Đời Này, Ngu Ngốc Một Lần Là Đủ Rồi [bác Chiến]

Ngoài bữa trưa, Tiêu Chiến còn mua rất nhiều trái cây, Doãn Kiệt Hồng tính thiệt tình không khách sáo cầm đi hai hộp dâu tây, đi ngang phòng nghỉ các nghệ sĩ khác còn không quên dặn mọi người đến chỗ Vương Nhất Bác ăn ké, có điều các nghệ sĩ nhỏ ở trường quay đều sợ anh, không ai dám đi.

"Được rồi, cơm nước no đủ, chạy xe cả buổi sáng cũng mệt rồi, về ngủ trưa đi." Vương Nhất Bác cầm lấy quả táo Tiêu Chiến đưa gặm một cái, "Sắp quay tiếp rồi, không có thời gian ở đây với em."

"Không sao, em không buồn ngủ, về cũng không có gì vui." Tiêu Chiến bám dính lấy anh không chịu đi, cậu nhìn nhìn chuyên viên trang điểm đang ngồi chơi máy tính bảng bên cạnh, hạ giọng hỏi nhỏ: "Em ngồi đây chờ anh được không?"

Sợ Vương Nhất Bác không cho còn bảo đảm: "Chỉ ở đây thôi, không chạy lung tung."

Vương Nhất Bác bật cười, anh quay đầu nhìn chuyên viên trang điểm, biết cậu da mặt mỏng hay xấu hổ, cố nhịn không hôn, buồn cười bảo: "Chạy lung tung cũng không sao... Nhưng em ở đây làm gì? Chưa chắc trong giờ nghỉ anh quay lại được, nghe lời, về phòng chờ đi, anh xong việc sẽ về ngay."

Tiêu Chiến đành phải đứng lên, Vương Nhất Bác biết cậu thà dán dính lấy mình, ngẫm nghĩ rồi nói: "Vừa lúc em về cũng không có gì làm, giúp anh chuyện này."

Vương Nhất Bác nói rồi lấy di động ra, tắt mã khóa đưa cho Tiêu Chiến, "Có ai gửi file kịch bản thì nhận nhé, trong nhà khách có máy in mà nhỉ? In ra rồi xem thử trước, tối nay anh về chúng ta xem kĩ rồi bàn bạc."

Tiêu Chiến không nghe rõ chuyện kịch bản, nhận lấy điện thoại của Vương Nhất Bác phải ngây ra một lúc trước, "Em... em giữ điện thoại của anh?"

"Có ai cần liên hệ gấp với anh thì gọi cho trợ lý bên này." Vương Nhất Bác mỉm cười, "Nhưng chắc cũng không có chuyện gì đâu."

Tiêu Chiến nắm chặt điện thoại của Vương Nhất Bác, hơi mất tự nhiên, "Hay là thôi ạ... Cũng không gấp, khi nào anh về cho em xem là được."

"Đến tối mà còn có thời gian đi in à?" Vương Nhất Bác cười, hàm ý sâu xa, "Em đọc qua trước thì anh có thêm thời gian rảnh với em, tự suy nghĩ đi."

Tiêu Chiến nghe ra hàm ý của anh,vành tai nóng lên, nhưng vẫn cảm thấy giữ điện thoại của Vương Nhất Bác không hay lắm, anh thật là... Không đề phòng mình chút nào à.

"Sao hả? Không muốn anh có thêm thời gian với em?" Vương Nhất Bác khá ngạc nhiên, "Vậy tối nay..."

"Muốn chứ." Cậu đỏ mặt ngắt lời Vương Nhất Bác, ngọt giọng thương lượng, "Vậy... Em đưa điện thoại em cho anh?"

Vương Nhất Bác bật cười, "Anh lấy điện thoại em làm gì? Bận quay phim đâu có chơi được, được rồi em về đi."

Bị Vương Nhất Bác nửa dỗ nửa lừa về nhà khách, Tiêu Chiến vào phòng, thay đồ xong ngồi trên sofa, lấy chiếc điện thoại trong túi quần ra xem xem.

Sau đó để điện thoại của Vương Nhất Bác nằm sóng vai cạnh mình trên phía còn lại của sofa.

Không biết có phải do nguyên nhân tâm lý không, Tiêu Chiến cứ cảm thấy điện thoại của Vương Nhất Bác khí phách ngạo nghễ hơn mấy cái cùng kiểu nhưng của người khác.

Đầy tính công kích.

Cứ như chỉ cần bị ấn vài cái là sẽ cáu kỉnh la hét: Rốt cuộc nhà ngươi có việc gì không hả? Không có việc thì đừng có sử dụng trẫm vô ích nữa.

Đáng... đáng sợ quá.


Cái điện thoại này của Vương Nhất Bác từng bị tịch thu, thời gian đó anh mượn của cậu chơi, còn cậu dùng điện thoại của anh thì mới là lần đầu.

Nhưng Tiêu Chiến không xa lạ gì với nó nữa, trước đây khi Vương Nhất Bác đến thăm cậu rồi thân mật trong toilet, anh từng lấy điện thoại ra nói biểu cảm và giọng của Tiêu Chiến lúc đó quá mê muội, phải quay lại.

Lúc đó Tiêu Chiến nhũ cả chân, nhưng do dự chốc lát rồi cũng không cự tuyệt, mặt đỏ phừng phừng, để tùy ý Vương Nhất Bác quay, nhưng xong việc rồi mới phát hiện, Vương Nhất Bác vốn còn chẳng bật camera, màn hình đen thui.

Từ nhỏ đến lớn Vương Nhất Bác bắt nạt người khác thành thói rồi, với Tiêu Chiến anh cũng thường giở trò xấu tính, nhưng cậu loáng thoáng cảm nhận được, từ đầu đến cuối anh luôn có mức độ, lần nào cũng chọc ghẹo mình rất mạnh tay, nhưng chưa từng thật sự làm gì gây hại cho mình.

Tiêu Chiến chà mặt, khóc không ra nước mắt, mình đúng là... Hết cứu được rồi.

Đối diện với điện thoại của nam thần thôi cũng đỏ mặt.

Đang tơ tưởng linh tinh thì điện thoại Vương Nhất Bác rung, Tiêu Chiến nhìn nhìn, một vị đạo diễn nhắn sang mấy tin, kèm theo mấy file đính kèm.

Tiêu Chiến sốc lại tinh thần, tự đi in kịch bản.

Cả buổi chiều hôm đó, Tiêu Chiến in gần mười tập kịch bản, có bản vẫn là bản thảo, nội dung thiếu hụt đủ chỗ, nhưng kịch bản đã được các đạo diễn lớn duyệt, dù vậy vẫn hay, cậu đọc lần lượt từng quyển một, quyển nào cũng thấy hay.

Nhưng cũng như Vương Nhất Bác, cũng thấy mỗi quyển đều thiếu chút gì đó.

Đến tận lúc chạng vạng.

Tiêu Chiến đang ăn cơm hộp giống của đoàn phim Sầm Văn mang đến thì điện thoại Vương Nhất Bác lại reo, không kịp in, cậu chuyển tiếp kịch bản sang cho mình rồi đăng nhập tài khoản bằng máy tính, trực tiếp mở xem trên máy tính.

Sau đó Tiêu Chiến không còn nhớ được mình đã ăn gì nữa.

Kịch bản mở đầu rất bình thường, nam chính Tần Sênh năm nay tròn hai mươi, một sinh viên vừa lên năm hai đại học, gia đình giàu có, cha trước đây công tác trong ngân hàng, về sau từ chức hợp tác với bạn mở công ty tài chính tín dụng, tích góp được rất nhiều tài sản, mẹ là nghệ sĩ đàn dương cầm, xinh đẹp nhã nhặn.

Các gia đình hạnh phúc đều tương tự nhau, nam chính từ nhỏ được cha mẹ yêu thương bảo vệ rất tốt, tính cách ôn hòa, thành tích ưu tú, người đã hai mươi tuổi mà tâm tư vẫn trong sáng vô tư như cậu bé con, thi thoảng hơi bốc đồng, hay ngượng, thích một chị lớp trên, nhưng xấu hổ không dám tỏ tình.

Không có gì bất ngờ, Tần Sênh sẽ chọn một trong hai con đường xuất ngoại du học và được cha mình tìm cho một công việc nở mày nở mặt, chỉ tiếc trời không toại lòng người, công ty tín dụng của cha Tần Sênh bị ảnh hưởng từ chính sách của thành phố, liên tục cụt vốn, đối tác đã có chuẩn bị từ trước đột ngột bỏ trốn, cha của Tần Sênh qua một đêm trở thành tù nhân.

Mẹ Tần Sênh không còn vẻ ung dung tao nhã ngày xưa, trong lúc hoảng hốt liên lạc với chủ nợ, bị một chiếc xe chạy gấp tông chết.

Người mẹ đã vĩnh viễn xa cậu, người cha đang chịu cảnh tù tội.

Con người yếu đuối như Tần Sênh, khi vào thăm cha được hỏi mẹ con có khỏe không, đã đỏ mặt, gồng mình run rẩy nói: Rất khỏe, chỉ đang lo lắng cho ba thôi.

Đêm đó, Tần Sênh gầy gò đơn độc, một mình đứng trước trại tạm giam, ngẩng đầu nhìn bầu trời, hai mắt trống rỗng.

Cha phải cứu ra, tiền nợ phải trả.


Tần Sênh về nhà mở két sắt, mang hết tiền bên trong ra, rồi đặt giấy thông báo trúng tuyển trường cao học nước ngoài ước mong đã lâu vừa nhận được vào.

Ngày ngày Tần Sênh tới lui giữa tòa án, trại tạm giam và công ty đã bị niêm phong của cha mình, gặp ai cũng phải vụng về châm thuốc cười bồi nói ngọt, không đủ kinh nghiệm nên bị đá qua đá lại như trái bóng, mất bao nhiêu công sức cũng chỉ đủ thấy chút đầu mối.

Nhưng muốn lật lại bản án thì còn khó hơn lên trời.

Ngày khó khăn nhất, cậu ngồi trên bậc thềm công ty cha mình, cắn bánh bao ngơ ngẩn nhìn lên trời.

Cậu biết ngày mai còn phải làm những gì, chỉ muốn nghỉ ngơi một chút mà thôi.

Hôm đó, một người ngồi xuống cạnh cậu.

Mấy hôm nay Tần Sênh bị chủ nợ đánh mắng thành quen rồi, vô thức cho là lại có người đến đòi nợ, cậu cất bánh bao, hỏi đối phương cũng là người cho vay tín dụng à.

Người đó cười: Không phải, trước đây tôi sống ở đây, đi ngang chỗ này thấy cậu ở đây nên đến chào một tiếng.

Cứ như vậy, người đàn ông đó bỗng nhanh chóng tham dự vào cuộc sống của Tần Sênh.

Anh ta mới ba mươi, nhưng đã có sự nghiệp thành công, từ ngôn hành cử chỉ có thể nhận ra là người đã dãi dầu sương gió, anh ta có những trải nghiệm tương tự Tần Sênh, mỗi lần Tần Sênh sứt đầu mẻ trán, bị ép đến ngạt thở anh ta đều âm thầm giúp đỡ cậu.

Tần Sanh cảm thấy, cõ lẽ mẹ ở trên trời thấy mình khổ quá, không chịu nổi nên phái người này đến.

Có sự hỗ trợ của người đó, cuộc sống của Tần Sênh dễ thở hơn nhiều, tính anh ta thoải mái, gần như cái gì cũng biết, việc gì cũng hiểu rõ như lòng bàn tay, không chỉ giúp chuyện kiện tụng mà thi thoảng còn kín đáo nhắc nhở Tần Sênh mấy câu đạo lý làm người.

Người đó vốn chỉ đến đây công tác, vì Tần Sênh mà dứt khoát ở lại.

Tần Sênh ủy thác phòng tư pháp đấu giá tài sản, chấp hành mọi yêu cầu, nhưng chết cũng không chịu tuyên bố phá sản, nhất định muốn tiếp tục truy tra trách nhiệm, bắt người đối tác của công ty.

Tần Sênh và người đàn ông kia cùng sống trong căn nhà rộng thênh thang chỉ còn lại bốn bức tường, đôi lúc cũng tự tìm vui trong cái khổ, trêu đùa chọc ghẹo.

Thậm chí người đó còn dạy Tần Sênh vài mẹo nhỏ để theo đuổi con gái.

Tần Sênh đỏ mặt tía tai không thèm nghe.

Người đó cứ như vị thần hộ mệnh, từng bước dẫn Tần Sênh ra khỏi thế giới đóng kín.

Tình hình sáng sủa dần, mỗi ngày vụ án lại tiến triển thêm, đối tác ôm tiền bỏ trốn cuối cùng cũng sa lưới pháp luật, ngày nhận được điện thoại thông báo, Tần Sênh thở ra một hơi dài, ngã thẳng xuống.

Người đàn ông đó đỡ cậu, bảo cậu ngủ một giấc ngắn.


Cuối cùng cha cậu cũng được thả, Tần Sênh ôm chặt lấy người cha đang khóc nức nở trước mộ mẹ, khàn giọng bảo cha phải kiên cường.

Ngày tháng, rồi cũng sẽ trôi đi.

Gia đình cậu vẫn còn một khoản nợ lớn phải gánh vác, sự ra đi của người mẹ vẫn không giây nào thôi dày vò hai người đàn ông còn ở lại, nhưng so với trước đây, thì đã khá hơn nhiều rồi.

Tần Sênh vẫn thường đi uống rượu với người đó, sau khi vụ án kết thúc cậu bàng hoàng hoang mang, không biết có nên học tiếp không.

Hay là lập tức đi làm, nhận số lương ít ỏi, lấy ngắn nuôi dài mà trả nợ giúp cha.

Hai con đường, dẫn đến hai tương lai khác nhau của cuộc đời.

Người đó khác hẳn sự ôn hòa thường ngày, bắt buộc cậu phải đi học.

Tần Sênh nghe lời người đó, quay lại trường trong ánh mắt soi mói của bạn học.

Tiêu Chiến uống cạn nước trái cây Sầm Văn đưa mà chẳng cảm nhận được mùi vị gì, tiếp tục đọc, lật vài trang, hai mắt tròn xoe, nghẹn giọng: "Kịch bản này..."

Tiêu Chiến hít thở sâu, cố nén xúc động, vội vội vàng vàng mang kịch bản đi in.

Tối Vương Nhất Bác quay xong về phòng, Tiêu Chiến sốt ruột giục anh đọc kích bản ngay.

"Thích vậy sao?" Vương Nhất Bác thay đồ, kéo Tiêu Chiến ngồi xuống cạnh mình, cúi đầu đọc một lúc.

Vương Nhất Bác lẳng lặng đọc hết tập kịch bản, sắc mặt phức tạp, "Em..."

Kịch bản thì đúng là tốt, Vương Nhất Bác cũng biết tại sao Tiêu Chiến thích đến thế, nói từ phương diện nào đó, kịch bản này như đo ni đóng giày cho Tiêu Chiến, tuổi tác, ngoại hình, độ tương xứng với nhân vật... đều phù hợp.

Mình diễn vai người đàn ông đưa Tần Sênh ra khỏi khó khăn, cũng phù hợp.

Chỉ có một điểm không được...

Chi tiết người mẹ qua đời, không khỏi quá tàn nhẫn với Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến nhập vai chậm thoát vai cũng chậm, quay kịch bản này, Vương Nhất Bác không nghĩ cũng biết tình hình sẽ thế nào.

Quá tổn thương.

Nếu Vương Nhất Bác là người xét duyệt trước, có thể anh còn không cho Tiêu Chiến xem.

Chuyện Vương Nhất Bác nghĩ tới, đương nhiên Tiêu Chiến cũng nghĩ tới, cậu quan sát sắc mặt anh, nói nhỏ: "Anh sợ em nhập vai quá độ à?"

"Nhập vai sâu là chuyện tốt, có điều..." Vương Nhất Bác bật cười, "Cục cưng, đúng là anh rất muốn làm em nổi tiếng, nhưng cũng không cần vội vã thế, rồi sẽ có kịch bản tốt, chúng ta tiếp..."

Tiêu Chiến rất ấm lòng, nhưng vẫn lắc đầu, "Không sao, sau này lúc quảng bá... Đừng nhắc chuyện gia đình em là được."

Tiêu Chiến ngẩng đầu nhìn anh, mắt sáng lên: "Em cảm thấy em có thể diễn tốt được, nếu anh... diễn vai người đàn ông đó."

Quãng thời gian mờ mịt hoang mang sau cái chết của mẹ, chính Vương Nhất Bác đã dẫn mình ra.


Quá khứ của Tiêu Chiến có một đoạn tiệm cận thần kỳ với nội dung kịch bản, duyên phận này thật quá hiếm có.

Tiêu Chiến rất kiên trì, Vương Nhất Bác hết cách, lật xuống đoạn kết nói: "Đây... thật ra là bộ phim thuần lăng xê em, đoạn kết nhân vật của anh hơi nổi bật, hơi sơ ý là sẽ thành phim hai nam chính."

"Không sao, dù sao cũng đâu phải người ngoài được lợi." Tiêu Chiến đời nàod dể tâm chuyện đó, cậu hồi hộp nhìn anh, "Vậy... anh đồng ý ạ?"

Vương Nhất Bác bất đắc dĩ, cúi đầu nếm chút đôi môi ấm mềm của cậu, "Tùy em vậy."

Tiêu Chiến thở phào, từ lúc đọc kịch bản cậu đã sợ Vương Nhất Bác vì quá bận tâm đến những gì mình đã trải qua mà bỏ kịch bản này.

Cuối cùng cũng tìm được kịch bản, như trút được gánh nặng, Vương Nhất Bác bắt đầu tính nợ.

"Hôm nay anh bảo em cầm điện thoại của anh đi mà? Sao miễn cưỡng thế hả?" Vương Nhất Bác kéo cậu vào lòng, sờ mò lung tung tra hỏi: "Thấy chuyên viên trang điểm đang ở đó không nỡ nói em, em sao vậy hả? Định làm phản hử?"

Cậu bị anh sờ đỏ mặt, nói nhỏ: "Không... Em chỉ cảm thấy... quá riêng tư."

"Chuyện riêng tư của anh chẳng phải là em à?" Vương Nhất Bác cởi nút áo cậu, vừa ngắm nghía kĩ càng vừa thẩm vấn: "Chỗ riêng tư mấy... cũng bị nhìn kĩ cả rồi, còn sợ em chơi di động?"

Tiêu Chiến lại hận không có lỗ nẻ để chui, mà Vương Nhất Bác lại còn không cho cậu nhúc nhích, đành phải ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn, Diệp Lan hơi chần chừ, anh nhạt giọng nói: "Cục cưng, chúng ta đã chính thức bao lâu rồi? Tật xấu của em cũng nên sửa đi chứ?"

Tiêu Chiến hoang mang.

"Hôm nay đưa di động cho em." Vương Nhất Bác kéo chăn qua cuốn cậu lại ôm trong lòng, cúi đầu cắn nhẹ vành tai cậu để phạt, "Là uốn nắn trước tật xấu hay khách sáo vớ vẩn với anh của em."

Tiêu Chiến sửng sốt, cảm xúc hỗn tạp, vùi đầu dụi dụi trong hõm cổ Vương Nhất Bác.

Anh... sao lại tốt đến thế cơ chứ?

Vương Nhất Bác nhẹ giọng chất vấn: "Có sửa không?"

Cậu gật đầu, "Dạ có sửa."

"Suốt ngày lo bóng sợ gió va anh, vì không tin tưởng anh à?"

"Không ạ..."

"Có sai không?"

"Dạ có sai."

Tiêu Chiến bị bắt nạt mềm nhũn ra, Vương Nhất Bác ngứa ngáy trong lòng, "Nhận sai là được, lỗi to phạt nhỏ thôi, lát nữa ba phạt em, cho em nhớ bài học, được không?"

Mặt Tiêu Chiến đỏ bừng, nói nhỏ xíu: "Dạ được..."

Vương Nhất Bác cười cười, anh chưa kịp nói tiếp Tiêu Chiến đã tiếp thêm một câu nhỏ như muỗi kêu: "Nhẹ... nhẹ một chút, được không anh?"

Vương Nhất Bác ngẩn ra, nghiến răng, "Được chứ."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận