Đời Này, Ngu Ngốc Một Lần Là Đủ Rồi [bác Chiến]

"Em nhớ anh! Em muốn thấy anh!"

"Em chỉ muốn được thấy anh thôi mà! Em nhớ anh cũng là sai sao?! Sao anh..." Mới giây trước Tiêu Chiến còn như con gà trống choai sắp lâm trận, một giây sau khi gào lên mắt đã đỏ bừng, môi run run, giọng lẩy bẩy, không còn chút khí thế nào, cậu thở dốc rồi cắn răng, "Sao anh... lại phạt em bằng cách này chứ?"

Phía bên kia màn hình, Vương Nhất Bác cau chặt mày, chợt đau lòng.

Tay trái Tiêu Chiến siết chặt thành nắm đấm, nghiêng đầu đi lau mạnh lên mặt, giọng nức nở: "Em biết lỗi rồi mà, cũng hứa sẽ sửa rồi, anh..."

Tiêu Chiến không nói tiếp nữa.

Em đã nhận lỗi rồi mà, cũng biết mình sai ở đâu rồi, lại đã chịu phạt, một ngày một đêm rồi, sao vẫn không cho em thấy anh?

"Hôm qua không cho em thấy, em nhịn suốt một ngày, hôm nay vẫn không cho..." Tiêu Chiến ngước mắt nhìn màn hình điện thoại, đỏ mắt nhỏ giọng chất vấn: "Nếu ngày mai em vẫn chưa nói rõ được mình sai ở đâu thì có phải cả giọng nói anh cũng không cho em nghe không? Anh... rõ ràng anh biết em sợ gì nhất..."

Tiêu Chiến đẫm nước mắt khẽ gào, như quả bong bóng xì hơi, "Phạt cái khác có được không? Được không anh?!"

"Phạt em một ngày rồi vẫn chưa được sao?" Tiêu Chiến không muốn để Vương Nhất Bác thấy mình mất khống chế, cáu kỉnh quay đầu đi lần nữa, khàn giọng lặp lại, "Em nhận lỗi rồi mà, nhận lỗi rồi mà..."

Đầu dây bên kia, Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến, ngẩn ngơ mất hồn.

Vương ảnh đế vừa vào nghề là đã đi ngang trong giới, nhiều năm lắm rồi không bị ai rống vào mặt.

Càng đừng nói là Vương Thịt Tươi nhỏ hơn mình mấy bậc.

Bị Tiêu Chiến rống liền mấy tiếng, Vương Nhất Bác ngẩn ra, còn không kịp nói lời an ủi.

Thật ra Vương Nhất Bác dự định sẵn là sẽ dán hết một tuần.

Tiêu Chiến tốt bụng, nhưng tính bướng, với người khác, chịu mềm không chịu cứng.

Lại chỉ riêng với Vương Nhất Bác, chịu cứng không chịu mềm.

Từ rất lâu trước đây, từ khi hai người còn chưa là người yêu chính thức Vương Nhất Bác đã phát hiện ra điều này rồi.

Lúc quay phim, nếu trạng thía của Tiêu Chiến không tốt bị NG liên tục, Vương Nhất Bác sầm mặt diễn với cậu một đoạn, sẽ hiệu quả gấp trăm lần phó đạo diễn khích lệ khen ngợi cậu một lượt từ đầu đến chân.

Tiêu Chiến không rống sai, Vương Nhất Bác biết rõ đâu là điểm yếu nhất, đau nhất của cậu.

Cho nên mới nhanh chuẩn mạnh, dùng một miếng băng cá nhân ép Tiêu Chiến phải nhìn thẳng vào vấn đề giữa hai người.

Mục đích đã đạt được, nhưng quá trình có hơi khác với dự liệu của Vương Nhất Bác.

Thật ra anh không thể nhẫn tâm với Tiêu Chiến nổi.

Vương Nhất Bác bóc băng cá nhân.

"Tiểu Chiến?" Vương Nhất Bác dịu giọng, dỗ dành, "Tại anh không biết nặng nhẹ... Anh sai rồi, bóc băng dán rồi, bóc ra rồi đây."

Tiêu Chiến gồng cứng cổ, không ngẩng đầu nhìn điện thoại.

"Giận anh rồi sao?" Vương Nhất Bác nới rộng cổ áo, cười, "Mới nói muốn thấy anh mà? Hết muốn rồi sao?"

Tiêu Chiến đang hơi xấu hổ vì vừa thất thố, không hiểu sao cảm thấy ngẩng lên nhìn Vương Nhất Bác rất mất mặt, đắn đo một lúc vẫn không ngẩng lên.

"Anh cởi đồ đó nha?" Vương Nhất Bác cố ý hạ giọng, khẽ cười nói: "Chưa gọi video kiểu này với ai đúng không? Nói đi, muốn anh cởi bao nhiêu, anh cởi cho em xem."

"Sơ mi? Áo thun? Quần?"

Tiêu Chiến không nhịn được liền ngước đầu liếc nhẹ.

Vương Nhất Bác không cởi đồ thật đâu, chỉ cởi mấy nút áo trên thôi, khẽ rũ mắt nhìn điện thoại, gò má Tiêu Chiến ửng đỏ, nghiêng người, cầm điện thoại nhìn Vương Nhất Bác gần như đói khát.

Vương Nhất Bác vẫn đẹp trai như ngày nào, anh khẽ nhếch môi, mắt ngậm cười dung túng, nhìn cậu.

Một ngày một đêm rồi.

Thật ra khi Vương Nhất Bác vừa bóc băng cá nhân ra là Tiêu Chiến đã hết giận hẳn rồi.

Nhưng bây giờ nhìn anh, vẫn không kiềm được trách móc mấy câu: "Sao mà... lại phạt em như vậy, làm em ít được thấy anh một ngày..."

Vương Nhất Bác nhịn cười, "Biết đoán suy nghĩ của người khác khó chịu rồi chưa? Em tự nói đi, em cho anh 'ít được thấy' mấy ngày?"

Tiêu Chiến khựng lại, trong lòng lại cồn cào khó chịu.

Tiêu Chiến nhẹ giọng, "Anh, em sai rồi..."

"Không có gì là đúng hay sai hết." Vương Nhất Bác vuốt nhẹ màn hình bằng lưng ngón tay trỏ, "Chỉ muốn nói rõ ràng với em thôi, anh nặng tay, không biết ước lượng... Không ngờ lại làm em khó chịu đến vậy, lỗi của anh."

"Không có!" Tiêu Chiến lập tức cuống cuồng nói: "Vừa... vừa rồi em không cố ý cãi nhau."

Tiêu Chiến hơi ảo não: "Chỉ là em nhớ anh quá, em..."

"Suỵt..." Vương Nhất Bác ngắt lời Tiêu Chiến, cười nói: "Đã nói là không đúng sai gì hết mà, nói ra là được rồi."

Cậu gật đầu.

Tiêu Chiến cầm điện thoại nhìn Vương Nhất Bác, cứ như đang ngắm nghía thứ châu báu nào đó bị mất vừa tìm lại được.

"Buồn ngủ không?" Vương Nhất Bác nhìn đồng hồ, "Hôm nay em làm việc cả ngày mà? Muốn ngủ chưa?"

Tiêu Chiến vội lắc đầu, "Chưa... Em nhìn thêm chút nữa."

Vương Nhất Bác cố nhịn cười, thương lượng: "Vậy nằm xuống đi, nói chuyện một lát rồi ngủ."

Một ngày không được thấy nam thần kiêm bạn trai rồi, sao cậu nỡ ngủ, cậu nằm xuống theo lời anh, cảm giác được tha thứ an ủi và vui sướng dễ chịu vì người yêu gần gũi ngắm nhìn lan tràn trong tim cậu, làm cả người cậu mềm như bông, cảm thấy mấy hôm nay chưa khi nào nhẹ nhõm đến thế.

Vài giây sau Tiêu Chiến quyến luyến nói: "Anh... em muốn nói với anh mấy câu nữa."

"Nói đi." Vương Nhất Bác ngước mắt, "Anh nghe đây."

Tiêu Chiến ngập ngừng: "Em không nói ra được, mình ngắt video trước được không? Em muốn nhắn tin cho anh."

Tức thì Vương Nhất Bác tơ tưởng bậy bạ, cười hỏi: "Câu gì mà không nói ra được?"

Tiêu Chiến lấp lửng, "Khó nói lắm... Anh cúp máy trước đi, nói xong mình gọi tiếp."

Mới ăn hiếp người ta quá nặng tay, bây giờ chuyện gì anh cũng chiều cậu, anh gật đầu, cúp máy.

Tiêu Chiến nắm chặt chiếc điện thoại đã hơi nóng, suy nghĩ chốc lát rồi nhắn tin cho Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến: Anh, em sẽ sửa thật mà.

Vương Nhất Bác: Anh biết.

