Đời Này, Ngu Ngốc Một Lần Là Đủ Rồi [bác Chiến]

Trên đường đến nhà hàng, Doãn Kiệt Hồng và đạo diễn của Tiêu Chiến trò chuyện rất rôm rả, còn có cảm giác vừa gặp đã thân nữa.

Tuy hai người là đồng nghiệp, nhưng lĩnh vực phát triển khác nhau, ít có dịp gặp nhau, quen biết đã lâu nhưng đây mới là lần đầu gặp mặt, lần này cũng vì mấy hôm trước Doãn Kiệt Hồng vô tình nhắc với Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác hẹn ngày giúp hai người, mới có bữa tiệc rượu hôm nay.

Giữa những tiếng khen ngợi qua lại không ngừng của hai người chỉ hận gặp nhau quá muộn, Vương Nhất Bác với khuôn mặt lạnh băng có vẻ lệch tông lạ kì.

Tiêu Chiến lén liếc nhìn Vương Nhất Bác, nghĩ thầm không phải anh ấy giận thật đó chứ?

Vậy... vậy biết dỗ thế nào đây?

Vương Nhất Bác vẫn chưa tháo kính, anh cúi đầu chơi di động, với ai cũng lạnh nhạt, hỏi đến thì ừ ừ vài tiếng, trông chán chường vô cùng. Đạo diễn của Tiêu Chiến từng nhận được điện thoại của Vương Nhất Bác nhờ mình chiếu cố Tiêu Chiến, cũng nghe nói tin Vương Nhất Bác sắp đưa cậu về văn phòng của mình, trước đây cứ nghĩ quan hệ giữa hai người rất tốt, hiện tại lại thấy không chắc chắn.

Hai anh em tốt cãi nhau à?

Đạo diễn không tiện hỏi nhiều, cũng không dám chọc vào Vương Nhất Bác, giả vờ như không thấy gì, tiếp tục nói chuyện với Doãn Kiệt Hồng.

Doãn Kiệt Hồng nhìn nhìn Vương Nhất Bác, cố nhịn cười, lúc nãy trên đường đi Vương Nhất Bác khoác lác không ngưng miệng, nói Tiêu Chiến diễn xuất khá lắm nhân phẩm tốt lắm, còn lấp lửng khoe khoang mối quan hệ giữa mình và Tiêu Chiến, theo như Vương Nhất Bác nói, chỉ cần mình đến thì tối nay có ra quán vỉa hè ăn cá viên chiên Tiêu Chiến cũng đi theo, bảo đảm không vấn đề.

"Cậu ấy thật sự không giống mấy cậu thịt tươi khác, đặc biệt lễ phép, cũng rất chuyện nghiệp, lúc trước đóng chung, đạo diễn Nhâm đòi hỏi thế nào cũng ngoan ngoãn phối hợp, chú quay chung với cậu ấy một phim là biết ngay, cậu ấy cực kì lành tính, càng không bao giờ làm giá."

Kết quả khi bọn họ gấp rút chạy tới thì Tiêu Chiến đã chạy đâu mất.

Gọi điện thoại triệu về, người ta còn có vẻ không tình nguyện mấy.

Doãn Kiệt Hồng nghĩ cho mặt mũi của Vương Nhất Bác nên mới không chọc ghẹo cười nhạo anh, mà cũng không cần phải nói làm gì, tự Vương Nhất Bác đã mất mặt tới không muốn lên tiếng rồi.

Sau chiếc kính đen, Vương Nhất Bác liếc Tiêu Chiến, gồng mình nhịn, môi mím chặt cứng.

Trước mặt người ngoài không tiện nói nhiều, dễ làm Tiêu Chiến mất thể diện, đến lúc không còn ai đi... Không dạy dỗ lại thằng nhóc này không được mà.

Mọi người đến phòng VIP siêu to trên tầng mái của nhà hàng, rất nhiều nhân viên phục vụ nhận ra Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến, chỉ có điều bị hơi lạnh của Vương Nhất Bác dọa sợ, lại đang giờ làm việc, không dám xin chụp ảnh kí tên, tiếp tân lén chụp ảnh Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến nhíu mày, Doãn Kiệt Hồng cười, rất thân thiện, "Cứ để họ chụp đi, mấy người chúng ta đi ăn bữa cơm sao phải sợ bị chụp ảnh?"


Tiêu Chiến nghĩ thấy cũng đúng, trước đây An Á từng dặn, khi đi cùng Vương Nhất Bác càng thoải mái vô tư càng tốt.

Doãn Kiệt Hồng trông có vẻ vô tâm, nhưng khi vào phòng, ông từ chối nhân viên phục vụ, đồng thời dặn quản lý của nhà hàng, yêu cầu không cho người không phận sự vào.

Không có phục vụ, Tiêu Chiến bối phận thấp nhất tuổi tác nhỏ nhất trong bốn người tự động nhận trách nhiệm rót trà cho mọi người.

Doãn Kiệt Hồng và vị đạo diễn kia rất lịch sự, lúc Tiêu Chiến rót trà đều đưa một tay giữa chén trà rồi cảm ơn liên tục, Doãn Kiệt Hồng cảm thán: "Về nhà có cái khoe với con gái rồi, được uống trà anh Tiêu Chiến của nó rót cho."

Tiêu Chiến cười cười, cậu đi tới cạnh Vương Nhất Bác, nặn nặn ngón tay, cúi đầu cầm ly của Vương Nhất Bác lên, cẩn thận rót đầy bảy phần rồi đặt xuống trước mặt anh, Vương Nhất Bác vẫn cứ chơi di động, không ngẩng đầu lên lấy một cái.

Cứ như hai người thật sự không hề quen biết.

Tiêu Chiến phát hoảng trong lòng, Vương Nhất Bác định dỗi tới chừng nào vậy?

Len lén xin lỗi có được tha thứ không? Mình thật sự không biết anh ấy sẽ đến mà.

Không có phục vụ, không ai dọn ghế thừa, Tiêu Chiến vào chỗ sau, hiện tại còn hai ghế, một cạnh đạo diễn của mình, một... cạnh Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến hơi do dự, rồi cũng ngồi xuống cạnh Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến dày mặt đâm lao theo lao, nghĩ, dỗi thì dỗi đi, dù sao thì... mình cũng muốn ngồi cạnh anh ấy cọ cọ anh ấy.

Vương Nhất Bác thầm hừ lạnh, sắc mặt khá hơn một tẹo.

Xem như em thức thời.

Nhà hàng này lên món rất nhanh, vừa gọi xong không bao lâu thì đã lên đủ, Doãn Kiệt Hồng đóng cửa, cười cười, "Sở dĩ tôi chọn đến đây là vì quản lý và ông chủ đều rất hiểu chuyện, sẽ không đến quấy rầy chúng ta nói chuyện."

Lần này ông đến đây để bàn chuyện công việc, khi đã ăn lửng dạ rồi thì không nói chuyện phiếm nữa, thảo luận việc công với đạo diễn của Tiêu Chiến.

Đạo diễn của Tiêu Chiến cũng có ý định hợp tác với Doãn Kiệt Hồng từ lâu, không uống thêm rượu, chỉ tập trung thỏa luận công việc, Vương Nhất Bác thi thoảng tiếp lừi vài câu, trông có vẻ mất tập trung.


"Chú khách sáo quá, cháu còn phải học hỏi nhiều, khi nào về cháu sẽ bảo đội ngũ soạn một bản kế hoạch chi tiết cho chú xem thử, thật ra mấy thứ này thiên biến vạn hóa nhưng vẫn cùng một gốc, nói cho cùng vẫn là nắm bắt xu thế thị trường. Hiện tại phim thương mại và truyền hình trên cơ bản vẫn là 'một kèm một', một bộ phận đảm nhiệm diễn xuất, một bộ phận đảm nhiệm tỉ suất người xem. Các diễn viên gạo cội tạo danh tiếng, các thịt tươi gây chú ý, khi chọn diễn viên phải xem trước có cân bằng về cả hai mảng này chưa, đương nhiên, cũng có ngoại lệ." Tâm trạng đạo diễn của Tiêu Chiến rất tốt, thao thao bất tuyệt nói một hơi rồi nhìn Vương Nhất Bác, nịnh nọt mà tự nhiên như không: "Cũng có người kiêm được cả hai, nhưng số lượng quá ít... Không tính trong phạm vi suy xét."

Doãn Kiệt Hồng cười cười, có qua có lại, "Tiêu Chiến cũng không tệ, nghe Vương Nhất Bác và Lão Nhâm nói, diễn xuất của Tiêu Chiến không có gì để chê, chỉ yếu do tuổi còn trẻ chưa đủ trải nghiệm, nhưng đó không xem như khuyết điểm được, ai cũng phải đi lên từng bước như thế thôi."

Tiêu Chiến vội cúi đầu khiêm tốn, "Chú quá khen."

Đồng thời nghiêng đầu nhìn Vương Nhất Bác, sung sướng vô cùng, anh Nhất Bác khen mình trước mặt người khác?

Vương Nhất Bác vẫn lạnh tanh, Tiẻu Chiến hơi sốt ruột, chỉ được gặp mấy tiếng, Vương Nhất Bác còn lạnh nhạt với mình mãi, lãng phí hết thời gian rồi!

Tiêu Chiến thấp thỏm không biết Vương Nhất Bác có giận mình thật không thì Doãn Kiệt Hồng cười cười, "Cháu khiêm tốn quá, Vương Nhất Bác rất ít khi khen ai, cháu không biết cậu ấy nhắc cháu với chú bao nhiêu lần đâu, cứ nói..."

"Cháu nhắc cậu ta bao giờ?" Vương Nhất Bác uống rượu, lạnh lùng nói: "Chú nhớ nhầm rồi đó."

Doãn Kiệt Hồng lắc đầu cười, "Tính tình thật là..."

Tiêu Chiến hơi xấu hổ.

Cậu cười cười, cúi đầu ăn, vừa cho đồ ăn vào miệng thì mắt bỗng trợn tròn, suýt chút cắn phải lưỡi.

Có người... Đang sờ đùi cậu dưới mặt bàn...

Tiêu Chiến chật vật nuốt đồ ăn trong miệng, cậu không dám lên tiếng, liếc mắt về phía Vương Nhất Bác, phát hiện... tay anh để dưới bàn.

Vương Nhất Bác mặt mày bình thản, uể oải lười biếng, có vẻ chán chán, nhưng Tiêu Chiến cảm nhận rõ ràng, bàn tay dưới bàn sờ lên sờ xuống đùi cậu mấy lần, hiện tại đang có xu hướng di chuyển vào trung tâm!

Tiêu Chiến vô thức kẹp chặt chân, bỏ tay trái xuống chặn bàn tay kia lại.

Là tay Vương Nhất Bác không sai... Cổ tay còn đeo quà đóng máy cậu tặng lúc trước.


Vương Nhất Bác gắp con tôm, nghiêng người cho vào chén Tiêu Chiến, thuận thế nghiêng đầu nói gì đó với cậu.

Hai vị đạo diễn đang say sưa bàn luận, không phát hiện thấy hiện tượng lạ bên này, chỉ nghĩ Vương Nhất Bác hờn dỗi xong cuối cùng cũng chịu nói chuyện với Tiêu Chiến thôi.

Cảnh tượng bị che giấu dưới nhiều lớp khăn trải bàn đắt tiền chỉ có hai người tự biết.

Tai bên phải của Tiêu Chiến nóng rát, cậu chầm chậm rút tay trái lên, đặt nhẹ xuống bàn.

Không phải cậu dung túng cho Vương Nhất Bác giở trò, mà vì vừa rồi anh đã nói nhỏ vào tai cậu, không được cho tay xuống.

Tiêu Chiến căng thẳng muốn chết, không ngừng chú ý hai vị đạo diễn, sợ người nào bỗng dưng cúi xuống nhặt đồ, thấy Vương Nhất Bác đang sờ mình.

Mà Vương Nhất Bác lại còn thậm tệ thêm, bảo nhỏ: "Mở chân ra chút..."

Vành tai còn lại của Tiêu Chiến cũng đỏ bừng luôn.

"Anh..." Tiêu Chiến gian nan nhỏ giọng cầu xin, "Đừng để ai thấy..."

Vương Nhất Bác nghiêng đầu nhìn Tiêu Chiến, rốt cuộc cũng không kiềm được khóe môi, khẽ cười.

Vương Nhất Bác hạ giọng, "Vậy lần này cho nợ, ghi sổ, khi nào về trả gấp đôi, được không?"

Lúc này cậu dám nói không sao, Tiêu Chiến ngại ngùng gật đầu, Vương Nhất Bác cười cười, tha cho Tiêu Chiến, lại gia nhập vào câu chuyện của bên Doãn Kiệt Hồng.

Hai tiếng đồng hồ, ăn uống no say, hai đạo diễn đã thảo luận được những vấn đề cơ bản cho lần hợp tác sắp tới, bữa cơm này có thể xem như viên mãn, ngoại trừ... Vương Nhất Bác chả nói được mấy câu với Tiêu Chiến.

Dĩ nhiên Vương Nhất Bác nào chịu thiệt thòi thế, nhân lúc hai đạo diễn đang nói chuyện, Vương Nhất Bác đứng lên, đưa mắt ra hiệu cho Tiêu Chiến, rồi vào toilet trước.

Tiêu Chiến thẩm hiểu, cố kiên nhẫn chờ nửa phút rồi mới theo.

Vào bước vào là bị Vương Nhất Bác ôm siết eo, đè lên bức tường ốp gạch sứ bóng loáng.

"Mấy bao nhiêu công sức, định làm em bất ngờ, em suýt chút chạy mất." Vương Nhất Bác nghiến răng nghiến lợi, "Có phải cố ý không?"

Tiêu Chiến không biết giãi bày thế nào, rối rít giải thích nhỏ xíu: "Anh hiểu oan em rồi, em không muốn đi xã giao với đạo diễn thôi, em không thích mấy chuyện đó."

"Dám cãi?" Vương Nhất Bác bật cười, cúi đầu cọ nhẹ vào môi Tiêu Chiến, "Biết em không cố ý... Nhưng vẫn khó chịu, không phạt em gì đó thì cảm thấy không bỏ qua được."


Mặt Tiêu Chiến đỏ ửng, cậu hắng giọng, "Lúc nãy... phạt rồi mà?"

"Lúc nãy?" Vương Nhất Bác phì cười, "Có bị ngốc không, lúc nãy là ba thân mật chính đáng với bạn trai thôi, cái đó mà tính là phạt?"

Trong lòng Tiêu Chiến ngọt lên, Vương Nhất Bác nói mình là bạn trai xuôi miệng quá.

"Biết tại sao cứ bắt em phải đi gặp Doãn Kiệt Hồng không?" Vương Nhất Bác xoa đầu Giang Trì, "Trước đây ông ấy cũng như Nhâm Hải Xuyên, thiên về mảng nghệ thuật, nhưng gần đây có xu thể chuyển sang hướng thương mại, Nhiếp chính vương là phép thử, sau này hẳn sẽ có kế hoạch phim thương mại hoàn thiện hơn, anh muốn cho em đóng phim của ông ấy."

Tiêu Chiến khựng lại, nói nhỏ: "Cứ tùy duyên thôi, đừng..."

"Không phải đi cửa sau đâu, Nhâm Hải Xuyên cũng đề cử em với ông ấy." Vương Nhất Bác cười cười, "Hết cách, diễn xuất tốt danh tiếng cao, miếng thịt tươi hoàn mỹ thế ai mà không thích?"

Tiêu Chiến đỏ mặt, hỏi nhỏ nhỏ: "Anh... thích không?"

"Em nói xem?"

Vương Nhất Bác không nói nhiều, cúi đầu hôn lên môi Tiêu Chiến.

Đạo diễn của Tiêu Chiến nói nhiều khô miệng, nhấp ngụm trà rồi cười nói: "Vừa gặp đã quen, nên nói hơi nhiều, a? Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến đâu rồi?"

Doãn Kiệt Hồng tai thính mắt tinh, đã đoán ra đại khái mọi chuyện rồi, nhưng chỉ cười không nói gì. Đạo diễn của Tiêu Chiên lại lo lắng, nhíu mày nói nhỏ, "Vừa rồi sắc mặt Vương ảnh đế không được tốt, đối xử với Tiêu Chiến cũng lạnh lùng, không... không sao chứ chú? Dường như trước đây họ là bạn mà, sao vậy nhỉ? Cãi nhau à?"

Doãn Kiệt Hồng xấu tính đùa, "Đúng rồi, lại mới uống rượu, không biết có đánh nhau trong toilet không, hay cháu đi xem thử?"

Đạo diễn của Tiêu Chiến không nghi ngờ gì, đứng lên đi, đẩy cửa toilet, ngẩn người, vội đóng lại quay ra ngoài.

Trong toilet, Vương ảnh vẫn vẫn lạnh mặt từ nãy đang ôm cậu Tiêu thịt tươi anh thấy chướng mắt vào lòng hôn say sưa.

Nếu đạo diễn không hoa mắt, hình như Vương ảnh đế còn xoa cái chỗ dưới eo Tiêu thịt tươi, vạt áo sơ mi Tiêu thịt tươi hình như cũng chạy ra khỏi cạp quần...

Đạo diễn chà mặt, bàng hoàng quay về chỗ ngồi.

Anh ta nhìn Doãn Kiệt Hồng, chợt hiểu ra mình mới bị lừa, bật cười, "Chú! Chuyện... chuyện này là sao?!"

"Người ta làm lành lâu rồi, không cần lo hộ đâu." Doãn Kiệt Hồng rót đầy ly cho đạo diễn của Tiêu Chiến, cười cười, "Thời gian tới cháu nhớ để ý chiếu cố Tiêu Chiến, hai bên có đến thăm nhau... thì cứ vờ như không biết đi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận