Chớp mắt đã đến tháng chín, hơi nóng tản đi, không khí cuối thu dễ chịu.
Từ sau khi sự kiện video lần trước xảy ra, Nhậm Kha đã tạo được hảo cảm trong giới fan hâm mộ của Trình Đẳng.
Nhất là nhóm Tiểu Uyển, khi gặp Nhậm Kha ở bệnh viện, trên mặt ai cũng nở nụ cười chân thành rạng rỡ, chỉ ước mỗi ngày đều nắm lấy tay Nhậm Kha để nói cảm ơn.
Dù sao Nhậm Kha cũng đang bảo vệ Đẳng Đẳng của họ mà.
Còn đối với Nhậm Kha thì đây vốn không phải chuyện cần hao tâm tổn sức gì.
Các đồng nghiệp ở bệnh viện rất có chừng mực, đùa giỡn hay trêu ghẹo đều thiện chí.
Nhưng Nhậm Kha không ngờ rằng vì chuyện này mà cô được trưởng khoa trực tiếp bổ nhiệm làm “phát ngôn viên của khoa”, tham gia quay phim quảng cáo công ích của đài truyền hình.
“Trưởng khoa, tôi không làm được đâu, tôi ăn nói vụng về lắm, gặp camera sẽ căng thẳng!”
Nhậm Kha muốn từ chối nhưng trưởng khoa lại chẳng hề quan tâm xua xua tay, còn tiện tay đưa cho cô một tập tài liệu mong mỏng.
“Đừng sợ đừng sợ, đây là đề cương chương trình của đài truyền hình đưa, cô về tập trả lời theo câu hỏi trong này, chuẩn bị thật tốt là được.”
Cách nói kia giống như là — tôi cho bạn một tập đề thi cuối kỳ, bạn tự tìm câu trả lời đi, thi cuối kỳ sẽ đạt điểm tuyệt đối!
Thấy không từ chối được nữa nên Nhậm Kha đành đen mặt đi đến lấy đề cương.
May mắn chỉ là những vấn đề thường gặp ở khoa tai.
Ví dụ như cách phòng ngừa và chữa trị các bệnh thường gặp ở ống tai của trẻ em, nguyên nhân và cách phòng tránh viêm tai giữa, vân vân mây mây.
Nhậm Kha nhếch môi, sự chống đối trong lòng dần vơi đi phân nửa.
Thật ra cô không sợ việc quay hình, chỉ là cô không muốn quá nổi tiếng thôi.
Hơn một năm trước cô vào bệnh viện làm việc, nhờ hào quang của tấm bằng bác sĩ y khoa đại học Harvard mà cô được lên thẳng chức bác sĩ phó trưởng.
Mặc dù điều này cũng dễ hiểu nhưng suy cho cùng vẫn quá thu hút sự chú ý.
Biểu hiện tài năng quá lộ liễu, khó tránh khỏi vẫy gọi mầm tai vạ.
Cách suy nghĩ này ít nhiều cũng có chút tiêu cực.
Nhậm Kha day day ấn đường, kịp thời dừng lại, sau đó lắc lắc đầu như đang an ủi mình, có lẽ cô nghĩ nhiều quá rồi.
__
Ngày đài truyền hình quay phim quảng cáo công ích, Nhậm Kha và các bác sĩ ở khoa khác cùng đến địa điểm ghi hình.
Khi camera chuyển hướng đến Nhậm Kha, cô gái với khuôn mặt dịu dàng, ánh mắt bình tĩnh, nói liên tục nhưng không nhanh cũng không chậm khiến hảo cảm của những người trong trường quay về cô tăng lên gấp bội.
Giống với đề cương mà tổ tiết mục đưa trước đó, Nhậm Kha sắp xếp thứ tự trước sau các câu hỏi, điều chỉnh đơn giản.
Cô để việc giới thiệu các bệnh phổ biến mà trẻ em thường gặp về tai ở phần cuối và chú trọng giải thích về nó.
Thậm chí cô còn nhấn mạnh vài lần liền: “Các bậc phụ huynh đừng tự ý chạm vào ống tai của trẻ em, đặc biệt là không nên ngoáy lỗ tai cho các bé.
Đây là hành động rất nguy hiểm.
Ống tai của trẻ em vừa nhạy cảm vừa yếu ớt, nếu xảy ra vấn đề gì xin hãy chữa trị kịp thời.”
Khi phim quảng cáo quay xong xuôi cũng đã chín giờ tối, đạo diễn đứng ra mời mọi người cùng đi ăn.
Thấy điện thoại không nhận được cuộc gọi khẩn cấp nào nên các bác sĩ đều vui vẻ đồng ý đi chung.
Nhậm Kha đang định đi cùng mọi người thì chợt nghe sau lưng có ai đó gọi mình.
Cô nghe tiếng bèn quay đầu, thấy Bạch Nghiêm Triêu sải bước ra từ sảnh đài truyền hình.
Anh đi vài bước đến trước mặt cô, thoải mái nói: “Nhìn từ xa thấy dáng người giống cô, không ngờ đúng là cô thật!”
“Có việc gì không?”
Bạch Nghiêm Triêu: “…”
Chỉ là thấy cô nên anh theo bản năng gọi tên cô thôi, nghiêm túc ngẫm lại thì đúng là không có chuyện gì thật.
Cảm nhận được bầu không khí có chút lúng túng, đạo diễn vội lên tiếng: “Bác sĩ Nhậm biết Tiểu Bạch à, cậu ấy là cố vấn pháp lý của đài truyền hình chúng tôi.
Nếu mọi người đều quen biết nhau thì đi ăn chung luôn nhé!”
Bạch Nghiêm Triêu nhìn đạo diễn với ánh mắt “biết ơn”, nghe lời đáp: “Được đó được đó! Cảm ơn đạo diễn Chương!”
Thế là trong đội ngũ bác sĩ và các nhân viên của đài truyền hình bỗng nhiên có thêm một luật sư.
Nhưng anh luật sư này vóc dáng cao ráo đẹp trai, tính tình cũng tốt, vừa nói vừa cười nhiệt tình nên bầu không khí rất hòa hợp.
Ăn cơm xong, mọi người chào tạm biệt nhau.
Bạch Nghiêm Triêu im lặng đi theo sau lưng Nhậm Kha, chờ mọi người tản đi hết mới lên tiếng: “Nhậm Kha, hôm nay cô không lái xe à? Tôi đưa cô về nhé!”
Nhậm Kha quay đầu, hờ hững nhìn anh: “Anh uống rượu rồi, để tôi gọi xe.”
“Vậy tôi sẽ gọi xe với cô.” Bạch Nghiêm Triêu vô cùng thản nhiên: “Tôi không mang tiền lẻ, lại còn uống rượu, đi một mình không an toàn.”
Nhậm Kha: “…”
Một người lớn tướng như anh chỉ uống chút rượu thôi đã trở thành cậu nhóc nhỏ bé rồi à?
Mặc dù trong lòng rất chê bai hành động của đối phương nhưng nể mặt ông Bạch nên Nhậm Kha không bỏ mặc Bạch Nghiêm Triêu ở ven đường nhưng cô cũng không có ý định đưa anh ta về nhà.
Sau khi đối phương bắt taxi bên đường, Nhậm Kha bảo tài xế đưa mình về nhà trước, sau đó để lại đầy đủ tiền lẻ, đưa mắt nhìn Bạch Nghiêm Triêu rời đi.
Mà Nhậm Kha không hề hay biết như vậy mới đúng với mong muốn của Bạch Nghiêm Triêu.
Anh ta vốn muốn nhân cơ hội này để biết được địa chỉ nhà cô.
Nhậm Kha cũng không biết rằng lúc cô xuống xe, Bạch Nghiêm Triêu ngồi trên xe hét lớn “Nhậm Kha, ngủ ngon!” thì xe bảo mẫu của Trình Đằng cũng vừa mới lái từ con đường bên cạnh đến gần tiểu khu.
Giây tiếp theo, mọi người trên xe thấy Trình Đẳng trầm mặc đóng cửa sổ lại, nuốt ngược cái tên chưa kịp gọi vào lòng, mặt mày sa sầm, ánh mắt lạnh lùng nhìn chiếc taxi rời đi.
Mẹ kiếp! Bạch Nghiêm Triêu!
Đinh Thành, Dương Chiêu, tài xế: …
Gió đêm cuối tháng chín đem đến cảm giác se se lạnh.
Trên người Nhậm Kha vẫn mặc chiếc váy lúc quay phim quảng cáo, đôi chân dài thẳng và thon thả dưới váy lồ lộ trong không khí, mỗi lần gió thổi qua buộc cô phải đi nhanh hơn.
Nhậm Kha gần như chạy thẳng về nhà, cô cởi giày cao gót, ngâm mình vào bồn tắm để nước ấm bao bọc lấy cả cơ thể, cuối cùng mới thoải mái thở hắt ra một hơi.
Vì công việc quá bận rộn nên lâu rồi cô không được hưởng thụ niềm vui tắm bồn, thành thử tiếc nuối không nỡ rời đi.
Sau một phen do dự, cô mặc kệ để bản thân ngâm nước nóng đến độ hơi váng đầu mới đi ra ngoài.
Mới thay đồ ở nhà xong và đi ra khỏi phòng tắm thì Nhậm Kha nghe thấy tiếng gõ cửa.
Âm thanh cộc cộc xen lẫn tiếng chuông vang lên hỗn loạn, có thể cảm nhận rõ sự bất an và gấp gáp của đối phương.
Chuyện gì vậy?
Mặc dù đã đoán được người bên ngoài là Trình Đẳng nhưng Nhậm Kha nghĩ nát óc vẫn không hiểu được tại sao nửa đêm nửa hôm anh không ngủ nghỉ đi mà sang đây đập cửa nhà cô để làm gì.
Bị ai đến đòi nợ à?
Nghĩ thế, Nhậm Kha cố ý quan sát xung quanh qua mắt mèo trước.
Sau khi chắc chắn ngoài cửa chỉ có một mình Trình Đẳng, cô mới mở khóa, đẩy cửa ra.
Vì là anh nên Nhậm Kha không hề đề phòng chút nào.
Cho đến khi thấy anh bước thẳng vào trong nhà, kéo cô đè lên tường, cúi đầu ngậm lấy môi mình, Nhậm Kha ngơ ngác không hiểu gì.
Trong mũi ngập tràn mùi rượu nồng nặc trên người anh, môi dưới bị anh ngậm mút ướt đẫm, thậm chí anh còn gặ.m cắn.
Cái hôn mang đầy bất an tựa như đang phát tiết.
Nhận ra điều này, Nhậm Kha nhanh chóng tỉnh táo lại, cô giơ tay lên vuốt ve nhẹ nhàng sống lưng căng cứng của anh.
Nụ hôn mềm mại ướt át dần nhẹ và chậm lại.
Nhậm Kha vỗ về cái đầu xù của người trong lòng.
Cô ngước mắt nhìn ánh đèn trắng như tuyết trên đỉnh đầu, ánh mắt lẳng lặng trở nên thất thần.
Vào kỳ nghỉ đông năm 18 tuổi, nhân dịp sinh nhật Trình Đẳng, ba Nhậm đưa hai người đi trượt tuyết.
Trình Đẳng học rất nhanh, Nhậm Kha thì ngược lại, nghiêng nghiêng ngã ngã đứng trên nền tuyết, không biết cách giữ thăng bằng.
Cuối cùng Trình Đẳng phải nắm tay dắt đi thì cô mới có thể trượt được một đoạn ngắn.
Thấy cô thật sự sợ hãi, Trình Đẳng bèn đưa cô đi tìm một dốc thoải ít người bên sườn núi, dạy cô trượt từ từ.
Nhưng cuối cùng anh bị Nhậm Kha liên lụy, hai người cùng ngã, ôm nhau lăn xuống dưới chân núi đầy tuyết, cả người dính đầy tuyết lạnh.
Cú ngã lăn ấy khiến mắt Nhậm Kha nổi đầy sao, đến khi hoàn hồn lại mới thấy mình đang đè lên người Trình Đẳng, mà anh lại nhìn mình chằm chằm với đôi mắt như có đèn, sáng rạng ngời.
“A Kha.” Anh hỏi: “Tớ có thể hôn cậu không?”
Cô ngơ ngác nhìn anh, hoàn toàn mất khả năng nói chuyện.
Anh lại nói tiếp: “Hôn cậu là đóng dấu, không được đổi ý.”
Nhậm Kha nhìn anh lâu thật lâu, không nói năng gì, cũng không từ chối.
Vậy nên Trình Đẳng đã đưa tay ra giữ gáy cô, áp mặt cô về phía mình, hơi thở nóng bỏng phả lên mặt cô, cánh môi lạnh buốt cắn lấy môi cô, vụng về ngậm mút, ướt đẫm.
“A Kha.” Khi ấy anh còn bảo: “Từ hôm nay trở đi cậu là của tớ, có đóng dấu làm chứng.”
Cơn đau nhói nơi cổ vì bị người ta gặ.m cắn đã kéo suy nghĩ trôi xa của Nhậm Kha về thực tại.
Cô ngước mắt nhìn anh, ánh mắt hững hờ.
Nhìn cơn tức giận trong mắt anh khi phát hiện cô đang thẫn thờ, nhìn nỗi đau đớn và giãy giụa nơi đáy mắt anh, nhìn anh hít thở một cách giận dỗi rồi lại đến gần lần nữa.
Giây tiếp theo, Nhậm Kha chợt quay đầu đi, đẩy toàn bộ hơi thở nóng bỏng tràn ngập mùi rượu của anh qua bên tai mình.
“Đừng đợi, Đẳng Đẳng.
Không đáng đâu.”
Nhậm Kha buông thõng tay, khi nói hết câu cũng là lúc sức lực toàn thân biến mất.
Cô dựa vào tường để bản thân không ngã.
Đôi mắt cụp xuống kìm nén bi thương.
Một lúc lâu sau Trình Đẳng mới động đậy.
“Đợi không được ư?” Ánh mắt anh suy sụp, đỏ hoe khiến người ta tan nát cõi lòng, giọng khản đặc như nghẹn ở ngực: “Có phải cả đời này cũng không đợi được đúng không?”
Nhậm Kha cắn môi, thầm nghĩ ngợi, đang định trả lời thì bị Trình Đẳng chặn lại.
Hai đôi môi chạm nhau nhưng lần này không hề ướt át nồng cháy.
Anh hành động liều lĩnh, từ chối nghe bất kỳ lời nói tổn thương nào từ cô.
Nhưng cuối cùng vẫn bại trận trong ánh mắt lạnh lùng của cô.
Rõ ràng gần nhau như vậy nhưng trái tim vẫn xa nhau cả Thái bình dương.
“Tại sao?” Anh hỏi cô như thế: “Tại sao chỉ có tớ là không được?”
Có trời mới biết vào khoảnh khắc nhìn thấy cô và Bạch Nghiêm Triêu ngồi chung xe về nhà, trái tim anh đã đau đớn và ghen ghét đến nhường nào, khiến con người ta như muốn phát điên.
Tại sao?
Tại sao từ nhỏ đến lớn, cô chỉ không chịu tiếp nhận duy nhất mình anh?
“Tớ sẽ không yêu cậu.” Cô đã trả lời như vậy.
Như đinh đóng sắt, không chừa đường lui.
Anh nhìn cô.
Trong lòng trống rỗng.
Dường như trái tim vỡ nát vất vả lắm mới dán lại được lại bị người ta ném đi một lần nữa.
Bị bỏ đi như một đôi giày cũ nát.
Cuối cùng vẫn chia tay trong không vui.
Một cánh cửa ngăn cách hai con người.
Người bên trong và người bên ngoài cửa đều chống chất vết thương, linh hồn không nơi trú ngụ yên bình.
__
Lời tác giả:
Nhậm Tiểu Kha: …
Trình Tiểu Đẳng: 凸 (艹皿艹).