Tiêu Chiến: Sau này chuyện gì em cũng nói với anh, để anh biết em đang nghĩ gì.

Vương Nhất Bác: Ừm.

Tiêu Chiến: Hôm qua anh có nói một câu... không đúng lắm, em giải thích được không?

Vương Nhất Bác: Nói đi.

Vương Nhất Bác đứng lên đi lấy nước, uống vài hớp rồi cầm kịch bản lên lật lật, chờ một lúc sau di động mới rung.

Vương Nhất Bác cầm máy lên...

Tiêu Chiến: Hôm qua anh hỏi em, thích anh bao nhiêu mà chịu được mài mòn.

Tiêu Chiến: Lúc đó em đã muốn nói, em chịu được.

Tiêu Chiến: Cả lúc không có chút hy vọng sẽ được anh đáp lại nào, em cũng có thể một mình thích anh nhiều năm như vậy, bây giờ không biết gặp vận may gì mà được yêu anh, anh nghĩ em sẽ không chịu nổi sao?

Tiêu Chiến: Quá thích anh, qua điện thoại không nói ra được, nhưng là thật... Quá thích quá thích anh, anh thế nào cũng thích, bị anh bắt nạt cũng thích.

Tiêu Chiến: Nhưng... đừng bắt nạt em kiểu này nữa được không? Quá dằn vặt.

Dường như Tiêu Chiênw cảm thấy bày tỏ thế này thẳng thắn nhiệt tình quá, im lặng một lúc, hình như đi trốn, chờ bớt xấu hổ mới nói tiếp: Em sẽ sửa, nhưng vẫn muốn nói với anh, em thích anh, thích anh... Từ lâu đã có thể chịu nổi mọi sự mài mòn, thật đó.

Vương Nhất Bác im lặng nhìn di động, chốc lát sau mới nhắn cho cậu hai tin.

Tiêu Chiến khoác sơ mi ngã trên cái gối tựa lớn, nhìn những dòng tỏ tình trắng trợn của mình, má hâm hấp nóng, một lúc sau, điện thoại cậu rung.

Tiêu Chiến vội lướt xuống.

Vương Nhất Bác: Biết là em thích nhiều lắm, chịu được mài mòn, nhưng anh không muốn.

Vương Nhất Bác: Bao nhiêu thích đều là của anh, tích góp lại đó cho anh, không được để tiêu hao chút nào.

Mắt Tiêu Chiến nóng bừng, lòng bỗng mềm nhũn.

Ngày hôm sau, người đại diện tương lai của Tiêu Chiến, An Á, đến thăm đoàn.

"Vương Nhất Bác nói gần đây em đang ăn kiêng, nên không mang đồ ăn đến cho em." An Á đón lấy bó hoa trợ lý mình đưa sang, tặng Tiêu Chiến, "Khởi quay vui vẻ."

Tiêu Chiến cười cười, "Cảm ơn chị An Á... Hôm qua chị nói muốn gặp đạo diễn Nhâm? Chú ấy vẫn chưa đến đâu."

"Không vội, thay mặt chế tác đến thăm hỏi theo thông lệ thôi." An Á cười, "Mấy hôm nay liên lạc với chế tác nhiều không? Hôm qua chị mới gọi cho cậu ấy, máy bận mãi, chắc là gọi cho cậu đúng không?"

Tai Tiêu Chiến ửng đỏ, cậu không giỏi đáp lời những lúc bị chọc ghẹo thế này, đổi đề tài: "Có chuyện gấp gì sao ạ? Không làm lỡ việc chứ chị?"

"Không có, đùa cậu thôi." An Á cười Tiêu Chiến thật thà quá, ngẫm nghĩ lại thở dài, "Nhưng đúng là có việc thật, đang chọn trợ lý cho Vương Nhất Bác, phiền hà."

Tiêu Chiến ngạc nhiên, "Chọn trợ lý? Chị Sầm Văn đang làm tốt lắm mà?"

"Đúng là rất tốt, nhưng em ấy sắp ba mươi rồi, đâu thể làm trợ lý cả đời đúng không? Nghề này tuổi thọ ngắn lắm, không thể làm lâu dài được." An Á cười, "Mấy năm nay em ấy chăm sóc Vương Nhất Bác rất tốt, chịu thương chịu khó chịu mắng chịu khổ, Vương Nhất Bác đã tính sẵn rồi, không để em ấy thiệt thòi đâu, từ năm ngoái đã bắt đầu cho Sầm Văn tiếp xúc với phương diện nhân sự, một thời gian nữa là em ấy phải về văn phòng, từng bước phụ trách việc của cấp quản lý, đến lúc đó phải có người lấp chỗ trống trợ lý trưởng của em ấy."

