợi, mây đen phủ dầy đặc, bầu
trời dường như chạm tay là có thể với tới, may mà không nổi gió, người
leo núi lác đác, đi một đoạn lâu sau, cuối cùng gặp được một tốp sinh
viên, tầm 7 8 người, trên lưng đều đeo ba lô, còn cả trạc giá đỡ máy ảnh 3 chân, ầm ĩ huyên náo vô cùng. Cô ngừng nghỉ một lúc rồi lại đi về
phía trước, không lâu sau tốp sinh viên đã vượt qua cô, có người giơ tay với cô: “Hi!”
Cô cũng vẫy tay lại: “Hi!”
Đám đông sinh viên ấy đi rất nhanh, chẳng mấy mà đã khuất sau những bức
tường nhấp nhô. Địa hình núi bắt đầu dốc ngược, cô chuyên chú tập trung
vào leo núi, lúc bắt đầu cũng không thành thạo gì, sau này từ từ nghĩ
đến Dịch Trường Ninh hồi trước từng dạy cô chút ít kinh nghiệm, hiểu ra
làm thế để tiết kiệm sức lực. Cuối cùng leo lên được một đỉnh núi, đứng
trên vọng lâu, tức khắc bỗng nhiên có cảm giác thoải mái mà xưa nay chưa từng xuất hiện.
Đất trời bao la, chỉ có thành lũy không ngừng vươn dài về phía trước,
ngọn núi này cao hơn ngọn núi kia, đỉnh vọng lâu này hiểm thế hơn đỉnh
vọng lâu kia. Cô cả một dọc đường, cũng không cảm giác trầy trật, cũng
không biết rốt cuộc là đi được bao xa rồi, dù sao cũng đã vượt qua vài
đỉnh vọng lâu, mới dừng lại nghỉ ngơi. Cô uống chút nước, đứng trên vọng lâu quay đầu nhìn lại, chỉ thấy quan ải trùng điệp, cảnh chiều chạng
vạng, mà núi sông im lìm. Dường như nơi chót vót này, chỉ còn sót lại
mình cô.
Cô đơn lắm, nhưng trong lồng ngực ngược lại có một mảnh thư thái.
Đứng ở một nơi cao như thế, phóng hết tầm mắt đi, trời cùng đất hùng vĩ
khiến con người ta sâu sắc cảm nhận được bản thân sao nhỏ bé đến thế.
Cô vẫn tiếp tục đi về phía trước, đường càng ngày càng hẹp, có rất nhiều nơi đều đã đổ nát, con đường cũng càng ngày càng dốc, có một đoạn tường thành chừng như dốc đến dựng thẳng đứng, hơn nữa còn bị thời gian mài
mòn rất nhiều, giống như một đống gạch phế thải bị ai đó đập bỏ, cứ thế
trút từ trên đỉnh núi trút xuống. Cô đành đồng thời cả tay lẫn chân leo
lên, vừa mới leo lên được lưng trừng, trên mặt đột nhiên buốt lạnh, thì
ra là có tuyết rơi.
Vạn bông tuyết nhỏ bị gió cuốn lấy trong núi, cả một màn trời đất chốc
lát bị chụp trong tấm mành tuyết rơi mịt mù, vô số bụi hoa 6 cánh rơi
xuống. Triền núi xám bạc từng chút tô thành màu trắng nhợt nhạt. Trời
sụp tối rất nhanh, cô bắt đầu do dự, quay về giờ không còn kịp nữa rồi,
cũng không thể nữa rồi. Đêm sâu có lẽ còn đóng băng, cô phải mau chóng
nghĩ cách chống lều trại thôi, sau đó nhóm lửa, tốt nhất là phải đuổi
kịp được tốp sinh viên vừa nãy, đi cùng bọn họ có lẽ an toàn hơn.
Không còn đường lùi, duy chỉ có hy vọng cố đến được đỉnh vọng lâu kế
tiếp trong thời gian nhanh nhất. Cô nhớ lần trước, từng gặp không ít lầu vọng lâu còn được bảo tồn đương đối hoàn hảo, có thể cắm trại được. Lầu vọng lâu cô vừa đi qua cũng còn khá tốt, so với nhà dân cũng kiên cố
hơn khá nhiều, bờ tường dầy đến tiếng gió cũng không còn không lọt qua.
Cô lấy đèn ra, từng bước tiến lên phía trước, tuyết rơi đường trơn, cô
không quen đeo găng tay, không bám chặt được vào tường thành, cô cắn
răng gỡ găng tay ra, bắt đầu tay không rờ rẫm.
Buốt lạnh, tuyết càng rơi càng lớn, mà thế núi càng lúc càng dốc, cô leo đến càng leo càng chậm.
Trời sụp tối hẳn, gió thét gào, nhiệt độ hạ xuống mức thấp nhất, vô số
bông tuyết rét cóng vỗ vào mặt cô, cô bắt đầu cảm giác vừa lạnh vừa đói.
Một kiểu tuyệt vọng trước nay chưa từng có dần dần xâm nhập trong ý
nghĩ, hoặc có lẽ cô mãi mãi không cách nào đến được lầu vọng lâu tiếp
theo, hoặc biết đâu lầu vọng lâu tiếp theo đã sụp rồi, hay cô đêm nay
đành hóa băng trên núi này……