“Mẹ đã tìm gặp A Kha.” Giọng người đàn ông lạnh nhạt, chắc nịch không cho phép phủ nhận: “Phải không?”
“Ừ.”
“Mẹ, đây là lần cuối cùng.”
Lưu Tuệ ngớ ra, không nghe rõ: “Cái gì?”
“Tôi nói.” Trình Đẳng ngước mắt nhìn bà, nói mạch lạc: “Xin mẹ hãy có chừng mực, đừng làm phiền A Kha nữa.”
Trình Đẳng sẽ không bao giờ quên vào buổi sáng trước ngày thi đại học, anh vệ sinh cá nhân xong sang nhà họ Nhậm ăn sáng, chuẩn bị đi học cùng Nhậm Kha.
Gõ cửa vào nhà nhưng trên bàn ăn lại không thấy Nhậm Kha.
Anh hỏi bà nội Nhậm mới biết Nhậm Kha bị sốt cao, vẫn còn nằm trong phòng ngủ.
“Sao tự dưng lại sốt ạ?”
Tối hôm qua, Trình Đẳng bị giáo viên giữ lại học thêm giờ, vốn định bảo Nhậm Kha chờ mình rồi về chung nhưng nhận được tin nhắn cô gửi nói muốn đi ăn sinh nhật với bạn.
Anh trả lời tin nhắn dặn dò cô chú ý an toàn rồi không nói gì thêm nữa.
Ai ngờ sau một đêm không gặp, cô đã bị bệnh.
“Không biết nữa.”
Bà nội Nhậm đưa bánh bao cho anh, múc thêm một chén sữa đậu nành nóng hổi để xuống trước mặt anh: “Tối qua Kha Kha về muộn, sau đó vào phòng luôn, bà với ông tưởng con bé đi chơi về mệt nên không để ý mấy.
Ai ngờ sáng nay vào gọi nó dậy thì phát hiện bị sốt cao.”
“Vậy cháu vào xem cậu ấy chút ạ.”
Dứt lời, Trình Đẳng để bánh bao trong tay xuống, phủi phủi tay rồi nhanh chóng đi về phía phòng Nhậm Kha.
Cửa phòng không khóa, chỉ nhấn tay nắm xuống một cái đã mở ra.
Trình Đẳng đi vào, Nhậm Kha đang cuộn mình trong chăn ngủ say.
Mí mắt cô hơi sưng đỏ như mới khóc, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đỏ bừng, chạm vào nóng cực kỳ.
“A Kha?”
Trình Đẳng chạm chạm gò má cô, khẽ gọi tên cô.
Lần thứ nhất Nhậm Kha không phản ứng gì, đến khi anh gọi lần thứ ba, cô mới mở hé mắt ra.
Đôi mắt như phủ hơi nước, ngơ ngác nhìn anh rồi nhoẻn miệng cười.
Cô đang cười như thế thì chợt nước mắt rơi xuống.
Trình Đẳng hoảng hốt, luống cuống tay chân lau nước mắt cho Nhậm Kha nhưng càng lau nước mắt cô lại chảy càng nhiều.
Anh không biết lý do gì nên trong lòng bực bội vô cùng, chợt một chùm sáng vụt qua trong đầu, anh giơ tay lên bịt kín hai mắt cô lại.
Đến tận bây giờ Trình Đẳng vẫn nhớ như in cảm giác khi những giọt nước mắt kia thấm ướt lòng bàn tay anh.
Nóng hổi, ướt át.
Lòng anh cũng nóng theo, dần dà co rút đau nhói.
Cách bịt mắt này hiệu quả bất ngờ, khi nhịp thở của Nhậm Kha đều đặn trở lại, Trình Đẳng mới rụt tay lại.
Nhậm Kha đã ngủ thiếp đi lần nữa, chỉ là nước mắt vẫn còn đọng trên mặt, cánh môi hơi khô cằn và có chút tái nhợt.
Trình Đẳng nhìn ra ngoài cửa thấy không có ai.
Lúc này anh mới dè dặt tiến tơi, vươn đầu lưỡi liếm môi cô từng chút một.
Cuối cùng, anh tì trán mình lên trán Nhậm Kha, khẽ than thở.
“A Kha, rốt cuộc cậu bị sao vậy?”
Lời thốt ra khỏi miệng nhưng không ai trả lời.
Sau chuyện ấy, Trình Đẳng hỏi lại thì Nhậm Kha chỉ bảo mình bị sốt, ngủ mơ màng.
Ban đầu Trình Đẳng tin là thế, dần dần không hỏi thêm nữa.
Cho đến ngày Nhậm Kha bay sang Mỹ, Trình Đẳng bị mẹ khóa trái cửa nhốt trong nhà, lấy cái chết ra cầu xin anh để Nhậm Kha rời đi.
Khi này Trình Đẳng mới biết, những giọt nước mắt cô rơi khi ấy hoàn toàn là vì mình.
Trong những năm tháng xa cách, chuyện này đã sớm bị bỏ qua, không còn được nhắc đến.
Nhưng không nhắc đến không có nghĩa là anh đã quên.
Dưới ánh sáng nhỏ vụn, Trình Đẳng nâng tay lên, im lặng nhìn lòng bàn tay ấm áp của mình.
Thoáng chốc những giọt nước mắt kia vẫn còn ở đây, hun nóng bàn tay anh, cũng hun nóng cõi lòng anh.
“Mẹ.” Trình Đẳng nhìn mẹ mình, ánh mắt ôn hòa, nói từng câu từng chữ: “Mẹ vẫn nghĩ rằng nếu không có cô ấy ở bên cạnh tôi, tôi sẽ không tai không nạn, sống rất tốt sao.
Nhưng mẹ có biết chỉ khi có cô ấy ở bên, tôi mới sống như một con người không?”
Trong một góc nhỏ sáng ngời ánh mặt trời, Lưu Tuệ kinh ngạc nhìn con trai mình, miệng hơi hé ra, vẻ mặt ngạc nhiên nhưng chẳng thể thốt ra tiếng nào.
Dường như đến lúc này, bà mới sực nhận ra, người ngồi trước mặt mình, Trình Đẳng – con trai mình đã trưởng thành, không còn là một cậu bé mà bà có thể khóc lóc ầm ĩ uy hiếp là được như hồi bé.
Anh đã trưởng thành.
Từ một thiếu niên trở thành một người đàn ông.
Người đàn ông nhìn bà, khuôn mặt khá tương tự bà xuất hiện nụ cười khẽ, dáng vẻ hờ hững lạnh nhạt như đang kể câu chuyện của một người xa lạ.
“Mẹ sinh ra tôi nên mẹ là mẹ tôi, điều này không thể phủ nhận cũng không cách nào thay đổi được.
Nhưng từ khi tôi bắt đầu có ký ức, hình như mẹ chưa bao giờ nuôi tôi.
Ban đầu tôi cũng hận, hận vì mẹ sinh tôi ra nhưng không nuôi, vậy tại sao lại sinh ra làm gì? Biến tôi thành một đứa trẻ không mẹ, sống tạm bợ dư thừa như thế.”
Anh vẫn cười nhưng ánh mắt dần dời đi: “Về sau tôi dần quen với việc đó, thấy cũng không sao cả.
Tôi nhớ hồi bé trước khi mẹ và ba tôi ly hôn, hai người luôn bận rộn, bận kiếm tiền, bận cãi nhau, hai người không về nhà mấy ngày liền, chưa từng hỏi xem tôi đã chết hay còn sống.”
“Mẹ biết không?” Anh cười cười, nhìn Lưu Tuệ: “Khi tôi cảm thấy mình sắp không chống đỡ được nữa, chính Nhậm Kha đã đưa tôi về nhà, chính bà nội đã mua thêm quần áo, nấu cơm cho tôi ăn, chính ông nội đã đưa đón tôi đi học, họp phụ huynh cho tôi thay ba mẹ.
Những năm không có hai người, Nhậm Kha đã bảo vệ tôi, bầu bạn với tôi, đuổi những đứa trẻ xấu bảo tôi không ba không mẹ kia đi.”
“Mẹ à, làm người phải có lương tâm.” Trình Đẳng nhìn thẳng vào mắt Lưu Tuệ: “Mẹ biết từ bé thính lực bên tai trái tôi đã không tốt, thật ra Nhậm Kha cũng biết.
Nhưng sau vụ tai nạn năm 16 tuổi, mẹ đẩy hết trách nhiệm về việc tai trái tôi không nghe được nữa lên Nhậm Kha.
Cô ấy cũng chẳng nói gì, nhận hết về mình.
Nhưng sự thật là gì?”
Trình Đẳng giơ tay lấy máy trợ thính bên tai trái xuống, cười giễu: “Tai tôi vô tình bị thương khi mẹ và ba tôi đánh nhau hồi tôi còn bé.
Kể từ lúc đó, khả năng nghe của tai vẫn luôn giảm sút.
Về sau gặp tai nạn, cùng lắm chỉ là tai nạn liên tiếp mà thôi.
Không phải sao?”
Lưu Tuệ bị hỏi đến độ á khẩu không trả lời được, Trình Đẳng đeo máy trợ thính lên, tiếp tục nói: “Sau khi mẹ phát hiện tôi thích Nhậm Kha đã chạy đến đuổi cô ấy đi, bảo cô ấy dạy hư tôi.
Nhưng mẹ không biết ư? Ngay từ bé tôi đã chỉ thích mình cô ấy!”
“Từ lần đầu tiên cô ấy đưa tôi về nhà, nấu cơm cho tôi ăn, từ lần đầu tiên cô ấy kéo tay tôi, giới thiệu tôi với bạn cô ấy, lần đầu tiên bảo vệ tôi sau lưng, đánh những đứa trẻ xấu đã mắng tôi… Tôi chỉ thích một mình cô ấy.”
Thiếu niên cô đơn lạnh lùng tên là Trình Đẳng ấy, ngay từ bé chỉ thích cô gái tên là “Nhậm Kha” ở đối diện nhà mình.
Trình Đẳng đột nhiên cụp mắt cười một tiếng, nụ cười ấy xen lẫn sự tự giễu: “Nhiều năm qua, tôi chỉ thích cô ấy.
Ngoài cô ấy ra, ngay cả bản thân mình tôi cũng chán ghét.”
Sau vụ tai nạn năm 16 tuổi ấy, anh biết rõ việc tai trái mình bị thương không liên quan đến Nhậm Kha, nhưng vì muốn cô ở bên cạnh mình, anh ngầm thừa nhận những chỉ trích năm đó mà mẹ mình gán lên Nhậm Kha.
Anh tin chắc Nhậm Kha sẽ cảm thấy áy náy, sẽ không nỡ lòng.
Dù cô chỉ thương hại anh, anh cũng muốn cả đời này, cô sẽ không nỡ rời xa anh.
Hèn hạ biết bao.
Cô chờ đợi anh với một trái tim chân thành nhưng lòng anh lại tính toán mưu mô.
Vô liêm sỉ biết bao.
Anh không từ thủ đoạn nào để giữ cô bên cạnh, vậy mà khi mẹ lấy cái chết ra ép buộc, anh lại hèn nhát nhìn cô rời đi.
Trong những năm cô cần anh nhất, anh đã không bảo vệ cô cẩn thận.
Vậy nên về sau bất kể trải qua chuyện gì, Trình Đẳng đều tự nhủ đây là quả báo mà mình phải nhận, đây là tội của anh, là anh thiếu nợ cô.
Những gì anh vừa nói với mẹ mình cũng là nghiêm túc.
Trong thời gian không có Nhậm Kha bên cạnh, anh sống như một cái xác biết đi không có linh hồn.
Đã chết rồi.
Cho đến khi nghe tin cô về nước, máu nóng mới từ tim chảy ngược về khắp cơ thể, anh mới chợt hiểu ra, mình đã sống lại rồi.
“Mẹ, khi còn bé, mẹ quên mất việc quan tâm tôi.
Bây giờ thật ra cũng không cần để ý việc đó.”
Ngày đó, cuối cùng Trình Đẳng đã nói: “Tôi và Nhậm Kha đã kết hôn rồi.
Theo phép tắc, lúc tổ chức hôn lễ sẽ gửi thiệp mời cho mẹ.
Nhưng mẹ có đến hay không cũng sẽ không ảnh hưởng đến việc tôi muốn cưới cô ấy.”
Anh đứng dậy, đeo kính mát che đi đôi mắt nhưng ánh nhìn lạnh lùng ấy vẫn hướng thẳng vào Lưu Tuệ: “Là một người lớn, xin mẹ hãy tự trọng.”
Anh nhấn mạnh câu cuối cùng.
Nếu xét theo phương diện mẹ con, những lời Trình Đẳng nói đúng là không phải phép.
Nhưng những lời này là nói với Lưu Tuệ – người mẹ không nuôi anh ngày nào.
Lưu Tuệ ngồi ngẩn ngơ tại chỗ, nhìn bóng lưng Trình Đẳng dần đi xa, hồi lâu sau bà vẫn chưa hoàn hồn lại.
Những năm qua, số lần bà gặp Trình Đẳng không nhiều.
Mỗi lần gặp tuy thái độ của Trình Đẳng với bà không quá nhiệt tình nhưng giống ngày hôm nay là lần đầu tiên.
Đến giờ phút này, Lưu Tuệ mới hiểu, buổi gặp mặt hôm nay, Trình Đẳng không đến gặp bà với tư cách là con trai mình nữa.
Mà anh đến gặp bà với thân phận là chồng một người phụ nữ, là ba một đứa trẻ sắp ra đời.
Đúng như những gì anh nói, anh đã kết hôn rồi, tương lai anh cũng sẽ có một đứa con.
Cuối cùng anh đã có một mái nhà thuộc về mình, một mái nhà mà anh vẫn luôn hằng mong.
Còn bà từ lâu đã trở thành người mẹ có quan hệ máu mủ trên danh nghĩa của anh.
Ngoại trừ mối quan hệ ấy ra thì không còn gì khác.
Có lẽ xuất phát từ nền tảng giáo dục tốt, con trai bà vẫn sẽ tôn trọng bà.
Nhưng anh không cần bà nữa.
Thậm chí từ rất lâu trước kia, có lẽ anh cũng đã không cần bà nữa rồi.
Chỉ là bà không thấy rõ, trong suy nghĩ luôn cho rằng trong lòng anh vẫn mong mỏi, nhớ nhung bà như khi còn bé.
__
Nhậm Kha chưa từng nghe Trình Đẳng nhắc đến tên em trai Trình, gia đình cô vẫn luôn gọi là em trai em trai.
Vậy nên khi mọi người hào hứng chạy đến trường của em trai Trình, đứng ở cổng đăng ký thì mới gặp khó khăn.
“Kha Kha.” Ba Nhậm quay đầu nhìn Nhậm Kha: “Tên em trai là gì?”
Vừa dứt lời, bảo vệ ở cổng lập tức đưa mắt nhìn thẳng về phía nhà họ Nhậm.
Ánh mắt cảnh giác, thậm chí là nghi ngờ.
Nhậm Kha cười ha ha, cùi chỏ huých vào người Dương Chiêu: “Tên gì vậy?”
Dương Chiêu cũng lúng túng, anh ấy chỉ là một trợ lý, làm việc luôn biết chừng mực.
Những gì nên biết sẽ biết, không nên biết thì kiên quyết không tò mò.
Vì vậy từ trước đến nay, anh không quan tâm quá nhiều về chuyện gia đình Trình Đẳng, đương nhiên cũng biết rất ít thông tin.
“Tôi chỉ biết mẹ Trình gả vào nhà họ Thượng thôi, những thông tin khác thì không rõ lắm.”
Họ Thượng?
Thời buổi bây giờ trùng tên nhiều vô số kể, chỉ biết mỗi họ có khác gì được nửa đồng xu, sao mà sử dụng!
Nhậm Kha trợn mắt, đang định lấy điện thoại ra gọi cho Trình Đẳng thì chợt nghe thấy tiếng kêu lanh lảnh của cậu nhóc vang lên từ phía xa: “Chị dâu!”
Nhậm Kha ngước mắt, nhìn theo hướng tiếng kêu thì thấy một thiếu niên tuấn tú mặc áo hoodie đỏ đang chạy về phía mình.
Dương Chiêu nhanh nhẹn, vội vàng chặn lại trước khi cậu nhóc bổ nhao về phía Nhậm Kha, sau đó nhỏ giọng nhắc nhở: “Không được ôm, không được ôm.”
Trước nay cậu nhóc vẫn luôn nói là làm, bây giờ bị người ta chặn đường, tính cách ngang ngược lập tức biểu lộ rõ: “Anh là ai? Tôi ôm chị dâu tôi, liên quan gì đến anh!”
Dương Chiêu khổ không nói nên lời, đang định giải thích thì cậu nhóc đã kéo tay Nhậm Kha, ngay giây tiếp theo đã trở thành một em bé ngoan lễ phép.
Gọi ông nội, gọi bác, gọi cô, phân biệt mọi người giỏi vô cùng.
Tốc độ trở mặt quá nhanh khiến Dương Chiêu phải tặc lưỡi cảm thán.
Sau khi mọi người chào hỏi xong, ba Nhậm nhìn thoáng qua nhãn tên gài trước ngực cậu nhóc rồi bắt đầu đăng ký thông tin ở cổng trường, viết một dòng chữ rồng bay phượng múa – gia đình bé Thượng Dịch Thần.
Có Thượng Dịch Thần dẫn đường, mọi người thuận lợi di chuyển đến hội trường nhỏ của trường.
Sau khi Nhậm Kha ngồi vào chỗ, Thượng Dịch Thần mới nũng nịu hỏi nhỏ cô: “Ừm, Anh… Anh em, anh ấy…”
“Anh ấy đang làm việc chưa xong.” Nhậm Kha thân mật cắt ngang lời cậu: “Lát nữa anh ấy sẽ đến.”
Nghe vậy, đôi mắt Thượng Dịch Thần sáng rực lên, hào hứng gật đầu.
Đúng lúc này có người gọi cậu đi ra sau hậu trường chuẩn bị, thế là cậu chào hỏi mọi người rồi nhanh chóng chạy đi.
Bóng lưng cậu bé gầy gò, chiếc mũ của áo hoodie đỏ bị gió thổi bay theo những bước chạy nhanh của cậu.
Ở độ tuổi thoải mái phóng khoáng nhất, cậu sáng ngời tựa như mặt trời nhỏ, nhiệt tình mà xán lạn.
Tốt thật đấy.
Nhậm Kha không thể không thừa nhận cậu bé ngốc này tươi tắn hơn Đẳng Đẳng thuở bé nhiều!
Khi Trình Đẳng đến, chương trình biểu diễn ở hội trường nhỏ đã bắt đầu.
Cổng chính đã bị khóa nên anh đi tới cửa nhỏ bên cạnh, có hai cô giáo đang đánh dấu bảng tiết mục.
Trình Đẳng nhẹ nhàng đi đến, hỏi khẽ: “Cho hỏi Thượng Dịch Thần diễn tiết mục thứ mấy vậy?”
“Thượng Dịch Thần?” Cô giáo tiện tay lật bảng tiết mục, trả lời anh: “Hiện tại vẫn còn ba tiết mục nữa, chờ chút nhé.”
“Cảm ơn.”
Dứt lời, cô giáo đang cúi bỗng cảm thấy âm thanh này rất đỗi quen thuộc, bèn ngẩng đầu lên.
Khi thấy góc nghiêng đeo kính mát của Trình Đẳng, cô ấy lập tức muốn hét lớn lên nhưng đã kịp thời che miệng lại.
Cô giáo đứng bên cạnh thì đã kinh ngạc đến độ không biết nói gì nữa rồi.
Đợi Trình Đẳng đi xa, hai cô giáo ấy mới lần lượt bình tĩnh lại, trong đôi mắt ngập tràn vẻ ngạc nhiên vui mừng.
“Là Đẳng Đẳng của chúng ta đúng không? Hả? Có phải anh ấy không?”
“Đúng đúng đúng! Chắc chắn là anh ấy!”
“Không ngờ kiếp này lại được gặp anh ấy! Tôi hạnh phúc quá đi!”
“A a a! Hạnh phúc quá!”
Trình Đẳng đi theo lối bên ngoài cửa hông, dọc con đường tiến về phía sau, vốn định tìm một góc nhỏ kín đáo, im lặng xem chương trình nhưng anh chợt nghe tiếng ồn ào đứt quãng phát ra trong cửa sổ bên cạnh.
Vóc dáng anh cao nên chỉ cần ngước mắt nhìn vào trong đã thấy được toàn cảnh trong cửa sổ.
Giây tiếp theo, ấn đường anh chau lại, ánh mắt trở nên lạnh lùng.
Trong cửa sổ là hậu trường sau sân khấu của hội trường nhỏ, đây vốn là nơi mọi người bận rộn chuẩn bị cho tiết mục sắp lên sân khấu biểu diễn của mình.
Không biết ai đã khơi mào câu chuyện, nhắc đến việc gia đình Nhậm Kha không biết tên của Thượng Dịch Thần để đăng ký vào cổng.
“Ngay cả tên cậu ta còn chả biết, sao mà là người nhà được.” Một thiếu niên cười cợt, nói một cách chắc nịch: “Chắc là gia đình nó không có ai đến xem, nó đến mấy cái chợ nông thôn để thuê người giả làm người thân đấy! Ha ha ha!”
Dứt lời, mọi người đều cười ồ lên.
Mà nhân vật chính bị chê cười vừa khéo nghe hết câu chuyện và tiếng cười cợt của mọi người.
Cậu nghiến răng, ánh mắt kiềm chế sự tức giận.
Nếu là bình thường có lẽ Thượng Dịch Thần đã ra tay dạy dỗ cậu thiếu niên nói xấu sau lưng mình rồi.
Nhưng hôm nay có anh và chị dâu của cậu ngồi dưới sân khấu.
Vậy nên cậu kìm nén cơn giận, tự nhủ với bản thân không được kích động, không được hành xử như một đứa trẻ hư khiến anh và chị dâu mất mặt.
“Nó còn bảo anh nó tên Trình Đẳng cơ!”
Thiếu niên kia không biết Thượng Dịch Thần đang đứng cách đó không xa, cứ vô tư chế giễu: “Trình Đẳng thì sao? Chẳng phải chỉ là một kẻ điếc à? Hơn nữa nó gọi người ta là anh, chưa chắc người ta biết nó là ai nữa! Xời!”
Tích tắc sau đó, tiếng cười ngạo mạn kia ngưng bặt.
Thượng Dịch Thần nhanh như chớp nhào đến từ phía đối diện, giơ tay lên đấm tên nhóc nói nhiều kia một cú.
Thiếu niên bị cậu đánh nghiêng hẳn mặt sang một bên, khóe miệng nhanh chóng sưng vù đỏ bừng.
Cậu ta không cam lòng yếu thế, vội tỉnh táo lại, trở tay đấm lại.
Cả hai đứa đều là con nhà giàu ngang ngược nên chẳng ai chịu thua thiệt, chẳng mấy chốc đã lao vào nhau.
Nhưng cuối cùng Thượng Dịch Thần vẫn chiếm ưu thế, chỉ vài cú đánh đã đè thiếu niên nói xấu mình xuống đất, đè đầu, hung hăng đánh.
Lát sau, hai người bị giáo viên chung sức kéo ra.
Nhóc Thượng giận vô cùng, tựa như một chú báo nhỏ đang nổi cơn thịnh nộ.
Để đề phòng cậu đánh người khác, các giáo viên đồng loạt ngăn cản trước người cậu.
Thiếu niên bị đánh kia tranh thủ lúc mọi người không kịp chuẩn bị đột nhiên cầm lấy đàn violin của Thượng Dịch Thần đập vào tường.
“Thượng Dịch Thần! Đàn mày hỏng rồi! Để tao xem lát nữa mày lên sân khấu biểu diễn cái gì!”
Đập hỏng đàn của cậu xong, thiếu niên kia vẫn chưa hết giận, lại nói: “Mày biết tao có hai cây đàn violin tốt nhất mà, mày xin tao đi! Xin tao tao sẽ cho mày mượn dùng!”
Chuỗi âm thanh hỗn loạn “rầm rầm” vang lên, chiếc đàn violin giá trị cao phút chốc biến thành một đống gỗ vụn, bị người ta ném xuống đất qua loa.
Những người xung quanh bị cảnh này dọa, hồi lâu vẫn chẳng nói được gì.
Chỉ có nhóc Thượng đang trợn mắt nhìn cậu thiếu niên kia với đôi mắt đỏ hoe mà tàn bạo nhưng đã bị thầy cô cản lại nên không tiến tới được, tiếng nghẹn ngào giấu kín trong cổ họng.
Giống như một chú báo bị thương, chịu đựng cơn đau, gào thét dữ dội nhưng lại không cách nào ngăn cản.
Hệt một con thú bị nhốt.
“Khóc cái gì?”
Giọng nói trong veo của người đàn ông phút chốc vang lên trong không gian yên tĩnh.
Tựa như gió thu ngoài cửa, chỉ thoáng lành lạnh nhưng lại nặng trĩu khiến người ta chợt rét run.
“Đàn ông con trai, chảy máu không đổ lệ.”
Chẳng biết từ lúc nào, Trình Đẳng đã đi đến bên cạnh Thượng Dịch Thần.
Anh đưa tay gạt những bàn tay đang đè trên vai cậu của giáo viên ra, đẩy cậu nhóc ra khỏi đám đông, đứng sau lưng cậu nói: “Không được khóc, đập đàn của cậu ta đi.”
Giọng anh nhẹ nhàng và khoan thai, không hề giống khiêu khích chút nào: “Có bao nhiêu đập bấy nhiêu.
Hết bao nhiêu tiền anh đền thay em.”
Ngày đó quả thật Thượng Dịch Thần đã đập nát một cây đàn violin tốt nhất của đối phương.
Thiếu niên kia khóc lóc gọi phụ huynh đến nhưng không ngờ mẹ cậu ta lại là fan hâm mộ của Trình Đẳng.
Sau khi nghe đầu đuôi câu chuyện mới biết do con trai mình mắng thần tượng mình là kẻ điếc khiến Thượng Dịch Thần động tay động chân trước, bà ấy tức giận xách lỗ tai cậu ta.
Cuối cùng, hai thiếu niên bất đắc dĩ phải nói xin lỗi nhau, mẹ thiếu niên kia thì được Trình Đẳng ký tên lên một chiếc CD.
Đàn violin của hai người đều hỏng nên xem như hòa nhau, chuyện này không nhắc đến nữa.
Không có đàn, cộng thêm có vết thương trên mặt nên Thượng Dịch Thần không cần lên sân khấu biểu diễn.
Cậu nhóc cũng chẳng thèm quan tâm, cứ tung tăng theo Trình Đẳng đi tìm Nhậm Kha.
Nhậm Kha thấy tin nhắn của Trình Đẳng, không làm phiền ba mẹ và ông nội đang xem chương trình, chỉ báo một tiếng với Dương Chiêu rồi âm thầm đi ra ngoài từ cửa hông.
Thượng Dịch Thần nhanh mắt, vừa thấy Nhậm Kha đã nhào tới.
Ai ngờ mới sải chân ra thì bị Trình Đẳng tay dài chân dài chắn trước mặt.
Người đàn ông giơ tay, đưa ngón tay đè trán cậu nhóc lại khiến Thượng Dịch Thần không cách nào đến gần Nhậm Kha được.
“Anh!” Nhóc Thượng không vui: “Anh làm gì vậy!”
“Còn em đang làm gì!” Trình Đẳng không vui nói: “Đây là vợ anh! Em nhào tới làm gì?”
“Đây là chị dâu của em mà!” Nhóc Thượng quơ tay chân loạn xạ: “Em muốn ôm chị dâu của em!”
“Không cho phép ôm!”
Trình Đẳng được thế đẩy cậu nhóc một cái, sau đó xoay người nắm tay Nhậm Kha.
Hai người đi về phía trước nhưng lại không nghe thấy tiếng bước chân của Thượng Dịch Thần nữa.
Trình Đẳng quay đầu lại thì thấy nhóc con ban nãy còn giương nanh múa vuốt mà giờ đây đã mím môi, nhìn anh với vẻ mặt đáng thương, vóc dáng bé con muốn tội nghiệp bao nhiêu là tội nghiệp bấy nhiêu.
Trình Đẳng khịt mũi, vốn định không quan tâm nhưng Nhậm Kha lại không nỡ nhìn dáng vẻ tủi thân này của Thượng Dịch Thần.
Sự đồng cảm của người mẹ ngập tràn trong cô, ánh mắt nhìn anh toát lên vẻ tố cáo.
Ánh mắt của hai người tấn công Trình Đẳng, anh thầm thở dài, cuối cùng đành giải thích.
“Chị dâu em đang có em bé.” Anh dắt Nhậm Kha đi về phía trước: “Đàn ông đàn ang phải bảo vệ người nhà.
Hiểu không?”
Chưa kịp nói xong, Thượng Dịch Thần đã hí hửng chạy đến.
Bàn tay nhỏ bé nắm lấy tay còn lại của Nhậm Kha, ánh mắt đảo một vòng trên bụng Nhậm Kha: “Ở đây có em bé nhỏ xíu ạ?”
Trình Đẳng đẩy bàn tay đang háo hức muốn chạm kia, cảnh báo cậu nhóc: “Không được! Cũng không cho phép em nói với người khác! Nếu không coi chừng anh đánh em đấy!”
Thượng Dịch Thần không thèm để ý đến anh, đôi con ngươi linh hoạt chuyển động, kéo kéo tay Nhậm Kha: “Chị dâu này, đợi em bé sinh ra, em có thể đưa em bé đi chơi không?”
“Được chứ.” Nhậm Kha rút tay mình ra, sờ mái tóc mềm mại của cậu: “Em là chú nhỏ của em bé, đương nhiên có thể đưa em bé đi chơi rồi!”
Dứt lời, bỗng dưng Thượng Dịch Thần cúi gằm đầu, im lặng một lúc lâu, lâu đến nỗi Trình Đẳng nhận ra điều khác thường bèn đưa mắt nhìn mới phát hiện khóe mắt cậu nhóc đỏ hoe.
“Nói.” Trình Đẳng liếc cậu bé.
Thượng Dịch Thần hít hít mũi, vẫn cúi gằm đầu: “Con trai của ba em cũng sinh em bé nhưng họ không cho em đi thăm em bé.
Họ còn nói với ba em là em lén cho em bé ăn rau câu, muốn hại chết em bé.
Nhưng rau câu đó không phải em đưa, họ đổ oan cho em!”
“Ngốc nghếch!” Trình Đẳng lạnh lùng khịt mũi: “Khóc thì có ích gì! Không được khóc!”
Thượng Dịch Thần không kìm được nước mắt, mở to đôi mắt ánh nước nhìn Trình Đẳng: “Vậy em phải làm sao?”
Trình Đẳng: “Đánh lại!”
Nhậm Kha: “Đánh lại!”
Hai người gần như nói đồng thanh nên giọng hơi lớn, khiến Thượng Dịch Thần giật mình.
Bèn ngoan ngoãn đáp một tiếng “vâng” rồi sợ hãi nói: “Em không đánh lại.”
Trình Đẳng lắc đầu, dáng vẻ như thể muốn nói đúng là trẻ con không dễ dạy.
Nhậm Kha thấy thế thì cười khẽ, âm thầm đưa cùi chỏ huých Trình Đẳng một cái rồi mới xoa tóc Thượng Dịch Thần và bảo: “Hồi bé anh em cũng yếu.”
Thượng Dịch Thần nghe thế thì tinh thần phấn chấn hơn, lập tức ngẩng đầu nhìn cô: “Sau đó thì sao ạ?”
“Sao đó bị chị ép đi học võ.” Nhậm Kha cười híp mắt: “Bữa nào chị dâu đăng ký lớp cho em, em cũng đi học võ đi, có được không?”
“Được ạ!” Quả nhiên Thượng Dịch Thần dao động, hằm hè như thể muốn đi học ngay từ bây giờ: “Chị dâu, chị yên tâm! Em sẽ học thật giỏi! Học giỏi để sau này bảo vệ em trai!”
“Biến đi!” Trình Đẳng nhíu mày, “xuy” một tiếng: “Em trai cái gì! Em bé là con gái!”
Thượng Dịch Thần: “Em muốn em trai!”
Trình Đẳng: “Anh muốn con gái!”
Nhậm Kha đứng một bên nhìn hai anh em trẻ trâu cãi nhau, không kìm được trợn trắng mắt.
Mãi lo em bé là con trai hay con gái mà không ai cảm thấy thân phận bị sai sao?
Con của Trình Đẳng sao lại gọi Thượng Dịch Thần là anh được?
Hai người này thật là…
Nhậm Kha lắc đầu đỡ trán, chẳng khác gì đứa con trai ngốc nhà giàu cả!
Đúng là buồn rầu.
Trên con đường rợp cây, ba người vừa cười đùa vừa sóng vai đi về nơi xa.
Nhìn từ phía xa xa, khung cảnh ấy đẹp tựa một bức tranh.
Bức tranh ấy vẽ một đôi vợ chồng trẻ, dẫn theo một đứa bé.
Chỉ là đứa bé kia hơi cao, trên người mặc đồng phục học sinh trường tiểu học quý tộc, trông có hơi kỳ lạ.
Một chiều mùa thu, ánh mặt trời rọi chiếu.
Bóng cây chập chờn, dịu dàng lay động trên mặt đất.
May mắn biết bao khi bên cạnh em là anh.
Không phụ chờ đợi, mong sao tháng năm yên bình trôi qua..