"Em. . . Quên đi ." Diệp Thiên Nhiên xoa xoa lỗ tai, hét to như vậy, lỗ tai cũng muốn điếc. "Dù sao Phương Phương không có tình cảm với Tiểu Vũ, chuyện này đến đây chấm dứt. Anh nghĩ Tiểu Vũ cũng không muốn người khác biết chuyện này." Chuyện này xem như quên đi, bọn họ không cần vì chuyện như vậy mà ầm ĩ.
"Em sẽ không nói." Mạnh Yên vội vàng đồng ý giữ bí mật, chuyện này truyền ra ảnh hưởng không tốt, huống chi Giang Vũ đang học trung học, không thể phân tâm. Hoặc ví dụ Giang Vũ chậm chạp không chịu bày tỏ cũng vì nguyên nhân này đi.
"Đừng nói chuyện người khác nữa." Diệp Thiên Nhiên nói sang chuyện khác, "Chú Mạnh có nhắc lại chuyện hôm đó không?" Mặc dù Mạnh Yên đã kể, nhưng anh vẫn có chút không yên lòng.
"Không có, ba em bận rộn đến mức không thấy bóng dáng, buổi sáng ba em đã ra ngoài, em ngủ thiếp đi ba còn chưa trở về. Hoàn toàn không gặp mặt." Mạnh Yên suy nghĩ về phương diện kia, rất lạc quan, "Có thể ba em không thấy."
"Vậy thì tốt." Diệp Thiên Nhiên nói thì nói như thế, trong lòng lại lướt qua một tia lo lắng, nếu như Mạnh Ngọc Cương làm rõ chuyện này, anh cũng có thể tranh thủ, nhân cơ hội này công khai quan hệ với Mạnh Yên cho hai nhà họ Mạnh và Giang biết. Hôm nay như vậy lại chỉ có thể lén lén lút lút, không thể quang minh chính đại nói yêu nhau.
Mạnh Yên hớn hở nói, "Cuối tuần em mang đồ ăn mẹ nấu cho anh ăn."
"Mang nhiều chút." Diệp Thiên Nhiên thèm thuồng, đồ ăn Lý Thiến nấu có hương vị ở nhà ngon hơn đồ ăn trong tiệm cơm.
"Da mặt thật dày." Mạnh Yên giễu cợt anh.
Diệp Thiên Nhiên không đỏ mặt chút nào, hùng hồn nói, "Cha mẹ vợ nấu đồ ăn cho con rể ăn là chuyện hiển nhiên."
"Anh. . . Anh thật không biết xấu hổ." Ngược lại khiến mặt Mạnh Yên đỏ bừng.
Bên đầu điện thoại truyền đến tiếng cười lớn của anh, chọc Mạnh Yêu tức giận.
Mùa xuân lúc Diệp Thiên Nhiên trở về nhà mừng năm mới, khiến Mạnh Yên buồn rầu mấy ngày, nhưng có Phương Phương và Giang Vũ làm bạn rất nhanh khôi phục tâm tình vùi đầu vào sự nghiệp điên cuồng ăn uống.
Giang Vũ cũng không có gì khác thường, giống như thái độ ngày hôm đó là một giấc mơ, tỉnh lại thì đã không còn dấu vết gì.
Thấy cậu như vậy, Mạnh Yên lại cảm thấy may mắn lần trước mình không nhiều chuyện, nếu không hôm nay sẽ rất khó coi.
Năm nay là lần đầu tiên cả nhà Mạnh Yên không về quê, Lý Thiến đỡ lo không ít, không cần tốn tâm tư chuẩn bị quà tặng.
Về phần Mạnh Ngọc Cương len lén trở về nhà, mua chút thuốc bổ cho bà nội, Lý Thiến cũng làm như không biết mở một mắt nhắm một mắt.
Giao thừa, nhà họ Giang và nhà họ Mạnh đến khách sạn thuê phòng lớn, cùng nhau mừng năm mới.
Đồ ăn rất phong phú, đều là món ăn hiếm khi được ăn, Giang Hải Thiên gắp cho mỗi người một phần bào ngư, nhưng Mạnh Yên ăn chưa cảm thấy có mùi vị gì, hỏi những người khác, bọn họ cũng mờ mịt. Chẳng qua cũng coi như mở rộng tầm mắt, sau này có người nói tới bào ngư, cô cũng có thể hời hợt nói một câu, "Tớ cũng ăn rồi, nhưng mà cũng không có gì ngon." d:d"l?q