An Á nghĩ tới chuyện này là đau đầu, "Vị trí này nói không quan trọng thì đúng là không quan trọng, nhưng nói mấu chốt thì thật sự là mấu chốt, Vương Nhất Bác lại lắm yêu cầu, còn quen thói bắt nạt ma mới, chọn được người phù hợp cũng chông gai vô cùng."

Tiêu Chiến mới bị Vương Nhất Bác "dạy dỗ" chỉ nhớ ngon ngọt không nhớ gian lao, vô thức phản bác, "Đâu có, anh Nhất Bác dễ gần lắm."

An Á không nhịn được cười, trong đầu nghĩ cái đó là cậu thấy vậy thôi, chị cười gian, hỏi: "Cậu có nghe nói, trước đây Nhất Bác cũng từng có trợ lý nam không?"

Tiêu Chiến không biết tại sao An Á lại nhắc chuyện này, ngơ ngác gật đầu.

Lý Vĩ Lực có nhiều chuyện với cậu rồi.

Vương Nhất Bác từng có vài trợ lý nam, nhưng nghe nói không ai làm lâu, được ít bữa là bỏ đi.

Nguyên nhân bọn họ không rõ, nhưng lúc đó Lý Vĩ Lực nói: Nếu là em em cũng chẳng muốn làm trợ lý cho anh ấy chút nào.

"Có người cá biệt bị cậu ấy trực tiếp đuổi việc, đa phần thì không chịu nổi áp lực tinh thần, tự xin nghỉ." An Á lắc đầu cảm thán, "Lúc người ta đi Nhất Bác còn nổi cáu với lá đơn từ chức, cảm thấy không thể tin nổi, không hiểu tại sao người ta lại không chịu nổi đòi đi."

An Á cười vẫy tay chào hỏi quay phim cách đó không xa, nghiêng đầu nhỏ giọng nói xấu Vương Nhất Bác với Tiêu Chiến, "Vương ảnh đế luôn cảm thấy không ai không thích mình, căn bản không tự nhận thức được mình đáng sợ chừng nào... Tính tình cậu ấy, với trợ lý nữ còn bớt được phần nào, mà thường các trợ lý nữ đều là người hâm mộ cậu ấy, mức độ bao dung cũng cao hơn, nhờ vậy mới miễn cưỡng làm lâu được, trợ lý là nam thẳng thì không được vậy, cho nên dần dà bọn chị không thuê trợ lý nam nữa..."

Người đại diện mà nhắc tới nghệ sĩ nhà thường đều thao thao bất tuyệt như suối phun sông chảy thế này cả, Tiẻu Chiến yên lặng ngồi đó, mấy chữ phía sau không chữ nào lọt được vào tai.

Chỉ nhớ An Á nói là "Lúc người ta đi  Nhất Bác còn nổi cáu với lá đơn từ chức, cảm thấy không thể tin nổi."

Tiêu Chiến chợt nhớ đêm đó lúc cãi nhau với Vương Nhất Bác, anh đã không nhịn được bất lực nói với mình: Anh còn không biết làm gì sẽ khiến em tức giận.

Tâm trí Tiêu Chiến chợt sáng suốt, lại không kiềm được âm ỉ đau.

Ai nói Vương Nhất Bác sống duy ngã độc tôn, chỉ biết bắt nạt người khác?

Rõ ràng anh dịu dàng chu đáo như thế.

Cuối cùng Nhâm Hải Xuyên cũng đến, An Á đi nói chuyện với ông, Tiêu Chiến được thoát thân, vội trốn ra góc không người gọi cho anh.

Cú đầu tiên không ai nghe, Tiêu Chiến chờ một lúc rồi gọi lại, lần này anh bắt máy.

"Nhớ anh hả?"

Điện thoại vừa thông là giọng cười chọc ghẹo của Vương Nhất Bác lại chui vào tai Tiêu Chiến, cậu "Dạ" một tiếng, nhẹ giọng nói: "Cực kì nhớ."

"Nhõng nhẽo thế?" Vương Nhất Bác cười cười, cầm điện thoại ra chỗ vắng người, hạ giọng cười nói: "Tối nay lúc gọi điện, tự sờ cho anh nghe... Khi nào anh quay xong sẽ sang với em."

Tai cậu nóng bừng, đáp khẽ: "Dạ."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui