Đời Này Kiếp Này

Thủ Thủ gác điện thoại, không kìm được bàng hoàng đứng bên cửa sổ.

Bên ngoài ô cửa là một vệt xanh ngọc bích, nắng giữa trưa soi tỏa, mà
mặt biển điểm lên những đốm buồm trắng, đội tuyển Olympic quốc gia đang
dàn hàng luyện tập. Nắng đổ trên người cô có phần oi ả, gió đẩy rèm cửa
trắng tinh hây hẩy tung bay, gió vuốt lên tóc cô, chiếc khăn quàng cổ
cũng bị gió thổi phất phơ, cà vào mặt ngứa ngáy, cô nhớ ra, chiếc khăn
này là của Kỷ Nam Phương tặng, lúc ấy họ vừa mới cưới nhau, vốn sáng
ngày hôm sau sẽ bay đi hưởng tuần trăng mặt, thế nên sáng sớm hôm ấy,
vùa đánh răng xong, anh không biết từ lúc nào nhảy vọt vào nhà tắm, ôm
lấy cô từ phía sau, hôn cô: “Chào em.”

Cô còn chưa quen lắm mới nụ hôn của anh, chỉ úp mở lên tiếng trả lời, anh đã lấy chiếc khăn ra tặng cho cô: “Tặng em đấy.”

Lúc cưới nhau anh cũng tặng cô rất nhiều thứ, phần lớn đều là đồ trang
sức quý giá, thực ra trưởng bối trong nhà cũng tặng cô nữa, cô bao giờ
cũng lễ phép cám ơn, rồi khi về nhà thì cất vào trong hộp trang sức.

Lụa tơ tằm sờ trên tay mềm mại, tựa như một đụn mây, quấn quanh đầu ngón tay, hoa văn trắng điểm trên nền đen, đẹp vô cùng, cô vốn tưởng là khăn hiệu Hermes, nhưng phong cách hoa văn chẳng giống lắm, quả nhiên anh
nói: “Anh tự nhuộm đấy.”

Thủ Thủ kinh ngạc, giống như nhìn phải một người ngoài hành tinh là anh, anh lại bật cười ha ha: “Không ngờ chứ gì, hồi trước chuyên ngành của
anh là Hóa học mà.”

Thủ Thủ chỉ cảm giác ngược đời, cũng không rõ anh từng dùng chiêu này dụ được bao nhiêu cô bé vây tròn xung quanh anh rồi. Nhưng màu sắc chiếc
khăn rất nền nã, phối với quần áo gì cũng uổng công, lần này đi công
tác, cô tiện tay cầm theo 2 chiếc khăn quàng cổ, không ngờ có cả chiếc
khăn này.

Có tiếng chuông cửa, cô ra mở, thì ra là Đường Đường ở phòng bên cạnh, nói với cô: “Đi ăn cơm đi, đối tác mời bữa hải sản.”

“Tớ hơi mệt.” Thực ra cô bị bệnh cũng gần một tuần nay rồi, như kiểu cảm cúm, mê mê man man không sức sống, cả người bải hoải, nhưng cổ họng lại không đau, cũng chẳng phát sốt, thế nên cũng ngại uống thuốc. Mỗi ngày
đều uống một chai nước kim ngân, dây dưa rề rà mãi vẫn không đỡ hơn:
“Trưa nay tớ không đi đâu.”

Đường Đường hiểu cô không thích đi xã giao với mấy tay doanh nghiệp, bèn bảo: “Thế cũng được, cậu nghỉ ngơi đi, muốn ăn gì để tớ mang về cho?”

Thủ Thủ nói: “Không cần đâu, lúc ngủ dậy tớ tự mình đi ăn ít cháo là được rồi.”

“Ừ, cậu tự chăm sóc nhé.”

Đường Đường đi rồi, căn phòng cũng lắng xuống yên tĩnh, chỉ nghe tiếng
gió lay rèm cửa, nắng vụn vỡ rọi trên giường, Thủ Thủ cảm giác mệt mỏi,
thế là ngủ một giấc.

Rồi lại bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, ngủ mê mệt rồi cũng chẳng
còn nhìn ra ai gọi đến: “A lô, Diệp Thận Thủ nghe đây ạ.”

“Thủ Thủ.”

Tiếng Dịch Trường Ninh mát rượi như làn nước, phảng phất hương bạc hà
dịu nhẹ, khiến cô dần dần bừng tỉnh từ trong cơn mê man, anh hỏi: “Bận
à?”

“Em đang ngủ ở khách sạn.”

“Em không khỏe à?” Giọng anh đượm sự lo lắng: “Không quen khí hậu sao?”

“Không phải đâu, chỉ mệt chút thôi.”

“Vậy còn sức ra ngoài không, anh mời em ăn cơm.”

Thủ Thủ bật cười: “Anh bay qua đây đi.”

Anh cũng cười trong điện thoại: “Được thôi, anh bay qua ngay, em đợi đấy.”

Lời còn chưa dứt, chuông cửa đíng đong đíng đong vang lên, Thủ Thủ nghĩ
chắc bạn đồng nghiệp quay về rồi, nhìn hé qua cửa, lại là Dịch Trường
Ninh.

Chỉ cảm giác vui mừng phát cuồng, trong lòng tràn ngập hớn hở, vừa mở
cửa đã nhào vào lòng anh, ngửa mặt chỉ cười: “Sao anh lại đến?”

Dịch Trường Ninh cười ôm cô: “Sao anh lại không thể đến chứ?”

Cô được anh bế xoay 2 vòng, xoay đến chóng cả mặt, liền vùng khỏi cánh
tay anh, chỉ ngẩng mặt nhìn anh: “Sao anh lại gầy thành thế này?”

“Em mới gầy ấy.” Anh nói: “So với trước nhẹ hơn rồi.”

“Sao anh đột nhiên lại đến?”

“Anh qua bàn một vụ làm ăn, thế nên vừa hay đến thăm em luôn.”

Anh dẫn cô đi ăn cơm, nhà hàng có cửa sổ hướng ra cảnh biển, thời khắc
hoàng hôn, gió biển lồng lộng, ngàn lớp sóng vỡ, sóng biếc òa lên vô vàn bọt nước li ti, phong cảnh đẹp đẽ lắm, đồ ăn đúng tiêu chuẩn 5 sao,
chẳng mấy khi mà Thủ Thủ có cảm giác vừa miệng, ăn hết veo một đĩa cá
tuyết sốt, Dịch Trường Ninh nói: “Lần đầu tiên anh đến Thanh Đảo, anh
cũng không biết chỗ nào hay ho cả, thế nên dẫn em đến đây.”

Thủ Thủ thích sữa chua tự chế ở đây lắm, uống xong hình như vẫn có cảm
giác dư âm lắng đọng, Dịch Trường Ninh lại gọi giúp cô thêm một phần
nữa.

Thủ Thủ bảo: “Em thì không phải lần đầu tiên đến Thanh Đảo đâu, lúc nhỏ
theo ông bà nội đến đây vài lần rồi, lúc học đại học cũng đi với các bạn thêm vài lẫn nữa, em có thể tạm làm hướng dẫn viên du lịch cũng được.”

Dịch Trường Ninh nói: “Thế nhé, tối nay là em phụ trách hướng dẫn tham quan đấy nhé.”

Buổi tối hai người đến quận Bát Đại, cả đường đi tài xế taxi thao thao
bất tuyệt: “Hai vị đến hưởng tuần trăng mật phải không? Vậy thì nên chụp ảnh cưới ở Thanh Đảo chỗ chúng tôi đi, khu 1, khu 2, cảnh biển chụp lên đẹp vô cùng, có rất nhiều người đến chụp rồi, cứ đến khu phố cổ mà xem, này, không chừng lại chụp thêm bộ ảnh nữa ấy. Không tin anh chị ngày
mai ra bãi biển, người ta đến chụp ảnh cưới nhiều lắm nhé….”

Thủ Thủ cảm thấy khó xử, Dịch Trường Ninh lại rất chăm chú, thường hỏi
lại một vài câu, tiệm ảnh nào chụp đẹp, tiệm ảnh nào chuẩn bị hậu kỳ đặc biết nhất, tài xế thuộc như lòng bàn tay, sau cùng đưa cho họ một tấm
danh thiếp: “Cầm cái này, nói là tôi giới thiệu, họ sẽ giảm giá cho
anh.”

Dịch Trường Ninh cảm ơn rồi nhận lấy, đợi đến quận Bát Đại, lúc xuống xe xong, anh rất tự nhiên kéo tay Thủ Thủ, nói: “Chúng ra đi ăn kem nhé.”

Thực ra quận Bát Đại khắp nơi đều là kiểu nhà cổ, rất nhiều biệt thự cũ
vẫn bảo tồn được dáng dấp năm nào. Tiệm kem trong một căn nhà kiểu cũ,
đèn đuốc sáng trưng, từ xa đã thấy tinh tế đặc sắc như một phân cảnh
trong phim.

Trong tiệm chỉ có tốp năm tốp ba đôi tình nhân, Thủ Thủ vừa ăn cơm xong, không còn buồn ăn nữa, thế nên chỉ gọi một viên kem trà xanh, Dịch
Trường Ninh cũng gọi một tách cà phê ngồi cùng với cô. Vị kem rất ngon,
Thủ Thủ vừa ăn được vài thìa, đột nhiên răng cắn phải cái gì đó.

Một tình tiết có tính rập khuôn, mà Dịch Trường Ninh chỉ nhìn cô mỉm cười.

Chiếc nhẫn cũng không to, nhẫn bằng vàng trắng nhỏ xinh, khảm kim cương
chung quanh, đúng kiểu cô vẫn thích, đơn giản mà trang nhã. Cô nhìn
chiếc nhẫn đang nằm trong lòng bàn tay, cuối cùng cười cười: “Chiêu này
xưa rồi.”

Dịch Trường Ninh nắm tay cô, giúp cô đeo chiếc nhẫn, nói: “Mấy cô ở công ty dạy anh đấy, theo đuổi con gái, nhất định phải tục 1 tý, cách này cổ rồi, nhưng thật lòng là được mà.”

Chiếc nhẫn vừa khít, anh luôn tỉ mỉ như thế, chỉ đối với cô mà thôi.

Bên cạnh có đôi tình nhân đang liếc nhìn, thấy anh đeo nhẫn cho cô, lập
tức vỗ tay lốp bốp, mấy người con gái bên cạnh còn xúc động giơ tay cái
ra dấu với họ, nhân viên tạp vụ cũng nhìn họ cười, cả tiệm hoan hô, còn
có người bảo: “Hôn đi, hôn đi.” Sôi nổi vô cùng, niềm vui tràn ngập, mọi người đều cảm thấy màn này ngọt ngào không gì so đọ được.

Ngọt ngào đến thế, đến dường như không phải là sự thực.

Ánh mắt Thủ Thủ dần nhòa đi, thực ra 3 năm trước Kỷ Nam Phương lúc chính thức cầu hôn cô, là ở nhà cô, là ở trong phòng cô, Thủ Thủ cứ cảm giác
ngày hôm đó anh như thể muốn nói gì đó, nhưng mãi chỉ ngập ngừng không
nói, sau đó anh lấy nhẫn ra, cô mới hiểu, một chiếc nhẫn đúng chuẩn mực
có gắn viên kim cương rất to, lúc đó anh dường như lúng túng vô cùng,
những ngón tay nóng rực, cầm tay cô, nói với cô: “Thủ Thủ à, em lấy anh
nhé? Anh sẽ chăm sóc cả đời này.”

Quãng thời gian ấy, thật sự đã nguội lạnh trong lòng, đờ đẫn để anh đeo
nhẫn vào tay mình, anh cúi người hôn lên môi co, mà môi cô lạnh lẽo lắm, dù cho không hề bật khóc.

Cô chê chiếc nhẫn ấy nặng quá, kiểu dáng cũng không vừa ý, nên chẳng mấy khi đeo, thế mà ngày hôm nay, tất thảy đều trở thành uổng phí, trước
đây cứ đợi rồi lại đợi, đã đợi bao lâu rồi, thật sự đợi được đến ngày
hôm nay, ấy thế mà lại biết rõ, hạnh phúc này, không hề chân thật.

Cô tháo nhẫn ra, để lên bàn.

Dịch Trường Ninh cơ hồ có chút kinh ngạc, chỉ nhìn cô, cô đã đứng dậy đi ra ngoài, anh gọi một tiếng: “Thủ Thủ”. Cô đi rất nhanh, Dịch Trường
Ninh đuổi theo: “Thủ Thủ.”

Lúc cô quay đầu lại, anh đã thấy cả khuôn mặt ấy đầm đìa, anh hỏi: “Sao lại thế.”

Cô không nỡ nói, chỉ đứng ở đó, Dịch Trường Ninh ngắm nhìn cô, ánh đèn
đường kéo bóng cô dài ra đến cực điểm, nhỏ bé yếu ớt tựa như một viền
mây trên trời, tôn lên ánh trăng, mỏng manh đến không lời nào diễn tả
được.

Mà cô chỉ nhìn anh, làn nước nhạt nhòa.

Anh hỏi: “Sao lại thế?”

Cô dường như không thể nói được gì, duy chỉ có nghẹn ngào, anh hiểu ra
một lúc rồi cũng tiến tới bên cô, vùi cô vào lòng mình: “Thủ Thủ….” Anh
nói: “Anh không ép em, anh sẽ đợi, được không, anh đợi em, được không
nào?”

Anh nắm lấy đôi bàn tay cô: “Em đã đợi anh lâu thế rồi, bây giờ, anh cũng sẽ đợi em.”

Thủ Thủ từ Thanh Đảo quay về, cũng vừa lúc Kỷ Nam Phương xuất viện,
Thịnh Khai sợ cô không đến bệnh viện, từ sáng sớm đã gọi tài xế đến đón
cô, liên tiếp mấy ngày làm bố mẹ nổi giận, cô cũng muốn dàn xếp một
chút, thế nên rất nghe lời đến bệnh viện.

Tháo bó bột rồi, nhưng Kỷ Nam Phương đi lại vẫn còn bất tiện lắm, anh
kiên quyết không chịu ngồi xe lăn, bác sĩ cũng hết cách, đang khuyên đến rát cổ rát họng, Thủ Thủ vừa lúc đến.

Lần trước anh đuổi cô đi xong, hai người gần như một tháng không gặp
mặt, Thủ Thủ chỉ cảm giác sau ngày hôm đó Kỷ Nam Phương dường như trở
thành một người khác, hôm nay gặp nhau mà vẫn cứ cảm thấy lạ lẫm, mặc dù anh vẫn vậy thôi, nhưng trên mặt lại tỏ vẻ khó chịu, từ lúc cưới nhau
đến giờ, anh chưa từng lạnh nhạt với cô là vậy. Cô cũng chỉ nói vài câu: “Hay là nghe lời bác sĩ…”

Anh đã lạnh lùng lườm cô, cô lập tức mím chặt môi, không còn thốt ra câu gì nữa.

Sau cùng anh rốt cuộc cũng không ngồi xe lăn, có người dìu anh ra thang
máy, xuống đến tầng 7 có người ấn dừng, bước vào là một cô bé, hình như
còn là sinh viên, mặt mày thanh tú, nuôi một mái tóc rất dài, trên vai
còn đeo ba lô, tay cần một hộp cơm giữ nhiệt màu đỏ, cô bé ấy nhìn Thủ
Thủ một cái, rồi cụp mi mắt, rất tĩnh lặng đứng ở một góc trong thang
máy, cô cứ nghĩ bản thân dạo này lên hình cũng nhiều, bị người khác nhận ra, nên cũng chẳng nghĩ ngợi gì nhiều.

Lên xe Thủ Thủ mới hỏi: “Anh về bên nào?”

“Về nhà.”

Tức là nhà họ Kỷ, Thủ Thủ không nói gì nữa, xe chạy rất nhanh, đến đón
bọn họ là tài xế của Kỷ gia, bẽn lẽn mà rất chuyên tâm lái xe, đối với
tình hình ở ghế sau hoàn toàn coi như không nhìn thấy gì, nhưng vào dịp
cuối tuần, trên đường tắc nghẽn tại trận, xe cộ bế tắc không tài nào
nhúc nhích được, qua nửa buổi mới có thể nhích lên phía trước một chút
xíu, Thủ Thủ cảm thấy bầu không khí nặng nề quá, Kỷ Nam Phương đang cầm
điện thoại nhắn tin, cô thấy lạ, bởi lẽ anh xưa nay dù là nói chuyện qua điện thoại với ai cũng không đủ kiên nhẫn để nhập từng chữ, có lẽ đợt
này ở bệnh viện nghỉ ngơi thành ra buồn chán, đến nhắn tin cũng học được rồi, qua một lúc, có tiếng chuông tít tít, có lẽ là tin nhắn trả lời,
anh xem rồi nhếch miệng cười, cô cũng ngại hỏi. Hoặc có lẽ Kỷ Nam Phương cảm thấy mệt rồi, tiện tay buông điện thoại ra, nhắm mắt nghỉ ngơi, Thủ Thủ nhìn ra bên ngoài cửa xe, xe lúc chạy lúc dừng, phải đến 1 tiếng
đồng hồ mới về được nhà.

Mẹ anh đang ở nhà, thấy Kỷ Nam Phương được dìu vào, đau lòng đến tột đỉnh: “Con xem xem, thành ra thế này đây…”

“Mẹ!” Kỷ Nam Phương sốt ruột ngắt lời bà: “Con mệt rồi.”

“Được…được…” Mẹ anh nói: “Mẹ đã bảo người chuẩn bị nước nóng rồi, để Thủ Thủ giúp con tắm rửa nhé, ở bệnh viện nhất định là không thoải mái, tắm xong ngủ một giấc nghỉ ngơi đã.”

“Thủ Thủ còn có việc.” Kỷ Nam Phương nói: “Đài truyền hình chỗ cô ấy còn phải tăng ca, chốc nữa con tự tắm được.”

“Vớ vẩn nào! Con xem con đến đứng còn không vững, còn tỏ vẻ cái nỗi gì
nữa?” Bà trách cứ anh, rồi quay sang Thủ Thủ nói: “Hôm nay cuối tuần,
sao lại phải tăng ca? Nam Phương hôm nay xuất viện, thực ra cũng có lý
do, thế này đi, mẹ nói người gọi điện giúp con xin nghỉ phép mấy ngày, ở nhà giúp mẹ chăm sóc Nam Phương, thế nhé?”

Thủ Thủ biết bà nói là làm, mềm rắn đủ cả kiểu này, tự mình cũng không
cách nào từ chối, đành khẽ nói: “Mẹ, con tự gọi điện xin phép là được
mà.”

“Con ngoan.” Mẹ Kỷ Nam Phương vỗ vỗ lên tay cô tán thành, lại liếc Kỷ
Nam Phương một cái: “Không để con dâu mẹ giúp con tắm, con đã lớn nhường này rồi, lẽ nào còn để mẹ phải tắm cho con à?”

Nói đến đấy, dì giúp việc bưng trà lên cũng bật cười: “Nam Phương là hay ngượng lắm, lúc còn nhỏ tắm cho cậu ấy, còn quay lại băng cơ mà.”

“Đúng rồi, đúng rồi.” Mẹ anh cũng cười, tràn đầy hứng thú: “Còn dùng
loại máy quay cũ để quay đấy, mẹ đi tìm, băng để ở đâu rồi ấy nhỉ, cuộn
băng ấy thú vị lắm, bố nó hồi đó thích xem nhất, lần nào xem cũng cười.” ,

Cười nói là thế, dường như chưa từng xảy ra việc gì, Kỷ Nam Phương lại đanh mặt: “Mẹ, để cô ấy về đi, còn thú vị cái gì nữa?”

“Con bậy bạ cái gì đấy?” Mẹ anh nổi giận đùng đùng, “Đi tắm đi, từ bệnh viện về, nhìn đã thấy bẩn thỉu rồi.”

Anh không bật ra tiếng nào, quay đầu khập khiễng đi ra phía sau, nhà của Kỷ gia xây theo kiểu cổ, sàn lát đá xanh. Mẹ anh hẩy nhẹ Thủ Thủ: “Đi
đi con!” Thủ Thủ không biết phải làm sao, đành đuổi theo anh, đỡ anh
xuống bậc, lại lên thềm, qua một cửa thùy hoa, phòng của 2 người ở sau
góc phía tây, dọc theo lan can hành lang bước vào phòng chính 3 gian đã
được sửa thành phòng khách và phòng ngủ. Lúc mới cưới có sửa sang qua,
thế nên bên ngoài nhìn có vẻ không đập vào mắt, nhưng bên trong thực ra
bài trí khá thoải mái, nhưng hai người cưới nhau xong rất ít khi về đây, thế nên Thủ Thủ vữa bước vào chỉ cảm giác xa lạ.

Thủ Thủ vào phòng tắm xem xét, nước tắm đã chuẩn bị rồi, KỷNamPhương lấy áo tắm, nói: “Em ngồi đây đi, đợi mẹ anh ngủ rồi thì về.”

Thủ Thủ gật đầu, anh đã vào phòng tắm rồi.

Nội thất trong phòng mang màu sắc xưa cũ, giường mềm phong cách cổ, Thủ
Thủ cảm giác buồn chán, ngồi xuống tiện tay lật đống báo trên bàn trà,
nhìn ngày tháng trên báo thì vào tầm 2 tháng trước, có lẽ dì giúp việc
cũng không động vào những thứ này, thế nên theo thường lệ đặt cả ở đây,
chắc chắn Kỷ Nam Phương cũng ít khi về nhà.

Nội dung báo rất vô vị, cô lật mấy trang đã cảm giác buồn ngủ, bụm miệng ngáp một cái, rồi đặt báo sang 1 bên.

Lúc tỉnh dậy chỉ thấy một màu đen kịt, thì ra trời đã tối rồi, trong
phòng không bật đèn. Cô nằm ngủ im lìm không động đậy, đè lên cánh tay
đến tê cứng, trên người lại phủ một lớp chăn len, ngủ đến khô cả cổ,
cũng đói rồi, dạ dày khó chịu vô cùng.

Kỷ Nam Phương không biết đã đi đâu rồi, cô đẩy chăn ra bật dậy, ra đến
ngoài cửa mới lờ mờ thấy anh ngồi trên ghế đá cạnh hòn non bộ, cô nghĩ
mặc dù thời tiết đang nóng, nhưng ghế đá ban đêm nói cho cũng vẫn lạnh
lẽo, anh ngồi như thế, nhỡ đâu bị mẹ nhìn thấy, nhất định sẽ rầy la, thế nên định bước qua gọi anh vào phòng ngồi.

Bước đến gần, mới phát hiện anh đang nói chuyện điện thoại, đột nhiên
nghe thấy anh nhắc đến: “Bảo phải làm khó dễ gã họ Dịch ấy, tôi chưa bao giờ nói….” Anh nghe thấy tiếng bước chân, chợt quay đầu lại.

Thủ Thủ đứng bên đó, lặng lẽ nhìn anh, hai bên lan can hành lang có thắp một ngọn đèn, cây cối trong sân nhuộm một màu ánh sáng, mà cô đứng đó,
cả người lại không kìm được đang hơi run rẩy.

Kỷ Nam Phương thấy cô, tạm ngưng một chốc, rồi nói với người ở đầu bên kia điện thoại: “Tôi có chút việc, lát nữa nói tiếp.”

Anh gập điện thoại, Thủ Thủ chỉ cảm giác đứng không còn vững nữa, chân
tay cứ nặng trĩu, cô vịn vào cành hải đường, dạ dày trào lên cảm giác
sóng vỗ dồn dập khó chịu, chỉ thấy lợm giọng mà buồn nôn, hai bên thái
dương co giật nhức nhối, đau như thể búa bổ, đau đến nỗi dường như mỗi
một dây thần kinh đều chạy thẳng vào tim, ngay cả hô hấp cũng trở nên
chật vật mà nín nghẹn, Kỷ Nam Phương từ từ đứng dậy, anh vốn dĩ đi lại
khó khăn, bước vài bước lại phía cô, cũng chẳng muốn làm gì khác, chỉ
nhìn chằm chằm vào cô.

Thủ Thủ cũng nhìn lại anh, đôi mắt đen láy sáng ngời, ngơ ngác nhìn anh, qua một lúc khá lâu mới chầm rãi nói: “Anh Ba…”

Anh lộ vẻ lo lắng kì quái, xoay mặt đi: “Đừng có gọi anh là anh Ba.”

“Kỷ Nam Phương.” Cô nhấn từng từ từng chữ mà nói: “Dù cho chúng ta làm
vợ chồng chẳng có ý nghĩa gì, nhưng bao nhiêu năm nay, tôi luôn cảm thấy anh không phải là người xấu xa…” Cô chỉ cảm giác nóng nảy đan xen bực
tức, “Không ngờ anh bỉ ổi đến thế, trừ việc đâm lén sau lưng ra, anh còn biết cái gì khác không, trừ việc dùng mấy loại thủ đoạn tráo trở bẩn
thỉu này ra, anh còn trò khác nữa không? Ngoài việc cậy thế cậy quyền
ra, anh còn biết làm cái gì nữa hả? Tôi không ngờ anh là cái loại ấy,
anh khiến tôi phải chán ghét anh.”

Anh nhìn cô, như thể xưa nay chưa từng gặp cô, qua một lúc lâu, anh quay mặt, lại vẫn giọng điệu thờ ơ như không: “Anh biết em chán ghét anh
rồi, em thương tiếc tay họ Dịch kia chứ gì? Anh nói để em biết nhé, cái
ngày để em tiếc hộ hắn vẫn còn ở sau này đấy!”

Thủ Thủ chỉ cảm thấy con tim mình đau đớn: “Tôi mù rồi nên mới cưới anh.”

Anh vậy mà lại cười: “Hối hận à, anh biết em hối hận từ lâu rồi, nếu
không phải anh ngủ với em, em có lỡ cưới anh không, nếu không phải
chuyện của mẹ em, e sẽ cưới anh chắc, nếu không phải vì em muốn bố mình
phải lo lắng, Diệp Thận Thủ, em đừng tưởng rằng anh không biết, đừng có
cho rằng anh không hiểu em tính toán những gì, em đùa giỡn trước mặt anh nhưng mà em còn non lắm, anh đóng vai kẻ khù khờ đã 3 năm rồi em cảm
thấy còn chưa đủ à, em còn muốn anh phải thế nào nữa đây? Được thôi, em
yêu Dịch Trường Ninh chứ gì, cũng được thôi, chỉ cần em bỏ được anh, chỉ cần em làm được, thì em đi mà lấy hắn đi.”

Thủ Thủ dồn toàn bộ sức lực hung hăng ném cho anh một cái bạt tai.

Kỷ Nam Phương theo bản năng nghiêng mặt, nhưng cái tát vẫn rơi trên gò má anh, tiếng vang chát chúa.

Thủ Thủ giật lùi lại phía sau, trong lòng chập chờn nghĩ, anh biết ư,
anh hóa ra biết tất cả ư, vậy mà còn nói như thế, đến chút tình cảm cũng không còn, nói lời trần trụi là vậy đấy, động cơ ấy cô ngay cả nghĩ
cũng không dám nghĩ vậy mà anh đã nói toạc ra cả rồi đây, đê hèn là thế, chân tướng không thể chịu nổi ấy cũng được nói toạc ra rồi. Trong lòng
cô giờ đây chỉ còn một ý nghĩ duy nhất, phải rời khỏi đây, không thể ở
lại đây thêm được nữa. Cô lảo đảo men theo hành lang, liêu xiêu nghiêng
ngả chỉ tiến về phía trước, Kỷ Nam Phương nhìn cô, anh nhìn cô loạng
choạng bước đi, rồi đột nhiên đuổi theo, túm lấy tay cô: “Thủ Thủ”, cô
lại thục mạng vùng vẫy, vùng vẫy khỏi tay anh, anh dùng lực rất mạnh,
giữ eo cô: “Thủ Thủ, nghe anh nói đã!”

Cô không lên tiếng, chỉ kịch liệt vật lộn, anh muốn vặn mặt cô hướng
sang phía mình, cô đột nhiên nhớ đến ngày hôm đó ở khách sạn, hồi ức
đáng sợ ấy xâm lấn tâm trí, lợm mửa, hoang mang, sợ sệt, khủng hoảng,
đớn đau….Cô run lên cầm cập, giằng co càng thêm chật vật, tay chân quơ
loạn: “Anh bỏ tôi ra.” Cô đá bên chân vốn đang bị thương của anh, anh
đau đến khom người, cô quay đầu bỏ chạy ra ngoài, anh vẫn cứ đuổi theo,
tiếng nói lại có phần lộn xộn: “Thủ Thủ…” Cô căng người dằn xuống cơn
buồn nôn dội lên từ dạ dày: “Anh đừng có qua đây…”

Bờ môi anh khẽ động, dường như muốn nói gì đó, anh cuối cùng tóm lấy tay cô, chỉ sít sao giữ lấy tay cô mà thôi: “Thủ Thủ em nghe anh nói, không phải thế đâu!” Cô vùng không thoát khỏi anh, vừa tức giận vừa quýnh
quáng lại vừa phẫn nộ, tại sao mình lại không thoát khỏi tay anh, cô vẫn đá vẫn đánh anh, anh đành gồng mình kìm hãm cô lại, hơi thở cô dồn dập, trước mắt chỉ có thể cảm nhận mọi vật nhòe nhạt, hình như không tìm ra
được trọng điểm, lại như thể ống kính dùng đầu lọc, trời đất mơ hồ méo
mó, đu đưa lắc lư, rồi đùng cái đã xóay tròn…Thân người lung lay, cuối
cùng khụy ngã.

Như thể cô đã nằm mơ một giấc mơ, trong mơ cô thấy lúc nhỏ được bố dẫn
đi xem pháo hoa, khi đó lễ quốc khánh có hội bắn phóa hoa quy mô rất to, hoa khoe màu đua sắc rực rỡ ngập trời, từng chùm lại nối tiếp từng chùm nở rộ, dệt lên bầu trời đêm những chùm hoa ngũ sắc, giống như vàng bạc
đá quý đẹp đẽ dát lên màn đêm nhung tơ, mỹ lệ là thế, phồn hoa là thế,
đứa trẻ nào mà chẳng mơ ước, cũng như mơ thấy mình lạc vào một vườn hoa, mà chiếc đầu nhỏ xíu của cô cứ ngẩng lên nhìn, đến cổ cũng ngẩng đến
mỏi nhừ, lúc ấy nắm chặt lấy tay mẹ, tay kia lại bám vào bố, một nhà 3
người, vĩnh viễn không chia lìa. Thế rồi cũng bật khóc, hoặc có lẽ đã
biết rõ, hạnh phúc chẳng qua chỉ là một màn pháo hoa, dù đẹp dù hay,
chớp mắt thế nào mà chẳng sẽ lụi tàn.

Bàn tay cô luôn có người nắm chặt, bừng tỉnh rồi mới biết thì ra là mẹ,
Thịnh Khai nắm lấy tay cô, cả mẹ Kỷ Nam Phương cũng ân cần trông bên
giường bệnh, trong phòng có bác sĩ y tá, cả bác sĩ Chương cũng đến, híp
mắt cười nhìn cô: “Tốt rồi, tỉnh rồi.”

“Dọa mẹ sợ hết hồn.” Thịnh Khai oán trách, “Đứa con ngốc nghếch này, sao lại hồ đồ đến thế, thật chẳng hiểu biết gì cả.”

Mẹ Kỷ Nam Phương cũng hùa theo: “Mẹ mắng cho Nam Phương một trận rồi, cả hai đứa đều hồ đồ quá, may mà không có chuyện gì, Thủ Thủ à sao con
không nói với mẹ chứ, lại cả Nam Phương…” Bà quay đầu gọi: “Còn không
mau qua đây, nhận lỗi với Thủ Thủ đi chứ, con chưa nghe bác sĩ nói à,
Thủ Thủ có dấu hiệu có thể sẽ sinh non, con mà dám chọc Thủ Thủ giận,
thể nào mẹ cũng trị con cho mà xem.”

Kỷ Nam Phương lúc này mới ngẩng lên, mà Thủ Thủ thì chỉ nghe tiếng ù ù
bên tai, đột nhiên trước mặt là một mảng trống rỗng. Cô chậm kinh nguyệt hơn một tháng rồi, cũng bởi trong lòng ngổn ngang nhiều mối, lại công
tác xuôi ngược, cứ tưởng là sinh hoạt thất thường, thành ra chẳng để ý
nữa, vả lại hai năm nay rất ít khi ở cùng với Kỷ Nam Phương, càng không
bao giờ nghĩ chuyện này lại có thể xảy ra.

Thịnh Khai thấy tay cô vừa lạnh lại vừa buốt, liền vỗ nhè nhẹ rồi nói:
“Con với Nam Phương còn trẻ, đều không hiểu chuyện chút nào cả, chuyện
này đâu có phải là chuyện đùa chứ? Có thai rồi sao lại còn đi giấu bố
mẹ? Hôm nay nhỡ ra mà có mệnh hệ gì, thì phải làm sao đây?”

“Để Thủ Thủ nghỉ ngơi đã.” Mẹ chồng cũng cảm thấy sắc mặt Thủ Thủ nhợt
nhạt đến kinh người, dường như không còn chút máu, không kìm được nơm
nớp lo sợ: “Ồn ào cũng quá nửa đêm rồi, có gì thì để mấy hôm nữa hẵng
nói. Bác sĩ không phải cũng đề nghị Thủ Thủ nên nghỉ ngơi mà? Hai cái
đứa này, lúc nào cũng khiến mọi người phải bận tâm lên bận tâm xuống.
Trời ạ…”

“Mẹ…” Thủ Thủ mấp máy môi, thầm gọi Thịnh Khai: “Con muốn về nhà…”

“Bác sĩ nói con nên tĩnh dưỡng.” Thịnh Khai vuốt ve tay cô như an ủi:
“Qua mấy ngày nữa hẵng về, được không? Mẹ ngày nào cũng đến thăm con mà, lại nói đây cũng như nhà con rồi.”

“Mẹ ơi…”

“Đừng có trẻ con như thế, con cũng sắp làm mẹ rồi…” Thịnh Khai giúp cô đắp lại chăn: “Ngoan nào.”

Thủ Thủ níu tay bà không nỡ buông, Thịnh Khai ngồi nói với cô thêm một
lúc lâu nữa, nhưng đêm cũng muộn rồi, hôm sau còn có việc khác phải làm, không thể không về nhà. Tất cả mọi người đều đi, Thủ Thủ mới buông lơi
giọt nước mắt, từng giọt từng giọt, vô thức rơi trên chăn, thấm cả lên
mặt tấm chăn thuê hình hoa mai, nước mắt lăn xuống, đẫm thành một
mảnh…Kỷ Nam Phương đứng lên, giọng u uẩn: “Anh xin lỗi.” Cô cũng ngồi
dậy, nhưng không ngoảnh mặt qua, chỉ cảm giác khó chịu, làn nước mắt
chen lấn xô đẩy mà trào xuống.

Kỷ Nam Phương hơi khó khăn nói: “Thủ Thủ, anh không biết…Anh thật sự
chưa làm gì cả. Dù em không tin cũng được, chỉ là một người bạn gọi điện cho anh, kể cho anh việc công ty Dịch Trường Ninh có sự cố thôi.” Thủ
Thủ đột nhiên quay đầu lại nhìn anh, anh như thể bị ánh nhìn của cô đâm
cho nhói đau, xoay mặt né tránh cái nhìn thẳng thừng ấy, qua một lúc,
cuối cùng vẫn bước đến bên giường: “Thủ Thủ, em tin anh lần này, được
không. Anh thật sự không làm gì cả, anh làm em giận, thực ra bởi vì
trong lòng anh rất khó chịu, anh không chịu được, anh không kìm được khi thấy em đối với anh ta như thế, thế nên anh mới cố ý nói những lời đó
với em.” Giọng anh dường như trở nên rối rít “Nhưng lúc em bỏ đi, khoảnh khắc ấy anh mới cảm thấy, nếu như anh để em ra đi thật rồi, giữa chúng
ta thế tức là hết. Trong lòng anh sợ hãi nên mới kéo em, anh không biết
em có con…Anh…”

Anh bối rối hỗn loạn, giơ tay muốn quờ vào cô, cô lại theo bản năng thu mình lại vào góc giường, né tránh bàn tay anh.

“Thủ Thủ…” anh ăn nói nhũn nhặn, “Anh thật sự bị ma làm nên mới nói như
thế. Em tin anh một lần này, nhé?” Thủ Thủ quệt qua dòng nước mắt, ngẩng mặt lên: “Anh muốn tôi làm sao để tin anh đây?”

Anh ngồi đó, vô thức tay đã siết chặt tấm ga giường, rồi lại từ từ thả
lỏng, anh nhìn cô, đôi mắt ấy chỉ còn bi thương lạnh lẽo, cô giấu nhẹm
xoay mặt đi, phải một lúc lâu sau mới thấy giọng anh cất lên trầm thấp
đến gần như không thể nghe được: “Thủ Thủ, anh chỉ không biết phải làm
sao với em nữa, vài năm nay, dù cho anh nỗ lực đến mấy, em đều… đến sau
cùng anh cảm giác đã nản lòng, nhưng hôm nay anh hối hận rồi, thấy em bỏ đi, anh thực sự hối hận.” Anh ngước nhìn cô: “Thủ Thủ, anh biết anh
không tốt, nhưng em cho anh một cơ hội, được không?”

Cô lại trấn tĩnh đến kì lạ, bình lặng mà lạnh nhạt nói: “Thôi, đừng phí
sức nữa, tôi hiểu ý anh, anh không phải vì tôi có thai rồi chứ? Anh muốn đứa con này chứ gì? Anh tưởng đứa bé là của anh à? Tôi nói cho anh biết nhé, đứa trẻ này là của Dịch Trường Ninh.”

Cả người anh chấn động mạnh, nhìn trân trối ở cô, tay không kìm được
giương cao, cô lại hiển nhiên hất mặt lên, thấy vẻ căm phẫn nghiêm trọng vụt qua trong anh, nhưng dường như chỉ càng tăng thêm nỗi xót xa vương
lại, cô không khẳng định lắm, bởi lẽ anh rất nhanh đã nắm chặt lòng bàn
tay lại, cô cười lạnh lùng: “Muốn đánh tôi à, anh không dám đâu, ai bảo
tôi mang họ Diệp chứ, nếu tôi không mang họ Diệp liệu anh có lấy tôi
không? Nếu bố mẹ anh không thúc ép, liệu anh có lấy tôi không? Tôi cắm
sừng anh đấy, nhưng không sao, chỉ cần anh nhịn đi, chúng ta cứ dây dưa
như thế này, đợi đến khi đứa trẻ ra đời rồi anh đi làm giám định AND mà
xem, tôi chỉ sợ đến lúc đó anh không chịu nổi kích động thôi!”

Cô cũng không biết tại sao bản thân lại nói như thế, nhưng dường như chỉ có như vậy, cơn đau thắt trong lồng ngực ban nãy mới chịu lắng xuống,
như con thú sập hố tuyệt vọng, chỉ liều mình cào cấu lớp da, từng lời
từng chữ của cô đều như mũi tên, vun vút lao đến, cắm ngập thân anh, đem theo biết bao là căm hờn lẫn oán giận, anh chỉ thấy cả người đang run
lên, gồng toàn thân mình mới có thể kìm chế không để bản thân vung nắm
đấm về phía cô, chính phút chốc ấy anh sức cùng lực kiệt, đến giọng nói
cũng khản đặc: “Diệp Thận Thủ, em biết không, em rất tàn nhẫn.”

Cô cuối cùng òa lên: “Vậy còn anh, anh không tàn nhẫn à, anh có thể
buông tha tôi không, để tôi có được cuộc sống mà tôi mong muốn được
không? Tại vì sao anh cứ ép tôi phải theo anh, cả ngày diễn kịch cùng
anh, cả đời bị vây hãm trong ngục tù này của anh, anh rõ ràng đã đồng ý
li hôn rồi cơ mà, tại sai anh lại nuốt lời, vì tôi có thai à, anh muốn
đứa bé này anh, họ Kỷ nhà anh muốn đứa bé này à. Tàn nhẫn ư? Những gì
anh làm mới gọi là tàn nhẫn, tôi hận anh, KỷNamPhương, tôi xưa nay chưa
từng hận ai đến thế, ghét ai đến thế! Nhưng tất cả con người anh đều
khiến tôi hận anh, ghét anh. Anh nói một đằng làm một nẻo, tự tư tự lợi, tôi yêu Trường Ninh anh biết không? Tôi yêu anh ấy! Anh có biết không
hả, mà thôi bỏ qua đi, anh vĩnh viễn cũng không bao giờ biết được, vì
anh vốn không hiểu thế nào là yêu, anh ngoài việc ăn chơi đàng điếm ra,
anh còn hiểu được cái gì cơ chứ? Anh trừ việc gái gú ra, anh nào có hiểu cái gì? Anh vốn đã không hiểu, anh có biết yêu một người là thế nào
không? Anh biết cái gì gọi là tình yêu không?”

Anh trầm lặng rất lâu, mới bật cười tự giễu cợt: “Đúng vậy, anh không hề biết.”

Anh quay mình bước ra ngoài, bước những bước vừa mãnh liệt lại nóng nảy, xô vào góc bàn trà, lại đúng bên chân bị thương, anh nặng nề ngã xuống, ước chừng ngã rất đau, qua một lúc lâu mới đấu tranh đứng lên được.
Nhưng không hề thốt ra tiếng nào, cũng không hề ngoảnh lại, chỉ lảo đảo
vịn vào bờ tường đi mất.

Thủ Thủ vùi mình trong chăn, thất thanh bật khóc đau đớn, gối bị nước
mắt làm cho hoen ướt, lớp vải lạnh lẽo bám lấy mặt cô, cô nức nở bất
động ở đó, Kỷ Nam Phương mặc dù đã bỏ đi rồi, sự việc vẫn chẳng có gì
thay đổi cả, cô không còn cách nào khác, bởi lẽ đứa trẻ chẳng hiểu từ
đâu lại tới này, bởi lẽ mầm sống ngoài ý muốn này, cô còn có thể làm sao nữa đây, cô cả đời này, có lẽ sẽ bị vây hãm ở đây mất thôi, có chạy thế nào cũng không thoát được. Có vùng vẫy thế nào cũng không vùng lên
được.

Cô chỉ ở lại Kỷ gia 3 ngày, Kỷ NamPhương từ hôm đó bỏ đi xong, 3 ngày
liên tiếp không thấy nổi bóng dáng anh, mẹ anh hiển nhiên giận dữ vô
cùng, đến Thịnh Khai cũngúp mở phê bình, thế nên Thủ Thủ gọi điện bảo
muốn về nhà, bà cũng thở phào nhẹ nhõm, đến đón Thủ Thủ về. Chỉ thế thôi đã làm kinh động cả ông ngoại, ông ngoại nổi trận lôi đình sai người đi tìm Kỷ NamPhương về.

Ngoài khung cửa sổ phòng cô có một cây hải đường, cảnh xuân tươi đẹp rộ
nở, trăm hoa trăm lá xanh biếc đầy cành, thời tiết vào mùa ấm áp, Thủ
Thủ ngồi trước ô cửa, ngẩn ngơ ngắm nhìn cây cối, qua một lúc lâu xoay
ra đã thấy Kỷ Nam Phương đến từ lúc nào, anh đứng im lặng, dường như
cũng đang ngắm hoa, cô xoay mặt lại, anh cũng di chuyển ánh nhìn. Dì
Tống dẫn KỷNam Phương lên, thấy cảnh ấy, cũng làm thinh rồi đi xuống,
tiện tay giúp bọn họ đóng cửa. Thủ Thủ nói: “Anh ngồi đi.” Chân anh hiện giờ vẫn chưa thể đứng lâu được, thế nên cũng im ắng ngồi xuống, 2 người không ai nói câu gì thêm nữa.

Mấy ngày trôi qua, Thủ Thủ vất vả quay vòng, gọi đi biết bao nhiêu là cú điện thoại, sau cùng nhờ Giang Tây mới nghe ngóng được việc của Dịch
Trường Ninh. Thì ra giám đốc công ty khách hàng góp vốn chủ yếu với Dịch Trường Ninh ở nội địa đi Hồng Kông công tác, đột nhiên mất tích lạ
thường ở Hồng Kông, mà vợ ông ta từ lâu đã di cư ra nước ngoài. Có kẻ
nặc danh tố cáo ông ta sợ tội bỏ trốn, dẫn đến việc phía công an sinh
nghi, đến điều tra, nghi ngờ người này không những lợi dụng chức quyền
tiến hành rửa tiền vượt biên, hơn nữa còn dính líu đến việc nhận hối lộ
của nhiều doanh nghiệp đầu tư. Công ty Dịch Trường Ninh là đối tác làm
ăn trọng điểm với công ty kia, đương cũng ở diện phải hỗ trợ điều tra,
bên công an xem xét thì phát hiện một năm trước con trai vị giám đốc này xin ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu, Dịch Trường Ninh bỗng đâu lại là
người bảo lãnh, hơn nữa trong mục đấu thầu, thu lại phần lớn cũng là của công ty Dịch Trường Ninh. Kẻ chủ mưu đầu sỏ thì đã mất tích, doanh
nghiệp đều là những công ty có bề nổi chủ chốt, Dịch Trường Ninh khó mà
chứng minh được mình trong sạch, anh bị hạn chế xuất cảnh. Bên công ty
cũng bị thẩm kê, rà soát lại toàn bộ. Tất cả dường như là một cái bẫy
được bày bố công phu, mỗi một tình tiết đều hoàn hảo đến không thể ngờ.

Thủ Thủ nghĩ mãi, cũng không tài nào liên lạc được với Dịch Trường Ninh, đành hỏi qua một vài luật sư quen biết, nhưng căn bản vẫn hóc búa vô
cùng: “Loại án kinh tế này, một khi đã điều tra thì phức tạp lắm, bởi vì làm gì có công ty nào dám nói mình sạch sẽ đâu, phí hải quan, chiết
khâu, phí thăm hỏi…Làm gì có công ty nào là chưa từng dính vào những vụ
này? Nói là nghiêm túc hẳn hỏi, điều tra 10 phần thì cũng 8 9 phần xảy
ra chuyện này nọ.” Thủ Thủ hết cách, mấy ngày trời lăn lộn nghĩ ngợi,
tuy rằng khốn khổ, cuối cùng vẫn phải hạ quyết tâm.

Cô nói với KỷNamPhương: “KỷNamPhương, em không li hôn nữa, nhưng xin anh tha cho Dịch Trường Ninh.”

Phản ứng của anh lại ngoài dự liệu của cô, không cười khinh bỉ, cũng
chẳng đột ngột tức giận, chỉ vô cùng trầm lặng, chăm chú nhìn cô. Qua
một hồi lâu, thậm chí còn cười: “Thủ Thủ, trước khi đến đây anh đã nghĩ
rồi, em thể nào cũng nói câu này, rốt cuộc ra, anh đoán nào có sai.”

Cô lặng lẽ không nói gì, giọng anh rất bình tĩnh: “Chúng mình li hôn thôi.”

Thủ Thủ nhìn anh, rồi lại xoay mặt đi: “Được thôi, coi như em chưa từng nói gì.”

Anh vẫn không nhìn cô, chỉ nghiêng mặt qua, nhìn gốc hải đường đương độ
nở hoa bên ngoài ô cửa sổ, thêm một lúc lâu: “Em thật sự không muốn đứa
bé này, thật sự không cần chứ gì.”

Thủ Thủ không nghĩ anh sẽ nói như thế, có chút bất ngờ nhìn anh, mà anh
vẫn không quay mặt lại, bóng râm khung cửa vừa vặn che lấp đi khuôn mặt
anh, thế nên cô không thể nào nhìn ra anh đang có biểu cảm gì

“Tại sao?”

Anh không trả lời, Thủ Thủ rơi xuống một cảm giác mờ mịt không lời nào
diễn tả nổi, dường như không hiểu rốt cuộc đang làm sao nữa, cô trước
giờ chưa từng cảm nhận thấy thế, liền lập lại thêm một lần nữa: “Tại vì
sao?”

Anh đến cùng vẫn không nhìn cô lấy một cái, chỉ nhàn nhạt nói: “Anh đang thật sự yêu một người, anh hy vọng có thể cho cô ấy hạnh phúc.” Thủ Thủ man mác mà khó nhọc nhìn anh.

Anh chợt bật cười: “Thực ra em từng gặp cô ấy rồi, nhưng em không biết
thôi, hôm đó ở thang máy, cô ấy xuống cùng với chúng ta, cô ấy kiên
quyết muốn gặp em, anh đành đồng ý, anh rất chân thành, chân thành yêu
cô ấy.”

Thủ Thủ cố gắng nhớ lại, cô bé cầm hộp cơm hôm đó, trong ánh mắt ấy hình như đã từng thầm quan sát mình, thì ra là cô ấy, nhưng sao không thể
nhớ ra cô ấy rốt cuộc trông như thế nào nhỉ, chỉ nhớ mái tóc rất dài,
hình như là kiểu dịu dàng ôn hòa, so với bạn gái thường ngày của Kỷ Nam
Phương thì còn cách khá xa.

Trong lòng cô nhốn nháo, không hiểu đang muốn vẽ vời ra cái gì, chỉ nghe anh nói: “Lúc anh ở bệnh viện, cô ấy mang canh gà đến cho anh, mỗi ngày đều đem đến. Cô ấy từ trường đến được bệnh viện phải ngồi tàu điện ngầm rồi lại đổi 2 lần xe bus, mất đến 2 tiếng đồng hồ, nhưng mỗi ngày cô ấy đều đến nói chuyện với anh, cô ấy kể chuyện ở trường lớp cho anh nghe,
giúp anh đỡ buồn, khiến anh rất vui, Thủ Thủ, cô ấy là một người tốt,
anh không muốn phụ lòng cô ấy, anh biết chuyện tương lai rất khó nói
trước, nhưng anh quyết tâm muốn thử, anh muốn cưới cô ấy, thế nên chúng
ta li hôn thôi.”

Thủ Thủ dường như hơi bất ngờ, liền hỏi: “Sao trước đây anh không nói.”
Anh ngừng một lát mới bảo: “Cô ấy cảm thấy can thiệp vào giữa chúng ta
là chuyện chẳng vẻ vang gì, sợ làm tổn thương em, sau đó, anh nói với cô ấy chuyện chúng mình, anh với em lấy nhau, chỉ vì áp lực của bố mẹ, như thế đối với cả hai bên đều không công bằng.”

Thủ Thủ mơ hồ nhìn anh, dường như anh là một người xa lạ không hề quen
biết. Anh nói: “Thủ Thủ, là anh có lỗi với em, chúng ta li hôn đi.”

Cô sao lại không có cảm giác như trút được gánh nặng thế này, mà cứ chết trân nhìn anh. Anh nói: “Anh biết, em vốn dĩ không muốn có con, là anh
cố chấp…” Anh cuối cùng quay đầu lại, nhìn vào cô, khóe mắt hoe đỏ, thấm đầy tơ máu. Có lẽ anh ngủ không ngon, hoặc biết đâu những lời này quá
khó khăn để nói hết, “Nếu em muốn…” Không biết tại vì sao, giọng anh
hình như rít lại tạo thành những câu ngắt ngứ, “Anh sẽ đưa em đến bệnh
viện…”

Khóe miệng cô giật giật, sau cùng vẫn nói: “Nếu bố mẹ biết thì phải làm sao đây?”

Anh lại quay mặt đi, ánh nhìn vẫn dán vào cây cối bên ngoài ô cửa sổ,
nắng xuân chếch nghiêng, đã gần thời khắc hoàng hôn, từng cụm từng chùm, từng nhành hoa, tựa như vô vàn cánh bướm, quây quần trên tán lá xanh,
điểm xuyết lên là ánh chiều rực rỡ.

Sau cùng, anh nói: “Chúng ta cứ giấu trước đã, đừng để mọi người biết
vội.” ngừng rồi lại nói: “Nếu không anh đón em về căn hộ của anh, mấy
ngày nữa hẵng đi bệnh viện, có thế mọi người mới không để ý.”

Thủ Thủ chỉ cảm thấy ngột ngạt, thì ra anh đã nghĩ cả rồi à, đến con
đường lui cũng đã để dành xong, có lẽ trong phòng không có thông gió,
nhưng cửa sổ vẫn rộng mở, mà không hiểu vì sao lại cảm giác bức bách,
ruột gan rối bời nói: “Tùy anh vậy.”

Anh một thời gian rất dài không nói gì nữa, Thủ Thủ tự huyễn hoặc mình
mà quay mặt đi, ngóng nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Căn phòng rơi xuống tĩnh lặng như thể một ao sâu, còn nghe được cả tiếng ong vờn bên nhành cây,
những tiếng vo ve vi vu không ngừng.

Thủ Thủ nghĩ chắc anh đã đi rồi, quay đầu ra, mới thấy anh vẫn đứng y nguyên tại chỗ.

Lần này anh không nhìn cây bên ngoài, mà anh lại đang nhìn cô, nhưng cô
vừa quay mặt qua, anh đã rời ánh mắt sang chỗ khác, cô vốn không kịp
nhìn rõ ánh mắt ấy của anh, nhưng dường như khuôn mặt anh trắng xám, có
lẽ do mệt. Chân anh vẫn đang trong thời gian bình phục, phải thường
xuyên trị liệu xoa bóp.

Cô hỏi: “Chân anh đỡ chưa?”

Anh nói gọn lỏn: “Không què được.” rồi lại bảo: “Anh đi trước, mai tài xế đến đón em.”

Thủ Thủ sầu muộn ngủ cả một ngày ở nhà, Thịnh Khai chỉ nghĩ cô đang mang thai thời kỳ đầu, tâm trạng không ổn định, hơn nữa lại còn xích mích
với cả Kỷ Nam Phương, thế nên hôm sau thấy Kỷ Nam Phương đến đón cô,
Thịnh Khai mừng lắm, dặn đi dặn lại Nam Phương: “Chăm sóc Thủ Thủ cẩn
thận nhé, nó xưa nay vốn không hiểu chuyện, bây giờ lại không được như
bình thường, hai đứa không còn là trẻ con nữa, con chú ý đến nó nhiều
vào nhé.”

Kỷ Nam Phương vâng dạ, thấy Thủ Thủ từ trên lầu đi xuống, trước đã nói
là tài xế đến đón cô, Thủ Thủ không nghĩ anh sẽ tự mình đến.

Lên xe rồi cô mới hỏi: “Sao anh lại đến?”

“Tiện đường thôi.”

Thực ra ít nhiều là sợ Thịnh Khai không cho phép, từ lần trước cãi vã
một trận, bố mẹ đôi bên đều cảm giác bọn họ như thể ma xui quỷ ám gì,
đến hôm nay lại chuyển biến, tự nhiên thành ra theo sát chặt chẽ vô
cùng.

Từ lúc cưới xong cô chẳng bao giờ đến chung cư chỗ Kỷ Nam Phương nữa,
không ngờ người quản gia ở đó lại vừa nhìn đã nhận ngay ra cô, rất lịch
sự chào hỏi cô: “Kỷ phu nhân, xin chào.”

“Xin chào.”

Quản gia giúp họ mở cửa rồi cũng lặng lẽ ra ngoài.

Ba năm không quay lại, trong phòng hình như chẳng thay đổi gì cả, có
người giúp việc thường xuyên đến quét dọn sắp xếp thế nên nhà cửa vẫn
sáng sủa sạch sẽ. Tất thảy đều đâu ra đấy.

Anh bảo: “Anh định để dì Vương đến chăm sóc em, nhưng sợ bố mẹ biết, nên…”

Cô nói: “Không sao, em ổn, không cần người chăm soc.”

Anh hỏi: “Em cần lên lầu nghỉ ngơi một lát không? Tối muốn ăn gì, anh gọi điện đặt cơm.”

Cô lắc lắc đầu, kì thực cô chẳng lòng dạ nào ăn cơm, chỉ cảm giác mệt mỏi.

Lên đến phòng ngủ tầng 2, căn phòng vẫn như trước đây, ngắn gọn hai màu
đen trắng, nội thất không có gì mới, không biết Kỷ Nam Phương bao lâu
rồi chưa về đây, mặc dù sạch sẽ không dính một hạt bụi, nhưng rút cuộc
vẫn lạnh lẽo đến nỗi người ta chỉ cảm nhận được sự trống trải.

Anh lên cùng với cô, thấy sắc mặt cô nhợt nhạt, liền bảo: “Em ngủ đi, anh ở dưới nhà, có gì cứ gọi anh.”

Anh hình như đã không còn muốn đơn độc ở bên cô nữa, những lúc ở bên
nhau, anh luôn cố ý hoặc vô ý mà tránh né ánh mắt cô, nói xong anh đã
quay mình, khép lại cánh cửa.

Thủ Thủ mệt mỏi rã rời, lại dường như chẳng cảm giác gì, chỉ ngã ngay xuống giường, dù không tài nào nhắm mắt lại được.

Gối nằm có mùi nước hoa nhè nhẹ, chẳng ngờ nổi đến cả chỗ này anh cũng
dẫn đàn bà về. Chỉ nghĩ đến thế thôi cô đã cảm thấy tởm lợm, bật ngay
dậy, chạy vào nhà vệ sinh, nôn thốc nôn tháo, chẳng nôn ra cái gì trừ
nước.

Bám lấy thành bồn rửa mặt đã cảm giác không còn chút sức lực, dường như
đứng không vững, trên gương phản chiếu lại một khuôn mặt xám ngoét,
giống hệt ma quái. Cô xả nước lau mặt, như thể gột rửa đi những cảnh
tượng cáu bẩn trong đầu, không biết là phải rửa bao nhiêu lần, cho đến
sau cùng, mệt bã người dựa vào tường.

Cô không muốn lán lại chỗ này, cô với khăn mặt, lau chùi qua loa, rồi bước xuống nhà.

Dưới nhà tĩnh lặng, cô đi một vòng, dừng lại bên cửa phòng giải trí.

Cửa phòng khép hờ, cô đẩy nhẹ, bên trong tối lờ mờ, chỉ có ánh sáng màn hình chớp động, lại vô cùng yên tĩnh.

Nhờ ánh sáng thỉnh thoảng lóe lên từ màn hình, cô thấy anh ngồi một mình trước ghế sô pha, im lìm bất động.

Đó là một bộ phim rất cũ, “Casablanca”, không biết vì sao anh không mở
tiếng, màn hình cũng chẳng có phụ đề, tựa như một bộ phim câm, chỉ thấy
trên màn ảnh, Ingrid ngẫu nhiên nở nụ cười, tươi sáng dường như một ánh
chớp, gần chói lóa mắt người xem.

Cô đã từng xem bộ phim ấy rất nhiều lần, nhưng chưa từng xem trong im
hơi lặng tiếng đến vậy, nhân vật xuất hiện đang mỉm cười, rồi ngập
ngừng, đến do dự, cả than thở, cũng có hổi tưởng, đến đau khổ, lại vật
lộn…

Cảnh kinh điển vô thanh vô thức xuất hiện trên màn hình, cô dường như
còn nghe thấy cả nhạc nền quen thuộc, dù cho trên thực tế, căn phòng vẫn trầm mình trong yên ắng, cho đến khi có một tiếng “cạch” vang lên, cô
giật mình, thì ra Kỷ Nam Phương đánh hộp quẹt, khoảnh khắc đốm lửa nhỏ
bùng lên, phản chiếu khuôn mặt anh, dường như phảng phất có vệt nước
mắt, anh châm một điếu thuôc, đốm lửa đỏ hồng ấy ngưng đọng bên bờ môi
anh, run run khẽ rùng mình.

Thủ Thủ đứng ở ngoài cũng không động đậy, bao năm rồi, cô chưa từng thấy anh khóc, bởi vì anh lớn hơn cô, lại là đàn ông con trai, từ nhỏ nào đã thấy anh khóc bao giờ. Lúc lớn lên lại càng không, một con người hăng
hái hăm hở như anh, làm sao có thể khóc được đây?

Chỉ là một cảnh phim, người muôn hình muôn vẻ, đến rồi đi, hợp rồi lại
tan, trong im lìm vô thức, lời thoại cũng hóa thành trạng thái mơ hồ bên bờ môi nhân vật trên màn ảnh.

Lần đầu tiên Thủ Thủ cảm giác mình không còn thuộc lòng bộ phim này nữa, bởi lẽ cô đã không còn biết nhân vật chính đang nói những gì.

“Of all the gin joints in all the towns in all the world, she walks into mine.”

Câu thoại ấy, đã đến chưa nhỉ?

Lần đầu tiên xem bộ phim này, câu thoại ấy khiến cô cảm động biết bao,
số phận đã an bài như thế, đã yêu rồi thì cứ yêu thôi, đều là số mệnh
cả. Dẫu cho lí trí đấu tranh ra sao, cũng đâu có còn cách nào khác.

Thì ra cô cứ tưởng chỉ bản thân mình vật lộn trong bước đường cùng, mà
chẳng ngờ Kỷ Nam Phương cũng gặp được một người, có thể khiến anh khó mà tự thoát khỏi nông nỗi này.

Trong miệng cô một vị đắng nghét lại chát xít, cổ họng cũng ngứa râm ran, một lúc không nín nổi, bật tiếng ho khan.

Kỷ Nam Phương dường như giật thót mình, đốm lửa hồng bên môi tróc xuống, chẳng quan tâm đến vệt khói rơi xuống trên nền nhà, anh quýnh quáng mà
bối rối quay ra, nhìn thấy cô, liền đứng dậy, giọng khàn như tắc nghẽn ở cuống họng: “Sao em lại xuống đây?”

Không hiểu sao, hình như cô lại có chút chột dạ, đến tiếng cũng thấp tịt: “Em không ngủ được…”

Thực ra anh không nhìn ra biểu cảm của cô, mà cô cũng chẳng nhìn ra
khuôn mặt anh, hai con người tan ra trong bóng tối, ngẫu nhiên mới có
ánh sáng từ màn hình đổi cảnh vụt lóe lên.

Anh hỏi: “Đói chưa, có muốn ăn gì không?”

Cô lắc đầu.

“Hay em đi ngủ đi.” Anh nói: “Em quen ngủ trưa mà.”

“Em không thích chiếc giường đấy.”

Anh lại chẳng nói gì.

Không khí đột nhiên hơi quánh lại, Thủ Thủ sau cùng mới nói ra: “Anh sắp xếp để em gặp cô ấy nhé.”

Kỷ Nam Phương hình như chưa kịp hiểu: “Gì?”

“Cô bé ấy….” Thủ Thủ nói: “Em muốn gặp cô ấy một lần.”

Giọng Kỷ Nam Phương có chút thiếu tự nhiên: “Không cần thiết phải vậy đâu.”

Thủ Thủ kiên quyết: “Em muốn gặp cô ấy.”

Anh do dự vài giây rồi bảo: “Vậy để anh gọi điện thoại.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui