Một tuần lễ sau cô mới đi công tác về, anh ra sân bay đón cô, thấp thỏm
không yên, gần như không dám đụng vào tay cô, bởi lẽ tự cảm thấy khinh
nhờn. Cô thích sạch sẽ, cô vốn là người thích sạch sẽ, cô vẫn nhìn anh
lạnh nhạt là thế, sau đó 2 người đi dùng bữa, trùng hợp thế nào lại đụng phải người bạn gái trước đây, người ta nhìn anh, không kìm được liếc
trộm đến mấy lần, cô lại thờ ơ như không, hỏi anh: “Sao anh không qua
chào hỏi đi?”
Cô thật sự chẳng để ý, bởi vì cô không hề quan tâm đến anh, thế nên những chuyện này cô ấy chẳng thèm bận tâm.
Anh dường như không kìm chế được cơn cáu giận. Hai con người cứ thế trầm lặng ăn cho xong bữa cơm, cô không muốn về nhà cùng anh, anh cũng hiểu, có về nhà cô cũng không để anh thân mật cùng cô, nhưng vẫn một ý nghĩ
khăng khăng cố chấp, ép cô phải về cùng mình.
Hai người ở phòng lại hục hặc một trận, đến cùng anh chỉ có nước đạp cửa bỏ đi. Rồi cứ lái xe đi trên đại lộ phía Tây, lượn một vòng, lại lượn
thêm một vòng nữa. Không nơi nào có thể đi, sau cùng vẫn quay về ký túc
xã cũ của cô, biết rõ rành rành cô cũng chẳng hề ở nơi đó, kể cả cô có
về cũng không để anh bước qua cửa, những nơi thuộc về riêng mình, xưa
nay chưa từng cho phép anh vào. Cưới nhau xong cô có mua một căn hộ,
thực ra anh biết địa chỉ, nhưng cô không để anh đến. Anh như một gã khờ, ngồi trong xe đốt thuốc cho đến nửa đêm.
Chỉ còn biết đẩy cô càng lúc càng xa mà thôi, cũng làm gì còn cách nào
khác nữa. Bởi lẽ khi anh đã ở bên người phụ nữ khác, hóa ra cô lại trở
nên thoải mái hơn với anh, bởi lẽ chỉ như vậy cô mới có cảm giác an
toàn, chỉ như vậy cô mới yên tâm. Anh như cánh bướm mắc vào mạng nhện,
dù vùng vẫy đến thế nào, muôn ngàn dây tơ ấy, càng vật lộn càng sít
chặt. Anh trước nay chưa từng biết tuyệt vọng lại dễ dàng đến thế, mà
thực tế cũng chẳng còn cách nào hơn.
Cô ghét anh hút thuốc, thế nên anh cũng cai thuốc luôn, cai được một
thời gian, có hôm hai người cùng nhau về nhà gặp bố mẹ, lúc đi dạo cùng
cả nhà, anh nắm tay cô, ôm eo cô. Cả nhà vừa nói chuyện rôm rả vừa tản
bộ bên bờ hồ. Nhưng rồi vừa mới bước ra khỏi cửa, cô đã vội vàng vùng
khỏi tay anh, chau mày nói: “Cả người anh toàn mùi thuốc.”
Lúc đó anh cai thuốc cũng sắp được một năm rồi, chỉ vì câu nói ấy mà anh hút trở lại. Tự nhiên giận dỗi chính mình, thậm chí hút so với trước
kia còn dữ dội hơn. Sau cùng vẫn là Diệp Thận Khoan phát hiện ra: “Sao
cậu lại hút thuốc à?”
Anh ậm ừ một tiếng, Diệp Thận Khoan phá lên cười: “Bao năm rồi, từ hồi
ông cụ nhà tôi nói phải cai thuốc, cho đến mấy người xung quanh cũng kêu gào phải cai, tôi chưa thấy ai thực sự cai được thuốc cả. Cậu đã nhịn
lâu thế rồi, tôi còn tưởng cậu thật sự không hút nữa chứ.” Rồi vỗ vỗ vai anh, “Đừng tự làm khổ mình nữa, thích hút thì cứ hút đi.”
Nhưng anh thực sự không thể vượt qua nổi chính mình, cai thuốc không
xong, đến quên cũng không xong, anh sao mà lại hổ thẹn đến thế, sao mà
hoàn toàn vô vọng đến thế này.
Con đường là chính anh chọn lựa, thì làm gì còn đường lui.
Lúc kết hôn Thịnh Khai có nói khéo với anh: “Thủ Thủ được bố mẹ chiều
quá đâm hư, hơn nữa tuổi con bé cũng còn nhỏ, tính khí lại thất thường,
chưa phải chịu khổ bao giờ, tâm tư hãy còn đơn thuần lắm. Nam Phương à,
con đối với Thủ Thủ như thế, mẹ rất yên tâm, nhưng mẹ lại không an tâm
về Thủ Thủ, mặc dù nó rất muốn lấy con, thực ra nó cũng chưa hiểu hết ý
nghĩa của hôn nhân đâu, thế nên con phải nhẫn nại, từ từ để nó hiểu.”
Lúc ấy anh và Thủ Thủ vừa định xong ngày cưới, anh hiểu ý của Thịnh Khai, anh đã nói: “Mẹ à, mẹ yên tâm ạ.”
Nhưng cái gã Dịch Trường Ninh ấy, anh lúc đầu có nghe nói qua. Anh lại
không hề để ý, tình đầu của mấy cô bé con, anh thấy nhan nhản rồi, qua
một thời gian rồi cô ấy sẽ quên được thôi.
Anh lại chẳng ngờ, cô ấy cứ cố chấp, không đành lòng quên hắn.
Biết bao lâu sau, ghen tị dường như một con rắn độc chiếm cứ trái tim
anh, nhất là những lúc cô cự tuyệt, anh lại càng cảm giác bức bối khó
chịu.
Dịch Trường Ninh như một hạt giống, đâm sâu mọc rễ trong lòng cô ấy, mà
rồi cũng dần dần chồi ra những gai độc, cô dùng chính những gai độc ấy
làm tổn thương bản thân mình, mà cũng làm tổn thương cả anh.
Mặc kệ anh nỗ lực ra sao, cô mãi mãi duy trì thái độ chống chế. Từ lúc
bắt đầu cho đến tận bây giờ, cô nhốt anh ở bên ngoài, giữa 2 người ngăn
trở bởi một thế gian, mà anh không tài nào nhìn ra, cũng không cách nào
nghe ngóng được, càng không có hy vọng gì.
Những tháng ngày ấy trải qua vô cùng thậm tệ, những người phụ nữ quanh
anh cứ đến rồi đi, đi rồi lại đến, ngoại trừ việc mệt mỏi ra, tất cả đều không một mảy may cảm giác.
Rạng sáng, anh trong bồn tắm, vừa trầm mình vừa hút thuốc, màn hình tinh thể lỏng chiếu kênh tin tức thể thao, kết quả thế nào đột nhiên lại
thấy cô, nhưng mà ngắn ngủi lắm, chỉ là thoáng qua trong phút chốc. Sau
này, anh vô tình mà cũng không hẳn là vô tình, không còn muốn xem kênh
tivi đó nữa.
Có lần anh cùng Diệp Thận Khoan 2 người đều say bí tỉ, Diệp Thận Khoan
nói: “Nam Phương này, tôi cứ tưởng việc dễ nhất trên đời này, chính là
lãng quên. Sau này tôi mới hiểu ra, thì ra lãng quên mới là việc khó
nhất trên đời.
Câu nói ấy chạm vào lòng anh, cú va chạm mạnh đến nhói đau, anh lại bật
cười, rót đầy li rượu cho Diệp Thận Khoan: “Anh giai này, cậu lại uống
say rồi hả? Đừng có mà bi xuân thương thu gì ở đây nữa. Đời không có
việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền, cậu phải thật lòng muốn quên cơ, đến ngày mai thôi, mẹ nhà cậu chứ, quên ngay. Còn cậu mà không thật sự muốn quên đi, thế thì cả đời này cứ tự đầy ải mình đi vậy.”
Diệp Thận Khoan thật sự cũng say mèm, đến nói năng cũng đầy mập mờ: “Ai
bảo tôi không thật lòng, tôi thật lòng rồi đấy! Nhưng đến tận bây giờ,
tôi không nỡ, tôi chẳng có gì, thì lấy gì để mà quên.”
Đã chẳng có gì, thì lấy gì để mà quên
Nhưng anh thật sự, thật sự hạ quyết tâm rồi, anh quyết phải quên đi. Tất thảy những gì liên quan đến cô, dù cho, có đẹp, có tốt, cũng đành phải
quên đi thôi.
Cuộc đời dài lâu, anh thực tế chẳng còn cách nào nén chịu, nén chịu nỗi đau về cô.
Thế nên. Anh. Thà rằng quên đi.
Anh không bước lại phía bên giường, nhưng từ xa cũng có thể nhìn thấy
trên khuôn mặt cô thấp thoáng có vệt nước mắt, ắt hẳn là vừa khóc xong
mới ngủ.
Anh đứng ở ngoài cửa một lúc lâu, sau cùng đặt tập giấy tờ lên kệ đầu
giường, không đợi đến lúc cô thức dậy. Anh không có dũng khí, anh thậm
chí còn nghi ngờ bản thân chỉ một giây nữa thôi mình sẽ hối hận mất.
Giống như cái ngày hôm ấy, anh luôn nói với chính mình, bỏ đi thôi, cứ
thế đi thôi. Nhưng việc vừa tới chân, anh đã hối hận rồi, bởi lẽ anh
không nỡ, thật sự không nỡ.
Anh đứng trước giường thêm một lúc, rất muốn cúi người hôn cô một lần
cuối, nhưng rốt cuộc anh không làm được, chỉ sợ đánh thức cô, càng sợ
bản thân sẽ hối hận, anh không biết mình sẽ còn làm ra những chuyện gì
nữa. Muốn buông tay sao lại khó thế, anh vất vả lắm mới hạ được quyết
tâm, thế nên anh vội vã quay người, bước ra đến cửa quay đầu nhìn lại
thêm lần nữa, quá nửa khuôn mặt cô còn vùi trong gối trắng như bông, vừa đủ thấy những đường nét thấp thoáng trên khuôn mặt ấy, vài năm nữa
thôi, anh chỉ sợ đến khoảng khắc này anh cũng sẽ quên mất, sẽ quên mất
cô trông như thế nào, quên mất cô xinh đẹp ra sao, đến ký ức cũng trở
lên keo kiệt.
Thủ Thủ đến trưa mới dậy, cô uống thuốc đông y có tác dụng trấn tĩnh tinh thần, thế nên ngủ được một giấc khá sâu.
Nắng vừa vặn phản chiếu trên thảm len trước giường, giây phút ngẩn ngơ
miên man ấy, dường như nhập nhoạng những giấc mộng rất dài, rất dài,
nhưng lại không tài nào nhớ ra.
Cô trở mình, mắt lim dim quờ quạng tủ đầu giường tìm đồng hồ xem thời
gian, đồng hồ đè lên một tờ giấy. Cô rút tờ giấy ra xem, thì ra là đơn
ly hôn, Kỷ Nam Phương đã ký tên đầy đủ.
Phải đến vài giây, đầu cô trắng xóa một mảnh, dường như chẳng nghĩ gì, mà dường như có nghĩ cũng không còn kịp nữa.
Cô sững sờ nhìn chữ ký ấy, thỉnh thoảng lắm mới được nhìn thấy chữ ký
của anh, cũng chỉ những lúc anh đặt bút ký tên mình một cách rồng bay
phượng múa lên tấm chi phiếu. Nhưng tên anh ký dưới đơn ly hôn rất ngay
ngắn, dường như liền mạch một nét bút. Thực ra bọn họ từ hồi còn nhỏ đã
chăm chỉ tập viết theo mẫu, bản thân Thủ Thủ cũng vậy, cho đến bây giờ
vẫn có thể viết được những hàng chữ Khải vuông vắn gọn ghẽ.
Cô đặt đơn ly hôn xuống, gọi điện cho Kỷ Nam Phương, di động của anh tắt máy, rồi cô lại gọi cho Trần Trác Nhĩ, anh ta đang ở nước ngoài, nhận
được điện thoại của cô thì vô cùng bất ngờ, hỏi: “Thủ Thủ à? Có chuyện
gì vậy?”
“Không…không có gì.” Cô luyến thắn nói vài câu chuyện phiếm rồi gác máy.
Kể cả có tìm được Kỷ Nam Phương cô cũng không còn gì để nói cơ mà, cô
chán nản xem xét đơn ly hôn một lượt, thực ra hai người cũng không có
tài sản phân chia gì, có căn hộ đứng tên chung, cùng một ít cổ phiếu,
anh đều để lại cho cô.
Thịnh Khai đích thân đi cùng tài xế đến đón cô, hiếm khi cả Diệp Dụ Hằng cũng có ở nhà. Đợt này Thủ Thủ không thường xuyên tâm sự với bố mình,
có lẽ là còn đang hờn dỗi. Nhưng Thịnh Khai nói: “Bố con hôm qua nói
chuyện qua với Nam Phương, ông ấy đồng ý cho 2 đứa ly hôn rồi.”
Cô không rõ Kỷ Nam Phương làm thế để thuyết phục được trưởng bối hai họ, nhưng anh luôn có cách của anh. Thủ Thủ lẳng lặng không nói gì, ngồi
trên sô pha, giống như lúc còn nhỏ, chừng 3 4 tuổi gì đó. Lúc đó bố cô
hầu như mỗi tháng đều từ Quảng Châu về nhà một lần, mỗi lần cô được bảo
mẫu ẵm xuống lầu, ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha, nói chuyện với bố,
thoạt đầu có hơi gò bó, một lát đã nô đùa, cô sẽ trèo lên lưng bố, để bố cõng nhong nhong mấy vòng quanh phòng.
Thoáng chốc đó mà đã 20 năm trôi qua.
Thịnh Khai lên lầu thay đồ, Diệp Dụ Hằng gọi cô lại, Thủ Thủ có hơi ngỡ
ngàng nhìn ông, Diệp Dụ Hẳng tỏ rõ vẻ mệt mỏi, ông nói: “Hôm qua Nam
Phương có đến nói với bố chuyện của 2 đứa, nó mong bố không quở trách
con. Thủ Thủ à, thực ra cho dù bố thỉnh thoảng có không đồng ý cách làm
của con, nhưng xưa nay chưa từng trách con. Trên đời này làm gì có cha
mẹ nào lại không muốn con mình hạnh phúc. Bố bất kể có thế nào, cũng
luôn mong con có cuộc sống tốt đẹp. Bố cũng đã bàn bạc với mẹ con rồi,
nếu như con và Kỷ Nam Phương không hợp nhau, thế thì li hôn vậy.”
Hốc mắt cô cay xè, nhưng cũng không khóc, chỉ lặng thinh cúi đầu.
“Thủ Thủ à, bố biết có một số việc, bố giải quyết vẫn chưa đủ thỏa đáng, nói thật lòng, năm đó lúc các con cưới nhau, bố rất lo. Nhưng hai đứa
kiên quyết đòi kết hôn, Nam Phương đã cam đoan với bố sẽ chăm sóc con
thật tốt, bố nghĩ nó sẽ làm được, hôm qua thằng bé lại đến nói lời xin
lỗi với bố, bố bảo nó xin lỗi thì có tác dụng gì, nếu như nó muốn xin
lỗi, thì nên tìm con để nói lời xin lỗi.”
Diệp Dụ Hằng chưa dứt lời, ông có vẻ đã sức cùng lực kiệt: “Các con ầm ĩ đến ngày hôm nay, Nam Phương trước giờ chưa từng nói gì với bố mẹ,
nhưng bố có thể nhìn ra, vấn đề là ở thái độ của con đối với Nam Phương. Nhưng bố cũng hiểu, những chuyện này không thể miễn cưỡng được, hai đứa đã quyết định rồi, thân làm cha làm mẹ, còn có cách gì nữa đây? Bố
không ngăn cản gì con cả, bố chỉ hy vọng con sẽ thận trọng mà cân nhắc.”
Cô vẫn chưa gặp được Kỷ Nam Phương, sau đó cô có gọi điện thoại cho anh, anh đang làm trị liệu, cô nói: “Em ký xong rồi.”
Anh im lặng một lúc lâu, cô cũng không nói thêm gì, tựa như đang chờ đợi một điều gì đó, đường dây điện thoại rơi vào im lìm, đến tiếng thở của
anh, cô cũng không nghe được, sau cùng anh nói: “Vậy anh nói thư ký đến
lấy.”
Thủ tục cụ thể như thế nào, cô không rõ, mấy ngày sau thư ký của anh
mang giấy tờ xác thực ly hôn qua, cô cũng không mở ra xem, tiện tay nhét dưới đáy ngăn kéo bàn trang điểm. Đêm hôm đó cô chìm đắm trong cơn mộng mị, mơ những gì thì sau đó không còn nhớ rõ nữa, chỉ là sợ đến chết,
gào thét trong khiếp đảm kinh hoàng, gào thét những gì cô cũng không nhớ luôn, cứ thế rồi bừng tỉnh.
Tỉnh rồi mới thấy bên gối lạnh lẽo, thì ra trong mơ cô đã khóc. Cô trơ
vơ ngẫm nghĩ, chỉ là mơ thôi. Cô ngủ thêm một lúc nữa, nhưng giấc chẳng
vào, cứ mê mê man man, sau đó lại có tiếng người khẽ nói, hình như là
tiếng dì Tống: “Thôi, đừng đánh thức cô ấy.” Cô đã giật mình thức giấc,
trong lòng vẫn cảm giác không nỡ, cuối cùng vẫy bật dậy.
Ăn xong quà sáng, dì Tống mới nói lại với cô: “Sáng nay có người gọi
điện cho cháu, cháu còn đang ngủ, dì vốn định đi gọi cháu, nhưng đầu bên kia đã vội ngắt máy rồi.”
“Là nam hay là nữa ạ?”
“Giọng nữ.”
Cô hơi yên lòng, nhưng chỉ một lúc, đã lại có cảm giác bất an. Về đến
phòng mình, cô gọi điện thoại cho Giang Tây, Giang Tây là người thẳng
thắn, nghe cô nói bóng nói gió một hồi, nghĩ chắc cô nàng lại nhờ mình
đi nghe ngóng vụ Dịch Trường Ninh, liền nói: “Buổi tối tớ với Thần Tùng
đi ăn cơm, anh ấy có bạn làm ở viện kiểm soát nhân dân tối cao, lúc đó
tớ sẽ nhờ anh ấy giúp cậu hỏi thăm cho.”
Thủ Thủ chỉ đành nói câu cảm ơn, rồi lại bảo: “À, đúng rồi, có cái này, tớ lâu rồi không đi làm, cậu giúp tớ xin phép nhé.”
“Nam Phương không phải giúp cậu xin phép rồi à?” chừng như thấy mình đã
lỡ miệng, Giang Tây chóng vánh nói: “Cậu đừng suy nghĩ nhiều nữa, lãnh
đạo ở đài cũng biết dạo này cậu bị ốm mà, sẽ không có ý kiến gì đâu.”
Thủ Thủ lưỡng lự một hồi, cuối cùng hỏi: “Nam Phương, anh ấy sao rồi?”
“Bố anh ấy không phải nhập viện à? Tớ hôm qua đi bệnh viện còn chạm mặt
anh ấy mà. Tớ thấy anh ấy dạo này cũng quá sức, cả người gầy guộc lắm.”
Thủ Thủ bất ngờ lắm, nửa buổi ngắt ngứ, sau cùng hỏi: “Bác Kỷ sao rồi?”
“Cao huyết áp, nhập viện mấy ngày rồi.”
“Người khác có nói gì không?”
“Cậu để ý mấy người ăn nói vô căn cứ bên ngoài làm cái gì? Đừng suy nghĩ linh tinh nữa.” Giang Tây nói, “Cậu còn nằm trên giường bệnh đấy, cứ
nghỉ ngơi đi đã, chuyện của Trường Ninh cậu yên tâm, tớ giúp cậu hỏi
cho.”
Giang Tây làm việc rất năng suất, nhờ qua tay mấy người mới hỏi thăm ra. Qua hai ngày, lại còn đặc biệt đến thăm Thủ Thủ. Thủ Thủ gặp cô ấy vui
mừng lắm, Giang Tây mua hoa tươi theo, còn nói dì giúp việc ở nhà làm ít đồ ăn Hoài Dương để mang đến, vừa mở hộp xốp ra đã thấy hương thơm lan
tỏa tứ phía, Thủ Thủ đột nhiên á một tiếng, nói: “Bánh xốp hạch đào à!”
Giang Tây cười nói: “Thèm chưa? Tớ nghĩ có lẽ cậu đang uống thuốc, ắt
phải thèm ăn lắm đây.”
“Ngày nào cũng uống thuốc bắc, đắng chết đi được. Cái này không được ăn, cái kia cũng không được ăn, phải nhịn nhiều lắm rồi.”
Giang Tây thở dài: “Cậu cũng thật qua quít quá đấy.”
Thủ Thủ không nói gì, Giang Tây cũng vội vàng chuyển chủ đề: “Tớ còn đem cả bánh bông lan, dì giúp việc nhà tớ làm bánh bông lan ngon lắm nhé.”
Vừa bỏ vào miệng đã tan ngay, ngon thơm mềm dẻo, hai người ăn điểm tâm,
giống như hồi còn là sinh viên, trốn ở gác xép ăn bữa chiều, tương thân
tương ái, chuyện gì cũng kể cho nhau nghe.
Giang Tây nói với Thủ Thủ: “Cậu đừng lo, số Trường Ninh cũng không tệ đâu.”
Thủ Thủ hỏi: “Sao rồi?”
“Hình như có kẻ gài anh ấy.” Giang Tây nói, “Bởi vì nghe nói chứng cứ
không đầy đủ, tình hình trước mắt có chiều hướng chuyển biến tốt đẹp. Tớ nghĩ có thể có người ngầm không muốn tiếp tục làm to chuyện, thế nên
đang khống chế cục diện rồi, nghe nói vụ này còn liên quan đến vài công
ty nữa, người ta cũng tiết lộ cho tớ ít tin tức, nói không chừng ở giữa
có ai đó thần thông quảng đại lắm, hoặc bản thân Dịch Trường Ninh cũng
có bạn bè thân thích nào đó nghĩ cách giúp đỡ. Cứ đà này, Trường Ninh
sớm có thể giải quyết ổn thỏa thôi.”
Thủ Thủ ngẩn ra một lúc, lại hỏi: “Bố Kỷ Nam Phương, sức khỏe bác trai thế nào rồi?”
Hỏi một đằng, Giang Tây lại trả lời một nẻo: “Cậu với Kỷ Nam Phương thật sự bỏ nhau rồi đấy à?”
Thủ Thủ ừ một tiếng, Giang Tây nói: “Chẳng trách, Nam Phương đến bệnh
viện, bác trai còn không thèm gặp anh ấy, nghe nói là tức lắm. Ngoài kia có tin đồn Nam Phương vì một cô sinh viên của đại học P, mới lật mặt
triệt để đòi li hôn đấy. Nghe cứ như thật ấy, tớ còn không tin đâu nhé,
vì Nam Phương, anh ấy đối với cậu thực sự…” Cô ấy ngưng một lúc, đã vội
vàng cười trừ: “Thôi không nói cái này nữa, người nào có duyên có phận
của người đó, gò ép không nổi.”
Đầu hè, Thủ Thủ mới đi làm trở lại.
Trời vừa đổ một trận mưa nhỏ, màu xanh của thành phố dường như tí tách
nhỏ xuống những giọt nước, ven đường đều trồng cây hòe gai, nở từng chùm to hoa trắng như tuyết mà thơm nồng, tựa như vô số cánh bồ câu lấp ló
dưới tán lá xanh. Thủ Thủ gặp qua vài người đồng nghiệp mới, lại nhận
thêm kế hoạch chuyên mục, ngoài ra cũng không còn gì khác nữa. Giang Tây nghe nói cô đi làm trở lại, tranh thủ ghé văn phòng cô nói chuyện: “Cậu sao lại gầy đi thế này?”
“Trang điểm không đẹp à.” Thủ Thủ xoa xoa mặt.
Thực ra cô ngủ không ngon, dạo này thường xuyên mất ngủ, uống thuốc cũng không hiệu quả, đã khó ngủ rồi, ngủ cái lại mơ thấy ác mộng, nhiều lần
còn khóc đến lúc tỉnh, tỉnh dậy lại quên đã mơ những gì, chỉ nhớ được là mình có khóc. Có lúc sáng sớm bật dậy đã thấy mắt sưng mọng, Thịnh Khai lo lắng lắm, khuyên cô ra nước ngoài nghỉ ngơi, nhưng cô không muốn,
thế nên Thịnh Khai lại khuyên cô đi làm.
“Tóc cậu cũng cần tỉa tót rồi đấy.”
Mái tóc không ngắn cũng chẳng dài thực ra rất khó xử lý, đuôi tóc chạm
tới gáy cảm giác ngứa ngáy vô cùng, Thủ Thủ nói: “Đang định nuôi dài,
qua đợt này đi sửa sang vậy.”
Giang Tây bảo: “Hay 2 đứa chúng mình đi du lịch đi, đi Anh nhé.” Lại
nói: “Cậu đừng có tưởng bở là tớ muốn đi cùng cậu, tớ từ lâu đã muốn đi
du lịch rồi, chưa tìm được cớ thôi, vừa hay nhân cơ hội này đi luôn đi.”
Thủ Thủ cảm kích lắm, biết Giang Tây thực ra rất lo lắng cho cô, cô nói: “Thôi đi, tớ lười vận động lắm.”
“Đi ra ngoài thăm thú đi mà, chúng mình về thăm trường cũ nhé.”
Thủ Thủ không lay chuyển được cô ấy: “Thần Tùng trong lòng nhất định sẽ mắng tớ mất, dám cuỗm cậu đi.”
“Anh chàng bận lắm, chúng tớ cả tuần chưa gặp nổi mặt nhau rồi, tớ có đi Anh về, anh ấy cũng không chẳng biết đâu.”
Hai người họ cùng nhau đi Anh, dường như trở lại cái hồi còn là sinh
viên, lúc ấy dịp lễ Giáng Sinh, lễ Phục Sinh lẫn dịp nghỉ hè, hai cô
luôn cùng nhau đi du lịch, ngồi chuyến bay Concorde bay qua biển Manche, từ London đến Paris, rồi lại mua vé Eurail pass ngồi tàu xuyên ngang
Châu Âu. Hoặc thẳng đường hướng Tây, bay qua núi cao và đại dương bao
la, cứ thay đổi từ múi giờ này sang múi giờ khác. Lịch trình du lịch mới mẻ mà cũng mệt nhọc, luôn khiến họ vừa hứng khởi vừa rã rời.
Tốt nghiệp xong Thủ Thủ cũng chưa từng quay lại, hoặc có lẽ là không còn hứng thú nữa, cuộc sống đơn điệu ở trường nội trú, lại thêm khí hậu ẩm
thấp khó chịu quanh năm ở Anh. Những năm đó đáng ghét đến ghê gớm, chỉ
muốn sớm thoát thân. Thế mà hôm nay vừa ra khỏi sân bay, đã cảm thấy bùi ngùi, không kìm được, quay sang Giang Tây thút thít: “Đến Concorde cũng ngừng bay rồi.”
Giang Tây nói: “Thì vạn vật cũng phải thay đổi đi chứ.”
Có lẽ là hoài niệm xưa cũ, những chán ngán trong lòng thời niên thiếu
mãi mãi một đi không trở lại. Thời gian ấy hăng hái hăm hở lắm, tưởng
rằng mình tương lai nhất định sẽ gặp được một người tuyệt vời, cùng nắm
tay đồng lòng, mãi không biệt ly. Thế nhưng số năm ngắn ngủi, đã hoàn
toàn thay đổi.
Giang Tây nói: “Cậu nghĩ ngợi nhiều quá đấy, những ngày tháng tươi đẹp của cậu còn ở sau này cơ mà.”
London dường như mãi mãi chìm đắm trong những cơn mưa, thành phố ướt dầm dề, mây xám xịt nặng trĩu phủ kín bầu trời, chẳng mấy mà mưa cũng trở
nên triền miên. Mưa lất phất giăng ngang ô cửa xe, đáp xuống đất trong
âm thanh của câm lặng.
Taxi chậm rì rì chạy qua phố lớn ngõ nhỏ, dường như đang tiến sâu vào
màn mưa vô bờ vô bến. Những tòa nhà xuyên trong cơn mưa bụi nhập nhòa
ánh đèn vàng, vạch rõ nét lịch sử xa xôi dài đằng đẵng.
Vốn dĩ ở London còn có không ít bạn bè, nhưng hai cô đều không muốn làm
phiền đến người khác, thế là họ thuê một phòng khách sạn, vừa hay có 2
phòng ngủ, còn có 1 phòng khách và nhà ăn.
Thủ Thủ bị lệch múi giờ, cuối cùng lăn ra ngủ trọn vẹn cả 14 tiếng đồng
hồ, Giang Tây đành vào gọi cô: “Sao cậu bao nhiêu năm rồi mà 1 chút tiến bộ cũng không có thế, còn ngủ được nữa à?”
Thủ Thủ cứ bịn rịn cơn buồn ngủ chẳng mấy khi này, cô rầm rì không nỡ bật dậy: “Để tớ ngủ thêm chút nữa đi.”
“Mau dậy ăn cơm nào.”
Rồi cùng với Giang Tây 2 người qua tiệm nhỏ bên đường ăn cá chiên khoai
tây, càng giống như trở về thời còn đi học, Thủ Thủ hiếm khi có cảm giác thèm ăn, cả suất cá chiên lẫn khoai tây đều bỏ bụng gọn ghẽ.
Mưa đã tạnh từ lâu, đường phố vẫn chìm trong ướt rượt. Tủ kính của cửa
hàng bên đường có bầy mũ và áo khoác rất đẹp, cô nắm tay Giang Tây dừng
lại ngắm nghía, dường như lúc mười mấy tuổi ấy, những kỳ nghỉ hiếm hoi,
vừa từ trường ra đã cùng nhau đi lượn lờ đường phố.
Giang Tây hỏi: “Mai có về thăm trường cũ không?”
Trường cáchLondonđến cả 1 giờ chạy xe, Thủ Thủ nghĩ đã thấy lười: “Thôi, ở đây thương tiếc thanh xuân là được rồi.”
Lời nói ra sao mà đa sầu đa cảm đến thế, thực ra Londontrong lòng hai cô gái trẻ, cũng không hẳn là không lười biếng.
Thời tiết tốt hơn, hai người lại hòa vào dòng khách du lịch đi tham quan Cung điện, rồi đến Thư viện Quốc gia ngắm “Hoa Hướng Dương” hoặc đến
kịch viện xem vũ kịch ballet. Thời tiết mà không khô ráo thì đành ngồi
khách sạn xem tivi, gọi đồ ăn bên ngoài.
Ngày nào cũng ăn uống vui vẻ, không đến 2 tuần, cả mặt Thủ Thủ đã tròn
trịa hẳn ra, soi gương mà ai thán với Giang Tây: “Tớ ở Anh lại béo ra
chứ, thật thần kì quá đi mất.” Bởi lẽ hồi mười mấy tuổi không quen ăn đồ ở Anh, thế nên liên tùng tục sụt cân, chẳng ngờ bây giờ lại đảo lộn cả, cái gì cũng ăn bằng được. Đến nỗi vẻ mũm mĩm trẻ con cũng hiện cả trên
khuôn mặt.
Giang Tây nói: “Ai bảo cậu ngày nào cũng ăn từng đấy đồ ngọt vào?”
Thủ Thủ kêu gào phải giảm béo thôi, thế là kéo Giang Tây đi Nhà thờ Thánh Paul.
Mặc dù cả đường vừa đi vừa nghỉ, nhưng leo đến được “hành lang thì thầm” thì Thủ Thủ đã cảm giác mệt lử, vừa nóng bức lại vừa khát khô, đành
dừng một lúc để nghỉ ngơi. Giang Tây lại đang bùi ngùi một câu chuyện
khác: “Năm đó Diana và Charles tổ chức lễ cưới hoàng gia tại đây, ông ta rõ ràng không yêu bà, bà ấy cũng hiểu, vậy mà vẫn dũng cảm lấy nhau,
nghĩ mà xem, cũng không hẳn không phải là quả cảm. Trên đời này, còn có
gì dũng cảm hơn việc lấy một người mà biết rõ mồn một rằng họ không yêu
mình.”
(*chú: “Hành lang thì thầm”)
Cầu không được, yêu biệt ly, kiếp người muôn dạng, dường như đều là vậy.
Có người vì yêu mà xông pha khói lửa, có người vì yêu mà quyết chí không lùi, lại có người biết rõ mồn một nơi đấy là đường cùng mà vẫn kiên trì đi đến hết con đường.
Thủ Thủ không lên tiếng, Giang Tây quay mặt qua, mỉm cười với cô: “Thực
ra tớ cũng nhu nhược lắm, nếu gặp phải người không yêu mình, tớ lập tức
chọn lựa buông tay, nhưng cũng có những người, dù là không yêu, vẫn chọn lựa con đường yêu tiếp, tớ làm không nổi, chỉ có thể khâm phục họ.”
Thủ Thủ nhìn cô ấy, trong lòng dâng lên trăm thứ vị cồn cào nôn nao, từ
lúc chia tay Mạnh Hòa Bình xong, Giang Tây cũng sa sút tinh thần cả một
quãng thời gian. Nhưng cô ấy và Cố Thần Tùng lúc bắt đầu lại đã thản
nhiên và ngọt ngào đến thế, Thủ Thủ cứ nghĩ, có phải tình yêu một khi đã không cơ hội nữa, đổi sang yêu một người khác, vẫn có thể làm lại từ
đầu chăng.
Đêm hôm ấy, Thủ Thủ lại bắt đầu những đêm mất ngủ đầu tiên. Vốn dĩ từ
lúc đến Anh, cô ngủ rất ngon lành, nhưng ngày hôm ấy cứ lật qua lật lại
mà không tài nào ngủ được, sau đó khó khăn lắm mới chợp mắt, thì lại mơ
thấy ác mộng, giữa cơn nửa tỉnh nửa mơ cô khóc liên hồi, muốn gào thét
một cái gì đó, mà trong cổ họng chỉ nghèn nghẹn, không tài nào thốt ra
được. Cô khóc đến hụt hơi, cho đến khi có ai đó lay tỉnh, cả người vẫn
đang nức nở, trống ngực đập thình thịch.
Giang Tây mặc áo ngủ, bật đèn đầu giường, thấy sắc mặt cô xanh xao, liền rót cốc nước, rồi nhè nhẹ lay cánh tay cô. Thủ Thủ dùng tay bụm kím
mặt, qua một lúc lâu mới bình tĩnh trở lại, Giang Tây dường như muốn nói điều gì đó, nhưng sau cùng ngẫm nghĩ tốt nhất vẫn lên dằn xuống, dỗ
dành cô ấy: “Không sao đâu, chỉ là mơ thôi.”
Thủ Thủ cầm cốc nước, cảm giác đỡ hoảng hồn, có chút áy náy nói: “Làm cậu giật mình thức giấc à.”
“Không sao.” Giang Tây dè dặt bảo, “Tớ thấy cậu tinh thần không tốt, hay ngày mai đi bác sĩ xem?”
Thủ Thủ cảm thấy uể oải: “Tớ muốn về nhà.”
“Thế mai về vậy.”
Họ đáp chuyến bay nhanh nhất về đến nhà, hơn mười tiếng bay, Thủ Thủ ngủ không vào, tinh thần lại căng thẳng, không ngớt miệng ăn sô cô la. Ăn
đến nỗi sau đó say máy bay, nôn lên nôn xuống, gần như đến cả dịch mật
cũng nôn sạch. Tiếp viên hàng không giúp cô rót nước, lại lấy khăn cho
cô, mãi đến gần kề với Mông Cổ cô mới gắng gượng ngủ được một lúc, lúc
tỉnh dậy lại say khi máy bay sắp hạ cánh.
Giang Tây thấy sắc mặt cô nhợt nhạt khác thường, liền nói: “Cậu trước nay có say máy bay đâu, sao hôm nay lại nôn ghê thế?”
Thủ Thủ đổ cả người mồ hôi, không còn hơi sức: “Tớ cũng chẳng hiểu.” lời còn chưa dứt, máy bay lại gặp phải luồng không khí, hơi nghiêng ngả, cô đã cảm giác dạ dầy dội thẳng lên, lại cầm túi giấy nôn khan, hận đến
nỗi cả nước mắt cũng chực ào ra.
Khó khăn lắm mới chịu đựng được đến lúc hạ cánh, Giang Tây thấy bộ dạng
cô hốc hác, quả quyết dẫn cô đến dãy VIP, lúc đầu bọn họ quyết định về,
trước lúc lên máy bay cô đã gọi cho Cố Thần Tùng, bảo anh đến đón, trừ
đoạn cửa lối ra và bãi đỗ xe ra, ngoài trời đổ cơn mưa, Giang Tây gọi
vào máy cho Cố Thần Tùng, Thủ Thủ đứng cạnh hành lý, Giang Tây nói trong điện thoại: “Bọn em đứng ở cửa VIP rồi này…”
Lời còn dang dở, đột nhiên thấy Thủ Thủ đã băng qua hướng cửa bãi đỗ xe, cô bước đi vội vã, giống như một chú nai nhỏ, len lỏi xuyên qua những
chiếc xa đang đỗ, những bước vừa nhanh vừa mạnh mẽ, có vẻ như đang đuổi
theo gì đó. Giang Tây bị dọa sợ hết hồn, thở hổn hển đuổi theo sau: “Sao thế?”
Thủ Thủ lại đột nhiên khững lại, chút ngẩn ngơ quay đầu qua, Giang Tây càng cảm giác kinh ngạc hơn: “Thủ Thủ, sao thế?”
Thủ Thủ dường như chỉ lắc đầu, mới nói: “Không gì đâu.”
Mưa bụi giăng như phấn phủ ướt tóc cô, nhìn toát ra vẻ ngây thơ, như một đứa trẻ. Nhưng mà cô cứ đứng đó, thần sắc hoang mang, càng giống với
một đứa trẻ đánh rơi mất que kẹo hơn, hoặc có lẽ là bị lạc mất thầy cô
giáo.
Giang Tây không yên tâm, may mà chẳng lâu sau, Cố Thần Tùng đã từ một
bãi đỗ xe khác đi ra, giúp bọn họ cầm hành lý. Cố Thần Tùng còn cởi mở
ôm lấy Giang Tây, lại hỏi Thủ Thủ: “Chơi vui không? Nhìn các em béo tròn cả rồi này.”
Giang Tây cười nói: “Cả ngày chỉ ăn uống chơi bời, không béo sao được?”
Lên xe rồi Cố Thần Tùng và Giang Tây có nói vài câu chuyện, vốn dĩ Cố
Thần Tùng rất phong độ ngồi ở ghế lái phụ, đột nhiên quay lại nói với
Thủ Thủ: “Thủ Thủ này, việc Dịch tiên sinh giải quyết xong rồi, do chứng cứ không đầy đủ, nên đã dỡ bỏ lệnh hạn chế xuất ngoại rồi. Anh ấy cũng
hẹn anh gặp mặt để nói cảm ơn. Anh bảo không cần phải khách khí như thế, Giang Tây cũng như em gái thân thiết với anh ấy, hơn nữa anh cũng có
giúp được gì đâu. Anh ấy bảo anh ấy không gọi được cho em, anh mới nói
em và Giang Tây đi Anh rồi.”
Lúc đi Anh, cô quẳng điện thoại ở nhà, cũng có lẽ trong tiềm thức cô
đang muốn tháo chạy khỏi điều gì đó, đày ải bản thân sang bờ bên kia của thế giới. Mà giờ đây, dây đàn căng cứng bấy lâu cuối cùng cũng nới
lỏng, Dịch Trường Ninh cũng không sao rồi.
Thành phố lúc vào hạ là khoảng thời tiết chuyển mùa lý tưởng nhất trong
năm, cây cối um tùm tươi tốt, ngập màu xanh biêng biếc. Thủ Thủ dựa đầu
vào cửa xe, dọc ven đường cao tốc sân bay đều trồng cây liễu, dương liễu lả lơi dưới lớp mưa phùn rả rích, dường như một tấm lưới dệt bằng chỉ
bạc khổng lồ, trùm lên tất thảy đất trời.
Kỷ Nam Phương từ lối ra gần nhất lao xuống đường, rồi anh tạt vào làn
đường dành cho xe cần dừng khẩn cấp, rút thuốc ra châm một điếu.
Lúc đốt thuốc, anh mới cảm thấy ngón tay mình đang khẽ run run.
Biết đâu chỉ là nhìn nhầm, lúc anh lên xe xong, vô tình liếc qua gương
chiếu hậu một cái, đột nhiên nhìn thấy một bóng hình quen thuộc đang rảo bước theo hướng xe mình.
Thật sự rất giống, nhưng anh cũng không dám chắc, chỉ theo bản năng đạp
chân ga, gần như bối rối tăng tốc vọt xe ra khỏi bãi đỗ. Bóng người phản lại trong gương chiếu hậu chỉ còn là một đốm đen nhỏ bé, xa vời vợi đến mơ hồ, sau cùng cũng tan biến mất.
Thực ra có lẽ không phải là cô, bởi lẽ cô sẽ không một mình xuất hiện ở
chỗ này làm gì cả, huống hồ cũng không thể tình cờ đến thế.
Anh mở mui xe, luồng không khí ùa vào quẩn quanh, đem theo chút sợi mưa
mát lạnh. Rõ ràng giống như trúng phải tà, chỉ cần bắt gặp thấy bóng
hình hơi hơi giống thôi, cũng đều tưởng là cô.
Lề đường bên trái xe cộ dày đặc, rít gào vút qua, văng vẳng như thể
tiếng sấm. Trong miệng có chút đắng ngắt, anh tiện tay dập tàn thuốc, mở CD, chiếc xe này anh không thường xuyên đi, âm thanh cũng chẳng hề thay đổi gì, toàn bộ đều là nguyên tem, hiệu ứng hóa ra cũng không tệ lắm.
Một đĩa CD tuyển tập bài hát tiếng Anh, anh không để ý đến gồm những bài gì, chỉ cần trong xe có chút âm thanh.
Ngã rẽ đèn xanh đèn đỏ, làn đường bên phải vừa vặn đỗ một xe thể thao
cửa đơn màu đen. Mặc dù chiếc xe nhìn có vẻ không phô trương, nhưng nhãn hiệu xe rất nổi tiếng, Giang Tây cảm giác chiếc xe này giống với chiếc
nào đó đã gặp qua rồi thì phải, hình như xe của người quen, nhưng không
tài nào nhớ ra là xe của ai. Vừa vặn lúc chuyển đèn tín hiệu, chiếc xe
bên kia đường vọt phóng đi, siêu xe nên tốc độ cũng nhanh nhạy, chớp mắt đã hòa lẫn trong dòng xe ào ào như nước, mất hút trong tầm mắt. Trong
xe rất yên tĩnh, mà Thủ Thủ cũng khẽ nhắm mắt, nghiêng người dựa vào
thành ghế, gần như thiu thiu ngủ.
Lên đường cao tốc tốc độ xe cũng chậm dần, đĩa CD đã nhảy sang một bài
khác, giọng nữ ngân vang đoạn: “ when you are gone..the pieces of my
heart are misssing you…”
Kỷ Nam Phương tắt CD, cửa sổ mui xe vẫn chưa đóng, tiếng gió vi vu, dường như cà trên mặt.
Anh và Trương Tuyết Thuần hẹn gặp ở một nhà hàng, đã là lúc hoàng hôn,
đèn đường vẫn chưa sáng, nhà hàng có khung cửa sổ sát đất rất to, nhìn
ra phía đường có dòng xe qua lại tấp nập, anh có lẽ đã muộn giờ hẹn,
Trương Tuyết Thuần đang ôm má ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa sổ. Làm anh nhớ đến lần đầu tiên anh gặp cô. Ánh đèn nhà hàng hoa lệ rọi trên khuôn mặt mộc, lộ ra vẻ sạch sẽ thuần khiết.
Thấy anh đến, cô bé tỏ ra vô cùng mừng rỡ, lớn tiếng gọi: “Anh.”
Phục vụ mang thực đơn lên, anh gọi đại vài món, rồi nói với cô: “Vừa ra sân bay tiễn bạn, lại tắc đường, anh đến muộn rồi.”
Trương Tuyết Thuần mỉm cười, đôi mắt cong vút lúc cười dường như mặt
trăng lưỡi liềm: “Hôm nay là cuối tuần, em cũng sợ tắc đường thế nên
ngồi xe điện đến.”
Anh đưa cho cô một tập văn kiện: “Hộ chiếu, visa, thông báo nhập học của trường, giấy tờ chứng minh tài chính, vé máy bay, tất cả ở trong này,
em cầm lấy.”
Trương Tuyết Thuần nhận tập hồ sơ, cũng không mở ra xem, chỉ lặng lẽ để
bên này, rồi lại để bên kia, dò lần lớp giấy da bò trơn mịn. May mà đồ
ăn rất nhanh đã được bưng ra, Kỷ Nam Phương nói: “Ăn thôi, ăn xong anh
tiễn em về.”
Hai người ăn không vào, bữa cơm diễn ra qua quýt vội vã. Cảnh vật bên
ngoài cửa sổ cũng dần dần sụp tối, sau cùng chợt bùng sáng, thì ra đèn
đường đã bật. Kì thực rất đẹp, từng cụm đèn giống như chuỗi trân châu,
dòng xe vun vút, khoảnh khắc đẹp nhất của thành phố này, phồn hoa như
thể lầu hồng gác tía của chốn trần gian.
Chương 15
Trương Tuyết Thuần nhìn Kỷ Nam Phương, vừa vặn lúc anh xoay mặt nhìn ra
bên ngoài cửa sổ, nét mặt nghiêng vô cùng anh tuấn, ánh sáng đèn đường
cùng đèn trong nhà hàng xen kẽ lồng vào nhau, tô đậm lên những đường nét của anh. Thực ra anh không hẳn là dạng đàn ông đẹp trai, nhưng lại có
một kiểu rạng rỡ sáng sủa. Cô bé nhất thời ngẩn ngơ, Kỷ Nam Phương đột
nhiên quay mặt sang, làm cô ấy giật nẩy mình.
Anh nói: “Bố anh vì chuyện li dị lần này, đang nổi cơn lôi đình, suýt
chút nữa thì lột da cả anh. Em phải chịu oan uổng to rồi. Anh sắp xếp em ra nước ngoài tránh đi vậy.Tay của anh trai em, dù sao cũng đỡ hơn
nhiều rồi, em bây giờ đi cũng có thể yên tâm, sau này học xong, thì cứ ở lại Mỹ, tìm một người nào đó tốt tốt mà lấy. Con gái phải gả cho người
tốt thì mới hạnh phúc được.”
Trương Tuyết Thuần nhìn anh, đôi mắt tròn to, sáng lấp lánh, đen trắng rõ ràng, trong veo đến gần như mát rượi: “Anh…”
“Được rồi, đừng nói lời thừa nữa, ăn cơm nào.”
“Sau này anh định thế nào?”
“Ồ, em lại còn lo cho anh nữa à? Thì sau này lại cưới vợ thôi, hai chúng ta hợp lại cũng không tệ nhỉ, lúc nào đó anh đi Mỹ tìm em nhé, chúng ta đi Las Vegas đăng ký, chắc hẳn làm ông bà già ở nhà tức chết luôn.”
Mắt cô long lanh dường như có ánh lệ, cô nhìn anh, anh không đùa nữa,
lấy bao thuốc ra, nhưng cũng không hút, chỉ đặt trên bàn, ngừng giây
lát, lại ngừng thêm giây lát: “Anh biết em có ý gì, nhưng đã đến bước
đường này rồi, thì cứ thế thôi.”
“Anh sau này phải thế nào? Tối hôm đó em thấy anh bế chị đi bệnh viện,
lúc đótrong lòng em nghĩ, anh đúng là gạt người, anh trước giờ nói những chuyện đó, làm em tin anh, nhưng kể từ hôm đó, em cảm thấy không thể
tin được, anh vốn dĩ không làm nổi, anh còn nói dối em, anh nói dối cả
bản thân mình, anh không bỏ được chị ấy, sao vẫn còn ly hôn?”
“Chuyện qua rồi. Đời này ai mà chẳng kết hôn qua 1 lần? Em lo cho anh cái nỗi gì?”
“Sao anh không nói với chị ấy? Anh yêu chị ấy như thế, sao anh không
nói? Anh còn bảo em đi nói dối chị ấy nữa chứ, anh không thấy vẻ mặt chị ấy lúc đó…”
“Này Trương Tuyết Thuần!”
Hai người rơi vào trong im lặng, cô vội vàng gạt khô dòng nước mắt.
“Anh biết em muốn tác thành cho anh, anh cũng chỉ muốn tác thành cho cô
ấy.” Kỷ Nam Phương cuối cùng châm điếu thuốc, khói nhạt tỏa ra vấn vít
giữa 2 người, giọng anh cũng lắng dần: “Kéo em vào chuyện này, cũng là
do anh không phải với em. Thế nên em tranh thủ thời gian này ra nước
ngoài, trường bên đó anh đã giúp em dàn xếp ổn thỏa rồi, ở nước ngoài
anh cũng có bạn bè thân quen, họ sẽ chăm sóc em. Em học hành cho tốt,
bao giờ có tiền đồ thật sự rồi, đến lúc đó em đón người nhà sang, báo
hiếu với bố mẹ em, còn cả anh trai em nữa.”
“Em cứu anh trai em, cứu cả em…”
Giọng anh trở nên ngả ngớn lạ thường: “Là anh tự nhiên nổi hứng thôi,
năm nào rồi mà em còn định lấy thân báo đáp? Nếu em thật sự cảm thấy áy
náy, được thôi, tối nay chúng ta đi thuê phòng, thanh toán nợ nần cho
xong đi. Thế thì em sẽ hết cảm giác nợ anh, rồi yên tâm mà đi đúng
không?”
Trương Tuyết Thuần cuối cùng lại bật khóc: “Anh, sao anh lại khờ thế
chứ? Anh li dị với chị ấy, rồi anh sẽ hối hận cả đời này cho mà xem…”
“Nhóc con em không khờ chắc? Rõ ràng biết anh không thích em, em hàng
ngày vẫn đến bệnh viện. 10 vạn kia, em còn đi làm gia sư, từ từ tích góp trả anh cũng được. Em biết rõ anh sẽ không thích em, anh li hôn rồi, em còn bồn chồn hơn cả anh, em không khờ à?” Anh ngược lại bật cười: “Trên đời này, bên cạnh mỗi người luôn có một kẻ khờ.”
Thủ Thủ từng nghĩ rất nhiều lần rằng sẽ gặp Dịch Trường Ninh. Kỳ lạ thay, cô trước nay chưa từng nằm mơ thấy anh.
Lần này thật sự được gặp lại anh, cứ thấy như đang nằm mơ. Từ Anh trở
về, cô luôn có cảm giác ngẩn ngơ, dường như cả thế giới này đều là hư ảo mà không hề có sự chân thực, người và việc, vật thể và phi vật thể,
dường như đã là cả một khoảng cách về thời thế.
Hai người cũng không có chuyện gì để nói, trên bàn phủ chút nắng nhạt,
cô mặc chiếc áo tay lỡ, khủy tay chìm trong ánh nắng, có chút ấm dịu,
trong quán cà phê bật điều hòa, Dịch Trường Ninh nắm tay cô, tay anh vẫn vậy, những đầu ngón tay hơi mát rượi, anh nói: “Đi cùng anh nhé.”
Cô chỉ cảm giác cơn cực nhọc, cực nhọc quá, trải qua biết bao khó khăn
trắc trở mới đi đến được ngày hôm nay, đến vui sướng cũng đã hao mòn
bằng cạn, chỉ tàn dư lại sự mệt mỏi.
Cô đơn giản đã đồng ý với anh.
Cô về nhà nói chuyện cùng bố mẹ, Thịnh Khai khéo léo tỏ ý phản đối: “Thủ Thủ à, con cũng hiểu rõ rằng chúng ta không nên dây dưa qua lại với nhà họ Tang cơ mà.”
Thủ Thủ không muốn tranh luận, cô chỉ nói: “Mẹ, xin mẹ thứ lỗi cho con.”
Cô dạo gần đây mất ngủ trầm trọng, quắt queo đến không còn nhận ra,
thỉnh thoảng phải dựa vào thuốc ngủ, nhưng thường xuyên bị trở giấc bởi
những cơn ác mộng. Dường như đến nước mắt cũng đã cạn khô, chỉ còn lại
đôi mắt to, ráo hoảnh mà trống rỗng đang nhìn mẹ mình, vẻ mặt ngày xưa
cũng hầu như tan biến. Thịnh Khai thật sự không cầm nổi lòng, bà dang
cánh tay ôm cô vào lòng: “Con gái à, mẹ có thể chẳng cần gì cả, chỉ cần
con được hạnh phúc, con sống vui vẻ, mẹ mới cảm thấy hạnh phúc.”
Thủ Thủ không dám đáp lời, e rằng chỉ cần khẽ nhúc nhích, nước mắt sẽ ùa cả ra.
Cô luôn hèn nhát như thế, đến tận ngày hôm nay, vẫn cái dáng vẻ không
cách nào đối diện, chỉ đành tháo chạy, chẳng cần biết hạnh phúc ở nơi
đâu, hạnh phúc ngự tại chỗ nào, cô đã từng cố chấp mà đeo đuổi, hóa ra
lại chẳng hề nắm được.
Thủ Thủ cứ nghĩ bố mình sẽ kiên quyết phản đối, nhưng Diệp Dụ Hằng chỉ nói: “Ngày mai không có việc gì thì đi leo núi với bố.”
Ngày hôm đó họ đi từ rất sớm, cây cối dưới chân núi xum xuê um tùm, con
đường dẫn lên núi càng hiện rõ vẻ tĩnh mịch, chỉ thỉnh thoảng mới bắt
gặp vài người cao tuổi dậy sớm tập thể dục.
Không khí trên núi trong lành, lâu rồi Thủ Thủ chưa đi bộ như thế, đến
đình dừng chân ở lưng chừng núi thì đã hơi thở dốc, người sẫm ướt mồ
hôi.
Diệp Dụ Hằng cũng cảm giác thấm mệt, nên dừng chân nghỉ ngơi. Thấy Thủ
Thủ cả mặt đỏ phừng phừng, trán sũng mồ hôi, ông mỉm cười nói: “Nhìn con kìa, còn thua cả một ông già như bố.”
Đấy là lần đầu tiên bố cô nhắc đến chữ “già” trước mặt cô, giọng rất nhẹ nhõm, mặt trời vừa nhô, sương mai đọng trên nhành cây còn chưa tan, ông giơ tay ngắt một nhánh lá, thận trọng tỉ mỉ cuốn thành một cuộn nhỏ.
Thủ Thủ không kìm được lòng mà nhớ đến hồi nhỏ ông thường dạy cô thổi
kèn lá.
Chiếc lá khẽ ngậm trong miệng, còn lan ra vị xanh chát của cây cối, tạo
ra âm thanh rất nhỏ, ông thổi bài “Sao đỏ lấp lánh”. Giai điệu thoắt
trầm thoắt bổng, cả 2 cha con đều phồng má thổi, đến cuối cùng không
thoát ra nổi giai điệu nào, Thủ Thủ đã không nhịn được, phụt cười. Diệp
Dụ Hằng cũng cười, ông lấy chiếc lá xuống, nói: “Bao năm rồi chưa thổi
kèn lá.”
Đình nghỉ chân ở địa hình rất cao, tầm nhìn thoáng đãng, cả thành phố xa xa như thu cả vào trong đáy mắt, mặt trời từ từ nhô cao.
Thủ Thủ không cầm được ý muốn dang rộng cánh tay đón tia nắng ban mai,
có gió vi vu thổi tới, phe phẩy cuốn lấy tóc cô, dường như chỉ cần khép
tay, cô đã có thể ôm gọn quầng ấm áp mà sáng lạn ấy, cả cơ thể giống như đang tan ra trong hào quang rực rỡ, tan ra dưới mặt trời, tất thảy đều
hóa thành ánh sáng, hóa thành gió.
“Lúc con bốn tuổi, lần đầu tiên dẫn con đi leo núi thì phải.”
Cô vẫn còn nhớ, lúc đó bố thỉnh thoảng vào trong núi, mọi người sống ở
căn nhà dưới chân núi, có lúc cô cùng bố mẹ, còn cả các bác theo ông nội đi leo núi.
“Lúc đó con còn bé lắm, được một đoạn đã không leo nổi, lúc nào cũng là bố phải cõng con.”
Lúc đó, bố vẫn còn trẻ. Cõng cô đi cùng ông nội, vừa đi đường vừa nói chuyện, bất giác mà đã leo lên đến đỉnh.
“Nháy mắt đã hai mươi năm trôi qua, con cũng đã lớn đến thế này, bố già rồi.”
Thủ Thủ cảm giác kỳ quặc: “Bố à, bố đừng lúc nào cũng nói chữ già mà.”
“Già thì già chứ sao, nói ra có gì nghiêm trọng.” Nắng mai rực rỡ phản
chiếu trên khuôn mặt ông, ông hơi nheo mắt, “Thủ Thủ, bố không thể nào
cả đời dẫn con leo lên đến đỉnh núi được, đường đi sau này, con phải tự
mình mà bước đi, thực ra dù là con đường nào, cũng đều dẫn lên đỉnh núi
cả.”
“Bố đã đi qua đường vòng, thế nay xưa nay bố luôn muốn rằng, phải để con đường đường chính chính thuận theo đường lớn mà đi, có thế sau này mới
có lợi cho con, không để con bước nhầm đường, bây giờ bố lại nghĩ, đi
đường chính, tất nhiên vừa tiết kiệm thời gian vừa tiết kiệm sức lực,
thế nhưng những con đường nhỏ khác, biết đâu không chừng lại có thể ngắm được cảnh đẹp đẽ hơn.”
“Bố…”
“Bố gặp qua Dịch Trường Ninh 2 lần, nó là đứa trẻ tuổi có năng lực, nếu
như con kiên quyết muốn lấy nó, bố sẽ không phản đối, đường đi con tự
mình chọn, không cần biết ven đường có những gì, đều là quanh cảnh của
chính con. Bố hy vọng con sống tốt, sống vui vẻ. Mấy năm này con ở bên
Nam Phương, như thế nào thì bố đều thấy cả, bố biết con miễn cưỡng, biết con không vui vẻ gì, con là công chúa bẻ bỏng của bố, không cần biết
con làm những gì, chọn lựa thế nào, bố đều cảm thấy mừng cho con.”
“Bố à…”
“Các con ra nước ngoài cũng tốt, ở bên ngoài cuộc sống đơn thuần hơn
nhiều, chỉ cần thường xuyên về nhà thăm bố thăm mẹ, bố đã cảm thấy phấn
chấn rồi.” Ngưng một lúc, ông lại bảo: “Về những chuyện đã qua, Thủ Thủ
à, con hãy thứ lỗi cho bố.”
Thủ Thủ nghèn nghẹn, bối rối quay mặt đi, chỉ sợ mình bật khóc.
Diệp Dụ Hằng vỗ vỗ tay cô: “Con gái bố xinh nhất, nhưng mà lúc khóc thì không có dễ coi đâu, không được khóc nhé.”
Thủ Thủ cong khóe miệng, rốt cuộc vẫn trực trào giọt nước mắt.
Cô và Dịch Trường Ninh cũng không tổ chức bất kì nghi lễ đính hôn nào,
họ đã quyết định ra nước ngoài sẽ đăng ký kết hôn. Thế nên liên tiếp rất nhiều ngày, cô bộn bù đầu sắp xếp mấy chuyện hành lý vụn vặt.
Thịnh Khai đích thân dẫn theo dì Tống đến giúp Thủ Thủ thu xếp đồ đạc,
Thủ Thủ cũng nhàn hơn rất nhiều, thường ngồi 1 bên, trầm lặng ngắm nhìn
mẹ mình và dì Tống liên miên thảo luận, nên đem cái gì, không nên đem
cái gì…
Ngày xuất phát càng lúc càng gần kề, bệnh mất ngủ của Thủ Thủ cũng càng
lúc càng gay gắt hơn, ngẫu nhiên lắm mới có thể ngủ, mà có ngủ được thì
cũng luôn trở dậy trong nước mắt. Mỗi lần bừng tỉnh, bên gối lạnh tanh,
nước mắt đẫm ướt một mảng. Cô khóc trong triền miên, trong những giấc mơ cô không tài nào tìm ra thứ muốn tìm ấy.
Mỗi lúc như vậy, cô lại tuyệt vọng trở mình thức giấc, đôi mắt mở to
thổn thức, sáng tinh mơ tĩnh mịch, bốn bề căn phòng khép kín, chỉ còn có một mình cô.
Cô nghĩ, hay đó là Dịch Trường Ninh, đợi chờ cả một quãng thời gian quá
lâu, khiến cô không còn cảm giác an toàn nữa, khiến cô đã tuyệt vọng,
thế nên chỉ có anh, cũng chỉ duy nhất mình anh, mới giúp cô tìm lại cả
thế giới đã mất.
Ly biệt luôn là nỗi thương tâm, Giang Tây và Cố Thần Tùng tiễn cô ra sân bay, cả đám bạn bè thân thiết, càng có vẻ ra đi sao mà khó khăn đến
thế, luyến tiếc đến thế. Thủ Thủ nói với Cố Thần Tùng: “Chăm sóc Giang
Tử chu đáo nhé.”
Giang Tây cũng mỉm cười vỗ lưng cô: “Cậu cũng nhớ chăm sóc bản thân vào.”
Rõ ràng chỉ là ra nước ngoài mà thôi, không hiểu tại vì sao, Thủ Thủ lại cảm giác buồn đến thế, nhưng cô không hề khóc, Giang Tây ôm cô, thì
thầm bên tai: “Nếu không hạnh phúc thì cứ về.” Ngừng một lát lại bảo:
“Nhưng cậu tốt nhất vẫn nên mãi mãi hạnh phúc vào, nếu như thế mà cậu
không quay về, tớ cũng sẽ đi thăm cậu.”
Vành mắt cô đỏ quạnh, cô gật đầu.
Đến lúc lên máy bay, cô ôm bố mẹ lần cuối, Thịnh Khai và Diệp Dụ Hằng cũng chìa tay, siết sao ôm lấy cô.
Dù thế nào đi chăng nữa, cũng đến lúc phải ra đi.
Cửa cabin máy bay có cô tiếp viên hàng không nở nụ cười xinh đẹp, tìm
được chỗ ngồi, ổn định xong, tiếp viên giúp họ cất hành lý cầm tay,
khoang máy bay rộng lớn đã xếp đầy hành khách, cửa khoang đóng lại, máy
bay bắt đầu chầm chầm chuyển động trên đường băng, tiếp viên hàng không
tự giới thiệu về mình, thực hiện thao tác an toàn. Dịch Trường Ninh giúp cô cài đai bảo hiểm, hỏi cô: “Mệt không?”
Chuyến bay dài còn chưa bắt đầu, cô đã cảm giác mệt mỏi thấm hẳn vào xương cốt, nhưng vẫn lắc lắc đầu.
Lúc còn nhỏ cô đã từng rất thích được đi máy bay cùng ông bà nội, còn có cả bố mẹ hoặc những người khác hay ngồi máy bay bay qua bay lại. Sau
này lớn rồi, cũng thường xuyên cùng với bạn bè bay đến nhiều nơi, nhưng
khoảnh khắc máy bay cất cánh, khoảnh khắc thoát khỏi trọng lực, cô vẫn
cảm giác như có dòng triều cường lo lắng do dự đang dâng lên, dường như
chính lúc đó, cảm giác như bị cách ly bởi cả thời gian lẫn không gian.
Động cơ phát ra âm thanh trầm thấp, cả máy bay ngoặt hướng, tất thảy xa
lạ mà quen thuộc, tất thảy tất thảy dồn cả lên, nhấn chìm cô, mũi cay
xè, cổ họng đặc sệt, khiến cô trong vô thức nắm chặt tay vịn.
Dịch Trường Ninh vẫn dịu dàng nhìn chăm chú ở cô, cho đến khi chuyến bay ổn định, mọi người tháo đai an toàn, lối đi dần dần có một vài người
qua lại, Thủ Thủ cũng cảm giác mình căng thẳng thái quá, cô cười với
Dịch Trường Ninh.
“Em uống nước không?”
Cô chỉ lắc lắc đầu.
Anh dường như chần chừ vài giây, nhưng cũng nói rất chóng vánh: “Thủ Thủ, nếu như em hối hận, vẫn còn kịp đấy.”
Cô vô cùng kinh ngạc nhìn anh.
Mà giọng anh lại bình thản: “Từ trước đến nay, anh luôn cảm giác, anh là người duy nhất trên đời này có thể cho em hạnh phúc, thế nên anh gồng
mình cố gắng hết sức, muốn đem em ra đi. Không cần quan tâm đến bất kỳ
người nào việc nào cản trở được anh và em, anh luôn hy vọng có thể cùng
em ở bên nhau.
“Ba năm không phải là quãng thời gian ngắn ngủi, nhưng lúc gặp lại em,
anh đã biết, ba năm này không phải một mình anh là người phải chịu đựng, em cũng vô cùng đau khổ, những ngày em trải qua không hề may mắn hơn
anh. Trước đây anh cảm thấy em vẫn chỉ là một cô bé, làm người khác phải thương, làm người khác phải yêu. Thế nên 3 năm anh bỏ đi, tưởng rằng
đối với em là liều thuốc tốt nhất. Sau đó lúc ở Trường Thành, lúc anh
gặp em, anh mới biết, sao anh lại có thể quyết định một cách ngu xuẩn
như thế. Anh sẽ không bỏ đi nữa, anh không thể để em lại một mình được.
Quyết định như thế xong, anh đã cân nhắc rất nhiều việc, anh đã suy nghĩ về rất nhiều người, anh biết có những người những việc sẽ xuất hiện
giữa chúng ta, chúng ta có thể đối mặt được với những vấn đề về bố mẹ về người thân về dòng họ, nhưng mặc kệ những thứ sẽ xuất hiện, anh tuyệt
đối không bỏ rơi em.”
“Bởi vì anh luôn nghĩ rằng, trên đời này sẽ không có ai, yêu em nhiều hơn anh yêu em.”
“Anh không biết bây giờ em đang nghĩ gì, bởi vì dạo này khi chúng ta ở
bên nhau, em luôn trầm lặng. Anh nghĩ em có lẽ cũng không biết, trước
khi 2 người ly hôn, Kỷ Nam Phương có gặp anh. Anh vẫn tưởng anh ta sẽ uy hiếp anh, hoặc sẽ dùng thủ đoạn để gây áp lực với anh. Kết quả anh ta
chỉ nói với anh 1 câu, em biết anh ấy đã nói gì với anh không? Anh ta
nói, ba năm này, Thủ Thủ vẫn luôn đợi anh, đối với cô ấy thật không dề
dàng gì, xin anh từ nay về sau, hãy đối tốt với cô ấy.”
“Anh luôn cảm giác, anh sẽ khiến em hạnh phúc nhất, bởi vì trên đời này, anh là người yêu em nhất. Nhưng lúc anh ta nói xong câu nói ấy, anh đã
hiểu, trên đời này, có lẽ anh chưa phải là người yêu em nhất, ít ra, anh không phải là người duy nhất.”
“Mấy ngày trước anh luôn muốn hỏi em, có thật em đã hạ quyết tâm đi Mỹ
cùng anh rồi không. Nhưng anh lại sợ đáp án của em, anh tự nhận mình
không phải kẻ nhát gan, hơn nữa con người sở dĩ trở nên nhát gan, cũng
là bởi vì biết rõ mình không thể thắng được. Anh suy xét đến áp lực gia
đình, áp lực từ người thân, lúc anh chấp nhận bị điều tra, lúc anh bị
hạn chế xuất cảnh, thực ra cũng là lúc anh cảm thấy bình tĩnh nhất. Anh
luôn nghĩ, chẳng có gì ghê gớm cả, chỉ là chuyện ngoài tính toán. Không
một ai, không một chuyện gì, có thể chia lìa chúng ta, bởi vì anh biết,
em tin tưởng ở anh, đợi chờ anh. Thế nên anh thản nhiên tự tin, dù cho
nạn tù tội, cũng không thể chia cách được anh và em. Anh đặt những vấn
đề trước mắt mà chúng ta có ra để cân nhắc qua 1 lượt, anh cũng đặt tất
cả những gì ngăn trở khả năng chúng ta ở bên nhau ra rà soát một loạt,
anh cảm thấy anh đã chuẩn bị tốt tất cả các đối sách rồi, anh cảm thấy
mình trong lòng đều đã có dự tính. Anh chỉ duy nhất không nghĩ đến, nếu
như em, nếu như em đã yêu người khác, vậy thì phải làm sao đây.”
“Em chờ đợi đã 3 năm rồi, anh xưa nay chưa từng nghi ngờ gì. Nhưng biết
đâu chỉ 1 giây thôi, em đã thay đổi. Trước đây mỗi khi em nhìn anh,
trong mắt em, anh có thể nhìn thấy chính mình. Nhưng bây giờ anh nhìn
em, anh lại thấy quá nhiều băn khoăn lẫn do dự, anh thậm chí còn cảm
giác em đang miễn cưỡng chính mình. Hoặc ít ra thì bản thân em cũng
không biết, em rốt cuộc đang yêu anh, hay em đã yêu Kỷ Nam Phương.”
Cô nhìn anh, chỉ là đang nhìn anh: “Trường Ninh…”
Anh đặt ngón trỏ lên bờ môi: “Nghe anh nói đã.”
“Lúc đầu anh chọn lựa rời bỏ em, đã là 1 quyết định ngu ngốc nhất đời
này của anh rồi. Anh gửi gắm hy vọng cho sau này, anh đến nỗi cảm thấy,
chúng ta vẫn còn có cơ hội làm lại từ đầu, nhất là sau 3 năm anh gặp lại em, nhưng có rất nhiều việc, không thể một mực theo ý mình được. Anh
lúc đầu chủ quan cho rằng, chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu, nhưng hóa ra đã đẩy em vào tình huống tiến thoái lưỡng nan. Bây giờ có lẽ em chỉ
là đang tự mình cảm thấy theo anh đi Mỹ là sự lựa chọn tốt nhất, Thủ Thủ à, em có từng hỏi qua bản thân mình, em có khi nào bừng tỉnh trong chớp mắt mà tự hỏi bản thân mình. Đây có thật sự là điều em muốn không? Em
thật sự quyết định rồi chứ?”
“Nếu như em không một mảy may do dự, nếu như em chưa từng mảy may băn
khoăn, vậy thì ngày hôm nay anh sẽ vô cùng mừng rỡ mà nắm tay em, máy
bay hạ cánh, chúng ta sẽ đến thẳng lễ đường kết hôn, nhưng anh bây giờ
không dám khẳng định như thế, lần đầu tiên em khiến anh cảm thấy mình
hèn nhát. Bao nhiêu năm rồi, trong công việc, trên thương trường, kể cả
trong cuộc sống, anh đều cảm thấy hèn nhát là điều đáng hổ thẹn, đương
lúc một người bắt đầu run sợ, trên căn bản là anh ta đã thua chắc rồi.”
“Chúng ta vẫn còn mười mấy tiếng bay nữa, trong mười mấy tiếng này, anh hy vọng em hãy suy nghĩ cho kỹ, sau đó hẵng quyết định.”
“Bởi vì anh yêu em, thế nên anh hy vọng em sẽ có quyết định đúng đắn
nhất, một quyết định thuận theo trái tim em mách bảo. Không cần biết em
chọn lựa thế nào, anh đều cảm thấy mừng cho em. Bởi vì không cần biết em chọn lựa ra sao, anh vẫn yêu em, anh hy vọng em sẽ sống hạnh phúc hơn
anh. Em phải hiểu, trên đời này, không phải chỉ mình Kỷ Nam Phương có
thể làm được, anh cũng rất yêu em.”
Thủ Thủ nhìn anh, đôi mắt sáng rực ấy, giống như ánh sao sáng nhất trên
bầu trời, phiêu diêu trong đó là bóng hình vỡ vụn, và cả khuôn mặt cô,
có lẽ cô lại khóc, hoặc cũng có thể là không. Anh nói bao nhiêu lời như
thế, so với những gì thường ngày vẫn nói thì chẳng khác nhau là mấy,
nhưng cô biết, tất thảy những thứ này, đối với anh, đối với cô, là khốn
khổ là khó xử ra sao.
Anh đã từng yêu cô đến thế, cô cũng từng yêu anh là vậy, bọn họ cứ tưởng rằng, đời này kiếp này họ vốn là những người thuộc về nhau, là mảnh
ghép phù hợp duy nhất dành cho chính mình, không thể chia lìa, không thể kháng cự, trải qua ngàn cay muôn đắng cuối cùng mới được ở bên nhau.
Thế mà hôm nay, hôm nay đây, cô nhìn trong mắt anh, vẫn hàng mi dậm dài
thanh tú ấy, dường như bụi gỗ sam ven hồ, man mác ngậm bọt sóng lăn tăn.
Không có ai biết, bản thân cô cũng không hiểu, tất thảy những điều này đã xảy ra như thế nào vậy, tại sao lại xảy ra như thế.
Anh có lẽ đã nói nhiều rồi, mà anh có lẽ nói cũng không đúng lắm, bởi vì trong lòng cô rối bời, thế nên cô không tài nào phản bác được, cả cuộc
đời dài là thế, tương lai biết đâu sẽ là cả một quãng thời gian dài đằng đẵng, anh muốn ở bên cô, thế nên anh cần phải biết, cô rốt cuộc quyết
định thế nào đây. “Nếu như em suy nghĩ kỹ rồi, máy bay hạ cánh xong
chúng ta sẽ lập tức đi đăng ký kết hôn. Nếu như em có quyết định khác,
máy bay hạ cánh xong, em hãy đáp chuyến bay quay về.”
Cô chỉ cảm thấy nghẹn ngào: “Em không biết.”
“Em nhất định phải biết.” Anh cười như khích lệ: “Thủ Thủ, đây là chuyện không thể, em nhất định phải biết.”
Cô thật sự không biết, không biết phải làm sao mới được đây.
Dáng vẻ cô khóc nức nở ấy khiến anh đau đớn, anh ôm bờ vai cô, gửi nụ hôn mềm mại lên vừng trán.
“Anh yêu em.”